sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tai Nạn - Chương 4 (Hết)

Ted đã đứng lên lúc bấy giờ, đi đi lại lại trong lớp học chủ nhật. Anh cho biết anh sẽ không bao giờ để họ đe dọa. Họ có thể chở cả giáo đoàn và Giáo Hội Lutheran đến trên một chiếc xe rộng lớn. Anh nói với họ như vậy. Anh muốn cho họ hiểu anh sẽ chôn con trai của anh theo cách riêng của anh. Đến lúc này Greta đã nhượng bộ, cô đã đứng về phía họ. Không phải là vì cô ta có một tí gì cảm giác tôn giáo, mà chỉ vì tiếng khóc lóc và lời trách cứ và sự yếu đuối khi đối mặt với gia đình mà cô luôn có thái độ đó. Cũng không phải để cho gia đình định đoạt. Nhiều kẻ tò mò ở Hanratty cũng can dự vào. Nhà đầy người. Vị mục sư Giáo Hội United Church, mục sư của nhà thờ này, xuất hiện một lúc để tư vấn với ông mục sư Lutheran. Ted đã đuổi ông ta ra. Sau đó, anh phát hiện thật sự không phải lỗi của ông mục sư, ông không tự động đến. Kartrud đã cho mời ông ta, nói rằng có một tình huống tuyệt vọng, chị của cô đang bị suy nhược thần kinh.

“Có đúng không?” Frances hỏi.

“Cái gì?”

“Cô ấy - vợ cua anh - có bị suy nhược thần kinh không?”

“Ai cũng có thể bị suy nhược thần kinh với nhóm người điên đó trong nhà.”

Đám tang là riêng tư, Ted nói, nhưng điều đó dường như không ngăn cản được ai muốn đến có mặt. Chính anh đứng ngay bên cạnh quan tài sẵn sàng đánh gục bất cứ ai can thiệp vào. Cô em vợ - với niềm thích thú - hay ông mục sư già ốm yếu hoặc thậm chí cả Greta nếu họ đẩy cô vào đó.

“Ồ, không,” Frances nói một cách vô tình.

“Anh biết cô ấy sẽ không làm. Nhưng Kartrud có thể. Hoặc bà mẹ già.

Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh biết anh không thể cho họ thấy một sự do dự nào. Thật là kinh khủng. Anh bắt đầu nói chuyện và bà mẹ già bắt đầu khuấy động và than khóc. Anh phải hét lên áp tiếng của bà. Bà càng la lớn bằng tiếng Phần Lan anh càng hét to hơn bằng tiếng Anh. Thật là điên khùng.”

Anh vừa nói vừa trút các đầu vụn thuốc lá từ gạt tro tàn vào tay, ném qua ném lại.

Sau một lúc, Frances nói, “Nhưng Greta là mẹ của cậu bé.”

“Em nói như vậy nghĩa là gì?”

“Nếu cô ấy muốn có một đám tang bình thường.”

“Ồ, cô ấy không muốn.”

“Làm sao anh biết?”

“Anh biết cô ấy. Cô không có bất cứ ý kiến nào hết. Cô ấy chỉ nhượng bộ trước Kartrud, cô luôn luôn làm vậy”.

Frances đang suy nghĩ, anh đã làm tất cả cho chính anh. Anh không nghĩ đến Greta trong một lúc. Hoặc đến Bobby. Anh nghĩ đến bản thân và niềm tin của anh và anh không chịu thua kẻ thù của mình. Đó là những gì quan trọng đối với anh. Cô không thể không nhìn thấy điều này và cô không thích. Cô không thể không nhìn thấy là cô thật sự không thích chút nào. Điều đó không có nghĩa là cô đã ngừng không thích anh; ít nhất, cô đã không ngừng yêu anh. Nhưng có một sự thay đổi. Sau này khi cô nghĩ lại, dường như đến thời điểm đó cô đã để mình dính líu vào một cái gì trẻ con và đáng xấu hổ. Cô đã điều hành tất cả cho niềm vui riêng của cô, nhìn thấy anh như cô muốn, chú ý đến khi cô muốn, không xem anh quan trọng, mặc dù cô nghĩ cô đã làm như vậy; cô có thể đã nói anh là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của cô.

Cô sẽ không còn được phép như vậy nữa, lười biếng và lừa dối.

Lần đầu tiên, cô rất ngạc nhiên khi anh muốn làm tình. Cô chưa sẵn sàng, cô không thể hiểu anh ta được, nhưng anh có vẻ quá bận rộn để chú ý.

NGÀY HÔM SAU, chủ nhật, khi cô chơi đàn cho các buổi lễ, đó là lần cuối cùng Frances chơi trong Giáo Hội United Church.

Thứ hai Ted được gọi vào văn phòng hiệu trưởng. Chuyện gì đã xảy ra là Kartrud em gái của Greta đã quen biết những phụ nữ ở Hanratty trong năm ngày nhiều hơn là Greta trong mười tám tháng, và có người đã kể với cô ta về Ted và Frances. Frances nghĩ sau đó có thể Adelaide là người đã nói, chắc là Adelaide, nhưng cô đã lầm. Adelaide đã đến nhà Makkavala, nhưng cô không phải là người đã nói ra; ai đó đã đến trước cô. Kartrud, trong một cơn thịnh nộ đã có từ sự tranh chấp trong tang lễ, và mất mát ở đó, đã đến thăm cả hai, ông hiệu trưởng của trường trung học và ông mục sư của Giáo Hội United Church. Cô hỏi họ định dùng những biện pháp gì để giải quyết. Cả ông mục sư lẫn ông hiệu trưởng đều không muốn dùng biện pháp nào. Cả hai đều đã biết về chuyện này, và rất lo lắng, và hi vọng nó sẽ qua đi. Ted và Frances đều có giá trị cho họ. Cả hai đều nói với Kartrud là chắc chắn bây giờ, sau cái chết của đứa con, vợ và chồng sẽ gần lại với nhau và chuyện này sẽ bị lãng quên. Họ cho biết thật là một điều đáng tiếc để làm om sòm lên bây giờ, khi gia đình đã phải đau khổ vì một sự mất mát như vậy và sự tổn thương có thể được hàn gắn lại, với người vợ khôn ngoan hơn. Nhưng Kartrud hứa cô sẽ là người khôn ngoan hơn. Cô ngụ ý sẽ nói với Greta, trước khi cô trở về nhà, cô muốn nói sẽ thuyết phục Greta đi theo cô, nếu một cái gì đó không được thực hiện để chấm dứt chuyện này. Cô là một phụ nữ có quyền lực, cả về thể chất lẫn lời nói. Cô đã làm cho cả hai người đàn ông đều sợ hãi.

Ông hiệu trưởng nói với Ted là một vấn đề đáng tiếc đã làm ông quan tâm, được đưa lên trình với ông. Ông xin lỗi phải đưa nó ra ngay biết rằng anh vừa mất người thân nhưng ông không có sự lựa chọn nào khác. Ông nói hi vọng là Ted có thể đoán vấn đề ông muốn đề cập đến, trong đó liên quan đến một phụ nữ của thành phố này trước đây đã được sự tôn trọng của mọi người và ông hi vọng cô sẽ lấy lại được tình cảm đó. Ông tưởng tượng rằng có thể Ted đã quyết định chấm dứt mọi việc. Ông chờ đợi Ted sẽ làm một báo cáo mập mờ xấu hổ về vấn đề anh đã, hoặc sẽ, chấm dứt mọi chuyện, và cho dù nó có vẻ thuyết phục được hay không, ông hiệu trưởng đã chuẩn bị để chấp nhận bản báo cáo này. Ông chỉ thực hiện lời hứa của ông; như vậy Kartrud sẽ rời khỏi thị trấn mà không gây thêm rắc rối nữa.

Ted nhảy lên, trước sự ngạc nhiên của ông hiệu trưởng, và cho biết đây là một sự quấy rối, và anh sẽ không chịu đựng được. Anh nói anh biết ai đứng đằng sau vụ này. Anh nói anh sẽ không chấp nhận mọi sự can thiệp, các mối quan hệ của anh hoàn toàn là chuyện riêng của anh, và dù sao hôn nhân không là gì hết ngoài một phong tục lỗi thời thúc đẩy bởi các cơ quan của nhà thờ, giống như mọi thứ khác mà họ nhồi xuống cổ họng của người dân. Một cách không nhất quyết, anh tiếp tục nói rằng dù sao anh cũng sẽ chia tay với Greta, anh sẽ rời khỏi trường, công việc của anh, Hanratty; anh sẽ kết hôn với Frances.

Không, không, ông hiệu trưởng cứ lặp đi lặp lại, uống một ly nước. Anh không có ý định như vậy, thật là vô lý. Anh không thể quyết định được khi anh đang ở trong một trạng thái như thế này.

“Tâm trí của tôi đã quyết định từ lâu rồi,” Ted nói. Ông tin rằng đó là sự thật.

“ANH CÓ THỂ ÍT NHẤT hỏi em trước,” Ted nói với Frances. Họ đang ngồi trong phòng khách của căn hộ, cuối buổi chiều. Thứ hai đó Frances đã không đến trường trung học; cô đã ra lệnh cho nhóm ca hát gặp nhau tại Tòa Thị Sảnh, để cô có thể luyện tập cho họ ở đó, cho họ quen với sân khấu. Cô trở về nhà khá muộn và mẹ cô nói, “Có một người đàn ông chờ con trong phòng phía trước. Ông có nói tên, nhưng mẹ quên.” Mẹ cô cũng quên nói rằng ông mục sư đã gọi điện và muốn Frances gọi lại ông ta. Frances không bao giờ biết điều đó.

Cô nghĩ rằng có lẽ là nhân viên bảo hiểm. Có vài vấn đề về bảo hiểm cháy cho tòa nhà. Ông đã gọi tuần trước và hỏi nếu ông có thể đến gặp cô khi ông ghé tiếp theo trong thị trấn. Đi qua hành lang, cô cố gắng giải tỏa tâm trí để nói chuyện với ông, tự hỏi nếu cô có phải tìm một nơi khác để sống. Sau đó, cô nhìn thấy Ted ngồi bên cửa sổ, trong chiếc áo khoác. Anh đã không bật đèn. Nhưng một số ánh sáng từ ngoài đường rọi vào, vài cầu vồng Giáng Sinh màu đỏ và màu xanh lá cây múa máy trên người anh.

Cô biết ngay chuyện gì đã xảy ra khi cô nhìn thấy anh. Cô không biết chi tiết nhưng đại khái. Làm thế nào khác để anh có thể đến ngồi ở đây trong phòng khách của mẹ cô ở phía trước mặt là giấy dán tường cũ kĩ hình dương xỉ và Kinh Truyền Tin?

“Đây là một căn phòng kiểu cũ,” anh nói nhẹ nhàng, như thể đoán được suy nghĩ của cô. Anh trông mỏi mệt, anh ở trong trạng thái kỳ lạ, suy yếu, mơ màng tiếp theo những dòng khủng khiếp hoặc quyết định không thể sửa đổi. “Nó không giống như em chút nào.”

“Đây là phòng của mẹ em,” Frances nói, muốn hỏi - nhưng không đúng lúc - loại phòng nào sẽ giống như cô. Cô có vẻ như thế nào, đối với anh, anh đã thực sự nhận thấy bao nhiêu về cô? Cô kéo màn cửa lại và bật lên hai cái đèn treo tường.

“Đó có phải là góc của em không?” Ted hỏi một cách lịch sự, khi cô đóng bài nhạc trên cây đàn dương cầm. Cô đóng nó lại như vậy nó sẽ không làm phiền anh, hoặc để bảo vệ nó; anh không thích âm nhạc.

“Có lẽ vậy. Đó là Mozart”, cô nói vội vàng, chạm vào hình tượng rẻ tiền đặt trên chiếc bàn bên cạnh. “Nhà soạn nhạc yêu thích của em.”

Thật là một điều ngu ngốc, nữ sinh để nói. Cô cảm thấy lời xin lỗi của cô không phải để cho Ted, nhưng cho góc này của cuộc đời cô, đàn dương cầm và Mozart và bản in đen của Một Cái Nhìn của Toledo (A View of Toledo), mà cô rất thích, và bây giờ sẵn sàng để phơi bày và phản bội.

Ted bắt đầu kể với cô về các sự kiện trong ngày, những gì ông hiệu trưởng đã nói, những gì anh đã nói, như anh có thể nhớ. Khi kể, phần trả lời của anh đã phần nào dịu hơn, kiểm soát hơn và chu đáo hơn là khi xảy ra trong thực tế.

“Vậy, anh nói là anh sẽ kết hôn với em, và sau đó anh nghĩ, tất cả đều là giả định. Cái gì xảy ra nếu cô ấy nói không?”

“Ồ, anh biết em sẽ không...” Frances nói. “nói không”.

Tất nhiên là anh đã biết điều đó. Họ đang bàn bạc, không có gì có thể ngăn chặn họ. Không phải mẹ của Frances, bà ngồi trong bếp đọc sách và không biết bà ở dưới bản án tử hình (vì nó sẽ đưa tới, bà sẽ đến Clark và Adelaide và sự rắc rối trong nhà họ sẽ kết thúc cuộc sống của bà; họ sẽ quên những cuốn sách thư viện của bà và bà sẽ đi ngủ và chết đi). Không phải những đứa con gái nhỏ của Ted, họ trượt băng trưa nay ở trong sân ngoài trời, với tiếng nhạc văng vẳng “Chuyện khu Rừng Vienna” (Tales from the Vienna Woods), và vui chơi, một cách nhẹ nhàng và tội lỗi, nghĩ đến cái chết của người anh.

“Anh có muốn uống cà phê không?” Frances hỏi. “Ồ, em không biết nếu ở nhà có không. Em dành tất cả các phiếu giảm giá để mua trà. Anh có muốn uống trà không?”

“Chúng anh để dành tất cả để mua cà phê. Không. Được rồi em.”

“Em xin lỗi.”

“Anh thực sự không muốn cái gì hết.”

“Chúng ta bị choáng váng,” Frances nói. “Cả hai chúng ta đều bị choáng váng.”

“Dù sao nó cũng sẽ xảy ra. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải quyết định.”

“Anh nghĩ như vậy?”

“Ồ, có, tất nhiên,” Ted nói một cách sốt ruột. “Tất nhiên chúng ta sẽ phải quyết định.” Nhưng nó không có vẻ như vậy đối với Frances, và cô tự hỏi nếu anh chỉ nói vì anh không thể chịu nổi ý nghĩ bất cứ điều gì được thực hiện ngoài su kiểm soát của anh - và thật là lãng phí, thật tàn nhẫn - và bởi vì anh cảm thấy cần phải che giấu cô vai trò cho dù rất nhỏ mà cô đã can dự vào tất cả chuyện này. Không, không phải là một vai trò nhỏ; một vai trò mơ hồ. Một chuỗi dài các sự kiện, một số nhiều được che giấu để cô không biết, đã đưa ông đến đây để cầu hôn cô tại địa điểm thích hợp nhất, phòng khách của mẹ cô. Điều này cần thiết cho cô. Và nó không ích lợi để nghĩ, có ai khác cũng sẽ làm như vậy, nó có sẽ xảy ra không nếu chuỗi sự kiện không liên kết chính xác như thế? Bởi vì nó được liên kết như vậy, và không phải là bất cứ ai khác. Đó là Frances, cô đã luôn tin tưởng một cái gì đó sẽ xảy ra với cô, một thời điểm phân chia rõ ràng sẽ đến, và cô sẽ được đối diện với tương lai của cô. Cô đã thấy trước điều đó, và cô có thể thấy trước một số tai tiếng; nhưng không với gánh nặng, xáo trộn, khả năng thất vọng, điều đó ở ngay trung tâm của nó.

“Chúng ta sẽ phải cẩn thận”, cô nói.

Anh nghĩ cô muốn nói là họ không nên có con, ít nhất là trong một thời gian ngắn, và anh đồng ý, mặc dù anh nghĩ cô chọn một thời điểm không thích hợp để đề cập đến. Cô không muốn nói như thế.

Gần ba mươi năm sau đó, Frances đang chào khách, đứng cạnh em trai Clark và quan tài của em dâu Adelaide trong Nhà Quàn Hanratty. Nơi này là một phần mở rộng mới của cửa hàng bán bàn ghế bên cạnh cửa hàng cũ bán đồ kim khí. Cửa hàng kim khí bị cháy rụi. Vì vậy, Frances đang đứng bên dưới nơi cô từng sống, nếu có thể tưởng tượng được. Frances không tưởng tượng đến.

Tóc cô có một màu sắc kỳ lạ. Những sợi tóc đen đã chuyển sang xám nhưng không phải màu đỏ, thành một hỗn hợp tóc hoa râm mà các con gái của cô đã thuyết phục cô để nhuộm đi. Nhưng họ đã chọn lộn màu cho cô. Màu tóc sai lầm, tuy nhiên, giống như son môi nhạt tan, bộ quần áo phù hợp kẻ sọc, tướng gầy ốm chịu đựng và vẻ phân tâm, đầy năng lượng, chỉ làm cho cô trông giống cô hơn, và nhiều người rất vui mừng khi gặp cô.

Cô có trở lại trước đây, tất nhiên, nhưng không thường xuyên. Cô không bao giờ đem Ted theo. Cô mang các con về, họ nghĩ Hanratty là một nơi cổ xưa, vô lý, ngớ ngẩn mà cha mẹ của họ đã sống qua. Cô có hai con gái. Ted có tất cả bốn con gái, nhưng không có con trai. Mỗi lần trong phòng sinh, Frances đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô tiếp tục tin rằng Adelaide đã cho tin về cô, và cô vẫn tức giận về chuyện đó, mặc dù cô thấy có thể dễ dàng cho cô hơn nên biết ơn cô ấy. Bây giờ Adelaide đã chết. Cô rất béo mập; cô có vấn đề về tim.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Khách tại nhà tang lễ không hỏi Frances về Ted nhưng cô cảm thấy điều này là do sự ngượng ngùng ngày xưa, không phải ghét bỏ. Họ hỏi về những đứa con của cô. Sau đó Frances tự cô đã nêu tên của Ted, nói rằng con gái nhỏ đã về nhà từ Montreal, nơi cô đang theo học, để ở một vài ngày gần cha cô trong khi mẹ đi vắng. Ted đang ở trong bệnh viện, anh bị bịnh thũng. Anh vào bệnh viện khi trở cơn, bớt đi, trở về nhà lại. Tình trạng này sẽ kéo dài một thời gian.

Sau đó mọi người bắt đầu nói về Ted, nhớ lại những trò khôi hài trong lớp học của anh, nói rằng chưa bao giờ có được ai như anh, cần phải có thêm nhiều giáo sư như thế, thật là cả một loại trường khác họ sẽ có được. Frances cười, đồng ý, nghĩ đến thế nào cô cũng phải báo cáo tất cả điều này cho Ted, nhưng một cách bình thường, như vậy anh sẽ không nghĩ họ thế hiện để cổ vũ anh. Anh không bao giờ trở lại dạy, sau khi rời khỏi Hanratty. Anh có việc làm tại Ottawa, trong chính phủ, như một nhà sinh vật học. Có một công việc như vậy có thể được trong thời kỳ chiến tranh, mà không cần bằng cấp cao. Frances làm việc như một giáo sư âm nhạc, để họ có thể gửi tiền cho Greta, cô ấy đã trở lại miền Bắc Ontario, với gia đình của cô ta. Cô tin rằng Ted thích công việc của anh. Anh đã tham gia vào nhiều bàn cải và tranh chấp lớn và nói chuyện bất cần đạo lý nhưng điều này như cô có thể nhìn thấy là cách hành xử của công chức. Nhưng anh đã nhìn vào việc giảng dạy như là một nghề nghiệp thật sự của anh. Anh nhắc càng ngày càng nhiều về những ngày giảng dạy, khi tuổi càng cao, làm cho chúng trở thành một loại phiêu lưu nối tiếp, với những ông hiệu trưởng điên khùng, hội đồng nhà trường phi lý, học sinh ngoan cố nhưng cuối cùng khuất phục, sự chú ý phát xuất ra ở những nơi không nghĩ đến được. Anh sẽ vui mừng khi biết bao kỉ niệm của học trò anh phù hợp với ký ức của anh.

Cô cũng định kể với anh về Helen, con gái của Adelaide, một người phụ nữ tròn trịa vào tuổi ba mươi. Cô đến mời Frances có một cái nhìn gần vào Adelaide, miệng được khép chặt và kín đáo như chưa bao giờ xảy ra khi cô còn sống.

“Cô xem họ làm thế nào, họ luồn dây kẽm vào hàm để đóng lại. Đó là cách họ làm bây giờ, họ cho dây kẽm vào hàm và nó không bao giờ có vẻ tự nhiên. Họ thường cho vào các miếng bông nhỏ và độn vào môi nhưng họ không làm như vậy nữa, quá nhiều rắc rối.”

Một người đàn ông mập, mặt tái nhạt, sử dụng hai cây gậy, đi đến Frances.

“Tôi không biết bà nhớ tôi không. Tôi từng là hàng xóm của Clark và Adelaide. Fred Beecher.”

“Có chứ, tôi nhớ ông,” Frances nói, mặc dù cô không thể nghĩ trong một lúc làm thế nào cô nhớ ông ta. Ký ức trở lại với cô khi họ nói chuyện. Ông cho cô những kỉ niệm láng giềng với Adelaide và nói với cô về phương pháp điều trị của ông cho viêm khớp. Cô nhớ Adelaide kể rằng ông nôn trong tuyết. Cô nói cô rất tiếc về nỗi đau, và sự đi đứng khó khăn của ông, nhưng cô thực sự muốn nói cô xin lỗi về vụ tai nạn. Nếu ông không đi ra ngoài trong tuyết ngày hôm đó để chở chiếc xe em bé qua phố, Frances sẽ không sống tại Ottawa bây giờ, cô sẽ không có hai con, cô sẽ không có cuộc sống của cô, không cùng cuộc sống. Đó là sự thật. Cô chắc chắn như vậy, nhưng quá ghê gớm để nghĩ đến. Góc độ mà cô đã nhìn thấy nó không bao giờ có thể được chấp nhận; nó có vẻ vô nhân đạo. Và nếu ông đã không đi ra ngoài ngày hôm đó - Frances suy nghĩ vừa nói chuyện với ông - tất cả chúng ta sẽ đang ở đâu bây giờ? Bobby sẽ khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ anh ta sẽ là một kĩ sư - những ý thích của anh lúc trẻ con, bây giờ được Ted thường xuyên gợi lại hơn, làm cho nó có vẻ thực tế - anh sẽ có một công việc tốt, thậm chí có thể là một công việc thú vị, một người vợ và con cái. Greta sẽ đi đến thăm Ted trong bệnh viện, chăm sóc bệnh thũng của anh. Frances có thể vẫn có mặt ở đây, tai Hanratty, giảng dạy âm nhạc; hoặc cô có thể ở nơi nào khác. Cô có thể đã bình phục trở lại, đã yêu một người nào khác, hoặc cô có thể trở thành khó khăn và đơn độc vì vết thương của cô.

Cả một sự khác biệt, Frances nghĩ. Cô không biết sự suy nghĩ đó đến từ đâu hoặc nó có nghĩa gì, vì tất nhiên là có sự khác biệt, ai cũng có thể nhìn thấy đó, sự khác biệt của một cuộc sống. Cô đã có tình yêu của cô, vụ tai tiếng của cô, người đàn ông của cô, con cái của cô. Nhưng bên trong cô tự đánh dấu đi, cùng một Frances đã có ở đó trước khi mọi chuyện xảy ra.

Chắc chắn không hoàn toàn giống nhau.

Giống nhau.

Tôi sẽ càng ngày càng tệ như Mẹ khi tôi già đi, cô nghĩ, xoay qua một cách hăm hở để chào một ai đó. Không sao đâu. Cô còn cả một con đường để đi nữa.

Hết

Thực hiện bởinhóm Biên tập viên :Mai – Du Ca – Tiểu Bảo Bình(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx