“Nói cũng không thể nói như vậy, đương gia, ta dùng lực một người giải quyết con dê béo, theo lý thì ngươi nên cho ta lập công đầu, dùng sơn quy chúng ta vừa mới lập ra mà nói, đồ châu báu trên xe ngựa, ta phải được phần lớn nhất mới đúng…”
Tên hán tử bị trói chặt ở một bên nghe được Phương Tranh nói, môi mấp máy, do dự một chút, sau đó cái gì cũng chưa nói, cúi đầu nín thinh.
“Một phần lớn nhất? Đi, lão nương trước nhìn xem trên xe là cái gì, nếu như là thứ không đáng tiền, tất cả đều cho ngươi cũng không sao…”
“Ai, đương gia, lời này thật không phúc hậu, nếu như là thứ đáng giá tiền thì sao? Ta cũng phải được phân phần lớn nhất, ngươi không biết ta gần đây nghèo mạt sao?”
La Nguyệt Nương không thèm phản ứng hắn, trực tiếp phân phó đám thủ hạ thổ phỉ xốc lên màn xe, khiêng vật trong xe ra.
Phương Tranh ở một bên mặt mày rạng rỡ, xe ngựa kéo rất nặng, bên trong dĩ nhiên không phải vàng thì là bạc, lần này coi như ta giàu to rồi, may là ta nhận ra thời cơ sớm, định ra được nhiều quy củ mới như vậy, xe châu báu này, ít nhất có hơn phân nửa thuộc về ta, không thì ta cả ngày ngồi ở trong phòng của con quỷ nhỏ mà khóc than, tục ngữ nói liệt nữ sợ nam phiền, lão tử cũng không tin không lay chuyển được nàng.
Màn xe vừa bị xốc lên, đám thổ phỉ vừa định xông lên giành khiêng, nhưng khi nhìn được rõ ràng, cùng kinh hô lên một tiếng, vội vàng bật người lui xuống, mọi người đều phun nước bọt, vẻ mặt dáng dấp như gặp đen đủi.
Phương Tranh thấy thế ngây ra: “Làm sao vậy? Trên xe đựng cái gì? Biểu tình của các ngươi sao lại giống như vừa ăn trúng phải phân thế?”
Đám thổ phỉ không nói chuyện, căm giận chỉ vào xe ngựa, lại chỉ chỉ tên hán tử áp xe, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Phương Tranh nóng nảy, đẩy mọi người ra, chen tới trước xe ngựa, xốc màn xe lên vừa nhìn, chỉ thấy bên trong xe ngựa nhỏ hẹp thật sự chật chội, trong đó chỉ có một thứ, quan tài, một loại quan tài bằng gỗ lim tốt nhất còn nồng nước sơn.
Sau đó Phương Tranh lại không cam lòng dùng tay đẩy nắp quan tài qua một bên, đã thấy bên trong quan tài phủ kín vải trắng, đoan đoan chính chính nằm một người chết, thân mặc áo liệm, sắc mặt tái nhợt, thần thái an tường. Ngoại trừ đó ra, trong quan tài không còn vật gì khác.
Phương Tranh quá sợ hãi, nhanh chóng nhảy xuống tới, vọt mạnh tới trước mặt hán tử áp xe, chỉ vào mũi hắn mắng to: “Ngươi…ngươi ngươi có ý tứ gì? Ý định làm chúng ta buồn nôn phải không?”
Hán tử bị trói giống như một cái bánh chưng, nghe vậy vô tội nói: “Ta vận quan tài e ngại ngươi chuyện gì? Ai kêu các ngươi chạy tới cướp của ta…”
“….”
Phương Tranh nghĩ cũng đúng, hai trăm người chúng ta thuần túy là quơ đại, đúng là rước đen đủi vào nhà…
“Vậy…vậy sao lúc chúng ta vây ngươi lại không nói?” Phương Tranh hổn hển nói.
Hán tử nhìn hắn, lo lắng nói: “Nếu khi đó ta nói, các ngươi sẽ không tìm ta gây phiền phức sao? Có gì hiếm lạ, đã nói sớm vật trong xe đối với các ngươi vô dụng, là do chính các ngươi một mực muốn cướp thôi…”
“…Ngươi cứ nắm chặt cái quan tài này không buông tay, thậm chí còn muốn cùng chúng ta liều mạng? Người trong quan tài là phụ thân của ngươi sao?”
Hán tử giận tím mặt: “Là phụ thân ngươi thì có! Biết nói tiếng người không? Lão tử dám liều mạng cùng các ngươi, không phải vì cái quan tài này, là vì chính lão tử! Ai biết các ngươi cướp không được tiền thì trong lòng không tốt, giết luôn huynh đệ chúng ta thì sao? Không liều mạng thì làm sao bây giờ?”
Phương Tranh nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời nói không ra lời.
Suất lĩnh hơn trăm thổ phỉ trong núi, một đám người vừa phải ngăn cản, vừa bày mai phục, tựa hồ như gặp phải chiến tranh, làm như chuyện lạ, con mắt mọi người đều nhìn chằm chằm xe ngựa, lần này được rồi, bận rộn bao lâu, chính mình còn thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết, kết quả đoạt được một cái quan tài…
Cơ hội luôn luôn lưu cho người có chuẩn bị. Lời này là ai nói? Lão tử muốn tát vào mặt hắn!
La Nguyệt Nương thờ ơ lạnh nhạt, hợp thời đứng dậy, ngay trước mặt đám thổ phỉ biểu tình đang căm giận, trầm giọng nói: “Lần này, ân, nhị đương gia vất vả nên công lao càng lớn, đã lập công đầu, ân, vậy chiếc xe ngựa này toàn quyền giao cho nhị đương gia xử lý, các huynh đệ có ý kiến gì không?”
Đám thổ phỉ đương nhiên là không ý kiến, cuộc buôn bán xui như vậy, bọn họ đã sớm muốn tránh thật xa, nghe vậy vội vàng kêu lên: “Không ý kiến, tuyệt đối không ý kiến.”
“Nhị đương gia khổ cực nhiều rồi, tự mình ra trận, vũ dũng hơn người, phải nên như vậy!”
“….”
La Nguyệt Nương vỗ vỗ tay, trầm giọng nói: “Tốt! Chúng ta lên núi, những huynh đệ đi ra ngoài điều tra nên sáng mắt một chút, đừng có thứ linh tinh bậy bạ gì cũng đều cho là dê béo, thật là xui xẻo!”
Nói xong La Nguyệt Nương quay đầu lại, nhìn Phương Tranh thản nhiên cười, hàm răng tuyết trắng dưới ánh mặt trời mùa đông càng phát sáng lấp lánh: “Nhị đương gia, mấy tên áp xe này cũng giao cho ngươi xử lý, quy củ của Thanh Long sơn chúng ta, giật tiền không cướp mạng, ngươi đừng phạm vào sơn quy đó!”
Nói xong La Nguyệt Nương khanh khách cười, cũng không quay đầu lại suất lĩnh đám thổ phỉ đi trở lên núi.
Phương Tranh yên lặng đứng trong gió lạnh, ánh mắt dại ra, sắc mặt sầm xuống, giống như một con cá chết…
Không nói được một lời đi tới, Phương Tranh cởi trói cho đại hán áp xe, vẻ mặt cầu xin, vô lực phất phất tay nói: “Ngươi đi đi, ta cũng không làm khó ngươi, cái gì cũng không cần…”
Ai biết đại hán kia lại không chịu, hắn bước hai bước ngồi xuống càng xe, lo lắng nói: “Lão tử không đi nữa! Các ngươi nói cướp là cướp, nói rời đi là rời đi, xem lão tử là cái gì? Lão tử bỏ quan tài xuống đây, bỏ ngay dưới chân núi các ngươi, vừa lúc các vị huynh đệ tiêu sư cũng đã làm chán rồi, chúng ta đi không cần xe ngựa, quan tài và người chết bên trong, các ngươi muốn làm gì thì làm!”
Vài tên hán tử áp xe cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy!”
Phương Tranh nóng nảy, hai mắt trừng, cả giận nói: “Ngươi dám! Lão tử làm thịt ngươi!”
Trên đường núi đặt một quan tài, sau này ai dám đi qua? Phương đại thiếu gia làm sao nhờ vào việc đánh cướp làm giàu?
“Vậy ngươi cứ thử xem! Đừng quên đương gia các ngươi vừa nói qua, sơn quy của các ngươi cướp tiền không cướp mạng…ha ha!”
Phương Tranh nghe vậy hai vai suy sụp, cụt hứng nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Hán tử chớp mắt: “Trả thù lao!”
Giơ ngón tay cái lên, Phương Tranh cắn răng nói: “Ngươi độc!”
Nói xong Phương Tranh căm giận móc ra hơn trăm lượng bạc lấy từ chỗ Bành Lão Đao ném cho tên hán tử.
Kinh nghiệm đánh cướp thất bại! Lần đầu thí mã xuất sư bất lợi, Phương Tranh chỉ cảm thấy ở trong lồng ngực đầy rẫy một cỗ bi phẫn khó tiêu tan, tích tụ dồn nén.
Mấy tên đại hán áp xe biểu tình phấn khởi, không chút khách khí tiếp nhận bạc, xoay người vội vàng đánh xe đi, tên hán tử đầu lĩnh quay đầu cười nói: “Ai, đa tạ! Chúng ta là Phi Long tiêu cục của Từ Châu phủ, mấy ngày trước đây vừa lúc tiếp nhận một bút buôn bán trường kỳ, hộ tống một nhóm người chết xa xứ hồi hương, lần tới khi chúng ta đến thì sẽ đến quấy rầy ngươi…ha ha!”
Biểu tình Phương Tranh dại ra, sắc mặt còn khó coi hơn người chết trong quan tài, đờ đẫn xoay người hướng trên núi đi đến…
Vừa rồi nên bóp vỡ trứng chim của tên kia mới tốt…hơn mười lượng bạc, quay đầu lại nhất định phải tìm con quỷ nhỏ trả lại! Không trả lão tử sẽ chết cho nàng xem!
Ngoại ô kinh thành.
Đã là nhập đông, bên trong Di Xuân Viên trăm hoa héo tàn, khung cảnh trước mắt hiu quạnh.
Thái tử lẳng lặng ngồi ngay chỗ khúc quanh của hành lang, nhìn một mảnh tiêu điều vắng vẻ bên trong vườn, yên lặng đờ ra.
Phạm Thụy cung kính đứng bên người thái tử, thân thể thật thẳng tắp, đầu hơi cúi thấp, lặng lẽ không nói một câu. Hắn đã có thói quen với loại tư thế cung kính này, chờ đợi mệnh lệnh của chủ tử ban ra.
“Phương Tranh còn chưa tìm được sao?” Thái tử hơi nhăn mày, mấy ngày nay hắn qua không chút như ý.
Phạm Thụy cung kính nói: “Còn không có, người của chúng ta đều đã phái ra, không hề tìm được nửa điểm đầu mối hữu dụng, chỉ biết hắn đã thất tung ở gần phụ cận Từ Châu phủ.”
“Rốt cục là ai bắt cóc hắn? Hôm nay cả triều văn võ đều cho rằng việc này là do cô vương gây nên, không ít cựu thần sản sinh bất mãn đối với cô vương, hừ! Đám lão hồ đồ! Bọn họ cũng không ngẫm lại, bắt cóc Phương Tranh đối với cô vương có bất luận chỗ tốt gì chứ? Lúc này triều cục biến hóa kỳ lạ, chính là lúc đầu sóng ngọn gió, cái chết bất đắc kỳ tử của Thần Sách quân Lưu Trường Sinh, phụ hoàng còn chưa tiêu trừ hoài nghi đối với cô vương, cô vương sao lại đi bắt cóc Phương Tranh?” Thanh âm thái tử thoáng khàn khàn, mơ hồ mang theo vài phần tức giận.
“Điện hạ bớt giận! Lời đồn chỉ là hoang đường, không cần vì những chuyện này mà làm mình tự rối loạn!” Phạm Thụy nhanh chóng khuyên nhủ.
Thái tử cả giận hừ một tiếng, lại hít sâu một hơi, sắc mặt rốt cục thoáng hòa hoãn.
“Phạm tiên sinh, theo cái nhìn của tiên sinh, cô vương nên làm như thế nào, có cách nào lấy được lòng tin của văn võ bá quan, cùng với phụ hoàng hay không?”
Phạm Thụy trầm ngâm một lát, rốt cục lắc đầu cười khổ nói: “Lời người đáng sợ, từ xưa tới nay, nhiều ít đã có bao nhiêu anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, đối mặt với trận công kích bằng võ mồm, vẫn khó lòng giãi bày. Việc này thật khó làm! Kế hôm nay, chỉ đành mau chóng tìm ra hành tung của Phương Tranh, đưa hắn còn sống mang về kinh thành, mới có khả năng chứng minh sự trong sạch của điện hạ, có khả năng làm cho các quan viên tin tưởng, việc Phương Tranh bị bắt cóc không quan hệ gì tới điện hạ…”
@by txiuqw4