sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Từ khi có em - Chương 15

Sôi sục và vội vã, Sheridan cài chặt phần phía trước của bộ váy dài màu xanh oải hương khi nàng chạy từ phòng ngủ tới đại sảnh, đi qua người hầu bị giật mình, khiến đầu họ cùng quay sang một phía khi nàng đi tới, miệng há hốc kinh ngạc. Ngay khi nàng nghĩ chắc là nàng đã tới phần sống động của căn nhà, nàng bước vào một ban công với lan can gỗ sồi trắng tiếp tục lượn một đường xoắn ốc rộng, duyên dáng xuống hai tầng lầu nữa trước khi nó kết thúc nơi cửa vào khổng lồ ở đại sảnh bên dưới.

Nắm lấy viền cổ áo trên bộ váy của nàng, nàng chạy xuống cầu thang, đi qua những tấm chân dung của ít nhất mười sáu đời tổ tiên quí phái của bá tước. Nàng chẳng hề có chút ý kiến nào về việc chàng đang ở đâu hay chàng muốn nàng tìm thấy chàng thế nào. Điều duy nhất nàng biết chắc chắn đó là thêm vào tất cả những tính cách chẳng dễ chịu gì của chàng, chàng nói với nàng như thể nàng là một trong những vật sở hữu của chàng vậy. Nàng cũng biết rằng chắc chắn chàng sẽ thích thú với viễn cảnh kéo nàng xuống lầu như một bao bột trước mắt tất cả người hầu của chàng nếu nàng không làm theo lời chàng.

Để ngăn chàng khỏi niềm vui thú đó, nàng sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Nàng không thể tưởng tượng được tại sao khi vẫn còn đầy đủ thần trí nàng lại có thể đồng ý trói buộc đời mình với một người đàn ông như chàng! Ngay khi cha nàng đến đây, nàng sẽ hủy hôn và yêu cầu ông đưa nàng về nhà ngay lập tức!

Nàng không thích bá tước, và nàng khá chắc chắn nàng cũng sẽ chẳng có gì chung với mẹ của chàng. Theo lời những người hầu, bộ váy này thuộc về mẹ của bá tước. Thật kinh khủng khi tưởng tượng ra một bà góa lớn tuổi như mẹ của chàng, hay bất kì một phụ nữ đáng trọng nào khác cùng đẳng cấp, mà đi đi lại lại giữa những vũ hội hay vui chơi với các vị khách trong một bộ váy màu xanh oải hương không đứng đắn, phù phiến như thế này, chỉ có duy nhất những sợi ruy băng màu bạc để giữ cho phần vạt áo khít với nhau hay giữ cho toàn bộ phần áo phía trước không mở toang ra. Nàng rất giận dữ và mải miết trong những lời thề của mình đến nỗi nàng không hề mảy may chú ý tới sự tráng lệ của đại sảnh với bốn ngọn đèn chùm lớn, chiếu sáng lấp lánh như tầng tầng lớp lớp những viên kim cương khổng lồ, hay tới những bức bích họa cực kì tinh tế trên các bức tường và những hình trang trí thạch cao khó hiểu trên trần nhà.

Khi nàng đến gần bậc cuối cùng, nàng nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi trong bộ áo khoác màu đen và áo sơ mi trắng vội vã đi vào một căn phòng mở ra phần chính của sảnh đường phía bên trái. “Ngài vừa rung chuông, thưa ngài?” nàng nghe thấy ông ta nói nơi ngưỡng cửa. Một lát sau, ông ta trở ra, cung kính cúi đầu, và đóng hai cánh cửa. “Xin lỗi –“ Sherry lúng túng nói, bị vấp vào vạt váy của mình và phải tì vào tường để lấy lại thăng bằng.

Ông ta quay lại, nhìn thấy nàng, và toàn thân ông ta cứng lại. Cùng lúc đó tất cả những đường nét trên mặt ông ta dường như nhăn nhúm và rúng động vì bàng hoàng đến tê liệt.

“Tôi hoàn toàn ổn cả,” Sheridan nhanh chóng trấn an ông ta khi nàng tự đứng thẳng lên và kéo vạt váy ra khỏi gầm giầy bên trái của nàng. Để ý thấy trông ông ta vẫn có vẻ hơi kì cục, Sheridan giơ tay ra cho ông ta và nói, “Bác sĩ Whitticomb đã nói tôi đủ sức đi xuống lầu. Chúng ta vẫn chưa gặp nhau, nhưng tôi là Charise… ờ… Lancaster,” nàng nhớ lại sau một chút ngập ngừng bối rối. Ông ta giơ tay về phía nàng, và vì ông ta dường như không chắc chắn phải làm gì tiếp theo, nàng cầm lấy tay ông ta trong bàn tay nàng, và thúc giục với một nụ cười nhẹ nhàng, “Và ngài là –“

“Hodgkin,” ông ta nói, nghe như thể có một trận vây hãm trong cổ họng của ông ta. Rồi ông ta hắng giọng và nói lại, “Hodgkin.”

“Rất vui được gặp ngài, Ông Hodgkin.”

“Không thưa cô, chỉ là “Hodgkin” thôi.”

“Tôi không thể chỉ gọi ngài bằng họ được. Như thế là thiếu tôn trọng,” Sheridan kiên nhẫn nói.

“Ở đây đòi hỏi như thế,” ông nói, trông như bị làm phiền.

Sự phẫn nộ khiến bàn tay trái của Sheridan nắm chặt lại trên váy của nàng. “Anh ta đúng là một con quỷ kiêu ngạo mới không để một người đàn ông lớn tuổi giữ tự trọng bằng cách được gọi là “ông!””

Nét mặt ông ta lại vặn vẹo lần nữa, và ông ta dường như đang căng cổ ra để hít lấy không khí. “Tôi chắc chắn tôi không biết người mà cô đang nói tới, thưa cô.”

“Tôi đang nói tới…” Nàng phải nghĩ để nhớ lại câu trả lời của người hầu gái khi Sheridan hỏi cô ta tên của bá tước. Có vẻ như người phụ nữ đã đọc thuộc lòng cả một bài kinh về những cái tên, nhưng họ của chàng là … Westmoreland! Đúng là nó. “Tôi đang nói đến Westmoreland!” nàng nói, khước từ việc vinh danh chàng bằng tước vị của chính chàng. “Ai đó cần phải dùng gậy đánh vào mông ông ta và dậy cho ông ta những phép lịch sự thông thường.”

Ở ban công phía trên, một người hầu đang cười đùa với cô hầu vừa đi qua quay người lại và há hốc mồm về phía cửa ra vào, trong khi cô hầu đánh mạnh vào một bên người anh ta trong cơn háo hức muốn vươn người ra khỏi lan can để nhìn rõ hơn. Cách Sheridan vài mét, bốn người hầu đang tiến vào trong phòng ăn một cách lịch sự mang theo các khay đựng thức ăn bỗng đâm sầm vào nhau vì người đi đầu đã dừng lại bất thình lình giữa đường. Một người đàn ông tóc trắng khác, trẻ hơn Hodgkin nhưng ăn mặc giống hệt ông ta, hiện ra từ phòng ăn, mắng nhiếc hung tợn khi cái nắp bạc của một đĩa hâm nóng thức ăn rơi xuống mặt sàn đá cẩm thạch gây ra một tiếng choang và lăn về phía chân ông ta. “Ai gây ra chuyện –“ ông ta hỏi, rồi, kể cả ông ta cũng nhìn vào Sheridan và dường như nhất thời mất kiểm soát biểu hiện trên mặt khi ánh mắt ông ta chạy từ tóc nàng, đến bộ váy của nàng, và những ngón chân trần của nàng.

Lờ đi sự choáng váng xung quanh nàng, Sheridan mỉm cười với Hodgkin và nói dịu dàng, “Ông biết đấy, không bao giờ là quá muộn để phần lớn chúng ta thấy những sai lầm trong hành xử của chúng ta nếu người ta chỉ ra cho chúng ta thấy. Tôi sẽ nói với Bá tước vào lúc thích hợp là ông ấy đáng ra nên gọi một người lớn tuổi như ông là “Ông Hodgkin.” Tôi sẽ gợi ý ông ấy nên đặt mình vào địa vị của ông và tưởng tượng chính mình ở vào độ tuổi của ông…

Nàng dừng lại bối rối khi cặp lông mày trắng phau của người đàn ông lớn tuổi nhướn lên đến tận chân tóc và đôi mắt mờ nhòa của ông ta dường như lồi ra khỏi hốc mắt. Sự tức giận với Bá tước đã áp đảo toàn bộ suy nghĩ của nàng trong lúc đó, nhưng Sheridan cuối cùng cũng nhận ra rằng người đàn ông tội nghiệp lo sợ đánh mất vị trí của ông ta nếu nàng can thiệp vào. “Tôi thật là ngốc, ông Hodgkin,” nàng nói một cách nhu mì. “Tôi sẽ không nói một lời về chuyện này đâu, tôi hứa đấy.”

Ở ban công bên trên và ở sảnh đường phía dưới, những người hầu thả ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm nhưng bị cắt ngang đột ngột khi Hodgkin mở cánh cửa dẫn vào phòng tiếp khách và họ nghe thấy cô gái người Mỹ nói với chủ nhân bằng một giọng kiêu căng, không hề nhún nhường, “Ngài đã rung chuông, thưa ngài?”

Stephen quay người ngạc nhiên trước sự lựa chọn từ ngữ của nàng và rồi đứng bất động. Nuốt lại một tiếng cười nửa bực bội nửa ngưỡng mộ, chàng nhìn chằm chằm vào nàng khi nàng đứng trước mặt chàng, với chiếc mũi xấc xược của nàng hếch lên không trung và đôi mắt xám long lanh như một cặp đá lửa lớn. Tương phản hoàn toàn với thái độ kiêu kì lạnh lùng trong tư thế và biểu hiện của nàng, nàng đang mặc một chiếc áo choàng mềm mại, cuộn sóng làm bằng những mảnh lụa màu hoa oải hương tuyệt đẹp làm lộ cả hai bờ vai nàng, khiến chúng trần trụi thật quyến rũ. Nàng túm chặt lấy phần trước của áo, khiến cho vạt váy chỉ vừa đủ cao để lộ những ngón chân trần của nàng, và mái tóc đỏ hung của nàng, ở cuối vẫn còn hơi ẩm, trải trên lưng và ngực nàng như thể nàng là một thiếu nữ khỏa thân của Botticelli.

Đáng lẽ màu xanh hoa oải hương phải tương phản với màu tóc nàng, nhưng nó lại không như thế, làn da màu kem của nàng quá đẹp đến nỗi hiệu quả tổng thể lại bằng cách nào đó gây ấn tượng sâu sắc hơn là sự khó chịu thực sự. Thực tế, đó là một ấn tượng choáng ngợp đến nỗi chàng phải mất một lúc mới nhận ra nàng không cố ý chọn bộ áo váy của Helene vì muốn khoe khoang thói quen hay làm chàng bực mình, mà bởi vì nàng chẳng còn gì khác để mặc. Chàng đã quên mất là những hòm xiểng của nàng đã ra đi cùng với con tàu của nàng, nhưng nếu chiếc áo khoác màu nâu xấu xí mà nàng đã mặc nói lên khiếu thẩm mĩ của nàng trong việc chọn áo quần, thì chàng thà nhìn nàng trong bộ váy của Helene còn hơn. Tất nhiên, những người hầu sẽ không chia sẻ quan điểm phóng túng của chàng, và chàng tự nhắc nhở trong đầu điều đầu tiên chàng làm sáng mai là cứu vãn vấn đề áo sống của nàng. Còn bây giờ, chàng chẳng thể làm gì ngoài việc biết ơn vì chiếc váy đã thực sự bao phủ được hết cơ thể nàng đủ để tiến gần tới mức lễ nghi cho phép.

Nén lại một nụ cười ngưỡng mộ, chàng nhìn nàng lảo đảo để giữ cho vẻ mặt vô cảm trước sự quan sát chăm chú của chàng, và chàng lấy làm lạ là nàng có thể truyền đạt nhiều điều đến thế mà không cần nói hay chuyển động gì cả. Nàng là một cô gái ngây thơ mới chớm trở thành phụ nữ, lòng can đảm vô song không thể bị khuất phục bởi trí khôn hay bị lu mờ vì cảnh giác. Viễn cảnh mái tóc rực rỡ của nàng trải trên ngực chàng lướt qua tâm trí, và Stephen đột ngột gạt nó đi khi nàng phá vỡ sự im lăng: “Ngài đã quan sát tôi xong chưa ạ?”

“Thực ra ta đang ngưỡng mộ nàng.”

Sheridan đã đi xuống lầu hoàn toàn sẵn sàng cho một cuộc đối đầu, thực ra là mong mỏi nó, và đầu tiên nàng đã bị dội ngược khi chàng nhìn vào nàng với biểu hiện tâng bốc kì cục trong đôi mắt xanh đẹp đẽ của chàng; nụ cười ngợi khen của chàng là cú dội ngược lại thứ hai. Tự nhắc nhở bản thân rằng chàng là một con quỷ có trái tim lạnh lùng, độc đoán mà nàng sẽ không lấy làm chồng, bất kể chàng có nhìn nàng ra sao hay chàng có nói năng ngọt ngào đến thế nào, nàng nói, “Tôi nghĩ ngài có vài lí do triệu tôi đến trước mặt ngài, đức ngài tôn kính?”

Trước sự ngạc nhiên của nàng chàng không hề tức giận vì những lời nói châm chọc của nàng. Thực tế, trông chàng có vẻ hơi buồn cười khi chàng nói với một cái gật đầu khe khẽ, “Đúng là ta có vài lí do.”

“Và chúng là?” nàng lạnh lùng hỏi.

“Thứ nhất,” Stephen nói, “là vì ta muốn xin lỗi.”

“Thật sao?” nàng nói với một cái nhún vai. “Vì chuyện gì?”

Stephen không còn kìm nén được nụ cười của mình nữa. Nàng thật can đảm, ai cũng phải thừa nhận điều đó. Nàng có rất nhiều lòng dũng cảm… và cũng có rất nhiều lòng kiêu hãnh. Chàng không thể nghĩ ra được một người đàn ông nào, chứ chưa nói đến một phụ nữ, dám đối đầu với chàng và trả treo bằng lời nói với chàng như nàng đang làm. “Vì đã kết thúc cuộc nói chuyện của chúng ta đêm trước một cách thô thiển, và vì đã không tới thăm nàng kể từ lúc đó.”

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi. Bây giờ, tôi có thể lên lầu chưa?”

“Chưa,” Stephen nói, bỗng nhiên mong nàng bớt đi một chút can đảm. “Ta cần… không, muốn… giải thích tại sao ta lại làm thế.”

Nàng dành cho chàng một cái nhìn khinh khi. “Tôi rất muốn xem ngài thử làm.”

Can đảm là một đức tính đáng trọng ở một người đàn ông. Ở một người phụ nữ, đó là một cái nhọt ở mông, chàng quyết định như vậy. “Ta đang cố đây,” chàng cảnh cáo.

Bây giờ khi chàng đã mất bình tĩnh một chút, Sheridan mới cảm thấy khá hơn. “Xin nói tiếp,” nàng mời mọc. “Tôi đang nghe đây.”

“Nàng ngồi xuống được không?”

“Tôi có thể. Tùy thuộc vào việc ngài có gì để nói.”

Lông mày chàng nhíu lại với nhau và mắt chàng nheo lại, nàng đã để ý thấy, nhưng giọng nói của chàng vẫn được kiểm soát cẩn thận khi chàng bắt đầu giải thích. “Đêm hôm trước, nàng cũng có thể thấy là ta… những chuyện giữa chúng ta không… không giống như nàng mong chờ từ một vị hôn phu.”

Sheridan đồng ý với sự thật trong lời nhận xét đó với một cái gật đầu rất khẽ, kiêu kì chẳng hề biểu hiện gì ngoài một sự quan tâm mơ hồ.

“Có một lời giải thích cho chuyện đó,” Stephen nói, bị bối rối vì cách cư xử của nàng. Chàng đưa ra cho nàng một lí do duy nhất mà chàng có thể nghĩ ra nghe có vẻ hợp lí và chấp nhận được. “Lần cuối chúng ta bên nhau, chúng ta đã cãi nhau. Ta đã không nghĩ về cuộc cãi nhau đó trong khi nàng bị ốm, nhưng khi nàng bắt đầu hồi phục đêm hôm đó, ta thấy là nó vẫn còn đọng lại trong đầu ta. Đó là lí do vì sao mà ta đã có vẻ như…”

“Lạnh lùng và không quan tâm?” nàng nói thay, nhưng giọng nói của nàng chứa đựng nhiều bối rối và đau khổ hơn là giận dữ.

“Chính xác,” Stephen đồng tình. Rồi nàng ngồi xuống, và chàng thở một hơi nhẹ nhõm trong lòng vì kế sách và những lời nói dối đã qua, nhưng niềm vui của chàng chẳng được bao lâu.

“Chúng ta đã cãi nhau về việc gì?”

Đáng lẽ chàng phải biết là một cô gái tóc đỏ người Mỹ ngang bướng với tính cách không thể đoán trước được và chẳng hề coi trọng tước hiệu quí tộc và tôn trọng những quy tắc ăn mặc như thế chắc chắn sẽ muốn kéo dài sự bất đồng, thay vì chấp nhận lời xin lỗi của chàng và lịch sự bỏ qua vấn đề. “Chúng ta đã cãi nhau vì tính khí của nàng,” Stephen trả lời một cách trơn tru.

Đôi mắt xám bối rối nhìn thẳng vào mắt chàng. “Tính khí của em? Có chuyện gì với nó?”

“Ta thấy nó… rất rắc rối.”

“Em hiểu rồi.”

Stephen gần như có thể nghe thấy nàng tự hỏi liệu chàng có quá nhỏ nhen không khi tiếp tục nuôi dưỡng sự bực tức vì một cơn cãi vã khi mà nàng còn ốm như thế. Nàng nhìn qua đôi bàn tay nắm chặt trên đùi, như thể nàng bỗng nhiên không thể nhìn thẳng vào chàng, và hỏi bằng giọng thất vọng, e dè, “Vậy em có phải là một mụ đàn bà chanh chua không?”

Stephen nhìn vào cái đầu cúi gằm và đôi vai trĩu nặng của nàng, và sự dịu dàng kì lạ mà nàng dường như đã thức tỉnh trong chàng vào những thời điểm không ngờ lại một lần nữa trỗi dậy. “Ta sẽ không nói cụ thể,” chàng trở lời với một nụ cười miễn cưỡng trong giọng nói.

“Em đã để ý thấy,” nàng ngoan ngoãn tự thú, “là tính tình của em hơi – dễ thay đổi – trong vài ngày qua.”

Whitticomb đã nói ông ta thấy nàng rất thú vị, và Stephen có cảm giác rằng đó là một lời nhận xét hoàn toàn chưa xứng tầm. “Điều đó hoàn toàn có thể hiểu được trong những trường hợp như thế này.”

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt tìm kiếm mắt chàng, như thể cả nàng nữa, cũng đang cố đánh giá lại chàng. “Chàng có thể cho em biết chính xác chúng ta đã cãi nhau về chuyện gì lần cuối ta ở bên nhau không?”

Bị mắc bẫy chính mình, Stephen quay đến khay đồ uống và với tay lấy bình rượu sherry pha lê, nhanh chóng nghĩ câu trả lời có thể xoa dịu và làm nàng bớt giận. “Ta đã nghĩ là nàng quá chú tâm đến một người đàn ông khác,” chàng nói trong một phút ngẫu hứng. “Ta đã ghen.”

Ghen tuông là một thứ tình cảm mà chàng chưa từng trải qua trong đời, nhưng phụ nữ chắc chắn rất hài lòng khi họ khiến một người đàn ông cảm thấy như thế. Chàng liếc nhìn qua vai và hài lòng khi khám phá ra là trong khía cạnh này, Charise Lancaster cũng giống như tất cả những chị em của nàng, bởi vì trông nàng vừa buồn cười lại vừa hãnh diện. Dấu đi nụ cười, chàng rót rượu sherry và trong một chiếc ly pha lê nhỏ. Khi chàng trở lại để đưa nó cho nàng nàng vẫn đang nhìn đăm đăm vào bàn tay mình. “Sherry?”[2] chàng hỏi.

Sheridan giật mình, và một niềm vui sướng không thể giải thích được dâng lên trong tim nàng. “Vâng?”

Chàng đưa li rượu cho nàng và nàng nhìn vào chàng một cách háo hức chứ không phải nhìn vào li rượu.

“Nàng có muốn một chút rượu không?” Stephen hỏi rõ lần nữa.

“Không, cám ơn.”

Chàng đặt ly rượu lên bàn. “Ta tưởng nàng vừa nói có.”

Nàng lắc đầu. “Em tưởng chàng đang nói với em và – Sherry! –“nàng la lên, đứng bật dậy, khuôn mặt nàng bừng lên rạng rỡ. “Em nghĩ đó là em. Ý em là, đó đúng là em. Ý em là, đó chắc hẳn là cách mọi người gọi em, là –“

“Ta hiểu rồi,” Stephen khẽ nói, cảm thấy một niềm vui cũng gần lớn như chính nàng. Họ đứng đó trong tầm tay nhau, mỉm cười với nhau, chia sẻ một giây phút thành công dường như kết nối cả hai và cùng nghĩ về những hướng tương tự nhau. Đột nhiên Stephen hiểu ra làm thế nào mà Burleton lại có thể “điên lên vì yêu” nàng, như Hodgkin đã nói. Khi Sherry nhìn vào đôi mắt xanh đang cười của chàng, nàng nhìn thấy một sự ấm áp và duyên dáng làm nàng hiểu vì sao nàng có thể gắn kết chính nàng với chàng. Những thông điệp kì lạ bắt đầu nhá lên qua kí ức trống rỗng của nàng, gợi ý những điều có thể xảy ra tiếp theo…

Nam tước nắm lấy bàn tay nàng và đưa nó lên môi chàng khi chàng thề nguyện tình yêu vĩnh hằng. “Nàng là tình yêu duy nhất và mãi mãi của ta…”

Hoàng tử ôm nàng trong vòng tay mạnh mẽ của chàng và ép chặt nàng vào trái tim chàng. “Nếu ta có một trăm vương quốc, ta sẽ đánh đổi chúng lấy nàng, tình yêu tha thiết nhất của ta. Ta chẳng là gì, cho đến ngày gặp nàng…”

Bá tước bị chi phối vì sắc đẹp của nàng đến nỗi chàng mất kiểm soát và hôn lên má nàng. “Tha thứ cho ta, nhưng ta không thể chịu đựng được! Ta ngưỡng mộ nàng!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx