sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

1. Mười năm - Phần 1

Mười năm

***

Vô Xứ Khả Đào

Khi Tứ Nguyệt ôm một đống tài liệu bước về phía phòng họp, Natalie đang dẫn mấy người khách đi vào văn phòng. Hành lang chật hẹp, Tứ Nguyệt nghiêng người nép sang bên cho họ qua trước.

Chồng tài liệu cao ngang người, để đỡ tốn sức, cô đem một nửa gác lên thành cửa sổ. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào cánh tay ấm áp, Tứ Nguyệt bê tài liệu cũng lâu, ngón tay bị ép đến mức hơi tê, thấy hầu hết mọi người đã đi qua, cô vội bước, chợt va vào một người đi sau cùng.

“Rầm” một tiếng, tài liệu trong tay nghiêng ngả rơi xuống như tuyết lở, Tứ Nguyệt sợ quá kêu lên. Người kia phản ứng cũng rất nhanh, vươn tay đỡ lấy chồng tài liệu đang nghiêng như tháp Pisa.

Giật mình hú vía, Tứ Nguyệt toát mồ hôi lạnh dù điều hoà trong văn phòng vẫn bật. Người kia thấy cô loay hoay, cũng không rụt tay về, tiếp tục đỡ chồng tài liệu giúp cô. Cô cúi đầu, chỉ thấy những ngón tay thon dài sạch sẽ và tay áo phẳng phiu màu xanh biển của đối phương.

Hẳn là một anh chàng trẻ tuổi. Cô bỗng thấy có cảm tình, vội vàng cảm ơn. Đối phương chỉ cười cười: “Chị đỡ được chưa?”

Tiếng nói êm tai dễ nghe như vậy, trong khoảnh khắc, Tứ Nguyệt hơi hoảng hốt… dường như đã từng nghe thấy ở đâu rồi. Cô cố nén cảm giác khác thường, gật đầu nói: “Được rồi, cảm ơn anh.”

Chồng tư liệu được trao trả xong, người kia cuối cùng cũng lộ mặt, đúng là một anh chàng còn trẻ. Mắt một mí, tóc ngắn, mũi rất cao, môi hơi mỏng, nhẹ nhàng dễ chịu, hệt như màu xanh biển của chiếc áo anh ta đang mặc.

“Nguỵ Vũ Thừa?” - Tứ Nguyệt buột miệng gọi tên anh ta trong khi đầu óc vẫn còn bán tín bán nghi.

“Hi, chào cậu, Tứ Nguyệt.” - So với cô, người đàn ông trẻ có vẻ không quá ngạc nhiên, hơi nhướn mày - “Trùng hợp nhỉ.”

Cậu ta còn nhớ rõ tên mình. Tứ Nguyệt kinh ngạc nghĩ.

Lại “rầm” một cái, chồng tư liệu đổ xuống.

Về sau nhớ lại, chuyện này giống như một câu nói của ai đó, it’s your destiny. Không tránh được!

Giám đốc nhìn thấy khách hàng VIP cùng Tứ Nguyệt cùng ngồi xổm trên hành lang xếp tài liệu, mặt xám ngắt, đích thân đi tới, khom người hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Tứ Nguyệt nghẹn lời. May mà Nguỵ Vũ Thừa không giống vậy: “Không có gì, là tôi đụng vào cô ấy.”

“Cậu tới bàn về hợp đồng PR?” - Tứ Nguyệt không nhịn được, hỏi.

“À, không, không phải. Tớ ở phòng kỹ thuật. Hôm nay không có việc gì nên đi cùng qua xem.” - Nguỵ Vũ Thừa đưa trả cô số tài liệu đang cầm, liếc sang nhìn giám đốc. “Vừa vặn lại gặp bạn học cũ.”

Đi vào phòng họp, lẳng lặng đưa xong tài liệu, ngồi xuống một chỗ ngoài rìa, Tứ Nguyệt cúi đầu nghe giám đốc cùng khách hàng thông báo về tiến độ liên hệ truyền thông, đầu óc bắt đầu nghĩ lan man.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tưởng như rất lâu, hoá ra lại rất mau. Tứ Nguyệt nhấp nhổm ngồi nghe, mãi đến cuối cùng, bên cô tiễn ba người khách ra cửa thang máy, nói chuyện, tạm biệt. Cô vẫn không ngẩng đầu nhưng thấy bàn tay kia chìa đến trước mặt: “Hợp tác thuận lợi.”

“Hợp tác thuận lợi.” - Cô hơi đỏ mặt nhưng cũng phải ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng bừng ấy.

Nguỵ Vũ Thừa cười cười, cùng đồng sự đi vào thang máy, thân hình cao gầy dần biến mất sau cánh cửa từ từ đóng lại.

Sau khi khách về, Tứ Nguyệt không tránh khỏi bị sếp sạc. Công ty của Nguỵ Vũ Thừa là khách hàng quan trọng của công ty, vậy mà cô không những không sớm chuẩn bị tài liệu cẩn thận, lại còn va vào người ta trên hành lang. May là khách hàng rất hài lòng với phương án truyền thông của bên cô nên cuối cùng giám đốc cũng thả cho cô đi.

Ngay lúc đó, Natalie chạy tới buôn chuyện: “Nghe nói bà va vào CTO của HA á.”

“Anh ta là giám đốc kỹ thuật của HA?” - Tứ Nguyệt gần như không thể tưởng tượng được, giật mình, hỏi - “Bà bảo tại sao anh ta lại tới đây?”

Natalie nhún nhún vai: “Ai mà biết?!”

Tứ Nguyệt hơi uể oải bóp trán, điện thoại di động chợt rung lên báo có tin nhắn.

“Tối nay tụ tập, đừng quên đấy, Roxy, 8 rưỡi.”

Tứ Nguyệt xem đồng hồ, nhắn trả lời: “Ừ, không quên đâu.”

“À, tối nay sẽ có bất ngờ thú vị nhá!”

Tứ Nguyệt lại khó kìm được, đưa tay bóp trán lần nữa. Bất ngờ thú vị? Còn có ai bất ngờ hơn chính cô hôm nay? Cô đã gặp lại Nguỵ Vũ Thừa cơ đấy! Thực sự cô có thể tưởng tượng cảnh lũ kia trợn mắt há mồm tối nay , khi cô buôn chuyện này.

...

Buổi tối, quán bar Roxy.

Khi Tứ Nguyệt đến, Đỗ Phi liếc mắt thấy cô, vẫy tay: “Đây!”

“Uống gì? Bols

[1] trứng, cam hay blackcurrant[2]?” - Đỗ Phi gọi người phục vụ, hỏi thành thạo.

“Không uống rượu có được không?”

Thật ra Tứ Nguyệt muốn uống soda, lời nói của cô làm cho lũ bạn cả trai lẫn gái đang ngồi gào lên, bảo:

“Chơi hết mình mà đòi không uống rượu là thế nào? Mà rượu này độ cồn thấp thế, say làm sao được!”

“Blackcurrant” - Tứ Nguyệt đành chịu.

“Rồi, bắt đầu nhé?” - Đỗ Phi lấy vỏ chai rượu đặt nằm ra giữa bàn, ngón tay vươn tới xoay nhẹ - “Luật chơi như cũ.”

Vỏ chai quay đều mươi vòng, từ từ dừng lại, miệng chai chỉ vào Tứ Nguyệt.

Tứ Nguyệt thở dài, không nói gì, uống non nửa ly rượu ngọt mùi blackcurrant, viên đá chạm vào thành cốc kêu lanh canh.

“Câu hỏi thứ nhất, hơi bị đơn giản á.” - Một đứa nói - “Tứ Nguyệt, một tuần trở lại đây, cậu gặp được chuyện gì đáng kể nhất?”

“Chuyện đáng kể nhất…” - Tứ Nguyệt nghĩ ngợi một lát, trong lòng đã có câu trả lời - “là…”

“Ê, các cậu, bất ngờ thú vị đã đến!” - Đỗ Phi đột nhiên ngắt lời cô - “Các cậu quay đầu lại nhìn xem là ai!”

Áo phông polo đen, áo gió màu kaki khoẻ khoắn, tóc ngắn, mắt một mí.

Nguỵ Vũ Thừa.

Tim Tứ Nguyệt bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô cúi thấp đầu giấu mặt rồi uống một ngụm lớn chất lỏng màu tím sẫm trong ly. Bên tai cô, những tiếng kêu kinh ngạc thán phục vang lên.

“Tớ không hoa mắt chứ, Nguỵ Vũ Thừa à?”

“Thiên tài trẻ tuổi về lúc nào thế?”

“Ai gọi cậu đấy?”

Nhận bao ánh mắt đổ dồn vào, Nguỵ Vũ Thừa có vẻ thản nhiên điềm tĩnh hơn tất cả mọi người. Anh lần lượt bắt tay từng bạn học cấp 3, người thì vẫn nhớ tên, người thì không nhớ nên phải giới thiệu lại, bầu không khí thân mật dễ chịu.

Đến lượt Tứ Nguyệt, anh mỉm cười đầy ý vị sâu xa, chỉ nói: “Chào cậu.”

Tứ Nguyệt cầm tay anh, bàn tay mạnh mẽ ấm áp, chẳng biết có phải vì uống rượu không mà mặt cô đỏ lên, nóng bừng: “Chào cậu.”

“Tứ Nguyệt, cậu buôn tiếp chuyện đi.” Sau khi cả đám ngồi xuống hết, một đứa lại quay về chủ đề vừa nãy.

“Chuyện định buôn là về… cậu ấy” - Tứ Nguyệt thành thật chỉ về phía Nguỵ Vũ Thừa - “Sáng nay bọn tớ vừa gặp, cậu ấy là khách hàng mới của công ty tớ.”

“Trùng hợp thế á?”

“Sao lúc nãy cậu không kể?”

Cả lũ lại nhao nhao, Tứ Nguyệt chỉ đành cười: “Chứ không phải đang định nói thì các cậu ngắt lời à?”

Giọng Nguỵ Vũ Thừa vang lên vui vui: “Ừ đấy, tớ gặp lại Tứ Nguyệt, cũng ngạc nhiên lắm.”

“Phải rồi, phải rồi. Các cậu vốn có duyên mà. Cán sự Toán, cán sự Văn.” - Đỗ Phi nhìn vẻ ngượng nghịu của Tứ Nguyệt, thích thú nói đùa.

Tứ Nguyệt mím môi, chẳng biết nói gì, đành nhìn ly blackcurrant sắp cạn sạch.

Trong chốc lát, đám bạn cấp 3 quên luôn trò chơi, bắt đầu túm năm tụm ba tán gẫu. Rồi tay DJ của quán bar xưa nay vẫn ưa yên tĩnh này đột nhiên đổi nhạc sang bản “Đấu ngưu” giọng nữ. Không giống như Châu Kiệt Luân đọc rõ từng lời rap, nữ ca sĩ chẳng rõ tên đang cố gắng biến đổi bài hát theo phong cách hip hop tự do, nghe cũng mới lạ.

Tứ Nguyệt gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn theo giai điệu sống động, không kìm được, ngước mắt. Trong khung cảnh tối mờ, gương mặt của người con trai ngồi kia trở nên mơ hồ, chỉ còn thấy được những đường viền đẹp gọn gàng. Cô chợt ngơ ngẩn, nhớ lại tình cảm thầm lặng hồi đi học.

Thời cấp 3, cô và đám bạn điên cuồng hâm mộ Châu Kiệt Luân, lúc đó vẫn còn là một ca sĩ mới có vẻ hơi rụt rè. Khi ấy đĩa CD cũng hiếm chứ đừng nói là MP3. Mỗi ngày, đến giờ tự học, cả lũ đem băng nhạc nhét vào chiếc cassette bỏ túi màu đen, vừa nghe vừa làm bài tập, thấy thầy cô bước vào thì giả vờ như đang nghe băng tiếng Anh. Trên đường đến trường cũng cắm tai nghe, đạp xe băng băng, tóc bay bay trong gió sớm, đám con trai lẩm nhẩm “Song tiệt côn”, đám con gái thì thích “An tĩnh”. Chìm trong những giai điệu ấy, cả lũ cùng nhau lo kiểm tra Toán buổi sáng, lại chờ mong trận bóng rổ buổi chiều.

Ngày đầu đi học, thầy chủ nhiệm phân công cán sự các môn theo điểm thi đầu vào. Tứ Nguyệt dĩ nhiên làm cán sự Văn, còn anh chàng Nguỵ Vũ Thừa ngồi bàn sau hoá ra lại là trường hợp đặc biệt. Thầy chủ nhiệm hỏi: “Nguỵ Vũ Thừa, điểm Toán, Lý, Hoá của em đều cao, em muốn làm cán sự môn nào?”

Cậu học sinh cao lớn gãi đầu, nói đại: “Toán đi ạ.”

Thế là cả lớp đều biết, quái vật đạt điểm tuyệt đối trong các môn tự nhiên chính là cái cậu mắt một mí đẹp trai này.

Nhưng cậu ta cũng không phải dạng mọt sách, Tứ Nguyệt thường hâm mộ vì cậu ta không cần làm bài tập mà điểm vẫn cao chót vót. Khi cả lớp còn ngồi gào thét căm hờn vì bài kiểm tra Lý khó điên rồ, cậu ta ôm bóng rổ chuồn ra sân tập.

Một bữa nghỉ trưa, Tứ Nguyệt nằm nhoài ra bàn, đờ đẫn nghe băng, quyển lời bài hát bày trước mặt. Nguỵ Vũ Thừa từ sân bóng quay về, cúi xuống nhìn lướt qua: “Cậu cũng thích Châu Kiệt Luân?”

Ánh nắng buổi trưa từ ngoài chiếu vào, cậu ta thì đến gần như vậy, khoé môi cong cong đẹp như thế, Tứ Nguyệt thậm chí còn nhìn được mấy sợi râu lún phún bên mép cậu ta, cô không thấy khó chịu, chỉ có một cảm giác thật tươi trẻ.

Tứ Nguyệt bỗng dưng đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ tự nhiên, gật đầu: “Đúng rồi.”

Cậu ta lơ đãng ngồi xuống bên cô, hỏi: “Cán sự Văn, sao bài tập làm văn nào cậu cũng viết dài thế?”

Tứ Nguyệt tức tối: “Thế còn cậu, chả thấy làm gì mà điểm Toán 10 phẩy?”

Nguỵ Vũ Thừa lại quen tay gãi đầu, thành thật nói: “Bài thi dễ quá ấy mà.”

Tứ Nguyệt nhăn mặt, sao cô không thấy dễ?

“Hay là thế này, môn tự nhiên cậu không hiểu bài nào thì hỏi tớ. Văn cổ điển gì gì, tớ hỏi cậu!” - Nguỵ Vũ Thừa suy nghĩ một lát rồi nói.

“Được, cùng tiến bộ!”

Họ dần thân nhau hơn. Tứ Nguyệt biết Nguỵ Vũ Thừa thích nhất bài “Đấu ngưu”, có lẽ là vì liên quan đến niềm đam mê bóng rổ. Mỗi lần vào sân, cậu ta nhai kẹo cao su, giơ ngón tay chỉ huy cả đội tấn công hoặc phóng thủ, động tác tranh bóng, khống chế bóng không hấp tấp cũng không chần chừ. Quanh sân, đám con gái từ lớp 10 đến lớp 12 điên cuồng hô “Nguỵ Vũ Thừa cố lên.”

Đợt ấy, tất cả những hiểu biết của Tứ Nguyệt về bóng rổ chỉ dừng ở câu “Lớp mình thắng bao nhiêu điểm”. Mãi đến khi môn Thể dục yêu cầu phải thi ba bước lên rổ, cô mới nhận ra mình đúng thật chẳng có năng khiếu gì cả. Vì vậy, hết giờ học, cô quay lại tìm Nguỵ Vũ Thừa, lúc này đang uống nước ừng ực, hỏi: “Có bí quyết gì để tập ba bước lên rổ không?”

“Cậu không phải trượt thể dục đấy chứ?”

“Ừm…” - Tứ Nguyệt thấy ngượng cả người.

“Tuần này tớ dạy cậu, nhưng cậu phải làm văn cho tớ cơ.” - Nguỵ Vũ Thừa cười ranh mãnh khoe hàm răng trắng tinh.

“Được rồi!”

Tứ Nguyệt là học sinh ngoan, thẳng thắn thông minh, thành tích học tập lại tốt, đối xử với ai cũng nhiệt tình. Mấy cậu trong đội bóng rổ đều sẵn sàng giúp cô luyện tập, bởi vì cô hiền, có bị cười là chơi kém, toàn mắc lỗi chạy bước, cô cũng không tức giận.

Đến ngày thi, Tứ Nguyệt cuối cùng cũng ném được đủ sáu quả vào rổ trong thời gian quy định. Cô chống tay lên đầu gối, há mồm thở dốc, ngoảnh về phía ông tướng Nguỵ Vũ Thừa đang ung dung bên kia, giơ ngón tay hình chữ V.

Nguỵ Vũ Thừa từ lan can nhảy xuống, vỗ vỗ tay: “Đi, mình đi ăn mừng tí đã!”

Hai người đến căng tin mua hai que kem chanh, một đồng một que. Kem màu vàng nhạt, bên ngoài là một lớp đá mỏng, cắn một miếng, bên trong có kem bọc sirô chanh, rất đã khát. Tứ Nguyệt chúm môi mút kem, miệng lúng búng nói: “Cảm ơn cậu nhé.”

Nguỵ Vũ Thừa cắn vài miếng hết que kem rồi cho tay vào túi: “Không có gì, cậu đừng quên giúp tớ làm văn là được.”

Bọn họ cùng đi về phía bãi gửi xe lấy xe đạp. Dưới nắng chiều, hai cái bóng thật dài đổ song song, lúc chạm vào, lúc cách ra. Bãi gửi xe đã vắng hoe, hệt như cả trường lúc này, ai đó huýt còi, họ vẫy tay tạm biệt.

Kỳ thi cuối năm lớp 10 sắp đến, thầy chủ nhiệm mở “trận càn” đột xuất, yêu cầu lục cặp cả lớp, mục đích là tịch thu hết những băng nhạc vô bổ. Lúc ấy, cuốn băng “Jay” của Tứ Nguyệt đang đặt trong máy Walkman của Nguỵ Vũ Thừa cũng hy sinh oanh liệt. Nguỵ Vũ Thừa tỏ ý xin lỗi, cô chẳng nghĩ ngợi, nói: “Không sao, thi xong sẽ được trả thôi mà.”

Thực ra, không nghe thì không nghe. Dù sao cũng gần thi, cả lớp không ai dám lơ là, trừ Nguỵ Vũ Thừa, mà ngay cả Nguỵ Vũ Thừa thì cũng vì không thuộc văn cổ điển, bị cô dạy Văn gọi xuống phòng giáo viên mắng gay gắt.

Thi xong, Tứ Nguyệt quay về trường lấy phiếu điểm, nhân tiện xem danh sách phân ban A - C. Hôm đó, Nguỵ Vũ Thừa không tới, bài thi Toán cũng để người khác cầm hộ. Ở phòng giáo viên, cô nghe được thầy dạy Toán vui vẻ ca ngợi cậu học trò cưng: “Cho vào đội tuyển Toán rồi, không khéo còn được giải nhất đem về ấy.”

Tứ Nguyệt tự nhiên nhìn ra sân bóng rổ bên ngoài cửa sổ. Đúng thật là không thấy hình dáng vô cùng quen thuộc trong đám con trai kia. Đáy lòng cô âm thầm buồn bã, vậy là… sau này họ cũng không học cùng lớp nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx