sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 04 phần 2

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Phong được ngắm kệ tranh ngọc này ở một khoảng cách ngắn như thế. Đây chính là kệ tranh ngọc Tây Hạ mang theo huyết chú sao? Anh cảm nhận được cả nhịp tim minh đang tăng tốc, anh ra sức kìm nén sự kích động trong lòng, nhưng vẫn vô thức đưa tay ra chạm vào kệ tranh ngọc.

Kệ tranh ngọc dài 30 cm, rộng khoảng 20 cm, dày 3 cm, được tạc thành bởi cả tấm bạch ngọc nephrite vùng Hòa Điển Tân Cương. Trong thời tiết nóng bức dường này, vậy mà bề mặt kệ tranh ngọc lại buốt giá thấu tận xương tủy.

Khung kệ tranh ngọc có chạm khắc hai vòng hoa sen, uốn lượn xung quanh bể mặt kệ tranh ngọc. Giữa hai vòng hoa lại chạm một hàng ngọc lam, san hô đỏ, còn cả những châu báu mà Đường Phong không biết tên gọi của chúng là gì? tuy vậy bụi trần năm tháng cũng không thể che lấp được vẻ lấp lánh của những châu báu này. Hơn 800 năm qua rôi, vậy mà chúng vẫn long lanh tỏa sáng! Mặt chính của kệ tranh ngọc chạm trổ một số ký hiệu kỳ lạ, đây lẽ nào chính là văn tự Tây Hạ cổ xưa đã chết tự bao giờ? Sự tích lũy từ hàng trăm năm qua đã hình thành ngọc tấm thấm vào bên trong, cộng thêm sự ăn mòn của thời gian khiến cho những kí hiệu này trở nên mờ ảo...

"Sao rồi, đúng nó không?" -Lương Dũng Tuyển cắt ngang suy nghĩ của Đường Phong.

"Không sai, chính là nó". -Nói xong, Đường Phong đóng chiếc hộp gỗ tử đàn lại, đẩy chiếc hộp vể phía Lương Dũng Tuyên, nhưng không đẩy tới trước mặt ông ta, mà vô tư đẩy chiếc hộp vào vị trí chính giữa bàn sách.

"Đường Phong, cậu cho rằng kệ tranh ngọc này chính là mấu chốt để giải đáp mọi việc hiện giờ?" -Lương Dũng Tuyển hỏi. k

"Cái này thì phải cấn tới sự giúp đỡ của ngài." -Đường Phong chớp lấy cơ hội nói với Lương Dũng Tuyển: "Phía cảnh sát hy vọng Lương tiên sinh có thể giao cho chúng tôi kệ tranh ngọc này, trước tiên phải giải được bí mật của kệ tranh ngọc, chúng tôi sẽ mời những chuyên gia giải mã trong nước và quốc tế xuất sắc nhất tới; hai là vì sự an toàn của ngài, hiện tại nếu kệ tranh ngọc vẫn tiếp tục đê lại đây thì sẽ rất không an toàn, ngài và gia đình sẽ đối diện với nguy hiểm. Dù sao thì từ khi kệ tranh ngọc này xuất hiện trong nước, vài người đã phải mất mạng. Vậy nên..."

Đường Phong không nói nữa, bởi bản thân Lương Dũng Tuyển cũng đã đang chìm trong suy tư. Năm phút sau, Lương Dũng Tuyển ngẫm nghĩ chín muồi, rút cuộc cũng gật đầu: "Đường Phong, cậu nói rất có lý, tôi củng nghĩ như vậy, tôi đồng ý giao lại kệ tranh ngọc này, hy vọng phía cảnh sát sẽ mau chóng phá án. Nhưng, tôi có một điều kiện".

"Điều kiện?" -Tinh thần Đường Phong bỗng chùng xuống. Nhưng anh vẫn vờ như trấn tĩnh nói: "Lương tiên sinh, có đèeu kiện gì xin ngài cứ nói".

"Điều kiện của tôi thực ra rất đơn giản, kệ tranh ngọc để ở chỗ tôi không an toàn, có thể để các cậu mang đi, nhưng tôi cần phái một người đi theo kệ tranh ngọc, cũng có nghĩa là hy vọng có một người của tôi gia nhập vào nhánh đội ngũ của các cậu. Vì dù sao thì kệ tranh ngọc này cũng là di vật của cha tôi... Hơn nữa, nếu như thực sự có phát hiện gì đáng kinh ngạc, vật này có khả năng còn tăng thêm giá trị đấy!"

"Lương Dũng Tuyển quả đúng là thương nhân." -Đường Phong rủa thầm trong bụng. Nhưng anh vẫn tươi cười: "Xin Lương tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho kệ tranh ngọc, chúng tôi chỉ mượn dùng, sau khi nghiên cứu, nhẫt định sẽ trả lại. Nhưng điều kiện của ngài, e rằng..."

"Sao, các cậu không đổng ý ?"

‘Không, chỉ là việc này tôi không quyết được. Ngài định để ai theo chúng tôi vậy?"

Lương Dũng Tuyển nhìn sang Hoàng Đại Hổ nãy giờ vẫn đứng nghiêm bên cạnh, nói: "Tôi muốn phái anh ta theo cậu. được không?"

Đường Phong quay đầu lại nhìn Hoàng Đại Hổ, Hoàng Hổ Đại không biểu hiện thái độ gì, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị "Không biết chừng, cậu ta còn có thế giúp đỡ các cậu. -Lương Dũng Tuyển nhấn mạnh với Đường Phong.

Đường Phong chưa kịp trả lời thì Lương Viện đã đột nhiên nói chen vào: "Cha, để con đi cho".

Lương Dũng Tuyển nổi giận: "Một đứa con gái như con, sao có thể mạo hiểm được!"

"Để tóm được hung thủ sát hại ông nội, bất kể khổ sở đén mức nào, nguy hiểm tới mức nào con cũng chịu!" -Lương Viện cố chấp nói.

"Hồ đồ, cha chỉ có mình con, mẹ con mất sớm..." -hai bố con Lương Dũng Tuyển và Lương Viện bắt đầu tranh cãi. Đường Phong đứng bên cạnh nghe, lòng nhủ thấm: tốt nhất đừng để đại tiểu thư này đi theo, Hoàng Đại Hổ cũng đừng đi theo là tốt nhất, nhưng nếu bắt buộc phải chọn lựa cả hai vị này, thì anh thà chọn Hoàng Đại Hổ còn hơn.

Hai cha con Lương Dũng Tuyển và Lương Viện nói qua nói lại mãi không dứt. Lương Dũng Tuyển, đường đường là chủ tịch hội đổng quản trị của công ty đa quốc gia lớn, vậy

mà cũng không nói nổi con gái. Cuối cùng, Đường Phong đành phá vỡ cuộc tranh cãi của hai cha con họ bằng cách nói với Lương Dũng Tuyển: "Lương tiên sinh, tôi có thể dùng điện thoại của ông một chút không? Tôi muốn hỏi ý kiến..." Lương Dũng Tuyền hiểu ý của Đường Phong, không biết làm sao, đành buông tha cho Đường Phong: "Đưòng Phong, để cậu chê cười rồi, cậu đừng thấy tôi ở ngoài oai phong, việc trong nhà chúng tôi, ồ..." -nói xong, Lương Dũng Tuyển kéo Lương Viện và Hoàng Đại Hổ cùng nhau ra khỏi phòng sách.

Đường Phong thấy phòng sách rộng thênh thang chỉ còn lại mình mình, vậy là gọi điện thoại cho Hàn Giang, Hàn Giang nghe xong điều kiện của Lương Dũng Tuyển, do dự hồi lâu rổi mới nói với Đường Phong: "Cậu có thế đồng ý điều kiện của ông ta".

"Để Hoàng Đại Hổ gia nhập thật sao?"

"Thì giờ không phải hết cách rồi sao! Ngoài ra, cậu phải cẩn thận hơn nữa, chúng ta nhận được một số tin tức rất không tốt, Triệu Vĩnh cũng đã tới Hổng Kông rồi!"

"Ổ! Triệu Vĩnh đến đầy làm gì ?"

"Cậu ấy có nhiệm vụ của cậu ấy, cậu chỉ cần đem kệ tranh ngọc về là được rồi!"

Sau khi nói chuyện với Hàn Giang xong, Đường Phong trả lời Lương Dũng Tuyển: "Chúng tôi chấp nhận điều kiện của ông, Hoàng Đại Hổ sẽ quay về cùng tôi!"

"Ông chủ, ông yên tâm, tôi nhất định bảo đảm an toàn cho kệ tranh ngọc." -Hoàng Đại Hổ lập tức cam kết với Lương Dũng Tuyển.

Lương Dũng Tuyển hài lòng gật gật đầu, nhưng Lương Viện lại bĩu môi, cô ta không hài lòng. Đường Phong cười thầm trong bụng, nhưng chẳng mấy chốc anh nhận ra là không nên ở lại đây lâu, thà đi sớm còn hơn, nên liền đề nghị với Lương Dũng Tuyển: "Lương tiên sinh, nếu đám người đó đã xuẫt hiện ở Hồng Kông rồi, thì an toàn là Ưu tiên hàng đầu, tôi nghĩ đi sớm là tốt nhất".

Lương Dũng Tuyển gật đầu, nói: "Để Đại Hổ chuẩn bị chút đã, chúng ta ăn xong bữa tối sẽ đi".

Bữa tối xong xuôi, đợi Hoàng Đại Hổ chuẩn bị xong, Lương Viện nhất quyết muốn tiễn Hoàng Đại Hổ và Đường Phong ra sân bay. Lương Dũng Tuyển cũng bó tay, đành phải đổng ý.

Lương Dũng Tuyển tiễn Đường Phong và Lương Viện tới cổng, giao chiếc cặp khóa mật mã đựng kệ tranh ngọc cho Đường Phong, nhưng Lương Viện cướp ngay lấy chiếc cặp mật mã, ôm khư khư trong lòng.

Lương Dũng Tuyển chán nản lắc đầu với Đường Phong, rồi lại dặn dò Hoàng Đại Hổ: "Cậu phải cẩn thận đấy!"

"Ông chủ, ngài yên tâm." -Hoàng Đại Hổ gật đầu đầy tự tin.

7_Ánh trăng trải thảm trên núi Thái Bình, trên vịnh Victoria, phía xa xa đèn hoa lấp lánh. Trong thời khắc này, cảnh vật quả là đẹp tựa như hoa. Nhưng Đường Phong chẳng còn tâm trí mà để lưu luyến, anh ngả người vào ghế sau chiếc Mercedes, hềi tưởng lại những gì mình gặp phải trong lần tới Hổng Kông này. Ban đầu, vốn chỉ muốn gặp gỡ Lương Dũng Tuyển, hỏi xem kệ tranh ngọc có ở trong tay ông ta không, vậy mà không ngờ, hóa ra lại có thể đưa được kệ tranh ngọc trở vể, tuy phải kèm theo một điều kiện, nhưng chuyến đi Hổng Kông này, thật chẳng uổng công!Nghĩ tới đây, Đường Phong liếc nhìn sang Lương Viện đang ngồi bên cạnh, Lương Viện trợn tròn mắt cũng đang nhìn Đường Phong. Đường Phong không kìm được liên hỏi Lương Viện: "Bây giờ cô không sợ kẻ bị tình nghi là tôi nữa sao ?" "Hừm! Đương nhiên là tôi không sợ anh!"Đường Phong bó tay lắc lắc đầu, đột nhiên như nhớ ra điểu gì đó: "Tôi nghe cô nói chuyện thấy không giống con gái Hồng Kông lắm"."Đúng vậy, hồi nhỏ, cha tôi thường đưa tôi đi du lịch ở đại lục, tôi còn học mấy năm ở Bắc Kinh nữa mà, sau đó mới đi Mỹ du học, vừa mới về nước gần đây thì ông nội đã bị hại rồi..." -Lương Viện bất giác rơi lệ.Giữa lúc hai người nói chuyện, chiếc Mercedes rẽ sang một ngã rẽ trên núi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Toyota Pickup và vài người mặc đổng phục màu vàng cam, chặn ngang phần lớn đường, dáng vẻ như là công nhân thi công đường. Đường Phong lập tức trở nên cảnh giác, con đường này khá heo hút, lại là buổi tối, ngộ nhỡ xảy ra sự cố… Tài xế chầm chậm dừng chiếc Mercedes lại, nhưng tay vẫn nắm chặt vô lăng, đề phòng bất trắc. Hoàng Đại Hổ sờ sờ khấu súng Luger P89 cỡ đạn 9 ly do Mỹ sản xuất đang nằm dưới lớp vỏ áo vest. Khẩu súng này anh ta được người bạn làm cảnh sát ở Mỹ trước khi chết để lại cho anh nên anh luôn mang theo bên mình phòng thân. Băng đạn đầy ự, tổng cộng là 15 viên, với bản lĩnh của anh, mấy người trước mặt nếu có mưu đồ gì, 15 phát đạn thừa đủ để tiễn họ lên Tây thiên!Ngồi trên xe quan sát một lúc, không thấy có gì bất thường, mấy người đó quả thật đang thi công, có lẽ mình quá đa nghi rồi. Đường Phong cũng bớt phần cảnh giác, Hoàng Đại Hổ cũng đỡ căng thẳng hơn, anh quay lại nhìn Đường Phong một cái, sau đó nhảy xuống xe, bước lên phía trước, hét lên với mấy công nhân đang thi công: "Có nhầm không đấy hả mà thi công lúc này, mau nhường đường đi!".Một người trong số đó có vẻ là tổ trưởng, trả lời Hoàng Đại Hổ: "Đợi một chút, xong ngay đây!" Nói xong, anh ta hô hào những người khác nhường đường. Hoàng Đại Hổ càng lơ là cảnh giác, nhưng đột nhiên cảm thấy đâu đó có chút không bình thường... ở đâu không bình thường nhỉ? Hoàng Đại Hổ nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, đột nhiên nhận ra -không đúng! Người ban nãy vừa trả lời anh, không phải nói tiếng Quảng Đông, mà lại nói tiếng phổ thông rất chuẩn. Chính trong giây phút Hoàng Đại Hổ tĩnh ngộ, đám người trước mặt đột nhiên lôi từ chiếc Pickup xuống mấy khẩu súng liên thanh có nòng giảm thanh MP510A3, Hoàng Đại Hổ định rút súng ra nhưng đã quá muộn, "Tạch! Tạch! Tạch! Tạch..." một loạt đạn ồ ạt bắn ra, hơn chục phát đạn găm thẳng vào người Hoàng Đại Hổ, Hoàng Đại Hổ đáng thương chưa kịp rút súng đã bị bắn cho xối xả!Đường Phong và Lương Viện ngồi trong Mercedes tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, vô cùng hoảng hốt. May mà tài xế phản ứng nhanh, vội vàng lùi xe lại. Súng liên thanh lập tức bắn điên cuổng vể phía chiếc Mercedes. Đường Phong giữ Lương Viện cúi rạp xuống ghế sau, tài xế gập người xuống, khó nhọc đánh vô lăng. May mà bác tài kỹ năng điêu luyện, khởi động, rẽ ngoặt, quay đều đều thành công, tiếng phanh xe khốc liệt xé toạc màn đêm yên tĩnh, đúng lúc tài xế quay đầu xe, chuẩn bị dốc hết sức tháo lui vể phía sau thì từ đằng sau bỗng xông lên một chiếc BMW màu xanh đậm, chặn ngang đường rút lui của chiếc Mercedes.Ba người nhảy ra từ trong xe BMW, rút súng bắn liên hồi về phía chiếc Mercedes. Đi kèm tiếng thét thất thanh của Lương Viện, cơ thể và đầu tài xế bị từng viên đạn bắn trúng, máu tươi và óc trắng bắn tung tóe lên tấm kính chắn gió đang vỡ vụ...Người trong xe BMV từng bước áp sát chiếc Mercedes, mở cửa sau xe, một tên béo trong số đó tướng mạo dữ tợn, trên mặt có ba vết sẹo cười nham hiểm: "Khà khà, Đường tiên sinh, và cả tiểu thư này nữa, chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy, mau đi theo chúng tôi!" -Nói xong, mấy người còn lại liền lôi Đường Phong và Lương Viện đang cứng đờ cả người ra khỏi chiếc Mercedes và định cướp chiếc cặp khóa số trong tay Lương Viện, Lương Viện gào khóc, ra sức giữ chặt chiếc cặp trong lòng."Các người là ai?" -Đường Phong cố gắng giữ bình tĩnh, chất vấn."Ba vết sẹo" cười nhạt: "Là ai? Giống các người, là những người hứng thú với thứ trong chiếc cặp khóa số này" -Nói xong, "ba vết sẹo" bước tới sau lưng Lương Viện vẫn đang khóc, vung tay, dùng báng súng CZ75 do Tiệp Khắc chế tạo dập mạnh vào gáy Lương Viện, khiến cô ngất đi, sau đó hắn giật lấy chiếc cặp trong tay Lương Viện, ôm Lương Viện lên chiếc BMW. Đường Phong cũng bị áp giải lên xe, chiếc pickup đi trước, BMW theo sau, lao vun vút xuống núi.Mấy phút sau, Đường Phong ngồi trong BMW nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát kêu hú, trong lòng bỗng nhen lên một t tia hy vọng, nhưng "ba vết sẹo" lại không hề hoảng hốt, quay đầu lại nhìn xe cảnh sát đang bám đuôi phía cười nli.nhạt hai tiếng, ánh mắt lộ ra sự hung tợn, hắn ra lệnh cho tài xế vượt mặt chiếc Pickup, sau đó lạnh lùng cười rồi gầm gừ:Cho chúng mày lên Tây thiên luôn!"" Ba vết sẹo" nói xong, Đường Phong liền nghe thấy nổ ầm ầm phía sau lưng, rung tới mức đôi tai anh tê dại cả đi. Anh không biẽt phía sau xảy ra chuyện gì,nhưng từ điệu cười nhạt trên mặt "ba vết sẹo" thì có thể nhận ra xe sát phía sau đã lành ít dữ nhiều. 8_Đường Phong và Lương Viện bị áp giải lên một chiếc tàu chở hàng cũ nát, tàu hàng chầm chậm rời khỏi bến. Cái tên "ba vêt sẹo" đó xem ra là thủ lĩnh của đám người này, hắn bố trí xong việc trên boong tàu liền áp giải Đường Phong và Lương Viện chui vào trong khoang, cầm lấy chiếc cặp khóa số, ép hỏi Lương Viện: "Mật mã của chiếc cặp này là bao nhiêu?"Lương Viện vừa tỉnh lại trước khi lên tàu, mới cử động được cổ và gáy thì đã đau buốt thấu tận tâm can. Cô trợn mắt nhìn gã béo có ba vết sẹo trước mặt, hét lên: "Mật mã? Tôi không biết, ông mau thả chúng tôi ra, nếu không để cha tôi biết, sẽ cho các người chết cũng không yên đâu".Đã đến lúc này rồi mà Lương Viện vẫn còn giở tính tiểu thư ra đây, Đường Phong nghe vậy vừa lo vừa tức, lại cũng buồn cười. Anh nhìn sang tên "ba vết sẹo", mặt hắn lộ rõ vẻ dâm tà: "Em gái mi nhon, em nói sao mà sợ thế! cha em là ai nhỉ? Có phải Lương Dũng Tuyển không, ha ha, danh tiếng của cha em quả đúng như sấm đánh bên tai, anh thật sự sợ quá đi!" -nói xong, "ba vết sẹo" còn thò cả cánh tay béo múp míp sờ nắn khuôn mặt trắng nõn của Lương Viện. Lương Viện nghiến răng, xấu hổ cúi đầu. "Ba vết sẹo" đang định giở trò sàm sỡ cơ thể Lương Viện, thì một tên đồng bọn bỗng hớt hải lao vào khoang tàu: "Đại ca, không ổn rổi, phía sau có thuyền đang đuổi theo chúng ta".Đường Phong lại lóe lên tia hy vọng, anh đã có thể nghe rõ tiếng động cơ trực thăng từ phía xa xa, còn có cả tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng chửi mắng của đám cướp 116 I trên boong tàu."Các người đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí đầu h khôàng, nếu không chúng tôi sẽ phóng hỏa!..." -Phía sau vang lên giọng nói kiên định đầy sức mạnh.Đường Phong nhận thấy tàu chở hàng đang tăng tốc hết sức để tháo chạy. Anh và Lương Viện nhìn nhau, hai người đều đang nghĩ kế để thoát thân, nhưng khi họ chưa kịp nghĩ ra cáchgì thì, "ba vết sẹo" đã đột nhiên lao trở lại khoang tàu, quẳng khẩu súng máy nặng trịch xuống, móc ra khẩu súng cầm tay CZ75, ra lệnh cho một tên cướp khác: "Mày tóm lấy đứa con gái này, theo tao ra ngoài!" -Nói xong, "ba vết sẹo" dung cánh tay trái thô thiển kẹp lấy cổ Đường Phong, tay phải giữ súng gí chặt vào thái dương Đường Phong rồi bước lên trên tàu, tên cướp kia thì kẹp lấy Lương Viện, cùng theo sau lên sàn tàu. Trên sàn tàu, gió biển vi vu, ở đây đã không còn nhìn thấy đèn đóm trên vịnh Victoria nữa, phía xa xa chỉ có ánh sao thưa thớt tỏa sáng, xem ra chỗ này đá cách Hồng Koong rất xa rồi, chắc là sắp tới Công Hải rồi."Ba vét sẹo" đưa Đường Phong tới đuôi thuyền, gào thét về phía chiếc ca nô đang lao tới: "Chúng mày đừng lên đây, trong tay bọn tao có con tin!" -Hét xong, "ba vết sẹo" lại lo sợ quay đầu lại nhìn, xem tàu hàng còn cách Công Hải bao xa?Hàn Giang đứng sau ca nô nhìn thấy Đường Phong và Lương Viện, anh lập tức dùng loa phóng thanh hét lên: "Các người không chạy được nữa đâu, khẩn trương phóng thích con tin! Nếu không thì..""Nếu không cái rắm! Mày tưởng tao ngu chắc, phóng thích con tin? Tao bây giờ mà phóng thích con tin, lập tức sẽ bị chúng mày bắn cho thủng lỗ chỗ!" -"Ba vết sẹo" hằn học cướp lời Hàn Giang.Hàn Giang thấy tình hình như vậy, liền hạ giọng ra lệnh qua máy bộ đàm, mấy xạ thủ bắn tỉa trên ca nô đã nhắm chuẩn vị trí "ba vét sẹo" cùng những tên cướp khác, sẵn sàng chuấn bị bắn tỉa, đồng thời, một chiếc trực thăng Z-9 tức tốc bay sát xuống mạn tàu hàng. Vài cọng tóc trên đầu "ba vết sẹo" đều đã bị cánh quạt của chiếc trực thăng thổi tung cả lên, bọn cướp hoảng loạn, lần lượt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lo sợ thành viên đội đặc chiến từ trên không trung leo xuống.."Ba vết sẹo" hoảng hổt nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng trên đỉnh đầu, dồn hết sự tập trung vể phía bầu trời, tay phải cấm súng từ từ rời khỏi thái dương của Đường Phong, run lẩy bẩy nhắm lên trời, cánh tay xiết cổ Đường Phong cũng không còn thít chặt như trước nữa... Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất! Đường Phong thấy vậy liền quyết định dùng cùi chỏ chọc mạnh vào mạng sườn "ba vết sẹo", khiến hắn gào rú ầm lên. Đường Phong lại vung tay,hất rơi khẩu súng trong tay "ba vết sẹo". Rồi Đường Phong nhanh như chớp chộp lấy khấu súng cầm tay CZ75, nhắm vào tên cướp đang uy hiếp Lương Viện nổ một phát súng. Phát súng này tuy không trúng nhưng lại khiến tên cướp hoảng sợ, thả tay khỏi người Lương Viện. Đường Phong do không bỏ lỡ cơ hội, lao lên ôm chặt lấy Lương Viện, cùng cô nhảy ào xuống biển.Đường Phong ôm Lương Viện từ từ ngoi lên mặt nước, chiếc trực thăng S-76 từ từ bay lơ lửng trên đầu họ, mặt biển bị gió quạt thổi từ chiếc trực thăng làm dậy lên từng ỉớp sóng khống lồ, trực thăng thả thang dây xuống, Đường Phong tay phải kéo thang dây, tay trái ôm Lương Viện, khó nhọc leo lên. Trước khi LươngViện bị uống vài ngụm nước biển mặn chát vốn đã bất tỉnh nhân sự, giờ thì đã tỉnh lại, thấy mình được Đường Phong ôm chặt cứng, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, điệu đà gào lên với Đường Phong: "Anh bỏ tôi ra, đồ tồi, định lợi dụng cơ hội sàm sỡ tôi hả?".Nhưng Lương Viện càng gào, đôi ngực căng tròn mây rnẩy của cô càng áp sát vào lồng ngực rắn rỏi của Đường Phong, khiến cô càng thêm xấu hổ tức giận. Đường Phong lúc này vừa mệt vừa lạnh, làm gì rảnh rỗi mà có hứng sàm sỡ gái đẹp, anh khẽ hét lên với Lương Viện: "Đừng động đậy nữa, nếu còn ngọ nguậy, tôi mà buông tay thật thì cô sẽ rơi xuống biển đấy!""Tôi rơi xuống biển cũng không cần anh lo, đồ lưu manh!" -Lương Viện vẫn ngoan cố. Đúng lúc này, chiếc trực thăng phía trên không hiểu vì lí do gì đã lắc mạnh một cái, Lương Viện hét toáng lên, lúc này thì hay rồi, Đường Phong không cần phải làm gì, cô ta đã chủ động ôm chặt lấy cổ anh, hơn nữa lại còn ôm rất chặt, tới nỗi Đường Phong không thở được...Khi Đường Phong và Lương Viện được cứu lên bờ, thì Hàn Giang đã đợi ở trên đó từ rất lâu rồi. Đường Phong mặt trắng bệch, thở hổn hển hỏi Hàn Giang: "Sao anh tới Hồng Kông nhanh vậy?""Hừm! Tôi đến muộn một bước, cái mạng quèn của cậu đã nộp lại đây rồi" -Rồi Hàn Giang chững lại một lúc, quay đầu về phía Lương Viện hỏi: "Vị này là. tiểu thư Lương Viện sao ?""Đúng, cô ta chính là thiên kim Lương Viện -con gái của Lương Dũng Tuyển" -Đường Phong trả lời thay Lương Viện."Cô hoàng sợ lắm phải không? Tôi là Hàn Giang, hiện đang phụ trách vụ án của ông nội cô, cũng phụ trách cả sự việc này. Nếu cô có ý kiến, yêu cầu hay là nhớ ra manh mối gì có giá trị về sự việc này đều có thể nói với tôi" -Hàn Giang vừa nói vừa thân thiện bắt bắt tay Lương Viện.Lương Viện nhìn Hàn Giang, đưa ra yêu cầu của mình: "Yêu cầu duy nhất của tôi chính là cùng hành động với các anh, tóm lấy hung thủ sát hại ông nội tôi"."Việc này..." -người vốn luôn hành sự quyết đoán như Hàn Giang cũng bắt đầu trở nên do dự."Sao? Anh không đồng ý? Néu anh không đồng ý, tôi không giao kệ tranh ngọc cho các anh!" -Lương Viện cứng đầu nói.'Trong lúc Hàn Giang đang khó xử thì một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống bên cạnh họ. Triệu Vĩnh xách chiếc chiếc cặp khóa số nhảy ra khỏi trực thăng, báo cáo với Hàn Giang: Chiếc cặp đã được tôi giành lại, chỉ có điểu không biết vật cổ còn nguyên vẹn hay không?""Đúng! Chính là chiéc cặp này!" -Không chờ Hàn Giang mở miệng, Đường Phong đã nhận ngay ra chiếc cặp '' kệ tranh ngọc đang ở trong tay Triệu Vĩnh.Lương Viện giành ngay lấy chiếc cặp khóa số trong tay Giang nguyên vẹn cô mới yên tâm. Đoạn cô lại quay đầu, hỏi Hàn Giang: "Sao rồi, đội trưởng Hàn, suy nghĩ xong chưa? cho tôi tham gia không?"Hàn Giang bó tay lắc lắc đầu, nhưng anh không lập tức đồng ý với Lương Viện ngay, mà hỏi lại cô ta: "Lương tiểu thư, cô có biết đám người mưu đồ bắt cóc bọn cô là ai không?""Làm sao mà tôi biết được! Có bao nhiêu người hứng thú với kệ tranh ngọc. Nhưng... nhưng tôi nghi ngờ đám người này rất có khả năng chính là đám người đã giết hại ông nội tôi." -Lương Viện suy đoán."Trực giác mách bảo tôi vậy, trực giác của tôi từ trước tới nay đều rất chuấn.""Khà khà, xem ra cô giống hệt tôi, đều rất tin vào trực giác của mình." -Trực giác của Hàn Giang đã từng nhiểu lần giúp anh hóa giải hoạn nạn, anh luôn tự hào về điều đó, nhưng lúc này đây anh vẫn muốn tin vào những chứng cứ hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx