sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 04 phần 1

Chương 4:

Lễ tang kinh hồn

1

_Đường Phong nghỉ ngơi một ngày ở Quảng châu, sáng ngày 20 tháng 6 anh đặt chân tới Hồng Kông. Ra khỏi sân bay quốc tế Hổng Kông, tắc xi chở Đường Phong lao thẳng tới nhà tang lễ Hồng Kông số 679 đường Anh Hoàng, Bắc Giác đảo Hổng Kông. Khi Đường Phong tới nơi, tiền sảnh nhà tang lễ đã đông kín những nhân vật quan trọng trong giới chính trị, những tinh anh của giới doanh nghiệp, bạn bè thân hữu gần xa tới tham dự tang lễ của Lương Vân Kiệt. Đường Phong không biết mình được coi là gì của Lương Vân Kiệt, vì anh chỉ mới tiếp xúc với ông có vài lần, thời gian gặp mặt cộng lại cũng không quá một tiếng đồng hồ, nhưng lại là người tận mắt chứng kiến ông bị đâm chết trong con ngõ mưa...

Trong Lễ đường Cơ n, tiếng nhạc đám ma trầm buồn vang vọng, một bức di ảnh rất lớn của Lương Vân Kiệt treo cao trong điện, Đường Phong theo dòng người chầm chậm tiến vào lễ đường, cúi vái ba vái trước di ảnh. Người nhà của Lương Vân Kiệt đứng bên cạnh cảm tạ, Đường Phong chú ý

thấy, người đàn ông trung niên đầu tiên đứng bên trái di ảnh, tuy chít khăn tang, nét mặt u sầu, nhưng không che giấu được sự tinh anh trên khuôn mặt, xem ra quả là một nhân sỹ có sự nghiệp thành đạt. Khỏi phải hỏi, đây chắc chắn là con trai của Lương Vân Kiệt, chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của tập đoàn Tân Sinh Hồng Kông -Lương Dũng Tuyển.

"Xin đừng quá đau buổn!" -Đường Phong và Lương Dũng Tuyển bắt tay nhau, đây là một đôi tay rắn chắc nhưng cũng rất thô ráp, Đường Phong trong lòng kinh ngạc, Lương Dũng Tuyển được nuôi dưỡng trong một môi trường đầy đủ điều kiện, sao lại có đôi tay thô ráp như vậy?

Lương Dũng Tuyển nhìn Đường Phong, vẻ mặt trấn tĩnh, đáp lời cảm ơn. Đường Phong nhanh chóng theo dòng người rời khỏi nhà tang lẽ. Ra đến bên ngoài, Đưòng Phong thở phào một hơi, xem ra cho tới lúc này, hành động của anh cũng được coi là thuận lợi! Đường Phong vừa bước đi vô định trên vỉa hè dành cho người đi bộ, vừa tính toán xem làm cách nào để tới gặp được Lương Dũng Tuyển.

Đương lúc tính toán, Đường Phong bất giác đi vào một con đưòng nhỏ có phần vắng vẻ, đột nhiên, trước mặt lướt qua một người đàn ông cơ thể tráng kiện mặc bộ vest, đeo kính râm, chặn ngang đường. Người này nói bằng tiếng phổ thông cứng nhắc: "Đường tiên sinh, ông chủ chúng tôi mời ngài đến phủ làm khách, hy vọng ngài có thể ghé qua!"

Đường Phong thấy người này củng khá khách khí, anh định thần, hỏi lại: "Ông chủ của các anh là ai? Hình như ở Hồng Kông tôi không có người quen".

"Đi rồi ngài sẽ biết". Một chiếc Mercedes lập tức lao tới, đỗ xịch bên cạnh Đường Phong. Hai người đàn ông cao to từ trong xe chui ra, không nói năng gì, xốc nách Đưòng Phong ấn vào trong xe. Đường Phong ra sức giãy giụa, bỗng thấy một vật lạnh toát, cứng đơ kề sát sau lưng mình, và anh biết đó là -một khẩu súng. "Đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi chỉ thực thi theo mệnh lệnh" -Người cầm súng cục cằn đe dọa Đường Phong.

Đường Phong bị kẹp lên xe, chiếc Mercedes lao như bay xuyên qua những con đường lớn nhỏ trên đảo Hổng Kông, chẳng mấy chốc, đã tới núi Thái Bình. Trong vòng bốn ngày, Đường Phong đã bị hai nhóm người ép lên xe, lần trước là hội Triệu Vĩnh, lần này lại là hội nào đây ? Là hội đâm chết Lương Vân Kiệt, mưu sát Lâm Hải tại Quảng châu? Hay là... nếu đúng là hội người đó, mình sẽ rắc rối đây!

Trên đường đi, Đường Phong không rối bời trong những suy nghĩ, mãi cho tới khi chiếc Mercedes dừng lại trước cửa một biệt thự sang trọng trên núi Thái Bình.

2

_Mấy người cao to dẫn Đường Phong vào một phòng sách rồi lui ra, Đường Phong tiến lại đẩy cửa phòng để sách đi ra thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa bên ngoài. Đường Phong quay người lại quan sát căn phòng này. Phòng sách rất lớn, trang trí nội thất xa xỉ, tấm rèm cửa dày cộm được kéo lên không để ánh sáng lọt vào, hai chùm đèn soi sáng toàn bộ phòng sách, Đường Phong bước tới cạnh bàn đọc sách, phát hiện trên chiếc bàn sang trọng này, ngoài hai tờ báo của ngày hôm nay ra, chỉ có một khung ảnh. Anh cấm khung ảnh lên chăm chú nhìn, trong khung ảnh là một tấm ảnh thiếu nữ. Khuôn mặt thiếu nữ trên tấm ảnh khá xinh xắn, điềm tĩnh tự nhiên, nhưng không mất đi vẻ quyến rũ. Đường Phong chăm chú ngắm nhìn cô gái trong ảnh, bất giác tâm trí lơ lửng, bỗng có cảm giác là mình đã từng gặp người con gái này ở đâu.

Đường Phong buông khung ảnh xuổng, vén tấm rèm cửa dày cộm lên, giờ mới phát hiện ra, đứng trước tấm cửa kính sát đất khổng lồ này, nhìn xuống có thể bao quát cảnh vật của hơn nửa đảo Hồng Kông. Đường Phong biết rằng, trên núi Thái Bình, giá của những biệt thự hào hoa thế này không thường, chắc chắn không phải là nơi ở của những người giàu có bình thường. Vậy chủ nhân của ngôi biệt thự sang trọng này là ai nhỉ ? -Đường Phong ngẫm nghĩ. Lúc này, cửa phòng sách được mở ra, Đường Phong quay đầu lại nhìn, bước vào là một người phụ nữ giúp việc bưng lên cho Đường Phong một bữa trưa thịnh soạn, Đường Phong không chút hòa khí hỏi sẵng: "Chủ nhân của các người mời tôi tới đây, tại sao lại không tới gặp tôi ?.... chủ nhân của các người rút cuộc là ai?"

Người phụ nữ giúp việc không buồn để ý tới câu hỏi của Đường Phong, chỉ lo đặt đổ ăn xong xuôi, sau đó lại lui ra khỏi phòng sách, rồi lại khóa cửa lại. Đường Phong nhìn đồ ăn, đang cơn đói bụng, anh cũng không buồn khách khí làm gì. Rối như một cơn gió lốc, chẳng mấy chốc anh đã "tiêu diệt" hết thức ăn.

Ăn xong, Đường Phong bước tới trước giá sách, chủ nhân của phòng sách sưu tập sách rất phong phú, trên giá kín mít những tác phấm lớn trong nước và nước ngoài, chẳng hạn như: "Hai mươi bốn bộ sử thi", "Tư trị thông giám"... Đường Phong đọc lướt một lượt từ đấu tới cuối tên những cuốn sách mà chủ nhân phòng sách sưu tầm, các tác phẩm nổi tiếng của nhiều lĩnh vực đều đầy đủ; hơn nữa, còn theo mô hình của thư viện, sắp xếp số thứ tự từ A đến z, chỉ khác là... trong vô số những cuốn sách mà chủ nhân phòng sách sưu tập, Đường Phong không thấy lấy một cuốn tiểu thưyết nào.

"Có lẽ chủ nhân phòng sách là một vị giáo sư già bác học, không thích đọc tiểu thuyết... nhỉ ?" -Đưòng Phong đột nhiên phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết có chút ngả vàng trong một góc khuất trên giá sách. Đầy bụng nghi ngờ, anh nhấc cuốn tiểu thuyết này ra -"Tứ bình ám sự". Đường Phong biết cuốn này là một trong loạt tiểu thuyết trinh thám "Địch Công kỳ án" của nhà văn Hà Lan Robert Hans Van Gulik, "Địch công kỳ án" viết về câu truyện điều tra phá án của danh tướng Địch Nhân Kiệt thời nhà Đường Trung Quốc, còn "Tứ bình ám sự" chính là cuốn nổi tiếng nhất trong số đó. Trong số sách sưu tập của chủ nhân phòng sáchai không hề có cuốn tiểu thuyết nào khác, vậy sao lại xuất hiện cuốn "Tứ bình ám sự" này? Nhìn cuốn sách được lật giở tới mức cũ kĩ, nhất định là chủ nhân phải thường xuyên đọc nó. Vậy rút cuộc cuốn "Tứ bình ám sự" này đặc biệt ở chỗ nào?... Đường Phong tỉ mẩn lật giở cuốn sách, nhưng cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt...

Đường Phong ngẫm nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, đúng lúc này, cánh cửa phòng sách lại được mở ra lần nữa, Đường Phong vội vàng đưa tay đặt cuốn "Tứ bình ám sự" vể chỗ cũ, quay đầu lại nhìn, lần này không phải là người phụ nữ giúp việc, người bước vào hóa ra là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tần Sinh mà anh vừa gặp ở nhà tang lễ sáng nay Lương Dũng Tuyển.

"Chào cậu, Đường Phong". -Lương Dũng Tuyển bước vào phòng sách, mở lời trước.

Đường Phong vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Tôi nên sớm nghĩ tới ông, ở Hồng Kông, trừ ông ra thì còn có ai muốn gặp tôi nữa, nhưng ông là chủ tịch của tập đoàn Tân Sinh, lẽ nào lại mời khách theo kiểu này ư?"

Lương Dũng Tuyển không vì lời chất vấn của Đường Phong mà nói giận, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nói: "Chàng thanh niên, trước khi chúng ta nói chuyện, tôi sẽ đính chính lại một điều sai lầm trong câu nói ban nãy của cậu".

"Sai lầm?"

"Đúng vậy, sai lầm rất lớn. Tới giờ mà cậu vẫn chưa biẽt mình đang ở trong vùng nguy hiểm sao ?"

"Tôi đương nhiên đang ở trong vùng nguy hiểm rồi, sự nguy hiểm này không phải do ông mang tới cho tôi sao?"

Đường Phong ngạc nhiên: "Còn rất nhiểu người? Tôi chẳng có người quen nào ở Hồng Kông cả?"

Lương Dũng Tuyển lắc lắc đầu: "Đương nhiên, những người muốn gặp cậu không nhất thiết' phải là người Hồng Kông, nhưng họ thực sự đã tới đây, chính trong tang lễ của cha tôi sáng nay, tôi đã ngửi thấy mùi dị thường, bởi vậy tôi mời cậu tới, là để bảo vệ cậu. Nếu như ban nãy thuộc hạ của tôi có gì thất lễ, tôi sẽ bảo họ tới xin lỗi cậu".

Lương Dũng Tuyển vừa mới dứt lời, cửa phòng sách mở toang, người đàn ông cao to dẫn đầu ban nãy ép Đường Phong lên chiếc Mercedes bước vào phòng sách, bỏ kính râm xuống, xin lỗi Đường Phong: "Đường tiên sinh, ban nãy có gì thất thố, mong được lượng thứ".

"Đây là vệ sỹ tráng kiện nhất của tôi, Hoàng Đại Hổ, cậu ấy xuất thân là lính đặc chủng, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác, võ nghệ có hạng đấy. Cậu cũng biết giới thương nhân chúng tôi, làm ăn lớn rồi, luôn phải mời vài vệ sỹ" -Lương Dũng Tuyến đứng bên cạnh giới thiệu.

Lương Dũng Tuyển như nhìn thấu tâm tư của Đường Phong: "Có thế cậu đang nghĩ những người muốn gặp cậu là ai ? Thực ra tôi cũng không biết những người đó từ đâu tới, nhưng tôi biết, họ tới là bởi kệ tranh ngọc".

"Nhưng kệ tranh ngọc không ở trong tay tôi mà?" "Nhưng những người đó không nghĩ vậy, họ cho rằng trước khi cha tôi chết, ông đã trao lại kệ tranh ngọc cho cậu, vì thế họ đều muốn mời cậu tới ‘làm khách’, nhưng có điều họ sẽ không đối đãi với cậu thân thiện giống như tôi đâu". "Chắc ông cũng nghĩ như vậy hả? Thế nên mới bắt tôi tới đây" -Đường Phong cười lạnh lùng.

Khóe miệng Lương Dũng Tuyển hé cười: "Đường Phong à, trong lòng cậu vẫn có thù ý với tôi, nhưng tôi nói thật lòng với cậu nhé, từ khi cha tôi mua tấm kệ tranh ngọc về, nó luôn được để ở đây, kệ tranh ngọc hiện giờ đang ở trong tay tôi, tôi có lý do gì để nghi ngờ cậu lấy nhỉ ?"

"Kệ tranh ngọc quả nhiên ở trong tay ông!" -Đường Phong tuy đã chuấn bị từ trước, nhưng vẫn không kém phần ngạc nhiên.

Lương Dũng Tuyển gật đầu xác nhận.

Đường Phong vẫn không khỏi thắc mắc: "Vậy tại sao ông lại mời tôi đến đây?"

" Mời cậu tới để nói chuyện, vì dù gì cậu cũng là người cuối cùng tiếp xúc với cha tôi" -Lương Dũng Tuyén quay ngoắt chủ đề, hỏi thẳng Đường Phong.

"Sao vậy, ông cũng nghi ngờ là tôi giết cụ nhà?"

"Tất cả những người đã từng tiếp xúc với ông, tôi đều có lý do để nghi ngờ" -Lương Dũng Tuyển thăm dò Đường Phong bằng ánh mắt đặc biệt.

Đường Phong vừa nghe thấy câu này, nộ khí mới tạm lắng xuống đã lại trào lên lồng ngực, nhưng anh vẫn kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, giải thích với Lương Dũng Tuyển: "Tên áo đen giết hại Lương lão b tiên sinh đã chêt rồi, điều này ông có thể đi hỏi phía cảnh sát".

"Nhưng sát thủ thực sự phía sau bóng tối thì sao? Cậu không cho rằng tên áo đen đó giết cha tôi đế cướp kệ tranh ngọc chứ?"

"Lẽ nào ông nghi ngờ tôi thông đồng với tên áo đen đó, sau đó lại giết người diệt khẩu? Ông... ông có lý do gì nghi ngờ tôi chứ? Ông nghi ngờ tôi, tôi thì lại nghi ngờ ông đấy?"

-Đường Phong không kìm nén được sự tức giận trong lòng.

"Ổ! Nghi ngờ tôi ? Khà khà, cậu nghi ngờ gì tôi, nói nghe xem nào. Lẽ nào cậu nghi ngờ tôi giết hại cha mình?" -Lương Dũng Tuyển bị Đường Phong hỏi vặn mà lại thấy thú vị.

"Từ khi cụ nhà bắt đầu bỏ số tiền giá trên trời ra mua tấm kệ tranh ngọc này, hành động của ông khiến tôi nghi ngờ, còn cả vụ tự sát của chuyên gia đấu giá Tể Ninh. Còn nữa, sau khi cụ nhà bị sát hại tại Quảng Châu, Lương gia các ông tại sao không đợi cảnh sát phá án, mà lại vội vàng đem di thể ông cụ đi hỏa táng?"

Lương Dũng Tuyển nhìn Đường Phong chằm chằm, rất bình tĩnh đáp lại: "Bởi vì tôi không tin tưởng trong một thời gian ngắn cảnh sát có thể phá án, di thể của cha tôi không thể cứ nằm mãi trong nhà xác chờ đợi đám cảnh sát ngu xuẩn đó từ từ phá án được!".

"Không! Đường Phong, tôi không hề biết nhiểu hơn cậu. Tôi giống cậu, cho rằng ngay từ ban đầu, sự việc này chính là một âm mưu, một âm mưu to lớn, người dựng nên âm mưu này không phải là cha tôi, cũng không phải là tôi, Lương gia chúng tôi là người bị hại, giống như cậu bị cuốn vào đó, ngâm mình trong đó. Đối diện với âm mưu to lớn này, Đường Phong, cậu cho rằng những cảnh sát đó có thể phá án trong một thời gian ngắn không ?"

Đường Phong nghe xong câu này bắt đầu trở nên mơ hồ, lẽ nào bản thân mình thực sự rơi vào một âm mưu to lớn? Anh cúi đầu, suy nghĩ rối bời, nhưng lại chẳng nghĩ ra được điều gì khác, anh nhìn Lương Dũng Tuyển, chậm rãi hỏi: Vậy ông cho rằng tất cả những điều này là thế nào? Là ai đã hại cụ nhà? Ai đã dựng nên âm mứu to lớn này?"

Lương Dũng Tuyển vẫn im lặng, từ cửa phòng sách bỗng vang lên một giọng nói: "Anh biết rõ rồi mà sao vẫn cố hỏi nhỉ?"

Đường Phong quay đầu lại nhìn vể phía cửa phòng sách và bỗng sững sờ, đó chính là cô gái anh vừa thẫy trong bức ảnh ban nãy. Cô gái này chừng 25, 26 tuổi, làn da trắng mịn, mái tóc dài thướt tha, đôi mắt sáng, răng trắng, dáng người ráo, đường cong mỹ miều, nhìn thật quen, hình như đã ở đâu đó, không phải là chỉ trong bức ảnh ban nãy, là tại .. trên cầu thang của trung tâm pháp y! Đường Phong đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, trên cầu thang trung tâm pháp y, mình đã từng đâm sầm vào cô gái này.

Đường Phong bối rối đứng dậy, vẻ thẫn thờ ngắm cô gái trước mặt, cô gái cũng không tỏ ra yếu thế chằm chằm nhìn Đường Phong, không khí bỗng có phần bối rối. "Để tôi giới thiệu một chút, đây là tiểu nữ Lương Viện". Lời giới thiệu của Lương Dũng Tuyển phá vỡ bầu không khí bối rối này.

Cô gái trước mặt là con gái của Lương Dũng Tuyển! Tiểu thư con nhà giàu, thảo nào ngạo mạn ngang ngược nhưòng vậy. Đường Phong vội vàng đưa tay về phía Lương Viện: "Xin lỗi Lương tiểu thư, lần trước ở Quảng châu tôi không cẩn thận đã đâm vào cô". Lương Viện khẽ "hứ" một tiếng, nhưng không bắt tay lại.

Đường Phong lại lần nữa lĩnh giáo tính khí của đại tiểu thư Lương Viện, ngại ngùng thu tay về. "Viện Viện, không được bất lịch sự, người ta xin lỗi con kia." -Lương Dũng Tuyển khẽ trách mắng.

Lương Viện lẩm bẩm phản bác: "Con không bắt tay với kẻ bị tình nghi giết ông nội".

"Kẻ bị tình nghi?" -Đường Phong hỏi mà lòng thầm đau khổ.

"Đúng vậy, cuộc điện thoại cuối cùng là ông nội tôi gọi cho anh, người cuối cùng gặp ông nội tôi gặp cũng là anh, tôi không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai, hôm nay vừa hay cha tôi tóm anh tới đây, tôi phải thẩm vấn anh cho kỹ !" -Lương Viện đỏ mặt tức tối.

"Nói như vậy, thì người đưa thiệp mời tới phòng tôi cũng chính là cô sao ?" -Đường Phong hỏi lại.

"Là tôi đưa đấy, cha tôi nói phải mời anh tới, tìm anh

nói chuyện, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là nên tóm lấy anh, sau đó thẩm vẫn anh kĩ càng." -Nói xong, Lương Viện quay về phía Hoàng Đại Hổ bên cạnh: "Đại Hổ, tiếp theo phải nhờ anh đấy, nếu anh ta không thành thật, thì dạy cho anh ta một trận".

Hoàng Đại Hổ không biết phải làm thế nào, quay lại hỏi Lương Dũng Tuyển: "Ông chủ, ngài xem..."

Lúc Đường Phong và Lương Viện nói chuyện với nhau Lương Dũng Tuyển lặng lẽ quan sát nét mặt, lời ăn tiếng nói, mãi cho tới khi Hoàng Đại Hổ hỏi ông, ông mới ngăn Lương Viện lại: "Viện Viện, không được làm loạn, Đường Phong là khách mà cha mời tới, ban nãy cha đã nói chuyện qua với anh ta rồi..." -Lương Dũng Tuyển chưa nói hết câu, đã lại quay ra nói với Đường Phong: "Đường Phong, thực ra tôi chỉ muốn tìm cậu đến để tìm hiểu một chút tình hình, hy vọng cậu có thể cung cấp vài manh mối hữu dụng, giúp tôi tìm ra hung thủ thực sự đứng sau vụ giết hại cha tôi, ban nãy những lời nói nghi ngờ cậu, đều là tiểu nữ muốn nói để thử cậu, bởi vậy..."

Lương Dũng Tuyển đổ hết trách nhiệm cho Lương Viện, Đường Phong cũng đành phải hòa nhã trở lại, anh nhìn khuôn mặt tức tối của Viện Viện, lại nhớ tới nhiệm vụ tới Hồng Kông của mình, liền hỏi lại Lương Dũng Tuyển

‘Tôi nghĩ Lương tiên sinh nhất định đã thử ra kết quả?"

Lương Dũng Tuyển nở một nụ cười: "Đúng vậy, giờ tôi đã tin cậu chắc chắn không phải là sát thủ trong bóng tối đó"

"Tôi hiểu" -Đường Phong tỏ ra rất rộng lượng, "Vậy ngài cho rằng sát thủ trong bóng tối thực sự là ai ?"

"Chính là bọn người mà lúc đầu tôi nói họ cũng muốn gặp cậu, nhưng tôi vẫn chưa biết họ là ai, nhưng... nhưng tôi lo lắng nhất không phải là đám người đó, mà là..."

"Còn có ai nữa? Còn ai muốn đoạt được kệ tranh ngọc ?"

Lương Dũng Tuyển không trả lời ngay câu hỏi của Đường Phong, mà đứng dậy, mặt hướng vê' phía cửa kính sát đất, quay lưng lại phía Đường Phong, im lặng hồi lâu. Đường Phong mắt đối mắt với Hoàng Đại Hổ đứng bên cạnh, không biết Lương Dũng Tuyển đang tư lự điểu gì... Đột nhiên, Lương Dũng Tuyển quay người lại, nhìn Đường Phong, gần như từng chữ từng chữ một thốt ra từ miệng: "Hay -là -huyết -chú?"

"Huyết chú?" -Đường Phong giật bắn mình.

"Đúng vậy, huyết chú! cha tôi từng kể với tôi rằng, phàm là những người có ý đổ giải mã bí mật của kệ tranh ngọc đểu sẽ bị tai họa giáng xuống đầu".

"Cụ nhà còn nói gì với ngài nữa không?"

"Khi cha tôi mua tấm kệ tranh về, tôi đã từng hỏi ông việc liên quan tới kệ tranh ngọc, nhưng hình như ông không muốn tôi tham gia vào việc này. Vì tôi hỏi nhiều quá, ông mới nói với tôi rằng đó là huyết chú".

"Xem ra ông cụ tin rằng có huyết chú tồn tại, thế nêncụ cũng giấu cả ông".

‘Tôi nghĩ thế này, việc này chắc chắn rất nguy hiểm, cho nên cha tôi luôn giữ kín với tôi và Viện Viện. Viện Viện rất tò mò về kệ tranh ngọc, nhưng cha tôi quyết không chịutiết lộ gì cho nó".

"Đúng vậy! Ông nội luôn giải đáp mọi thắc mắc của tôi. nhưng lần này ông lại không chịu nói, hơn nữa còn cảnh cáo tôi không được đi tìm hiểu sự việc vê kệ tranh ngọc. Lúc đó cảm thấy rất bức bối, giờ nghĩ lại mới thấy ông nội lúc đó chắc là đã cảm nhận được sự nguy hiểm." -Lương Viện đứng bên cạnh nói.

Đường Phong nghe xong lời Lương Viện tường thuật,nhìn hai cha con, rồi đột nhiên hỏi Lương Dũng Tuyển:

'Ông cũng tin có huyết chú?"

"Tôi vốn không tin, nhưng... cái chết của cha, chuyên gia đấu giá tự sát, còn cả đội thám hiểm bị mất tích năm nào, khiến tôi tin răng việc này không đơn giản như vậy." -Lương Dũng Tuyển chau mày.

"Bất luận là có huyết chú hay không, chúng ta đểu đã bị cuốn vào đó, muốn tóm được sát thủ thực sự trong bóng tối giết hại Lương lão tiên sinh, muốn bóc gỡ được đống bí mật này, hiện tại chỉ có một cách." -Đường Phong kiên định nói.

"Cách gì?" -Lương Dũng Tuyển hơi nghiêng người, nhìn Đường Phong.

"Hiện giờ chúng tôi muốn có kệ tranh ngọc đang ở trong tay ông, trước tiên phải giải đáp những văn tự Tây Hạ trên kệ tranh ngọc đã..." -Đường Phong kể lại toàn bộ mục đích lần này tới Hồng Kông của anh.

Không ngờ Lương Dũng Tuyển sau khi nghe những lời Đường Phong nói lại bật cười ha hả. Đường Phong chau mày, nhìn ông ta không hiểu. Lương Dũng Tuyển cười xong, nói: "Tôi đoán ngay được tâm ý của cậu" -Tiếp đó lại hỏi Lương Viện: "Viện Viện, đồ đã đem tới chưa?"

Đường Phong lúc này mới chú ý tới chiếc cặp khóa số trong tay Lương Viện. Lương Viện đưa chiếc cặp cho Lương Dũng Tuyển. Lương Dũng Tuyển mở cặp, lấy từ trong đó ra chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn được chạm khắc tinh xảo. Sau đó, Lương Dũng Tuyển cẩn thận mở chiếc hộp ra, Đường Phong để ý thấy trong giây phút chiếc hộp được mở ra, trong mắt Lương Dũng Tuyển lóe lên một ánh nhìn không dễ thấy rõ, "Đây chính là kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ!" -Lương Dũng Tuyển cố gắng che giấu sự xúc động trong lòng, đẩy chiếc hộp bằng gỗ tử đàn tơí trước mặt Đường Phong


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx