Để bàn tay trên cái nắm tay cửa bằng đồng thau được trang trí hoa văn, bác sĩ Whitticomb dừng lại trước khi bước vào phòng ngủ của bệnh nhân. Quay lại phía Stephen, ông hạ giọng và đưa ra một vài cảnh báo và lời chỉ dẫn phút cuối: “Những vết thương ở đầu khó có thể đoán trước được. Đừng hoảng sợ nếu cô ấy không nhớ là đã nói chuyện với tôi vài giờ trước. Mặt khác, cô ấy cũng có thể đã hoàn toàn lấy lại được trí nhớ. Hôm qua, tôi đã nói chuyện với một đồng nghiệp của tôi, người có nhiều kinh nghiệm hơn tôi với những vết thương nghiêm trọng ở đầu, và chúng tôi đều cảm thấy có thể sẽ là một sai lầm khi cho cô ấy dùng cồn thuốc phiện bất kể là những cơn đau đầu của cô ấy có thể trở nên dữ dội như thế nào. Mặc dù nó có thể giúp cơn đau của cô ấy, thuốc phiện sẽ làm cho cô ấy ngủ và chúng tôi nghĩ rất cần phải giữ cô ấy tỉnh táo và nói chuyện.”
Stephen gật đầu, nhưng Whitticomb vẫn chưa nói xong. “Sớm nay, cô ấy trở nên rất lo âu và kinh hoàng khi cô ấy đã không thể nhớ được bất cứ chuyện gì, vì thế trong bất kì trường hợp nào, đừng nói hay làm gì khiến cô ấy lo lắng thêm nữa. Khi chúng ta đi vào, cố gắng làm cho cô ấy cảm thấy bình tĩnh và yên lòng, và chắc chắn rằng bất kì người hầu nào bước vào phòng ngủ đó cũng phải được yêu cầu như vậy. Như tôi đã nói, những vết thương ở đầu rất nguy hiểm và rất khó có thể nói trước, và chúng ta không muốn mất cô ấy.” Hài lòng là ông đã bao hàm được mọi chuyện, ông xoay cái tay nắm cửa.
Sheridan cảm thấy có người hiện diện trong căn phòng tăm tối khi nàng trôi nổi trong màn sương mù màu xám dễ chịu, trôi dạt ra ra vào vào trong giấc ngủ trí óc nàng không hề thấy sợ hãi hay lo lắng, chỉ có một chút hoang mang. Nàng bám lấy cái cảm giác sung sướng đó, bởi vì nó cho phép nàng giải thoát nỗi sợ hãi không tên và những câu hỏi ám ảnh cứ nói đi nói lại ở phía trong cùng kí ức của nàng.
“Cô Lancaster?”
Giọng nói rất gần bên tai nàng, tử tế nhưng dứt khoát và khá quen thuộc “Cô Lancaster?”
Ông ta đang nói với nàng. Nàng buộc mình mở mắt và chớp mắt, cố gắng tập trung, nhưng thị lực của nàng mờ đi một cách kì lạ và nàng nhìn thấy mọi vật đều biến thành hai, mỗi cái lại chồng lại cái kia.
“Cô Lancaster?”
Nàng lại chớp mắt, và những hình ảnh chia ra hai người đàn ông một trong số họ tầm trung niên và tóc xám, với cặp kính gọng thép và một bộ ria mép gọn gàng. Ông ta trông tử tế và đáng tin, như giọng nói của ông ta vậy. Người đàn ông còn lại trẻ hơn nhiều. Đẹp trai. Không quá tử tế. Cũng không quá đáng tin. Lo lắng.
Người đàn ông lớn tuổi hơn đang mỉm cười với nàng và nói chuyện. “Cô còn nhớ tôi không, cô Lancaster?”
Sheridan bắt đầu gật đầu, nhưng sự di chuyển làm đầu nàng đau kinh khủng đến nỗi những giọt nước mắt bất chợt đốt cháy đôi mắt nàng.
“Cô Lancaster, cô có nhớ tôi không? Cô có biết tôi là ai không?”
Cẩn thận để không di chuyển đầu khi nói, nàng trả lời câu hỏi của ông: “Bác sĩ.” Môi nàng cảm thấy khô và nứt nẻ, nhưng nói chuyện không có vẻ như làm tăng thêm cơn đau đầu của nàng. Ngay khi phát hiện ra điều đó, những câu hỏi của chính nàng tự động buột ra. “Tôi đang ở đâu?”
“Cô đang an toàn.”
“Ở đâu?” nàng khăng khăng hỏi.
“Cô đang ở nước Anh. Cô đã đi tàu từ nước Mỹ tới đây.”
Vì lí do nào đó, điều này làm nàng cảm thấy khó chịu, buồn bực. “Tại sao?”
Hai người đàn ông trao đổi bằng ánh mắt, rồi vị bác sĩ nói một cách chắc chắn, “Rồi sẽ đến lúc cô nhớ lại tất cả mọi chuyện thôi. Đừng tự làm mình lo lắng về bất kì điều gì lúc này.”
“Tôi… muốn biết,” nàng cố nài nỉ, tiềng thì thầm của nàng khàn đi cùng với sự căng thẳng.
“Tốt thôi, cô bé,” ông đồng ý ngay lập tức, vỗ nhẹ vào cánh tay nàng. Sau sự ngắc ngứ thoảng qua ông cười như thể ông đang mang lại cho nàng những tin tức vui vẻ và nói, “Cô tới đây để gặp vị hôn phu của mình.”
Vị hôn phu. Rõ ràng, nàng đã đính hôn… với người đàn ông còn lại, nàng nghĩ vậy, bởi vì anh ta là người trông có vẻ lo lắng cho nàng nhất. Lo lắng và kiệt sức. Nàng ngước lên nhìn người đàn ông trẻ hơn và tặng cho chàng một nụ cười vỗ về nhợt nhạt, nhưng chàng lại nhíu mày với vị bác sĩ, ông ta đang lắc đầu với chàng theo kiểu cảnh báo điều gì đó. Cái nhăn mặt ấy làm nàng lo lắng vì lý do nào đó, và cả cái nhìn cảnh báo của vị bác sĩ, nhưng nàng không biết tại sao. Thật là phi lý, nhưng lúc này, khi nàng không biết nàng là ai hay nàng đã ở đâu hay nàng đã tới đây như thế nào, chỉ có duy nhất một việc mà nàng dường như biết chắc chắn đó là một người luôn luôn phải xin lỗi vì đã khiến người khác không vui lòng. Nàng biết cái phép tắc lịch sự đó như thể nó đã ăn sâu vào nàng - theo bản năng, bắt buộc, cấp bách.
Sherry đầu hàng trước sự thôi thúc mạnh mẽ đó, nàng chờ cho đến khi vị hôn phu của nàng nhìn xuống nàng mới nói bằng một giọng khe khẽ, nhỏ xíu, “Em xin lỗi.”
Chàng nhăn mặt như thể là lời nói của nàng làm chàng đau đớn, và rồi lần đầu tiên theo như trí nhớ của nàng, nàng nghe giọng của chàng - sâu lắng, đáng tin và dịu dàng đến mức khó tin. “Đừng xin lỗi. Mọi thứ sẽ trở nên tốt thôi. Tất cả những gì nàng cần là một chút thời gian và nghỉ ngơi.”
Nàng bắt đầu thấy phải nỗ lực nhiều hơn nữa để nói chuyện. Kiệt sức và hoang mang, Sherry nhắm mắt lại, rồi nàng nghe thấy những người đàn ông di chuyển như thể là đang rời đi. “Đợi đã...” nàng nói. Sự sợ hãi một cách đột ngột và kích động vì phải ở lại một mình và chìm trở lại vào cơn u mê đen tối đang lôi kéo nàng khiến nàng không bao giờ trồi lên được nữa, nàng nhìn cả hai người đàn ông, rồi đặt cái nhìn cầu khẩn vào vị hôn phu của mình. Chàng là người mạnh mẽ hơn, trẻ hơn, có sức sống hơn - chàng sẽ giữ cho những con quỉ trong óc nàng bị dồn vào đường cùng, với sức mạnh tuyệt đối của ý chí, nếu chúng quay trở lại quấy nhiễu nàng. “Ở lại,” nàng thì thầm nhỏ xíu, chỉ chừng đó cũng đã rút hết sức lực khỏi người nàng. “Làm ơn”. Khi chàng ngập ngừng và nhìn vị bác sĩ, Sheridan liếm đôi môi khô nẻ và, hít một hơi thở khó nhọc, nàng dồn nén vào chỉ hai tiếng yếu đuối đại diện cho tất cả những ý nghĩ và cảm xúc đang dâng tràn trong người nàng. “Em sợ.”
Hai mí mắt nàng cảm thấy nặng như chì, và chúng tự động kéo sụp xuống, ngăn nàng khỏi thế giới sống động. Sự kinh hoàng bắt đầu ấn nàng xuống, khiến nàng đấu tranh vì không khí… Và rồi nàng nghe một tiếng kéo lê sắc nhọn của những cái chân ghế trên sàn nhà bằng gỗ bóng loáng khi cái ghế nặng nề được kéo tới bên cạnh giường. “Không có gì phải sợ cả,” vị hôn thê của nàng nói.
Sheridan dịch tay nàng từng phân một trên ga trải giường, như một đứa trẻ quờ quạng tìm vòng tay bảo vệ của cha mẹ, những người mà nàng thậm chí không thể nhớ nổi. Những ngón tay đàn ông dài siết chặt bàn tay nàng trong một cử chỉ trấn an. “Ghét … sợ hãi ,” nàng thì thầm.
“Ta sẽ không rời nàng. Ta hứa.”
Sheridan giữ chặt lấy tay chàng và giọng nói của chàng, và lời hứa của chàng và nàng mang cả ba cùng mình vào một giấc ngủ sâu, không mộng mị.
Mặc cảm tội lỗi và sợ hãi làm ngực Stephen đau nhói khi chàng thấy nàng trượt sâu hơn và sâu hơn vào giấc ngủ. Đầu nàng quấn đầy băng và mặt nàng nhợt nhạt như bóng ma, nhưng điều làm chàng ấn tượng mạnh mẽ đó là nàng trông thật bé nhỏ biết bao trên giường, bị nuốt chửng bởi gối và ga trải giường.
Nàng đã xin lỗi, trong khi chàng hoàn toàn mới đáng bị khiển trách, không chỉ vì cái chết của vị hôn thê và những giấc mơ của nàng, mà còn vì cả cái tai họa này. Chàng đã biết những hiểm họa trên bến tàu, thế mà chàng vẫn đặt mình, và cả nàng, ngay dưới chỗ chuyển hàng. Trên tất cả, chàng đã quá bận tâm đến phản ứng của nàng trước cái chết của Burleton đến nỗi chàng đã lơ là không nhìn thấy cái lưới đầy hàng hóa đang đung đưa về phía nàng và rồi chàng đã không phản ứng lại kịp thời với tiếng thét cảnh báo của người thợ bốc vác. Và nếu nàng không trong tình trạng quá kinh hoảng vì tin tức Stephan đã báo với nàng, và cái cách thẳng thừng, lạnh lùng mà chàng đã dùng, thì nàng đã có thể phản ứng kịp để cứu chính mình.
Dưới hoàn cảnh đó, chàng đã đặt nàng vào con đường dẫn tới sự nguy hiểm, không bảo vệ được nàng, rồi làm cho nàng không thể bảo vệ chính mình. Nếu nàng chết, lỗi hoàn toàn là ở chàng, và chàng biết chàng sẽ không bao giờ có thể sống với điều đó trong lương tâm của chàng. Chàng đã có đủ dằn vặt vì gây ra cái chết của chàng trai trẻ Burleton ám ảnh chàng suốt ngày suốt đêm rồi.
Hơi thở của nàng đột nhiên thay đổi, và sự sợ hãi nghiến lấy chàng. Chàng nín thở cho đến khi ngực nàng phập phồng với nhịp điệu có vẻ như là đều đặn hợp lí, rồi chàng thở phào và nhìn xuống cái bàn tay đang để yên một cách tin cậy trong lòng bàn tay chàng. Những ngón tay của nàng dài và duyên dáng và mềm mại. nhưng móng tay nàng đã bị cắt rất ngắn - và chàng nghĩ đó là một bàn tay quí phái thuộc về một cô gái trẻ nghiêm túc và đúng mực rõ ràng là có thiên hướng ngăn nắp và thực tế.
Chàng nhìn lên khuôn mặt nàng, và nếu chàng không gần như quẫn trí vì sợ hãi và gần chết vì mệt mỏi, chắc chàng sẽ cười khi tự hỏi nàng cảm thấy thế nào về khuôn mặt nàng, nếu nàng là người nghiêm túc và thực tế thật. Chắc chắn chẳng có tí gì nghiêm túc trên đôi môi mềm và phóng khoáng kia, và chẳng có gì thực tế với hàng mi dài, cong một cách khó tin đang nằm như hai vầng trăng lưỡi liềm tươi tốt dưới mắt nàng. Chàng không biết màu của tóc hay mắt nàng, nhưng đôi gò má của nàng rất đẹp, làn da màu ngà của nàng gần như trong mờ. Tương phản với tất cả những phần khác của nàng, những phần có vẻ như mỏng manh nữ tính, là sự cương quyết trong cái cằm nhỏ của nàng, dấu vết của sự bướng bỉnh. Không, Stephen tự sửa lại mình, nó có vẻ giống như dấu vết của lòng can đảm hơn. Nàng đã không khóc vì đau đớn hay sợ hãi; nàng đã nói nàng ghét sợ hãi, có nghĩa là nàng thà đấu tranh chống lại cảm xúc nhu nhược kia, còn hơn là chịu khuất phục nó.
Chắc chắn là nàng rất dũng cảm, chàng nghĩ, và tốt bụng nữa – đủ để cố gắng xin lỗi chàng vì lo cho chàng. Dũng cảm và dịu dàng, một sự kết hợp đáng chú ý ở bất kì phụ nữ nào, nhưng đặc biệt là ở một phụ nữ trẻ như vậy.
Và cũng dễ bị tổn thương, chàng nhận thấy với một đợt trào dâng mới của sự sợ hãi khi ngực nàng nâng lên hạ xuống những đợt hổn hển. Nắm chặt tay nàng, chàng thấy nàng dường như đấu tranh để thở khi nỗi sợ hãi phồng lên làm chàng mắc nghẹn trong cổ họng. Chúa ơi! Nàng đang chết! “Đừng!” chàng thì thầm mãnh liệt “Đừng chết!”
@by txiuqw4