sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

2. Mười năm - Phần 2

Lớp 11 ở lưng chừng, tuy không căng thẳng thi cử như lớp 12 nhưng cũng chẳng còn cảm giác mới mẻ như lớp 10. Tứ Nguyệt chuyển ban C, đôi lúc đi qua lớp cũ, thấy có đứa gọi: “Cán sự Văn, bài làm văn của cậu giờ thành văn mẫu của lớp tớ nhá!” Có đứa thì kêu: “Không có cậu, mỗi lần kiểm tra chả ai che hộ, toàn bị túm.”

Nguỵ Vũ Thừa vẫn ngồi chỗ cũ. Không biết có phải ảo giác hay không, Tứ Nguyệt thấy sau khi đi luyện thi Olympic Toán trở về, cậu ta cao thêm một chút. Có lẽ vì suốt kỳ nghỉ hè không chơi bóng, nom cậu ta cũng trắng hơn nhiều.

Xoay cây bút trong tay, cậu ta cũng cười, hét lên: “Cũng chả ai giúp tớ làm văn nữa.”

Tứ Nguyệt mỉm cười tự nhiên duyên dáng: “Cậu mời tớ ăn kem chanh, tớ viết giúp cậu một bài.”

“Quá đáng giá á!” - Nguỵ Vũ Thừa bỏ bút đứng lên - “Đi, đi luôn!”

Nhưng dù sao họ cũng chẳng học cùng lớp, những cơ hội nói chuyện phiếm và vui đùa như vậy ngày một thưa dần. Và tất cả những tin tức về Nguỵ Vũ Thừa mà Tứ Nguyệt nghe được từ miệng lũ bạn, từ nội san của trường, chẳng có gì khác ngoài những đợt tập huấn đội tuyển, những giải thưởng Olympic Toán các cấp. Ở trong trường, anh chàng này luôn nổi bật đến mức không thể bỏ qua được.

Chớp mắt đã thi xong đại học, Tứ Nguyệt đỗ nguyện vọng 1, là một trường hạng khá ở tỉnh khác. Cô quay về trường cấp 3 lấy giấy báo trúng tuyển, nhìn ngắm từng cảnh vật trong trường, cảm thấy một chút tiếc nuối. Sau khi dạo quanh một vòng, Tứ Nguyệt đến chỗ gửi xe, chợt nghe ai đó gọi.

“Tứ Nguyệt!”

Là Nguỵ Vũ Thừa.

Cậu ta không thi đại học, bởi vì có thành tích xuất sắc ở Olympic Toán quốc tế nên được một trường đại học danh tiếng của Mỹ tuyển thẳng.

Nhìn thấy cậu ta ở bãi xe, Tứ Nguyệt nhớ về hai năm trước, bọn họ ăn kem, cùng đi đến đây rồi vui vẻ chào tạm biệt. Cô chợt thấy lòng chùng xuống, cúi thấp đầu che giấu cảm xúc, gượng cười nói: “Còn chưa chúc mừng cậu nhỉ, bao giờ thì đi?”

“Xong visa rồi, tháng tám bay. Nói thật là cũng hơi lo, một mình ra nước ngoài mà.” - Nguỵ Vũ Thừa gãi gãi đầu. Mặc cho người khác ghen tị thế nào, với Tứ Nguyệt, cậu ta vẫn tỏ ra thành thật - “Ở lại thực ra cũng tốt, mọi người học cùng nhau đông vui hơn.”

“Ừm, nhưng mà cậu thật là giỏi lắm lắm ấy!” - Tứ Nguyệt khen chân thành.

Nguỵ Vũ Thừa có vẻ ngượng ngập gãi gãi đầu: “Phải rồi, cậu còn nhớ cái này không?”

Cậu ta lắc lắc cái hộp nhỏ trong tay.

“Hồi lớp 10, thầy chủ nhiệm gom hết băng nhạc đi tiêu huỷ.” - Cậu ta nói nghiêm trang - “Tớ đi mua băng khác, trả cậu.”

Cậu ta mà không nói thì Tứ Nguyệt cũng quên nên khi nhận cuốn băng, cô cười tủm tỉm: “Cảm ơn cậu.”

Hôm đấy, Nguỵ Vũ Thừa mặc áo phông trắng, đứng dưới nắng gắt, trông cao ngất như cây bạch dương, cậu ta nhếch môi cười cười, trên thái dương còn lấm tấm mồ hôi: “Cậu… nhớ nghe kỹ lại một chút nhé.”

Sau đó, Tứ Nguyệt về nhà, nhưng không mở hộp băng.

Khi ấy đã bắt đầu có máy nghe MP3. Nhân dịp cô đỗ đại học, bố mẹ thưởng cho một chiếc. Dù dung lượng rất nhỏ, chỉ có thể lưu được hơn chục bài, cô không chần chừ đem “Đấu ngưu” đặt ngay đầu danh sách.

Rồi cô rời quê, học đại học, đi làm, vẫn luôn mang theo hộp băng bên người nhưng không mở ra lần nào, như thể hộp băng nho nhỏ đang ẩn giấu tâm sự của chính mình.

Bởi vì ký ức thời trung học đã ngừng lại vào ngày hè trời xanh mây trắng nọ, cùng với người con trai tuấn tú kia, bay qua đại dương.

“Chúng mình tiếp tục chơi đi!” - Trong đám bạn có đứa lên tiếng rủ - “Chơi trò Liều khai thật.”

Tứ Nguyệt bừng tỉnh lại, thấy một đứa xoay cái chai trên bàn.

Trùng hợp thế nào, lại trúng Tứ Nguyệt. Cô hơi lúng túng nhìn ly rượu đã trơ đáy, nghe Đỗ Phi nói quả quyết: “Rót ly nữa.”

“Ừm, hỏi cái gì?”

“Hồi trước cậu yêu thầm ai trong số mấy trai đẹp ngồi đây?” - Không biết đứa xấu xa vô đạo đức nào đặt câu hỏi như vậy.

Bất giác Tứ Nguyệt lại đỏ mặt.

Bất giác Tứ Nguyệt lại đỏ mặt. Cô nuốt hết ngụm rượu trong miệng, không dám nhìn phản ứng của ai, chẳng thể làm gì hơn là chỉ bừa vào anh chàng ngồi cạnh: “Bé Bự, hồi cấp 3, tớ thầm yêu cậu đấy!”

“Bé Bự”, bây giờ cao gầy chứ không béo nữa, tỏ ra kinh hãi: “Thật à? Mình ngồi cùng bàn lâu thế, sao cậu không nói sớm? Nếu biết thì tớ đã chả cưới vội, chờ cậu.”

Cả lũ cười ha hả, cũng tha cho Tứ Nguyệt.

Tối nay, vì Nguỵ Vũ Thừa mới về, không khí càng thêm hào hứng, quay đi quay lại đã gần nửa đêm.

Ra khỏi quán, cả lũ phân công ai ngồi chung xe với ai. Hỏi một vòng, hoá ra Nguỵ Vũ Thừa và Tứ Nguyệt lại về cùng đường,

Đỗ Phi đẩy luôn Tứ Nguyệt sang phía anh: “Nhớ đưa người ta về nhá!”

Đỗ Phỉ được bạn trai qua đón rồi, Tứ Nguyệt hơi lúng túng, đành lên xe với Nguỵ Vũ Thừa. Cô hơi say nhưng lại ham nói: “Sao cậu lại chấp nhận làm liều chứ không chịu khai thật?”[3]

Nguỵ Vũ Thừa nhẹ nhàng đem áo gió khoác lên người cô, cười bâng quơ: “Cậu cũng thế còn gì. Cậu chọn khai thật, nhưng có thật là khai thật không?”

“Ơ…” - Tứ Nguyệt hơi ngớ ra - “Gì cơ?”

Mắt Nguỵ Vũ Thừa sáng lên, anh cười, lắc đầu: “Không có gì.”

Xe đến dưới nhà, Nguỵ Vũ Thừa đưa cô xuống, ân cần dặn: “Nghỉ ngơi cho khoẻ, hai hôm nữa gặp lại.”

Mãi sau, Tứ Nguyệt mới hiểu “hai hôm nữa” nghĩa là sao.

Đó là ngày tổ chức lễ ra mắt sản phẩm của khách hàng bên cô. Công ty internet non trẻ này thu hút sự chú ý vì đã triển khai một hệ thống mạng mới. Từ sáng sớm, Tứ Nguyệt phải đến địa điểm tổ chức sự kiện, lo liên lạc với truyền thông, đón khách, phát quà.

Đúng hôm ấy, một đồng sự phải đi viện vì bị viêm dạ dày cấp tính, chỉ còn mỗi mình Tứ Nguyệt, cô cảm thấy thật khó đỡ. Y như rằng, trong cơn hỗn loạn, cô nhầm mấy đơn vị truyền thông hạng A thành hạng B, chỗ đón khách bị nghẽn lại một chút. Ngay lập tức, đám phóng viên kêu ca luôn miệng.

Nhân viên PR, đại diện truyền thông, thêm cả quan khách.., tình hình rối tung lên, Tứ Nguyệt càng cuống. Mãi đến khi sếp cô chạy ra, đầu tiên là xoa dịu đám báo đài, sau đó bổ sung quà tặng, mọi việc mới tạm yên. Rồi sếp trừng mắt nhìn cô, hạ giọng: “Cô qua đây.”

Trận mắng này nặng lời hơn hẳn những trận trước, Tứ Nguyệt bật khóc mấy lần, lại không thể trình bày về chuyện đồng sự đi viện, chỉ biết cúi đầu nghe mà chẳng nói được lời nào.

Buổi lễ bắt đầu, sếp quay vào hội trường, bỏ lại đống lộn xộn bên ngoài cho cô giải quyết nốt. Tứ Nguyệt hít sâu để nuốt nước mắt, lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Một bóng người xuất hiện bên phía tay trái cô.

Nguỵ Vũ Thừa mặc bộ complet tối màu, thân hình mảnh khảnh tựa vào tường, hai tay đút túi quần, cứ thế nhìn cô. Ánh mắt anh rất dịu dàng, ẩn chứa nét an ủi nhẹ nhàng.

Tứ Nguyệt thấy bối rối. Không gượng được dù chỉ là một nụ cười mỉm, cô quay mặt, vội vã sắp xếp tài liệu. Nguỵ Vũ Thừa dường như muốn đến bên cô nhưng anh mau chóng bị ai đó gọi đi.

Tứ Nguyệt thở dài một hơi, điện thoại trong túi khẽ rung lên. Cô mở ra xem, một số lạ gửi tin nhắn: “Xong việc đừng về vội.”

Sự kiện chấm dứt thì đã gần năm giờ, Tứ Nguyệt mang một số giấy tờ và mấy món quà lưu niệm còn thừa về công ty. Cô chợt nhớ tới tin nhắn kia, lấy điện thoại ra xem. Hết pin.

Kệ thôi vậy.

Cô đang chán nản nên không muốn về nhà. Đi ngang qua quán café dưới chân văn phòng, cô đẩy cửa bước vào, gọi một cốc latte to, bưng chiếc cốc sứ trên tay nhưng chẳng uống ngụm nào. Nhét tai nghe nghe nhạc, chẳng biết từ bao giờ iPod đã được đặt sẵn ở chế độ chơi đi chơi lại một bài. Tiếng hát của Châu Kiệt Luân nhạt nhoà không rõ: “Nói đi, sao lại đến trước mặt tao, tao ném bóng, ngập tràn lửa giận, tao muốn đánh mày lâu lắm rồi, đừng trốn…”

Tứ Nguyệt chợt thấy buồn. Ngày nào cũng chịu đựng những ánh mắt xét nét của cấp trên, những kèn cựa trong văn phòng, những lời rỉ tai về các kiểu luật bất thành văn…, nếu người ta có góc cạnh thì cũng đã bị mài nhẵn lì cả rồi. Đâu giống như ai đó, lúc nào cũng sáng láng đáng khen.

Ngoài cửa sổ trời tối dần, bỗng nhiên có người đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Tứ Nguyệt, gần như đường đột kéo cô đứng dậy.

Cốc cà phê đã nguội ngắt trong tay sóng sánh suýt đổ, Tứ Nguyệt ngẩng lên và thấy Nguỵ Vũ Thừa.

Anh mím chặt môi, ánh mắt có vẻ khắc khoải, lại có vẻ lo âu. Anh trầm giọng: “Đi, mình đến một nơi.”

Tứ Nguyệt nhìn anh ngơ ngác, không biết làm thế nào mà anh tìm được chỗ này. Chắc chắn anh vừa từ điểm tổ chức sự kiện chạy vội đến đây, vẫn mặc complet đi giày da như ban nãy, chỉ có cà vạt bị nới lỏng và hai khuy cổ áo không cài: “Tìm cậu mãi, giờ mới thấy. Sao lại tắt điện thoại?”

“Hết pin thôi.” - Tứ Nguyệt vừa ấp úng thanh minh đã bị anh kéo ra xe, vẻ mặt cô vẫn còn hơi hoảng hốt - “Đi đâu?”

Giọng anh dịu hẳn lại: “Đi chơi bóng.”

Anh lái xe đưa Tứ Nguyệt đến một khu phố mà cô chưa tới bao giờ, mở cốp sau lấy ra một quả bóng rổ ném cho cô: “Còn nhớ ba bước lên rổ không?”

Tứ Nguyệt cười méo xẹo, rồi lại không nỡ từ chối ý tốt của anh.

“Sai rồi! Chân kia!”

“Chạy bước rồi!”

“Bao năm rồi mà không tiến bộ là sao?”

Cô mắc lỗi liên tục, cuối cùng ôm luôn bóng chạy thẳng đến chân cột rổ, ném mạnh. Trong bóng tối lờ mờ chỉ thấy “bịch” một tiếng rồi bóng bật trở lại mặt cô. Tứ Nguyệt vừa định tránh thì đã có người bên cạnh vươn tay, dễ dàng bắt lấy quả bóng.

“Thế nào? Thấy đỡ hơn không?” - Nguỵ Vũ Thừa lơ đãng xoay bóng - “Nếu vẫn chưa thấy đỡ, tớ còn có tuyệt chiêu.”

Vận động một lúc xong, tâm trạng đúng là khá hơn nhiều, Tứ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, tự hỏi cái gì mới là tuyệt chiêu.

Anh lười nói, ném cái khăn tay cho cô lau mồ hôi, vặn người một cái hệt như thuở còn teen: “Đi ăn gì đi.”

Tiếc là tìm khắp thành phố lớn này mà không thấy loại kem que vị chanh ngày trước. Họ đành vào DQ[4], gọi mỗi người một phần Blizzard[5]. Ngồi ăn trong ánh sáng dìu dịu của quán, Tứ Nguyệt múc từng thìa kem, nghe Nguỵ Vũ Thừa nói: “Chuyện công việc thì cứ từ từ rồi sẽ ổn thôi, ai mà không có sai sót?”

Tứ Nguyệt ậm ừ, không ngẩng đầu.

“Thật ra muốn liên lạc với cậu lâu rồi, nhưng lại sợ qua từng ấy năm, không nhận ra nhau nữa.”

“Giờ đã liên lạc đấy thôi!” - Tứ Nguyệt gượng gạo cười cười - “Bạn cấp 3, làm gì mà không nhận ra?”

Nguỵ Vũ Thừa im lặng một lát, xe đã chạy đến nhà Tứ Nguyệt. Cô nói cảm ơn, đang định xuống xe thì anh đột ngột lên tiếng: “Cậu còn nhớ hộp băng tớ đưa cậu không?”

Tứ Nguyệt hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.

“Cậu…” - Nguỵ Vũ Thừa định nói rồi lại thôi, khuôn mặt đẹp trai thoáng nét băn khoăn - “Không có gì, nghỉ ngơi đi nhé, ngủ một giấc cho khoẻ.”

Tứ Nguyệt về nhà, đơn độc nhốt mình trong căn phòng bé xíu, cảm giác chán nản lại dâng lên càng lúc càng mãnh liệt.

Vì sao cô kém cỏi đến thế? Còn anh… lại càng ngày càng nổi bật. Nếu họ giống như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, mọi thứ sẽ cứ thế lặng lờ trôi đi. Nhưng hết lần này qua lần khác, họ gặp lại, anh còn thấy rõ cô vụng về ngớ ngẩn nhường nào.

Thêm nữa, vì cái gì mà anh đối xử tốt với cô? Chơi bóng, ăn kem… toàn những chuyện trẻ con… anh đều nhớ rõ, thậm chí còn nhớ cả hộp băng.

Tứ Nguyệt trằn trọc trên giường hồi lâu rồi lại dậy bật đèn, không ngăn được ánh mắt đảo qua chỗ giá sách. Tầng thứ hai từ dưới lên, số băng nhạc đã mua năm xưa đều cất ở đó. Cô ngồi thụp xuống, cẩn thận lục tìm.

Bên ngoài hộp băng đã phủ một lớp bụi mỏng, Tứ Nguyệt đưa ngón tay quệt quệt, vẽ ra mấy vệt mảnh mảnh. Trên bìa, anh chàng mặc áo sơ mi kẻ carô vàng, tóc lượn sóng, đeo tai nghe, lơ lửng giữa không trung, thảnh thơi sung sướng. Chính là hộp này.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lần đầu tiên mở hộp băng, rút tập lời bài hát, một tờ giấy nhẹ tênh rơi xuống.

Đột nhiên, tim như bị ai đó bóp nghẹt, Tứ Nguyệt nín thở, cố nhìn rõ hai dòng hàng chữ trên tờ giấy: “Tứ Nguyệt, tớ muốn biết… có thể làm bạn đặc biệt của cậu được không?”

Sau đó là một dãy số kèm theo lời nhắn: “Cậu dùng QQ chứ?”

Tứ Nguyệt cứ ngồi yên như vậy, chỉ trong giây lát, cô nhận ra đó là chữ của Nguỵ Vũ Thừa. Cô đã bỏ qua lời mời này thật lâu, cô liếc xuống năm phát hành băng nhạc, năm 2000.

Tròn 10 năm.

Không hề dự liệu, Tứ Nguyệt bật khóc, vừa khóc vừa bật máy tính, vào QQ, tìm chủ nhân dãy số. Người đó đặt avatar bình thường hết mức, hình con chim cánh cụt, nickname là “Cán sự Toán”.

Tứ Nguyệt nhấn nút “Gửi lời mời kết bạn”, rồi chẳng hy vọng gì, ngơ ngơ ngóng bầu trời đêm. Nhưng mà chỉ vài giây, bên kia đã báo nhận lời. Ngay sau đó, hình avatar ấy nhấp nháy, gửi sang câu chat đầu tiên: “Hi, chờ cậu lâu lắm rồi.”

Nước mắt Tứ Nguyệt vẫn dường như không thể ngừng, lã chã rơi, chẳng rõ vì tình cảm thầm kín non nớt kia, hay chỉ bởi vì khoảng thời gian đã lặng lẽ phí hoài. Ngón tay cô đặt trên bàn phím nhưng không gõ được chữ nào. Qua một lúc lâu, khi cô gần như chắc chắn rằng bên kia không nói gì nữa, điện thoại vang lên.

Tiếng Nguỵ Vũ Thừa: “Tớ đến dưới nhà cậu rồi.”

Tứ Nguyệt xuống nhà, thấy anh tựa vào xe, lẳng lặng nhìn về phía cô. Cô do dự dừng lại, nhưng anh đã đứng thẳng dậy, bước nhanh tới, không để cô từ chối, ôm cô vào lòng.

Tối nay, họ ngồi trong xe của Nguỵ Vũ Thừa, nói với nhau rất nhiều điều. Anh kể về nỗi khó khăn khi một thân một mình đi du học, kể về nỗi thất vọng khi không thấy cô đáp lại, kể về cảm giác bất lực khi ở quá xa. Cuối cùng, anh hỏi: “Em biết tại sao hôm trước anh muốn qua công ty em không?”

Tứ Nguyệt lắc đầu, dáng điệu ngờ nghệch rất dễ thương.

Anh cười, ánh mắt vẫn ranh mãnh như hồi mới lớn: “Bởi vì qua phòng marketing thấy tên em. Anh nghĩ, lần này anh không thể bỏ lỡ nữa.”

Tứ Nguyệt vừa khóc vừa cười, đến bây giờ mới thấy mệt không chịu nổi, từ từ ngả ra ghế lơ mơ ngủ. Nhạc trong xe vừa nhảy đến bài tiếp theo, “Không thể mở lời”.

“Chỉ cần mở lời để em biết, rằng tôi sẽ che chở em, chọc em cười. Em quan trọng với tôi biết bao, lặng im nghe em nũng nịu, ngắm nhìn em ngủ đến già.”

“Tứ Nguyệt, em muốn nghe anh khai thật không?” - Anh nghiêng qua, dịu dàng hôn lên trán cô - “Hôm trước ở quán bar chưa nói.”

Tứ Nguyệt nửa thức nửa ngủ, chỉ “Ưm” một tiếng.

“Nếu như hôm đó có người hỏi anh có yêu thầm ai không…” - Anh dừng một chút, cúi đầu nói - “Anh sẽ trả lời là có. Người đó là em. Trước giờ vẫn là em.”

Tứ Nguyệt vẫn nhắm mắt, lại cảm thấy thật lạ lùng.

Đúng vậy, trên thế giới này, còn có điều gì tốt đẹp hơn những năm tháng thanh xuân, que kem chanh mát lạnh, và tình cảm thầm kín được đáp lại?

๑۩۞۩๑---HẾT--- ๑۩۞۩๑


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx