Stephen nhìn thấy lời mời gọi êm ái trong mắt nàng, và trong một giây không cảnh giác vì sự hòa hợp hoàn toàn, có vẻ như theo cách nào đó, chàng thấy cần phải đáp lại. Nâng cằm nàng lên, chàng chạm môi chàng vào môi nàng và cảm thấy nàng nín thở cùng lúc với sự căng thẳng trên thân thể nàng. Bối rối vì phản ứng hơi quá đà của nàng, chàng ngẩng đầu lên và chờ đợi trong một giây dài đằng đẵng cho đến khi nàng mở mắt ra. Khi cặp lông mi dài của nàng cuối cùng cũng nhấc lên, trông nàng vừa hoang mang vừa trông đợi và, đúng, thậm chí hơi thất vọng. “Có điều gì không đúng hay sao?” chàng cảnh giác hỏi.
“Không, không phải thế,” nàng lịch sự nói, nhưng dường như nàng đang nói dối.
Stephen nhìn nàng im lặng chờ đợi, một phương cách thường thúc đẩy người khác tiếp tục nói, và cách làm đó đã thành công với “vị hôn thê” của chàng đúng như trông đợi.
“Chỉ là em dường như trông đợi một điều gì đó hơi khác,” nàng giải thích.
Tự nói với mình rằng chàng chỉ đang cố giúp nàng tìm kiếm lại kí ức, chàng hỏi, “Nàng trông đợi điều gì?”
Nàng lắc đầu, trán nàng nhăn lại, đôi mắt không bao giờ rời khỏi mắt chàng. “Em không biết.”
Những lời rụt rè của nàng và ánh mắt kiên định chỉ càng khẳng định một điều mà chàng đã nghi ngờ từ trước. Vị hôn phu thật sự của nàng rõ ràng kiểm soát lỏng lẻo hơn đối với niềm đam mê của anh ta. Khi Stephen nhìn vào đôi mắt bạc mời gọi của nàng, chàng đột ngột quyết định rằng chàng thực sự có nghĩa vụ làm sống lại những kí ức của nàng về Burleton. Lương tâm chàng gào thét khi chàng có một lí do khác, ích kỉ cho điều mà chàng sắp làm, nhưng Stephen lờ nó đi. Sau cùng thì, chàng đã hứa với Whitticomb rằng chàng sẽ làm cho nàng cảm thấy an toàn và được trân trọng. “Có lẽ nàng đã trông đợi –“ chàng khẽ nói khi trượt vòng tay quanh eo nàng và chạm môi chàng vào tai nàng, “điều gì đó như thế này.”
Hơi thở nồng ấm của chàng trong tai nàng khiến sống lưng Sheridan nổi da gà, và nàng quay mặt nàng khỏi nguyên nhân trực tiếp, khiến cho môi nàng ngay lập tức chạm vào môi chàng. Stephen đã định sẽ hôn nàng như cách Burleton có thể đã làm, nhưng khi đôi môi mềm mại của nàng mở ra trong một hơi thở run rẩy, những ý định của chàng tuột khỏi tâm trí chàng.
Sheridan biết ngay khi cánh tay chàng siết lại trên eo nàng và môi chàng bắt đầu di chuyển kiên quyết trên môi nàng rằng nàng không thể mong chờ điều gì như thế… không phải là cơn bão cảm xúc khiến cho nàng hổn hển và phải dựa sát hơn vào chàng, cũng không phải là khao khát muốn dâng hiến miệng nàng cho cái lưỡi đang tìm kiếm của chàng, cũng không phải những nhịp đập cuồng loạn của trái tim nàng khi bàn tay chàng luồn vào chỗ tóc ở gáy, giữ cho miệng nàng gắn chặt hơn nữa vào miệng chàng trong khi toàn bộ cơ thể nàng dường như muốn tiếp xúc và tiến về phía cơ thể chàng.
Stephen cảm thấy nàng dựa vào chàng và hoàn toàn trở thành một nạn nhân bất lực trước việc đó. Khi cuối cùng chàng có thể kéo miệng chàng ra khỏi miệng nàng, chàng ngẩng đầu lên và nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của nàng, choáng váng vì phản ứng chưa từng có của chàng trước chỉ vài nụ hôn thuần khiết của một cô gái không có kinh nghiệm, người hầu như chẳng có lấy một chút ý niệm làm thế nào để hôn lại chàng. Chàng nhìn nàng mở mắt ra và nhìn xoáy vào đôi mắt mơ màng của nàng, hơi bực mình vì chàng đã để mất kiểm soát và cũng cảm thấy buồn cười trước thực tế là một cô gái chưa được dậy dỗ đến nơi đến chốn lại chịu trách nhiệm cho việc đó.
Ở tuổi ba mươi ba, sở thích của chàng hướng về những người phụ nữ đam mê, đầy kinh nghiệm, thạo đời biết rõ cách làm thế nào để cho và nhận niềm vui. Thực tế là chàng có thể bị xáo động mãnh liệt vì một phụ nữ-trẻ con, đang mặc trên mình một bộ váy áo không vừa vặn thuộc về tình nhân hiện thời của chàng gần như là một chuyện hài hước. Mặt khác, nàng đã chứng tỏ là một học sinh sẵn sàng và háo hức học hỏi trong suốt những phút đứng trong vòng tay chàng, và chẳng hề có một dấu hiệu nào của nỗi e thẹn thiếu nữ, ngay cả bây giờ, khi nàng đứng trong vòng tay chàng, kiên trì nhìn trả lại chàng.
Sau khi đã cân nhắc mọi việc, chàng quyết định, Charise Lancaster có thể không phải là thiếu kinh nghiệm, mà là Burleton và những người tiền nhiệm của anh ta đã hướng dẫn nàng sai cách. Ý nghĩ chính chàng mới là người ngây thơ khiến cho Stephen cười khi chàng nhướn cặp lông mày lên và hỏi cộc lốc, “Đó có giống thứ nàng mong đợi hơn không?”
“Không,” nàng nói, lắc đầu quả quyết khiến cho những lọn tóc óng ánh trượt xuống bên vai phải của nàng. Giọng nói của nàng bàng hoàng, nhưng đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi mắt chàng khi nàng khẽ thú nhận, “em biết là em không bao giờ có thể quên bất kì điều gì giống như thế này.”
Sự hóm hỉnh của Stephen biến mất, và chàng cảm thấy một cơn đau xa lạ trong lồng ngực. Không hề nhận ra mình đang làm gì, chàng đặt bàn tay lên má nàng, những ngón tay trải rộng trên bề mặt mềm mại đến tuyệt vời của nó. “Ta tự hỏi,” chàng nói to suy nghĩ của mình, “liệu nàng có thể ngọt ngào như nàng tỏ ra không.”
Chàng không định nói ra suy nghĩ của mình, và chàng không hề chờ đợi câu trả lời nào, chứ chưa nói đến câu trả lời kinh ngạc mà nàng dành cho chàng. Bằng giọng thú nhận một điều bí mật tồi tệ, nàng nói, “Em không nghĩ là em ngọt ngào chút nào, thưa bá tước. Chàng có thể không nhận thấy, nhưng em tin là em có một bản chất chống đối.”
Stephen đè nén tràng cười của chàng và đấu tranh để giữ khuôn mặt nghiêm trang, nhưng nàng lại nhầm tưởng sự im lặng của chàng là không đồng tình. “Có vẻ như là,” nàng thì thào run rẩy, khi ánh mắt nàng rớt xuống phía trước áo sơ mi của chàng một cách tội lỗi, “em đã khá giỏi trong việc dấu giếm chàng cái đó khi em nói những lời đùa cợt về bản thân?”
Khi chàng không trả lời, Sheridan nhìn đăm đăm vào viên những chiếc khuy tán hồng ngọc nhỏ xíu lấp lánh nơi ngực áo sơ mi trắng phau của chàng, thưởng thức cảm giác của một cánh tay cơ bắp mạnh mẽ bao quanh eo nàng. Tuy nhiên nàng vẫn có cảm giác mơ hồ rằng có điều gì đó sai trái trong những việc nàng đang làm. Nàng tập trung vào cảm xúc đó, cố gắng bắt nó định hình và lộ diện, nhưng chẳng có gì xảy ra. Nó cũng không đáng tin như chính những phản ứng của nàng trước vị hôn phu; thực ra là trước mọi việc. Một phút trước nàng ghét bộ váy của nàng, vị hôn phu của nàng, và kí ức bị mất của nàng, và nàng mong muốn thoát khỏi tất cả chúng. Và rồi chàng có thể thay đổi tất cả chỉ với một nụ cười ấm áp hay một cái nhìn ngưỡng mộ… hay một nụ hôn. Chỉ với một nụ cười, chàng có thể khiến nàng cảm thấy như thể bộ váy nàng đang mặc thích hợp với một vị công chúa và rằng nàng xinh đẹp và rằng trí nhớ của nàng tốt hơn hết là cứ mất đi. Nàng không thể hiểu bất kì điều gì trong đó, đặc biệt là tại sao lại có những giây phút thoáng qua khi nàng cảm thấy như nàng không muốn nhớ lại. Và, lạy Chúa, cái cách mà chàng hôn nàng! Toàn bộ cơ thể nàng như tan chảy và bốc cháy, và nàng yêu cái cảm giác cùng lúc khiến nàng vừa khó chịu và tội lỗi và hoang mang. Trong một nỗ lực để giải thích tất cả những điều đó cho chàng và có lẽ là yêu cầu chàng tư vấn, Sheridan hít thở một hơi dài và thú nhận với ngực áo của chàng, “Em không biết chàng nghĩ em là loại người gì, nhưng dường như em có một… một tính cách dữ dội. Thậm chí có thể nói em có một… một tâm tính hoàn toàn không đoán trước được.”
Bị hấp dẫn một cách không cưỡng lại được bởi tính ngay thẳng của nàng, Stephen đặt những ngón tay chàng bên dưới cằm của nàng và nâng nó lên, ép nàng phải nhìn vào mắt chàng. “Ta có biết,” chàng khàn giọng nói.
Đôi mắt biểu cảm của nàng tìm kiếm mắt chàng. “Điều đó không làm phiền chàng sao?”
Có vài điều “làm phiền” Stephen ngay lúc đó, và chúng chẳng liên quan gì đến tâm tính của nàng. Bộ ngực đầy đặn của nàng đang ở ngay trên ngực chàng, mái tóc màu kim loại đang trượt trên tay chàng ở phía sau lưng nàng, và nàng có một khuôn miệng mềm mại, đầy đặn rõ ràng là mời gọi một người đàn ông hôn lên nó. Cái tên “Sherry” quá hợp với nàng. Nàng làm say lòng người một cách nguy hiểm và tinh tế. Nàng không phải là vị hôn thê của chàng, nàng không phải là tình nhân của chàng; nàng xứng đáng được chàng tôn trọng và bảo vệ, chứ không phải khao khát. Một cách lí trí, chàng biết điều đó, nhưng trí não chàng dường như bị thôi miên bởi nụ cười và giọng nói của nàng, và cơ thể chàng bị điều khiển bởi một cơn khuấy động đã trở nên gần như đau đớn. Nàng không hiểu tại sao chàng lại cứng lại, hoặc là nàng không chú ý, hoặc là nàng không thấy phiền, nhưng bất kể lí do là gì, chàng cũng phải chấp nhận kết quả. “Nàng ‘làm phiền’ ta rất nhiều đấy,” chàng nói.
“Bằng cách nào-“ Sherry hỏi, nhìn ánh mắt chàng rớt xuống môi nàng và cảm thấy nhịp thở nàng tăng lên gấp ba lần.
“Ta sẽ chỉ cho nàng,” chàng thì thào bằng giọng khàn đặc, và môi chàng chiếm lấy môi nàng với sự dịu dàng dữ dội.
Chàng hôn nàng thật chậm, lần này ép nàng phải tham gia, không chỉ đón nhận, và Sheridan cảm nhận được lời mời gọi tinh tế ấy. Một bàn tay chàng khum lấy gáy nàng, khẽ ấn nó, trong khi bàn tay kia trượt dọc sống lưng nàng trong một cử chỉ vuốt ve không ngừng nghỉ. Đôi môi mở ra của chàng di chuyển trên môi nàng, ép chúng mở ra cho chàng, và Sheridan đáp ứng một cách ngập ngừng không chắc chắn. Nàng bắt nhịp với những chuyển động của miệng chàng, và nàng cảm thấy bàn tay chàng ấn chặt hơn nữa vào sống lưng nàng.
Nàng dướn người trên đầu ngón chân, trượt bàn tay trên bộ ngực cứng chắc của chàng, qua đôi vai chàng, cong người lên khi nàng kéo chàng vào sát nàng hơn nữa… và cánh tay chàng đột ngột vòng quanh nàng như gọng kìm bằng thép, và nụ hôn trở nên dữ dội và khẩn thiết. Lưỡi chàng mơn trớn lưỡi nàng rồi đi vào trong miệng nàng, khiến cho những cơn rung động của cảm xúc ban sơ chạy khắp cơ thể run rẩy của Sheridan, và nàng càng dựa sát vào chàng hơn nữa, hôn trở lại chàng. Bàn tay chàng đi lên, tới ngực nàng, bắt đầu vuốt ve chúng…
Một bản năng mà nàng không thể hiểu và không thể thách thức cảnh cáo nàng, Sheridan kéo miệng mình khỏi miệng chàng và lắc đầu gần như hoảng loạn, cho dù một phần cơ thể nàng tuyệt vọng muốn chàng hôn nàng lần nữa.
Stephen miễn cưỡng nới lỏng vòng tay quanh nàng và thả cánh tay xuống. Với cảm xúc hỗn độn giữa không tin được và buồn cười chàng nhìn xuống mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp vô ngần đã không chỉ thành công trong việc làm mê đắm cảm xúc của chàng, mà còn cả tâm trí của chàng. Khuôn mặt nàng ửng hồng, ngực nàng khẽ nhấp nhô với mỗi hơi thở e dè, và đôi mắt với hàng lông mi dày sậm màu của nàng mở to vì bối rối và khao khát. Trông nàng như thể nàng không chắc chắn lắm nàng muốn làm gì. “Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta nên làm việc gì đó khác,” chàng nói, đưa ra quyết định cho cả hai người.
“Chàng đang nghĩ đến việc gì?” nàng run run hỏi.
“Việc ta đang nghĩ đến,” Stephen trả lời một cách châm biếm, “và việc chúng ta sẽ làm hoàn toàn khác nhau.” Chàng quyết định dạy cho nàng những nguyên lí cơ bản của cờ vua.
Đó là một sai lầm. Nàng đã hạ chàng hai lần liên tiếp bởi vì chàng dường như không thể giữ cho tâm trí mình tập trung vào ván cờ.
Stephen cực kì cẩn thận tránh tất cả những ý nghĩ về nàng trong ngày tiếp theo, nhưng khi người đầy tớ của chàng trải ra bộ quần áo để mặc cho bữa tối, chàng thấy mình trông đợi bữa tối với Sherry hơn bất kì bữa ăn nào mà chàng trông đợi trong suốt một thời gian dài qua. Chàng đã đặt mua một số bộ quần áo lịch sự cho nàng từ người thợ may của Helene và kiên quyết đòi ít nhất một trong số chúng phải được đưa đến cho nàng trong ngày, những bộ còn lại được đưa đến khi chúng đã sẵn sàng. Khi người thợ may nhắc nhở chàng một cách kích động rằng Mùa Vũ Hội sắp sửa bắt đầu và những thợ may của bà ta phải làm việc suốt ngày đêm, Stephen đã lịch sự yêu cầu bà ta cố hết sức có thể. Vì Helene chỉ mua sắm ở những cửa hiệu cao cấp với chi phí vô cùng đắt đỏ, chàng tin chắc rằng người thợ may sẽ thực hiện được một tủ quần áo lịch thiệp đúng mực và bà ta sẽ tính giá cắt cổ cho chàng vì sự hối thúc này.
Trong vòng vài giờ, ba người thợ may đã đến nhà, và mặc dù chàng không ngây thơ đến mức tin rằng, trong một thời gian ngắn ngủi như thế, người sẽ ăn tối cùng chàng có thể giành được kiểu cách thời thượng nhất, nhưng chàng vẫn háo hức muốn xem trông nàng sẽ như thế nào trong một bộ váy thích hợp. Khi chàng ngửa cổ ra phía sau để người hầu có thể xoa bọt xà phòng dưới cằm của chàng, Stephen quyết định rằng bất kể Charise Lancaster mặc gì, nàng cũng sẽ mặc nó với sự tinh tế đặc biệt của riêng nàng, cho dù đó là một sợi dây bằng vải màu vàng hay là một bộ váy vũ hội.
Chàng đã không hề thất vọng trong chuyện đó, hay trong bữa tối của họ. Nàng bước vào phòng ăn, mái tóc óng ả thả xuống hai vai và bao quanh gương mặt rạng rỡ, trông giống như một cô gái ngoại lai trong bộ váy len mềm mại như nước, cổ áo hình vuông, trễ xuống và thân váy vừa khít với cơ thể khiến cho mọi sự chú ý đổ dồn về phần phía trên của bộ ngực đầy đặn của nàng và nhấn mạnh cái eo thon trước khi nó thả xuống thành một đường gấp đơn giản trên sàn nhà. E lệ lảng tránh cái nhìn ngưỡng mộ thành thực của Stephen, nàng gật đầu đúng kiểu với người hầu đứng ở gần chiếc tủ búp-phê, khen ngợi những bát đựng hoa hồng trắng bằng bạc và hàng đống những cây chân nến bạc trên bàn, rồi nàng duyên dáng ngồi vào chiếc ghế đối diện với chàng. Chỉ khi đó nàng mới ngẩng mặt lên đối diện với chàng, và nụ cười nàng dành cho chàng quá ấm áp, tràn đầy sự rộng lượng và hứa hẹn không ý thức, đến nỗi Stephen phải mất một lúc mới nhận ra nàng chỉ đang cám ơn chàng vì bộ váy. “… mặc dù chàng đã quá phung phí cho nó,” nàng kết thúc trong sự im lặng lửng lơ.
“Bộ váy đó không hề phung phí và còn lâu mới đáng yêu bằng người mặc nó,” Stephen đáp lại, và khi nàng nhìn đi chỗ khác như thể nàng thật sự xấu hổ vì lời nhận xét của chàng, chàng tự nhắc nhở mình cực kì kiên quyết rằng nàng đã không định quyến rũ chàng với nụ cười tan chảy kia của nàng, hay là cách nàng lắc hông duyên dáng, hay bộ ngực mềm mại nở nang của nàng, và rằng đây là một thời điểm, địa điểm và người phụ nữ cực kì không thích hợp để kích động những ý nghĩ về những chiếc gối sa tanh bên dưới bộ tóc màu kim loại óng ánh và bộ ngực căng tròn nở ra dưới bàn tay tìm kiếm của chàng. Trong hoàn cảnh đó, chàng chuyển những ý nghĩ của mình về những đề tài an toàn hơn và hỏi nàng đã làm gì trong ngày.
“Em đã đọc báo,” nàng trả lời, và với ánh nến nhảy múa trên tóc nàng và lấp lánh trong mắt nàng, nàng bắt đầu tiêu khiển cho chàng bằng những lời nhận xét dí dỏm về những mẩu tin vặt vãnh nàng đã đọc ở mặt sau của những tờ báo về hàng loạt những hoạt động trong mùa Vũ hội ở London. Nàng giải thích rằng mục tiêu lúc đầu của nàng là học tất cả những gì có thể từ báo chí về những người quen của chàng và tất cả những thành viên khác của xã hội thượng lưu trước khi nàng được giới thiệu với họ. Lương tâm của Stephen phản đối việc để mặc nàng làm thế trong khi nàng sẽ không được gặp bất kì ai hết, nhưng, chàng biện bạch, nỗ lực đó dường như đã làm nàng vui và bận rộn, và vì vậy chàng hỏi nàng đã tiến xa đến đâu.
Những câu trả lời của nàng, và những biểu hiện trên mặt nàng, khiến chàng vui vẻ, bị hút theo, và bị thách thức trong suốt bữa ăn mười món. Khi nàng nói về một vài hành động cực kì đáng xấu hổ và thái quá mà nàng đọc được, nàng có một cách đặc biệt chun chiếc mũi ngổ ngáo của nàng trong một cử chỉ bất bình hay đảo mắt không tin một cách buồn cười. Những cử chỉ đó lúc nào cũng làm chàng cảm thấy muốn cười. Và trong lúc chàng vẫn đấu tranh để dấu đi vẻ buồn cười của mình, nàng có thể trở nên đăm chiêu và đưa ra một câu hỏi lặng lẽ khiến chàng hoàn toàn bị bất ngờ. Kí ức bị hư của nàng dường như có những lỗ hổng bất chợt liên quan đến việc hiểu biết bằng cách nào và tại sao những người thuộc tầng lớp xã hội của chàng – hoặc tương tự là của chính nàng ở Mỹ, làm những việc đặc biệt theo cách đặc biệt, và vì thế đưa ra những câu hỏi đích xác khiến chàng phải đánh giá lại những phong tục mà chàng đã coi nhẹ.
“Theo tờ Gazette,” nàng cười cợt thông báo cho chàng khi người hầu đặt một phần thịt vịt ngon lành lên đĩa của họ, “bộ váy thiết triều của Nữ Bá tước Evandale được trang trí bằng ba ngàn viên ngọc trai. Chàng có nghĩ đó là một con số chính xác không?”
“Ta hoàn toàn có lòng tin vào tính chính trực báo chí của nhà phân tích xã hội của tờ Gazette,” Stephen nói đùa.
“Nếu đúng là như thế,” nàng nói với một nụ cười dễ lây, “thì em chỉ có thể suy ra hoặc là chúng đều là những viên ngọc trai rất nhỏ, hoặc bà ấy là một người rất to lớn.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Bởi vì nếu những viên ngọc trai đó lớn mà bà ta lại không to béo, thì chắc chắn bà ta phải cần đến một cái tời mới đứng thẳng người dậy được sau khi cúi chào đức vua.”
Stephen vẫn còn cười trước hình ảnh bà nữ Bá tước lạnh lùng trang nghiêm và to béo phục phịch bị kéo lên và ném sang một bên ngai vàng khi Sherry nhanh chóng chuyển từ đề tài chuyện phiếm sang chuyện nghiêm túc. Đặt cằm trên hai bàn tay đan lại với nhau, nàng nhìn chàng qua suốt chiều dài của chiếc bàn ăn và hỏi, “Trong tháng Tư, khi tất cả những người có vai vế đều tụ tập ở London trong mùa Lễ hội và ở lại đến tận tháng Sáu, họ làm gì với con cái của họ?”
“Chúng ở lại quê nhà cùng với các bà vú em, người dạy kèm hay gia sư.”
“Và họ cũng làm như thế trong suốt mùa Lễ hội nhỏ?”
Khi Stephen gật đầu, nàng nghiêng đầu sang một bên và trang trọng nói, “Những đứa trẻ người Anh chắc hẳn rất cô đơn trong suốt những tháng dài đó.”
“Chúng không cô đơn,” Stephen sốt ruột nhấn mạnh.
“Cô đơn chẳng có gì liên quan đến việc ở một mình cả. Kể cả là trẻ em hay người lớn.”
Stephen quá mong ngóng đổi đề tài này, một đề tài mà chàng sợ là sẽ dẫn thẳng tới một cuộc bàn luận bất khả về những đứa con của họ, đến nỗi chàng không hề nhận ra giọng điệu của chàng đã trở nên lạnh băng hay là cảm xúc mong manh của nàng, và những lời nhận xét của chàng đâm vào nàng như một mũi dao. “Nàng đang nói từ kinh nghiệm bản thân sao?”
“Em… không biết,” nàng nói.
“Ta sợ rằng tối mai, nàng sẽ như vậy.”
“Ở một mình?”
Khi chàng gật đầu, nàng nhìn thật nhanh vào miếng bánh nướng phủ pa tê ngon lành đang đặt trên đĩa trước mặt nàng, rồi thở dài một tiếng, như thể đang gom góp dũng khí, và nhìn thẳng vào chàng. “Có phải chàng ra ngoài vì những điều em vừa mới nói hay không?”
Chàng cảm thấy mình như một tên quái vật vì đã khiến nàng hỏi câu đó, và chàng trả lời rất rõ ràng, “Ta có một cuộc hẹn trước không thể hủy được.” Và rồi, như thể nhu cầu biện bạch cho bản thân trong mắt nàng vẫn còn chưa đủ ngớ ngẩn, chàng thông báo, “Hi vọng nàng cảm thấy thoải mái khi biết rằng cha mẹ ta vẫn đưa anh trai ta và ta đến London ít nhất nửa tháng một lần trong suốt mùa Lễ hội ở London. Anh trai ta và vợ anh ấy, và một vài người bạn của họ, cũng mang con cái và một đoàn gia sư tới đây trong mùa Lễ hội.”
“Ồ, thật là tuyệt!” nàng kêu lên, nụ cười tỏa sáng như mặt trời. “Em rất vui khi được biết là trong tầng lớp này vẫn có những người cha người mẹ hết lòng vì con cái.”
“Phần lớn những người trong tầng lớp này,” chàng cộc lốc thông báo cho nàng, “đều thấy sự tận tụy ấy cực kì lố bịch.”
“Em không nghĩ một người nên để những ý kiến của những người khác ảnh hưởng đến việc họ làm, phải không?” nàng hỏi, hơi nhăn trán.
Cả ba cảm xúc đều đánh vào Stephen cùng một lúc, và chàng bị giằng xé giữa buồn cười, tiếc nuối và chán nản: Bất kể nàng có nhận ra hay không, Charise Lancaster đang “chất vấn” chàng, cân nhắc những phẩm chất của chàng, không chỉ như một người chồng tương lai, mà còn là người cha tương lai của những đứa con của nàng – mà chàng chẳng hề muốn đóng vai trò nào trong hai vai trò ấy cả. Và đó là một điều đúng đắn, vì thứ nhất, chàng dường như đã được đánh giá rất cao trong tiêu chuẩn của nàng, và thứ hai, việc nàng không mặn mà với những ý kiến của Người khác chắc chắn sẽ khiến nàng bị loại ra khỏi xã hội văn minh trong vòng một tuần, nếu nàng có bao giờ đặt chân vào đó. Stephen cũng không bao giờ quan tâm tới ý kiến của bất kì ai, nhưng chàng là một người đàn ông, chứ không phải một phụ nữ, và sự giàu có cũng như tên tuổi lừng lẫy của chàng cho chàng cái quyền được làm bất cứ điều gì chàng thích mà không bị trừng phạt gì hết. Không may là, cũng chính những bà lớn trong xã hội thượng lưu sẵn sàng rù quyến chàng cưới con gái họ, những người hoàn toàn sẵn lòng bỏ qua bất cứ một thói xấu và tội lỗi nào của chàng đó, lại sẽ đóng gông Charise Lancaster chỉ vì một sự vi phạm nhỏ nhất qui tắc xã hội – chứ chưa nói đến một lỗi lầm lớn như là ăn tối một mình với chàng, như nàng đang làm đây.
“Chàng có nghĩ một người nên để những ý kiến của người khác ảnh hưởng đến hành động của họ không?” nàng lặp lại.
“Không, chắc chắn là không rồi,” chàng trịnh trọng xác nhận.
“Em rất vui được nghe thấy thế.”
“Ta đã e là nàng sẽ như vậy,» Stephen nói, nén lại một nụ cười.
Sự hài hước của chàng không hề giảm đi trong suốt bữa ăn của họ và sau đó trong phòng khách, nhưng khi đến giờ chúc nàng ngủ ngon, chàng nhận ra là chàng không thể tin tưởng chính mình đủ để làm gì hơn là một nụ hôn kiểu anh chị em trên má nàng.
@by txiuqw4