sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tôi Là Số Bốn - Chương 31 - Phần 2

Tên lính Mogadore hạ súng xuống ngang tầm ngắm, sắc sáng xung quanh tôi bắt đầu dịu lại, trở về với màu sắc thực. Thế rồi khẩu thần công phát hoả, một ánh sáng rực rỡ đi kèm với hình ảnh kinh hoàng về những người mà tôi quen - bác Henri, Sam, Bernie Kosar, Sarah - tất cả đều tử nạn trong vương quốc mới này, ánh sáng ấy chói lòa đến mức làm cho tôi có thể trông tỏ từng người một, và hiện cũng muốn đưa tôi đi theo. Quả cầu đầy năng lượng ấy càng lúc càng lớn dần. Tôi cố đẩy lệch hướng bay của quả đạn ánh sáng, nhưng nó mạnh quá. Sắc sáng đẩy nó thẳng tới quầng lửa, và khi hai luồng sức mạnh ấy gặp nhau, một tiếng nổ vang lên đẩy lùi tôi ngược trở lại. Tôi tiếp đất nghe đánh “ầm”. Kiểm tra lại bản thân, tôi vẫn ổn. Quả cầu lửa đã hạ gục được luồng ánh sáng ấy, cứu sống tôi khỏi bàn tay của thần chết đang đường tơ kẽ tóc. Chắc chắn là khẩu thần công đã hoạt động theo nguyên tắc: cái chết của vật này sẽ gây nên cái chết của vật kia. Sức mạnh của việc làm chủ ý chí. Hành động dựa trên nỗi sợ, khả năng hủy hoại các nhân tố, đã tạo nên thế giới. Những tên do thám đã học được những điều này và thể hiện ra bằng ý chí, những tên lính thì cậy có vũ khí tạo nên được hiệu quả lớn hơn. Tôi đứng yên, con dao sáng lóe vẫn con ở trong tay. Tên lính Mogadore gạt đòn bẩy bên hông khẩu thần công như để lên đạn. Tôi phóng đến, ở khoảng cách đủ gần, nhắm ngay vào tim tên lính mà dồn hết sức cắm phập con dao vào. Hắn bắn ra quả đạn thứ hai. Một quả cầu lửa màu cam vùn vụt lao tới, một quả địa lôi mang theo bên mình cái chết hiển nhiên. Chúng lướt đi trong không trung nhưng không gặp nhau. Vào thời khắc tôi đinh ninh sẽ trúng đạn thì một điều khác đã xảy ra.

Con dao của tôi cắm vào đích trước.

Toàn bộ thế giới sụp đổ. Bóng tối, cơn lạnh và bóng đêm trở trở về xuất phát điểm như chưa từng hiện hữu bao giờ. Mọi thứ xoay vòng trở lại. Tôi lùi lại một bước và ngã xuống. Điều chỉnh mắt cho hợp với ánh sáng dìu dịu xung quanh, tôi chú mục vào thân thể đen ngòm của tên lính đang lảo đảo. Quả pháo của khẩu súng thần công đã không gây một ảnh hưởng nào đến hắn, đến tôi. Chính con dao găm sáng lóe đã làm được điều ấy, nó cắm lút cán vào tim của tên lính, cán dao lấp loáng sắc cam bên dưới ánh trăng đang soi rọi trên bầu trời. Kẻ thù của tôi loạng choạng; con dao bị hút vào sâu hơn rồi mất tăm mất tích. Tên lính làu bàu. Một dòng máu đen tuôn ra khỏi vết thương hở miệng của tên lính Mogadore. Mắt hắn đờ ra, trợn ngược lên. Hắn ngã vật xuống đất, nằm bất động rồi vỡ bục thành một đám tro bụi phủ đầy lên giày tôi. Đó là một tên lính. Tôi đã giết được tên lính đầu tiên, mà có lẽ cũng không phải là tên lính cuối cùng. Có một thứ gì đó trong vương quốc ảo đã khiến tôi đuối sức. Tôi đặt tay lên một thân cây gần đấy để làm điểm tựa, và thở đều, thì đột nhiên cái cây đã không còn ở đó nữa. Tôi nhìn quanh quất. Toàn bộ cây cối bao bọc xung quanh tôi đã đổ sụp thành tro tàn như trong thế giới ban nãy, giống hệt tình trạng của bọn người Mogadore khi chết.

Tiếng con quái thú chợt vang lên trong không gian. Tôi ngước mặt lên, ghi nhận xem ngôi trường còn lại được bao nhiêu nữa. Nhưng thay vì ghi nhận được hình ảnh ngôi trường, tôi lại trông thấy một thứ khác, một gã cao lêu đêu đang đứng cách tôi bốn mét rưỡi - tay cầm gươm, tay cầm khẩu thần công giống như của tên lính ban nãy. Khẩu súng của gã đang chĩa thẳng vào tim tôi - một khẩu súng đã nạp đủ năng lượng, đang tỏa sáng rực rỡ. Lại một tên lính nữa. Tôi không tin mình còn đủ sức để chiến đấu với gã này như với tên vừa rồi.

Không còn vật gì có thể dùng để ném được nữa, khoảng cách giữa tên lính và tôi quá lớn, tôi không thể nào tấn công trước khi gã kịp siết cơ bẩm. Bất thình lình, cánh tay của gã giật ngược lại, cùng lúc với một tiếng súng cất lên vang vọng khắp không gian. Như một phản ứng tự nhiên, thân hình tôi co rúm lại, chờ đợi khẩu thần công sắp xé toạc tôi ra làm hai. Nhưng tôi vẫn không sao, không mảy may hề hấn gì. Tôi ngẩng mặt lên, ngạc nhiên; kia, giữa trán tên lính là một lỗ thủng, có kích cỡ của một đồng xu; từ đó đang tuôn ra một thứ máu gớm ghiếc. Thế rồi tên lính ngã xuống, cơ thể bắt đầu tan ra.

- Để trả thù cho bố tao.

Tôi ghi nhận được một tiếng nói cất lên từ phía sau lưng mình. Tôi quay lại. - Sam. Tay phải của cậu ta đang nắm khư khư một khẩu súng màu bạc. Tôi mỉm cười với người vừa xuất hiện. Cậu bạn tôi hạ súng xuống:

- Chúng chạy ngang qua trung tâm thị trấn. - Sam giải thích. - Vừa trông thấy xe của chúng là tôi nhận ra ngay.

Tôi cố thở lại bình thường, mắt nhìn đăm đăm vào bộ dạng đáng sợ của Sam. Mới chỉ mấy phút trước đó thôi, cậu ta còn là một thây ma từ bên kia thế giới đến bắt tôi đi, vậy mà giờ đã là ân nhân cứu mạng của tôi.

- Cậu ổn chứ? - Sam cất tiếng hỏi tôi.

Tôi gật đâu.

- Cậu ở đâu ra vậy?

- Khi vừa nhác trông thấy bọn chúng đi ngang qua nhà, tôi bèn chui ngay vào chiếc xe tải của bố tôi mà lái theo sau. Tôi lái xe được mười lăm phút, bám theo tụi nó đến chỗ này. Tôi tấp xe vào trong một khoảng trống cách đây một dặm rồi đi bộ vào rừng.

Vậy ra ánh đèn mà chúng tôi đã trông thấy từ nơi cửa sổ của trường là xe của Sam. Tôi mở miệng toan nói thì trên trời đột ngột xuất hiện ra một tiếng sấm. Tiếp theo là một tia sét bắt đầu thành hình. Trong tôi trào dâng một cảm giác nhẹ nhõm vì như vậy có nghĩa là Số Sáu vẫn còn sống. Tia sét chẻ dọc bầu trời và từ muôn hướng, các đám mây ùn ùn kéo về, tạo thành một khối khổng lồ. Đám mây đen to hơn bắt đầu trĩu nặng, một cơn mưa trút xuống mặt đất nhiều đến nỗi tôi phải nheo mắt lại mới trông thấy Sam đang cách tôi một mét rưỡi. Toàn bộ ngôi trường ngập chìm trong nước. Thế rồi một tia sét bỗng lại lóe lên và vạn vật sáng hẳn trong một khắc, và ngay vào cái thời khắc chớp nhoáng ấy, tôi trông thấy con quái thú đã bị sét đánh trúng. Liền theo đó là một tiếng gầm cuồng nộ.

- Tôi phải quay lại trường ngay! - Tôi hét lên. - Mark và Sarah vẫn còn kẹt ở trong ấy.

- Cậu mà đi, thì tôi cũng đi. - Cậu bạn của tôi cũng hét đáp lại, át tiếng gầm gào của cơn bão.

Tôi và Sam đi chưa được năm bước thì gió bắt đầu rít lên, đẩy chúng tôi ngược lại; cả hai đều bị mưa quất không ngừng vào mặt. Chúng tôi ướt sũng, run rẩy và lạnh cóng. Nhưng một khi vẫn còn ý thức được là mình đang run cầm cập thì điều đó có nghĩa là mình vẫn còn sống. Sam khuỵu hẳn một chân, đoạn nằm úp bụng xuống để không bị thổi ngược ra sau. Tôi cũng làm theo tương tự. Tôi nheo mắt ngước nhìn lên những đám mây - trĩu nặng, tối tăm, đầy đe dọa - vần vũ thành những vòng tròn đồng tâm, và ở giữa, ngay chính giữa, tôi cố nhận ra một gương mặt đang dần dần tượng hình.

Đó là một khuôn mặt già nua, khắc khổ, để râu và trông thật bình thản như đang ngủ - một gương mặt trông còn lớn tuổi hơn cả bản thân Trái Đất. Các đám mây bắt đầu hạ thấp xuống, gần như chạm vào cả bề mặt và hủy hoại mọi thứ; vạn vật tối tăm, bóng đêm dày đặc không thể xuyên thủng, khó có thể hình dung được rằng ở đâu đó, mặt trời vẫn còn tồn tại. Lại một tiếng gầm khác cất lên, một tiếng gầm mang nặng nỗi tức tối và hung hãn. Tôi cố đứng dậy nhưng bị ấn xuống ngay - gió quá mạnh. Gương mặt ở trên cao bỗng chốc trở nên thật sống động, tỉnh thức. Đôi mắt ấy mở ra, cả gương mặt nhăn lại - là tạo hình của Số Sáu chăng? Khuôn mặt ấy đột nhiên trở nên phẫn nộ, hằn đầy nét hận thù và hạ thấp xuống mỗi lúc một nhanh hơn. Mọi thứ như đang treo trên một sợi dây thăng bằng. Thế rồi cái miệng trên khuôn mặt ấy mở ra môi trên nhướng lên, để lộ những chiếc răng, đôi mắt se lại đầy ác ý - tất cả thể hiện sự phẫn nộ đã dâng lên đến tận cùng. Khuôn mặt ấy tiếp tục hạ xuống thấp. Một âm thanh cực lớn bất ngờ vang lên làm rung chuyển cả mặt đất, đúng hơn là một tiếng nổ, cả ngôi trường bị rung chuyển, và mọi thứ sáng lòa trong sắc đỏ, cam và vàng. Tôi bị đánh bật ra sau. Cây cối bị chẻ ra làm đôi. Mặt đất rúng động. Tôi tiếp đất đánh “ầm”; cành cây, bùn đất rơi thẳng xuống người tôi. Hai tai của tôi cứ nghe ong ong như chưa từng bao giờ bị ù đến thế. Tiếng nổ lớn đến độ mọi chốn trong phạm vi năm mươi dặm đều nghe được. Thế rồi mưa ngừng hạt, vạn vật chìm trong tĩnh lặng.

Tôi nằm giữa chốn bùn nhão, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim mình. Mây đã quang, lộ ra một vầng trăng treo trên bầu trời. Không gian tịnh không một ngọn gió. Ước sao tôi có thể ghi nhận được âm thanh của một thứ nào đó, của một vật nào đó - một tiếng gầm khác, hay tiếng súng của bác Henri, nhưng thực tế đã chẳng hề có âm thanh nào.

Tôi ngồi dậy giữa vạt rừng, cố rũ bùn và phủi cành khô đang bám trên người. Sam và tôi bước ra khỏi rừng lần thứ hai. Các vì sao đã xuất hiện, một triệu ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời cao. Mọi thứ đã kết thúc chưa? Chúng tôi đã chiến thắng? Hay đây chỉ là khoảng dừng trước một đợt công kích khác? Trường học, tôi chợt nhớ ra. Tôi tiến thêm bước nữa về phía trước, và tai tôi bỗng tiếp nhận được rất rõ âm thanh của một thứ khác.

Một tiếng gầm cất lên từ trong vạt rừng ở phía sau lưng tôi.

Âm thanh bắt đầu vang lên dồn dập. Ba tiếng súng vang lên giữa đêm đen, vang vọng trong không khí khiến tôi không xác định được chúng phát ra từ ngả nào. Hi vọng đó là tiếng súng của bác Henri, nghĩa là bác vẫn còn sống, vẫn còn đang chiến đấu.

Mặt đất lại rung lên. Con quái vật đang chạy, nhắm đến tôi. Giờ thì chẳng còn nhầm lẫn được nữa, phía sau tôi, cây cối gãy đổ và bật tung cả gốc. Con quái vật này còn to hơn con trước thì phải? Tôi chẳng cần bận tâm để nhận biết điều đó. Guồng chân của tôi bắt đầu tăng tốc, nhắm thẳng đến trường, nhưng rồi liền ngay đó lại nhận ra rằng nơi đó là nơi cần tránh nhất. Sarah và Mark đang còn ẩn náu ở đó. Hay ít ra là tôi đang hi vọng như thế.

Mọi thứ trở về với hiện trạng trước khi xảy ra cơn bão, bóng tối loang dần, phủ xuống vạn vật. Những tên do thám xuất hiện, rồi kế đến là những tên lính. Tôi rẽ sang trái, chạy thuôn theo mé cây dẫn thẳng đến sân bóng, con quái vật đuổi theo tôi sát nút. Liệu tôi có thể bứt khỏi nó không? Nếu tôi có thể chạy vào rừng, rời xa sân bóng, thì có thể. Tôi thông thuộc những cánh rừng này, những cánh rừng dẫn về nhà tôi. Dù sao, tôi cũng có lợi thế sân nhà. Nhìn quanh quất, tôi trông thấy bọn người Mogadore đông đúc đang đứng bao quanh sân trường. Chúng tôi bị áp đảo về số lượng. Liệu chúng tôi có thể tin rằng mình sẽ chiến thắng hay không?

Một con dao găm bỗng bay vút về phía tôi, và tôi ghi nhận được ánh lửa đỏ chỉ cách mặt mình có vài phân ngắn ngủi. Con dao găm thẳng vào thân cây bên cạnh khiến cây bén lửa. Lại một tiếng gầm khác. Con quái thú vẫn đuổi theo tôi. Kẻ nào sẽ bền sức hơn đây, là nó, hay là tôi?

Tôi chạy vào sân vận động, phóng thẳng qua bên kia khoảng sân dài bốn mươi lăm mét, sang cả phần sân của đối phương. Một con dao khác lại lướt tới, lần này là ánh lửa xanh. Cánh rừng đang ở gần đó, rốt cuộc thì tôi cũng trờ tới được cánh rừng - không thể ngăn được một nụ cười mỉm nở trên môi. Tôi đã dẫn dụ được con quái thú ra xa khỏi những người khác. Nếu như mọi người được an toàn, thì coi như tôi đã hoàn thành sứ mệnh. Vào thời khắc hoan hỉ với cảm giác chiến thắng ấy, con dao găm thứ ba đột ngột phi thẳng tới tôi.

Thét vang, tôi ngã sấp mặt xuống bùn, cảm nhận được lưỡi dao găm thẳng vào giữa vai. Cơn đau dữ dội đến mức toàn thân tôi đờ ra. Tôi cố vươn tay rút dao ra nhưng nó nằm quá tầm với. Dường như lưỡi dao đang chuyển động, ấn vào sâu hơn. Cơn đau lan nhanh làm cho tôi có cảm giác mình bị trúng độc. Bụng tôi rất xót. Siêu năng lực điều khiển các vật thể của tôi cũng không thể rút con dao ra được, chẳng hiểu làm sao năng lực của tôi lại chống lại tôi như thế. Tôi rướn người về phía trước. Một tên lính - mà cũng có thể là một tên do thám, tôi không thể khẳng định được. - đang giẫm một chân lên lưng tôi - hắn cúi xuống và rút dao ra. Tôi rên rỉ. Con dao đã không còn, nhưng cơn đau thì vẫn dai dẳng. Cái kẻ ấy đã nhấc chân ra khỏi người tôi, tuy nhiên, tôi vẫn cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Tôi xoay người lại để đối mặt với kẻ ấy.

Đó là một tên lính khác, hắn đứng sừng sững và mỉm cười với tôi, một nụ cười đầy vẻ hận thù. Dáng vẻ của hắn cũng như tên lính trước đó, cũng loại gươm đó. Con dao găm đã cắm trên lưng tôi đang xoay lưỡi trong tay hắn. Thì ra tôi đã có cảm nhận như vậy. Lưỡi dao xoay quanh trục trong lúc găm vào da thịt tôi. Tôi đưa một tay lên phía trước tên lính để dịch chuyển hắn, nhưng hiểu được rằng điều đó là vô vọng. Tôi không làm sao mà tập trung được, mọi thứ trở nên mù mờ. Tên lính giơ thanh gươm lên cao. Lưỡi gươm sặc mùi chết chóc, bắt đầu tỏa sáng trên nền trời đêm phía sau.

“Mình thôi rồi”. - Tôi nhủ thầm. - “Không còn có thể làm gì được nữa”. Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt của đối phương. Mười năm trời chạy trốn, mà bây giờ tất cả lại kết thúc quá dễ dàng như thế này. Đằng sau tất cả mọi chuyện, có một thứ gì đó có sức đe dọa còn hơn cả một triệu tên lính có chiều cao quá khổ, có những chiếc răng quá dài - những chiếc răng sáng lóe trong một cái miệng quá nhỏ không thể chứa vừa; mang theo bên mình một triệu thanh gươm. Trên cao, con quái vật với đôi mắt hiểm ác đang dõi nhìn xuống.

Hơi thở ngưng lại lưng chừng trong cuống họng của tôi, mắt tôi mở căng vì hãi hùng. Con quái vật sẽ lấy mạng cả tôi, và cả hắn - tôi nghĩ bụng. Tên lính Mogadore không hay biết gì. Cả thân người hắn căng ra kèm theo một nụ cười tinh quái, hắn bắt đầu hạ thanh gươm xuống để xẻ thân tôi ra làm hai. Nhưng tất cả đã quá chậm, con quái vật đã ra tay trước, cái mõm của nó cắm xuống không khác nào một chiếc bẫy gấu. Cú ngoạm không hề ngừng lại cho tới chừng hai hàm răng của con quái vật gắn được vào nhau, thân thể của tên lính bị cắt làm đôi xuống dưới cả thắt lưng, không để lại gì ngoại trừ đôi chân vẫn còn đứng đó. Con quái vật nhai đúng hai lần rồi nuốt chửng. Đôi chân của tên lính ngã sóng soài xuống đất, một bên đổ về phía bên phải, bên còn lại đổ về phía bên trái và phân hủy một cách chóng vánh.

Vận hết mọi sức lực còn tồn tại trong cơ thể tôi, tôi với tay nhặt lấy con dao găm đang nằm ngay dưới chân. Giắt con dao vào lưng quần, tôi bắt đầu trườn đi. Tôi cảm nhận được rằng mình đang bị con quái vật dõi theo, cảm nhận được cả hơi thở của nó phả lên gáy của mình - cái mùi chết chóc và thối rữa của thịt. Tôi trườn ra tới khoảng rừng trống, chờ đợi sự phẫn nộ của con quái vật có thể bổ xuống bất cứ lúc nào, chờ đợi hai hàm răng và bộ móng vuốt của nó cắm vào người rồi xé tôi ra. Tôi cứ nhoài mình lên trước cho tới khi không còn có thể cử động được nữa. Tôi dựa lưng vào một thân cây sồi.

Con quái vật đứng ngay giữa khoảng đất trống, cách tôi chín mét. Giờ thì tôi đã có được đầy đủ hình ảnh về nó: một con quái vật trong ánh sáng mờ mờ, chìm trong bóng tối và cái lạnh của màn đêm. Nó cao và to hơn con quái vật ở trong trường - khoảng mười hai mét - đang đứng trên hai chân sau. Da màu xám, dày căng trên các cơ thịt. Con quái vật này không có cổ, cái đầu của nó đổ ra, làm cho cái hàm dưới dài hơn hàm trên. Một đôi răng nanh hướng thẳng lên trời, một đôi khác chĩa thẳng xuống đất, ròng ròng máu và nước dãi. Đôi tai to, dài, cách mặt đất chừng ba mươi đến sáu mươi centimet, thậm chí nó đang đứng thẳng, có phần đổ ra đằng trước. Mắt vàng. Ở hai bên đầu là hai miếng da tròn và dẹt, cứ giãn nở theo nhịp đập của quả tim, dấu hiệu duy nhất cho thấy nó có sở hữu một quả tim.

Con vật chồm tới, bàn chân trái đặt xuống đất. Bàn tay của nó có các ngón tay ngắn cũn, to đùng, và những chiếc vuốt sắc không khác nào của một loài chim ăn thịt - những chiếc vuốt có khả năng xé toạc mọi thứ ngẫu nhiên đụng phải. Con quái vật ngửi ngửi tôi rồi gầm lên, một tiếng gầm chói tai hẳn là đã thổi bạt tôi ra đằng sau nếu như tôi tựa vào một thân cây nào. Con vật há mõm ra, chí ít nó cũng phải có đến năm mươi cái răng, cái nào cái nấy sắc lẻm. Nó vung một bàn tay ra, khoảng mười, mười lăm thân cây đã bị đốn gãy ngang thân.

Tôi không còn có thể chạy được nữa, không còn có thể chiến đấu được nữa. Máu từ vết thương do dao găm vào lưng đang chảy xối xả xuống lưng tôi; hai tay và chân tôi đều run rẩy. Con dao ấy đang được giắt ở thắt lưng chiếc quần jean đây, nhưng tôi cầm nó bằng cách nào? Làm sao mà một con dao dài mười hai centimet có thể địch nổi với con quái vật cao mười hai mét? Nó chỉ là thứ tép riu, chỉ càng khiến con quái vật thêm điên tiết mà thôi. Niềm hi vọng duy nhất lúc này của tôi là chảy máu đến chết trước khi bị giết và ăn thịt.

Tôi nhắm mắt lại, chấp nhận cái chết. Không nghĩ đến chuyện bật sáng đôi tay, tôi không muốn chứng kiến cái điều sắp xảy ra trước mắt. Thế rồi tôi nghe thấy một tiếng động ở đằng sau mình. Tôi mở mắt ra. Hẳn là một tên Mogadore nào đấy đang tiến lại gần để quan sát, thoạt tiên, tôi đinh ninh là như vậy, nhưng rồi ngay tức khắc, tôi ý thức được rằng mình đã sai. Tiếng chân chạy lon ton ấy nghe thật thân thuộc, và tôi nhận ra ngay hơi thở của nó. Người bạn nhỏ của tôi cuối cùng cũng chạy vào khoảng rừng thưa.

Bernie Kosar.

Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười tắt ngấm. Nếu tôi đang hấp hối, thì không có lí nào nó cũng phải chịu chung số phận. “Không, Bernie Kosar. Mày không ở đây được. Mày cần phải chạy đi, mà phải chạy đi như gió kìa, chạy càng xa càng tốt. Cứ coi như sáng sớm, mày đã chạy đến trường đi, và bây giờ là lúc mày phải trở về nhà”.

Chú chó nhìn tôi, rồi bước lại gần. “Tôi ở đây”. - Dường như con vật đang nói với chủ của nó. - “Tôi ở đây là để chiến đấu cùng với cậu.”

- Không. - Tôi la lớn.

Bernie Kosar dừng lại, liêm liếm vào đôi tay tôi như để cam đoan một lần nữa. Rồi con vật nghếch đầu lên nhìn tôi, đôi mắt màu nâu của nó to và tròn xoe. - “Đi đi, John”. - Tôi nghe thấy giọng nói trong tâm trí mình. “Phải bò thì bò, nhưng phải ra khỏi chỗ này, ngay lập tức”. - Máu chảy nhiều đã khiến cho tôi bị ảo giác rồi chăng? Có phải Bernie Kosar đang ở đây không, hay tôi đang tưởng tượng ra vậy?

Chú chó đứng trước mặt tôi trong tư thế bảo vệ. Nó bắt đầu gầm ghè, lúc đầu còn nhỏ, nhưng càng lúc, nó càng tỏ vẻ hung tợn không khác nào tiếng gầm của con quái vật. Con quái vật chú mục vào Bernie Kosar. Ánh nhìn cắm xuống đất, lông của Bernie Kosar dựng đứng lên giữa lưng, đôi tai màu nâu vàng ép sát vào đầu. Sự trung thành, quả cảm của chú chó khiến tôi chảy cả nước mắt. Nó nhỏ hơn con quái vật đang đứng sững trước mặt đến một trăm lần, vậy mà vẫn sẵn sàng nghênh chiến. Chỉ cần một cú quẹt ngang của con quái vật thôi là tất cả đi đứt ngay.

Tôi đưa tay về phía Bernie Kosar. Ước sao mình có thể đứng dậy và ôm lấy chú chó mà bỏ chạy. Tiếng cắn của con vật hung tợn đến mức toàn thân nó run lên, cả cơ thể của nó rung lắc một cách dữ dội.

Và có một điều gì đó đã xảy ra.

Bernie Kosar bắt đầu trở nên to lớn khác thường.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx