sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trói Tướng Công - Chương 03 - Part 02

“Cho dù ta có nói như vậy nhưng cũng không cần bảo Vũ Vân Phượng tìm thiên hạ đệ nhất sát thủ Kiếm Ma đến giết ta.” – Liễu Liễu bất đắc dĩ ngồi xuống nói tiếp: “Chẳng qua khi nhìn thấy ngươi có thể bình an trở về, còn nghênh ngang đi vào kỹ viện, ta nghĩ chắc không có chuyện gì xấu xảy ra, ngươi bắt được Kiếm Ma rồi phải không?”

“Ta là Tái Chư Cát mà, như thế nào có thể thất bại?” – Tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng, nhưng Vô Song không nghĩ tới lại bắt được một nam tử so với nữ nhân còn đẹp hơn vài phần, làm cho lòng nàng rung động.

“Vậy hắn còn sống hay đã chết?”

“Hắn còn sống.” – Khóe môi Vô Song cong lên vẻ thần bí.

“Sao ngươi còn để hắn sống làm chi, không xuống tay giết hắn cho rồi ? Loại người vui giận bất thường, giết người không chớp mắt như Kiếm Ma giải quyết sớm một chút sẽ khiến cho chúng ta yên tâm hơn.”

Dòng máu sát thủ trời sinh trong người Liễu Liễu lại sôi trào, sát khí lóe lên trong mắt nàng: “ Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?” – Nàng muốn chính tay mình kết liễu hắn.

Vô Song nâng chén trà lên môi trả lời: “Ỷ Hồng Viện”

Chỉ nghe phong thanh một tiếng, có một tiếng động lớn vang lên, cái ghế lập tức ngã xuống, Tô Liễu Liễu kinh hãi biến sắc nhảy dựng lên: “ Cái gì, ngươi dám đem một nhân vật đáng sợ như vậy giấu trong Ỷ Hồng Viện?”

*lén lén lút lút*

ta spoil phần sau cho các nàng, gói gọn trong 2 từ “khẩu chiến”

*chạy chạy*

*vẫy vẫy khăn*

“Ngươi mới đến đây còn chưa quen phải không?” – Hôm nay tinh thần của Vô Song rất sảng khoái, nàng quyết định tới thăm Lãnh Phi, đảo mắt nhìn thấy thức ăn trên bàn còn nguyên như chưa từng được đụng qua.

Đây là gian mật thất kín không một kẽ hở, không có cửa sổ cũng không có cửa chính, không thể biết bên ngoài đang là ban ngày hay ban đêm, trên tường gắn một viên minh châu tỏa ánh sáng lung linh. Trong mật thất có kê một cái giường, một cái bàn và bốn cái ghế, phía sau giường có nhà xí, mỗi ngày sẽ có người đưa thức ăn, giúp hắn tắm rửa, bỏ uế vật và dọn dẹp phòng cho ngăn nắp..

Khi Lãnh Phi khôi phục lại ý thức, đã bỏ thời gian xem xét thật kỹ căn phòng không kẽ hở này. Trong giây phút này, người ngồi bên giường hắn – Tái Chư Cát Kinh Vô Song đang cười thật gian trá, nàng dùng loại ánh mắt đánh giá chăm chú nhìn hắn, giống như đang nhìn một món hàng.

Vô Song là một thương nhân, nàng sẽ không làm chuyện không có lời, như vậy việc nàng gài bẫy hắn đã sớm có âm mưu từ trước, nhưng bị một nữ nhân thấp kém bắt giam, có thể nói đó là mối nhục lớn nhất trong đời một đương kim đệ nhất sát thủ như hắn.

“Ngươi có chuyện gì cứ nói ra, cứ để trong đầu không tốt cho bản thân đâu!” Thấy hắn không thèm để ý đến mình, Vô Song mỉm cười đi đến bên giường, bàn tay tham lam thay thế ánh mắt chạm vào người hắn, có một khát vọng đang gào thét yêu cầu nàng chạm vào da thịt xinh đẹp của hắn, ra lệnh cho nàng cất giấu hắn cả đời.

Đã không cử động được, còn bị nàng đụng chạm sờ mó, Lãnh Phi giận dữ, mặt đỏ ửng lên, lời nói lạnh như băng rít qua kẽ răng “Bàn tay bẩn thỉu của ngươi đừng đụng vào ta”.

“Bẩn sao, không có đâu! Có rất nhiều cô nương muốn ta vuốt ve các nàng nha”- Tay của Vô Song dừng giữa không trung, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác cự tuyệt.

Trước nay chỉ có nàng từ chối người khác, chưa từng có ai cự tuyệt nàng, cũng không ai dám trái lời nàng. Thường thường những nam nhân dám nói chuyện lớn tiếng với nàng không phải bị mất tay mất chân thì cũng sớm đi chầu Diêm Vương, Lãnh Phi là nam nhân đầu tiên dám hét lớn với nàng, làm tổn thương khí phách nam nhi của nàng. Hắn có thể dễ dàng làm nàng tức giận.

Cô nương! Nàng ta lại dám đem hắn đánh đồng với những nữ nhân ti tiện kia. Lãnh Phi trợn mắt nhìn nàng.

“Ngươi nên tự hào vì bị ta chấm trúng, những người khác không được may mắn vậy đâu.” – Thân phận của hắn làm nàng cảm thấy hứng thú, nếu không cho dù hắn có chết ở ven đường nàng cũng không quan tâm.

“Đây là mưu kế của ngươi?” – Hắn đường đường là một sát thủ lại bị người khác coi như con heo trói gô lại, thật đúng là bi ai, hai tay hai chân bị cột chặt vào giường, duy nhất chỉ có đầu là còn cử động được.

“Ngoan nha! A … mở miệng ra!” – Vô Song cầm cái bát đầy đồ ăn tao nhã xúc cơm đưa đến miệng hắn.

Lãnh Phi mím chặt môi biểu lộ sự chống đối, con ngươi màu nâu đen sâu thẳm mạnh mẽ không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hứng thú của Vô Song.

“Đây là lần đầu tiên ta đút cơm cho một nam nhân, ngươi nên cảm thấy vinh dự.”

“Ai mượn ngươi… A…” – Hắn vừa mở miệng đã bị đút một muỗng đầy đồ ăn, yết hầu buộc phải mở rộng ra, Lãnh Phi giận không thể tưởng được hét lên: “ Ngươi thật đáng chết!”

“Đừng ăn nhanh, cho dù bị đói lâu rồi cũng không cần ăn nhanh như vậy, đồ ăn không có chân để chạy trốn đâu.” – Vô Song lại đút thêm một muỗng nữa.

Nữ nhân đáng chết này chắc chắn cố ý mà! Lần này cho dù phải chết Lãnh Phi cũng kiên quyết không mở miệng, môi càng mím chặt hơn, ánh mắt của hắn đầy vẻ kiên định nghênh đón ánh mắt của Vô Song.

“Ngươi đang làm gì! Vì theo ta mỗi ngày đã không ăn không uống, nếu để mình bị chết đói thì chỉ làm cho kẻ thù của ngươi vui mừng thôi, người thông minh sẽ ăn no, khiến cho mình dồi dào tinh lực mới có thể tìm cách chạy trốn!” – Không lẽ tất cả nam nhân đều ngoan cường như vậy, hay Lãnh Phi là một trường hợp ngoại lệ sao? Trong số những nam nhân nàng từng gặp qua, chỉ có một mình hắn kiên cường dám khiêu chiến với Tái Chư Cát nàng.

“Ngươi thả tay ta ra, ta muốn tự mình ăn… A…” – Miệng của hắn liện tiếp bị nhét vào hai muỗng cơm, “ Ngươi đang làm cái gì? A…” – Lại thêm một muỗng nữa.

Vô Song nhìn đôi môi đang cắn chặt của hắn, hắn vì không muốn thoả hiệp lên tiếng cự tuyệt nhưng lại mắc mưu nàng, Vô Song than một tiếng: “Đã biết rõ là không thể, ngươi không nhìn ra sao, ngươi không cách nào trốn thoát được, đã lớn như vậy rồi mà tính tình còn giống như một đứa trẻ, ta không thể thường đến thăm ngươi đâu.”

Vô Song cảm thấy người này thật khó hầu hạ, so với việc đối phó những tên gian thương ăn thịt người nuốt luôn cả xương còn mệt hơn.

Lãnh Phi không thèm quan tâm đến lời của nàng.

“Không lẽ ngươi hy vọng ta sẽ dùng một phương pháp khác đút ngươi ăn?” Môi Vô Song phun ra một câu, ánh mắt lóe lên làm người ta sợ hãi tận đáy lòng. Trước khi nhận ra ý đồ của Vô Song, miệng Lãnh Phi cắn chặt lại, chỉ thấy nàng đem cơm bỏ vào miệng mình, sau đó cúi đầu xuống sát mặt hắn, hai con mắt màu nâu sẫm của Lãnh Phi trợn lên tỏ vẻ không thể tin được vì quá bất ngờ.

Hai cánh môi mềm mại, hương vị lại ngọt ngào như bông đường tan chảy trong miệng, hơi thở thanh nhã tựa hoa lan phả lên mặt làm hắn muốn ngừng thở, ngực cũng căng thẳng, làm cho lòng hắn rung động. Nàng ta thật sự là một nữ nhân chết tiệt mà!

“Mùi vị của ngươi cũng không tệ!” – Vô Song thuận lợi đem cơm mớm vào miệng hắn. So với đôi môi mềm mại của nữ nhân mùi vị của hắn cũng không tệ chút nào.

“…” – Lãnh Phi bị mắc nghẹn làm cho cả gương mặt đỏ hồng lên.

Thần Kiếm Sơn Trang có mạng lưới tình báo trải rộng khắp nơi, đối với ba vị thiên kim không thua kém tu mi nam tử làm kinh hãi thế tục vang danh ở Tô Châu hắn đã nghe qua, nhưng khi tận mắt chứng kiến, thật không thể tưởng tượng được nam nhân làm việc hoang đường, háo sắc trước mặt hắn lại là một nữ nhân.

Nàng ta lại dám dùng miệng để đút cho hắn.

Miễn cưỡng nhẹ giọng, Lãnh Phi tức giận nói: “Ngươi có đúng là nữ nhân không?” – Sát thủ kiêng kị nhất là lộ ra thất tình lục dục, mà Vô Song lại dễ dàng kích thích lửa giận của hắn.

Vô Song cười khúc khích: “Đúng vậy, muốn ta cởi hết chứng minh cho ngươi xem không?” – Khi nàng vừa nói xong, ngoài ý muốn phát hiện nét mặt của Lãnh Phi rất bối rối còn da mặt hắn bỗng nhiên ửng đỏ giống như thoa phấn hồng.

Thấy chưa, ta đã bảo là “khẩu chiến” mà ~^O^~

Chap sau hả….có chuyện hay xảy ra….không spoil nữa đâu…hi hi

*chạy chạy*

Theo tài liệu ghi chép, trang chủ của Thần Kiếm sơn trang lúc mười lăm tuổi đã xuất đạo giết người, mỗi tháng đều có vô số người chết, một khi kiếm tuốt ra khỏi vỏ không còn ai sống sót, tuy nhiên hắn cũng có lòng chính nghĩa bởi vì phần lớn những người bị giết đều không phải là người lương thiện.

Tư liệu trong tay Vô Song ghi rõ Lãnh Phi bẩm sinh có một cái bớt hình hoa mai màu đỏ trên mông, mỗi khi vung đao giết người thì tử thi không toàn thây, nàng không thể tưởng tượng một kẻ mặt lạnh giết người không run tay lại thẹn thùng như một nữ tử nhưng điều này lại không hề có trong tư liệu.

Thật thú vị! Vô Song cảm thấy trái tim rung động: “Ngươi thử nghĩ xem?” gương mặt đỏ hồng làm cho dung nhan tuấn mỹ vô song càng thêm xinh đẹp mê hoặc lòng người.

“Người không biết xấu hổ sao?”- Lãnh Phi gào lên, không biết vì sao khi nghĩ đến việc môi nàng đã bị nhiều nam nhân khác hôn qua thì ngực hắn nhói lên.

Dĩ nhiên hắn biết rõ ba vị thiên kim thích cải nam trang của Kinh gia, có rất nhiều nữ nhân vì động lòng với họ mà thủ thân như ngọc. Trong ba người trừ “Lão Tam” tương đối bình thường thì hai người còn lại không ”bình thường” chút nào. “Lão Đại” là một thương nhân tàn nhẫn vô tình. “Lão Nhị” lại càng khoa trương hơn, hành vi làm người khiếp sợ, không thương nam nhân chỉ yêu nữ nhân, ngày ngày lượn lợ nơi phố liễu phường hoa, không điều gì cấm kỵ. Hành vi của nàng trái với lẽ thường làm mọi người cảm thấy chướng tai gai mắt nhưng không ai dám phê phán vì cũng không nhiều người biết, còn những người biết được những hành vi phóng đãng của nàng ta không ai dám nói thẳng. Chỉ có phụ thân nàng là ngoại lệ.

Phụ thân sinh ra nàng còn không dạy nổi thì người ngoài làm sao có thể?

Mọi người chỉ nghe danh nàng cầm kì thư họa không gì không thạo, tài trí hơn người, danh hiệu Tái Chư Cát, ngày ngày cải nam trang, tung hoành nơi kỹ viện và trên thương trường, đến nay chưa ai từng nhìn thấy dáng vẻ nữ nhân của nàng trừ khi chính nàng tự nguyện để lộ ra.

Nàng cùng đại tỷ Kinh Vô Tình điều hành chuyện làm ăn của Kinh gia, nhiều mưu mẹo, so với đại tỷ của mình càng khôn ngoan mưu mô hơn, nguyên tắc của nàng là người không phạm ta ta không phạm người, nếu người đã phạm ta, nhất định không còn đường sống.

“Ta với ngươi có thù oán sao?”- Lãnh Phi tức giận hỏi.

Vô Song chỉ lắc đầu, từ từ tiếp tục đút hắn ăn.

“Vậy Thần Kiếm sơn trang thiếu tiền của người?”- Có thể dụ hắn rời khỏi Thất Tuyệt Nhai, dùng kế hãm hại khiến hắn rơi vào bẫy thì Vô Song là người đầu tiên làm được.

Vô Song nhếch môi cười: “Người lang thang bên ngoài đã lâu, tại sao không quay về Thần Kiếm sơn trang?”

“Không cần thiết, sơn trang đã có Lãnh Kiệt lo rồi, ta quay về hay không cũng không quan trọng.”- Con ngươi màu nâu của Lãnh Phi trở nên âm trầm lạnh lẽo, mặc dù tỏ vẻ lạnh lùng vô tình nhưng trái lại càng hiện rõ biểu tình thật của hắn.

“Nếu Thần Kiếm sơn trang thật sự thiếu tiền ta, ta càng muốn ngươi hơn, việc ngươi có thể sánh bằng tiền càng làm ta động lòng.”- Nàng thích mỹ nhân, vẻ đẹp của đồ vật nàng không cảm thấy hứng thú, nhưng với con người, ngoài nữ nhân, Lãnh Phi là nam nhân duy nhất khiến nàng không thể rời ánh mắt đi.

Những lời lớn mật của Vô Song làm gương mặt vốn lạnh lùng của Lãnh Phi trở nên đỏ ửng. Nữ nhân này có biết ngại ngùng không? Hắn tự hỏi nhưng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

“Lời ta nói là thật”-Vô Song đến gần Lãnh Phi, kéo mặt hắn qua, thật dâm tà áp sát vào tai hắn nhỏ nhẹ nỉ non: “Ngươi khiến ta muốn ăn ngươi ngay lập tức”- Nàng động lòng với nam nhân là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.

“Vô liêm sĩ”- Lãnh Phi quay mặt đi chỗ khác. Người này thật sự là nữ nhân sao?

“Thì ra ngươi thích ta vô sĩ với ngươi, sao không nói sớm?”- Vô Song nghĩ có lẽ giữ hắn lại một thời gian cũng tốt, ngày ngày nhìn thấy hắn cũng no mắt: “ Ngoan nào, mở miệng ra.”

Lãnh Phi sợ nàng lại dùng chiêu vừa rồi hôn mình, không cam lòng há miệng tỏ vẻ khuất phục, con ngươi màu nâu lạnh lùng mãnh liệt chăm chú nhìn Vô Song không chớp, mối thù này hắn sẽ nhớ kỹ.

“Thật đáng tiếc, đôi môi của ngươi quá ngọt ngào, rất đáng để hôn tiếp.” – Vô Song lại dùng miệng một miếng rồi một miếng đút cơm vào miệng hắn.

Lãnh Phi không nói một câu, chỉ trợn mắt nhìn hành vi không hề kiêng kị của Vô Song. Người này đến cùng là nam nhân hay nữ nhân đây? Tại sao so với nam nhân càng phiến tình dâm tà hơn?

Sau khi đút hết cơm, Vô Sing lấy chén lại: “Nếu ngươi cứ nghe lời như thế, có lẽ ta sẽ cởi trói cho ngươi, tất cả phải xem biểu hiện của ngươi.” – Nói dứt lời, Vô Song cười cười rời khỏi.

Lãnh Phi thề với lòng, thù này không trả hắn không phải là một sát thủ. Hắn muốn thấy đầu của Vô Song rơi xuống đất.

Chú thích:

Lão Đại: đại tỷ Kinh Vô Tình

Lão Nhị: nhị tỷ Kinh Vô Song

Lão Tam: tam muội Kinh Vô Tuyết


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx