sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 07 phần 2

5

_Máy bay tiếp tục rơi xuống, 3800 mét, 3700 mét, 3600mét, 3500 mét, 3400 mét... máy bay xuyên qua tầng mây, đột nhiên, Hàn Giang trơn trừng mắt, nói: "Trước mặt có một ngọn núi, mau, mau kéo lên, kéo lên!"

Makarov gần như cùng lúc cũng nhìn thấy đỉnh núi phía trước, ông kéo mạnh cần điều khiển, một bên cánh máy bay và quạt đuôi máy bay điều chỉnh phương hướng, thân máy bay lệch sang bên trái, gấn như áp vào sườn núi, vụt qua mỏm núi.

Hàn Giang thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ban nãy thật là nguỵ hiém!"

Makarov không nói gì, vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng, Hàn Giang đã nhìn thấy vệt mồ hôi ưót đẫm trên trán ông. Đột nhiên, Makarov cười khan hai tiếng kỳ dị, Hàn Giang không hiểu: "Ông cười gì vậy?"

Tôi đã nói rồi, thế gian không có con đường cùng, cậu xem trước mặt là cái gì?

Hàn Giang nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay -đồng cỏ trên núi cao! Anh lập tức hiểu ra ý của Makarov: "Ông chuẩn bị hạ cánh xuống đây?"

"Còn có chỗ nào thích hợp hơn chỗ này sao?" -Makarov vặn lại.

Hàn Giang gật đầu: "Đứng vậy, ở đây có thể hạ cánh, chỉ có điều..."

"Gì vậy?"

"Chỉ có điều... ông có đế ý thấy không, từ góc độ của chúng ta nhìn ra, đồng cỏ trên núi cao này phía trước thì cao phía sau thì thấp, đằng sau lại toàn là bụi rậm, phía sau nữa lại là rừng rậm nguyên sơ. Nếu như chúng ta hạ cánh xuống đồng cỏ, rất có khả năng sẽ lao vào trong rừng rậm, nếu như không khống chế được, đâm vào cây to, hậu quả sẽ..."

"Hiện giờ không quan tâm được nhiều như thế đâu, nhiên liệu sắp hết rồi, đành phải mạo hiểm thôi, anh đi gọi cơ trưởng và mọi người giúp đỡ hành khách thực hiện phương án phòng hộ, ba phút sau, bắt đầu hạ cánh".

Cơ trưởng dẫn tổ tiếp viên giúp đỡ hành khách chuẩn bị các phương pháp phòng hộ, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Makarov dán mắt về đồng cỏ trên núi cao phía trước, ông quyết định không thả bánh xe máy bay xuống mà, trực tiếp hạ cánh bằng bụng máy bay. Làm như vậy, có hai nguyên nhân: một là bởi vì bánh xe bên trái đã bị hỏng, chỉ dùng hai bánh xe còn lại hạ cánh thì máy bay sẽ không vững; hai là để tăng độ ma sát, cố gắng hết sức khẩn cấp hạ cánh thành công trong cự ly ngắn, tránh cho máy bay lao vào rừng rậm.

Hàn Giang tính toán qua một chút, cự ly hạ cánh thích hợp của đồng cỏ chỉ chưa đầy 200 mét, tiếp theo đó là dãy bụi rậm hơn 100 mét, sau đó là đến rừng rậm rồi. Makarov điều khiển máy bay hạ cánh chuấn xác trên đồng cỏ địa hình đổ dốc này, "Xẹt két... két!" bụng máy bay cọ sát mạnh vào

đồng cỏ, may mà trên đồng cỏ có chút ẩm ướt, tránh khỏi ma sát kịch liệt dẫn đến khả năng tóé lửa.

Nhưng, đồng cỏ vẫn quá trơn, mà chỉ dài không tới 200 mét nên cơ bản không thể khiến máy bay dừng lại được. Máy bay lao thẳng vào bụi rậm, cát bụi, đất đá, củi khô, cành cây cùng lúc cuộn cả lại. Những bụi rậm thấp lè tè đã làm giảm tốc độ của máy bay, nhưng đồng thời cũng cọ vào bụng máy bay làm tóe lửa. Cánh bên trái máy bay nặng trình trịch, một

tíêng nổ lớn phát ra, cánh bên trái đứt lìa, thân máy bay đột nhiên nghiêng hẳn sang bên trái, hành khách trong khoang máy bị lắc mạnh văng ra tứ phía, tiếng kêu thết thất thanh,

tiếng gào khóc rển rí vang lên.

Trong buồng lái, Hàn Giang đã làm cheo yêu cầu của Makarov bò rạp người xuống. Makarov ngồi trên ghế cơ trưởng vẫn ra sức khống chế máy bay, hy vọng máy bay không lao vào rừng rậm. Tốc độ của máy bay càng lúc càng chậm lại, nhưng cách rừng rậm cũng càng lúc càng gần rồi. Makarov trợn trừng mắt, con ngươi của ông đang mở to hết cỡ, ông đã ở thế nhìn rõ cây đại thụ chọc trời ngay trước mặt...

"Rầm...!" -Lại thêm một tiếng nổ lớn, máy bay vẫn không tránh khỏi việc đâm sầm vào cây đại thụ đó, may mà tốc độ lúc này đã chậm lại rất nhiều, sau khi đâm vào thân cây đại thụ, cuối cùng máy bay đã dừng lạiề Chính trong giầy phút máy bay đâm vào cầy đại thụ, một cành cây khô có đường kính to bằng miệng bát, đã đâm vỡ cửa kính máy bay, chọc thẳng vào Makarov, Makarov không kịp né người, bị cành cây khô rạch rách vai, máu chảy đầm đìa.

Mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, tiếng động cơ máy, tiếng ma sát giữa bụng máy bay và mặt đất, tiếng gào thét thất kinh, lúc này đều đã biến mất, trong khu rừng rậm nguyên sơ hoang vu này, chỉ còn lại tiếng khóc lóc và tiếng rền rĩ vọng ra từ khoang máy bay.

Hàn Giang lảo đảo nhoài người dậy, cánh tay trái của anh bị một vết rách, nhưng anh không buồn để ý tới điều đó mà lao ngay tới bên cạnh Makarov, hô lên: "Ông không sao chứ?"

Makarov khó nhọc mở to mắt, cố nở một nụ cười: "Tôi vẫn sống" -nói xong ông lại ngất lịm đi.

Hàn Giang thở phào một cái, nhưng ngay lập tức anh phát hiện ra máu vẫn đang tuôn xối xả trên vai của Makarov, anh nói: "Ông đừng cử động, để tôi ra ngoài tìm thuốc cho ông".

Cú va đập mạnh khiến cho cửa khoang buồng lái đã hoàn toàn bị biến dạng, Hàn Giang mất rất nhiều sức lực, khó khăn lắm mới đạp được cửa ra ngoài. Mọi người trong khoang hành khách đổ nghiêng đổ ngả, người thì đang rên rỉ, người thì đang khóc lóc, chỉ có Đường Phong và tổ tiếp viên, và cả người đẹp cùng đi với Makarov là đã bò dậy. Hàn Giang tìm một chiếc rìu, bổ mạnh vào cửa máy bay, cửa bật ra, một luồng không khí tươi mới lạnh buốt xuyên thấu vào khoang máy bay, đem lại tia hy vọng mới cho tất cả mọi người đang tuyệt vọng trước cái chết.

Hàn Giang là người đầu tiên bò ra khỏi khoang máy bay. Trước mắt anh là một vùng rừng rậm âm u. Đối diện với rừng rậm tối đen này, Hàn Giang không biết điều gì đang chờ đợi họ phía trước. Hy vọng được sống sót trở về hay là lại tiếp diễn những ác mộng đáng sợ đây?

Tất cả hành khách đều được đưa ra khỏi máy bay, cơ trưởng đếm số người, cộng thêm cả tổ phi công và tiếp viên, tổng cộng có 48 người, không ai thiệt mạng. Đây cũng có thế nói là một kỳ tích không lớn cũng không nhỏ trong lịch sử ngành hàng không rồi, nhưng có mười mấy hành khách bị thương cũng nghiêm trọng, nếu không kịp thời cứu chữa khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Dưới sự giúp đỡ của Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện, người đẹp tóc nâu dìu Makarov đang hôn mê ra khỏi buồng máy, đặt ông dưới một gốc thông khuất gió. Makarov mở mắt, nhìn Hàn Giang và Đưòng Phong, rồi lại quay sang người đẹp tóc nâu, miệng lắp bắp: "Yelcna, cha không sao đâu, con đừng quá đau buồn".

Yelena nghe những lời Makarov nói, gật gật đầu, quệt lệ nơi khóe mắt, quay lại máy bay, lấy thuốc và băng gạc ra lau rửa vết thương cho Makarov, sau đó lại băng bó lại. Hàn Giang và Đường Phong cũng túc trực bên cạnh Makarov, nhặt nhạnh cành cây, nhóm một đống lửa, nhiệt độ trên núi chỉ khoảng 4 đến 5 độ, nên chỉ có đồng lửa mới có thể đem lại chút hơi ấm cho ông ấy. chờ Yclena băng bó vết thương cho Makarov xong, Hàn Giang thử hỏi cô ta bằng tiếng Anh: "Cô là bác sỹ à?"

Yclena nhìn Hàn Giang, không trả, Hàn Giang tưởng rằng cô gái xinh đẹp lạnh lùng này không biết tiếng Anh, vậy là anh quay sang Đường Phong. Đường Phong hiểu ý, hỏi lại lần nữa bằng tiếng Pháp.

Đường Phong hỏi xong, vẫn chưa thấy Yelcna đáp lại, đang định mở miệng hỏi thêm lần nữa thì Yelena liền trả lời bằng thứ tiếng Hán rất trôi chảy: "Đứng vậy, tôi là bác sỹ".

Hàn Giang và Đường Phong vô cùng bất ngờ, gần như cùng lúc nói: "Cô nói tiếng Trung giỏi vậy sao ?"

"Hai anh làm gì vậy?" -Yalena hỏi lại.

Hàn Giang cướp lời tự mình giới thiệu trước: "Tôi là Hàn Giang, nghề nghiệp cảnh sát". Sau đó chỉ Đường Phong: "Anh ấy là Đường Phong, là giảng viên đại học, bạn của tôi, hai chúng tôi tới Tứ Xuyên du lịch".

"Ô? Cảnh sát biết lái máy bay? Cảnh sát Trung Quốc các anh đều giỏi vậy sao?" -Yelena có vẻ không thể tin vào lời tự giới thiệu của Hàn Giang.

Hàn Giang thầm tự trách mình, bình thường vốn đầu óc phản ứng nhanh nhạy, nhưng dường như trước người đẹp này anh lại bị mất hồn, sao lại nói làm cảnh sát chứ, ban nãy cứ nói là phi công của công ty hàng không thì có hơn không.

Giờ đã đâm lao thì đành phải theo lao, anh cố gắng giải thích: Trước đây tôi từng phục vụ trong quân đội".

"Không quân?"

"Không! Hải quân."

"Hải quân không chiến ư?"

‘ừm! đúng vậy." -Hàn Giang càng giải thích càng không bình thường. Anh bắt đầu nghi ngờ đầu óc của mình ,hay là lúc hạ cánh đập vào đâu nên có vấn đề nhỉ?

Hàn Giang ra sức che giấu thân phận của mình, anh đứng thẳng đơ trước mặt Yelena, giống như đứng trước kẻ địch, sợ rằng người đẹp ngoại quốc đứng trước mặt anh lại đặt ra câu hỏi moi móc gì đó, vạch trần thâần phận thật sự của anh.

"Cởi áo ra đi" -Yelcna đột nhiên ra lệnh.

"Cái gì ?" -Hàn Giang giật mình không tin vào tai mình.

"Tôi bảo anh cởi áo khoác ra, để tôi băng lại vết thương cho".

Hàn Giang lúc này mới tỉnh lại, anh cởi áo khoác, để lộ cơ bắp rắn chắc, rồi ngồi yên cho Yelena sát trùng, lau rửa, băng bó vết thương trên cánh tay trái. Đường Phong đứng bên cạnh cười đầy ẩn ý, Hàn Giang nghe vậy ngoái đầu, hậm hực lườm Đường Phong một cái.

7

"Cô Yelena, tôi mạo muội xin hỏi cô là người nước nào vậy -Hàn Giang mở lời.

Lúc này, Yclena đã băng bó vết thương cho Hàn Giang, nghe Hàn Giang hỏi, cô kiêu ngạo nhìn thẳng vào anh, hỏi ngược lại: " ngài cảnh sát tiên sinh, ngài muốn kiểm tra hộ chiếu của tôi sao?"

"Không…." Không để Hàn Giang nói hết. Yelena liền lôi cuốn hộ chiếu trong chiếc túi nhỏ mang bên mình ra "bộp" một cái, cuốn hộ chiếu đã nằm gọn trong tay Hàn Giang. Hàn Giang không ngờ Yelena lại dung chiêu này, anh hơi sững sờ, nhưng vẫn mở cuốn hộ chiếu ra – Yelena Yiluovanuna Makarov, người Nga, nhập cảnh 3 ngày trước tại Bắc Kinh.

Nhìn họ tên và tuổi tác, Yelena có vẻ như là con gái của Makarov, Hàn Giang gập hộ chiếu lại, trả cho Yelena rồi hỏi: "Ông lão đó là gì của cô?"

Yelena tỏ ra rất khó chịu với câu hỏi này của Hàn Giang, vẫn với vẻ ngạo mạn, cô nhìn Hàn Giang một cái. Lúc này Makarov đang nằm dưới gốc cây kế bên đã tỉnh lại, thần thái của ông xem ra đã tốt hơn ban nãy rất nhiều. Makarov vươn vươn vai, nói với Hàn Giang và Đường Phong: các cậu cứ gọi là Makarov, Ivan Pettrovich Makarov, theo thói quen của người Trung Quốc, các cậu cũng có thể gọi tôi là ông Mã, đây là con gái út Yelena cũ tôi."

"Makarov tiên sinh, lần này mắc nợ ngài nhiều quá, nếu như không có ngài hậu quả thật sẽ không thể tưởng tượng nổi" –Hàn Giang cảm kích nói.

Makarov hất hất tay: "Tôi cả đời làm trong quân đội đã từng trải qua tình huống này rồi, không ngờ lần này về hưu mà vẫn gặp phải."

"Ngài cũng từng phục vụ trong quân đội sao?"-Hàn Giang hỏi.

"Đúng vậy, tôi phục vụ cho quốc gia 40 năm, cho tới khi về hưu."

"Trong không quân."

"Đúng vậy, không quan, phi công, phi công huân."

"Vậy thì ngài nhất định đã từng lái chiếc Su-27 rồi." Đường Phong tò mò hỏi.

"Khà khà chàng thanh niên, Su-27, Mi-29, hầu hết những máy bay của gia tộc Mi và gia tộc Sukhoi tôi đều đã lái qua, còn cả máy ay ném bom chiến lược Tu-160, cảm giác đó thật là quá tuyệt."

"Ngài cừ quá, từng lái nhiều máy bay như vậy! Thảo nào có thể hạ cánh thành công!" Đường Phong ca ngợi.

"Thế vẫn chưa là gì đâu, tôi còn đã từng lái máy bay của Mỹ nữa!" – Makarov chìm đắm trong hồi ức về những ngày tháng huy hoàng đã qua.

"Vậy thì theo ngài, tại sao máy bay của chúng ta lại xảy ra sự cố?" – Hàn Giang thỉnh giáo làm đứt quãng hồi ức của Makarov.

"Xem ra có vẻ là sự cố máy móc dẫn đế động cơ ngừng hoạt động trên không trung, nhưng cũng có thể ngoại trừ khả năng khác" – Đường Phong kinh ngạc.

Ý ngài là có người phá hoại? –Hàn Giang hạ giọng nói.

"Không! Tôi không loại trừ khả năng nào, nguyên nhân chính dẫ đến máy bay hạ cánh khẩn cấp thì chỉ có đợi ban ngành hữu quan sau khi kiểm tra mới biết được".

"Nếu như có người phá hoại thì đáng sợ quá!" Lương Viện hoảng hốt nhìn xung quanh.

Đường Phong cũng nhìn xung quanh, đột nhiên anh phát hiện ra cách chỗ họ không xa lắm có hai người đàn ông uể oải đang nằm bò dưới gốc cây thông, Đường Phong tiến lên phía trước hỏi: "Các anh không sao chứ?"

Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, xem ra thần sắc vẫn khá ổn, đang nhàn hạ hút thuốc bằng ống tẩu, nghe thấy vậy liền đứng dậy nói với Đường Phong: "Tôi vẫn ổn, chỉ có vị này là rơi từ trên ghế ngồi xuống lúc máy bay hạ cánh".

"Hai anh đi cùng nhau sao ?" -Hàn Giang cũng bước lên. Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Tôi quen anh ấy trên máy bay, ghẠcủa chúng tôi cạnh nhau, anh ấy tên là Stephen, từ Mỹ tới, còn tôi, đây là danh thiếp của tôi, mong nhận được sự quan tâm!"

Nói xong, người đàn ông trung niên lấy từ trong túi ra một xấp danh thiếp, kính cẩn đưa cho Đường Phong và Hàn Giang. Đường Phong vừa nhìn thấy tấm danh thiếp này liền chau mày, chỉ thấy tấm danh thiếp to hơn hẳn những danh thiếp thông thường này có in: Tiến sỹ khoa học -Đại học Oxford, tiến sỹ công trình học -Học viện Imperial, tiến sỹ lịch sử học -Đại học Yale, tiến sỹ quản trị kinh doanh -Đại học Columbia, tiến sỹ giáo dục học -Đại học Mátxcơva...

8

_Đường Phong cầm danh thiép, đọc tới nỗi hoa cả mắt, lòng nhủ thấm: kỳ tài vậy sao, mà sao mình từ trước tới nay chưa từng nghe danh nhỉ ? Anh đưa mắt chuyển tới dòng cuối cùng của loạt chữ này, "Từ Nhân Vũ? Tiến sỹ Từ?" Đường phong lẩm bẩm đọc dòng họ tên sau dòng chức danh.

"Chính là tại hạ" -Từ Nhân Vũ tươi cười rạng rỡ nói. Nhưng anh ta lập tức phát hiện ra có chỗ nào đó không bình thường, nên vội vàng móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho Đường Phong, bối rối giải thích: "ổ! Tấm ban nãy là danh thiếp trước đây của tôi, khoe khoang quá, khoe khoang quá, bởi lúc đó tôi không hiểu một đạo lý rằng, làm người nên khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn".

Đường Phong đón lấy tấm danh thiếp mới từ tay Từ Nhân Vũ, thấy trên danh thiép chỉ còn lại dòng tiêu đề:

Tổng giám đốc công ty quốc phòng Tấn Bình -tiến sỹ Từ Nhân Vũ.

"Công ty quốc phòng Tấn Bình? chế tạo vũ khí sao?" Hàn Giang hỏi.

"Không! Không! Chỉ là mấy thứ cỏn con, vớ vẩn thôi, đạn cao su, đạn hơi cay, có lúc cũng sản xuất một ít súng máy các loại. Đối tượng phục vụ của chúng tôi chủ yếu là công ty bảo vệ và phía cảnh sát" -Từ Nhân Vũ giải thích.

"Nói như vậy thì tôi chính là đối tượng phục vụ của anh rồi. Biết chơi súng không?" -Hàn Giang cười hỏi Từ Nhân Vũ.

"Biết chút ít, chỉ có điều chơi không giỏi lắm, tôi chủ yếu phụ trách nghiên cứu chế tạo sản phấm".

"Tiến sỹ, hình như ở nước ta vẫn chưa có công ty nào như vậy thì phải ?" -Đường Phong hỏi lại Từ Nhân Vũ.

"Bởi thế nên công ty chúng tôi mới đăng ký ở Mỹ, có văn phòng đại diện tại Singapore, khà khà!" – Từ Nhân Vũ giải thích.

"Thế lần này anh tới để…" -do tình huống bất ngờ lần này nên với bất kỳ ai Hàn Giang cũng đều đề cao cảnh giác.

"Lần này tôi đến Thành Đô chủ yếu để thăm vài người bạn, không ngờ đến đây... thì xảy ra chuyện! Anh xem, bây giờ điện thoại cũng không gọi được, mấy người bạn của tôi còn chuấn bị đón tiếp tấy rửa bụi trần cho tôi nữa đấy!" -Từ Nhân Vũ sốt sắng phân trần.

"Đón tiếp tẩy rửa bụi trần ? Lùi lại vài ngày cũng không muộn, ít nhất anh cũng giữ được mạng sống của mình rồi!"

-Hàn Giang nói xong, cúi người xuống xem tình hình vết thương của Stephen. Stephen cắn chặt răng, trán đổ mồ hôi hột, nhưng sau khi Hàn Giang kiểm tra thì kếtluận vết thương của Stephen không quá nghiêm trọng, trừ một số vết thương ngoài da, thì có cánh tay trái bị trật khớp. Hàn Giang cười, nói với Stephen: "Tôi thấy anh giống người Trung Quốc, sao lại lấy tên người nước ngoài vậy?"

Vừa hỏi, Hàn Giang vừa thừa lúc Stephen không để ý liền dồn sức, "rắc" một cái, cánh tay trái trật khớp của Stephen đã trở lại bình thường. Hàn Giang đứng dậy, phủi phủi tay nói: "Không sao nữa rồi, đứng dậy đi đi. Nhìn anh là biết thiếu luyện tập thể thao, chút chấn thương này mà cũng đau đến thế sao?"

Stephen dường như không buồn ghi nhận sự giúp đỡ của Hàn Giang, anh ta nhìn chằm chằm Hàn Giang một lúc rồi mới chống cánh tay phải ngồi dậy, mở miệng nói: "Stephen M.I, người Mỹ gốc Hoa" -nói xong câu này, anh ta liền tựa vào gốc cây, nhắm mắt lại, không để ý đến mọi người nữa.

"Người Mỹ gốc Hoa, như vậy nghĩa là anh ta họ Mã?"

Đường Phong rì rầm nói nhỏ với Hàn Giang.

Hàn Giang không nói gì cả, anh lại nhìn Stephen một

Cái cùng Đường Phong quay lại bên cạnh Makarov và Yelena. Lúc này, Lương Viện khó khăn lắm mới tìm thấy Ba lôvà hành lý của mình trong bộ khung tàn của máy bay.

Đường Phong nhìn bộ dạng kéo ba lô và hành lý lôi thôi lếch thếch của Lương Viện liền cười, nói: "Bảo cô đừng có đi, cô cứ đòi đi cho bằng được, giờ thì hối hận rồi chứ?"

"Tôi thèm vào hối hận! Bổn cô nương không phải vẫn khỏe mạnh đây sao! Anh đúng là đổ xấu xa, đến mức này rồi mà còn nhiếc móc tôi..." -Tuy Lương Viện đã kìm nén, nhưng vừa nói cái đã bật khóc.

Đường Phong nhìn bộ dạng Lương Viện, bỗng nhớ tới lời dặn dò gửi gắm của Lương Dũng Tuyển, thấy có chút ái ngại, anh vội vàng giúp Lương Viện lau nước mắt trên má, và nói: "Đừng buồn nữa, ban nãy tôi chỉ định đùa cô chút thôi, chủ yếu là tôi lo lắng cho thứ trong túi cô kia".

Đất cát và nước mắt trên mặt Lương Viện đã khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô trở nên nhem nhuốc. Sau khi cùng Đường Phong kiểm tra kệ tranh ngọc trong túi xong, cô mới yên tâm trở lại, vừa cười vừa quệt nước mũi.

Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện, Makarov và ; Yelena năm người chụm lại quanh đống lửa. Đường Phong gọi Từ Từ Nhân Vũ rất phấn khởi định lao tới nhưng Stephen lại không muốn đi , ngồi im lìm dưới gốc cây. Từ Nhân Vũ bước đi vài bước, quay đầu lại phát hiện ra Stephen vẫn chưa buồn nhúc nhích, đành phải bối rối hất hất tay về phía Đường Phong rồi quay lại bên cạnh Stephen. Stephen và Từ Nhân Vũ cũng nhóm một đống lửa nhỏ, đối diện nhưng cách nhóm của Đường Phong một khoảng khá xa.

"Đúng là đồ dị hợm" –Lương Viện khẽ oán than.

"Mỗi người đều có cách nghĩ riêng của họ, không nên bắt ép" – Đường Phong nói.

"Chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ chết được, phải nhanh chóng để nghĩ cách thoát ra ngoài thôi!" –Hàn Giang đột nhiên nói.

Lời của Hàn Giang khiến mọi người chìm trong yên lặng. Mọi người không ai bảo ai cùng lúc hướng mắt nhìn ra xung quanh, xung quanh ngoài rừng rậm thì chỉ có rừng rậm..Hàn Giang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời sắp tối rồi, tầng mây rất thấp, xem ra đêm nay sẽ có mưa, anh bắt đầu hối hận về sự tự tin thái quá của mình. Quả thật cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng nên nghe lời Đường Phong mang theo vũ khí mới phải.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx