sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 252: Kiến Nghĩa Dũng VI

Thái tử thái độ cung kính chậm rãi rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng.

Lúc hắn xoay người, mới phát giác toàn bộ vùng lưng đã bị ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như một người chết.

Thẳng đến hôm nay lúc này, hắn mới hoàn toàn xác định, phụ hoàng hắn đối với chuyện Phan nghịch mưu phản, chuyện hắn cưỡng chế Thần Sách quân án binh bất động đã biết được từ lâu. Chỉ là phụ hoàng vẫn không hề tỏ ý, vì thế từ ngày Phan nghịch đền tội trở đi, phụ hoàng liền bắt đầu bố cục, dự định phế truất ngôi thái tử của hắn.

Mờ mịt vô thần đi về hướng cửa cung, thái tử cảm thấy một trận tuyệt vọng, cùng một loại phẫn nộ bị phụ hoàng vứt bỏ.

Hôm nay phụ hoàng mặt đối mặt hướng hắn nhắc tới Thần Sách quân Lưu Trường Sinh, điều này ý nghĩa gì? Lẽ nào nói, phụ hoàng đã quyết định hướng hắn ngả bài? Phế truất vị trí thái tử của hắn, ngay mắt liều mạng sao?

Mình nên làm sao ứng đối? Kéo dài thì sợ, có lẽ, nên khởi binh bức vua thoái vị?

Thái tử bỗng nhiên bị suy nghĩ này làm hoảng sợ. Bức vua thoái vị, là chuyện xa xôi cỡ nào, từ lúc nào, mình lại muốn liều mạng như thế? Tình thế đã bức bách hắn làm ra tuyển chọn, làm sao bây giờ?

Hắn chỉ hi vọng thuận thuận lợi lợi từ trong tay phụ hoàng tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, trong tiếng hô vang của chúng thần, quang minh chính đại ngồi lên ngai vàng hoàng đế, vạn bang đến triều cống, uy phục tứ hải, người khác mới có thể thừa nhận, hắn là Hoa Hạ chính thống.

Bức vua thoái vị, ở trong lòng hắn chỉ là hạ sách, dù là thành công, hắn cũng là loạn thần tặc tử trong mắt triều thần và bách tính, nghịch tặc soán vị, không biết hắn phải phí bao nhiêu năm tháng, nỗ lực bao nhiêu tinh lực và vật lực, mới có thể làm cho tâm tình căm thù của triều đình và dân gian được trấn an xuống tới, thế nhưng hôm nay tình thế đã nguy tại sớm tối, lẽ nào lão thiên thật muốn bức mình đi con đường cuối cùng này sao?

“Điện hạ, điện hạ.” Tiểu thái giám đang đứng chờ ngoài cửa cung thấy thái tử một mình đi tới, cả người có vẻ mất hồn mất vía, không khỏi kêu lên.

Thái tử lấy lại tinh thần, nhìn sắc trời một chút, sau đó leo lên xe ngựa.

“Hồi phủ.” Thanh âm vô lực của thái tử từ trong xe truyền ra, xa giá khổng lồ và nghi trượng nhất thời động lên.

Vừa trở lại trong phủ, Phạm Thụy gương mặt âm trầm, đang từ bên trong đi ra nghênh đón, bước nhanh đi tới trước mặt thái tử, thấp giọng nói: “Điện hạ, không hay, đã xảy ra chuyện.”

Trái tim thái tử trầm xuống: “Chuyện gì?”

“Sáng nay tiểu thái giám trong phủ ở bên ngoài rừng cây thiên điện quét lá, phát hiện được một cụ thi thể.”

“Cái gì?” Thái tử kinh hãi: “Là thi thể người phương nào?”

Phạm Thụy lắc đầu nói: “Tạm thời không thể xác định, xem trang phục như là thích khách, có lẽ là kẻ trộm.”

Thái tử buông tâm sự đầy bụng, nhíu mày nói: “Mặc kệ là ai, vì sao hắn lại chết trong phủ cô vương?”

Phạm Thụy trầm giọng nói: “Điện hạ, việc này trước tiên không nói, lại càng không diệu chính là, từ sáng sớm hôm nay, trong các trà lâu tửu quán khắp kinh thành, truyền lưu một lời đồn, nói người của thái tử phủ giết chết thuộc hạ của Anh Vương, hơn nữa thi thể vẫn còn lưu trong phủ.”

Đôi mày kiếm của thái tử nhăn thành một đoàn, nói: “Chẳng lẽ cụ thi thể kia thật sự là người của Anh Vương phủ?”

Phạm Thụy lắc đầu cười khổ nói: “Điều này ai biết được? Chẳng lẽ ngay mặt đi hỏi Anh Vương sao? Dù là hỏi hắn, hắn khẳng định cũng sẽ không thừa nhận.”

Thần sắc thái tử giật mình nói: “Chúng ta cũng không thừa nhận, tìm một địa phương không có ai, đem thi thể đốt bỏ là được.”

Phạm Thụy lắc đầu nói: “Không được, không còn kịp rồi, bên trong thành từ lâu đang sôi trào sùng sục, hơn nữa…hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Tại hạ đi ra ngoài dò xét một chút, phát hiện bên ngoài tường vây nằm phía tây phủ đệ ngay khu phố xá sầm uất, một đường đầy vết máu loang lổ, từ đường cái kéo dài đến tận tường vây trong phủ chúng ta, rất nhiều bách tính bên trong thành, phòng thủ thành vệ quân sĩ binh còn có nha dịch Kim Lăng phủ sai nha đều nhìn thấy. Chối cũng không chối được, cho nên nói như vậy, hiện tại khả năng toàn bộ quan viên và bách tính trong kinh thành đều đã biết việc này.”

Thái tử kinh hãi nói: “Vậy là ai ra tay?”

Phạm Thụy nghiêm nghị nói: “Điện hạ, việc này nếu xử lý không chu đáo, sợ rằng sẽ có phiền toái rất lớn.”

“Gần đây kinh thành đồn đãi khắp nơi, nói điện hạ khả năng sẽ bị phế, đủ loại quan viên rục rịch, chia làm hai phe tranh chấp không ngừng, vào lúc then chốt này, nếu còn truyền ra điện hạ có liên quan đến việc cấu kết một án mạng, thậm chí mơ hồ đưa tội danh hung thủ sát nhân chỉ thẳng vào điện hạ, sợ rằng tình thế sẽ cực kỳ bất lợi đối với ngài!”

Thái tử giật mình lảo đảo, lập tức sắc mặt biến đổi sầm xuống, hai luồng hỏa diễm phẫn nộ từ trong mắt hừng hực dấy lên, hắn thẳng tắp nhìn phía trước, nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: “Ai? Rốt cục là ai cùng cô vương không qua được, dùng thủ đoạn ác độc như vậy hãm hại cô vương?”

Phạm Thụy lãnh tĩnh giải thích: “Điều này không khó đoán. Người làm chủ việc này, đầu tiên phải xác định việc này làm xong hắn có được chỗ tốt lớn lao trong đó, hắn mới có thể đi làm. Hậu quả của chuyện này, khả năng sẽ dẫn đến chuyện điện hạ bị các quan viên hạch tội, bị hoàng thượng phế truất, cho nên người được lợi ích lớn nhất, không qua khỏi ba vị vương gia trong kinh thành.”

Thấy thái tử có vẻ hiểu ra, Phạm Thụy nói tiếp: “Trong ba vị vương gia, tính tình Phúc Vương nhu nhược, hơn nữa trong lời đồn đãi, cụ thi thể kia là thuộc hạ trong phủ Anh Vương, cho nên hiềm nghi về Phúc Vương có thể bài trừ. Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, việc này hẳn là vở kịch do Anh Vương tự biên tự diễn.”

“Ý tứ của tiên sinh là…?”

“Trên phố đồn đãi, thái tử phái người bắt thuộc hạ của Anh Vương vào trong phủ, sau đó lại tàn sát, Anh Vương sợ quyền thế của thái tử, giận mà không dám nói gì, cũng không dám cáo trạng trước mặt hoàng thượng, dân gian bách tính đồng tình với Anh Vương rất nhiều, mà danh dự của điện hạ tại nhân gian, trái lại hàng xuống không ít, điện hạ thử nghĩ, việc này được lợi ích lớn nhất, ngoại trừ Anh Vương, còn có thể có ai?”

“Thế nhưng, không phải Anh Vương luôn phụ tá cho Thọ Vương sao? Hắn giúp Thọ Vương, vậy hắn được chỗ tốt làm gì?” Thái tử nghi hoặc nhìn Phạm Thụy.

Phạm Thụy mỉm cười, vuốt râu không trả lời, nhưng biểu tình trên mặt đã cho thái tử đáp án.

Ngôi thái tử mê người như vậy, thân là hoàng tử, ai lại không có dã tâm?

“Anh Vương! Ngươi…khinh người quá đáng! Cô vương không bỏ qua cho ngươi!” Sau khi thái tử hiểu được, gương mặt dữ tợn, chăm chú nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.

Cùng lúc đó, trong Anh Vương phủ cũng là một mảnh gà bay chó sủa.

Trong tiền điện, trên sàn nhà bằng bạch ngọc trơn tuột, hòa lẫn men sứ chén trà bình hoa tan nát vương vãi đầy đất. Anh Vương nổi trận lôi đình, vài tên thuộc hạ dưới sự tức giận của hắn, quỳ trên mặt đất run rẩy, câm như hến.

“Nói! Đây rốt cục xảy ra chuyện gì? Vì sao thi thể Đao Bả Tử lại xuất hiện trong phủ thái tử? Hắn không phải đi Phương phủ giết Diệp Linh Nhi và Phương Tranh hay sao?” Anh Vương tức giận đến gân xanh trên cổ nhảy loạn.

“Điện…điện hạ, thuộc hạ thật sự không biết!” Một gã thuộc hạ vẻ mặt cầu xin nói: “Tối hôm qua Đao Bả Tử lẻn vào trong Phương phủ, động tĩnh bên trong Phương phủ xác thực rất lớn, thuộc hạ còn tưởng rằng hắn đã thành công, vạn vạn không nghĩ tới Đao Bả Tử lại thất bại, mà thi thể lại kỳ lạ xuất hiện bên trong phủ thái tử.”

Một thuộc hạ khác xen vào nói: “Chẳng lẽ Đao Bả Tử thất bại chạy ra khỏi Phương phủ, trong kinh hoảng chạy lầm đường, lầm nhập trong phủ thái tử, bị thị vệ của phủ thái tử giết chết?”

“Phanh!” Anh Vương tức giận dùng một cước đá bay tên thuộc hạ kia ra ngoài.

“Đi nhầm đường? Ngươi xem Đao Bả Tử là kẻ ngu si, hay bổn vương mới là kẻ ngu si?”

“Điện hạ bớt giận! Theo thuộc hạ xem ra, chuyện này hơn phân nửa là do Phương Tranh làm, Đao Bả Tử thất bại bỏ mình, Phương Tranh nhân đêm khuya sai người đem thi thể lặng lẽ bỏ vào trong phủ thái tử, để giá họa cho điện hạ, người này, người này thật sự quá đê tiện.”

Anh Vương cả giận nói: “Hắn chết như thế nào bổn vương mặc kệ, nhưng hiện tại làm sao bây giờ? Toàn bộ kinh thành đều đang đồn đãi, nói thái tử giết người của bổn vương, bổn vương thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không được, việc này bổn vương nên xử trí như thế nào?”

“Điện hạ hà tất phiền não? Dù sao tranh đấu giữa điện hạ và thái tử đã rõ ràng, dù đắc tội thái tử thì đã làm sao?”

“Ngại gì? Ngươi là đầu heo sao? Bổn vương còn phải lo lắng về thái tử à? Thái tử vui hay giận liên quan gì đến bổn vương? Bổn vương lo lắng chính là, phụ hoàng khẳng định sẽ biết việc này, nếu ông ấy hỏi, bổn vương nên làm sao trả lời? Đêm khuya phái người lẻn vào thái tử phủ, rốt cục ý đồ ra sao? Bổn vương nên làm sao ứng đối?”

“Đao Bả Tử là tử sĩ của điện hạ, người ngoài cũng không biết thân phận của hắn, nếu điện hạ không thừa nhận, ai cũng không làm gì được ngài.”

Anh Vương thở dài, nhìn thuộc hạ của hắn, không khỏi càng thêm tâm phiền ý loạn.

“Không thừa nhận? Nghĩ đến quá giản đơn, phụ hoàng hoài nghi một người, hay phủ định một người, còn cần chứng cứ sao? Lời người đáng sợ, hôm nay khắp kinh thành đều biết việc này, trong lòng phụ hoàng lại nghĩ thế nào?”

Lúc này Anh Vương phi thường hối hận, vì sao mình lại đi tin lời của Thọ Vương, phái người lẻn vào Phương phủ ám sát Diệp Linh Nhi. Hôm nay hay rồi, ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, làm bản thân mình hoàn toàn rơi vào thế bị động.

“Phương Tranh! Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ! Hỗn đản!” Anh Vương cắn răng nổi giận mắng.

Tiểu nhân kiêm hỗn đản đê tiện vô sỉ Phương Tranh đồng chí hiện đang đi dạo phố.

Thần không biết quỷ không hay đem thi thể của thích khách ném vào trong phủ thái tử. Đối với hắn mà nói thì hành động khuấy cái hồ nước đục vốn đã không chịu nổi trong kinh thành này, hắn cũng không cảm thấy chính mình có điều gì phạm tội, đó chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa giai mà thôi, tựa như kiếp trước đến ngày cá tháng tư thì thường hay nói dối đùa nhau, không ảnh hưởng tới toàn cục.

Đương nhiên Phương Tranh tuyệt không nghĩ tới hành động đùa dai không tính là có nhiều ác ý của mình đã tạo cho thái tử cùng Anh vương bao nhiêu phiền phức và khủng hoảng.

Giờ phút này Phương Tranh vô cùng mãn ý, biểu tình đắc chí tiêu sái bước trên đường cái chợ hoa, trong tay cầm que kẹo hồ lô bọc đường, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm vài cái, ánh mắt gian tà sắc mị không ngừng phóng trên những cặp mông phong mãn của các tiểu tức phụ, đồng thời khóe miệng cũng chảy ra một dòng nước miếng trong suốt, không hiểu là do liếm kẹo hồ lô hay là do nhìn các đại cô nương.

Trường Bình cùng Yên Nhiên đi tới các hiệu buôn của Phương gia để quyết toán sổ sách, Phương Tranh ngồi tại nhà suy đi ngẫm lại, cảm thấy được các lão bà vì hắn cùng Phương gia mà cực nhọc làm việc kiếm bạc nuôi gia đình, thân làm nam chủ nhân của Phương gia, kiêm nhiệm luôn chức đầu tàu, nếu đối với phương diện sinh ý mà luôn luôn không thèm quan tâm, như vậy quả thật là vô trách nhiệm. Hôm qua Trường Bình nén giận tận tình khuyên giải hắn một hồi lâu, hôm nay Phương Tranh liền dậy thật sớm đi đến hiệu buôn tuần tra, quan tâm hình thức hóa đến sinh ý một chút, thuận tiện an ủi các vị lão bà mấy câu ngọt ngào.

Đi giữa biển người tấp nập trên đường cái chợ hoa, trong lòng của Phương Tranh không khỏi dâng lên một trận cảm thán, nhìn cuộc sống dân chúng trăm họ quả thật nhiều phong phú, thường ngày vì sinh tồn mà phải bôn ba cực nhọc, trở về nhà ôm lão bà ôm nhi tử, tận hưởng nghỉ ngơi. Tiếp đó nhìn lại chính mình mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì làm, ngay cả đám lão bà của hắn so với hắn còn có ý nghĩa hơn, Phương Tranh thực sự hoài nghi, phải chăng lão thiên gia phóng rắm khiến bản thân mình bay tới đây là muốn cho mình hỗn ăn chờ chết, làm một cái con trùng ăn bám vào xã hội?

Nhưng được như thế mới thật sự là hạnh phúc mỹ mãn! Ài nếu không có nhiều sự tình phiền lòng trong triều đình thì cuộc sống nhân sinh của hắn có thể nói là vô cùng hoãn mỹ, sau khi giải quyết hết những chuyện này sẽ dẫn theo các vị lão bà rời kinh đi du lịch danh lam thắng cảnh, ngồi xe ngựa rong ruổi khắp nơi trong thiên hạ, chẳng phải thú vị lắm hay sao?

“A có cướp! Có cướp giật đồ kìa bà con ơi!”

Thanh âm kinh hô cắt ngang dòng suy nghĩ về tương lai tốt đẹp của Phương Tranh.

“Mau bắt lấy hắn! Túi tiền! Túi tiền của ta …a…a..!”

Phương Tranh chăm chú nhìn lại thì phát hiện cách hắn không xa có một người nam tử bộ dáng phú thương ăn mặc có chút đẹp đẽ, đang vừa chạy vừa thở hổn hển kinh hô, đuổi theo một gã thanh niên lưu manh trong tay đang ôm một vật gì đó.

Hai thân ảnh băng băng đuổi nhau trên phố rất nhanh đã khiến cho mọi người chú ý tới, một người chạy thục mạng ở phía trước, một người liều mạng truy đuổi ở phía sau, chớp mắt khoảng cách giữa hai người cùng Phương Tranh càng ngày càng gần.

Phương Tranh nhìn một màn trước mắt này, hai chiếc mày kiếm không khỏi nhăn lại thật sâu, thanh âm căm hận nói: “Thời thế đổi thay, nhân tâm hỗn tạp! Rõ như ban ngày thế nhưng trên đường cái trong kinh thành lại phát sinh trộm cướp, phủ doãn Kim Lăng làm ăn cái gì không biết? Ngày mai ta phải ở trước mặt hoàng thượng mà dâng tấu hạch tội hắn!”

Đám thị vệ đi ở phía sau lưng Phương Tranh đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ là giật túi tiền thôi mà, loại chuyện tình này cũng vô cùng bình thường, có cần phải “nổi giận” nghiêm trọng hóa vấn đề lên như vậy hay không?

Bất quá lời nói của Phương đại nhân lại không đi kèm với hành vi của hắn.

Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào túi tiền trong tay của tên trộm, ánh mắt lộ ra biểu tình tham lam thèm muốn, liếm liếm môi tiếc nuối nói: “Sớm biết như thế thì ta tới giật trước có phải là tốt hơn không, đáng tiếc đầu dê béo này lại bị hắn nhanh chân đến trước, con mẹ nó, thực ghen tị a!”

Đám thị vệ nghe được miệng câm như hến…..Đại nhân giận sôi gan chỉ là vì nguyên nhân này thôi sao? Người thanh niên giựt tiền chạy ở phía trước, mắt thấy cách Phương Tranh ngày càng gần.

Thị vệ nhịn không được hỏi: “Đại nhân, chuyện này có quản hay không?”

Phương Tranh nghiêm mặt nói: “Quản! Đương nhiên phải nhúng tay vào! Bổn quan thân là mệnh quan triều đình, người giám hộ tài sản cùng an toàn cho dân chúng chính là bổn quan, ai nha, sao ta lại nói nhiều lời như thế này, tên vương bát đản kia, xem chiêu!”

Không còn thời gian để tự thổi phồng chính mình, chứng kiến tên trộm đang liều mạng chạy đến, Phương Tranh vội vàng chạy lấy đà hai bước sau đó đu mình nhảy dựng lên, một cú lăng không tiểu phi cước phóng ra, đá cho tên trộm nặng nề ngã nhào trên mặt đất.

Đám dân chúng chung quanh nhất thời ùa ra đường vỗ tay ủng hộ.

“Ai nha, vị công tử này bản lĩnh không sai, một cước vừa rồi mới sử ra thật phiêu hốt!”

“Đúng vậy! Càng hiếm có chính là vị công tử gia này trong lòng mang theo chính nghĩa, nhiệt tình chân thực, quả nhiên cho dù là nhân vật đại hiệp cũng không bằng nổi.”

Phương Tranh bị đám khách nhân qua đường mỗi người khen tặng một câu, làm cho trong lòng của hắn phấn khởi như mở cờ nhưng vẫn cật lực nhịn không có cười ra, hướng bốn phía chung quanh tạo một cái thủ thế, chính khí lẫm liệt nói: “Các vị hương thân phụ lão! Trừ bạo an dân gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ chính là nghĩa vụ của ta. Giữa ban ngày ban mặt mà có kẻ không coi vương pháp ra gì, dám giựt túi tiền của….”

“Túi tiền của ta, túi tiền của ta!” Người nam tử trung niên bộ dạng phú thương lảo đảo bước lên phía trước, chứng kiến tình hình này không khỏi liên tục hướng Phương Tranh cảm tạ.

Phương Tranh sa sầm nét mặt, quắc mắt nhìn trừng trừng gã tặc nhân quát lớn: “

Ngươi thật lớn mật! Dưới ban ngày ban mặt mà dám trêu chọc nữ nhi nhà lành.”

Gã tặc nhân đang rên rỉ nghe vậy ngẩn người, ngước đầu lên giải thích nói: “Ngươi nói cái gì đó? Ta chỉ giựt tiền thôi mà, chưa từng chòng ghẹo nữ nhi nhà lành a.”

Phương Tranh cũng ngẩn người, quay đầu hỏi gã thị vệ bên cạnh: “Ta mới nói rằng hắn chòng ghẹo nữ nhi nhà người ta hay sao?”

Nhìn thấy gã thị vệ gật đầu, Phương Tranh ôm đầu khổ não, ta như thế nào lại nói năng lung tung a? Chẳng lẽ lời của ta đã có trong tiềm thức từ trước ư?

Thấy gã cướp giựt biểu tình còn đang đáng thương nhìn hắn, Phương Tranh hiên ngang lẫm liệt quát: “Ta không quản ngươi phạm tội gì! Dù sao ngươi cũng đã phạm tội, làm chuyện xấu! Phi! Tuổi còn trẻ học cái gì không học đi học người ta làm cướp, lương tri của ngươi để đi đâu rồi? Trong lòng của ngươi có cảm thấy nhục nhã hay không vậy? Những lần ra ngoài lúc đêm khuya, ngươi có cảm thấy lạnh hay không a?

Phương Tranh bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải đạo lí tôn giáo, mọi người đứng xem chung quanh không có việc gì bởi thế Phương Tranh giáo huấn tên cướp giựt mọi người cũng coi như đang xem diễn kịch vui.

Chứng kiến mọi người cổ vũ đông như vậy, tật xấu của Phương Tranh bỗng nhiên nổi lên, không khỏi càng thêm đắc chí bắt đầu nói cằn nhằn liên miên.

Trong đám đông có một người, một tướng quân toàn thân khôi giáp, ánh mắt ẩn hàm thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm vào Phương Tranh đang đứng ở giữa đường, nước miếng tung bay.

Vị này chính là Tần Trọng, phó tướng thủ bị tại kinh thành, trên danh nghĩa là thuộc hạ cấp dưới của Phương Tranh, chỉ đáng tiếc Phương đại tướng quân lười nhác còn chưa bao giờ tới nhậm chức qua.

Tần Trọng gần đây hắn thật muộn phiền, trong lòng của hắn đang phải chống đỡ nhiều áp lực lớn lao.

Đủ loại dấu hiệu chứng tỏ thái tử cũng có thể bị bãi miễn. Lấy bản tính của thái tử đương nhiên sẽ không có khả năng để mặc cho tình thế phát triển như vậy, tất nhiên phải có động tác điều đình.

Động thái này Tần Trọng không bao giờ muốn chứng kiến qua.

Hắn luôn luôn cảm kích thái tử đối với hắn có ơn tri ngộ, nhưng Tần Trọng cũng đã từng đọc qua sách, hiểu rõ đạo lý vua tôi đạo nghĩa, trung quân và trung với thái tử, bên nhẹ bên nặng? Phải quyết định như thế nào?

Trải qua mấy ngày nay, bên trong tâm tưởng của Tần Trọng đấu tranh vật lộn không dứt.

Vài vị thiên tướng thân tín chứng kiến tâm tình của hắn không được tốt, cho nên liền kéo hắn ra ngoài đi dạo giải sầu một chút, không nghĩ đến bọn họ lại gặp được một màn như thế này.

“Tướng quân, người này không phải là Phương đại nhân sao?” Một gã thiên tướng nhận ra Phương Tranh.

Không có biện pháp bởi vì Phương Tranh cũng rất có danh khí, nhưng hắn cũng rất thích khoe khoang, chẳng quản ném hắn vào giữa biển người, chỉ cần nhìn thoảng qua là có thể phát hiện ra được cái thân ảnh gầy yếu đó.

Tần Trọng hơi gật đầu, trong mắt nổi lên vài tia dị sắc.

Người ta đồn đại Phương Tranh người này vô sỉ thất đức, từ lúc hắn làm quan cho đến giờ chưa từng làm qua một chuyện tốt nào, bên trong triều thần danh tiếng của hắn cực kì kém, tất cả mọi người đều nói hắn là một tên tiểu nhân đê tiện, nhưng hôm nay xem ra, lời đồn đại cũng không thể tin hết được!

Con người Phương Tranh vô sỉ như thế nào thật ra Tần Trọng chưa bao giờ nhìn thấy qua, nhưng hôm nay hắn tận mắt chứng kiến được Phương Tranh ở trên đường cái hăng hái làm việc nghĩa, bắt sống một tên cướp giựt.

Chẳng lẽ tất cả mọi người đều hiểu lầm hắn? Mang theo tâm tình nghi hoặc, Tần Trọng lại một lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía Phương Tranh.

Phương Tranh giảng giải đạo lí một hồi dường như đã muốn xong, tuy rằng hắn có điểm thỏa mãn tâm nguyện nhưng cái miệng lại khô khốc, thèm uống nước không chịu nổi nha.

Tên cướp giựt ủ rũ ôm lấy đầu giống như tôn hầu tử bị đường tăng niệm chú kim cô bình thường, biểu tình thống khổ dường như chịu không nổi, thấy Phương Tranh ngừng miệng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi hư thoát.

“Có ai không! Đem cái loại cặn bã này đến phủ doãn Kim Lăng cho ta….!”

Nói xong Phương Tranh đoạt lấy túi tiền từ trong tay của gã cướp giựt, làm trò trước mặt dân chúng trên đường, đem nó nhẹ nhàng đặt vào trong tay của gã phú thương, chứng kiến gã phú thương cảm động đến rơi nước mắt, Phương Tranh vỗ vai hắn tươi cười thấm thía nói: “Vị huynh đài này, hiện giờ thế đạo không an ổn, sau này ra đường cần phải cẩn trọng bảo quan đồ vật bên người của mình hơn mới được, chớ lại bị người ta tiếp tục giựt mất…”

Gã phú thương cảm kích nói: “Cảm tạ huynh đệ này, tại hạ thật sự vạn phần cảm kích, nguyện xuất ra một số bạc coi như làm thù lao biểu dương đại nghĩa của huynh đài.”

Phương Tranh không cao hứng nét mặt sa sầm xuống: “Ngươi coi ta là người như thế nào? Làm chuyện tốt chỉ là muốn kiếm bạc thôi sao? Chuyện này không cần nhắc đến nữa! Bằng không chớ trách ta trở mặt!”

Tần Trọng ở trong đám người nhìn rõ ràng đủ loại biểu hiện của Phương Tranh, trên mặt không khỏi lộ ra một tia tươi cười thản nhiên.

“Chúng ta đi thôi.” Tần Trọng lạnh nhạt nói.

Phương Tranh kì thật không hề giống như những lời đồn đại, phiền não của ta có nên phó thác cùng hắn hay không?

Mang theo nghi vấn trong lòng, Tần Trọng cùng vài gã thiên tướng xoay người bỏ đi.

Đương nhiên Tần Trọng cũng không biết một nén hương thời gian sau, trong một con hẻm nhỏ tại kinh thành đang diễn ra chuyện gì, nếu như hắn biết….Nói không chừng mọi cảm nghĩ của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Trong con hẻm vắng người.

Vài gã thị vệ của Phương Tranh đứng ngoài cửa ngõ cảnh giới, ánh mắt cẩn thận nhìn tình huống chung quanh.

Bên trong con hẻm, Phương Tranh cười híp mắt đối với vị nam tử trung niên phú thương mới bị cướp giựt tiền lúc trước, tay mân mê cằm cười nói: “Ài, người anh em, không phải vừa mới nói muốn báo đáp sao? Lúc trước có quá nhiều người khiến cho ta cảm thấy có chút ngượng ngùng, hiện tại ngươi có thể báo đáp ta được rồi!”

Nam tử trung niên phú thương sắc mặt tái nhợt, thân mình hơi run lên nói: “Ngươi….Ngươi không phải đã nói thi ân bất cầu báo hay sao?”

“Nói bậy!” Phương Tranh không cao hứng nói: “Mọi người đều bận rộn như vậy, làm chuyện tốt có khi nào lại không cần ưu đãi? Chuyện tình không có ích lợi, ngốc tử cũng không làm đâu. Mau ngoan ngoãn đem tiền trong túi của ngươi móc ra, số bạc bên trong chúng ta mỗi người một nửa.”

“Ngươi….Ngươi...Hành vi này của ngươi cùng cái gã cướp giựt lúc trước thì có gì khác nhau?” Phú thương hơi phẫn nộ nói.

“Lại nói bậy! Đương nhiên bản chất có khác nhau, mới vừa rồi hành động của tên cướp giựt là muốn đoạt tất cả, nửa lượng bạc cũng không muốn lưu lại cho ngươi, còn ta chỉ cần một nửa, so với hắn còn phúc hậu hơn nhiều a!”

“Ta….Ta sẽ báo quan….”

“Ngươi dám! Mau chóng giao bạc ra đây, bằng không ta sẽ cho ngươi một trận đòn a.”

Đám thị vệ canh giới cửa ngõ nhìn nhau liếc mắt một cái, phát hiện trong ánh mắt của nhau tràn ngập bi ai.

Vị đại nhân này của chúng ta rốt cuộc là mệnh quan triều đình, hay là lão đại hắc bang trong kinh thành nha?

Trong con hẻm nhỏ truyền ra những thanh âm kêu gào của Phương Tranh.

“Ơ? Còn dám phản kháng sao? Tiếp tục phản kháng nữa ta sẽ cướp toàn bộ a, nửa cắc bạc cũng không lưu lại cho ngươi.”

“A dám đánh ta? Con mẹ nó giỏi! Người đâu? Mau giữ hắn lại để cho lão tử đạp chết hắn!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx