sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 243: Phụ Lòng Người Tốt! (1)

Sang đến ngày thứ hai, Đức Phi sai người mời Đỗ Văn Hạo đến cung Thánh Thụy.

Đức Phi đứng trên chiếc cầu trong hậu hoa viện, mặt mày tức tối, hai tay bấu vào thành lan can trên cầu, nhìn thẳng vào Đỗ Văn Hạo, trông rất đáng sợ, tức giận nói: "Bà ta có ý gì cơ chứ?"

Đỗ Văn Hạo cũng chẳng hiểu đầu đuôi mô tê ra sao: "Ai cơ?"

"Tống Quý Phi chứ ai! Bà ta làm gì có quyền gì mà đổi người khác thay ngươi, để cái tên Phó Hạc chữa bệnh cho con gái bà ta?"

Đỗ Văn Hạo lần đầu tiên thấy Đức Phi nương nương tức giận như vậy, ngày trước đến cả cung nữ thị tỳ của nàng làm sai việc, nàng cũng không tức như bây giờ, cùng lắm cũng chỉ nói một hai câu là thôi. Nhưng không ngờ hôm nay, Đức Phi nương nương lại tức giận đến vậy, nên Đỗ Văn Hạo đành cười đáp: "Nương nương không phải cũng nói rồi đó thôi, con gái của Tống Quý Phi mà, người ta thích ai chữa bệnh cho mình thì đó là quyền lợi của người ta. Vả lại, ý đổi Thái Y lần này cũng là do phu quân tương lai của Khang Quốc Công Chúa Tướng Quân Vương Ngộ cực lực đòi thay, nên Tống Quý Phi cũng rất khó xử. Thực ra vi thần cũng thấy chẳng có gì cả, Phó Thái Y y thuật cao siêu, kinh nghiệm lại phong phú, nên cũng chẳng có gì lạ cả."

Đức Phi nương nương vung tay, nói: "Sao ngươi cứ nói đỡ cho người ta thế? Bà ta rõ ràng là không nể mặt ngươi, cũng chẳng nể mặt cả ta nữa! Hứ! Theo ta nghĩ thì bà ta rõ ràng là cố ý làm như vậy."

Đỗ Văn Hạo trông thấy Đức Phi nương nương đang trong lúc tức giận, biết có khuyên giải thế nào cũng không có tác dụng gì, bèn đáp: "Liễu Nhi tỷ, tỷ vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh đâu, nên nghỉ ngơi điều độ, sao đã xuống giường rồi? Phải cẩn thận lo cho thân thể của mình chứ?"

Đức Phi nương nương hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi đừng chen ngang lời của ta, ta không thể để ngươi phải chịu tủi, chịu nhục như vậy."

"Tỷ tỷ, đệ không hề tức giận gì đâu, tỷ cũng đừng tức giận như vậy, kể ra thì cũng chẳng có gì to tát cả."

"Ngươi đúng là người tốt nên bị lợi dụng! Ngươi thì dễ nói, dễ thương lượng, chứ còn ta thì đừng hòng."

"Đừng làm vậy Liễu Nhi tỷ! Tỷ đừng tự chuốc lấy cái bực vào mình nữa, thôi bỏ đi."

Hai người vẫn đang nói chuyện, thì có một thái giám vội vã chạy lên cầu: "Nương nương, Tống Quý Phi đến."

"Bà ta vẫn còn mặt mũi đến đây ư?" Đức Phi nương nương dùng tay đập đến bộp một tiếng lên thành cầu đá, nói: "Ngươi đi nói với Tống Quý Phi rằng, ta không rảnh rỗi! Và nói với bà ta rằng, từ nay trở đi mẹ con nhà bà ta đừng có đau ốm gì nữa, bởi vì đến lúc đó mời Đỗ đại nhân đến trị bệnh thì có lẽ là không được đâu!"

"Dạ"

Tên thái giám vội vã chạy ra ngoài.

Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Liễu Nhi tỷ, tỷ hãy bớt giận, không đáng để giận như vậy."

Đức Phi nương nương ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Văn Hạo, rồi dùng ngón tay thon dài mỏng manh của nàng ấn ấn vào trán hắn, nói: "Người hiền thì bị người khác bắt nạt, ngựa hiền thì bị người khác cưỡi lên! Đạo lý này, ngươi có hiểu không hả? Ngươi là đệ của ta, ta không thể để ai bắt nạt ngươi được!"

"Đệ!" Đỗ Văn Hạo lẩm bẩm trong miệng: "Đệ cũng có bị ai bắt nạt đâu." Câu nói này của hắn khá nhỏ, như là nói thầm trong bụng vậy, thực ra trong thâm tâm hắn cũng chẳng vui vẻ gì.

Ba ngày sau.

Đỗ Văn Hạo vừa châm cứu trị liệu bệnh đau bụng kinh cho Hoàng Thái Hậu, đi ra khỏi tẩm cung Bảo Từ, trên đường về Thái Y Viện đi qua tẩm cung của Quý Phi nương nương, từ rất xa đã trông thấy có một người đi ra từ trong đó. Đỗ Văn Hạo bây giờ mới định thần nhìn rõ thì ra là Thái Y Viện Viện Phán Phó Hạc.

Phó Hạc dường như không nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, đầu ngẩng cao, bụng ưỡn lên, bộ dạng dương dương tự đắc đi đến. Khi đi đến gần Đỗ Văn Hạo mới làm ra vẻ rất kinh ngạc, lập tức nở một nụ cười, chắp tay nói: "Ôi! Đây không phải là Đỗ đại nhân sao!"

Đỗ Văn Hạo cũng chắp tay nói: "Phó đại nhân đi đâu thế này?"

Phó Hạc không trả lời, nhìn lại hướng của Đỗ Văn Hạo vừa đi đến đây, bèn hỏi lại: "Đỗ đại nhân, ngài lại vừa đi châm cứu cho Hoàng Hậu nương nương đó sao?"

"Đúng vậy."

"Ồ! Đỗ đại nhân quả nhiên lợi hại, không giống bọn tại hạ, ngày nào cũng hưởng bổng lộc của Hoàng Thượng, mà chỉ đi chữa mấy cái bệnh lặt vặt."

Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Bệnh của Khang Quốc Công Chúa cũng không phải bệnh nhỏ đâu."

"Đối với Đỗ đại nhân mà nói thì dĩ nhiên cũng không phải bệnh nhỏ rồi, nghe nói Đỗ đại nhân cho Công Chúa uống ba thang thuốc, mà chứng thân nhiệt của Công Chúa đã giảm đi rồi, tại hạ sao có thể so sánh được với đại nhân cơ chứ?"

"Không phải chứ, xem Phó đại nhân mặt mày vui như mùa xuân thế này, chắc là chữa bệnh cho Công Chúa rất thuận lợi thì phải?"

"Đúng vậy đúng vậy, nhờ hồng phúc của đại nhân, cũng tạm gọi là thuận lợi. Bây giờ, chân của Công Chúa cũng đã hết sưng phù rồi, hề hề hề." Phó Hạc hiển nhiên không thể kiềm chế nổi niềm vui trong lòng, tuy lời nói vô cùng khiêm tốn, nhưng nghe ra thì đắc ý vô cùng.

Đỗ Văn Hạo sửng sốt chắp tay hỏi: "Tại hạ có thể thỉnh giáo Phó đại nhân biện chứng và kê thuốc cho Công Chúa được không?"

"Kẻ hèn này kê thuốc, không bao giờ giữ làm của riêng cả." Phó Hạc nói câu này, rõ ràng là ám chỉ Đỗ Văn Hạo lần trước kê thuốc cho Đức Phi nương nương nhưng không nói ra kê đơn thuốc gì: "Công Chúa miệng khát, thân nhiệt nóng, ăn uống không vào. Kẻ hèn kê đơn Quy Phụ Bát Vị Hoàn cộng thêm dùng phương pháp Dẫn Hỏa Quy Nguyên, chỉ cần dùng hai thang thuốc thôi, chân Công Chúa đã hết sưng rồi! Hề hề hề."

"Chỉ cần kê hai thang thuốc mà đã tiêu trừ được chân phù cho Công Chúa? Cái này có vẻ không ổn lắm." Đỗ Văn Hạo cúi đầu suy nghĩ, hai lông mày dán chặt vào nhau, tự nói lầm bầm một mình, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn vào Phó Hạc nói: "Phó đại nhân, cái bọng nước của Công Chúa e rằng không phải Long Hỏa Thượng Đằng đơn giản như vậy đâu, theo như biện chứng của tại hạ thì nó là Huyết Phân mới đúng, cái này..."

Phó Hạc nheo mắt nhìn Đỗ Văn Hạo, khoát khoát tay, lạnh nhạt nói: "Đỗ đại nhân, Quý Phi nương nương đã mời kẻ hèn này chữa bệnh cho Công Chúa, theo quy định kê đơn thuốc cho Công Chúa ra sao, không cần phải mở hội chẩn ở Thái Y Viện. Bệnh của Công Chúa chỉ là bệnh nhỏ, cũng chẳng cần đại nhân phải lo lắng, kẻ hèn này tự tin mình có thể chữa khỏi được bệnh cho Công Chúa."

"Tại hạ không hề có ý như vậy!"

"Đỗ đại nhân chữa bệnh nơi hậu cung này rất bận, kẻ hèn này không dám làm lỡ thời gian của đại nhân đi khám bệnh cho các nương nương ở đây nữa. Kẻ hèn này, bây giờ cũng phải đi phúc chẩn cho Công Chúa, vậy nên cáo từ tại đây!" Phó Hạc đưa tay lên chắp chắp một cái, rồi quay người ưỡn ngực mà đi, đi được mấy bước lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi, kẻ hèn này vừa rời khỏi cung của Quý Phi nương nương, nghe Quý Phi nương nương nói là chỉ còn mấy ngày nữa là ngày lễ thành hôn của Công Chúa rồi, không biết Đỗ đại nhân có được mời không?"

"Không."

Phó Hạc nghe xong vuốt vuốt hàm râu trắng, vui vẻ nói: "Thì ra là vậy! Kẻ hèn này lại nhận được thiệp mời, ài! Kẻ hèn này cũng không muốn tham gia cho lắm, nhưng Vương Tướng Quân và Quý Phi nương nương nói rồi, kẻ hèn là ân nhân của Công Chúa, không đi làm sao được, thế là cứ nài ép kẻ hèn này đi mãi, lại còn bắt kẻ hèn phải làm chủ hôn nữa, ài! Đúng là bất đắc dĩ!"

Đỗ Văn Hạo chỉ cười nhạt, không nói câu gì.

Phó Hạc chắp tay rồi quay người cất bước, miệng còn lẩm nhẩm hát đi vào trong cung Tiêu Hiên của Tống Quý Phi.

Đỗ Văn Hạo nhìn theo bóng dáng của ông ta, nghĩ một cái gì đó rồi lắc lắc đầu đi thẳng đến Thái Y Viện.

Đến chập tối, tại chính đường cung Thánh Thụy của Đức Phi nương nương.

Tống Quý Phi và con gái Khang Quốc Công Chúa ngồi ở đại điện chờ Đức Phi gần hai tiếng đồng hồ rồi mà Đức Phi mãi vẫn không chịu xuất hiện. Công Chúa sớm đã không chịu nổi mấy lần nói nhỏ với mẫu thân đòi về, nhưng Tống Quý Phi chỉ mỉm cười lắc đầu.

Khi trời sắp tối đến nơi, thì Đức Phi xuất hiện: "Ôi chao! Thật đáng trách, lúc nãy muội ngủ quên mất, bọn nô tài này sợ làm ảnh hưởng giờ nghỉ của muội, làm muội không thể hầu hạ Hoàng Thượng, nên không dám đánh thức muội, làm cho tỷ cứ phải ngồi đây chờ một mình, thật có lỗi quá!"

Tống Quý Phi vội vàng đứng dậy, đưa mắt lườm ra lệnh cho người con gái vẫn đơ ra như phỗng của mình, tiến đến cầm lấy tay của Đức Phi cười nói: "Muội nói gì lạ vậy! Tại tỷ đến không đúng lúc, làm phiền giờ nghỉ ngơi của muội, thần sắc của muội ngày càng tốt rồi đấy."

Đức Phi nương nương cười đáp: "Đa tạ tỷ tỷ đã quá khen! Tỷ ngồi đi." Đức Phi cầm lấy tay của Quý Phi đi đến trước ghế ngồi, hai người phân thành chủ khách mỗi người ngồi xuống một nơi.

Tống Quý Phi lại đưa mắt lườm cô con gái vẫn ngây như phỗng của mình một cái. Khang Quốc Công Chúa mới từ từ, uể oải đứng dậy, tiến lên phía trước qua loa chắp tay thi lễ: "Bái kiến Đức Phi nương nương!"

Đức Phi giờ mới để ý đến Công Chúa, thấy chân của Công Chúa quả nhiên đã đi lại bình thường như trước rồi, bèn mỉm cười, nói: "Xem ra Phó Thái Y quả nhiên lợi hại!"

Tống Quý Phi đang định nói thì Công Chúa đã đắc ý nói: "Cái đó là lẽ đương nhiên, Trần Mỹ Nhân nương nương nói rồi, trong Thái Y Viện không có bệnh nào mà Phó Thái Y không chữa được cả!"

Tống Quý Phi lại vội vàng lườm mắt ra hiệu cho con gái mình, ám chỉ Công Chúa mau mau im miệng, không được nói nữa, sau đó cười nói với Đức Phi nương nương: "Muội muội, tỷ hôm nay cũng vì việc này mà đến cáo lỗi với muội đây."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx