Tâm tình của Phương Tranh thật không tốt.
Sau khi Phương Tranh trở về phủ, giống như một người thua trận, cúi đầu ủ rũ, không nói được một lời.
Các lão bà thấy dáng dấp của hắn, không khỏi nóng nảy, vội vàng tiến lên hỏi han nguyên nhân.
Phương Tranh thấy các lão bà quan tâm đến mình, trong lòng nổi lên một trận tình cảm ấm áp.
“Cũng là mọi người rất tốt với ta!” Phương Tranh hình như có vô hạn cảm khái, than thở nói. Trong tay nắm lấy bàn tay nhẵn nhụi trắng noãn của Phượng tỷ, bàn tay mềm mại không xương.
Gương mặt Phượng tỷ đỏ lên, cẩn thận liếc mắt nhìn Trường Bình, liền giãy dụa rút tay về.
Ai biết Phương Tranh gắt gao cầm chặt tay nàng không buông, không chút nào để ý tới ánh mắt phẫn hận của Trường Bình bên cạnh đang nhìn tới.
Thở dài một hơi, Phương Tranh cảm khái nói: “Mọi người nói, thế đạo này rốt cục làm sao vậy?”
“Vì sao phu quân hỏi vậy?” Các lão bà hai mặt nhìn nhau, cùng kêu lên hỏi.
Phương Tranh ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt thâm thúy mà mê hoặc, giống như một vị trí giả đang tự hỏi chí lý của nhân sinh.
“Các lão bà, phu quân của mọi người, hôm nay…Ai! Ngày hôm nay ở trên đường bị người khi dễ oa!” Dáng dấp của Phương Tranh như bị ủy khuất muôn dạng, giọng nói trầm thống.
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc, hôm nay trong khắp kinh thành, không ngờ còn có người dám khi dễ hắn? Ai không muốn sống đến như thế nha?
“Ai? Ai khi dễ ngươi? Lão nương đi đòi công đạo cho ngươi!” Trường Bình nổ bạo tại chỗ, nổi giận đùng đùng hô lớn: “Thị vệ! Tập hợp!”
Phương Tranh nhanh tay ngăn cản nàng, lắc đầu ủy khuất nói: “Bỏ đi, bỏ đi, người đã chạy, tìm cũng tìm không ra nữa, ai, có hại là phúc, có hại là phúc nha! Người thành thật như ta vậy, vốn bình thường dễ bị người khi dễ, ta đều đã thói quen…”
Mọi người cười khúc khích, ngươi còn gọi là người thành thật, vậy người thành thật khắp thiên hạ còn sống được hay không?
“Phu quân, rốt cục chuyện gì xảy ra?” Yên Nhiên nhẹ nhàng xoa vai Phương Tranh, hỏi ra vấn đề các nàng quan tâm.
Nhắc tới chuyện này, Phương Tranh lại thấy tức giận.
Dáng dấp Phương Tranh như khổ lớn sầu sâu, thở dài nói: “Ngày hôm nay ta ở trên đường vốn có làm một chuyện tốt, giúp người khác bắt được một gã cướp giựt túi tiền, mọi người nói, chuyện này ta làm không sai chứ?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, trong mắt nhìn về phía Phương Tranh tràn ngập sự khen ngợi và niềm tự hào, phu quân nhà mình tuy rằng láu cá nhát gan, nhưng tinh thần trọng nghĩa cũng không thiếu chút nào.
Phương Tranh ngẩng đầu lên, biểu tình như bị táo bón, lâm vào hồi ức thống khổ: “Ta bắt được kẻ cướp, ngay trước mặt bách tính, nghĩa chính lời nghiêm giáo huấn hắn một trận, thế giới thanh bình, lanh lảnh càn khôn, chuyện gì không làm, giữa ban ngày đi làm phường đạo tặc, làm sao có thể đắm mình đến như thế! Mọi người nói một chút, ta cũng không có làm sai cái gì phải không?”
“Không những không sai, phu quân làm được quá đúng, chúng ta đều tự hào vì ngài!” Yên Nhiên vui vẻ không để ý tới ánh mắt của các nàng, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn.
Phương Tranh rụt rè cười cười, phảng phất cảm thấy hình tượng của mình trở nên sáng rực cao to lên.
“Sau đó thì sao?” Mọi người rõ ràng đã bị khởi lên hứng thú.
“Sau đó ta đem kẻ cướp đưa tới nha môn giao cho phủ doãn đại nhân, sau đó ngay trước mặt bách tính trả túi tiền bị trộm lại cho phú thương kia, cũng chính là người bị đoạt, còn dùng lời thấm thía nói cho hắn, sau này nên vạn sự cẩn thận, đồ quý trọng phải nhớ kỹ càng bảo quản…Mọi người nói một chút, từ đầu tới đuôi ta làm sai chỗ nào?” Phương Tranh giương mắt nhìn các lão bà, ánh mắt tràn ngập sự ủy khuất thật sâu…
“Không sai nha.” Mọi người suy nghĩ trước sau, thủy chung không thấy Phương Tranh làm sai chỗ nào.
“Sau đó lại làm sao? Rốt cục là ai khi dễ ngươi vậy?” Trường Bình hiếu kỳ hỏi.
Phương Tranh vỗ đùi, bi thống nói: “Sau đó, phú thương kia thật không biết xấu hổ. Không ngờ ở một địa phương không bóng người đánh ta, còn uy hiếp ta là sẽ báo quan, ai! Đầu năm nay, người tốt khó làm quá đi! Ta giúp hắn bắt kẻ cướp, còn trả túi tiền lại cho hắn, hắn không cảm kích thì thôi, không ngờ còn muốn báo quan bắt ta, mọi người nói, mọi người nói, ta đi đâu nói rõ lý lẽ đây?”
Mọi người nghe vậy, nhất thời cùng chung mối thù, gương mặt đầy tức giận.
“Phú thương kia mặt mũi thế nào? Lão nương phải phong tỏa cửa thành, lùng soát toàn thành, nhất định phải lôi tên phú thương vô lương tâm kia treo lên mà đánh!” Trường Bình giận dữ đùng đùng.
“Ai! Bỏ đi, người ta sớm đã chạy mất bóng rồi…Thật là không may, lương tâm người nọ lẽ nào đã bị chó ăn? Lấy oán trả ơn, lòng lang dạ sói, hôm nay ta rốt cục đã nhìn thấy rõ, coi như là thêm một phần kiến thức…” Giọng nói của Phương Tranh u oán giống như một tiểu nương tử bị ủy khuất.
“Phu quân, phú thương kia vì sao phải đánh ngài?” Yên Nhiên vốn thông minh, mơ hồ nghĩ chuyện này có chút không thích hợp.
“Ách…” Phương Tranh ho khan vài tiếng, chuyển mắt suy nghĩ nói: “Điều này…chuyện nhỏ, ta nghĩ muốn nói chính là, thế đạo hôm nay, thói đời ngày sau, lòng người khó đoán! Mọi người nói một chút, lẽ nào làm người tốt không đúng sao? Hôm nay sao lại có nhiều chuyện không công bình đến như vậy?”
Mọi người nhìn thấy Phương Tranh cố tình nói quanh co, không khỏi nảy sinh nghi ngờ trong lòng.
Lấy sự hiểu biết của bọn họ đối với Phương Tranh, nếu Phương Tranh thật sự bị người lấy oán trả ơn, còn bị người đánh, với tính tình có thù tất báo của hắn, khẳng định sẽ không hiền lành như vậy, phong tỏa cửa thành, lục soát toàn thành là chuyện có khả năng làm ra được, vì sao hiện tại hắn lại có thái độ u oán như vậy, thậm chí…Còn mang theo vài phần chột dạ?
Mọi người cũng không phải là loại nữ nhân ngốc nghếch, vô cùng thông tuệ, thần sắc Phương Tranh lại không đúng, liền nảy sinh khả nghi.
“Phu quân, phú thương kia vì sao phải đánh ngươi, ngươi còn chưa nói…” Trường Bình nhẹ nhàng đấm vào chân Phương Tranh, lực đạo không nặng không nhẹ làm Phương Tranh thoải mái nhắm hai mắt lại.
“Nga, chỉ vì sau đó ta tìm hắn, muốn hắn trả chút tiền khổ cực vì giúp người làm niềm vui…” Đang thoải mái nên Phương Tranh không chút nào bố trí phòng vệ, không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.
“Tiền công khổ cực?” Mọi người kinh ngạc.
Phương Tranh mở mắt ra, kỳ lạ nhìn các lão bà đang kinh ngạc, không khỏi vô tội nói: “Mọi người sao lại có phản ứng này? Ta hướng hắn đòi chút tiền công khổ cực khó khăn không đúng sao?”
“Ngươi…Ngươi mở miệng hỏi hắn bao nhiêu…tiền công khổ cực?” Trường Bình hầu như cắn răng, mới từ trong hàm răng nghiến chặt phun ra mấy chữ.
Biểu tình Phương Tranh như đương nhiên là thế: “Phân nửa đó, quy củ giang hồ, người thấy đều có phần, huống chi chính ta giúp hắn đòi lại túi tiền, muốn hắn chia phân nửa rốt cục là đã cho hắn giảm phần trăm, ưu đãi hạ giá phân nửa rồi. Ai, ta thật sự là một người thiện lương…”
Sau đó, sắc mặt Phương Tranh suy sụp, có vẻ rất là uể oải, thở dài nói: “Mọi người nói, ta muốn phân nửa cũng không tính quá đáng phải không? Thế nhân vì sao không hiểu phải cảm ơn là thế nào chứ? Lòng người ích kỷ đến loại trình độ này, văn minh của chúng ta đến lúc nào mới tiến nhanh về phía trước…”
Trường Bình cắt đứt lời cằn nhằn liên miên của Phương Tranh, không dám tin tưởng nói: “Sau…sau đó thế nào?”
Phương Tranh bi thống ngẩng mặt, biểu tình của một người thụ hại nhìn Trường Bình, ủy ủy khuất khuất nói: “Sau đó hắn không chịu cho, ta nghĩ hắn thật không biết nói đạo lý. Cho nên ta động thủ giật lấy…”
“Giật….giật?” Mọi người kinh ngạc, đồng loạt biến thành nói lắp.
Phương Tranh gật đầu, uể oải nói: “Đáng tiếc tên kia lập tức đánh ta một quyền, sau đó quay đầu bỏ chạy, mẹ nó! Chạy trốn thật nhanh, còn như con thỏ, ta rượt thế nào cũng rượt không kịp, sau lại suy nghĩ, ở trên đường cái cứ chạy như vậy cũng không ra thể thống gì, không thể làm gì khác hơn đành thôi…Ai, mọi người nói một chút, ta đi đâu nói rõ lý lẽ đây? Đây chẳng phải làm việc không công hay sao? Hôm nay mọi người làm sao vậy? Lương tâm bị chó ăn?”
“Vậy là nói, nguyên nhân của chuyện này chính là ngươi giúp phú thương kia bắt kẻ trộm lấy lại túi tiền, sau đó ngươi yêu cầu hắn chia tiền, sau khi bị hắn cự tuyệt, ngươi liền động thủ cướp hắn, nhưng cướp không lại người ta, bị người ta chạy mất, cho nên ngươi về đến nhà nghĩ rất tức giận?” Trường Bình chỉ dùng mấy câu đã khái quát toàn bộ chuyện này.
Phương Tranh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó khẳng định gật đầu, thâm trầm nói: “Không sai, cơ bản chính là như vậy. Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là, ta đang suy tư thế đạo lòng người hôm nay, ai, thế đạo như vậy nếu không cứu, cả đám không biết có ơn báo đáp, sau này nếu cứ tiếp tục như vậy, còn ai sẽ ra mặt làm người tốt giúp đỡ người khác? Hỏi lại lòng người, lòng người không đáp, bi ai a!”
Khuôn mặt Phương Tranh hiu quạnh cụt hứng, dường như bị ngược đãi không công cực kỳ, liên tiếp hối hận.
Mọi người trợn mắt xoay người, lộ ra biểu tình muốn nhanh té xỉu, ngây ra tại chỗ, nhất thời không thể lên tiếng.
Khắp phòng không ai nói gì, chỉ có một mình Phương Tranh liên tục ủ rũ thở dài.
Một lúc lâu, Trường Bình đỡ trán, thống khổ ngâm lên một tiếng: “Trời ạ…Ta đã gả cho một phu quân gì nha…”
Mọi người đồng loạt gật đầu, vẻ mặt cùng đồng tình nhận thức. Rốt cục chính thất phu nhân, đã nói ra tiếng lòng của bọn họ.
“Bi ai a!” Phương Tranh còn đang ngửa mặt lên trời thở dài, âm thanh buồn bã.
Hai ngày sau, triều đình xảy ra một đại sự.
Mấy vị ngôn quan liên danh thượng tấu chương, lần thứ hai tấu thỉnh hoàng thượng phế truất thái tử, đồng thời sửa lập Anh Vương làm tân thái tử.
Trong tấu chương nói, thái tử tư chất ngu dốt bình thường, lại bởi vì việc tranh quyền, rơi vào một vụ án mạng, càng làm cho người phải hoài nghi phẩm hạnh hành vi thường ngày của thái tử có thể đảm đương nổi trọng trách hay không. Mà Anh Vương tuy là người trẻ tuổi nhất trong các vị hoàng tử, thế nhưng đức hạnh không kém, phẩm cách cao thượng, khoan dung người ngoài, không mất nhân nghĩa, so với thái tử càng thích hợp đảm đương ngôi vị thái tử, cho nên thỉnh hoàng thượng phế thái tử mà sửa lập tân thái tử.
Tấu chương vừa đưa lên, trong cung liền có người truyền ra, vì vậy nội dung tấu chương rất nhanh liền bị cả triều văn võ đều biết.
Mọi người ồ lên, hơn nữa phi thường không giải thích được, tất cả mọi người không rõ mấy vị ngôn quan vì sao phải dâng lên một bản tấu chương kỳ lạ như thế.
Vì vậy các đại thần mang theo nghi hoặc, từng nhóm đến bái phỏng các vị ngôn quan, lý do bái phỏng, là hỏi thăm nguyên nhân.
Ai biết mấy vị ngôn quan phảng phất như đã có ước định trước đó, nói năng thận trọng, chỉ là mỉm cười lắc đầu, một chữ cũng không chịu tiết lộ.
Mọi người không được đáp án, không thể làm gì khác hơn là thất vọng cáo từ. Hồi tưởng lại nội dung trong tấu chương, tất cả đều suy tư không giải thích được.
Lý do thái tử ngu dốt gì đó, đương nhiên chỉ là lời phổ thông, lời nói khách sáo, đúng là có dính vào án mạng, nhưng điều này cũng không đủ lý do để phế truất thái tử nha! Sự tình còn chưa được điều tra rõ ràng, mà câu Anh Vương đức hạnh không kém, phẩm cách cao thượng gì đó, càng không đúng, ai mà chẳng biết, Anh Vương cũng dính vào một vụ án mạng, Nhạc Châu Diệp Văn Giang bị hại, còn có bằng chứng chỉ thẳng Anh Vương, hắn làm gì được như “khoan dung người ngoài, không mất nhân nghĩa” những lời này? Lời này cũng quá ám muội lương tâm đi thôi?
Mấy ngôn quan hướng hoàng thượng dâng lên một đạo tấu chương kỳ lạ như thế, rốt cục là dụng ý ra sao? Nước trong kinh thành vốn đã đục ngầu, đạo tấu chương giống như lửa cháy đổ thêm dầu, hôm nay trong kinh thành, ai cũng không biết rốt cục sẽ phát triển theo hướng nào trong thời gian sắp tới.
Phương Tranh lại trốn trong phủ cười bể bụng.
Đạo tấu chương kia chính do Phương Tranh sai sử phía sau màn, vì việc này, hắn thiếu Ngụy Thừa Đức một nhân tình lớn, nhưng hắn nghĩ hiệu quả còn siêu cả giá trị.
Náo nhiệt, kinh thành bắt đầu náo nhiệt.
Vốn Mập Mạp và hắn là trung tâm của dòng suối chảy đấu tranh này, rốt cục có thể thở nhẹ một hơi. Đường nhìn của mọi người đã chậm rãi dời đi, tập trung lên thái tử, Thọ Vương và Anh Vương.
Mà ba vị diễn viên tranh vị, hôm nay đã đụng nhau đến sứt đầu mẻ trán, ba người vội vàng phòng bị lẫn nhau, tự nhiên cũng không rảnh rỗi đi thu thập Mập Mạp vốn không hề có căn cơ, không có chút nguy hiểm.
Rốt cục mình đã có thể giúp Mập Mạp tranh thủ thêm thời gian, bọn họ cứ đấu nhau không ngừng, mà chuyện Phương Tranh cùng Mập Mạp nên làm, đó là phong phú thực lực của chính mình.
Trong phủ Anh Vương.
Thọ Vương sắc mặt sầm xuống trừng mắt nhìn Anh Vương, lồng ngực rộng liên tục phập phồng, nhìn giống như đang cưỡng chế sự tức giận.
Anh Vương vẻ mặt vô tội, gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng giải thích: “Hoàng huynh, đạo tấu chương kia thực sự không liên quang gì tới ta, lòng ta từ lâu đã hướng cho ngươi thấy, ta đối với ngôi thái tử thực sự không hề hứng thú, thật không biết mấy tên ngôn quan vì sao lại đề cử ta làm thái tử, hoàng huynh, ngươi phải tin tưởng ta.”
Thọ Vương cười lạnh nói: “Hừ! Tin tưởng, ta đương nhiên tin tưởng, mấy năm qua, ta tín nhiệm ngươi còn chưa đủ sao? Hoàng đệ, ngươi thật không tệ a, không chút tiếng động, ngay phía sau ta thống một đao, mấy năm qua, ngươi ẩn giấu thật sâu, thế nào? Hôm nay trong kinh thành gió nổi mây phun, ngươi cũng ngồi không yên? Vội vã nhảy ra muốn tranh một chỗ?”
“Hoàng huynh, phải nói như thế nào ngươi mới bằng lòng tin tưởng? Như vậy đi, ta đi gặp phụ hoàng thỉnh chỉ, ngày mai ta liền rời khỏi kinh thành, quay về đất phong, vậy ngươi tin rồi chứ?”
Thọ Vương cười lạnh nói: “Ngươi còn đang khi dễ ta! Thân là hoàng tử, là kẻ khả nghi sát hại Diệp Văn Giang, việc này huyên sôi sùng sục, phụ hoàng muốn cấp cho thiên hạ sĩ tử một sự công đạo, sao chịu thả ngươi rời khỏi kinh thành?”
Anh Vương bất đắc dĩ nói: “Hoàng huynh, ngươi ta hai huynh đệ từ nhỏ chơi chung, lẽ nào ngươi còn không tin thái độ làm người của ta? Với tính tình của ta, nếu có ý với ngôi thái tử, có bản lĩnh ẩn nhẫn đến ngày hôm nay?”
Thọ Vương hừ nói: “Nhà đế vương, thân huynh đệ thống dao nhỏ, từ xưa tới nay, chỗ nào cũng có, chuyện tới hôm nay, ngươi theo ta nói gì đến tình huynh đệ? Về phần tính tình của ngươi, ta thật ra vẫn luôn trông nhầm rồi, ngươi ẩn giấu rất sâu, mỗi ngày không hề tiếng động, âm thầm nuôi trồng thế lực, bất tri bất giác làm chăn đệm cho hành động tranh vị hôm nay. Trong phủ ngươi nuôi dưỡng những thực khách rảnh rỗi kia, sợ rằng đều là tử sĩ và phụ tá của ngươi phải không? Còn có, trong triều không ít quan viên cũng đã bái dưới môn hạ của ngươi rồi chứ? Bao quát mấy ngôn quan thượng tấu chương hôm nay, nói vậy cũng đã sớm bị thu mua luôn rồi? Hoàng đệ…sự đến như vậy, ngươi còn cần tiếp tục ẩn nhẫn xuống sao?”
Sắc mặt Anh Vương lúc xanh lúc trắng, dần dần, biểu tình vô tội trên mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, dường như chậm rãi bóc ra mặt nạ da người bên ngoài, giấu dưới da mặt, đúng là một gương mặt âm trầm dữ tợn tràn đầy.
Thọ Vương vẫn lẳng lặng nhìn sắc mặt biến dạng của Anh Vương, không nói một lời, chỉ là không ngừng cười nhạt.
“Không sai, ta nghĩ làm thái tử, ta nghĩ làm hoàng đế, ta nghĩ đến điên rồi!” Anh Vương âm trầm sâm sâm cười nói, tiếng cười khàn giọng, khó nghe cực kỳ.
“Năm hoàng tử, tuổi ta nhỏ nhất, luận tuổi tác, luận tư lịch, luận kinh doanh thế lực, ta đều là thấp nhất, ta thậm chí còn không bằng tứ hoàng huynh Phúc Vương mập mạp như lợn kia!”
Thọ Vương lạnh lùng nói: “Cho nên ngươi đáp vào ta, nói là tạo thế cho ta, phụ tá cho ta, âm thầm nuôi trồng thế lực cho mình, giống như một con đỉa, tham lam hút máu ta, dưỡng mập cho ngươi?”
Anh Vương cười to: “Có gì không được? Dựa vào cái gì các ngươi đều có thể tranh ngôi thái tử, ta không được tranh? Ta chẳng lẽ không phải là con trai đường đường chính chính của hoàng đế? Dựa vào cái gì các ngươi có cơ hội làm thái tử, thậm chí làm hoàng đế, ta lại chỉ có thể cả đời làm tiêu dao vương gia? Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý ở dưới hơi thở của ngươi uất ức sống cả đời? Ta cũng là nhi tử của phụ hoàng, vừa sinh ra đã là thân vương hậu duệ quý tộc, muốn ta làm nô tài của ngươi? Nằm mơ!”
“Mấy ngày vừa rồi, ngươi chung quanh hoạt động cho ta, kết giao mượn hơi đại thần trong triều, tiến cung ở trước mặt phụ hoàng khoe mã lấy lòng, làm vẻ hiếu thuận, nói là nói tốt cho ta, nói vậy những đại thần kia đã bị ngươi kéo về dưới trướng phải không? Ở trước mặt phụ hoàng, hơn phân nửa là ngươi tự nói tốt cho mình chứ gì?” Thọ Vương nhìn Anh Vương, ánh mắt băng lãnh.
“Vậy thì làm sao? Các ngươi vì tranh vị, thủ đoạn xấu xa gì không dùng qua? Dựa vào điều gì ta dùng không được?”
“Chẳng lẽ ngươi đã quên trên lưng còn đeo hiềm nghi giết người? Còn có, thủ hạ của ngươi chết trong phủ thái tử thật kỳ lạ, có hai chuyện này, ngươi lẽ nào cho rằng phụ hoàng cho ngươi làm thái tử? Ngươi nghĩ chính mình có cơ hội sao?”
Anh Vương cười lạnh nói: “Phụ hoàng không phải là Hình Bộ thượng thư, không thiết diện vô tư như vậy, hơn nữa việc này còn có thể giải quyết, ta không hề lo lắng, nhưng hoàng huynh ngươi nên lo lắng cho chính mình một chút đi.”
Thọ Vương cười cười, thần tình khó lường nhìn Anh Vương, thản nhiên nói: “Ta nên lo lắng cái gì?”
“Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Ngươi đã mất tiên cơ, thái tử và ngươi lại bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, đi con đường nào, ngươi có thể có dự định?”
Thọ Vương trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
“Ngươi cười cái gì?” Anh Vương bị tiếng cười của hắn khiến cho có chút bất an.
“Hoàng đệ, mượn hơi mấy đại thần, lấy lòng phụ hoàng một chút, liền có thể lên làm thái tử? Ngươi đã nhìn việc tranh đoạt máu tanh tàn khốc từ xưa tới nay này quá đơn giản rồi.” Ánh mắt Thọ Vương nhìn Anh Vương tràn đầy đồng tình và thương hại.
Anh Vương nghe vậy, nhất thời hai mắt mở thật to, ngây ngốc tại chỗ, dường như bị hóa đá.
Thọ Vương nhìn Anh Vương ngây ngốc không nói, ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, xoay người đi ra Anh Vương phủ.
“Tàn khốc, máu tanh…” Anh Vương hai mắt vô thần nhìn chăm chú vào bóng lưng Thọ Vương, thì thào thì thầm.
Gió nhẹ thổi qua, Anh Vương bỗng nhiên giật mình rùng mình một cái, quay đầu thì sắc mặt đã tái nhợt giống như người chết.
Trên đường về phủ, một gã phụ tá ngồi chung xe ngựa với Thọ Vương, cung kính hỏi: “Điện hạ, hôm nay trở mặt với Anh Vương, sau này dự định làm sao?”
Thọ Vương nhắm mắt một lát, cười nói: “Theo ý của tiên sinh thế nào?”
“Theo ngu kiến của tại hạ, điện hạ không cần kết minh cùng hoàng tử khác, từ trước tới nay hoàng tử đăng vị, sẽ tạo thế trong triều thần, nhưng quyết định cho ai làm thái tử, vẫn là hoàng đế, điện hạ là con trai thứ hai của hoàng thượng, nếu thái tử bị phế, điện hạ theo lý nên lên ngôi thái tử, tại hạ cho rằng, điện hạ nên hạ công phu trên người hoàng thượng, gần đây nghe nói hoàng thượng bệnh nặng, các hoàng tử tranh nhau tiến cung hầu hạ, để lấy niềm vui, điện hạ không nên lọt vào phía sau người ta.”
Thọ Vương cười lạnh nói: “Những tên ngu xuẩn, chỉ biết lấy lòng phụ hoàng, bọn họ đã quên, tranh vị, ngoại trừ lấy lòng xu nịnh ra, trọng yếu nhất, là thực lực!”
“Ý tứ của điện hạ là…”
“Thái tử còn chưa bị phế, bọn họ cũng không biết, thực lực của thái tử ở trong quân cũng không tầm thường, không ít tướng lĩnh trong quân đã thuần phục theo hắn, nếu phụ hoàng muốn phế hắn, ngươi cho là thái tử sẽ thành thật mặc cho bị phế sao?”
Phụ tá cả kinh: “Nói như thế, thái tử sẽ suất quân…”
Thọ Vương đưa tay cản lại, ngăn phụ tá nói tiếp.
“Lập tức cấp cho Lý Xuyên tướng quân tại Hưng Khánh Phủ phi cáp truyền tin, mệnh hắn âm thầm chuẩn bị chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, đợi thủ lệnh của bổn vương, liền bảo hắn tìm cơ hội giết lĩnh binh đại tướng Vương Văn Kiếm, đoạt binh quyền, chỉ huy nam hạ, chuẩn bị vào kinh! Hừ! Thái tử có thực lực, bổn vương cũng có! Tranh bá giang sơn, thiên hạ ai cũng có thể, người tài cao mới đủ sức tranh đoạt.”
@by txiuqw4