sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 21 phần 3

9

_Bất chấp chóng mặt, bất chấp trượt ngã, bất chấp phản ứng cao nguyên, Đường Phong và Hàn Giang đều hiểu rằng họ phải đi khỏi nơi đây trước khi đàn sói xuất hiện. Hai người vừa lăn vừa bò, rốt cuộc cũng đã về tới khoảnh đất trống. Makarov và Từ Nhân Vũ trong chiếc Jeep Cherokee nhìn thấy hai người hốt hoảng như vậy vội vàng đỡ họ vào trong xe, vồn vã hỏi: "Các anh nhìn thấy gì vậy?"

Đường Phong đã bị phản ứng cao nguyên dày vò tới nỗi không thốt nên lời. Hàn Giang cũng lắp ba lắp bắp thốt ra mấy từ: "Sói... sói! Đây không phải là nơi chúng ta cần tìm, mau rời khỏi đây thôi!"

"Lẽ nào chính là tiếng sói hú mà chúng ta nghe thấy trong đêm?" – Từ Nhân Vũ lập tức hiểu ra mọi chuyện, vội vàng khởi động chiếc Jeep cherokee, một cú xoay đẹp mắt, xe quay đầu. Nhưng đúng lúc Từ Nhân Vũ nhấn chân ga lên cỡ đại, chuẩn bị phóng đi thì anh đã sững sờ với cảnh tượng trước mặt, "Kít..." một tiếng phanh xe chói tai, vang vọng khắp cả khe núi.

Từ Nhân Vũ nhoài ra vô lăng, nhìn xuyên qua kính chắn gió, thấy trước mặt họ, phía dưới khoảnh đất trống, trên con dốc lúc đến, trong tuyết giăng kín trời, một con sói tuyết cô độc đứng sừng sững trước mũi xe.

Đây là một con sói tuyết tuyệt đẹp, hoa tuyết đã trang điểm cho nó một màu bạc trắng, hòa trộn cùngắc lông trên người nó. Nó chặn đứng đường đi của chiếc Jeep cherokee, ngẩng cao đầu kiêu hãnh, hướng lên bầu trời phủ kín mây đen, phát ra tiếng hú ghê rợn.

Đây là cảnh tượng khiến người ta phải ghi nhớ suốt đời, trên những dãy núi tuyết miên man, trong rợp trời tuyết trắng, con sói tuyết cô độc này kiên cường độc lập, sừng sững trên sườn núi. "Nó muốn làm gì vậy? Tại sao lại chặn đứng đường đi của chúng ta?" -Đường Phong lẩm bẩm.

"Vì chúng ta đã xâm phạm lãnh thổ của nó, nó là vua ở đây!" -Makarov đột nhiên giải thích.

Bất luận giải thích của Makarov đúng hay sai, nhưng mọi người đều nhận ra ý thù địch của con sói này với họ.

Sói và Jeep cherokee, nói đúng hơn, phải là một con sói và bốn người, cứ như vậy ngây ra chờ đợi, tuyết trong không trung rơi xuống đã dần dần phủ kín con đường lúc họ tới đây.

"Nếu không đi thì chút nữa thôi là tôi sẽ không nhận ra con đường lúc chúng ta đến đây đâu!" -Từ Nhân Vũ nhắc nhở mọi người.

"Cậu nói xem phải làm thế nào?" -Hàn Giang hỏi lại Từ Nhân Vũ.

"Xông lên thôi!" Từ Nhân Vũ nói.

Mọi người không tin tưởng lắm vào chủ ý của Từ Nhân Vũ, cũng không ai có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ thế nào nếu đâm qua đó.

"Để tôi!" -Đường Phong và Từ Nhân Vũ đổi ghế. Ngồi trên ghế lái, Đường Phong chăm chú nhìn về phía trước, nắm chặt vô lăng, khởi động xe, từ từ lùi xe một đoạn trước đã, sau hai mươi giây, đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía con sói tuyết trên dốc núi, tốc độ càng lúc càng nhanh, đèn pha cua chiếc Jeep Cherokee tỏa ra ánh sáng mạnh nhất, bấm còi, tăng tốc, nhưng con sói trước mặt vẫn không hề sợ hãi, không nhúc nhích, nhìn thẳng vào chiếc xe trước mặt đang lao vào mình.

Đúng lúc ba người còn lại cho rằng Đường Phong sẽ đâm vào con sói thì anh đã đột ngột phanh gấp. Lạil tiếng phanh xe chói tai, chiếc Jeep Cherokee phanh kít lại trưới mặt sói tuyết; chỉ cách hai mét là chiếc Jeep Cherokee sẽ đâm vào con sói tuyết đó!

Hai mét! Xe và sói lại lần nữa đấu mắt nhau, lần này thì đấau mắt gần hơn, hai mắt sói tuyết lóe lên ánh sáng xanh soi thẳng vào ánh đèn sáng lóa phát ra từ đèn pha của chiếc jeep cherokee. Xe và sói đối đầu nhìn nhau như vậy năm phút đồng hồ, cuối cùng chiếc Jeep cherokee tắt đèn trước, thua cuộc.

Đường Phong chán nản bắt đầu lùi xe lại, Từ Nhân Vũ có chút coi thường hỏi Đường Phong: Sao cậu không đâm qua đi?"

"Bởi vì chúng là chủ nhân ở đây, chúng ta chỉ là khách, làm gì có chuyện khách..."

Đưòng Phong vẫn chưa nói xong, Từ Nhân Vũ đã ngắt lời anh: "Được! Được! Cậu cứ làm khách của cậu đi, tôi xem cậu đi qua thế nào?"

Đường Phong không buồn để ý lừ Nhân Vũ, anh vừa lùi xe vừa quan sát môi trường xung quanh. Khi anh dừng xe lại, Hàn Giang nhoài tới bên cạnh Đường Phong, chỉ về phía dốc núi bên phải con dốc. Đường Phong lập tức hiểu ý, dặn dò Makarov và Từ Nhân Vũ: "Các anh ngồi chắc, chúng ta phải đi qua đây".

Nói xong, Đường Phong nhấn mạnh chân ga, lại lần nữa xông về phía con sói trên dốc. Makarov và Từ Nhân Vũ tưởng rằng lần này Đường Phong đã hạ quyết tâm sẽ đâm vào con sói tuyết chặn đường đó, nhưng khi chiếc Jeep Cherokẹe cận kề con sói, Đường Phong lại đánh mạnh tay lái lao lên dốc núi đã bị tuyết phủ trắng bên cạnh, dốc núi và mặt đất nghiêng góc 45 độ, thân xe Jeep cherokee gần như đã đổ nghiêng, hoàn toàn dựa vào hai bánh xe bên trái trượt xuống.

Chiếc Jeep Cherokee vòng qua con sói, Đường Phong lại đánh vô lăng, điều khiển xe trở lại con dốc. Một loạt động tác này hoàn thành trong vòng chưa tới nửa phút, mọi người trong xe đổ nghiêng đổ ngả, vốn vẫn chưa kịp phản ứng, còn con sói tuyết trên dốc đã nhanh nhẹn xoay người khi mọi người trong xe quay lại nhìn về phía sau thì đã thấy con sói đó ngửa đầu lên trời, lại lần nữa hú lên những âm thanh ghê rợn quen thuộc.

10

"Cầu cho không gặp phải sói nữa!" -Đường Phong thở phào một cái.

"Nhưng tôi không thể không ngậm ngùi mà nói cho cậu biết, chỉ cần chúng ta vẫn còn ở trong vùng núi này thì khả năng đụng phải sói là rất lớn, bởi vì sói không phải động vật sống đơn độc, chúng ít nhất cũng phải có một đàn -Makarov cảnh cáo.

"Đúng vậy! Tiếng sói hú chúng ta nghe thấy ban đêm chắc chắn không chỉ là của một hai con sói, nhưng sao ở đây chỉ gặp đúng có hai con nhỉ? Những con khác đâu? -Từ Nhân Vũ thắc mắc.

"Có lẽ đây chỉ là hai con sói cô độc tách đàn, còn đàn sói thật sự, chúng ta vẫn chưa gặp đâu" -Hàn Giang suy đoán

Câu nói của Hàn Giang khiến mọi người nổi hết da gà, bốn người nhìn nhau, không ai biết được lúc nào họ sẽ gặp phải những con sói đó nữa! Họ cũng không hiểu tại sao có súng có xe, được trang bị hoàn hảo mà lại sợ những con sói đến như vậy!

Mọi người trong xe chìm trong im lặng, Hàn Giang liếc thấy vẻ mặt đăm chiêu của Đường Phong nên đã phá vỡ sự im lặng đó, hỏi Đường Phong: "Nhà nghiên cứu khoa học nghĩ gì vậy? Sợ rồi à?"

"Sợ? Không! Không phải. Tôi bỗng nhiên nhớ tới một người!" -Đường Phong đáp.

"Một người? Ai? Không phải là Lương Viện chứ?" -Hàn Giang cố gắng pha trò, để hóa giải một chút không khí căng thẳng trong xe.

Nhưng Đường Phong lại nghiêm túc nói: "Ban nãy tôi nhìn thấy con sói đó, đột nhiên nhớ tới Nguyên Hạo!"

"Nguyên Hạo? Hoàng đế khai quốc Tây Hạ! Sao bỗng nhiên cậu lại nghĩ tới ông ấy?" -Hàn Giang cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Đưòng Phong giải thích: "Bởi vì trong dã sử đã từng ghi chép lại một câu chuyện như thế này: mẹ của Nguyên Hạo, Vệ Mộ Thị là thiên kim tiểu thư của gia tộc tù trưởng giàu có là Vệ Mộ Đảng Hạng. Đầu tiên bà được gả cho Thác Bạt Đức Minh, cha của Nguyên Hạo, sau khi kết hôn chưa được bao lâu, bà đã sinh hạ ra Nguyên Hạo. Lúc đó, người Đảng Hạng dưới sự thống lĩnh của cha Nguyên Hạo, Tây Bình Vương Thác Bạt Kế Thiên, thực lực vẫn rất suy yếu. Sau khi Vệ Mộ Thị sinh hạ Nguyên Hạo, người Đảng Hạng đã bị người Thổ Phiên tấn công. Sự tấn công của người Thổ Phiên lần này đã công kích rất lớn tới người Đảng Hạng, toàn gia tộc Thác Bạt bị đánh tan tác. Kế Thiên và Đức Minh dẫn dắt người trong tộc, khó khăn lắm mói thoát ra được khỏi vòng vây của người Thổ Phiên, nhưng bỗng phát hiện ra Vệ Mộ Thị và Nguyên Hạo vẫn còn trong tã lót đều không thấy đâu nữa".

"Không thấy đâu nữa ? Sau đó thì sao – Makarov thấy rằng hiện giờ ông ngày càng hứng thú với lịch sử Trung Quốc đặc biệt là lịch sử Tây Hạ.

‘Trong chiến loạn, Vệ Mộ Thị bị người Thổ Phiên cướp đi. Đại tù trưởng Thổ Phiên phải lòng bởi diện mạo xinh đẹp của Vệ Mộ Thị, vậy là ông ta liềên phong Vệ Mộ Thị làm hoàng hậu của mình. Một người phụ nữ yếu ớt, không sức phản kháng như Vệ Mộ Thị đã trở thành hoàng hậu của người Thổ Phiên, sau đó còn sinh cho tù trưởng Thổ Phiên một người con trai".

‘Thật là thần kỳ! Vệ Mộ Thị vừa là hoàng hậu của người Đảng Hạng, lại vừa là hoàng hậu của người Thổ Phiên! Makarov trầm trồ.

Cái này thì không kỳ lạ, dân du mục trên đại lục Á u từ rất xa xưa đã có phong tục cướp hôn. Hoàng hậu Bột Nhi Thiếp của Thành Cát Tư Hãn không phải cũng bị người Merkits cướp mất rồi sinh hạ con trai cả Ngột Xích của Thành Cát Tư Hãn đó sao? Những dân tộc này đều là hậu duệ của sói, cướp hôn không có gì là lạ" -Đường Phong giải thích.

"Thế còn Nguyên Hạo?" -Makarov hỏi.

"Nguyên Hạo lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ bọc trong tã lót. Trong chiến tranh hỗn loạn, ông bị vứt bỏ tại nơi hoang dã. Ông nội Kế Thiên và cha Đức Minh của Nguyên Hạo đã thu dọn tàn tích trở về doanh trại trước đây, nhưng không thể nào tìm thấy Nguyên Hạo. Tất cả mọi người đều tưởng rằng Nguyên Hạo đã chết, nhưng sự thật là Nguyên Hạo vẫn chưa chết, ông được sói cứu mạng".

‘Được sói cứu?" -Makarov vô cùng kinh ngạc.

"Đúng vậy, sói phát hiện ra đứa trẻ đó. Không hiểu vì lí do gì, sói không ăn thịt Nguyên Hạo, ngược lại còn cứu ông, giống như ‘người sói’ trong truyền thuyết cổ xưa của phương tây các ông. Nguyên Hạo uống sữa sói mới không chết đói, chỉ có điều sau này ông không biến thành người sói mà lại trở về với người Đảng Hạng. Nguyên Hạo không bị ưng sói ăn thịt, mà còn uống sữa sói lớn lên, vì thế sau khi trưởng thành đã trở thành thế hệ chủ nhân oai hùng của sa mạc phương bắc uy thần. Bởi vậy, rất nhiều người lúc đó đều tin rằng, trong cơ thể Nguyên Hạo có chảy dòng máu của sói, dòng máu này đã cho ông phẩm chất kiên định bền bỉ và cũng tạo thành tính cách tàn bạo của ông. Sau này, Nguyên Hạo đã ép chết chính mẹ đẻ của mình là Vệ Mộ Thị, diệt vong cả gia tộc Dã Lợi từng lập nhiều chiến công hiển hách cho Tây Hạ, trong đó cũng bao gồm cả hoàng hậu Dã Lợi Thị. Bởi vậy, mỗi khi chửi mắng Nguyên Hạo, họ đều nói rằng ông ta không phải là người mà là một con sói hung ác. Và khi những lời này truyền đến tai Nguyên Hạo, thì bản chất sói trong con người ông liền trỗi dậy".

"Nghe anh nói vậy, rồi kết hợp với hình tượng Nguyên Hạo ghi chép trong lịch sử, tôi cảm thấy vị hoàng đế khai quốc của vương triều Tây Hạ này chính là hóa thân của Sói, vì trên người ông cò rất nhiều đặc tính của sói’ – Makarov nói.

Từ Nhân Vũ tiếp lời: -Anh nói như vậy, tói cũng nghĩ ra rồi, Nguyên Hạo quả thực đã uống sữa của sói mới sống được. Những hoàng đế quân thần lớn nhỏ trong lịch sử Trung Quốc uống sữa sói lớn lên e rằng chỉ có một mình Nguyên Hạo mà thôi!".

Không sai! Chỉ có duy nhất Nguyên Hạo. Tôi thấy lịch sử của người Đảng Hạng, trước thời Nguyên Hạo, thường bị các bộ tộc khác ức hiếp. Những dân tộc như Thổ Phiên, Hồi Cốt, Khiết Đan... không có dân tộc nào là không muốn ức hiếp người Đảng Hạng. Nhà Đường, nhà Tống cũng muốn người Đảng Hạng xưng thần nạp cống. Nhưng, Nguyên Hạo đã thay đổi tất cả những điều đó, ông không những tiêu diệt Hồi Cốt đuổi Thổ Phiên mà còn khiến cho vương triều Khiết Đan, lớn mạnh hơn mình gấp bội, phải quan hệ bình đẳng với dân tộc mình. Nếu như nói người Đảng Hạng trước thời Nguyên Hạo là một bầy cừu để bất cứ ai cũng có thể hại, thì người Đảng Hạng sau thời Nguyên Hạo đã khang còn là cừu, mà là một bầy sói!" Đường Phong nói.

"Néu theo như cậu nói, thì Nguyên Hạo đã trao tinh thần của sói cho người Đảng Hạng?" -Hàn Giang cười nói.

Đường Phong gật gật đầu, đột nhiên ngắt lời mọi người: "Các anh ngồi yên, tôi phải tìm con đường ngắn nhất, nhanh chóng ra khỏi khe sâu này " . Nói xong, chiếc Jeep Cherokee lao thẳng lên một dốc núi bên cạnh khe sâu.

11

_Chiếc Jeep Cherokee vượt qua hai dãy núi không cao lắm, lúc này mới thôi lắc lư kịch liệt. Hàn Giang hỏi Đường Phong: "Đường mà cậu đi có đúng không đấy?"

Đường Phong nhìn nhìn GPS và la bàn điện tử, đáp: "Các anh yên tâm, không thể sai đường được, các anh hãy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào đi! Bất luận là sói hay không là sói, mục tiêu đầu tiên của chúng ta là nhanh chóng tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất, tìm thấy kệ tranh ngọc thứ hai."

Hàn Giang nhìn bản đồ, lo lắng ưu tư nói: "Tôi hiện giờ cũng không biết nên làm thế nào ? Khu vực A và khu vực B là nơi mà chúng ta gửi gắm hy vọng nhiều nhất cũng không phát hiện ra Hắc Đầu Thạch Thất, xem ra chúng ta sắp phải bắt đầu lại từ đầu rồi."

"Có khi nào tất cả những điều đó chỉ là một truyền thuyết?" Từ Nhân Vũ nghi ngờ hỏi.

"Không! Điều đó là không thể, đây là bí mật mà đời đời gia tộc Một Hạng giữ gìn. Họ vì bí mật này mà không tiếc sinh mệnh, thế nên không thể sai được. Tất cả những gì chúng ta trải qua trước đây đều đang chứng minh rằng truyền thuyết cổ xưa đó vốn không phải là truyền thuyết, mà là lịch sử. Vậy chúng ta không có lý do gì để nghi ngờ." -Đường Phong phản bác nghi vấn của Từ Nhân Vũ.

"Không chỉ là không có lí do để nghi ngờ, mà là không thể, cũng khống được phép nghi ngờ, bởi vì nó sẽ làm lung lay quyết tâm của chúng ta. Đây là điều mà tôi tuyệt đối không cho phép". Câu nói này của Hàn Giang xua tan mọi nghi ngờ trong mọi người.

Đường Phong vừa lái xe vừa suy nghĩ, miệng lẩm bẩm nói: "Rút cuộc vấn đề nằm ở đâu nhỉ?"

"Có lẽ suy luận ngay từ đầu của chúng ta đã sai rồi!" Hàn Giang đột nhiên nói.

"Sai rồi!" Mọi người khong hiểu ý Hàn Giang nói, tất cả đều chằm chằm nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

Hàn Giang giải thích: "Đường phong, cậu và giáo sư La đều cho rằng Hắc Đầu Thạch Thất nằm ở phần phía đông của tuyết sơn A Ni Mã Khanh, nơi mà địa hình tương đối thấp, suy đoán này có vấn đề gì không?"

Đường Phong bỗng tỉnh ngộ: "Ý anh là…suy đoán của tôi và giáo sư La đều sai. Hắc Đầu Thạch Thất vốn không phải nằm ở phía đông tuyết sơn A Ni Mã Khanh mà nằm ở khu vực phía tây có địa hình treo leo?"

"Tôi không bảo cậu và giáo sư La suy đoán sai, tôi chỉ nói là có thể, có khả năng như thế" Hàn Giang nói.

"Bây giờ nghĩ lại hoàn toàn có khả năng này!" Đường phong khẳng định suy đoán của Hàn Giang, nhưng lại chìm trong nghi hoặc: Nhưng…nhưng tôi thực sự không thể tưởng tượng được người Đảng Hạng lại có thể vượt qua tuyết sơn cao lớn cheo leo hiểm trở phía tây A ni Mã Khanh".

"Có lẽ họ bị dồn ép, ngoài sự truy sát của người Mông Cổ ra, họ còn bị các bộ tộc địa phương tấn công hoặc là còn nguyên nhân nào đó" Makarov suy đoán.

"Khả năng nào cũng có thể có. chúng ta hiện nay cần phải liên lạc với tổng bộ, để tổng bộ gửi tài liệu địa chất cụ thể của phía đông tuyết sơn A Ni Mã Khanh cho chúng ta nghiên cứu." -Hàn Giang nói.

Đường Phong nghe Hàn Giang nói vậy, gật gù, đáp: "Không sai! Hai chúng ta nghĩ giống nhau, thế nên ban nãy tôi không quay lại đường cũ men theo khe sâu nữa."

Hàn Giang lập tức hiểu ra ý đồ của Đường Phong, tiếp lời: "Thế nên bây giờ cậu vượt qua khe sâu, tiếp tục lái vềể phía Tây, mục tiêu của cậu là huyện Mã Tẩm thị trấn Đại Vũ, thủ phủ tự trị châu Quả Lạc Thanh Hải của dân tộc Tạng".

"Ừm! Ý của tôi là tới Đại Vũ, nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một chút, đồng thời liên lạc với tổng bộ, nghiên cứu lại tài liệu liên quan tới tuyết sơn A Ni Mã Khanh, sau đó tiếp tục xác định phương án tiếp theo!" -Đường Phong nói xong ý nghĩ của mình, mọi người đều tỏ ý tán đồng. Đường Phong đột nhiên không đầu không cuối bổ sung thêm một câu:

Nhưng, phải nhanh!" -Nói xong, Đường Phong tăng tốc, dồn hết công suất lao về phía Đại Vũ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx