“Bệnh nhân của chúng ta hôm nay ra sao rồi?” Bác sĩ Whitticomb hỏi khi người quản gia của Westmoreland đưa ông ta vào phòng làm việc của ngài Bá Tước. Bất chấp giọng nói hoạt bát của bác sĩ Whitticomb, ông vẫn cảm thấy bi quan về những cơ hội bình phục của cô gái cũng như Stephen Westmoreland, người đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh lò sưởi, hai khuỷu tay chàng chống lên đầu gối, đầu dựa trên hai bàn tay.
“Chẳng có gì thay đổi cả,” Bá tước nói, mệt mỏi xoa tay trên mặt trước khi chàng nhìn lên. “Cô ấy vẫn im lặng như chết. Những người hầu gái trong phòng ngủ được lệnh phải tiếp tục nói chuyện với cô ấy như ông đã đề nghị. Tôi thậm chí đã thử tự nói chuyện với cô ấy một vài phút trước, nhưng cô ấy không phản ứng gì. Đã ba ngày rồi,” chàng chỉ ra giọng đầy lo lắng sốt ruột, “ông không thể làm gì đó hay sao?”
Bác sĩ Whitticomb kéo cái nhìn của ông ra khỏi khuôn mặt hốc hác của ngài bá tước, kiềm chế sự thôi thúc đòi hỏi chàng hãy nghỉ ngơi, điều mà ông biết là có nói cũng chẳng có hiệu quả gì, và thay vì thế ông nói, “Cô ấy nằm trong bàn tay của chúa, chứ không phải của tôi. Tuy nhiên, tôi sẽ lên trên và ghé qua thăm cô ấy.”
“Việc đó thì giải quyết được cái quái quỉ gì chứ,” Bá tước kêu lên sau lưng ông. Lờ đi sự bùng nổ cáu kỉnh của nhà quí tộc, Hugh Whitticomb bước lên cầu thang chính và rẽ sang trái ở trên cùng.
Khi ông quay lại phòng làm việc một lúc sau, Bá tước vẫn đang ngồi như chàng đã ngồi lúc trước, nhưng vẻ mặt của bác sĩ Whitticomb đã tươi tỉnh lên một cách đáng kể. “Rõ ràng là” ông nói thẳng thừng, “rõ ràng là chuyến thăm bệnh của tôi cũng có giúp ích một chút. Hoặc có lẽ cô ấy đơn giản là thích giọng nói của tôi hơn của các cô hầu gái.”
Stephen ngẩng đầu lên, cái nhìn chằm chằm của chàng xuyên suốt khuôn mặt của vị bác sĩ. “Cô ấy đã tỉnh rồi?”
“Bây giờ cô ấy đang nghỉ ngơi, nhưng đã tỉnh và thậm chí có thể nói vài lời với tôi. Hôm qua tôi đã không tin tưởng lắm vào cơ hội hồi phục của cô ấy, nhưng cô ấy trẻ và khỏe mạnh, và tôi nghĩ cô ấy có thể qua được”. Sau khi đã nói xong mọi điều cần nói về đề tài này, Bác sĩ Whitticomb nhìn vào những nếp nhăn sâu hoắm mệt mỏi và căng thẳng trên đôi mắt và khóe miệng Stephen và bắt đầu nêu ra nỗi lo lắng thứ hai của ông:
“Tuy nhiên, trông ngài cứ như quỷ ấy, bá tước,” ông tuyên bố với sự thân mật không ý tứ của một người bạn lâu năm của gia đình. “Tôi định mời ngài cùng lên thăm cô gái sau bữa tối – tất nhiên với điều kiện là ngài mời tôi ở lại ăn tối – nhưng mà nhìn mặt ngài bây giờ chỉ khiến cho cô ấy sợ hãi đến phát bệnh thôi nếu ngài không đi ngủ một lúc và cạo râu trước đã.”
“Tôi không cần ngủ chút nào,” Stephen nói, quá thanh thản đến nỗi chàng cảm thấy được nạp đầy năng lượng khi chàng đứng dậy, đi đến bên cái khay bằng bạc, và kéo cái nút ra khỏi chiếc bình cổ thon bằng pha lê. “Tuy nhiên tôi không phản đối việc cạo râu,” chàng nói với một nụ cười nhẹ khi chàng rót brandy vào hai ly thủy tinh và đưa một trong hai chiếc ly cho vị bác sĩ. Nâng cốc của mình lên với tư thế chúc mừng, chàng nói, “Vì tài năng của ông đã mang cô ấy trở lại.”
“Đó không phải tài năng của tôi mà đó giống như một điều kì diệu hơn,” vị bác sĩ nói, lưỡng lự uống ly rượu mừng.
“Vậy thì vì sự bình phục một cách thần kì,” Stephen nói, nâng cốc tới môi, rồi chàng lại dừng lại khi Whitticomb không thừa nhận sự chúc mừng thứ hai với một cái lắc đầu khác.
“Tôi... không nói cô ấy đã bình phục, Stephen. Tôi nói cô ấy tỉnh táo và cô ấy có thể nói chuyện được.”
Ngài Bá tước nhận thấy sự ấp úng trong giọng nói của ông, và đôi mắt màu xanh da trời sắc nheo lại sắc bén trên khuôn mặt của bác sĩ Whitticomb, đòi hỏi một lời giải thích.
Với một tiếng thở dài miễn cưỡng, vị bác sĩ đành trả lời. “Tôi đã hi vọng trì hoãn việc nói cho ngài điều đó cho đến sau khi ngài nghỉ ngơi chút ít, nhưng thực tế là thậm chí nếu cô ấy bình phục về thể xác - và tôi vẫn không thể hứa chắc cô ấy sẽ khỏe lại - vẫn sẽ có một vấn đề. Rất tế nhị. Tất nhiên có thể việc này chỉ là tạm thời thôi, nhưng cũng có thể không phải.”
“Ông đang muốn nói đến cái quái quỉ gì thế?”
“Cô ấy mất trí nhớ, Stephen.”
“Cô ấy cái gì” chàng gặng hỏi.
“Cô ấy không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra trước khi cô ấy mở mắt trong phòng ngủ trên gác. Cô ấy không biết mình là ai hay tại sao cô ấy ở nước Anh. Cô ấy không thể thậm chí nói cho tôi tên cô ấy.”
@by txiuqw4