Nhị đương gia của Thanh Long sơn thực biết tự giác, nghe được mọi người rống hắn, ngay tức thì liền nhu thuận im lặng. Hắn hiểu được thân là đầu nhi của đám thổ phỉ, hiện giờ ngược lại biến thành dê béo trong tay của người ta, thổ phỉ đã trở thành dê béo, chuyện này……Ài, coi như đã mất hết mặt mũi rồi….
Đám thổ phỉ thần sắc bất hảo nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, trong ánh mắt tràn ngập hận ý cùng khuất nhục, ngay cả Phương Tranh thần kinh đang bị hoảng loạn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự phẫn nộ trong ánh mắt của mọi người.
La Nguyệt Nương cũng oán hận nhìn chằm chằm Phương Tranh, thực hận không thể cổ vũ hán tử áp xe sát tử luôn con tin, loại người ngu ngốc này ở lại Thanh Long sơn làm nhị đương gia, hôm nay có thể chính hắn gặp tai họa, nhưng ngày mai có lẽ sẽ liên lụy tai họa đến cho cả hang ổ thổ phỉ cũng nên, còn không bằng để cho người ta sát tử, nhắm mắt làm ngơ.
Phương Tranh đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt không có thiện chí của La Nguyệt Nương, sắc mặt hắn tái nhợt run giọng nói: “Đương gia…..Đương gia! Ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu a! Ta là trợ thủ đắc lực nhất của ngươi đó, ta là nhị đương gia trung tâm với ngươi nhất mà! Các huynh đệ trên núi thiếu ta, mọi người còn có thể tiếp tục sống được hay sao? Đương gia, vị đại ca này đã đợi không còn kiên nhẫn nổi, ngươi nhanh chóng đào bạc đem ta chuộc lại đi! Lưu lại núi xanh còn lo gì không có củi đốt, tương lai ta giúp ngươi kiếm trở về gấp bội lần a….”
“……”
Nghe được nhị đương gia tru lên, không ít gã thổ phỉ đã cảm thấy hổ thẹn khôn cùng, sôi nổi cúi gằm đầu xuống dưới đất, trong thâm tâm bọn hắn cảm nhận được có một người thủ lĩnh như thế, thật sự là một chuyện phi thường sỉ nhục.
Giờ khắc này đám hán tử áp xe cũng vô cùng khẩn trương, cả đám gắt gao tựa lưng vào nhau kề cùng một chỗ, chăm chú cảnh giác nhìn vào đám thổ phỉ đang bao vây bốn phía chung quanh. Bọn hắn hiểu được, mới vừa rồi thần xui quỷ khiến như thế nào mà bắt được thủ lĩnh của đám thổ phỉ, có lẽ đó cũng chính là hi vọng nối liền với mạng sống của bọn hắn, bởi vậy bọn hắn tự giác áp sát lại gần nhau, cẩn thận phòng bị đám thổ phỉ chung quanh.
Lúc này hán tử đang ghì Phương Tranh lại bên người, ngược lại đã không còn hoảng sợ, hắn đứng ở phía sau lưng Phương Tranh một tay ghì chặt cổ, một tay nắm chặt cương đao đặt ở trên gáy Phương Tranh, mắt chứng kiến được đám thổ phỉ ném chuột thì sợ vỡ bình, trong lòng không khỏi thoáng an tâm đôi chút.
“Các ngươi đều thối lui! Tất cả lui lại! Bằng không lão tử cho các ngươi xem trong đầu của tiểu tử này có chứa bao nhiêu cân tương não!” Hán tử quát to một tiếng, giơ chuôi đao lên chỉa thẳng vào đầu Phương Tranh.
Phương Tranh hoảng hốt đến mức nước mắt đã rơi xuống như mưa, khóc rống: “Đừng nha! Đại ca, có cần phải biến tràng cảnh này thành một đống huyết nhục mơ hồ sao? Ta mới vừa rồi nhiều lắm chỉ là hồ lộng với ngươi vài câu, ta nhận lỗi không được hay sao? Đương gia của ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi thả ta ra là các ngươi có thể nguyên vẹn lên đường, ngẫm lại sinh mạng có bao nhiêu quý báu nha, cùng một gã thổ phỉ không có tiền đồ đồng quy vu tận, ngươi không cảm thấy oan uổng sao? Ta cảm thấy hành động nông nổi của ngươi vô cùng không đáng giá.”
“Ngươi câm miệng lại!” Đại hán hung tợn trách mắng: “Mấy huynh đệ lão tử chúng ta đi vận chuyển hàng hóa, cũng chưa từng đắc tội qua các ngươi? Vì sao còn muốn bức bách? Huynh đệ chúng ta năm đó cũng không phải ngồi không, cướp đường mãi lộ chúng ta đều đã từng làm qua vài năm, rốt cuộc hôm nay không thể nhịn được nữa, đằng nào cũng đã đắc tội, lão tử không sợ các ngươi nhiều người, mau nôn bạc ra!”
Nháo sự cả nửa ngày nguyên lai cũng là đồng đạo.
“Đại ca chuyện này cũng quá mức không được thích hợp, chỉ có thổ phỉ đánh cướp của người ta, nào có người lại muốn đi đánh cướp của thổ phỉ? Chúng ta hảo hảo giảng giải đạo lí có được hay không? Chẳng phải trong giang hồ nói gì cũng không qua được chữ lý, nếu người có lý đi khắp thiên hạ cũng chẳng ngại chuyện gì hay sao?”
“Đưa bạc mau! Không thì lão tử sẽ phế luôn tiểu tử này!” Hán tử áp xe căn bản lười muốn phản bác Phương Tranh, hướng La Nguyệt Nương hét lớn.
La Nguyệt Nương thở dài, oán hận trừng mắt liếc nhìn Phương Tranh một cái, gã hỗn đản này không thể dùng vào việc gì, như thế nào còn không chết đi?
“Ngươi muốn bao nhiêu?” La Nguyệt Nương thản nhiên mở miệng nói.
“Có bao nhiêu đều nôn ra cho lão tử! Lão tử muốn toàn bộ!” Hán tử kèm bên người Phương Tranh cũng không phải cái loại thiện nhân gì, hai mắt đỏ rực hét lớn.
“Đương gia không thể được a, chuyện này mà truyền đi ra ngoài, đại kỳ của Thanh Long sơn chúng ta như thế nào còn dựng thẳng được? Đồng đạo lục lâm còn không cười chết chúng ta sao?” Ngay tức thì có một gã thổ phỉ hét lớn.
“Đúng thế! Đương gia, lăn lộn trong giang hồ ai không coi trọng thể diện? Hôm nay ngươi đưa bạc cho hắn, thể diện của Thanh Long sơn chúng ta làm sao mà còn gượng nổi đây?”
“Đúng thế đúng thế, thà rằng không cần nhị đương gia, để cho hắn muốn chém muốn giết thì tùy tiện, sau này chúng ta có thể tuyển chọn một cái nhị đương gia khác…..”
Cả đám thổ phỉ đều đồng thanh phụ họa, Phương Tranh nghe được trong lòng âm thầm bất mãn, một đám hỗn trướng, hôm qua uống rượu còn mở miệng gọi tiếng huynh đệ, mở miệng còn một tiếng nhị đương gia, hôm nay liền đã trở mặt không nhận người quen, lão tử mà chết có chỗ lợi gì cho các ngươi hả?
La Nguyệt Nương mục quang băng lãnh như điện, âm trầm đảo qua một vòng, thanh âm của đám thổ phỉ can gián liền biến mất không còn thấy tăm hơi.
“Bất kể nói như thế nào, nhị đương gia cũng là huynh đệ của chúng ta, huynh đệ gặp nạn mà không cứu, đạo nghĩa giang hồ các ngươi đều quên hết rồi sao? Nếu một ngày lão nương bị người ta trói lại, các ngươi cũng không quản có phải hay không? Còn chính các ngươi nếu có một ngày đen đủi bị người ta trói lại, thử hỏi xem lão nương có cứu các ngươi hay không?”
La Nguyệt Nương nói một phen khiến cho đám thổ phỉ á khẩu không thể trả lời được, có không ít người hổ thẹn đã cúi gằm đầu, suy bụng ta ra bụng người. Nếu chính bản thân mình bị người ta trói lại, các huynh đệ không có một người nào ứng cứu, chuyện này cũng là một sự kiện có bao nhiêu đau khổ thất vọng nha.
Phương Tranh nghe đến mức suýt rơi nước mắt, đương gia quả nhiên trượng nghĩa! Tuy rằng tính tình của nàng chỉ hơi kém một chút thôi, nhưng nhân cách làm người của nàng lại vô cùng trượng nghĩa khí khái, một cái yểu điệu cân quốc đỉnh thiên lập địa, vẫn còn hơn một đám mày râu nhiều.
Bỗng nhiên Phương Tranh đối với nàng có nhiều hơn vài phần thiện cảm, bị đưa lên núi đã mấy ngày nay, Phương Tranh cùng một đám thổ phỉ xưng huynh gọi đệ, nhưng trong lòng của hắn lại không đem bất luận một kẻ nào coi như huynh đệ, hành động của đám thổ phỉ đều tục tằn thô lỗ khiến cho hắn không thể tiếp thụ. Nhưng đối với La Nguyệt Nương, hắn cũng chỉ là hư hư thật thật, La Nguyệt Nương thô lỗ so với những gã thổ phỉ khác thì chỉ có hơn chứ không có kém. Nàng không giống Trường Bình, Trường Bình nhiều lắm cũng chỉ là trong miệng thô tục mà thôi, La Nguyệt Nương ngoại trừ mắng chửi thô tục, tâm địa cũng đủ lãnh huyết vô tình, giết người không chớp mắt lấy một cái, tuy nói chuyện này cũng là hoàn cảnh áp bức nhưng nữ nhân như vậy thì Phương Tranh cho đến bây giờ cũng không dám quá mức thân cận.
Sở dĩ vẫn còn lưu lại ở trên núi cũng là có mục đích rõ ràng, Phương Tranh muốn ở trên núi chờ Triệu Tuấn, chính mình hảo hảo điều tra một phen, sau đó phủi mông chạy lấy người, từ nay về sau cùng đám thổ phỉ này ân đoạn nghĩa tuyệt, quên đi những chuyện xảy ra ở trên núi.
Không nghĩ được lúc chính bản thân mình bị người ta chế trụ, La Nguyệt Nương lại không buông bỏ hắn, lực bài chúng nghị, đạo nghĩa không hề chùn bước quyết tâm cứu hắn, điều này làm cho Phương Tranh cảm động vạn phần.
Được rồi, đợi cho đến khi chuyện này chấm dứt, ta phải nghĩ một cái biện pháp khiến cho nàng hoàn lương, ách, không đúng, cải tà quy chính, đem đám thổ phỉ này cải tạo giống như trong quân đội, còn cái cô nương này nha, ân, đón về Phương gia ở đi….
“Trên người của các huynh đệ còn mang theo bao nhiêu bạc, đều móc ra đưa cho hắn, đừng có keo kiệt, phóng thẳng tay xong chúng ta trở về tiếp tục kiếm lại sau.” La Nguyệt Nương không quay đầu mà lớn tiếng nói.
Đám thổ phỉ nhìn hai bên một chút, chứng kiến có vài gã cúi đầu, trong lòng không cam tâm nhưng cũng bắt đầu móc bạc ra.
“Ài, ngươi còn nhiều không?”
“Còn có mười lượng, ngươi thì sao?”
“Đừng nói nữa, ta chỉ còn mỗi năm lượng, hôm kia xuống núi, toàn bộ bạc đều quẳng lên trên bụng nữ nhân trong thanh lâu rồi…”
“Các ngươi coi như đã không tệ, ta một đồng cũng đều không còn, hôm kia xuống núi vào sòng bạc, bắt được hai chú nhưng hoàn toàn không có mang chút tiền trong người, kiểm tra lại cũng không có ngân phiếu, mụ nội nó thật đen đủi….”
“Ài! Chuyện này cũng do gã phá hoại kia! Không nghĩ tới có một ngày chúng ta lại bị người đánh cướp, thật uất ức! Con mẹ nó mùi vị thật không dễ chịu chút nào!”
“Đúng thế, ngươi nói chuyện này là như thế nào a.”
“…….”
Phương Tranh đứng cách không xa mọi người, vểnh tai lên nghe cuộc nghị luận của đám thổ phỉ, một chữ cũng đều không lọt khỏi tai, Phương đại thiếu gia da mặt dày như tường thành rốt cuộc giờ khắc này cũng phải xấu hổ đỏ mặt. Chuyện tình ngày hôm nay quả thật là mất hết mặt mũi, mà chính hắn làm nhị đương gia phỏng chừng sau này cũng đều không thể ngóc đầu lên gặp người được, chuyện này đều là do gã vương bát đản đang kèm bên người mình, thiếu gia chỉ cần có thể thoát được khốn cảnh, lão tử sẽ giết chết hắn! Hừ hừ.
Hán tử đứng ở phía sau kèm bên người Phương Tranh, nhìn thấy đám thổ phỉ sôi nổi móc bạc ra, đưa cho nữ thổ phỉ đầu lĩnh, càng lúc càng nhiều khiến cho hắn không khỏi cảm thấy mừng rỡ. Nhiều năm trước hắn cùng vài gã huynh đệ đã từng làm sơn tặc, sau đó không muốn cướp bóc nữa nên đã đổi nghề mở một cái tiêu cục nhỏ, tuy một tháng không chết đói được nhưng ăn cũng không đủ no, không nghĩ tới hôm nay gặp được đám thổ phỉ này lại nhân họa đắc phúc, kiếm được một món bạc lớn, bảo sao trong lòng không đại hỉ cho được?
“Ai ai ai, nước miếng đều chảy hết lên bả vai của ta rồi, đại ca ngươi đến mức như thế sao? Chỉ có một chút bạc mà đã như thế, thật không có tiền đồ!” Coi như đang bị bắt làm con tin nhưng Phương Tranh vẫn khinh thường nói.
Phương đại thiếu gia chớp mắt có thể chi ra mấy chục vạn lượng, cho nên nhìn vài trăm vài ngàn lượng bạc của đám thổ phỉ quả thật là không coi vào đâu, lại nghĩ rằng hán tử đang kèm bên người mình không có tiền đồ. Nghĩ tới đây trong thâm tâm của Phương Tranh không khỏi cảm thấy bi ai cho cuộc đời lên voi xuống chó của chính mình.
“Hắc hắc, đó không phải chỉ là một chút bạc đâu nha, đủ cho huynh đệ chúng ta tiêu pha trong nhiều nằm liền….” Hán tử ánh mắt lom dom nhìn chằm chằm vào số bạc trong tay của La Nguyệt Nương, trong mắt toát ra quang mang tham lam, miệng không an tâm trả lời.
Ngay tức thì hán tử giật mình tỉnh ngộ, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh, cả giận nói: “Câm miệng! Lão tử chưa từng thấy qua một gã bị bắt làm con tin mà còn dài dòng như ngươi, cẩn thận lão tử không vừa mắt, liền từ bỏ bạc, một đạo chặt ngươi ra làm hai khúc!”
Phương Tranh biểu tình khổ não nói: “Ai có đao thì ngươi đó lớn nhất, ân, ta ngậm miệng, bất quá …Đại ca, ngươi bắt cóc thì được rồi, nhưng đừng có đứng sát lại gần ta như thế có được hay không? Hai cái đại nam nhân một trước một sau, ngươi không nghĩ rằng tư thế này hơi khó chịu sao? Ta muốn thương lượng một chuyện, ngươi nên giữ khoảng cách giữa hai người chúng ta, bả đao đặt ở trên cổ ta là được rồi, bản thân ta nhát gan, coi như ngươi có bỏ đao ra thì ta cũng không dám chạy, yên tâm….”
Hán tử nghe vậy nghiêm mặt, thân mình càng áp sát lại gần Phương Tranh thêm vài phần, “Tiểu tử ngươi không giống cái hạng người thành thật, lão tử không dựa vào gần ngươi, sợ ngươi lại giở trò hoa dạng.”
Ngưng, ngươi dí sát lại gần ta còn không phải là đang muốn đùa giỡn với ta sao? Ngươi thật coi thường ta quá mức.
Phương Tranh nhãn châu xoay động, trong lòng âm thầm tính toán.
La Nguyệt Nương đối với hắn trượng nghĩa như thế, hắn cũng không nguyện ý để cho nàng quá mức khó xử. Khốn cảnh trước mắt nếu có thể tự mình giải quyết được, đương nhiên vẫn là tốt hơn.
Chỉ là một chiêu này đã lâu hắn chưa từng sử dụng qua, cũng không biết có hiệu quả hay không, vạn nhất một kích mà không trúng, bản thân mình sẽ gặp đen đủi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Phương Tranh buông thõng cánh tay, âm thầm vận khởi các khớp ngón tay một lần, ngay tức thì năm ngón tay mở ra, biến chưởng thành trảo, trước ánh mắt khinh thường cùng những lời lăng nhục của đám thổ phỉ, Phương Tranh nhất chiêu “hầu tử thâu đào” thành thục đến cực điểm, phản thủ hướng hạ thân của hán tử đứng ở phía sau mà sử ra một trảo….
“A---------”
Hán tử dưới tình huống bất ngờ đã không kịp đề phòng, bị Phương Tranh tóm được mệnh căn, nhất thời hai con ngươi lòi hẳn ra bên ngoài hốc mắt, trong miệng phát ra tiếng la hét thảm thiết, ghê rợn.
Đám huynh đệ của gã hán tử nhìn thấy đầu lĩnh của mình hét lên một tiếng thê lương như thế, nhất thời không hiểu có chuyện gì xảy ra, ánh mắt lo lắng kèm theo e ngại nhìn hắn.
Tình huống lại một lần thay đổi đột ngột, mọi người có mặt tại đương trường đều như người trong mộng, không hiểu tại sao gã hán tử đang kèm bên người nhị đương gia lại phát ra tiếng kêu thống khổ như thế.
Ngược lại nhìn Phương Tranh, trên gương mặt của hắn đã hiện lên một nụ cười gian manh, một bộ dạng đắc chí khi thực hiện thành công được âm mưu quỷ kế, tay phải của hắn vẫn kiên định hướng về phía sau nắm bắt, không một chút suy chuyển.
La Nguyệt Nương chứng kiến, ngay tức thì hiểu ra được Phương Tranh đã dùng biện pháp gì mà nắm giữ được thế chủ động, không một chút do dự gót sen điểm nhẹ, thân hình mảnh khảnh hóa thành một làn khói mỏng, lắc mình phóng lên phía trước tung ra tam quyền tứ cước đem mấy gã hán tử áp xe đánh cho bất tỉnh. Chỉ có chừa lại hán tử đang bị Phương Tranh chế trụ không nhúc nhích chút nào.
Đám thổ phỉ chứng kiến tình huống đột ngột phát sinh biến hóa, không khỏi ngạc nhiên. Chuyện tình ngày hôm nay cũng đủ kinh tâm động phách, biến đổi bất ngờ a, nhị đương gia lại dùng thủ đoạn hèn hạ gì mà có thể chế trụ được vị hán tử đang kèm bên người kia?
Không cần La Nguyệt Nương phân phó, mọi người đồng thời triển khai đội hình, đem Phương Tranh cùng vị hán tử bao vây thành một vòng tròn.
Nói thì dài dòng, kì thật mọi chuyện diễn ra cũng chỉ bằng công phu của một cái chớp mắt.
Cho đến khi mọi người bước lại gần hiện trường, chứng kiến được rõ ràng mọi chuyện không khỏi cười vang một trận, ngay cả bản thân La Nguyệt Nương cũng kìm lòng không được mà che miệng cười, cười đến mức thở hổn hển không ra hơi.
Chỉ thấy Phương Tranh tay phải móc ngược về phía sau lưng, tạo hình tựa như ưng trảo thủ đang gắt gao túm lấy cái tiểu đệ đệ của vị hán tử kia, mặt thì hướng phía trước cười híp mắt, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hán tử kia lấy một cái. Bộ dạng đắc chí nhàn nhã, giống như lúc này hắn đang dắt thú cưng đi tản bộ…..
Hán tử bị túm phải bộ vị yếu hại trên người, sớm đã đau đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng tuôn ra bên ngoài. Nhưng cho dù tình huống có như thế nào, hán tử kia vẫn một mực giữ chặt cương đao đang đặt ở trên cổ của Phương Tranh, hai người lâm vào trạng thái giằng co lẫn nhau.
“Ngươi….Ngươi buông tay!” Hán tử đau đến mức thanh âm có chút biến giọng.
“Không buông! Ngươi hạ đao xuống, bằng không lão tử bóp vỡ trứng của ngươi, cho ngươi tiến cung làm thái giám!” Phương Tranh không yếu thế chút nào.
“Ngươi còn không bỏ tay ra, lão tử ….Lão tử một đao chặt đầu của ngươi!” Hán tử toát mồ hôi lạnh, mắt lộ hung quang nói.
“Ngươi băm a! Có dũng khí thì ngươi băm đi! Nếu lão tử sợ ngươi, ngươi chính là phụ thân của ta!....Không, trứng của ngươi bị nát rồi, sao có thể làm phụ thân ta nha, ngươi là….ngươi là mẫu thân của ta.”
Đám thổ phỉ nghe vậy cười ha hả, La Nguyệt Nương dở khóc dở cười, hung hăng hướng Phương Tranh phì một tiếng khinh miệt.
Cả đám thổ phỉ cười nghiêng ngả, nhưng trong lòng đối với thủ đoạn cực kì hèn hạ của nhị đương gia không khỏi dựng đứng cả lông mao, toàn thân phát lạnh. Nhìn bộ dạng bên ngoài của tiểu bạch kiếm này thì vô hại cả người lẫn vật, nhưng nói đến thủ đoạn chỉnh người thì cũng đủ thâm độc nha, ngay cả thói quen trơ trẽn mà người trong giang hồ đều không dám dùng là nhất chiêu “hầu tử thâu đào” hắn cũng sử dụng, còn chuyện đê tiện gì mà hắn không dám làm sao? Người thâm độc như thế, chúng ta cần phải cẩn thận một chút, chớ có đắc tội với hắn nếu không sẽ gặp phải đen đủi…..
“Buông đao đi, ta có thể niệm tình đồng đạo mà tha tội chết cho ngươi, coi như ngươi cũng là một cái hán tử hảo hán, đừng để cho mọi chuyện đi quá xa, biến thành một người không có tiểu đệ đệ, bị người đời nhạo báng, tư vị này quả thật sống không bằng chết đâu…..” Phương Tranh tay phải vẫn gắt gao nắm chặt mệnh căn của hắn, trong miệng tận tình khuyên bảo, ngữ khí rất chi chân thành, người nào không biết còn tưởng rằng bọn họ là hai huynh đệ đang tâm sự nhân sinh.
Phương Tranh nghiêng đầu sang bên cạnh, khóe mắt nhìn thấy được vị hán tử kia sắc mặt đã đau đến mức bị biến thành tím đen, đôi môi không ngừng run lên, thần sắc trong mắt tựa hồ như đang phân vân do dự.
Phương Tranh không khỏi đồng tình nói: “Đau rồi sao? Cho nên mới nói, nam nhân chúng ta so với nữ nhân càng yếu nhược hơn nha…..Nói thật ngươi mau chóng hạ quyết định đi, hoặc là một đao băm ta, hoặc liền mau chóng hạ đao xuống, tiểu đệ của ngươi phỏng chừng cũng sắp hết hơi, nếu còn không nắm bắt thời gian, ta cứ nắm chặt như thế này, chỉ sợ tiểu đệ của ngươi trong tương lai cũng sẽ không còn tác dụng thực tế….”
Hán tử nghe vậy cả người run lên, tên vô sỉ này nói đúng, chuyện này không phải là chuyện đùa, sau này nếu thành phế nhân, dù là nữ nhân cũng không thể sờ tới, sống còn ý nghĩa gì? Nếu sống không bằng chết như vậy, còn không bằng hiện tại buông hắn ra, có lẽ còn có thể bảo trụ được tính mạng. Hơn nữa nếu lúc này hắn giết Phương Tranh, sẽ bị đám thổ phỉ vây chặt như nêm cối, hắn cũng chạy không thoát.
Suy nghĩ kỹ càng, hán tử tính trước sau, rốt cục cụt hứng cầm cương đao trong tay ném lên mặt đất, ủ rũ nói: “Hôm nay lão tử coi như nhận thức! Muốn giết muốn chém tùy tiện các ngươi, nếu lão tử nhăn mặt chau mày, liền…”
“Còn chưa chịu để yên? Ta nói các ngươi hỗn giang hồ thế nào một điểm sáng ý cũng không có? Nói đến vài câu ra sân cho nở mặt, dường như không nói mấy câu này, cái mồm của các ngươi sẽ bị ngứa vậy.” Phương Tranh mất hứng cắt đứt lời nói của tên hán tử.
Hán tử nghe vậy cứng lại, dùng sức hừ một tiếng, cúi đầu vừa nhìn, bàn tay Phương Tranh vẫn gắt gao cầm chặt lão nhị của hắn, hán tử sắc mặt tối sầm, bất mãn nói: “Lão tử đã chịu thua, sao ngươi còn không buông tay?”
Phương Tranh cười nói: “Gấp cái gì? Làm như ta hiếm lạ, ngươi có ta cũng có, hơn nữa còn lớn hơn ngươi…”
Vừa nói Phương Tranh vừa bảo đám thổ phỉ: “Ai…các ngươi đi qua hai người, giúp ta trói lại người kia…”
Trong đám thổ phỉ đi ra hai người, móc ra sợi dây trói đại hán lại thật chắc chắn.
Lúc này Phương Tranh mới buông ra, không thèm để ý vỗ vỗ tay, nói lầm bầm: “Vốn chiêu này ta chỉ dùng trên người nữ nhân, thấy ngươi cũng không tệ lắm, ta ngoại lệ cho ngươi nếm thử mùi vị…”
Một hồi phong ba bão tố, rốt cục dưới chiêu hầu tử trộm đào của Phương nhị đương gia mà bị hóa giải thành vô hình.
Phương Tranh xoa tay, tiến đến bên người La Nguyệt Nương, trên mặt mang theo nét cười xấu hổ, lấy lòng nói: “Ha hả, đương gia, tuy rằng ra chút ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn là có kinh mà không có hiểm, ha ha, ta xử lý không tệ phải không?”
La Nguyệt Nương vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn hắn, sau đó giơ chân lên, hung hăng đá một cước vào mông Phương Tranh, làm cho hắn chợt lảo đảo.
“Ngươi là một tên đê tiện vô sỉ. Đồ bại hoại! Lão nương thấy ngươi sẽ tức giận! Nếu không phải do ngươi sơ ý, lại làm sao phát sinh chuyện ngoài ý muốn?”
@by txiuqw4