sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 246: Ơn Nghĩa Của Mỹ Nhân(2)

"Không cần đâu! Hoàng Thượng bảo ngươi vào hậu cung chữa bệnh là phụng chỉ hành sự, có Thánh Chỉ che đỡ cho ngươi rồi, ngươi còn sợ cái nỗi gì cơ chứ? Ngươi chữa thì chữa nhanh lên, ngươi không sốt ruột, nhưng bổn cung sốt ruột lắm rồi. Toàn thân ta đau đớn, nhức mỏi, nếu ta mà hầu hạ Hoàng Thượng không được như ý, thì tội của ngươi to lắm đấy, biết không hả?"

Đỗ Văn Hạo nghe Trần Mỹ Nhân đem Hoàng Thượng ra dọa mình như vậy, cũng không dám nói thêm điều gì nữa.

Trần Mỹ Nhân buông rèm xuống, mắt đưa sang hai bên, nhìn một cái ra hiệu, rồi vẫy vẫy tay bảo bọn cung nữ và thái giám lui hết ra ngoài, chỉ còn nàng và Đỗ Văn Hạo hai người ở lại trong cung mà thôi.

Trần Mỹ Nhân tự tay cởi bỏ xiêm y, dây đai thắt lưng, nằm phía trên chiếc sạp mềm. Chiếc sạp này chỉ dài bằng nửa thân người, nên khi Trần Mỹ Nhân nằm xuống, nàng phải co hai chân lên, càng tăng thêm những đường cong mỹ miều của nàng, mặt nàng quay nghiêng ra, nói với Đỗ Văn Hạo: "Ngươi vào đây xoa bóp cho bổn cung."

Phản ứng đầu tiên của Đỗ Văn Hạo là nghĩ ngay đến nàng ta hẳn phải có một âm mưu gì đó, Trần Mỹ Nhân là người được Hoàng Thượng yêu mến nhất. Phàm là người phụ nữ biết suy nghĩ, thì đều biết rằng, lúc này điều quan trọng nhất là duy trì sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho mình, nếu như trong thời gian này mà đi gian díu với người đàn ông khác, thì đó là một hành động ngu ngốc nhất trên đời. Thế nhưng, Trần Mỹ Nhân lại có hành động ngu ngốc như vậy, cách giải thích hợp lý nhất là, Trần Mỹ Nhân không ngu ngốc, mà là nàng đàng có một âm mưu gì đó!

Nhưng âm mưu của Trần Mỹ Nhân rốt cuộc là gì? Đầu óc của Đỗ Văn Hạo quay cuồng suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng đoán được đại khái hàm ý của Trần Mỹ Nhân.

Trong lúc này, Trần Mỹ Nhân đã cởi bỏ xong xiêm y của mình, để lộ ra cái yếm bó thân trên người: "Nhanh lên, ngươi còn chần chừ cái gì nữa?"

Đỗ Văn Hạo tự khích lệ tinh thần: "Đây là do ngươi tự tìm đến ta trước đấy nhé, lúc nãy cung nữ và thái giam đều nghe hết cả rồi. Ngươi chỉ bắt ta vào đây để châm cứu, và xoa bóp cho ngươi thôi." Vả lại sau lưng hắn còn có Thái Hoàng Thái Hậu đỡ cho, hình tượng của hắn trong mắt của Hoàng Thượng cũng không tồi, chỉ cần biết giữ mình đúng mực, lấy cái cớ Thái Y xoa bóp tẩm quất cũng có thể biện hộ được hành động này của hắn.

Nghĩ đến đây, Đỗ Văn Hạo cúi người đồng ý, rút từ trong người ra chiếc khăn đen mà hắn đã chuẩn bị từ trước, hắn đưa khăn lên che toàn bộ khuôn mặt chỉ để hở mỗi cái miệng của mình. Rồi sau đó, đưa tay vào trong phía sau tấm rèm che vén nó lên, rồi bước vào bên trong.

Trần Mỹ Nhân trông thấy, phì cười ra tiếng: "Ngươi làm cái trò gì vậy? Đeo một cái khăn vào làm gì thế?"

Đỗ Văn Hạo cao giọng đáp: "Nương nương thân thể tôn quý, làm sao vi thần dám đường đột nhìn vào. Thế nên, vi thần xoa bóp cho nương nương, bắt buộc phải đeo chiếc khăn đen này lên."

"Ngươi nói to vậy làm gì cơ chứ? Hứ thôi không cần nữa! Mấy người đại phu các ngươi không phải lúc nào cũng đem cái câu cửa miệng 'Lương Y như từ mẫu' ra nói suốt ngày hay sao? Vậy thì, ngươi cứ coi bổn cung là người thân, người nhà của ngươi đi, đã là người trong một nhà rồi thì làm gì còn có sự e ngại nào nữa, đúng không? Thôi, ngươi tháo khăn ra đi."

"Vi thần không dám, nương nương là chủ, phép lễ giữa quân và thần thì phải rõ ràng, thần không dám phạm phải, cái này với lương y như từ mẫu là hai khái niệm khác nhau. Vi thần nhất quyết không được phép làm bừa."

Trần Mỹ Nhân thở dài một hơi, lúc sau nói với giọng điệu đầy vẻ ranh mãnh: "Được! Ngươi bắt đầu làm việc đi."

Đỗ Văn Hạo dựa vào ký ức của hắn về thân thể của Trần Mỹ nhân mà cẩn thận đưa tay lên, sờ vào phía bả vai của nàng. Hắn muốn định vị từ vai của nàng rồi mới căn theo vị trí đó mà tìm vị trí của các huyệt khác, như vậy thì hắn ra tay sẽ chuẩn xác hơn.

Không ngờ, hắn vừa sờ vào một cái, thì bỗng nhiên tay hắn dường như sờ vào cái gì đó mềm mềm, tròn trịa nhô lên phía trên, hắn ngẩn người ra một lúc. Trần Mỹ Nhân thuộc loại thân hình mảnh dẻ, nhỏ nhắn, gầy nhưng đẹp, bả vai của nàng, chắc chắn không thể có nhiều thịt như thế này được! Ý, nó lại có sự đàn hồi nữa chứ, đây là bộ phận gì nhỉ, á! Hay đây là mông của nàng hay là___?

Đỗ Văn Hạo có cảm giác như bị rắn cắn vậy. "Vút!" Lên một tiếng, hắn đã thu tay mình về chỗ cũ.

Trần Mỹ Nhân khanh khách cười, giọng nói ma mãnh: "Làm sao thế?"

"Nương nương! Sao nương nương lại xoay người lại vậy?"

"Ngươi cũng có nói không cho ta được phép xoay người lại đâu! Hi hi hi."

Đỗ Văn Hạo thầm kêu khổ trong lòng, thấp giọng nói: "Thưa Nương nương, nương nương mà cứ như vậy, thì vi thần không thể nào châm cứu định huyệt chính xác được."

Trần Mỹ Nhân vẫn không thôi cười, một lúc sau mới nhịn được cười nói: "Được rồi, được rồi, lần này ta không đùa ngươi nữa, ta nằm sấp xuống chỗ này, ngươi làm gì thì nhanh tay nhanh chân lên."

Đỗ Văn Hạo dùng đầu ngón tay của mình đi thăm dò trước, dựa theo ký ức của hắn, lại cẩn thận từng tý một sờ xuống, quả nhiên, chỗ này chính là bả vai của Trần Mỹ Nhân. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm được một cái, từ chỗ này hắn định vị được huyệt Phí Độ, cầm kim châm vào đó, rồi bắt đầu xoa bóp.

Trong Trung Y, xoa bóp là một phương pháp trị liệu vô cùng quan trọng, Đỗ Văn Hạo lại nắm bắt được phương thức xoa bóp của thời hiện đại. Ở thời hiện đại thì nghệ thuật xoa bóp dĩ nhiên sẽ tiên tiến hơn phương thức xoa bóp đời nhà Tống này rất nhiều. Cách thức, thủ pháp và tác dụng xoa bóp của Đỗ Văn Hạo không có một Thái Y nào đời nhà Tống có thể sánh ngang với hắn được cả. Thế nên, khi được hắn xoa bóp, Trần Mỹ Nhân rất nhanh liền cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, giọng âu yếm nói: "Đúng là không tồi chút nào, không ngờ kỹ thuật xoa bóp của ngươi lại giỏi như vậy, ngươi mau mau dạy cho ta biết, để ta cũng xoa bóp giúp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhất định sẽ rất vui đó."

"Vi thần tuân mệnh." Đỗ Văn Hạo đáp lời một cách vu vơ. Làn da của Trần Mỹ Nhân trơn mịn như tuyết vậy, chỉ cần đặt tay lên là có cảm giác sung sướng vô cùng, cho dù hắn đã che mắt, nhưng mùi hương thơm man mát từ da thịt của Trần Mỹ Nhân thì lại cứ phảng phất bay vào mũi hắn, hắn che được mắt, chứ không che được mũi của mình. Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên cảm thấy trong người hắn có cảm giác cuồn cuộn trào dâng khó tả.

Trần Mỹ Nhân dường như cũng cảm nhận thấy cái cảm giác mờ ám trong thân thể của hắn, bèn cười nói: "Đỗ đại nhân, nghe nói, đại nhân vẫn chưa nạp thêm thiếp phải không?"

Đỗ Văn Hạo đáp: "Vâng, đúng vậy."

"Đại nhân có muốn nạp thêm thiếp không?"

Đỗ Văn Hạo im lặng giây lát, rồi thấp giọng đáp: "Vi thần mới kết hôn không lâu, chuyện nạp thiếp thì chờ sau này mới bàn đến."

Trần Mỹ Nhân nói: "Đỗ đại nhân, đại nhân bây giờ cũng thuộc vào nhóm quần thần mà Hoàng Thượng rất xem trọng rồi, đại nhân xem xem, ở Đại Tống chúng ta có ai có quyền có thế, mà không có tam thê tứ thiếp cơ chứ? Hay là đại nhân chưa tìm thấy người nào thích hợp? Không bằng, để bổn cung làm mối cho đại nhân. Trong cung của ta, các cung nữ đều thông qua hết các vòng sơ tuyển sàng lọc kỹ càng cả rồi, đại nhân muốn người có tài thì có tài, muốn có nhan sắc cũng có nhan sắc, Chờ chút nữa, ta sẽ gọi bọn chúng lại đây cho đại nhân ngắm, rồi chọn một hai đứa đem về mà làm thiếp, đây coi như là món quà tạ ơn của bổn cung, đa tạ Đỗ đại nhân đã chữa bệnh cho bổn cung, đại nhân xem thế có được không?"

Đỗ Văn Hạo lại càng hoảng sợ hơn, vội cúi người cười gượng đáp lại: "Vi thần đa tạ ý tốt của nương nương. Nhưng mà, chuyện nạp thiếp này, thần thật sự cũng không muốn. Mong nương nương xem xét và lượng thứ cho vi thần."

Trần Mỹ Nhân hứ lên một tiếng, rồi lại ngọt ngào dụ dỗ Đỗ Văn Hạo: "Ngươi cũng là nam nhân, mà đã là nam nhân thì ngoài miệng toàn nói không cần, nhưng thực ra lại đang mở cờ trong bụng vui mừng khôn tả! Ngoài mặt thì cứ nói không muốn nhìn cô nương xinh đẹp, nhưng mắt thì lại cứ dán lấy người ta, giống như khi nãy ngươi sờ vào vú của ta vậy, lòng dạ, tâm địa của ngươi thế nào? Ai mà không biết cơ chứ? Hi hi hi."

Đỗ Văn Hạo không dám tiếp lời nữa, mặt hắn hơi nong nóng, may mà trên mặt còn bịt cái khăn đen, nên Trần Mỹ Nhân không nhìn thấy được điệu bộ đau khổ của hắn.

Trần Mỹ Nhân nói: "Thôi cũng chẳng sao, ngươi quay về bàn với phu nhân của ngươi trước đi đã, cứ nói đó là ý của bổn cung. Một trọng thần quan trọng như vậy, không có tam thê bẩy thiếp, nói ra thì người ta cười cho! Ngươi nên biết rằng, người ta cười, không chỉ cười một mình nhà ngươi, mà còn cười vào mặt những người bề trên, cấp trên, chủ nhân của ngươi, không biết làm người, không thấu tình đạt lý, không thấu hiểu ngươi nữa."

Đầu óc Đỗ Văn Hạo càng nghĩ càng thấy khó hiểu, tại sao hắn lại cứ gặp những chuyện như vậy chứ, chỉ còn mỗi cách âm thầm kêu khổ trong lòng.

Từ đó trở về sau, liên tục mấy ngày liền, Đỗ Văn Hạo đều phải ở trong tẩm cung của Trần Mỹ Nhân châm cứu và xoa bóp cho nàng.

Dùng thuốc, châm cứu và xoa bóp cho Trần Mỹ Nhân xong, thì tình trạng sức khỏe của nàng cũng được khôi phục hoàn toàn, nhưng nàng lại cứ nói chỗ này đau, chỗ kia bệnh, nhất định không tha cho Đỗ Văn Hạo. Và lần nào cũng vậy, cứ ép hỏi Đỗ Văn Hạo về chuyện nạp thiếp, hỏi xem hắn đã bàn bạc với phu nhân của hắn chưa. Đỗ Văn Hạo vẫn thật thà trả lời, không muốn nạp thiếp. Thế là Trần Mỹ Nhân lại tiếp tục ca thán, khuyên bảo hắn, rằng hãy vì thể diện của mình, vì thân thế của mình mà đi nạp thiếp.

Lại đến ngày hôm nay, khi Đỗ Văn Hạo đang xoa bóp thì Trần Mỹ Nhân lại nhắc đến chuyện nạp thiếp, Đỗ Văn Hạo chỉ còn cách coi đó là chuyện nhảm nhí, bỏ hết ngoài tai, không thèm để ý.

Trần Mỹ Nhân nói chuyện này nhiều đến mức khô hết cả mồm cả miệng, Đỗ Văn Hạo vẫn giữ thái độ cứng rắn như cũ không muốn để ý đến chuyện này nữa. Trần Mỹ Nhân thấy vậy tức quá ngồi thẳng dậy, giật phăng cái khăn đen che mặt của hắn xuống, trợn mắt nhìn hắn: "Này! Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không? Ngươi trả lời ta đi chứ!"

Thân hình Trần Mỹ Nhân lồ lộ hiện ra với những đường cong yêu kiều tuyệt mỹ, tuy chỉ là bán lõa thể, nhưng vô cùng hấp dẫn. Hai đôi gò to trắng như tuyết hướng lên thẳng vút, làm cho Đỗ Văn Hạo nhìn thẫy cũng cảm thấy máu mũi suýt chút nữa chảy xuống ầm ầm. Hắn vội vã quay người đi nói: "Xin nương nương xá tội cho vi thần."

"Quay người lại đây". Giọng của Trần Mỹ Nhân lạnh như băng.

"Vi thần không dám."

"Ngươi dám không nghe lời ta hả? Quay người lại đây."

Đỗ Văn Hạo đành phải chầm chậm quay người lại, nhưng mắt hắn lại nhắm tịt còn đầu thì cúi thấp xuống.

Trần Mỹ Nhân vừa tức giận vừa buồn cười: "Ngươi nhắm mắt làm gì thế?"

"Vi thần sợ."

"Ngươi sợ cái gì?"

"Vi thần sợ mạo phạm với nương nương, đây là tử tội."

"Bổn cung tha tội cho ngươi!" Miệng của Trần Mỹ Nhân nở một nụ cười.

"Vi thần đa tạ nương nương."

"Bây giờ ngươi mở mắt ra!"

Đỗ Văn Hạo đành phải chầm chậm mở mắt ra, nhìn vào thân hình bán lõa thể yêu kiều của Trần Mỹ Nhân, rồi lại vội vàng nhắm luôn mắt lại, cúi đầu xuống.

Trần Mỹ Nhân lại bật cười: "Ngươi thấy thân hình bổn cung thế nào?"

Con tim của Đỗ Văn Hạo đập thình thịch, thấp giọng đáp: "Bẩm nương nương, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nương nương, trên thế gian này không ai sánh nổi."

Trần Mỹ Nhân cười khanh khách, đứng dậy mặc quần áo vào. Vỗ vỗ tay, một cung nữ cúi mình bước vào nghe lệnh.

Trần Mỹ Nhân ra lệnh: "Đem tất cả những nữ nhân dưới hai mươi tuổi gọi hết ra đây!"

"Vâng" Cung nữ đó tuân lệnh xong đi ra ngoài. Không lâu sau, đi vào tầm hai mươi mấy thiếu nữ, cúi đầu duỗi tay đứng thẳng ở đó.

Trần Mỹ Nhân liếc nhìn đám thiếu nữ một cái, nói: "Các ngươi cởi hết áo quần trên người ra cho ta! Kể cả yếm lót trên người cũng phải cởi hết!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx