Cung Muội Muội đội một chiếc mũ màu vàng nhạt khiến khuôn mặt cô trở nên vô cùng trắng trẻo, cô là phiên dịch viên trẻ tuổi nhất trong nhóm, cô mặc chiếc áo lông vũ màu xanh lam, sau lưng khoác một chiếc balo to, tay xách một vali quà lớn, một đám người đang đứng chờ mệnh lệnh.
Một người phụ nữ đứng tuổi hơn một chút đưa tay ra giúp cô sửa sang lại đầu tóc, Cung Muội Muội cười với chị ta một cái.
Bọn họ đứng trong gió lạnh chờ mười mấy phút, đột nhiên có hai hàng binh lính chỉnh tề tiến lại gần, hướng dẫn bọn họ hướng đi lên cửa máy bay to lớn, còn giúp bọn họ xách hành lý.
Khuôn mặt nhỏ của Cung Muội Muội hứng lấy gió đông, chẳng lâu sau, sống mũi thanh tú của cô trở nên đỏ ửng, cô vội vàng lấy trong túi chiếc khẩu trang đeo lên, nghe nói mùa đông năm nay ở nước E lạnh vô cùng, cho nên lần này cô đã chuẩn bị kĩ càng.
Hành lý của bọn họ được nhân viên chuyên môn đưa lên khoang hành lý, từng người bọn họ nối tiếp nhau lên máy bay. Nội tâm Cung Muội Muội có chút lo lắng, không biết
Dạ Lương Thành đã lên máy bay chưa?
Bước vào khoang máy bay, tiếp viên hàng không sắp xếp cho bọn họ mỗi người một vị trí, vị trí của Cung Muội Muội ở hàng ghế giữa, trong nhóm người bọn họ, chỉ duy nhất bên cạnh cô còn chỗ trống, cô gái trước mặt cô có chút kinh ngạc, ngoảnh đầu hỏi: “Muội Muội, tôi có thể ngồi cùng cô được không?”
Lúc này tiếp viên hàng không đã nghe được, cười cười: “Vị trí này đã có người rồi ạ.”
Trái tim Cung Muội Muội lập tức trở nên ngọt ngào, không phải là vị trí của Dạ Lương Thành chứ? Cô hướng về cô gái xin lỗi: “Xin lỗi, đây là vị trí của bạn tớ.”
“Không sao.” Cô gái cười cười, cô chỉ cảm thấy dọc đường không có người nói chuyện có chút buồn tẻ, cho nên muốn cùng ngồi với cô gái trẻ để dễ nói chuyện.
Không lâu sau, chỉ nhìn thấy bên ngoài cabin, một tiểu đội tinh anh gồm mươi hai người cũng lên máy bay, bọn họ phân tán ra ngồi, Cung Muội Muội ngồi ở vị trí của mình, nhìn một binh sĩ lướt qua chỗ cô, mong đợi Dạ Lương Thành sẽ đến.
Nhưng chờ thêm một lát cũng không nhìn thấy hắn, Cung Muội Muội không khỏi có chút thất vọng, lẽ nào hắn không ngồi ở chiếc máy bay này sao? Đúng lúc này, máy bay đã đóng cửa khoang, hơn nữa, dường như còn đang chuyển động, tim Cung Muội Muội gấp đến sắp nhảy lên.
Hắn không đến?
Trong lúc cô tâm hoảng ý loạn, chỉ thấy trên đầu một thân hình cao lớn đột nhiên bước đến bên cạnh vị trí của cô ngồi xuống.
Cung Muội Muội nhìn hắn, lập tức thu hồi ánh mắt nôn nóng sốt ruột mà đỏ hồng lại
Dạ Lương Thành hơi ngạc nhiên nhìn cô, âm trầm ghé sát bên tai hỏi: “Sao vậy?”
“Tại sao bây giờ anh mới đến?” Cung Muội Muội kề sát đầu mà oán trách một tiếng.
“Vừa nãy anh ở trong khoang điều khiển phía trước.” Dạ Lương Thành có chút buồn cười, thì ra cô đang trách hắn!
Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé đang đặt trên đùi của cô, vỗ về cô. Cung Muội Muội cắn môi, trong lòng cũng an tĩnh trở lại.
Lúc này, máy bay bắt đầu cất cánh, cuối cùng bay lên trời cao. Đây là máy bay quân sự, xét về tốc độ vừa nhanh vừa ổn định, Cung Muội Muội không thích cảm giác lúc bắt đầu bị mất trọng lực, tay cô bất giác nắm chặt lấy tay Dạ Lương Thành, ánh mắt Dạ Lương Thành chăm chú nhìn cô. Nhìn khuôn mặt cô căng thẳng, hắn không khỏi lo lắng
mà nhíu mày.
Mãi cho đến khi máy bay vững vàng trở lại, lông mi dài của Cung Muội Muội mới từ từ mở ra, đập vào mắt cô là ánh nhìn thâm túy chăm chú của người đàn ông bên cạnh, cô lập tức lắc đầu, mím môi cười: “Em không sao, em chỉ sợ lúc cất cánh.”
“Muốn uống nước không?”
“Tạm thời không cần, Cung Muội Muội nói xong, khuôn mặt trái xoan nhẹ nhàng kề sát vai hắn, đợi đến khi kề sát bờ vai rộng của hắn, miệng nhỏ của cô nhếch lên mang theo sự ngọt ngào.
Bàn tay to lớn của Dạ Lương Thành nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, chuyến bay dài bảy tiếng đồng hồ, hắn lo lắng cô ngồi loại máy bay này sẽ bị mệt, bởi vì đại tiểu thư như cô thường quen ngồi máy may cá nhân.
Nhưng tâm trạng của Cung Muội Muội cực kì tốt, máy bay bay ở độ cao ba mươi nghìn thước Anh, cùng người đàn ông này vai kề vai, tay nắm tay, cảm giác vừa lãng mạn vừa tốt đẹp, cho dù đường bay có dài như thế nào cô cũng không lo lắng.
Tổng bộ tập đoàn Lục Thị.
Thân ảnh Thẩm Quân Dao rảo bước về phía thang máy, trợ lý của Lục Tuấn Hiên lập tức không dám thất lễ, nghênh đón cô ta: “Lục phu nhân, cô đến rồi.”
“Chồng tôi đâu?” Thẩm Quân Dao vừa bước vừa tìm hắn.
“Lục tổng đang ở trong phòng làm việc.”
“Được, tôi tự mình đi tìm anh ấy.” Thẩm Quân Dao nói xong, bước đến phòng làm việc của Lục Tuấn Hiên.
Lục Tuấn Hiên đang nhíu mày nhìn đống số liệu, đây là số liệu lợi nhuận tháng trước của công ty, so với một tháng trước, đã xuất hiện dấu hiệu một bộ phận tài sản lợi nhuận bị xuống dốc, tâm trạng hắn hiện giờ không được tốt.
Bất thình lình, Thẩm Quân Dao ở ngoài cửa đẩy cửa bước vào, hắn ngẩng đầu nhìn cô ta, nỗi phiền muộn trong lòng càng trở nên mãnh liệt.
“Em đến đây làm gì?” Ngữ khí Lục Tuấn Hiên lạnh nhạt đi vài phần.
Thẩm Quân Dao lập tức lấy lòng, lắc lư chiếc eo mà tiễn lên ôm cổ hắn, hôn lên một bên má hắn: “Chồng, người ta có việc mới được tìm anh sao?”
“Em có việc gì?” Lúc này Lục Tuấn Hiên đang cảm thấy phiền muộn vì chuyện công ty, nghĩ đến cô ta mỗi ngày đều không có việc gì làm, chỉ biết vung tay tiêu tiền, trong lòng lúc này có chút oán khí.
Thẩm Quân Dao lập tức cắn môi, nhỏ giọng dò hỏi: “Tuấn Hiên, anh đem những tấm ảnh đó đưa cho Trình Ly Nguyệt rồi sao?”
“Vẫn chưa, sao vậy?” Lục Tuấn Hiên tập tức có chút phòng bị nhìn cô ta.
Thẩm Quân Dao lập tức thở dài một hơi, trên mặt lập tức lộ rõ vẻ áy náy: “Em biết năm đó chúng ta đã sai, chúng ta liên thủ hại cô ấy, cho nên trong lòng em vẫn luôn áy náy hổ thẹn, vẫn luôn tự trách bản thân mình.”
Lục Tuấn Hiên có chút kinh ngạc nhìn cô ta: “Em nghĩ vậy sao?”
“Anh theo đuổi cô ấy nửa năm trời, em còn là bạn thân của cô ấy, em cũng không nhẫn tâm hại cô ấy, nhưng ai kêu chúng ta lại yêu nhau cơ chứ!”
Lúc này Lục Tuấn Hiên nghe được chuyện năm đó, trong lòng sớm đã không còn cảm giác gì, thậm chí còn có chút nghi ngờ bản thân năm đó tại sao lại yêu cô ta? Xét cho cùng năm đó Thẩm Quân Dao có sức quyến rũ hơn Trình Ly Nguyệt, sexy gợi cảm, cộng thêm hắn sớm đã có ý định cướp đi quyền nắm cổ phần của Trình Ly Nguyệt, lại được sự ủng hộ của nhà họ Thẩm mới có thể ngồi vững trên chiếc ghế tổng tài Lục Thị.
Cho nên năm đó trong mắt hắn chỉ có duy nhất vị trí hiện tại. Thực ra hắn cơ bản không yêu Thẩm Quân Dao đến vậy.
“Vậy em muốn sao?” Lục Tuấn Hiên nhìn cô ta, nhất thời không hiểu rõ mục đích của cô ta.
Thẩm Quân Dao lập tức khẩn cầu nhìn hắn: “Tuấn Hiên, anh đưa ảnh cho em, để em trả Trình Ly Nguyệt có được không? Em muốn nhận sai với cô ấy, muốn xóa tan hiềm khích lúc trước, cho dù không thể cùng cô ấy trở lại như xưa, cũng có thể nhận được sự tha thứ từ cô ấy.”
“Em sẽ làm vậy, em nhất định sẽ làm vậy, chồng à, em yêu anh.” Thẩm Quân Dao lập tức ôm cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn: “Bây giờ có thể cho em chưa?”
Lục Tuấn Hiên kéo ngăn kéo ra, đưa tấm ảnh cho cô, nghiêm túc dặn dò: “Tuyệt đối đừng làm mất đấy.”
“Em biết rồi, em sẽ giữ cẩn thận, hai ngày nữa em sẽ hẹn cô ấy.” Thẩm Quân Dao nghiêm túc gật đầu, khóe miệng vương ý cười gian xảo.
Cầm tấm hình, Thẩm Quân Dao nhanh chóng bỏ vào trong túi, sau đó, ánh mắt mập mờ dừng lại trên người Lục Tuấn Hiên: “Tuấn Hiên, tối nay về nhà sớm nhé, em chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ.”
Lục Tuấn Hiên duỗi tay xoa mi tâm, có chút mệt mỏi nói: “Tối nay còn phải gặp khách hàng, không có thời gian, em ngủ sớm chút.”
Khuôn mặt Thẩm Quân Dao hiện lên vẻ hụt hẫng, cô ngồi vào lòng Lục Tuấn Hiên với vẻ chưa được thỏa mãn dục vọng: “Vậy thì ngay bây giờ, làm ngay trong phòng làm việc.”
“Đừng làm loạn!” Lục Tuấn Hiên đẩy cô ra, đứng dậy: “Tôi còn phải làm việc.”
Thẩm Quân Dao cắn môi đành nói: “Buổi tối em vẫn sẽ đợi anh về nhà.”
Thẩm Quân Dao ra khỏi tập đoàn Lục Thị, lấy mấy tấm hình của Trình Ly Nguyệt ra xem một chút, bỗng nhiên cô thấy thiếu một tấm, cô nhớ rõ Trình Ly Nguyệt có một tấm hình với dáng vẻ quyến rũ mê người, lần trước còn nhìn thấy, sao lần này lại không thấy nữa.
Cõi lòng Thẩm Quân Dao đau đớn, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà Lục Thị, nắm chặt nắm đấm, vậy mà Lục Thị lại giữ lại tấm hình kia? Anh lấy nó đi từ lúc nào? Anh cầm ảnh của Trình Ly Nguyệt làm gì?
Mà tấm hình kia, đàn ông nhìn thấy liền nổi dục vọng, Thẩm Quân Dao đã là người trưởng thành, cô càng mẫn cảm hơn với phương diện này.
Lẽ nào gần đây nguyên nhân Lục Tuấn Hiên không động vào cô, là do hắn cầm ảnh của Trình Ly Nguyệt tự mình giải quyết?
Điều này khiến lồng ngực Thẩm Quân Dao phập phồng dữ dội, sự căm hận như gió bão cuốn lấy cô.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Cung Thị, Trình Ly Nguyệt đọc được một nửa quyển tạp chí cô mượn từ chỗ Nhan Dương, liền nằm nhoài ra ngủ mất, cô cũng không biết vì sao lại mệt như vậy.
Cung Dạ Tiêu đang phê duyệt văn kiện trong tay, vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy Trình Ly Nguyệt nằm trên ghế salon, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong khuỷu tay giống như đang ngủ.
Hắn nhếch miệng cười, ấn điện thoại nội bộ, nói với Nhan Dương: “Cầm một cái mền vào đây.”
Trong chốc lát, Nhan Dương ôm một tấm thảm sạch sẽ đi vào, Cung Dạ Tiêu tự mình cầm lấy đắp lên người Trình Ly Nguyệt.
Bốn giờ rưỡi, báo thức trong điện thoại Trình Ly Nguyệt vang lên, cô lập tức tỉnh dậy.
Báo thức của cô hẹn lúc buổi chiều, chỉ nhắc một việc, đó chính là đón con trai.
Cung Dạ Tiêu thấy cô tỉnh, đi tới hỏi: “Hay là đưa em về nhà ngủ nhé!”
“Không được, em muốn đón con trai.” Trình Ly Nguyệt dụi mắt ngồi dậy.
“Không cần đi đón nữa, bố anh đã đi đón rồi.”
“Lại đón về lâu đài à? Trình Ly Nguyệt chớp mắt.
Cung Dạ Tiêu nhếch miệng cười: “Chúng ta sống thế giới hai người không tốt sao? Để cho thằng nhóc độc lập một chút, ngày nào cũng bám lấy em, quá hư rồi.”
Trình Ly Nguyệt không ngủ được nữa, cô ngẩn người nhìn khung cảnh rộng lớn bên ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi.
Nghĩ một lúc, Trình Ly Nguyệt bỗng nhiên quay đầu sang hỏi: “Cung Dạ Tiêu, ông của anh vì sao lại muốn chúng ta hai năm sau kết hôn?”
Đôi mắt Cung Dạ Tiêu sáng lên, cho là cô cảm thấy hai năm quá lâu, hắn lập tức cười khẽ: “Nếu em muốn năm nay kết hôn, cũng không phải không thể, anh đi nói cho ông anh.”
Trình Ly Nguyệt hoàn toàn không có ý này, cô lắc đầy nói: “Em không có ý đấy, em đồng ý hai năm sau kết hôn mà! Ông của anh nói gì mà kết hôn sẽ cản trở anh, đây là có ý gì?”
Cung Dạ Tiêu mừng hụt một phen, hắn không vui nói: “Em không muốn kết hôn với anh như vậy sao?”
“Em cảm thấy được ở bên cạnh nhau, không nhất thiết phải kết hôn! Chúng ta bây giờ chẳng phải sống rất tốt sao? Hơn nữa thời gian chúng ta quen biết chưa lâu, cho đối phương thời gian, không gian, nhỡ cảm thấy đối phương không thích hợp, cũng có cơ hội lựa chọn lại đúng không?”
Cung Dạ Tiêu lập tức cắn răng tức giận nói: “Trình Ly Nguyệt, là em muốn lựa chọn lại chứ!”
Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên vài giây: “Hai người đều có thể lựa chọn lại.”
Người đàn ông lập tức bình tĩnh cảnh cáo: “Em tốt nhất nên bỏ ngay cái ý nghĩ này đi, đời này, em chỉ có thể là người phụ nữ của Cung Dạ Tiêu này.”
Trình Ly Nguyệt bĩu môi: “Ai nói vậy? Lẽ nào em không có quyền lựa chọn sao?”
“Không có.” Người đàn ông nghiến răng nói.
“Nhỡ anh đối xử không tốt với em thì sao?” Trình Ly Nguyệt liếc hắn một cái.
Cung Dạ Tiêu không khỏi tự tin nhướng mày: “Yên tâm đi! Đời này, anh chỉ làm một việc, chiều chuộng em lên tận trời.”
Trái tim Trình Ly Nguyệt run rẩy, lời này hơn bất cứ lời bày tỏ nào khác, chiều chuộng cô lên tận trời, anh thật lòng chứ?
Trình Ly Nguyệt lại không biết nói gì, cô đứng lên, mỉm cười đi đến trước bàn của hắn, cúi xuống cười hỏi: “Em cảm thấy em nên ghi lời này lại.”
Cung Dạ Tiêu cầm lấy tay cô, kéo một cái, ôm cô vào lòng: “Được, tối nay cho em ghi.”
Trình Ly Nguyệt ghé vào lồng ngực dày rộng của hắn, hai khuôn mặt gần trong gang tấc, trong đôi mắt đen láy của anh, ẩn chứa thâm tình phức tạp, phản chiếu khuôn mặt trắng nõn của cô.
Tim Trình Ly Nguyệt nhịp khẽ hẫng một nhịp, hơi thở hỗn loạn, trái tim không thể nào kiềm chế được sự rung động.
Cung Dạ Tiêu bị đôi môi nhỏ nhắn của cô hấp dẫn, giữ lấy gáy cô, kéo cô gần lại bên mình, đôi môi mỏng bá đạo che lại môi cô.
Nụ hôn trong phòng làm việc rực rỡ ánh đèn, khiến Trình Ly Nguyệt hoảng hốt đến nỗi trái tim càng lúc càng loạn nhịp.
Người đàn ông ngậm lấy môi cô mút mát, đẩy hàm răng đang ngậm chặt của cô ra, len vào tìm tòi.
Thần kinh Trình Ly Nguyệt bị khiêu khích, lần trước Hoắc Yên đẩy cửa đi vào, vẫn còn để lại bóng ma trong lòng cô, lần này, cô đương nhiên cũng sợ.
@by txiuqw4