sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tôi Là Số Bốn - Chương 15

CHƯƠNG MƯỜI LĂM

HAI TUẦN SAU, TUYẾT BẮT ĐẦU RƠI. Những cơn mưa tuyết rất nhẹ, vừa đủ để phủ lên chiếc xe một lớp bột mịn. Sau lễ Halloween, khối pha lê Loric đã tỏa Lumen ra khắp cơ thể tôi, bác Henri bắt đầu chương trình huấn luyện tôi thực sự. Mỗi ngày, chúng tôi đều làm việc chung, không hề ngơi nghỉ, dù là trời lạnh, mưa hay bây giờ là tuyết. Dù là người Giám Hộ không nói ra, nhưng tôi ý thức được rằng bác rất nóng lòng mong cho năng lực của tôi mau chóng hoàn thiện. Ban đầu là những cái nhìn chưng hửng, đôi lông mày của bác Henri nhíu lại, bác nhay nhay môi dưới, kéo theo sau đó là những tiếng thở dài và cuối cùng là những đêm thức trắng. Trên nền nhà, chỗ người Giám Hộ của tôi thường đi đi lại lại, những tiếng kẽo kẹt cứ vang lên không ngừng, còn tôi thì nằm trong phòng riêng, thao thức, và lúc này đây, thời điểm hiện tại, sự thất vọng cố hữu hiển hiện rõ trong giọng nói gay gắt của bác Henri.

Lúc này, chúng tôi đang đứng ngoài sân sau, cách nhau ba mét, mặt đối mặt.

- Hôm nay, cháu không có tinh thần. - Tôi thật thà thú nhận.

- Bác biết, nhưng chúng ta vẫn phải tập.

Thở dài, tôi nhìn đồng hồ. - Đã bốn giờ sáng.

- Sáu giờ, Sarah sẽ có mặt ở đây.

- Bác biết. - Người Giám Hộ đáp sẵn. - Đó là lí do vì sao chúng ta cần phải khẩn trương lên.

Bác Henri cầm trên mỗi tay một quả banh quần vợt.

- Cháu sẵn sàng chưa? - Bác hỏi tôi.

- Dạ, lúc nào cũng sẵn sàng ạ.

Người Giám Hộ tung quả banh lên không trung, và khi quả banh đạt đến tầm cao nhất, tôi cố vận hết sức mạnh trong cơ thể để giữ cho banh không rơi xuống. Tôi không biết phải thực hiện điều đó như thế nào, chỉ hiểu là tôi có thể làm được, theo thời gian và mức độ tập luyện, như lời bác Henri nói. Mỗi Garde đều phát triển khả năng di chuyển vật thể bằng ý chí. Siêu năng lực di chuyển các vật ở ngoài xa. Và thay vì để tôi tự khám phá năng lực đó của bản thân - như tôi đã từng thành công với đôi tay của mình - bác Henri lại một hai muốn đánh thức cái sức mạnh tiềm tàng đang ẩn náu đâu đó trong cơ thể tôi.

Và y hệt như một ngàn lẻ mấy lần trước đó, quả banh rơi thẳng xuống đất, không nán lại lấy một lần, nó nảy lên đúng hai cái, rồi nằm im lìm trên nền cỏ phủ những hạt bông tuyết.

Tôi thở dài.

- Hôm nay cháu chẳng có xíu xiu cảm xúc nào.

- Lại lần nữa. - Bác Henri khăng khăng.

Người Giám Hộ ném quả banh thứ hai. Tôi cố di chuyển quả banh ấy, cố ngừng quả banh ấy, mọi thứ trong tôi căng ra, để điều khiển cái vật đáng nguyền rủa kia dịch một phân qua phải hay qua trái cũng được, nhưng không thể. Quả banh lại rơi thẳng xuống đất. Bernie Kosar, nãy giờ vẫn quan sát chúng tôi, bước ra chỗ quả banh, ngoạm lấy rồi chạy biến.

- Chừng nào đến được thì nó đến thôi, bác Henri. - Tôi lầm nhầm.

Bác Henri lắc đầu. Các thớ cơ nơi quai hàm bác săn lại. Thái độ và sự sốt ruột ở bác khiến tôi phát cáu. Bác nhìn Bernie Kosar lon ton chạy đi với trái banh, thở dài.

- Sao ạ? - Tôi thắc mắc.

Người Giám Hộ lại lắc đầu.

- Chúng ta cứ cố gắng đi.

Nói rồi bác đi tới nhặt quả banh còn lại, đoạn tung quả banh ấy lên cao. Vẫn như mọi lần, tôi cố giữ cho quả banh ngừng chuyển động, nhưng lẽ tất nhiên là nó lại rơi xuống đất.

- Chắc ngày mai bác à. - Tôi dò ý.

Bác Henri gật đầu, đưa mắt nhìn quanh khoảnh sân.

- Chắc ngày mai.

***

Sau màn khổ luyện, người tôi ướt nhẹp mồ hôi, bùn đất, và nước lạnh tan ra từ tuyết. Hôm nay, bác Henri đẩy tôi mạnh hơn, tấn công tôi bằng những đòn thế thật đáng sợ. Ngoài chuyện tập luyện siêu năng lực di chuyển các vật ở ngoài xa, hầu hết màn tập của chúng tôi là luyện các kĩ thuật chiến đấu - đánh trực diện, vật và các thế võ tổng hợp - kèm theo đó là các yếu tố về tinh thần - điềm tĩnh trước mọi áp lực, làm chủ tâm trí, làm sao để nhận ra sự sợ hãi trong mắt đối phương, tiếp đến là biết được các nào tốt nhất để khám phá ra điều đó. Chẳng phải khả năng đó tôi tiếp thu được từ những bài tập của bác Henri, mà là do tôi thường quan sát đôi mắt bác - một ánh nhìn đau đáu ẩn chứa nỗi sợ hãi, thất vọng, ngán ngẩm. Tôi không rõ bác Henri chỉ lo lắng đến quá trình hoàn thiện của tôi, hay còn điều gì sâu xa hơn nữa, mà những màn tập này đã rút kiệt sức nơi tôi - cả về thể chất lẫn cảm xúc.

***

Đúng giờ, Sarah xuất hiện. Khi cô vừa bước lên hiên trước, tôi đi ra đón và không quên gửi kèm theo một nụ hôn. Chúng tôi cùng nhau bước vào nhà, tôi đỡ lấy chiếc áo khoác của Sarah, treo lên mắc. Còn một tuần nữa là kiểm tra giữa học kì môn nghiên cứu quản lí gia đình, cô bạn của tôi nảy ra ý định nấu nướng trước khi chúng tôi phải tiến hành trong lớp. Ngay khi hai chúng tôi vừa bắt tay vào việc bếp núc, bác Henri cầm lấy chiếc áo khoác, bước ra ngoài đi dạo. Bác dẫn theo cả Bernie Kosar khiến tôi lấy làm biết ơn vì có được không gian riêng tư. Chúng tôi làm món ức gà nướng với khoai tây, rau củ luộc, và không ngờ món ăn lại ngon hơn tôi tưởng. Khi tất cả đã xong xuôi đâu vào đấy, cả ba chúng tôi ngồi vào bàn, thưởng thức chung. Bác Henri gần như im lặng suốt buổi. Sarah và tôi thì phá tan bầu không khí im ắng lạ lùng bằng dăm ba câu chuyện phiếm, về trường lớp, về bộ phim sẽ cùng nhau đi xem vào ngày thứ bảy. Hiếm có lúc nào bác Henri ngẩng đầu lên khỏi đĩa thức ăn, trừ khi khen bữa ăn tuyệt hảo như thế nào.

Ăn xong, Sarah và tôi cùng rửa chén đĩa rồi ra ghế sô pha ngồi. Sarah có đem theo một bộ phim để chúng tôi ngồi xem chung trước màn hình chiếc tivi nho nhỏ. Trong lúc ấy, hầu như lúc nào bác Henri cũng dõi mắt ra bên ngoài cửa sổ. Nửa chừng phim, bác đứng dậy, thở dài và bước ra cửa. Cả Sarah lẫn tôi không hẹn mà cùng lúc đều hướng mắt nhìn theo. Hai chúng tôi nắm lấy tay nhau, cô bạn ngả đầu vào vai tôi. Bernie Kosar ngồi bên cạnh cô ấy, ghếch đầu vào lòng cô; người và vật cùng phủ chung với chung với nhau một chiếc mền. Có lẽ ở bên ngoài trời đang rất lạnh và đầy gió, nhưng ở trong căn phòng khách của chúng tôi, bầu không khí mới thật ấm áp và dễ chịu làm sao.

- Bố anh có sao không? - Sarah bất chợt cất tiếng hỏi.

- Anh không biết. Bố hay hành xử lạ lùng lắm.

- Suốt bữa ăn, gần như bố chẳng nói gì.

- Ừưưưu, để anh hỏi bố xem sao. Anh sẽ quay lại ngay. - Nói rồi, tôi ra ngoài theo bác Henri. Người Giám Hộ của tôi đang đứng nơi hàng hiên, mắt đăm đăm dõi vào màn đêm.

- Có chuyện gì vậy bác? - Tôi cất tiếng hỏi.

Người Giám Hộ ngửa mặt lên nhìn các vì sao, thái độ lộ rõ vẻ trầm tư.

- Bác có cảm giác chẳng lành. - Bác Henri thổ lộ.

- Bác nói gì thế?

- Cháu sẽ không thích nghe đâu.

- Được rồi. Chúng ta cùng giải quyết nhé bác.

- Bác không biết chúng ta nên ở đây bao lâu nữa. Bác không cảm thấy an toàn.

Tim tôi như lịm đi trong giây lát, tôi lặng người.

- Chúng đang điên cuồng, và bác nghĩ chúng đang ở rất gần. Bác cảm nhận được. Bác không nghĩ rằng bác cháu mình sẽ an toàn ở đây.

- Cháu không muốn ra đi.

- Bác biết chứ.

- Chúng ta vẫn luôn che giấu thân phận của mình mà.

Người Giám Hộ chú mục vào tôi, một bên mày nhướng lên.

- Bác không có ý làm cho cháu buồn, John à, nhưng bác không cho rằng lúc nào cháu cũng luôn ở trong bóng tối.

- Lúc nào mà cháu chẳng ý thức chuyện đó hả bác.

Bác Henri gật đầu.

- Để rồi xem thế nào.

Bác bước ra mép hiên, đặt tay lên lan can. Tôi đứng bên cạnh. Những bông tuyết mới bắt đầu lắc rắc, trăng lấp lánh trên nền trời đen.

- Cái đó không phải là tất cả. - Bác Henri lẩm nhẩm.

- Cháu không nghĩ như thế.

Người Giám Hộ thở dài.

- Lẽ ra, cháu đã phát triển được siêu năng lực di chuyển các vật ở ngoài xa rồi. Lúc nào, nó cũng xuất hiện hầu như cùng lúc với Biệt năng đầu tiên của cháu. Hiếm khi nào đến sau lắm, và nếu có như vậy, cũng không bao giờ quá một tuần đâu.

Tôi nhìn bác Henri chằm chằm. Đôi mắt bác chất chứa đầy những âu lo, nỗi lo lắng thể hiện thành các nếp nhăn dài hằn trên trán bác.

- Các Biệt năng của cháu đều xuất phát từ hành tinh Lorien. Luôn luôn là như thế.

- Bác muốn nói điều gì với cháu vậy?

- Từ giờ trở đi, bác không biết chúng ta còn có thể mong đợi được bao nhiêu nữa - Bác Henri trả lời tôi, rồi dừng lại một lát - Từ khi chúng ta không còn ở trên hành tinh, bác không biết rằng liệu tất cả các Biệt năng của cháu có hiển hiện được hết hay không. Nếu chẳng may điều đó không xảy ra, chúng ta sẽ không có hi vọng chiến đấu được với bọn Mogadore, cũng như là đánh bại được chúng, và một khi không thể đánh bại chúng, chúng ta sẽ không bao giờ có thể quay trở về.

Tôi ngắm nhìn cơn mưa tuyết, không biết trong lòng nên lấy làm bất an hay thanh thản, thanh thản bởi điều đó có thể đặt dấu chấm hết cho những cuộc di chuyển của chúng tôi, rằng cuối cùng chúng tôi cũng có thể ổn định được. Bác Henri chỉ tay vào những ngôi sao.

- Đó. - Bác nói với tôi. - Hành tinh Lorien ở chỗ đó.

Lẽ dĩ nhiên là tôi ý thức được đầy đủ hành tinh Lorien nằm ở đâu, chẳng cần phải có người chỉ bảo. Lúc nào cũng có một lực kéo, một đường hướng mặc định hút ánh nhìn của tôi về một điểm, ở cách xa hàng tỉ dặm, đó chính là hành tinh Lorien. Tôi có bắt một bông tuyết bằng đầu lưỡi, đoạn khép mắt lại và thở đều trong bầu không khí lạnh giá. Khi mở mắt ra, tôi quay lại, chuyển điểm nhìn về phía Sarah đang ở bên kia ô cửa sổ. Cô bạn của tôi đang ngồi xếp bằng, Bernie Kosar vẫn ghếch đầu lên đùi cô.

- Có bao giờ bác nghĩ đến chuyện ổn định ở đây, dẹp hết chuyện Lorien và tạo dựng một cuộc sống ở Địa Cầu chưa? - Tôi hỏi bác Henri.

- Chúng ta ra đi khi cháu còn bé quá. Bác không hình dung được là kí ức của cháu về nơi ấy vẫn còn nhiều, bác nói có phải không?

- Cũng không hẳn là như vậy đâu ạ. - Tôi trả lời người Giám Hộ. - Lúc này, lúc khác, trong cháu, từng mảng, từng mảng kí ức vẫn hiện về. Cũng không nhất thiết phải khẳng định xem đâu là những thứ cháu nhớ được hay đâu là những thứ cháu nhìn thấy được trong quá trình tập luyện của chúng ta.

- Nếu cháu nhớ được, bác không nghĩ rằng cháu lại có cảm xúc ấy.

- Nhưng cháu không nhớ được. Điều đó không thành vấn đề chứ bác?

- Có lẽ. - Người Giám Hộ trả lời. - Nhưng dù cháu có muốn trở lại hay không, điều đó không đồng nghĩa với việc bọn người Mogadore sẽ thôi tìm kiếm cháu, và nếu chúng ta bất cẩn trong khi ổn định cuộc sống, cháu có thể tin chắc một điều rằng chúng vẫn sẽ truy lùng chúng ta. Và ngay vào lúc chúng tìm được, cả hai bác cháu ta sẽ bị giết cùng một lượt. Chẳng có cách nào khả dĩ thay đổi được điều đó. Chẳng có cách nào.

Tôi hiểu rằng bác Henri nói đúng. Bằng cách này hay cách khác, cũng như bác Henri, tôi có thể dự cảm được điều ấy, cảm nhận được hiện thực đó giữa đêm trường tĩnh mịch, khi lông tay tôi đột nhiên dựng đứng lên, một cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương sống, dù tôi không hề bị lạnh một chút nào.

- Có bao giờ bác lấy làm hối hận vì đã theo cháu lâu như vậy không?

- Hối hận? Tại sao cháu lại cho rằng bác phải hối hận?

- Bởi vì không còn gì để chúng ta có thể quay trở lại cả. Gia đình của bác đã mất. Gia đình của cháu cũng vậy. Trên hành tinh Lorien, cuộc sống có nghĩa là phải tạo dựng lại từ đầu. Nếu không phải vì cháu, bác có thể dễ dàng tạo cho mình một chứng minh thư, cả quãng đời còn lại sẽ là một phần của nơi nào đó. Bác sẽ có những người bạn khác, và biết đâu, có thể yêu thêm một lần nữa.

Bác Henri cười.

- Bác vẫn yêu đấy. Và bác vẫn sẽ còn tiếp tục cho tới ngày bác không còn sống nữa. Bác không mong cháu hiểu được điều đó đâu. Lorien khác với Địa Cầu lắm.

Tôi thở ra một cách hậm hực.

- Nhưng dù sao, bác cũng có thể là một phần của nơi nào đó.

- Thì vẫn như vậy mà. Bác đang là một phần của thị trấn Paradise, bang Ohio, ngay lúc này đây còn gì, cùng với cháu đấy.

Tôi lắc đầu:

- Bác hiểu cháu muốn nói gì mà, bác Henri.

- Thế cháu nghĩ bác đang bỏ lỡ điều gì sao?

- Cuộc đời.

- Cháu chính là cuộc đời của bác, nhóc à. Cháu, và kí ức của bác là những mối dây duy nhất kết nối bác với quá khứ. Không có cháu, bác không có gì cả. Đó là sự thật.

Bất chợt, ngay lúc đó, cánh cửa sau lưng chúng tôi khẽ mở ra. Bernie Kosar chạy ra ngoài trước Sarah, cô bạn của tôi đang đứng ở ngay ngưỡng cửa, chân trong, chân ngoài.

- Hai bố con bác tính để cháu xem hết phim một mình, phải không ạ? - Cô bạn cất tiếng hỏi.

Bác Henri mỉm cười với Sarah và trả lời cô:

- Không có chuyện đó đâu.

***

Xem phim xong, bác Henri và tôi đưa Sarah về nhà. Đến nơi, tôi đưa cô bạn tới cửa trước, và chúng tôi cứ đứng nơi bậc tam cấp mà nhìn nhau mỉm cười. Nhẹ nhàng nắm lấy tay Sarah, tôi hôn cô, một nụ hôn dài thật dài, và chúc ngủ ngon.

- Ngày mai gặp lại anh nhé. - Sarah nhỏ nhẹ, không quên siết lấy tay tôi.

- Chúc em ngủ ngon.

Tôi bước trở ra xe. Bác Henri bon xe ra khỏi lối vào nhà Sarah và lái thẳng về nhà. Trong tôi không ngăn được cảm giác sờ sợ khi nhớ lại những lời nói của bác Henri, trong ngày đầu tiên bác đưa tôi đến trường: “Đừng quên là bất cứ khi nào bị chú ý, chúng ta cũng phải lên đường ngay”. Bác nói không sai, tôi ý thức được điều đó, nhưng trước đây, chưa bao giờ tôi có cảm xúc với ai như thế này. Khi được ở bên Sarah, tôi như đang trôi bồng bềnh trong không trung, và khi xa cô ấy, tôi rơi ngay vào trạng thái sợ hãi thời gian, hệt như lúc này, mặc dù tôi vừa mới ở bên cô ấymấy tiếng đồng hồ liền. Sarah bỗng nghiễm nhiên trở thành mục đích trong cuộc trốn chạy, trong cuộc sống lẩn lút, là lí do vượt quá mục tiêu tồn tại ban đầu của hai người chúng tôi - tôi và người Giám Hộ. Đây cũng chính là một lí do để chúng tôi phải chiến thắng, và cũng để tôi phải nhìn nhận ra một điều rằng tôi đang đặt cuộc sống của Sarah vào vòng nguy hiểm khi ở bên cô ấy - ừm, ý niệm ấy khiến tôi kinh hãi.

Vừa về đến nhà, người Giám Hộ của tôi đã lật đật vào phòng riêng và trở ra cùng với chiếc Hộp. Bác đặt nó lên bàn ăn ở trong bếp.

- Đến lúc rồi ư, bác Henri? - Tôi thắc mắc.

Bác Henri gật đầu.

- Trong này có một thứ, mà nhiều năm rồi, bác rất muốn cho cháu xem.

Tôi không thể chờ đợi nổi để xem còn gì ở trong hộp. Hai bác cháu tôi lập tức hợp lực mở khóa, rồi bác Henri mở nắp hộp một cách cẩn thận, không để tôi có cơ hội ghé mắt vào. Bác lấy ra một cái bao nhung, đoạn đóng Hộp và khóa lại gần như ngay tức khắc.

- Những thứ này chẳng liên quan đến Biệt năng của cháu, nhưng lần mở Hộp gần đây, bác vẫn giấu chúng vì một dự cảm chẳng lành. Nếu bọn người Mogadore bắt được chúng ta, chúng sẽ không bao giờ có thể mở được thứ này. - Người Giám Hộ giải thích và ra hiệu về phía chiếc Hộp.

- Trong túi đựng cái gì vậy bác?

- Thái dương hệ. - Bác Henri trả lời.

- Nếu không can hệ đến Biệt năng của cháu, sao bác lại chẳng bao giờ cho cháu xem?

- Bởi vì cháu cần phải phát triển một Biệt năng trước mới kích hoạt được chúng.

Nói đoạn, bác Henri dọn sạch bàn ăn và ngồi đối diện với tôi, chiếc túi nằm trong lòng bác. Rồi bác mỉm cười, cảm nhận được vẻ hào hứng nơi tôi. Bác đưa tay xuống, lấy trong túi ra bảy quả cầu thủy tinh có các kích cỡ khác nhau. Khum tay đổ cả bảy quả cầu, bác Henri đưa chúng lên gần mặt, và thổi hơi vào đó. Những tia sáng lấp lánh bắt đầu xuất hiện ở những quả cầu, rồi bác thảy cả bảy quả cầu thủy tinh lên cao, ngay lập tức, chúng trở nên thật sống động, lơ lửng bên trên chiếc bàn. Những quả cầu thủy tinh chính là bản sao thái dương hệ của chúng tôi. Quả cầu lớn nhất có kích thước của một quả cam - chính là mặt trời của Lorien - năm ở trung tâm, tỏa sáng hệt như một bóng đèn, mang hình ảnh của một khối cầu dung nham. Những quả cầu khác xoay xung quanh nó. Những vật thể gần mặt trời nhất chuyển động với vận tốc nhanh hơn, trong khi những quả cầu ở xa có vẻ như đang nhích từng chút một. Tất cả đều tự xoay quanh trục của mình, ngày, đêm đổi chỗ cho nhau rất nhanh. Quả cầu thứ tư ở gần mặt trời nhất chính là Lorien. Hai bác cháu tôi cùng quan sát nó chuyển động, chú mục vào bề mặt của nó đang bắt đầu hiện hình. Quả cầu Lorien có kích cỡ của một quả banh quần vợt. Chắc chắn bản sao không tuân theo tỉ lệ tương ứng, bởi lẽ Lorien thực sự nhỏ hơn mặt trời của chúng tôi rất - rất nhiều lần.

- Sao hả bác? - Tôi thắc mắc.

- Quả cầu thể hiện chính xác tình trạng của Lorien, ngay tại thời điểm này.

- Làm sao có thế như thế được?

- Lorien là một nơi rất đặc biệt, John à. Ở trung tâm hành tinh có tồn tại một phép thuật lâu đời. Từ đó mà hình thành các Biệt năng của cháu. Phép thuật ấy đã ban cho các vật thể nằm trong lòng nó sự sống và bản thể, chính là Những-Gì-Thuộc-Về-Cháu đấy.

- Nhưng bác đã bảo là nó chẳng liên quan gì đến Biệt năng của cháu hết.

- Không liên quan, nhưng chúng cũng từ một nơi đó mà ra.

Những vết lồi lõm định hình thành núi cao, các nếp gấp chạy dọc ngang theo bề mặt nơi xưa kia là những dòng sông uốn lượn. Nhưng bây giờ thì tất cả đã ngừng chảy. Tôi cố tìm kiếm một điểm mang màu, một chuyển động hoặc một cơn gió khả dĩ lướt qua vùng đất khô. Nhưng không thu hoạch được gì. Toàn bộ vùng đất chỉ hiển hiện đúng một tông màu duy nhất: xám và đen. Tôi không ý thức được mình đã hi vọng thấy được điều gì, mong đợi điều gì - sự chuyển động của một giống loài nào đó, hay biểu hiện của sức sống tiềm tàng chăng. Tinh thần của tôi trong phút chốc suy sụp. Thế rồi bề mặt khối cầu chợt mờ đi để hai bác cháu tôi có thể nhìn thấu vào trong, ở trung tâm quả cầu bỗng phát ra một đốm sáng lờ mờ. Đốm sáng ấy tăng năng lượng, tối đi, rồi lại tăng năng lượng như thể đang mô tả nhịp đập trái tim của một con thú đang say ngủ.

- Cái gì thế bác? - Tôi lại thắc mắc.

- Hành tinh vẫn sống và vẫn đang thở. Nó đã thu mình vào bên trong, chờ đợi thời cơ của nó. Cháu có thể hiểu là ngủ đông vậy. Tuy nhiên, vào một ngày nào đó, hành tinh của chúng ta sẽ thức dậy.

- Điều gì khiến bác có thể đoán chắc như vậy ạ?

- Chính là đốm sáng ấy đấy. - Người Giám Hộ trả lời. - Đó chính là hi vọng, John à.

Tôi chú mục vào nguồn sáng ấy, chợt nhận ra lòng mình thanh thản một cách lạ kì. Kẻ thù muốn tận diệt nền văn minh của chúng tôi, nhưng tự bản thân hành tinh vẫn đang thở một cách đều đặn. Phải rồi - tôi tự nhủ - lúc nào cũng còn hi vọng như bác Henri vẫn thường nói.

- Chưa hết đâu.

Bác Henri đứng dậy, bật ngón tay đánh tách, các hành tinh bỗng ngừng chuyển động. Bác ghé mặt vào quả cầu Lorien, chỉ cách nó vài phân ngắn ngủi, và be tay quanh miệng, thổi hơi vào nó. Bất chợt, hành tinh Lorien thoắt hiện những mảnh màu xanh lục và xanh lơ, nhưng cũng bắt đầu nhạt màu đi rất nhanh, khi hơi thở của bác Henri dần tan biến.

- Bác làm gì thế?

- Cháu bật sáng tay đi. - Người Giám Hộ thúc giục.

Tôi điều khiển cho đôi tay của mình phát sáng, rồi để cả hai tay lên quả cầu, màu xanh lục lẫn xanh lam lần lượt hiện ra trở lại, chỉ có lần này, dưới ánh sáng tỏa ra từ tay tôi, hai màu sắc ấy mới chịu lưu lại.

- Đây là hình ảnh của Lorien trước ngày bị tàn phá. Cháu thấy quê hương chúng ta xinh đẹp như thế nào rồi phải không? Thi thoảng bác cũng quên mất

Quả cầu thủy tinh trước mặt tôi đẹp quá. Mọi thứ đều xanh ngắt, long lanh và tươi thắm. Cỏ cây như dợn sóng dưới những đợt gió mà bản thân tôi cũng có thể cảm nhận được. Trên mặt nước là những gợn sóng lăn tăn. Hành tinh của tôi sống theo đúng nghĩa của từ đó, mới đẹp đẽ làm sao. Nhưng rồi khi tôi vừa tắt ánh sáng đi, bao màu sắc sống động ấy cũng trở nên nhạt nhoà, về lại màu xám u ám.

Bác Henri chỉ vào một điểm trên bề mặt quả cầu.

- Ngay đây. - Bác giải thích cho tôi. - Là điểm chúng ta cất cánh vào cái ngày quân thù kéo đến. - Bác di ngón tay thêm nửa phân nữa. - Còn đây là Bảo Tàng Thám Hiểm Lorien.

Tôi gật đầu, chú mục vào điểm mà bác Henri đang chỉ tay. Sắc xám ở chỗ này có phần đậm hơn.

- Bảo tàng có nhiệm vụ gì vậy bác? - Tôi thắc mắc, ngồi xuống ghế. Không thể nào nhìn vào hành tinh của tôi mà không cảm thấy buồn.

Người Giám Hộ chuyển điểm nhìn sang tôi, đáp:

- Bác đã suy nghĩ rất nhiều về những gì cháu đã trông thấy.

- Ồ. - Tôi thốt lên, tỏ ý thúc giục bác Henri.

- Đó là một bảo tàng rất lớn, chuyên nghiên cứu sự phát triển của ngành vũ trụ. Một góc của tòa nhà còn lưu giữ những tên lửa đã có từ hàng ngàn năm trước. Đó là những tên lửa duy nhất đã từng chạy bằng nhiên liệu. - Bác Henri dừng lại, điểm nhìn trở lại với quả cầu thủy tinh lơ lửng cách mặt bàn sáu mươi xăng ti met.

- Giờ thì, giả như những gì cháu chứng kiến đã thực sự xảy ra, giá như có con tàu thứ hai bằng cách nào đó đã cất cánh và rời khỏi Lorien trong lúc cao điểm của cuộc chiến, thì nó sẽ phải cất cánh ở bảo tàng không gian. Không thể có lời giải thích nào khác. Tới giờ, bác vẫn không dám tin con tàu ấy ấy vận hành được, và cho dù là có hoạt động được đi chăng nữa, thì nó cũng không thể nào bay xa được.

- Vậy, nếu như con tàu không thể bay đi xa được, thì tại sao bác lại phải suy nghĩ về nó?

Người Giám Hộ lắc đầu.

- Cháu biết đấy, bác vẫn không dám chắc. Có lẽ vì trước đây, bác nhận định sai. Có lẽ lúc này, bác hi vọng rằng bác lại phạm sai lầm. Và, chà, nếu như thực hiện được cuộc hành trình đến đâu đó, thì ắt hẳn điểm đến của nó sẽ là đây, hành tinh gần nhất ngoài Mogadore có tồn tại sự sống, và cũng cần phải khẳng định rằng ngay tại thời điểm ấy, trong lòng con tàu có người, không chỉ có những công cụ cổ, hay là khoang trống, bởi lẽ con tàu đã khiến bọn người Mogadore lấy làm ngạc nhiên. Bác cho rằng ít nhất có một người Lorien điều khiển, bởi, ừm, bác tin rằng cháu biết, những cái tàu cổ xưa ấy không thể tự lái được.

***

Lại thêm một đêm không ngủ. Không áo sống, tôi đứng trước gương, chú mục vào đôi tay đang phát sáng. “Từ giờ trở đi, bác không biết chúng ta còn có thể mong đợi được bao nhiêu nữa” hôm nay, bác Henri đã nói như vậy. Ánh sáng của trung tâm hành tinh Lorien vẫn tồn tại, những vật dụng chúng tôi mang theo từ nơi đó vẫn hoạt động tốt, thế thì tại sao phép thuật lại không hiển hiện nữa? Những người khác thì thế nào, họ cũng đang gặp phải những vấn đề tương tự chăng? Họ cũng không sở hữu những Biệt năng?

Tôi co mình lại trước gương, rồi tung một cú đấm vào không khí, hi vọng rằng tấm gương sẽ bể, hay một tiếng “ầm” sẽ vang lên ở cửa. Nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy động tĩnh nào cả. Chỉ có một thằng tôi ở trần đứng trơ trơ trông chẳng khác nào tên ngốc, còn Bernie Kosar thì đang trố mắt quan sát ở trên giường. Đã gần nửa đêm, song, tôi chẳng thấy mệt mỏi chút nào. Chú chó bông nhảy phóc ra khỏi giường, đến ngồi bên cạnh chủ của nó, chăm chú ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của tôi. Tôi mỉm cười với con vật, nó vẫy đuôi rối rít.

- Mày thì thế nào? - Tôi hỏi Bernie Kosar. - Mày có năng lực đặc biệt nào không? Mày có phải là siêu cẩu không nào? Tao quăng lại cho mày cái khăn choàng để cho mày bay lên nhé?

Bernie Kosar vẫn vẫy đuôi không ngừng, nó cào chân xuống đất trong lúc mắt vẫn ngước lên nhìn tôi. Tôi bế bổng chú chó lên, đưa lên cao khỏi đầu và cho lượn khắp phòng.

- Xem đây! Đây chính là Bernie Kosar, siêu cẩu anh hùng đấy nhé!

Bernie Kosar giãy giụa trong vòng tay của tôi, nên tôi phải thả nó xuống. Con vật nằm phục xuống một bên, cái đuôi lại đánh liên tục xuống nệm.

- Này, anh bạn, một trong hai chúng ta phải có siêu năng lực chứ. Tao thì không có vẻ gì là người đó cả. Trừ phi chúng ta quay trở lại Thời Kì Tiền Trung Cổ để tao chỉ cho con người ánh sáng. Chứ không, e rằng tao chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.

Bernie Kosar lăn ngửa ra, chú mục vào tôi bằng đôi mắt to tròn, có vẻ như muốn tôi xoa bụng cho nó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx