sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tôi Là Số Bốn - Chương 07 - Phần 1

CHƯƠNG BẢY

TÔI TỈNH GIẤC TRƯỚC KHI CHIẾC ĐỒNG HỒ BÁO THỨC ĐỔ CHUÔNG. Căn nhà thật trang nhã và tĩnh lặng. Tôi nhấc hai tay lên khỏi tấm mền. hai tay bình thường, không còn ánh sáng, không còn sức nóng. Lồm cồm bò dậy, thòng chân xuống giường, đi sang phòng khác, tôi nhìn thấy bác Henri đang ngồi bên bàn ăn đọc báo địa phương và nhấm nháp cà-phê.

- Chào cháu. - Người Giám Hộ của tôi lên tiếng. - Thấy sao rồi?

- Khỏe bằng cỡ cả triệu con hoẵng ấy ạ. - Tôi trả lời.

Đáp xong, tôi làm cho mình một tô ngũ cốc, đoạn ngồi đối diện với bác Henri.

- Hôm nay bác sẽ làm gì?

- Chủ yếu là các thứ linh tinh. Nhà ta sắp hết tiền rồi. Có lẽ bác lại phải chuyển khoản mới được.

Lorien hiện nay là (hay đã từng là, tuỳ vào việc người ta nhìn nhận nó như thế nào) một hành tinh có nguồn tài nguyên thiên nhiên vô cùng phong phú. Một trong những nguồn ấy là mỏ đá quí và kim loại, lúc ra đi, mỗi Cêpan được trao tặng một bao kim cương, ngọc lục bảo và hồng ngọc để bán dần khi đặt chân lên Địa Cầu. Bác Henri đã làm như thế, sau đó thì gửi tiền vào một tài khoản ngân hàng ở nước ngoài. Tôi không rõ số tiền ấy là bao nhiêu, và cũng chưa bao giờ thắc mắc. Tuy nhiên, tôi biết được rằng số tiền ấy dư sức cho chúng tôi sống tới mười đời, có khi còn hơn nữa. Và mỗi năm một lần, ít nhiều gì người Hộ Vệ của tôi cũng rút đi một khoản.

- Cũng không biết nữa. - Bác Henri tiếp tục nói. - Bác không muốn ở vào tình thế bị động, giả như hôm nay có xảy ra chuyện gì.

Không muốn làm lớn chuyện hôm qua, tôi phẩy tay gạt bỏ ý nghĩ ấy.

- Cháu không sao đâu. Bác cứ làm việc của bác đi.

Và tôi nhìn ra cửa sổ. Bình minh đang đến gần, phủ thứ ánh sáng yếu ớt lên vạn vật. Chiếc xe tải đẫm sương đêm. Lâu rồi, cả hai bác cháu không trải qua một mùa đông nào. Tôi chẳng có lấy một chiếc áo ấm, chỉ toàn là áo dệt kim.

- Coi bộ trời đã trở lạnh rồi. - Tôi nhận xét. - Chắc chúng ta phải sắm thêm quần áo thôi.

Bác Henri gật đầu.

- Hôm qua, bác có nghĩ tới chuyện ấy. Đó là lí do vì sao bác cần phải đi ngân hàng đấy.

- Vậy thì bác đi đi. - Tôi giục. - Hôm nay sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. - Ăn xong tô ngũ cốc, tôi bỏ tô vào bồn rửa rồi tót vào nhà tắm. Mười phút sau, tôi tròng vào người chiếc quần jean và chiếc áo sơ-mi ấm áp; tôi xắn tay áo lên đến khuỷu. Nhìn vào gương, tôi đảo mắt xuống đôi tay. Bình thản. Tôi cần phải luôn giữ mình trong trạng thái này.

Trên đường đến trường, bác Henri đưa cho tôi một đôi găng tay.

- Cháu cần phải thường xuyên đeo cái này. Cháu không bao giờ có thể lường trước hết được mọi việc đâu.

Tôi nhét cả hai chiéc găng vào túi sau.

- Cháu không đeo đâu. Cháu thấy ổn lắm.

Đến trường, các xe buýt nối đuôi nhau thành hàng đậu trước cổng. Người Giám Hộ của tôi tấp xe vào bên hông khu nhà

- Bác không muốn cháu xuống xe mà không có điện thoại di động. - Bác Henri nói với tôi. - Hàng tá việc không hay có thể xảy ra.

- Bác đừng lo. Cháu sẽ sớm lấy lại điện thoại được thôi.

Người Giám Hộ thở dài, lắc đầu.

- Đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch đấy. Cuối ngày, bác sẽ lại có mặt ở đúng chỗ này.

- Vâng. - Tôi đáp gọn lỏn rồi ra khỏi xe. Bác Henri đánh xe đi

Trong trường, tất cả các hành lang đều rộn rịp, học trò quanh quẩn bên các tủ cá nhân, nói chuyện, cười đùa. Vài người nhìn tôi, thầm thì to nhỏ. Không rõ là do chuyện đối đầu của tôi hay là vụ căn phòng tối. Dường như là cả hai. Dù sao thì đây cũng là một ngôi trường nhỏ, mà trường nhỏ thì chuyện gì người ta lại không biết.

Vào cổng chính, tôi rẽ phải, tìm đến ngăn tủ cá nhân của mình. Trống trơn. Tôi chỉ có vỏn vẹn mười lăm phút, trước khi đám học trò khóa Hai bắt đầu kéo tới đông hơn. Ngẫm nghĩ một chút, tôi bước ngang qua lớp học, như thể định vị rất chắc chắn vị trí của nó, rồi nhắm thẳng đến văn phòng. Cô thư kí mỉm cười khi trông thấy tôi bước vào.

- Em chào cô. - Tôi lên tiếng. - Hôm qua, em làm mất điện thoại di động, không biết có ai đưa đến “Nhặt Được Của Rơi” chưa ạ?

Người phụ nữ lắc đầu.

- Chưa em à, cô e rằng không có chiếc điện thoại di động nào cả.

- Em cảm ơn cô. - Tôi nói thay lời chào tạm biệt.

Ngoài hành lang, tôi không nhìn thấy Mark ở đâu hết. Chọn hú họa một hướng, tôi bước đi. Ai nấy đều ngó tôi chăm chăm và tiếp tục thầm thì, tuy nhiên, điều đó chẳng làm cho tôi khó chịu. Thế rồi bất chợt, tôi trông thấy kẻ mình đang muốn tìm ở phía trước, cách tôi chừng mười lăm mét. Ngay lập tức, chất adrenaline trong tôi được kích hoạt. Tôi nhìn xuống hai tay. Đôi tay tôi vẫn bình thường. Tôi lo ánh sáng lại xuất hiện, và chính nỗi lo lắng ấy là chất xúc tác để vận hành ánh sáng.

Mark đang đứng tựa lưng vào một chiếc tủ cá nhân, hai tay khoanh trước ngực, giữa một tốp học sinh gồm năm gã con trai và hai cô gái; cả bọn đang trò chuyện, cười đùa rôm rả. Cách đó khoảng năm mét, Sarah đang ngồi trên bậu cửa sổ. Hôm nay, trông cô vẫn rạng rỡ, với mái tóc vàng cột cao kiểu đuôi ngựa, trong chiếc váy và chiếc áo len màu xám. Sarah đang đọc sách, nhưng thoáng thấy tôi đến gần tốp học sinh nọ, cô ngẩng đầu lên.

Tôi dừng lại ở vòng ngoài, chú mục vào Mark, chờ đợi. Đúng năm giây sau, hắn chú ý đến sự có mặt của tôi.

- Mày muốn gì? - Hắn lên tiếng.

- Mày thừa biết mà.

Ánh nhìn của hắn, của tôi xoáy vào nhau. Đám đông quanh chúng tôi bắt đầu tăng lên mười người, rồi hai mươi người, Sarah đứng dậy, bước về phía đám học sinh chen chúc ấy.

Mark mặc trên mình chiếc áo khoác thể thao, mái tóc đen của hắn được chải chuốt cẩn thận theo kiểu lăn ra khỏi giường là thay quần áo, đến trường ngay.

Cất mình ra khỏi chiếc tủ, hắn bước lại phía tôi. Khoảng cách còn vài phân ngắn ngủi, hắn dừng lại. Vòng ngực của hắn và tôi đang ở rất gần nhau, mùi nước hoa trên người hắn xộc vào mũi tôi, nồng nặc. Kẻ đối diện cao tầm một mét tám mươi sáu, hơn tôi năm xăng-ti-mét. Hình thể của chúng tôi ngang nhau. Tuy nhiên, có một điều mà tên Mark không ý thức được, đó là bản thể trong tôi không như bản thể của hắn. Tôi nhanh nhẹn hơn và mạnh mẽ hơn. Ý niệm ấy khiến tôi nhoẻn miệng nở một nụ cười tự tin.

- Mày tưởng sau ngày hôm nay, mày còn có thể học được ở trường này nữa hả? Hay mày sẽ chạy cong đuôi như một con chó con?

Tiếng cười khúc khích rộ lên trong đám đông.

- Để rồi xem.

- Ờ, để rồi coi. - Hắn sẵng giọng và tiến đến sát hơn nữa.

- Tao muốn lấy lại chiếc điện thoại. - Tôi nói rành rọt.

- Tao không lấy điện thoại của mày.

Tôi lắc đầu.

- Có hai người thấy mày lấy đấy. - Tôi nói dối.

Đôi lông mày của kẻ đối diện châu vào nhau. Tôi hiểu mình đã đoán trúng.

- Ờơơơ, nếu thế thì sao? Mày sẽ làm gì tao?

Giờ thì vây quanh chúng tôi, đã lên đến hơn ba mươi người, không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ trong vòng mười phút nữa thôi. - thời điểm bắt đầu tiết học thứ nhất, cả trường sẽ biết về cuộc đối đầu này.

- Mày đã được cảnh báo rồi đấy. - Tôi nói một cách dõng dạc. - Mày còn thời gian đến cuối ngày.

Tôi quay lưng lại và bỏ đi.

- Còn không thì sao? - Mark hét lên phía sau tôi.

Tôi chẳng nói gì. Cứ để mặc cho hắn đoán già đoán non. Hai nắm tay tôi siết chặt lại, và tôi nhận ra rằng chất adrenaline sai lầm đã gây ra sự căng thẳng, vì lẽ gì tôi lại trở nên lo lắng như thế? Không thể đoán định được chăng? Hay đây là lần đầu tiên, tôi đối đầu với người khác? Khả năng tay tôi sẽ phát sáng trở lại? Có lẽ đáp án là cả ba câu trả lời trên.

Vào nhà tắm, tôi chọn một phòng trống, không quên cài chốt cửa. Tôi xòe hai bàn tay ra. Một luồng sáng nhẹ đang lập lòe nơi bàn tay phải, khép mắt lại, tôi thở dài, cố điều hòa hơi thở. Một phút sau, ánh sáng vẫn nguyên vẹn như thế. Tôi lắc đầu. Không ngờ Biệt năng lại nhạy đến như vậy. Cứ thế, tôi ở yên trong ngăn buồng trống. Mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, hai bàn tay tôi ấm dần lên, nhưng may thay, tất cả chỉ có thế. Ở phía bên ngoài nhà vệ sinh, người ta bắt đầu ra vào. Tôi cứ ở yên trong góc của mình, chờ đợi. Ánh sáng vẫn không tắt. Cuối cùng, hồi chuông báo hiệu tiết học thứ nhất vang lên, toàn bộ khu nhà vệ sinh không một bóng người.

Tôi lắc đầu chán nản, buộc mình chấp nhận điều không thể lảng tránh. Tôi không có điện thoại, và người Giám Hộ của tôi thì đang trên đường đến ngân hàng. Xung quanh đây chỉ có duy nhất một mình tôi với sự ngốc nghếch của mình, không một ai khiển trách, ngoại trừ chính bản thân tôi. Tôi rút đôi găng trong túi ra - đôi găng làm vườn bằng da - bắt đầu xỏ tay vào. Bây giờ, nếu tôi có mặc chiếc quần màu vàng, đi đôi giày mũi phình của chú hề thì cũng chẳng thể khiến tôi trông ngớ ngẩn hơn. Quá nhiều thứ phải hòa hợp. Tôi nhận ra rằng mình cần phải ngừng chiến với Mark. Hắn thắng. Hắn cứ giữ điện thoại của tôi; tối nay, bác Henri và tôi sẽ đi mua một cái mới.

Tôi rời khỏi nhà tắm, đi trên hành lang vắng vẻ để đến lớp học của mình. Khi tôi bước chân vào lớp, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, sau đó là tới đôi găng tay. Không có cách nào giấu chúng đi được. Trông tôi giống như thằng ngố. Tôi là người ngoài hành tinh thật đấy, tôi sở hữu những sức mạnh phi thường thật đấy, hơn thế nữa, tôi còn có thể thực hiện được những điều mà không một con người nào có thể tưởng tượng được; tuy nhiên, lúc này, tôi chẳng khác nào một thằng ngố.

***

Tôi ngồi giữa lớp học. không một ai mở miệng nói với tôi lời nào, mà tôi cũng quá bối rối, không biết giáo viên đang giảng gì nữa. Chuông reo, tôi thu dọn mọi thứ, bỏ tất cả vào ba-lô, đeo vào vai. Trên hai tay tôi vẫn là đôi găng tay làm vườn. Khi ra khỏi phòng, tôi có mở hé găng tay bên phải ra xem. Tay tôi vẫn đang phát sáng.

Tôi bước từng bước chắc nịch trên hành lang. Thở từng hơi chậm rãi. Cố rũ sạch mọi suy nghĩ mà không được. Khi tôi bước vào lớp học, Mark vẫn ngồi ở chỗ cũ, như hôm qua, và Sarah ngồi bên cạnh hắn. Thằng tồi ấy khẽ nhếch mép với tôi. Cố cư xử điềm đạm, hắn không chú ý đến đôi găng tay.

- Sao hả, thằng thỏ đế? Tao nghe nói đội việt dã đang tìm kiếm thành viên mới đấy.

- Đừng có khùng như thế nữa. - Sarah quát lên với Mark.

Tôi nhìn cô bạn đi ngang qua bạn của họ. Đôi mắt xanh của Sarah không khỏi khiến cho tôi cảm thấy e dè và ngượng ngập, không khỏi khiến cho đôi má tôi nóng bừng. Chỗ tôi ngồi hôm qua đã có người, thế nên tôi bước xuống phía dưới. Lớp học đã đầy học sinh, và cậu chàng hôm qua, người đã cảnh báo với tôi về Mark, ngồi bên cạnh tôi. Hôm nay, cậu ta mặc chiếc áo thun khác, nhưng vẫn có logo NASA in trước ngực, chiếc quần rằn ri, và đôi giày tennis Nike. Cậu ta sở hữu một mái tóc vàng sẫm rối bù, và đôi mắt to nằm sau cặp kính trắng. Kẻ say mê bộ môn thiên văn ấy mở tập ra, trong tập đấy là những biểu đồ sao và hành tinh. Cậu chàng nhìn tôi chằm chằm, không hề tỏ ra là có ý định che giấu cái nhìn đó.

- Sao thế? - Tôi hỏi.

Kẻ ngồi bên cạnh tôi nhún vai, hòi ngược lại:

- Sao cậu phải đeo găng?

Tôi mở miệng toan trả lời, nhưng cô Burton đã bắt đầu giảng bài. Trong suốt tiết học, cậu bạn cùng bàn với tôi chỉ vẽ những bức tranh về người sao Hỏa - theo như hình dung của cậu - với thân hình bé nhỏ; đầu, tay và mắt thì to. Y hệt các hình mẫu thường thấy trên phim. Dưới mỗi bức vẽ, cậu ta đều ghi tên mình, những chữ cái nho nhỏ: SAM GOODE. Bất chợt tôi bị Sam phát hiện ra là đang quan sát cậu ta, tôi vội nhìn đi chỗ khác.

Khi cô Burton giảng đến sáu mươi mốt vệ tinh của sao Thổ, tôi chú ý đến cái đầu của Mark. Nãy giờ hắn cong người trên bàn, hí hoáy viết. Xong, hắn ngồi thẳng dậy và chuyền mẩu giấy vừa viết sang cho Sarah. Tôi thấy cô bạn ấy trả lại ngay, chẳng hề ghé mắt đọc. Cảnh tượng đó làm cho tôi bất giác mỉm cười. Trên bảng, cô Burton bắt đầu tắt đèn để chiếu phim. Trên màn hình hiện lên các hành tinh đang chuyển động, khiến tôi nhớ đến Lorien. Một trong mười tám hành tinh trong thiên hà có tồn tại sự sống. Địa Cầu là một trong số đó. Mogadore, tiếc thay, cũng nằm trong danh sách đó.

Lorien. Tôi khẽ khép mắt lại và tự cho phép mình nhớ về nó - một hành tinh lâu đời, có độ tuổi gấp một trăm lần Trái Đất. Các vấn đề mà Địa Cầu đang gặp phải hiện nay - ô nhiễm môi trường, bùng nổ dân số, hiện tượng trái đất nóng dần lên, khan hiếm lương thực - hành tinh Lorien cũng đã từng phải đối mặt. Và đúng hai mươi lăm ngàn năm trước, hành tinh này đã bắt đầu đi vào con đường diệt vong. Khi ấy, trước thời điểm các cư dân có khả năng du chuyển giữa các thiên hà một thời gian rất lâu, người Lorien đã phải tìm cách tự tồn tại. Chậm, nhưng chắc, họ quyết tâm cải thiện hiện trạng, để quê hương thực sự là một hành tinh có sự sống vĩnh cửu. Từ đó, cách sống của người Lorien thay đổi, từ bỏ mọi thứ gây hại - bom, súng, hóa chất độc hại, các chất gây ô nhiễm - và dần dần, sự nguy hiểm đã tự thân bị đào thải. Cùng với sự thuận lợi trong quá trình tiến hóa đó, hàng ngàn năm sau, những cư dân chủ chốt của hành tinh - các Garde - đã phát triển được sức mạnh để bảo vệ và giúp ích cho hành tinh. Vì lẽ đó, người Lorien luôn biết ơn các thế hệ đi trước đã nhìn xa trông rộng.

Cô Burton bật đèn sáng trở lại. Tôi mở mắt ra, nhìn đồng hồ; đã sắp hết tiết học. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản một cách lạ thường, hoàn toàn quên đi tình trạng của đôi bàn tay. Hít vào một hơi thật sâu, tôi mở cổ găng tay bên phải. Ánh sáng đã tắt! Mỉm cười, tôi tháo cả hai chiếc găng ra, trở lại bình thường. Hôm nay, tôi còn sáu tiết học nữa. Tôi phải luôn giữ mình trong trạng thái thanh thản cho đến cuối buổi học.

***

Nửa buổi học trôi qua trong êm đềm. Lúc nào tôi cũng điềm tĩnh, và như vậy những cuộc chạm trán với Mark sẽ không còn tồn tại nữa. Giờ ăn trưa, tôi cho vào khay của mình những món đơn giản, rồi tìm đến một cái bàn trống ở cuối phòng. Đúng lúc chuẩn bị đưa miếng pizza lên miệng thì Sam Goode, cậu chàng học chung lớp thiên văn, ngồi xuống đối diện với tôi.

- Tan học cậu sẽ choảng thằng Mark à? - Cậu ta hỏi.

Tôi lắc đầu.

- Không.

- Mọi người đồn như vậy mà.

- Họ sai rồi.

Kẻ đối diện với tôi nhún vai, cắm cúi ăn tiếp. Một phút sau, cậu ta lại hỏi:

- Đôi găng tay của cậu đâu rồi?

- Tôi cất rồi. Tay không còn thấy lạnh nữa.

Sam mở miệng toan hỏi thêm nhưng bất ngờ, một tảng thịt viên, mà tôi dám chắc là nhằm vào tôi, chẳng rõ từ đâu bỗng bay thẳng vào gáy cậu ta. Tóc và hai vai của Sam đầy những vụn thịt cùng sốt spaghetti. Một vài mảnh vụn bắn cả sang tôi. Trong lúc tôi lúi húi phủi quần áo, thì một viên thịt khác bay thẳng vào má tôi. Những tiếng ồôôô rộ lên khắp nhà ăn.

Tôi đứng dậy, lấy khăn lau mặt, cơn phẫn nộ bắt đầu dấy lên. Trong thời khắc ấy, tôi không còn quan tâm xem tay mình ra sao nữa. Nếu không thể diễn ra theo chiều hướng êm đẹp, chúng cứ việc sáng bừng như ánh mặt trời, rồi thì bác Henri và tôi sẽ lại chuyển nhà ngay vào chiều nay. Không đời nào tôi chịu để mình bị một đòn đánh lén như vậy. Sau buổi sáng hôm nay, tôi còn chịu gác lại mọi chuyện, chứ giờ thì…

- Đừng. - Sam lên tiếng cản tôi. - Nếu cậu mà phản ứng thì chúng sẽ chẳng bao giờ để cho cậu yên đâu.

Tôi cứ mặc nhiên bước tới. Khu nhà ăn bao trùm một bầu không khí im lặng. Hàng trăm cặp mắt dán dính vào tôi. Mặt tôi đanh lại. Nơi bàn của Mark James có bảy kẻ đang ngồi, toàn là con trai cả. Khi tôi sán tới, cả bảy đứa đều bật ngay dậy.

- Mày có chuyện gì à? - Một thằng lên tiếng hỏi tôi. Hắn to con, dáng dấp không khác nào một tiền vệ tấn công. Trên má và cằm hắn lún phún những sợi râu đỏ, có vẻ như hắn đang để râu. Và điều đó khiến gương mặt hắn trông thật khả ố. Cũng giống như tất cả những tên còn lại, hắn mặc trên mình một chiếc áo khoác thể thao. Khoanh hai tay trước ngực, hắn đứng chắn đường tôi.

- Không liên quan đến mày. - Tôi đáp.

- Mày phải đi qua tao trước khi tới đó.

- Mày mà không tránh đường thì tao sẽ làm thật đấy.

- Tao không tin là mày dám làm gì đâu. - Hắn nói.

Và tôi lên gối ngay giữa đũng quần của thằng to xác ấy. Ngay lập tức, hắn thở hắt ra và gập người xuống. Mọi người xung quanh nhất loạt há hốc miệng ra vì ngạc nhiên.

- Tao đã cảnh báo mày rồi. - Tôi nói và bước qua hắn, nhắm thẳng tới Mark. Tuy nhiên ngay khoảnh khắc ấy tôi bỗng bị một ai đó ở đằng sau giữ lại. Tay siết lại thành nắm, tôi nhanh chóng chuẩn bị cho ra một cú huých thật đẹp, thế nhưng, vào giây phút cuối cùng, tôi nhận ra đó chính là người phục vụ nhà ăn.

- Đủ rồi, mấy nhóc.

- Chú nhìn những gì chúng nó làm với Kevin kìa, chú Johnson. - Mark nhảy vào ngay lập tức. Kevin vẫn còn nằm lăn lóc trên đất, hai tay đang bụm vào chỗ đau, gương mặt đỏ lừ không khác nào củ cải đỏ. - Đưa nó tới chỗ thầy hiệu trưởng đi!

- Im đi, James. Bốn đứa đi hết. Đừng tưởng tôi không trông thấy cậu ném mấy viên thịt ấy. - Người đàn ông cao giọng, mắt chăm chú nhìn Kevin vẫn đang nằm trên đất. - Đứng dậy đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx