sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 239: Quần Áo Của Nữ Nhân! (2)

Hoàng Hậu vô cùng tức giận trước thái độ ngạo mạn này, nhưng là biết không làm gì được nàng ta, hừ một tiếng: "Ngươi tới đây làm chi?"

"Ta đến để thăm Đức Ngũ Mạch nương, nghe nói người bị bệnh, mà giờ ngày một nặng. Mới đây có người mang đến cống cho Hoàng Thượng rất nhiều tiên quả, những người triều cống nói rằng tiên quả này có tác dụng tăng tuổi thọ, có thể trường sinh bất lão. Mọi người cũng biết, ta may mắn được Hoàng Thượng yêu quý, có gì ngon, quý đều ban cho ta dùng. Chỉ là lần này có rất nhiều tiên quả, chính Hoàng Thượng cũng nói thứ này rất tốt cho thân thể, mà ta chắc cũng ăn không hết! Cho nên ta mang tới đây biếu Đức phi nương nương, mời Đức phi dùng thử, hy vọng có thể mang lại chút hiệu quả cho cơ thể nương nương!" Nói rồi quay lại đằng sau vẫy vẫy tay, tiểu thái giám theo hầu vội vàng mang hai rổ hoa quả tiến vào, đặt lên bàn rồi khom người lui ra.

Trần Mỹ nhân lúc nào cũng ở bên Hoàng Thượng, đồ ngon vật quý, trân châu dị bảo cái gì cũng được Hoàng Thượng ban tặng đầu tiên. Nàng vốn dĩ không có hảo ý gì với những Hoàng Hậu cùng phi tần khác, nhưng là gần đây nghe thấy Đức phi nương nương bị bệnh, không hiểu sao lại thay đổi thái độ.

Hoàng Hậu lạnh lùng quay sang Đức phi nói: "Muội muội không cần để ý tới nàng ta! Tiểu nhân có quyền có thế thường cậy này cậy nọ! Mới vừa rồi ta nghe An công công nói muội muội thích ăn Lệ chi (vải), ta đã sai người mang tới cho muội một chút. Được rồi, Đỗ đại nhân, Đức phi hiện đang bệnh, liệu có thể ăn Lệ chi không?"

Không đợi Đỗ Văn Hạo lên tiếng, Trần Mỹ nhân đã lạnh như băng quay đầu sang phía hắn nói: "Ngươi là ai? Vì sao dám ở đây nghe lén hai vị nương nương cùng bổn cung nói chuyện? Người đâu! Mang hắn ra ngoài đánh gãy chân cho ta!"

Mấy tên tiểu thái giám đi theo Trần Thị nghe vậy dạ ran chạy vào trong phòng, đang muốn lôi kéo Đỗ Văn Hạo thì Hoàng Hậu nương nương quát to lên một tiếng: "Dừng tay!" Nói rồi đứng dậy tiến tới mấy tên thái giám nọ, bốp bốp mỗi tên ăn hai cái tát nảy đom đóm mắt, lỗ mũi cũng chảy máu lênh láng, kêu la thảm thiết. (Ặc, bà này ở thời hiện đại mà cho vào đội bóng chuyền thì chẳng mấy mà thành sao)

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Mỹ nhân rốt cục cũng chuyển sang vẻ lạnh lùng: "Hoàng Hậu nương nương, bọn họ dù sao cũng là người trong tẩm cung của ta, đánh chó phải ngó mặt chủ, nương nương có gì không hài lòng cứ nói với ta, ta về sẽ trách phạt bọn họ, cớ sao lại động thủ đánh người như vậy?"

Hoàng Hậu tức giận quay mạnh người sang phía Trần Mỹ nhân, cặp mắt long lên tức giận: "Ngươi nói là bổn cung giáo hóa bọn chúng không được đúng không?"

"Không dám, chỉ là ta cảm thấy cái tên Đỗ đại nhân này có chút không phải, tại sao lén lén lút lút đứng ở một góc nghe trộm chúng ta nói chuyện. Cho nên mới sai người giáo huấn hắn một phen, thật không biết là người của Hoàng Hậu, coi như là ta mạo muội đi!"

"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Hậu chỉ vào mũi Trần Mỹ nhân: "Ngươi muốn ám chỉ rằng hắn là nam nhân của ta sao? Phi! Nhìn cho rõ ràng đi, vị này chí là Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân, là Thái y viện Viện phán, theo ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thượng thị y hậu cung, đây là theo ý chỉ làm việc! Ngươi có tư cách gì chưa hỏi han sau trước mà đã cho tiểu nhân đánh gãy chân hắn? Nói cho ngươi biết, cho dù Hoàng Thượng vô cùng sủng ái ngươi, nhưng là Thái hoàng Thái hậu cũng đang cho người đi xác minh sự tình, không để cho ngươi giương oai tác quái khắp nơi nữa!"

Trần Mỹ nhân vẫn cười lạnh, phảng phất không coi mấy lời dọa nạt của Hoàng Hậu vào đâu, vẻ mặt hớn hở nhìn Đỗ Văn Hạo: "Ôi chao! Ta thật sự là có mắt không tròng, nguyên lai là Đỗ Văn Hạo Đỗ Thái y hả, thật là có lỗi có lỗi, là ta sai rồi. Vạn tuế gia cùng Thái hoàng Thái hậu cũng rất hay nhắc tới ngài, không ngớt khen ngài là thần y Hoa Đà tái thế, là đệ nhất đại phu đương thời. Ngay cả chứng bệnh của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương, bao nhiên năm nay đám Thái y vô dụng biết hưởng mà không biết báo ân của Thái y viện kia không trị được, vậy mà ngài có thể trị. Ôi chao, thật là thất kính, thất kính! Ta đây xin bồi tội với Đỗ đại nhân!"

Dứt lời Trần Mỹ nhân khom người thi lễ với Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo kể từ khi Trần Mỹ nhân này tiến vào, đã bị nàng ta dẫn dắt cảm xúc thay đổi trắng đen, đen trắng không ngừng. Mới nhìn thì hắn nghĩ nàng ta là người xinh đẹp như vậy, ít nhất thì tâm tình cũng sẽ không đến nỗi nào, ai ngờ mở miệng ra lại chua ngoa đanh đá như vậy, lại còn xém chút nữa biến hắn thành đại phu cụt chân nữa chứ. Giờ đột nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, thành khẩn xin lỗi cùng hắn. Thật đúng là không thể chủ quan với mấy nữ nhân trong hậu cung này. Nhưng là dù gì người ta cũng là thân phận sủng nữ của Hoàng Thượng, mình không thể có chút không phải phép được, nên cũng vội vàng khom người hoàn lễ: "Nương nương xin đừng nói vậy. Chỉ là ty chức chưa có cơ hội gặp qua người. Xin ra mắt nương nương!"

Trần Mỹ nhân còn không tính là Hoàng phi gì đó, nên hai người cũng không phải theo lễ quân thần, Đỗ Văn Hạo trước mặt nàng ta không cần phải xưng vi thần.

Trần Mỹ nhân lắc lắc cái eo thon, yểu điệu đi tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo, ngọt ngào nói: "Đỗ đại nhân, ngươi hay là ngồi xuống đi? Ôi chao, không có ghế hả? Thiệt là, Đức phi nương nương à, Đỗ đại nhân tới đây là để xem khuyết điểm của tỷ tỷ, ít nhất tỷ cũng phải đối đáp tử tế với đại nhân một chút chứ, đơn giản là một chỗ ngồi tử tế thôi mà. Sao lại để lão nhân gia phải đứng thế này? Nếu là Đỗ đại phu đến khám cho ta, chắc chắn sẽ hầu hạ ngài như tổ tông! Hì hì, ôi...hì hì!"

Đỗ Văn Hạo vôi vàng khom người nói: "Không dám, không dám, ty chức làm sao dám ngồi trước mặt các nương nương cơ chứ?"

"Lời này của ngươi không đúng rồi!"

Lúc này Đức phi đột nhiên ho khan vài tiếng mãnh liệt, Hoàng Hậu cũng vội vàng đỡ rồi vuốt ve ngực nàng một hồi lâu mới dừng lại được.

Hoàng Hậu lạnh lùng nói trong lúc vẫn nhìn Đức phi: "Ngươi nếu thích mở mồm đùa nghịch thì ra ngoài tự nói một mình đi. Ngươi không thấy Đức phi nương nương đang rất mệt mỏi sao? Nhìn bộ dạng nương nương thế này mà ngươi không hiểu là như thế nào? Ta nghĩ giờ cũng không còn gì nói với ngươi nữa, ngươi nên lui ra đi."

Trần Mỹ nhân lại không lộ vẻ tức giận, cũng không thèm đáp lại lời của Hoàng Hậu, chỉ quay người ngoắc tay gọi một tên thái giám vào. Tên này mang theo một chiếc hộp gấm, đưa cho Trần Mỹ nhân rồi lui ra. Trần Mỹ nhân nhận lấy, mang tới đặt trên giường, cạnh Đức phi, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, đây là một củ nhân sâm lâu năm, cũng là của vạn tuế gia ban cho ta. Ta trước nay vẫn giữ bên mình, chưa có dùng đến, vừa hay đúng lúc tỷ tỷ sức khỏe không tốt, ta mang đến tặng tỷ tỷ. Tỷ phải hiểu là Hoàng Thượng và chúng ta luôn lo lắng cho bệnh tình của tỷ tỷ. Rất mong tỷ tỷ chuyên tâm giữ gìn thân thể ngàn vàng. Sau này nếu cần cái gì cứ cho người tới tìm Hoàng Thượng, hoặc tới tìm ta cũng được. Nhất định chúng ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để cung cấp cho tỷ tỷ. Thôi ta đi a!"

Trần Mỹ nhân trong lúc nói vẫn nhẹ nhàng lấy tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của Đức phi. Sau đó nàng ta lui ra phía sau hai bước, hướng sang Hoàng Hậu thi lễ, lại không quên ban tặng cho Đỗ Văn Hạo một cái liếc mắt đầy ý vị trước khi lúc lắc cái mông rời đi.

Chờ cho Trần Mỹ nhân đi khuất hẳn, lúc này Hoàng Hậu mới thở hắt ra nói: "Thật đúng là xui xẻo mà! Vốn đang vui vẻ nói chuyện với muội muội, tự dưng ở đâu chui ra một con súc sinh, làm ta tức muốn chết mà. Mặc kệ nó đi, muội muội phải tận tình dưỡng sức, hai ngày nữa ta sẽ trở lại thăm muội. Đỗ đại nhân, bệnh tình muội muội của ta giao hết cho ngươi đó."

Dứt lời nàng đứng lên mang theo đám người hầu rời đi.

Gian phòng bây giờ mới yên tĩnh trở lại, Đức phi thở hổn hển nói: "Văn Hạo, bỏ cái gối cho ta, ta muốn nằm nghỉ một chút."

"Vâng, Liễu Nhi tỷ tỷ."

Đỗ Văn Hạo tiến lại đầu giường nhẹ nhàng gỡ bỏ cái gối đầu đi, hai tay chậm rãi nâng vai nàng đặt nằm thẳng xuống giường.

Đức phi thở dài nhẹ nhõm, xoay qua Trữ công công nói: "Ngươi mang củ nhân sâm kia ném đi cho ta, cả hai rổ hoa quả nữa!"

Trữ công công không hề tỏ ra ngạc nhiên, vâng mệnh mang hộp gấm và hai rổ hoa quả rời đi.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì, nói nhẹ với Đức phi: "Tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút đi, Văn Hạo xin lui xuống trước."

"Không, giờ ta không muốn ngủ, vừa rồi đệ đệ châm một hồi, lại còn uống thuốc, rồi lại còn mệt óc với con mụ Trần Mỹ nhân kia nữa, ta làm sao mà ngủ đây? Đệ đệ cứ ở lại đây với ta một lúc nữa."

"Vậy hay là tỷ tỷ ăn chút gì nhé?"

Đức phi lắc đầu nói: "Giờ cái gì ta cũng không muốn ăn. Thôi đệ đệ cứ ở đây với ta, chờ khi nào ta ngủ hẳn thì hãy rời đi."

"Vâng!" Đỗ Văn Hạo đàng hoàng cầm ghế ngồi bên giường. Suy nghĩ một chút rồi lại cầm cổ tay nàng chẩn mạch, phát giác mạch tượng như có như không. Tình hình xem có vẻ xấu đi, chỉ sợ sắp đến giai đoạn nguy hiểm, ảnh hưởng đến tính mạng.

Đỗ Văn Hạo trong lòng cảm thấy buồn bực vô cùng. Hắn rất khó chịu khi bất lực trước một vấn đề gì đó. Đưa mắt nhìn Đức phi thấy hai mày liễu của nàng cau lại, hiển nhiên đang phải chịu đau đớn do bệnh tật mang lại, hắn càng cảm thấy thương xót. Kỳ thật làm một phụ nữ ở trong cung rất khó, muốn có được một địa vị tốt lại càng khó hơn. Những phụ nữ ở hậu cung của Hoàng Thượng thật ra ai cũng vô cùng bận rộn với những tranh đấu cả công khai lẫn lén lút, đầu óc chẳng mấy khi được thanh thản. Nhất là với một người có xuất thân hèn kém giống như Đức phi, để leo lên được vị trí như ngày nay, hẳn đã trải qua không ít đắng cay tủi nhục, không ít chuyện phải hao tâm tổn tính.

Đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên Đỗ Văn Hạo nghe tiếng Đức phi hoảng hốt phát ra âm thanh mệt mỏi: "Hoàng Thượng, Liễu Nhi rất mệt, rất nhớ Hoàng Thượng, người không đến thăm Liễu Nhi sao?" Lời này khiến hắn vô cùng chua xót trong lòng. Hắn lại càng đau lòng hơn vì mình không thể chữa trị tốt cho Đức phi được, thật là xấu hổ mà.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài chợt vang tới tiếng ồn ao, hiển nhiên có không ít người đang tiến tới. Môi cung nữ vội vàng chạy tới bẩm báo: "Nương nương, Hoàng Thượng tới!"

Tiếng kêu này đương nhiên không đánh thức được Đức phi. Nguyên lai nàng đã mê man được một lúc rồi.

Đỗ Văn Hạo vốn có ý muốn gọi Đức phi tỉnh dậy, nhưng là bây giờ Hoàng Thượng sắp tới, nếu làm vậy thì mất thời gian, hắn không muốn gặp Hoàng Thượng. Mà Hoàng Thượng cũng không có chỉ triệu kiến hắn nên bỏ đi cũng là ý hay. Giờ đang ở trong tẩm cung của Đức phi, nàng ta lại đang ngủ say, chỉ có hai người, để Hoàng Thượng nhìn thấy, chỉ sợ cả Thái hoàng Thái hậu cũng không cứu hắn nổi. Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách!

Đỗ Văn Hạo nghĩ rất nhanh, rồi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng là vừa đi tới cửa liền nhìn thấy thị vệ trong bộ đồng phục màu vàng đã chỉnh tề xếp hai hàng ngay ngắn bên ngoài, nhìn ra xa một chút, mơ hồ còn thấy một cái chóp lọng vàng chóe đang di chuyển tới đây, khẳng định chính là đương kim hoàng thượng Tống Thần Tông!

Đỗ Văn Hạo quay đầu lại hướng cửa sổ, định chạy ra từ đó, nhưng không nghĩ tới thị vệ đã đứng tràn ngập khắp nơi, ra khỏi cửa sẽ bị bắt gặp ngay, vội vàng khép cửa lại.

Trữ công công biết Đỗ Văn Hạo sợ cái gì, vội vàng ngoắc ngoắc cánh tay ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo chạy vào phòng ngủ của thiếp thân cung nữ: "Đại nhân tránh né tạm ở nơi đây đi!"

Đỗ Văn Hạo không nghĩ ngợi nhiều, cũng không khác gì một con chuột, lủi nhanh vào trong phòng phía sau. Mà cái phòng ngủ của cung nữ này lại không hề có cửa, chỉ là một bức màn mỏng, không che giấu hết người được. Đang loay hoay thì xoay người lại đã thấy mấy cung nữ vội vàng tiến ra cửa, bên tai tiếng ồn ào cũng đã đến, hắn không nghĩ được nhiều, giật ngay cánh cửa tủ quần áo ra chui vào trong đó.

Bên trong chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ, đều là quần áo của nữ nhân. Sau khi hắn đóng kỹ cánh cửa lại thì nhận thấy trong mũi tràn ngập một mùi thơm của nữ nhân.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx