sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tôi Là Số Bốn - Chương 07 - Phần 2

Không rõ từ đâu ra, Sam bỗng xuất hiện. Cậu ta đã cố lau sạch mớ thức ăn dính trên tóc và vai. Phần lớn đã không còn, nhưng các vết nước sốt thì vẫn còn in dấu. Tôi không hiểu vì sao cậu ta lại quay trở lại. Nhìn xuống đôi bàn tay, tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận dấu hiệu đầu tiên của ánh sáng, nhưng ngạc nhiên thay, không có một vệt sáng nào cả. Phải chăng tình trạng cấp thiết đã bỏ qua sự căng thẳng ban đầu? Tôi không biết nữa.

Kevin đứng dậy, nhìn tôi chằm chằm. Thân hình hắn vẫn còn run rẩy, hơi thở vẫn chưa đều. Hắn phải bá vai một tên khác bên cạnh để đứng vững.

- Rồi mày sẽ phải hối hận. - Hắn làu bàu dọa nạt.

- Tao chẳng tin. - Tôi đáp lại, gương mặt vẫn không dãn ra, vẫn nhơ nhớp thức ăn. Phỉ phui thật.

Bốn kẻ chúng tôi bước đến phòng thầy hiệu trưởng. Thầy Harris đang ngồi sau bàn làm việc, chăm chú ăn bữa trưa vừa được làm nóng bằng lò vi sóng, chiếc khăn ăn nằm giắt trên ngực áo sơ-mi.

- Xin lỗi phải cắt ngang thế này, thưa thầy. Chẳng là vừa có vụ ẩu đả xảy ra trong giờ ăn trưa. Chắc chắn các em đây sẽ có lời giải thích thỏa đáng với thầy. - Người phục vụ giải thích.

Thầy Harris thở dài, kéo chiếc khăn ăn ra khỏi áo, thảy lên cái khay. Cùng lúc, gạt bữa trưa sang một bên bằng mu bàn tay.

- Cảm ơn anh, Johnson.

Chú Johnson bước ra ngoài, đóng cửa lại. Bốn đứa chúng tôi ngồi xuống.

- Ai muốn trình bày trước đây? - Thầy hiệu trường hỏi, vẻ bực dọc hiện rõ trong giọng nói.

Tôi im lặng. Các khớp trên quai hàm thầy Harris trễ xuống. Tôi chuyển điểm nhìn xuống hai bàn tay của mình. Chúng vẫn bình thường. Tuy nhiên, tôi vẫn úp lòng bàn tay xuống đùi, phòng khi có chuyện. Sau mười giây im ắng, tên Mark bắt đầu nói:

- Có ai đó chọi miếng thịt viên vào nó. Thế là nó nghi thủ phạm là em, rồi lên gối ngay vào đũng quần thằng Kevin.

- Cẩn thận cách dùng từ của trò đấy. - Thầy Harris nhắc nhở rồi quay sang Kevin – Trò ổn chứ?

Kevin, gương mặt vẫn còn đỏ lựng, gật đầu.

- Thế ai đã ném tảng thịt viên? - Thầy Harris quay sang hỏi tôi.

Tôi vẫn im lặng, chỉ thở thành tiếng, bực bội trước tình huống này. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.

- Em không biết. - Tôi trả lời. Cơn tức giận đã tăng thêm một bậc. Tôi không muốn tranh cãi với Mark trước mặt thầy Harris, tốt hơn hết là tôi phải xoay sở cho tình trạng của mình, hòng có thể nhanh chóng rời khỏi phòng thầy hiệu trưởng.

Sam nhìn tôi, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Thầy Harris giơ cả hai tay lên vì bực bội.

- Hừ, vậy thì làm thế nào mà các em lại có mặt ở đây?

- Hỏi thế mới là hỏi chứ. - Mark xen vào. - Bọn em chỉ ăn trưa thôi ạ.

Sam bắt đầu lên tiếng:

- Mark ném đấy, thầy ạ. Em trông thấy, cả chú Johnson cũng trông thấy nữa.

Tôi nhìn Sam. Tôi biết cậu ta không trông thấy, bởi lẽ cú ném đầu tiên là từ phía sau lưng của Sam, còn ở cú ném thứ hai, cậu ta đang mải lau thức ăn bám trên người mình. Tuy nhiên, tôi rất cảm kích khi Sam trả lời như vậy, điều đó cho thấy cậu ta ngả về phía tôi, và điều đó sẽ khiến cậu ta gặp nguy hiểm với Mark cùng lũ bạn của hắn. Mark cau mày nhìn Sam.

- Coi nào, thầy Harris. - Mark giở giọng nài nỉ. - Ngày mai, em có buổi phỏng vấn với tờ Gazette, rồi thứ Sáu này có trận đấu nữa. Em không có thời gian để bận tâm đến những việc như thế này đâu. Em bị vu cho một việc mà em không làm. Khó tập trung vô mấy thứ quỉ này được quá.

- Cẩn thận cái miệng trò đấy! - Thầy hiệu trưởng quát lên.

- Vâng.

- Tôi tin em. - Thầy Harris thở ra một cách nặng nề. Đoạn nhìn sang Kevin đang cố thở đều. - Em có cần gặp y tá không?

- Em không sao ạ. - Kevin trả lời.

Thầy Harris gật đầu.

- Hai em quên chuyện rắc rối ở nhà ăn đi, còn Mark chuẩn bị tinh thần đi nhé. Trường ta đã đợi bài báo ấy lâu lắm rồi. Có lẽ họ sẽ cho lên trang nhất. Hãy tưởng tượng xem, trang nhất tờ Gazette. - Thầy mỉm cười.

- Cảm ơn thầy. - Mark nói. - Em rất phấn khởi ạ.

- Tốt. Giờ thì hai trò đi được rồi.

Hai tên láu cá bước ra cửa, thầy Harris nhìn Sam, một cái nhìn khắc nghiệt. Sam bình thản đón nhận.

- Nói đi Sam. Tôi muốn nghe sự thật. Trò có thấy Mark ném tảng thịt viên không?

Sam khẽ híp mắt lại. Cậu ta không hề nhìn sang hướng khác.

- Dạ có.

Thầy hiệu trưởng lắc đầu.

- Tôi không tin em, Sam ạ. Vì lẽ đó, chúng ta sẽ làm thế này nhé. - Thầy nhìn sang tôi. - Vậy cái tảng thịt viên ấy...

- Hai. - Sam nhẹ ngàng xen vào.

- Cái gì?! - Thầy Harris sửng sốt, ánh mắt lại xoáy vào Sam, nảy lửa.

- Những hai tảng thịt viên chứ không phải một.

Thầy hiệu trưởng dọng nắm tay xuống bàn.

- Ai mà quan tâm coi là mấy! John, trò đã đá Kevin. Ăn miếng trả miếng. Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này. Trò có hiểu ý tôi không?

Gương mặt người đang ở trước mặt tôi đỏ lựng, và tôi hiểu được rằng sẽ không còn tranh luận nữa.

- Vâng. - Tôi đáp gọn lỏn.

- Tôi không muốn thấy hai em ở đây nữa. - Thầy Harris nói tiếp. - Hai em đi đi.

Chúng tôi lục tục rời khỏi văn phòng.

- Sao cậu không nói với thầy về vụ điện thoại? - Sam thắc mắc.

- Vì thầy ấy không quan tâm. Thầy ấy chỉ muốn ăn tiếp thôi. - Tôi đáp. - Hãy cẩn thận nhé. - Tôi nhắc nhở. - Cậu nằm trong tầm ngắm của thằng Mark rồi.

***

Sau bữa trưa, chúng tôi có tiết nghiên cứu quản lý gia đình. - chẳng phải vì tôi quan tâm đến nấu nướng mà bởi hoặc là tôi phải học môn này, hoặc là phải học môn hợp xướng, tôi thì, sức khỏe lẫn sức mạnh của bản thân phụ thuộc vào hàng khác thường của Địa Cầu, thế nhưng hát hò lại không nằm trong khoản đó; bởi vậy tôi bước vào lớp nghiên cứu quản lý gia đình và vào chỗ ngồi. Lớp học nhỏ xíu, vừa lúc chuông reo, Sarah bước vào và ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

- Chào anh. - Cô ấy lên tiếng.

- Chào cô.

Máu dồn cả lên mặt tôi, và hai vai tôi cứng đờ. Tôi chộp lấy cây bút chì, bắt đầu quay bút bên tay phải, còn tay trái thì mày mò uốn cong góc cuốn tập, tim đập liên hồi. Lạy trời cho tay tôi không phát sáng. Tôi liếc nhìn vào lòng bàn tay của mình và thở phào nhẹ nhõm khi thấy chúng vẫn bình thường. Phải bình tĩnh, tôi tự nhủ. Chỉ là một cô gái thôi mà.

Sarah nhìn sang tôi. Có cảm giác mọi thứ trong người tôi như đang thắt lại. Dường như đây là người con gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời.

- Tôi rất tiếc chuyện Mark cư xử với anh chẳng ra làm sao. - Người ngồi bên cạnh tôi nhỏ nhẹ nói.

Tôi nhún vai.

- Cô chẳng có lỗi gì cả.

- Các anh sẽ không đánh nhau chứ, phải không nào?

- Tôi không muốn làm như vậy. - Tôi trả lời.

Sarah gật đầu.

- Bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể là một kẻ không ra gì. Hắn luôn cố chứng tỏ hắn là kẻ mạnh nhất.

- Dấu hiệu của sự thiếu tự tin. - Tôi đoán định.

- Hắn không thiếu tự tin đâu. Chính xác hơn là một kẻ không ra gì.

Hẳn nhiên rồi. Tôi không muốn tranh cãi với Sarah. Vả lại, cái cách nói chắc chắn của cô bạn đang ngồi bên cạnh khiến tôi bất giác nghi ngờ cả chính bản thân mình.

Đột nhiên cô gái chú mục vào những mảng sốt spaghetti đã đóng khô trên áo tôi, và đưa tay lên tóc tôi, kéo xuống một mảnh đã đông cứng.

- Cảm ơn. - Tôi nói khẽ.

Sarah thở dài.

- Tôi rất tiếc cho những gì đã xảy ra. - Cô gái nhìn sâu vào mắt tôi. - Hắn và tôi không chơi với nhau nữa. Anh có biết không?

- Không à?

Cô gái lắc đầu. Tôi ngạc nhiên khi người ngồi cạnh mình dường như đang muốn nói rõ cho tôi biết. Trên bảng, sau mười phút hướng dẫn làm bánh kếp - mà tôi chẳng để lọt tai một lời nào - cô Benshoff phân Sarah và tôi vào một cặp. Chúng tôi lục tục kéo nhau đi qua cánh cửa ở cuối lớp dẫn vào nhà bếp, rộng gấp ba lần lớp học. Trong này có mười dụng cụ nhà bếp khác nhau, đầy đủ tủ lạnh, tủ bếp, bồn rửa, lò nướng. Sarah mạnh dạn bước đến một vị trí, lấy chiếc tạp-dề từ trong một ngăn tủ ra và tròng vào người.

- Anh cột giúp tôi được không? - Cô gái cất tiếng hỏi.

Tôi kéo nơ quá đà nên phải cột lại. Bên dưới những ngón tay của mình, tôi cảm nhận được những đường nét trên lưng Sarah. Thắt dây tạp dề cho Sarah xong, tôi mặc tạp-dề của mình vào, và bắt đầu tự cột lấy.

- Đưa đây nào, chàng ngốc. - Sarah thốt lên, bắt lấy dây và cột lại cho tôi.

- Cảm ơn cô.

Tôi cố đập quả trứng đầu tiên nhưng khó quá, chẳng có quả trứng nào chịu nằm hẳn trong tô cả. Sarah cười giòn. Cô gái đặt một quả trứng khác vào tay tôi, đoạn cầm lấy tay tôi và hướng dẫn cách đập trứng vào thành tô. Sau đó một tích tắc, Sarah buông tay, nhìn tôi mỉm cười.

- Như vậy đó.

Xong xuôi, Sarah bắt đầu đánh trứng, những lọn tóc rũ hết xuống khuôn mặt xinh đẹp. Trong khoảnh khắc, tôi rất muốn đưa tay vén mái tóc ấy ra phía sau giúp cô ấy, nhưng không dám. Lúc ấy, cô Benshoff vào bếp kiểm tra phần thực hành của học sinh. Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, tất cả là nhờ ở Sarah, bởi lẽ tôi không hề có ý niệm mình cần phải làm gì cả.

- Anh thấy Ohio thế nào? - Sarah hỏi.

- Cũng được, lẽ ra tôi đã có một ngày đầu đến trường tốt đẹp.

Cô ấy mỉm cười.

- Lúc đó anh sao vậy? Tôi lo lắm.

- Nếu tôi nói với cô rằng tôi là người ngoài hành tinh, thì liệu cô có tin không?

- Im ngay. - Cô gái hơi cao giọng một cách bông đùa. - Thực ra là chuyện gì?

Tôi cười.

- Tôi bị suyễn. Vì một lẽ nào đó mà hôm qua, tôi bị lại. - Tôi giải thích và cảm thấy bứt rứt vì phải nói dối. Tôi không muốn Sarah nhìn thấy sự yếu đuối trong con người tôi, nhất là khi sự yếu đuối ấy không có thật.

- Ừm, anh khỏe trở lại rồi, tôi rất vui.

Chúng tôi cùng nhau làm bốn cái bánh kếp. Sarah đặt bánh vào trong một chiếc đĩa. Cô ấy cho rất nhiều xi rô phong lên bánh và đưa cho tôi một chiếc nĩa. Tôi nhìn quanh. Hầu hết các cặp đều dùng nĩa khác nhau. Tôi xiên vào một cái bánh, cắn một miếng.

- Không tệ chút nào. - Tôi vừa nhai vừa nhận xét.

Ít ra thì tôi cũng không đói, tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng giúp cô bạn ăn cho bằng hết. Chúng tôi thay phiên nhau ăn đến khi cái đĩa sạch trơn; no căng cả bụng. Sau cùng, Sarah rửa các chén đĩa, còn tôi thì lau khô chúng. Khi chuông reo, chúng tôi cùng bước ra khỏi lớp.

- Anh biết không, với một học sinh khóa Hai mà nói thì anh không hề tệ một chút nào. - Sarah huých nhẹ vào tôi. - Tôi không quan tâm xem người ta nói gì.

- Cảm ơn cô. Cô cũng vậy, với một học sinh… khóa gì đó.

- Tôi học khóa Ba.

Chúng tôi tiến thêm vài bước trong im lặng.

- Tan trường, anh sẽ không ẩu đả với Mark chứ?

- Tôi muốn lấy lại điện thoại di động. Với lại, cô xem. - Tôi chỉ tay vào chiếc áo sơ-mi đang mặc.

Người đang sóng bước với tôi nhún vai. Tôi dừng lại trước ngăn tủ cá nhân của mình. Cô gái chú ý đến con số.

- Ừm, anh không nên dây vào.

- Tôi đâu có muốn.

Sarah trố mắt.

- Ôi con trai và mấy trò va quẹt. Dù sao đi nữa, hẹn ngày mai gặp lại anh.

- Chúc cô buổi còn lại vui vẻ. - Tôi đáp lời.

***

Sau tiết học thứ chín, lịch sử Mỹ, tôi bước từng bước chậm rãi đến ngăn tủ cá nhân của mình. Tôi đang tính tới chuyện ra khỏi trường một cách êm thấm, không tìm kiếm Mark làm gì. Thế rồi tôi bỗng nhận ra mình phải mang cái tiếng thằng chết nhát suốt đời.

Đến ngăn tủ riêng, tôi cất vào đấy tất cả những sách vở không cần thiết. Và cứ đứng đó, tôi cảm nhận được một nỗi lo lắng đang cồn lên trong lòng. Đôi tay của tôi vẫn bình thường. Có lẽ để cho chắc ăn, tôi nên xỏ găng tay vào, nhưng tôi đã không làm như thế. Tôi hít vào một hơi đầy buồng phổi, bắt đầu đóng cửa tủ lại.

- Xin chào. - Một giọng nói cất lên khiến tôi giật nảy mình. Chính là Sarah. Cô gái thoáng ngó lại phía sau, rồi lại nhìn tôi. - Tôi có thứ này cho anh đây.

- Không phải là bánh kếp chứ, đúng không? Tôi có cảm tưởng như mình sẽ bể bụng rồi đây này.

Cô gái cười khanh khách, nhưng vẫn không giấu được vẻ bồn chồn.

- Không phải bánh kếp. Song nếu tôi trao nó cho anh, anh phải hứa với tôi là anh sẽ không đánh nhau nữa.

- Được rồi. - Tôi nhận lời.

Sarah nhìn lại đằng sau lần nữa rồi nhanh nhẹn đút tay vào trong ba-lô, chỗ ngăn đằng trước. Sau đó, cô gái rút vội chiếc điện thoại của tôi ra và trao nó cho tôi.

- Làm sao cậu lấy được?

Người đối diện nhún vai.

- Mark có biết không?

- Không. Vậy là anh định tiếp tục làm một kẻ cứng đầu? - Sarah hỏi gặng.

- Có lẽ là không.

- Thế thì tốt.

- Cảm ơn cô. - Tôi thì thầm. Không dám tin rằng Sarah lại dám làm mọi chuyện để giúp đỡ tôi, trong khi cô ấy chỉ mới quen biết tôi thôi. Nhưng thật tình mà nói, tôi không thể trông mong một điều gì hơn thế nữa.

- Không có gì. - Người đối diện trả lời rồi quay phắt lại, gấp rút đi về phía cuối hành lang. Tôi cứ đứng đó nhìn theo bóng cô gái khuất dần, trên môi giữ mãi một nụ cười. Khi tôi tiếp tục bước trên con đường của mình thì Mark James cùng tám đứa bạn của hắn chờ tôi ở tiền sảnh.

- Chà, chà, chà. - Mark lên tiếng. - Hết ngày rồi đấy à?

- Tất nhiên. Coi tao tìm được cái gì này. - Tôi đáp lại ngay tức khắc, đồng thời giơ cao chiếc điện thoại của mình lên cho hắn nhìn. Miệng hắn há hốc. Tôi đĩnh đạc bước đi ngang qua mặt đám nam sinh ấy, tiến tới cuối hành lang và bước ra ngoài khu nhà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx