sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 242: Bổ Quá Hóa Bệnh! (2)

"Dĩ nhiên là không đúng rồi, khi con gái của mình tuổi còn trẻ, khí huyết vẫn chưa đầy đủ, kinh nguyệt lúc có lúc không thì nguyên do chính là khí huyết trong người không đủ, đây là lẽ thường tình. Chỉ cần qua một thời gian, lớn thêm một chút, sẽ tự nhiên trở lại bình thường, mà không cần phải uống thuốc, cũng không cần phải bồi bổ, và càng không được bồi bổ lung tung. Công Chúa mới có Thiên Thái, nương nương đã bồi bổ một cách sai lầm, làm cho Công Chúa bị nóng trong dạ dày, âm huyết bị thiếu, do vậy mới bị khô huyết bế kinh, kinh nguyệt từ đó không còn đều đặn nữa."

Tống Quý Phi trợn tròn con mắt hỏi: "Thật vậy sao?"

"Đúng vậy! Thưa nương nương, nương nương dùng thực phẩm bồi bổ nếu chỉ là phân lượng nhỏ thì cũng chỉ bị đình kinh (kinh nguyệt tạm thời bị ngắt) mà thôi. Nhưng nương nương lại bắt ép Công Chúa uống cái Thiên Hùng Lộc Tủng Kiến Tư Hoàng gì gì đó, nương nương nên biết rằng hai vi thuốc Thiên Hùng và Lộc Tủng rất là bổ, lại thuộc vào tính nóng, nên Công Chúa uống vào mà không bị phù chân thì mới là lạ."

"Hả? Ngươi nói con ta bị phù chân sưng to như vậy là do uống cái thuốc Thiên Hùng Lộc Tủng Kiến Tư Hoàn sao?"

"Đúng vậy, thứ thuốc đó cộng thêm với thức ăn bồi bổ của nương nương nữa, nên hậu quả mới ra như vậy." Nói đến đây Đỗ Văn Hạo lắc đầu liên tục: "Trong Kim Nặc Yếu Lược có viết: 'Kinh thủy bất thông kinh vi huyết, huyết bất lợi tắc vi thủy, danh duyệt huyết phân' có nghĩa là gì nương nương có hiểu không?"

Tống Quý Phi và Công Chúa đều nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Đỗ Văn Hạo nói: "Câu nói này có nghĩa là: Kinh của nữ tử không thoát được, hoặc thoát được nhưng không suôn sẻ, vốn là do huyết kinh biến thành nước, nên sẽ xuất hiện bọng nước! Trong tình huống này, xuất hiện bệnh bọng nước, mà bản thể của bệnh bọng nước này vốn không phải là nước, nên không thể coi nó là bọng nước bình thường mà chữa trị nó được, mà nó vốn là do kinh nguyệt không đều mà ra, bệnh này còn gọi là Huyết Phân. Thế nên khi nương nương bắt Công Chúa ăn uống bồi bổ, rồi lại ép Công uống thuốc bổ liều lượng cao, làm cho bế kinh càng ngày càng khô cứng, nước kinh do đó mà không thoát ra được, nên hình thành bọng nước. Chân của Công Chúa bị phù lên sưng to như vậy chính là do bọng nước gây ra."

Tống Quý Phi bây giờ mới chợt hiểu ra vấn đề, chống tay nói: "Chả trách, mời Hạ đại nhân đến đây, bà ta cứ chữa theo chứng bọng nước thông thường, kết quả càng chữa càng nặng thêm, hóa ra không phải là bọng nước bình thường, mà là do kinh huyết không đều đặn mới dẫn đến bị bọng nước!"

"Chính xác!" Đỗ Văn Hạo cười nói, chả trách vị Tống Quý Phi này năm xưa chiếm được sự sủng ái của Hoàng Thượng, chính là vì Quý Phi là người hết mực thông minh: "Khi nãy vi thần bắt mạch cho Công Chúa, phát hiện Công Chúa mạch phù mà nhu, dựa theo suy đoán của vi thần thì Công Chúa huyết hải phục nhiệt, nhiệt bế huyết khô, Mạch Xung không thịnh, Mạch Nhâm không thông, lại cộng thêm với những thứ bồi bổ sai lầm nên làm cho âm dịch bị tổn thương, hư hỏa thành viêm (nóng trong gây ra sưng tấy)."

Tống Quý Phi nói: "Vậy nên dùng thuốc như thế nào cho hợp lẽ?"

"Nguyên nhân căn bệnh giờ đã rõ, nên dùng thuốc gì cũng rất rõ ràng, chỉ cần bài thuốc thanh trừ giải nhiệt, làm tăng khả năng tuần hoàn máu là ổn!"

"Ồ, vậy mời đại nhân hãy kê đơn cho Công Chúa, vì Công Chúa tháng sau là cưới rồi, phải chữa khỏi cho sớm, không lỡ hết mọi việc."

Đỗ Văn Hạo bấm đốt ngón tay đếm đếm: "Xin nương nương cứ yên tâm, chỉ cần uống thuốc đúng kỳ, thì sẽ không lỡ chuyện thành hôn của Công Chúa đâu."

Công Chúa lúc đầu vốn mặt mày ủ dột, nhưng bây giờ thì lại tươi như hoa, e thẹn cúi đầu ngượng ngùng.

Quả nhiên, sau khi được Đỗ Văn Hạo kê thuốc cho uống, chỉ cần uống có hai đơn mà bệnh tình của Công Chúa đã giảm đi đáng kể.

Hôm nay, Đỗ Văn Hạo vào cung Tiêu Hiền của Tống Quý Phi để kiểm tra phúc chẩn cho Công Chúa.

Chưa đi vào đến viện thì đã nghe thấy trong viện huyên náo khác lạ, Đỗ Văn Hạo bèn hỏi vị thái giám dẫn đường xem bên trong đang làm gì.

Vị thái giám đó đáp: "Thưa Đỗ đại nhân, đây là do Vương Tướng Quân nghe nói Công Chúa bị bệnh nên đên đưa người đến thăm đó ạ, bọn họ đang ở trong tiền viện, lão nô dẫn đại nhân đi vòng sang đường khác để đại nhân phúc chẩn cho Công Chúa."

"Sao cơ? Vị hôn phu của Công Chúa đã đến rồi ư? Sao Công Chúa không ra tiếp vậy?"

Viên thái giám cười đáp: "Đỗ đại nhân có lẽ bận quá nên sinh ra hồ đồ rồi, Công Chúa vẫn chưa lấy chồng, sao có thể xuất hiện trước mặt nhà chồng trước như thế được? Hơn nữa, đây còn là Vương Tướng Quân đích thân đến nữa, nên càng không được lộ diện."

Đỗ Văn Hạo giờ mới hiểu, bèn gật đầu đồng ý.

Đi đến phòng của Công Chúa, nhưng Công Chúa không có trong đó. Viên thái giám bèn để Đỗ Văn Hạo ngồi chờ ở hoa phòng bên ngoài khuê phòng của Công Chúa, rồi tự mình đi tìm nàng.

Được một lúc sau, Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Tống Quý Phi và Công Chúa kéo theo một đám người đi đến.

Đỗ Văn Hạo vội vã tiến đến thi lễ: "Vi thần Đỗ Văn Hạo, bái kiến Quý Phi nương nương, bái kiến Công Chúa."

Khuôn mặt của Công Chúa phị ra không nói câu gì chỉ hứ đáp lại một câu, rồi bước luôn vào trong phòng.

Tống Quý Phi thì mặt mày vui vẻ, nói: "Đỗ đại nhân đến rồi đó sao! Mời đại nhân vào trong ngồi!"

Đỗ Văn Hạo theo vào trong phòng ngồi xuống, Tống Quý Phi lấy ra một cái khăn tay che lấy mũi mình, giả vờ ho lên hai tiếng, nhìn nhìn Đỗ Văn Hạo như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Mấy lần trước đến đây phúc chẩn, Công Chúa đều lập tức ngồi xuống, đưa tay đặt lên cái gối bắt mạch để Đỗ Văn Hạo kiểm tra. Nhưng lần này, Công Chúa lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, không thèm để ý đến ai cả. Đỗ Văn Hạo cũng thấy được có chuyện không ổn xảy ra, bèn đưa mắt nhìn Tống Quý Phi.

Tống Quý Phi lại ho nhẹ lên một tiếng: "Đỗ đại nhân, cái này ừm..."

"Nương nương có gì muốn nói, xin cứ nói."

Tống Quý Phi nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, gật đầu đồng ý qua ánh mắt sắc ngời của hắn, ho khan hai tiếng, hiện rõ vẻ không được tự nhiên, cầm tách trà lên uống liền một hớp, rồi nói: "Chuyện là thế này, lúc nãy Vương Tướng Quân nói, mẫu thân của Tướng Quân mấy ngày hôm trước thấy trong người khó chịu, gọi Thái Y Viện Viện Phán Phó Hạc Phó đại nhân đến khám, chỉ mấy ngày hôm sau mà mẫu thân của Vương Tướng Quân đã khỏe mạnh như trước. Lại hay Công Chúa cũng mắc bệnh, nên một mực giới thiệu, tiến cử Phó đại nhân đến khám cho Công Chúa, do vậy..."

Đỗ Văn Hạo giờ đã hiểu, thì ra Tống Quý Phi muốn đổi Thái Y đến khám cho Công Chúa, xem ra Công Chúa cũng muốn như vậy, dù sao cũng là phu quân tương lai của nàng giới thiệu, nên chắc cũng phải nể mặt đôi phần. Khi mà người ta đã không còn tin tưởng mình nữa, hoặc là có ý muốn đổi Thái Y, thì đó cũng là quyền lợi của người ta, mình cũng không nên mặt dày bám lấy Công Chúa chữa bệnh cho bằng được. Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo đứng dậy chắp tay đáp: "Ý của nương nương vi thần đã hiểu, vi thần xin được cáo lui."

Tống Quý Phi vội vã đứng dậy, cười đáp: "Đỗ đại nhân, mong đại nhân đừng giận, kỳ thực bổn cung cũng nói với Vương tướng quân rồi, Công Chúa uống thuốc của đại nhân kê cho đã đỡ đi nhiều rồi, nhưng mà..."

Đỗ Văn Hạo cũng biết Tống Quý Phi không hề muốn đắc tội với mình, và càng không muốn vì chuyện này mà đắc tội với Đức Phi nương nương. Hồi trước, chính Tống Quý Phi còn đích thân đến nhờ Đức Phi nương nương bảo Đỗ Văn Hạo đến chữa bệnh cho con gái của Tống Quý Phi, vậy mà bây giờ Đỗ Văn Hạo đang chữa bệnh dang dở như vậy lại đòi thay bằng một Thái Y khác. Nên Tống Quý Phi cũng rất lấy làm khó xử, do vậy Đỗ Văn Hạo cũng vội vàng chắp tay đáp: "Nương nương không cần giải thích gì hết, vi thần hiểu, vi thần xin cáo từ!"

Đỗ Văn Hạo quay người đi ra ngoài cửa, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút ấm ức.

Từ hồi mà Đỗ Văn Hạo chữa bệnh cho Đức Phi nương nương, hắn một mình kê đơn thuốc, còn Phó Hạc lại nhân cơ hội đó mà đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn, Đỗ Văn Hạo cực kỳ khinh thường nhân phẩm của Phó Hạc. Mặc dù sau đó, Phó Hạc có đến tận nhà xin lỗi hắn, nhưng trong thâm tâm Đỗ Văn Hạo vẫn chưa tha thứ cho Phó Hạc, người ta thường nói đường dài mới biết ngựa hay, gió to mới biết cỏ tốt. Phải đến lúc người ta đối mặt với sự nguy cấp thì bản tính của người đó mới bộc lộ ra rõ rệt. Thế nên Đỗ Văn Hạo cũng biết rằng, hắn không thể kết giao được với Phó Hạc. Nhưng không ngờ, phu quân tương lai của Công Chúa lại một mực đòi đổi hắn cho Phó Hạc nên Đỗ Văn Hạo cảm thấy vô cùng uất ức, buồn chán.

Khi Đỗ Văn Hạo cảm thấy uất ức thì Tống Quý Phi lại cảm thấy buồn bã, tiu nghỉu. Sau khi Đỗ Văn Hạo ra về, Tống Quý Phi cứ mong mỏi nhìn theo bóng dáng của hắn mà đờ đẫn như người mất hồn vậy.

Công Chúa thấy vậy cũng đi đến an ủi mẫu thân của mình: "Mẫu thân, mẫu thân đừng lo nghĩ nhiều nữa, nếu đây là người Vương Tướng Quân giới thiệu thì chắc cũng tốt thôi."

Tống Quý Phi thở dài một tiếng, nói: "Đây không phải là vấn đề về bệnh, Phó Thái Y là Thái Y Viện Viện Phán, y thuật dĩ nhiên cũng hơn người, Vương Tướng Quân giới thiệu người cũng không sai, ông ta chắc chắn sẽ trị được bệnh cho con thôi, nhưng Đỗ đại nhân đang chữa bệnh cho con ngon lành như vậy, bệnh của con cũng đỡ đi được gần nửa rồi, hiệu quả cũng rất tốt, lúc này đòi thay người ta, Đỗ đại nhân chắc chắn sẽ không vui, và sẽ có ý kiến về chúng ta."

"Đỗ đại nhân có ý kiến về chúng ta thì đã làm sao cơ chứ? Bệnh của con, con muốn ai chữa thì người đó chữa, ông ta làm gì có quyền quản con chứ?"

"Nói thì nói như vậy, ài! Đỗ đại nhân bây giờ là người được Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu vô cùng nể trọng."

"Thế thì làm sao? Vương Ngộ Tướng Quân cũng là người Hoàng Thượng nể trọng đó thôi."

"Chính vì như vậy, mẫu thân mới đồng ý đổi Thái Y chữa bệnh cho con, việc này mà xử lý không tốt thì Đức Phi bên đó cũng sẽ không yên được đâu."

"Hứ, Đức Phi nương nương là cái thá gì cơ chứ!"

"Ngươi thì hiểu cái gì! Bây giờ ngoài Trần Mỹ Nhân ra, thì Hoàng Thượng sủng ái nhất vẫn là Đức Phi nương nương, một người như vậy mà ta có thể đắc tội với người ta được sao?"

Công Chúa căm phẫn, thấp giọng nói: "Phụ Hoàng cũng thật là! Bao năm nay cũng không đến đây thăm mẫu thân, có lúc con hận ông ta lắm!"

"Câm mồm!" Tống Quý Phi sợ đến xanh mắt mèo, nhìn ngang nhìn ngửa, chỉ có hai đứa cung nữ thân tín đứng ngay đó, hơn nữa bên ngoài hành lang dường như cũng không thể nghe thấy lời nói vừa rồi của Công Chúa, Quý Phi mới yên tâm, quát lên: "Sao ngươi dám ăn nói như vậy hả? Nếu mà để cho Phụ Hoàng của ngươi nghe được, thì hai mẹ con ta đừng mong sống được!"

"Vâng, hài nhi biết lỗi rồi." Công Chúa chu môi lên đáp. Quý Phi nương nương nghĩ, dù sao cũng đã đổi Thái Y khám bệnh cho Công Chúa rồi, có lo lắng cũng vô ích, chỉ cần lần sau đến chỗ Đức Phi giải thích một chút là được.

Tống Quý Phi lại than lên một câu: "Cũng chỉ có thể như vậy được thôi."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx