sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 07 phần 1

Chương 7:

Hạ cánh khẩn cấp

1

_Năm 1227, Hưng Khánh Phủ, thời khắc cuối cùng của vương triều Tây Hạ, bị kị binh Mông Cổ hùng mạnh nhất thế giới bao vây, nên thành quách đã cô độc vài tháng nay. Thành Cát Tư Hãn oai phong, ngạo mạn, ngồi chỉnh tề trong lều, kiểm duyệt đội kị binh đã theo ông quét sạch đại lục u Á… Đột nhiên, một thiếu niên áo trắng từ trên trời rơi xuống, tay cầm bảo kiếm, rạch nát lều, tấn công Thành Cat Tư Hãn, kiếm bay vun vút như gió, Thành Cát Tư Hãn không còn chỗ nào để nấp, ngã nhào trong những nhấtkiếm. Đợi tới khi các chư hầu đứng ngoài lao vào trong lều thì thiếu niên áo trắng đã cúi rạp người, bay ra khỏi lều, cuốn theo bụi trần… Nhìn lại thì Thành Cát Tư Hãn, bá vương của u Á đại lục này đã tắt thở. Chính trong thời khắc này mà vị vĩ nhân này đã mê man lìa đời, ông, Bột Nhi Chỉ Cân Thiết Mộc Chân, Hãn vương vĩ địa nhất trên thảo nguyên trong lịch sử từ trước tới nay với tấm thân tàn, lẫy danh nghĩa trường sinh thiên chỉ lên trời thề rằng: dĩ tử chi, dĩ diệt chi, dĩ tuyệt chi! Vậy là, ngày đen tối nhất trong lịch sử vương triều Tây Hạ đã đến...

Vào cái đêm Hưng Khánh Phủ thành bị phá vỡ, kị binh Mông Cổ đã tuân theo lời trăn trối trước khi chết của Thành Cát Tư Hãn, triển khai thàm sát đẠmáu người Đảng Hạng, đàn ông đầu lìa khỏi xác, đàn bà thì bị làm nhục. Thiếu niên áo trắng tay giữ bảo kiếm, chỉ lo giết địch, cậu vừa đánh vừa rút lui, lui vào một mảnh sân to trong một ngôi nhà sâu hun hút, nhưng chỉ thấy xác người la liệt, máu chảy thành sông, hai tên lính Mông Cổ đang định hãm hiếp phụ nữ. Thiếu niên áo trắng xông lên, vung kiếm trong tay kết liễu hai tên lính Mông Cổ đó. Thiếu niên hỏi người phụ nữ: "Đây là phủ đệ của gia đình nào vậy?"

Người phụ nữ không trả lời, mà lôi một tay nải từ trong người ra, đưa cho thiếu niên: "Nhanh! Nhanh đưa tay nải này rời khỏi đây!"

"Trong này có gì vậy?" -Thiếu niên không hiểu ý của người phụ nữ.

Người phụ nữ kìm nén sự đau đớn uất hận, xé nát tầm can hét lên với thiếu niên áo trắng: "Đây là hy vọng của người Đảng Hạng chúng ta, nhanh đem tay nải này rời khỏi đầy, di càng xa càng tỗt.."

Nói xong, người phụ nữ lao đầu vào cột chết. Thanh niên áo trắng lau khô nước mắt, khoác tay nải, lao ra cửa. Ngoài đó, trừ xác của người Đảng Hạng ra thì chỉ còn lại đám kị binh Mông Cổ giết người tới đỏ cả mắt. Thiếu niên áo trắng vừa xuất hiện trên phố thì đã đụng ngay một kị binh Mông Cổ, hắn múa đao cong vút lao tới. Thiếu niên thấy vậy, nhưng không hoảng loạn, cấm chắc thanh kiếm, chỉ đợi tên kị binh Mông Cổ lao tới đâm mình. Tên kị binh Mông Cổ tiến lại phía cậu mỗi lúc một gần, thiếu niên đã có thể nhìn thấy máu tươi nhỏ từ lưỡi đao xuống. Chính trong giây phút tên kị binh Mông Cổ lao tới trước mặt, thiếu niên liền né người một cái, một ánh đao lóe sáng trên con phố, tên kị binh Mông Cổ ngã ngựa trong tiếng thét gào. Thiếu niên áo trắng chạy nhanh vài bước, bay lên không trung, nhảy lên con hắc mã của tên kị binh Mông Cổ, xiết mạnh dây cương, ngựa đen quay đầu, phi thẳng ra khỏi cửa nam của Hưng Khánh Phủ. Trước cổng thành, người Mông Cổ bắn tên như mưa, thiếu niên áo trắng rạp người xuống lưng ngựa, lao qua vòng vây. Hắc mã phi vun vút trên đường, qua thảo nguyên, sa mạc, hoang mạc, vách núi, rừng sâu. Thiếu niên cũng không biết mình đã đi được bao xa, cũng không biết con hắc mã này muốn đưa mình tới đâu, bởi chỉ có tiếng gió vun vút bên tai . Đột nhiên, hắc mã hí lên một tràng dài, hai chân trước chồm lên cao, rồi khựng lại không chịu bước tiếp. Thiếu niên áo trắng kinh ngạc, tập trung quan sát, lúc này mới phát hiện phía trước chính là dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp nguy nga đang chặn đứng đường đi của mình! Còn phía sau, cậu đã nghe thấy tiếng vó ngựa của kị binh truy đuổi. Quay ngựa đại chiến một trận với truy binh, hay là vượt qua núi tuyết? Truy binh phía sau càng lúc càng gần, núi tuyết phía trước cao vút chạm mây, đi đâu về đâu? Đây thực là một vùng đất chết…

2

"Vùng đất chết! Tôi phải iàm thế nào? Làm thế nào đây?" -Đường Phong sau khi hét lên một tiếng thất thanh, rút cuộc đã tỉnh dậy, anh phát hiện xung quanh chẳng có truy bình nào cả, cũng chẳng có tuyết sơn, chỉ có một đám hành khách đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Không có gì, ban nãy nằm mơ thấy ác mộng." –nói xong, Đường Phong lại đổ người lên lưng ghế. Anh lau vệt mồ hôi trên trán, quay mặt đi, nhìn thấy tầng mây bên ngoài cửa máy bay, cuối cùng anh cũng nhớ ra, mình đang trên chuyến bay bay tới Thành Đô.

Mục tiêu hành động lần này của anh và Hàn Giang là tới vùng phía tây Tứ Xuyên, Cam Nam và khu vực Đông bắc Thanh Hải để tìm các kệ tranh ngọc khác. Nhưng khu vực này vắt ngang ba tỉnh Tứ Xuyên, Cam Túc, Thanh Hải, nối liền mấy chục ki lô mét vuông của mười mấy dân tộc Hán, Tạng, Khương, Hổi... Trên diện tích lãnh thố rộng lớn như vậy, trong môi trường phức tạp như vậy, mà tìm kiếm một kệ tranh ngọc bé xíu, thì cũng đủ tưởng tượng ra sẽ khó khăn đến mức nào. Nhưng hiện giờ họ chỉ có một manh mối duy nhất, chính là "Hắc Đầu Thạch Thất" mà giáo sư La đã suy đoán ra từ những ghi chép ngắn gọn của nhà thám hiểm Rock.

Trong hai tháng qua, Đường Phong đã phải chịu đựng sự huấn luyện quá tải: hàng ngày dậy từ lúc 6 giờ sáng, cùng Triệu Vĩnh đeo đồ nặng chạy năm cây số, ăn sáng xong, vẫn còn cả một đống bài tập thể lực, tiếp theo đó Hàn Giang sẽ giới thiệu giảng giải cho Đường Phong về nguyên lý của các loại súng máy; ăn xong bữa trưa thì thực hành bắn súng; ba giờ chiều, Triệu Vĩnh giảng dạy dã ngoại sinh tồn, bao gồm cả việc làm thế nào để tồn tại trong điều kiện hoang dã không có thực phẩm và thuốc men. Nhưng điều khổ sở nhấtmà anh phải làm là học cách ăn thịt sống

Mùi vị của thức ăn sống nơi hoang dã khiến Đường Phong thực sự không dám ném thử. Triệu Vĩnh từng bắt ép Đường Phong ăn nguyên cả một con rắn sống và chính vì con rắn này mà Đường Phong đả nôn mửa cả ngày. Triệu Vĩnh đành phải bó tay từ bỏ ý định huấn luyện Đường Phong trở thành người nhái hải quân lục chiến.

Từng đấy vẫn chưa thấm vào đâu. Buổi sáng, Đường Phong còn phải theo giáo sư La học văn tự Tây Hạ. Đối mặt với những văn tự đã biến mất 700 năm nay, Đường Phong vốn cho rằng mình có chút tài năng ngôn ngữ bẩm sinh nhưng giờ đều không có tác dụng gì cả. Hai tháng dạy như nhồi nhét với cường độ cao, Đường Phong cũng chỉ nắm được một vài từ vựng thường dùng, chính sau hai tháng huấn luyện đặc biệ này, Đường Phong và Hàn Giang đã cùng nhau đáp chuyến bay từ Bắc Kinh tới Thành Đô.

Trước khi lên máy bay, Đường Phong đã thắc mắc với Hàn Giang: "Sao lần này chỉ có hai chúng ta, khu vực rộng lớn như vậy thì phải tìm tới bao giờ. Chúng ta hoàn toàn có thể huy động cả một đội quân để cùng tìm kiếm kệ tranh ngọc mà? Tại sao chúng ta phải đi máy bay dân dụng, sử dụng máy bay quân đội không phải càng an toàn và tiện lợi hay sao ?"

Hàn Giang lắc lắc đầu, than thở: "Tiểu tử, cậu dù sao cũng không hợp với cái ngành này, thiếu nhiệt lắm! Cậu nghĩ xem, từ hành động thời gian trước của chúng ta cho thấy, đối thủ của chúng ta thực lực không hể tầm thường, nên phần lớn hành động của chúng ta đều không lọt qua được mắt chúng. Bởi vậy, hai chứng ta sẽ giống như những khách thông thường đến du lịch, đó mới là cách tìm kiếm kệ tranh ngọc tốt nhất; vì động tĩnh càng ít chúng ta càng an toànử Hơn nữa, thực té có kệ tranh ngọc hay không thì vẫn chưa dám khẳng định, chỉ là suy đoán của giáo sư La, cấp trên sẽ không phê chuẩn điều động nhiều nhân lực như vậy đâu".

"Bởi vậy lần này chúng ta đi, ngoài một vài trang bị cho du lịch lữ hành thì không mang theo thứ gì khác cả. Bắt tôi tập bắn súng mãi như thế, mà kết quả lần này cũng không cho tôi mang súng theo".

Hàn Giang nhìn Đường Phong một cái, cười nói: "Đâu chỉ mối cậu không mang súng, tôi cũng có mang theo đâu "Cái gì? Anh không mang súng theo!" -Đường Phong kinh ngạc, "Vậy ngộ nhỡ chúng ta gặp phải bọn tội phạm thì làm thế nào?"

"Đường Phong, cậu phải biết rằng, đặc công giỏi thật sự không cần phải mang theo bất cứ thứ vũ khí gì. Khi nào cần vũ khí, bất cứ thứ gì cũng có thể là vũ khí của chúng ta, cả một con dao gọt hoa quả. Hơn nữa cậu cũng có thể dùng vũ khí của kẻ địch. Bởi vậy nhân viên đặc công chúng tôi tập luyện không chỉ biết sử dụng mỗi loại súng máy chuyên dụng mà tất cả các loại súng của các quốc gia bọn tôi đều phải biết dùng".

Thảo nào anh và Triệu Vĩnh đều nắm rõ các loại súng như lòng bàn tay"

"Thực tế lần này hành động cậu không cần phải quá lo lắng như vậy đâu, dù sao chúng ta cũng ở trong nước, đám tội phạm đó cũng không đến mức quá ngạo mạn. Hơn nữa, lúc cũng có thế yêu cầu sự chi viện của công an địa phương cơ quan an ninh quốc gia, bao gồm cả chi viện vũ khí. Bởi vậy líln này chúng ta sẽ đến đó giống như những người yêu thu du lịch lữ hành thực sự, nào cậu cứ thư giãn chút đi" "Mong là như thế, nếu nhưgi lần này quả thật là một chuyến du lịch vui vẻ thì tốt biết mấy!"

Đường Phong nhìn chằm chằm hổi lâu làn mây khói bên ngoài cửa sổ máy bay, đột nhiên anh quay mặt lại, khẽ ca hát. Quả thực thời điểm này không phải là lúc thời tiết đẹp để đi du lịch, tháng mười mà lại tới vùng núi cao..."

Hàn Giang trợn mắt, nói nhỏ: "Đúng vậy, hiện giờ quả không phải là mùa đẹp nhất để đi du lịch, nhưng may này vẫn chưa tới mùa đông, thế nên chúng ta phải đến đó trước khi mùa đông tới, hoàn thành..."

Hàn Giang vẫn chưa nói hết câu đã liền im bặt, Đường Phong ngạc nhiên quay lại nhìn Hàn Giang, chỉ thấy Hàn Giang đang nhìn chằm chằm về hàng ghế phía trước bên trái anh. "Sao thế?" -Đường Phong tò mò hỏi.

Đường Phong nhìn lên hàng ghế trước mặt, đó là hai người nước ngoài. Một ông già tóc bạc xám, nhìn tuổi tác cũng ngoài 60 tuổi, có lẽ cũng phải tới 70 tuối, nhưng vai rộng lưng thẳng, thần thái vẫn rất trẻ trung. Người còn lại là một phụ nữ tóc ngắn màu nâu; người phụ nữ này khoảng ngoài 30 tuổi, phong thái duyên dáng, đang tập trung xem tạp chí.

"Sao thế? Anh phải lòng mỹ nữ đó rồi sao?" -Đường Phong nửa đùa nửa thật.

"Nói thật với cậu nhé, tôi thấy hai người nước ngoài đó không giống người bình thường?"

"Có gì đặc biệt? Không phải là hai người tới Trung Quốc du lịch sao ?"

"Giống như ban nãy cậu nói, hiện tại không phải là mùa du lịch."

"Có khi người ta không đến vùng núi cao như chúng ta, mà chỉ loanh quanh gần Tứ Xuyên, Thanh Thành Sơn, Lạc Sơn Đại Phật chẳng hạn!"

"Dù thế nào thì tôi cũng thấy hai người này không đơn giản, cậu phải tin vào trực giác của tôi".

Hàn Giang và Đưòng Phong thì thầm to nhỏ, hình như đã đánh động tới mỹ nữ người nước ngoài ở hàng ghế trên. Người đẹp mặt vô cảm quay lại mắt đối mắt với Hàn Giang. Hàn Giang vừa nhìn thấy ánh mắt của người đẹp liền hấp tấp thu lại ánh nhìn. Anh không hiểu tại sao mình lại như vậy, ánh mắt luôn tự tin như chim ưng từng khiến anh tự hào nhưng hôm nay lại... Hàn Giang quay đầu ra hướng khác, đột nhiên, một hình dáng quen thuộc xuất hiện trong mắt anh. "Lương Viện?!" -Hàn Giang giật mình kêu lên.

Nghe Hàn Giang thảng thốt, Đưòng Phong cũng nhảy dựng lên, nhìn theo ánh mắt của Hàn Giang. Quả nhiên, Lươg Viện chậm rãi từ đầu lối đi tiến lại. Đường Phong rõ ràng không dám tin vào mắt mình, anh ra sức dụi mắt, không sai, chính là Lương Viện. Lúc này, Lương Viện ăn vận như một khách du lịch, khoác chiếc ba lô to màu xanh tới trước mặt Hàn Giang và Đường Phong, chưa kịp để hai người mở miệng, Lương Viện đã cười với Đường Phong: sao thế? Đường Phong, tôi nói rồi, trên thế giới này không ai có thể ngăn cản được bổn cô nương mà".

"Cô... sao cô lại lên được đây?" -Đường Phong lắp ba lắp bắp hỏi?

"Tôi đã lên đây như thế này đây!" -Lương Viện đầy vẻ ngây thơ nói.

Đường Phong và Hàn Giang bốn mắt nhìn nhau, đối với cô tiểu thư Lương Viện này, hai người họ cũng hết cách. Hàn Giang nhìn Lương Viện gỡ ba lô xuống, hỏi: "Bên trong dày cồm cộm, đựng cái gì vậy?"

"Đều là những vật thiết yéu, còn có một vật quan trọng. -Lương Viện đáp.

"Vật quan trọng?"

"Kệ tranh ngọc" -Lương Viện nói nhỏ.

"Cái gì? Sao cô lại đem kệ..." -Đường Phong ngạc ngạc nhiên tới nỗi hét thành tiếng, may mà bị Hàn Giang bịt ngay miệng lại mới không bật ra ngoài.

"Sao cô lại đem kệ tranh ngọc theo làm gì chứ?" Đường Phong hạ giọng khẽ chất vấn Lương Viện.

"Ờ, kệ tranh ngọc là do ông nội tôi mua về, tôi thích thì mang theo, ảnh hưởng gì tới anh" -Lương Viện hùng hồn trả lời Đường Phong.

Đường Phong chán nản lắc lắc đầu, đáp: "Kệ tranh ngọc là của gia đình cô, nhưng hiện giờ nó đã không thuộc về riêng gia đình cô nữa, bởi vì nó còn mang những giá trị lớn hơn, giá trị thật sự của nó không chỉ có mười triệu tệ".

"Được rồi! Được rồi! Đùa với anh thôi, xem anh căng thẳng chưa kìa, kệ tranh ngọc là tôi đem theo, nhưng đây không phải là ý của tôi, tôi chẳng to gan thế đâu, tôi biết tầm quan trọng của kệ tranh ngọc. Là giáo sư La bảo tôi mang theo, giáo sứ La nói rằng các anh trên đường thám hiểm, rất có khả năng cần tới kệ tranh ngọc. Cũng không phải tôi lén. lút chạy tới đây mà là do giáo sư La bảo tôi đưa kệ tranh ngọc theo, không biết chừng lại thật sự có giá trị đấy!"

"Giáo sư La này, nhất định là trúng kế của cô nhóc lừa đảo này rồi!" -Hàn Giang cười, nói.

"Còn lâu ý! Giáo sư La chẳng ngăn cản gì tôi đến đây cả!" -Lương Viện vẫn muốn tranh cãi.

Đầu óc Đường Phong lúc này lại căng lên như dây đàn chuyến đi này vẫn còn chưa biết sẽ gặp phải gian khó hiểm nguy gì, giờ lại thêm vướng chân, chật là… Đường Phong vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền rối như tơ vò, nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Lương Viện, lại không nỡ nói thêm điều gì.

Hàn Giang cũng trong bộ dạng bó tay, anh nhìn Đường Phong lắc đầu, không nói thêm gì nữa, rối từ từ, anh mắt lại. Cũng không biết là qua bao lâu sau, đột nhiên, máy bay bỗng lắc lư dữ dội, Hàn Giang lập tức mở trừng mắt, anh nhìn Đường Phong và Lương Viện bên cạnh đang hốt hoảng rồi lại nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay: một động cơ bên trái máy bay đã không biết biến đâu mất, một động cơ khác cũng đã ngừng hoạt động, cánh trái máy bay rạch nát nền trời xanh, kéo theo vệt khói đen dài tít tắp...

‘Chuyện gì thế này?" -Đường Phong hoảng hốt hỏi

Hàn Giang.

Máy bay xảy ra sự cố rồi!" -Hàn Giang lo lắng đáp. Xảy ra chuyện? Sự cố kỹ thuật? Hay là...?" -Đường Phong quá đối kinh ngạc.

Không biết! Đừng hỏi tôi, tôi không phải là phi công!" trong khoang máy bay, tình hình bỗng trở nên hỗn loạn cho dù là tiếp viên hàng không cố trấn tĩnh, duy trì nét mặt tươi cười đến thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng không thể an ủi những hành khách đang hốt hoảng thất kinh, bởi Itất cả mọi người đều cảm nhận được máy bay đang vù vù lao xuống. Hàn Giang di chuyển ánh mắt về phía cửa buồng lái, không biết phi công trong đó có thế ứng phó nổi với tình huống này hay không. Anh đột nhiên muốn manh động xông vào buồng lái. Anh tin rằng vào thời khắc này, trong số tất cả những người ở đây, mình chính là người có kinh nghiệm ứng phó với tình hình nguy hiểm này nhất.

"Chúng ta phải làm sao đây?" -Rõ ràng là Đường Phong chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ.

"Không thể ngồi nhìn máy bay rơi xuống thế này được, tôi nghĩ chúng ta có thể làm điều gì đó." -Hàn Giang vừa nói, vừa đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh tới buồng lái. Đường Phong cũng lắc lắc lư lư đứng dậy, đi theo Hàn Giang vào trong đó.

Máy bay vẫn đang lao xuống với tốc độ chóng mặt, Hàn Giang đưa thẻ cho tiếp viên đứng ngoài cửa buồng lái, sau đó nói: "Để tôi thử xem sao, biết đâu lại hữu dụng". Vậy là, tiếp viên dẫn Hàn Giang và Đường Phong vào buồng lái, trong buồng lái, cơ trưởng và phi công đang rối tung cả lên, thử mọi cách để khống chế máy bay.

Máy bay đã mất liên lạc với trung tâm chỉ huy, mặc cho cơ trưởng kêu gọi thế nào đi chăng nữa cũng không có bất cứ tín hiệu gì. Máy bay hiện giờ chi còn một bên động cơ đang hoạt động, nên không ngừng lao xuống vun vút. vẻ mặt của cơ trưởng và phi công vô cùng lo lắng, Hàn Giang nói với cơ trưởng: "Tôi đã từng lái máy bay, có lẽ tôi có thể giúp các anh".

Hàn Giang vẫn giữ được sự bình tĩnh trên nét mặt, nhưng sau khi anh ngồi lên vị trí cơ trưởng, chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra rằng chút kinh nghiệm lái máy bay của mình cơ bản không đủ để ứng phó với tình huống đặc biệt này. Mấy phút sau, trên trán Hàn Giang đã đọng vệt mồ hôi…

"Để tôi thử xem sao!" -Sau lưng Hàn Giang bỗng vang lên một giọng nói lơ lớ, Hàn Giang, Đường Phong, cơ trưởng và phi công cùng nhau quay đầu lại nhìn: trước cửa buồng lái là ông lão người nước ngoài tóc bạc xám, phía sau ông lão còn có một phụ nữ tóc ngắn màu nâu. Hàn Giang và Đường Phong nhận ra ngay hai người nước ngoài ban nãy trong khoang máy bay. Hàn Giang và ông lão đó bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy ông lão trước mặt mũi cao mắt sâu, tóc bạc xám, xem ra tuổi tác không thể dưới 70, nhưng hai mắt lại rực lên như hai ngọn đuốc, cơ thể tráng kiện rắn rỏi. Một câu tiếngTrung lơ lớ, không giống thỉnh cầu, mà giống mệnh lính không dẽ hoài nghi hơn. "Người này quả nhiên không hề tầm thường!" -Hàn Giang thêm bước nữa chứng thực cho phán đoán trước đây của bản thân.

Khi Hàn Giang vẫn còn đang chần chừ, ông lão người nước ngoài đó liền móc ra hộ chiếu của mình, giới thiệu với mọi người: "Trước đây khi phục vụ trong quân đội, tôi lái máy bay và cũng từng gặp phải sự cố này, các anh hãy để tôi thử xem sao".

Đường Phong chú ý tới thông tin trên hộ chiếu của ông lão nước ngoài này: "Ivan Petrovich Makarov, người Nga..."

Hàn Giang quệt vệt mồ hôi trên trán, nhìn Makarov, anh đang khẩn trương phán đoán, giao máy bay cho một người nước ngoài khống chế?... Tuy bản thân từng được học qua kỹ năng lái máy bay, nhưng chưa từng gặp phải tình huống như thế này, anh quay lại nhìn cơ trưởng, vị cơ trưởng trẻ tuổi này e rằng cũng chưa từng gặp phải tình huống nào nguy hiểm như vậy, xem ra đành phải mạo hiểm thôi. Nói tới đây, Hàn Giang hạ quyết tâm, nhường vị trí cơ trưởng quay sang ông lão Makarov nước ngoài này, nói: "Tiếp theo phải trông cậy vào ngài rồi!"

Hàn Giang ngồi vào vị trí phụ lái, quay lại nói với mọi người: "Các anh hãy ra ngoài trấn an hành khách để yên tâm trước đã, chúng ta sẽ không sao cả".

Đường Phong cùng mọi người lui hết ra khỏi buồng lái, trong buổng lái chỉ còn lại Makarov và Hàn Giang. Lúc này, chiếc máy bay trong ưạng thái mất kiểm soát, đã hoàn toàn xa rời đường bay, rơi chếch xuống hướng tây bắc.

Makarov sau khi tìm hiểu độ cao và các loại tham số của máy bay, quả quyết nói: "Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, không có sân bay để có thể hạ cánh, đành phải tìm chỗ nào đó hạ cánh gấp vậy".

"Tìm chỗ nào đó? Ông có biết chúng ta hiện đang đâu không ?" -Hàn Giang cảm thấy ý kiến của Makarov hoàn toàn không ăn khớp với thực tế.

Makarov nhìn Hàn Giang một cái rồi đáp: "Đương nhiên là tôi biết, phía dưới chúng ta là núi non trùng điệp, ở đây núi non dựng đứng hiểm trở, vực sâu thăm thẳm, hang động ngang dọc, thực tế rất khó tìm thấy một vùng đất bằng phẳng thích hợp để hạ cánh, nhưng dùng một câu tục ngữ của người Trung Quốc các bạn là: Thế gian không có con đường cùng.

Vậy ông có cách gì ?

"Phải không chế được máy bay trước đã, bay về hướng Tây bắc, ở đó chắc sẽ có chỗ thích hợp để hạ cánh".

Hàn Giang lắc lắc đầu, cũng chỉ thế thôi, một phút, hai phút, ba phút... năm phút sau, cuối cùng Makarov và Hàn Giang, đã lại không chế chiếc máy bay như một kỳ tích, tốc đọ rơi xuống của máy bay rõ ràng đang giảm, nhưng họ biết máy bay không thể chống cự được quá lâu, họ bắt buộc phải lập tứ tìm thấy vùng đất thích hợp để hạ cánh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx