sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 247: Tặng Thiếp (1)

"Á!" Tất cả các cung nữ đều kêu lên kinh ngạc, không hiểu nương nương nói vậy là có ý gì. Hơn nữa, nơi đây còn xuất hiện một nam nhân nữa, làm sao họ dám cởi hết quần áo ra được? Thế nên tất cả đều đứng im không có ai dám động đậy gì cả.

"Các ngươi làm sao vậy? Phải chờ bổn cung nói lần thứ hai sao? Đứa nào cởi ra chậm nhất sẽ bị lôi ra ngoài kia đánh ba mươi roi."

Ngay lập tức, tất cả cung nữ đều đưa tay lên, nét mặt lo lắng, bối rối cởi hết quần áo xuống, không ai còn để ý đến sự hiện diện của Đỗ Văn Hạo có mặt tại đây, ngắm nhìn bọn họ nữa. Rất nhanh, tất cả bọn họ giờ đây đều không một mảnh vải che thân, trần trụi đứng thành hàng ở chỗ đó.

Vẻ mặt của Trần Mỹ Nhân càng thêm đắc ý, cười nói: "Đỗ đại nhân, đại nhân nhìn xem bổn cung không nói dối đại nhân đúng không? Trong cung của ta, những cung nữ này, không những diện mạo xuất chúng, thân hình, vóc dáng cũng thuộc vào hạng tuyệt đỉnh đúng không? Thôi được rồi, đại nhân cứ chọn hai đứa trong bọn chúng đi, chọn ít quá thì lại không thể hiện được thành ý của bổn cung, nhiều quá thì lại sợ bọn chúng về làm phiền đại nhân. Hai người thiếp, cộng với phu nhân của đại nhân, là ba người, như vậy cũng hòm hòm rồi, còn phải để thừa mấy chỗ cho đại nhân, để về sau nhỡ đại nhân gặp được người vừa ý mình, còn có chỗ để mà nạp thêm nữa chứ. Ý! Đỗ đại nhân, sao đại nhân lại quay người đi đâu thế? Quay người lại mà chọn đi chứ!"

Vừa nãy khi bọn cung nữ bắt đầu đưa tay lên cởi quần áo xuống, thì Đỗ Văn Hạo đã quay ngoắt người đi, không dám nhìn rồi. Trần Mỹ Nhân lúc đó chỉ mải nhìn bọn cung nữ cởi quần áo, đắc ý mải mê nói liên miệng, nên không để ý thấy hắn đã quay người đi tự bao giờ. Bây giờ mới phát hiện ra, nên bắt hắn quay người lại.

Đỗ Văn Hạo cuống quýt chắp tay trả lời: "Vi thần đa tạ, đa tạ ý tốt của nương nương, chỉ là bây giờ, vi thần quả thực còn rất trẻ, cảm thấy việc này cũng không hợp lý cho lắm, hơn nữa vi thần cũng không có ý muốn nạp thiếp."

"Nạp thiếp còn phải xem tuổi trẻ hay già sao? Ngươi cứ đi dò hỏi xem, trong triều văn võ bá quan, có người nối nghiệp cha lên làm Vương Hầu, tuổi đời còn trẻ hơn ngươi ấy, vậy mà người ta đã năm thê, bẩy thiếp đầy ra rồi, thôi đừng có nói nhiều nữa! Mau chọn đi, nhanh lên!"

Đỗ Văn Hạo vẫn quay lưng lại, không chịu tuân theo ý chỉ của nương nương.

Còn đám cung nữ kia, nghe nói mình sắp được vị Thái Y Viện Viện Phán, quan chức chính lục phẩm này chọn về làm thiếp, thì vừa thẹn vừa mừng. Cung nữ được về làm lẽ cho các mệnh quan trong triều đình, là một việc vô cùng trọng đại, to lớn và may mắn. Tuy bọn họ đều làm ra vẻ thẹn thùng như vậy, nhưng trong lòng thì người nào người nấy cũng đều hóp bụng ưỡn ngực, làm đủ mọi cách để tôn thêm vẻ đẹp thân hình, làm cho vóc dáng của mình càng thêm hấp dẫn hơn nữa. Làm như vậy mong sẽ thu hút được ánh mắt chú ý của Đỗ Văn Hạo.

Nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn không chịu quay người lại, cứ liên miệng cáo tội với nương nương.

Trần Mỹ Nhân bất đắc dĩ đành hứ lên một tiếng, nói: "Thế thì thế này, ngươi không chịu chọn, thì bổn cung sẽ chọn hộ cho ngươi hai đứa vậy!"

Trần Mỹ Nhân chầm chầm tiến đến đám cung nữ trần truồng như nhộng, hai mắt thi thoảng lại quét lên quét xuống trên thân thể của bọn họ, nàng đi hết phía đằng trước, rồi lại vòng ra phía đằng sau, nhìn ngắm xong đâu đấy, Trần Mỹ Nhân gọi hai đứa cung nữ thân hình mỹ miều, tướng mạo xinh xắn, ngực to, eo nhỏ, mông căng tròn nhất đứng ra phía trước, và nói: "Hai đứa cung nữ này, một người là người phục vụ thân cận của bổn cung, tên là Liên Nhi, còn người kia là cung nữ mới vào cung tên Tự Nhi. Hai người bọn chúng, bất kể tướng mạo, phẩm cách, hay hiền lương thục đức đều thuộc vào hạng dâu hiền, vợ đảm, làm thiếp cho ngươi, đảm bảo ngươi sẽ dễ chịu vô cùng. Mặc dù Liên Nhi từ trước đên giờ đều theo hầu ta, ta cũng có chút không đành lòng. Nhưng ta vốn là người như vậy, tặng đồ gì thì phải tặng đồ tốt nhất, thôi ta tặng cho ngươi bọn chúng đấy."

Đỗ Văn Hạo cũng liếc mắt nhìn trộm hai cô gái đang trong thân thể lõa lồ một cái, rồi lại nhắm mắt lại ngay lập tức, nói thật, hai người con gái đó, quả thật đúng là mỹ nhân giáng trần, so với những minh tinh sexy nhất thời hiện đại, hai người bọn họ cũng không hề thua kém chút nào. Nhưng Đỗ Văn Hạo cũng lờ mờ hiểu ra dụng ý tặng người của Trần Mỹ Nhân. Thế nên, trong bụng nghĩ nếu chối từ được thì cứ làm mọi cách để chối từ, mặt mày ủ rũ than: "Bẩm nương nương, cái này vi thần không thể tuân theo lệnh của nương nương được."

Trần Mỹ Nhân mặt lạnh như tiền: "Sao hả? Lẽ nào ngươi chỉ nghe lời của Thái Hoàng Thái Hậu? Không chịu nghe lời của bổn cung?"

Đỗ Văn Hạo bỗng rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Trần Mỹ Nhân nhìn đám cung nữ một cái, rồi vẫy tay nói: "Các ngươi lui ra trước đi!"

Bọn cung nữ đều lui hết ra ngoài, Trần Mỹ Nhân đi đến trước mặt của Đỗ Văn Hạo, lạnh lùng nói: "Hai người chúng ta đều là người thông minh hiểu biết cả, không việc gì cứ phải giấu giấu giếm giếm nữa. Bổn cung biết ngươi làm việc cho Thái Hoàng Thái Hậu. Đúng rồi, Thái Hoàng Thái Hậu tuổi thọ cũng cao rồi đúng không? Năm nay sắp tám mươi rồi thì phải!"

Đỗ Văn Hạo sửng sốt, Thái Hoàng Thái Hậu đã sắp tám mươi tuổi rồi? Vậy mà bà lão đó trông cũng chỉ trạc hơn bốn năm mươi tuổi, lưng không gù, eo không cong, cặp vú căng đầy. Khuôn mặt của bà ta mịn màng như có thể búng ra được cả nước vậy, chỉ có mỗi nơi khóe mắt là có vài nếp nhăn mà thôi. Trông bà ta cũng hơi già một chút, nhưng làm gì mà tận gần tám mươi tuổi cơ chứ? Thuật bảo dưỡng sắc đẹp trong cung đình quả thật bá đạo, cái này mà có thể đem về thời hiện đại, thì nhất định sẽ phát tài!

Nhưng, tâm tình của Đỗ Văn Hạo hiện giờ không phải để ý đến cái thuật dưỡng da làm đẹp đó. Câu nói của Trần Mỹ Nhân mang ý nghĩa gì, hắn hiểu rất rõ, trong lòng hắn bây giờ lạnh như băng, không dám hé môi thốt lên nửa lời.

Trần Mỹ Nhân đi vòng quanh người của Đỗ Văn Hạo, mặt hiện rõ vẻ đắc ý nói: "Đỗ đại nhân vẫn không biết sao? Hoàng Thượng đã nói rồi, Hoàng Thượng sắp sách phong cho ta lên làm Thục Phi, Hoàng Thượng sủng ái ta vô cùng, trên triều ai mà không biết điều đó! Đỗ đại nhân, đại nhân phụng chỉ đến hậu cung chữa bệnh, hậu cung ba ngàn giai nhân, kéo bè kết cánh nhiều vô số kể, đại nhân là người thông minh, đại nhân nên suy tính cho kỹ, đừng có đi nhầm đường, theo nhầm hướng, bám nhầm người, mà rơi vào vòng lạc lối. Nếu Hoàng Thượng không vui, e rằng sẽ có chuyện không ổn xẩy ra."

Đỗ Văn Hạo đầu vẫn cúi gằm, im lặng không nói nên lời, hắn đã hiểu rõ mọi vấn đề, nói nhiều quá sẽ thành lỡ lời, không thể hồ đồ được thêm chút nào nữa.

Trần Mỹ Nhân đột nhiên cười ha hả, ép sát khuôn mặt của nàng vào bên tai của Đỗ Văn Hạo, giọng nhỏ nhẹ: "Thân hình của ta ngươi xem có được không? Hi hi hi. Hoàng Thượng thích nhất chính là thân hình của ta đó. Đêm nào cũng vậy, Hoàng Thượng đều vuốt ve, hôn từ chân lên đến đầu. Đúng rồi, Hoàng Thượng còn nói, thân thể này của ta, chỉ dành cho một mình Hoàng Thượng mà thôi, người khác không được phép nhìn, cũng không được phép động vào. Nếu không, Hoàng Thượng sẽ móc mắt, chặt tay những kẻ nào vi phạm! Hi hi hi, Đỗ đại nhân đừng lo lắng quá, ta sẽ không tâu với Hoàng Thượng là đại nhân đã ngắm thân thể của ta, đã vuốt ve đôi gò bồng đảo của ta đâu, đại nhân cứ yên tâm, hi hi hi."

Đỗ Văn Hạo tức đến độ muốn nhảy dựng lên chửi mẹ chửi cha. Khốn kiếp! Sao cái lũ đàn bà thối tha nơi hậu cung này, toàn giở những cái trò như vậy? Mày muốn ông mày xoa bóp cho, ông mày không chạm vào người mày thì xoa cái nỗi gì? Ông mày không muốn nhìn thân thể của mày thì mày lại chồm đến giựt cái khăn che mặt của ông mày ra, rồi ưỡn ngực bắt ông mày xem. Lại còn bắt ông mày quay mặt lại nhìn. Bây giờ lại còn tròng vào đầu ông mày cái vòng kim cô, giở cái trò mềm nắn rắn buông này ra cũng chỉ là muốn kéo ông mày nhập hội thôi chứ gì. Mẹ kiếp! Đúng là mặt đẹp như tiên, vậy mà tâm địa độc ác như rắn với rết!"

Chửi thì cứ chửi vậy thôi, chứ làm gì thì làm cũng phải cận thận, không được phép đi sai bất kỳ bước nào trong lúc này. Ý nghĩ của hắn lóe lên, nhanh như tia chớp, lập tức đưa ra luôn quyết định. Không được phép đắc tội với Trần Mỹ Nhân, những lời thì thầm như ngọn gió thổi bên gối còn ghê gớm hơn bất kỳ cơn gió quái ác nào trên thế gian này, nhất định không được phép để tai họa giáng vào đầu mình. Trần Mỹ Nhân muốn tặng thiếp cho mình, rõ ràng là nàng ta muốn lôi kéo mình, chỉ là hai đứa con gái thôi mà! Cùng lắm là đưa chúng về làm nha hoàn. Dù gì thì thê thiếp với nha hoàn cũng chả khác nhau là mấy. Tại nơi hậu cung này, nhất định phải biến thành một người gió chiều nào theo chiều đó, còn hơn là cứ ngu dại mà làm chim đậu trên cành, để cho súng săn bắn chết. Chỉ cần bên nào mình cũng không đắc tội là tốt rồi.

Đỗ Văn Hạo vội khom người đáp: "Vi thần đã hiểu, đa tạ nương nương đã nhắc nhở vi thần, cung kính không bằng tuân lệnh. Vi thần đa tạ ơn huệ của nương nương. Nhưng mà..."

Trần Mỹ Nhân trên mặt vốn đã nở nụ cười tươi như hoa rồi, nhưng khi nghe đến câu cuối Đỗ Văn Hạo nói "Nhưng mà...". Thì ngay lập tức xị mặt ra nói: "Còn nhưng mà cái gì nữa?"

"Ngay một lúc thu nạp liền hai vị thiếp, vi thần e rằng phu nhân của vi thần không vui, mong nương nương cứ từ từ, từng người một. Cứ nạp một phòng thiếp trước đã, nếu không e rằng vi thần và phu nhân sẽ xảy ra xung đột mất."

Trần Mỹ Nhân vui hẳn lên: "Đến mức như vậy sao, phu nhân của nhà ngươi cũng ghen ghê quá nhỉ? Nhưng mà, phụ nữ ai cũng vậy cả, đều chỉ muốn độc chiếm chồng mình làm của riêng cho mình thôi. Chuyện đã như vậy rồi thì thôi, ta sẽ tặng trước cho ngươi nha hoàn Liên Nhi thân cận nhất của ta, tặng từng người một như vậy cũng đỡ đột ngột, như vậy cũng tránh cho ngươi và phu nhân đỡ phải xung đột, lại thành ra bất hòa với nhau, bổn cung cũng không muốn như vậy."

Đỗ Văn Hạo trong lòng cũng hiểu, Trần Mỹ Nhân tặng nha hoàn thân cận nhất của mình cho hắn làm thiếp. Một là, nhân cơ hội này mà lôi kéo hắn về phía nàng. Hai là, bất kỳ đứa ngu nào cũng đoán ra được, Trần Mỹ nhân tặng nha hoàn cho hắn, thực chất là để làm tai mắt cho nàng ta. Thế nên, chỉ cần cái tai mắt này gài vào hắn xong rồi, thì không tặng thêm cho hắn một đứa nữa cũng chẳng sao. Hắn cũng hiểu, cái tai mắt này bây giờ muốn từ chối cũng không được nữa rồi, bèn cung kính chắp tay đáp: "Vi thần đa tạ nương nương."

Trần Mỹ Nhân cười vui vẻ, vỗ vỗ tay ra hiệu, gọi Liên Nhi vào trong, rồi nói: "Bổn cung đã đồng ý tặng ngươi cho Đỗ đại nhân làm thiếp rồi, Đỗ đại nhân tuy còn rất trẻ nhưng đã làm quan cao đến chính lục phẩm, lại được ban tặng túi Tử Y Kim Ngư, có thể thấy đươc Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu xem trọng Đỗ đại nhân đến thế nào rồi đấy. Ngươi được về làm thiếp của Đỗ đại nhân, cũng giống như ngươi với được cành cao vậy, về sau nhớ hầu hạ Đỗ đại nhân cho cẩn thận, không được phép lơ là đâu đấy."

Liên Nhi vui mừng khôn xiết, vội vàng cúi lậy đáp: "Nô tỳ khấu tạ ơn nghĩa của nương nương, nô tỳ bái kiến Đại Lão Gia!"

Đỗ Văn Hạo cũng làm bộ ừ lên một tiếng cho xong, rồi đưa tay ra hiệu: "Được rồi, ngươi đứng lên đi."

Trần Mỹ Nhân nói: "Ngươi về phòng chuẩn bị đồ đạc trước đi, chờ chút nữa cùng với đại nhân xuất cung."

Liên Nhi vội vã đồng ý, đứng dậy rồi lại thi lễ một lần nữa, mới vui vẻ đi về chuẩn bị hành lý.

Trần Mỹ Nhân rất vừa lòng, liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, rồi lại nằm lên chiếc sạp mềm của mình, quay sang nói với Đỗ Văn Hạo: "Nào đến đây, xoa bóp tiếp cho ta, ta chưa từng thấy ai có kỹ thuật xoa bóp bằng ngươi cả. Không nói đến những cái khác, chỉ mỗi đôi bàn tay này của ngươi thôi, cũng đủ dương danh thiên hạ rồi."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx