sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2: Tướng Cướp Đổi Mạng - I

Trận bão khoác cái tên rất êm và rất đẹp là Liz lại chẳng êm, chẳng đẹp tí nào. Nó kéo đến đùng đùng, những cơn gió lốc đua nhau giật phăng mái tôn trong xóm lao động, xô ngã những thân cây lớn dọc đường. Sau đó là mưa đá. Mưa lốp bốp luôn từ tối đến nửa đêm không nghỉ. Hàn thử biểu tuột nhanh như xe hơi đứt thắng đổ dốc. Đêm hè ở Saigon ít khi xuống 20 độ. Thế mà trận bão Liz đã kéo mực thủy ngân xuống con số 15.

Trời ơi, 15 độ bách phân, dưới cơn mưa tầm tã, thì mình đồng da sắt mới chịu nổi... Mặc. Thiên hạ đang yên giấc trong phòng ấm cúng với chăn đệm tỏa nhiệt thì ông Nguyễn Văn Lương phải lao đầu vào giông tố rét mướt.

Ông Lương nâng cườm tay trái lên ngang mặt. Đồng hồ dạ quang chỉ 2 giờ sáng. Ông đang núp sau một bức tường thấp, tuy ông đội mũ rộng vành, và mặc áo tơi kín, áo quần ông vẫn ướt đẫm. Thoạt đầu ông còn tìm cách che mưa, lâu dần ông ngồi yên mặc những giọt mưa lạnh buốt làm tình làm tội.

Nói đúng ra, ông cò Lương không cảm thấy lạnh. Ông cũng không nhớ đến cơn mưa như trầm như trút đang tiếp tục đổ trên xa lộ Biên Hòa, trên những ngôi nhà to nhỏ chìm khuất trong bóng đêm dầy đặc và trên cánh đồng trống bát ngát từ sau ngã tư Thủ Đức đến khu đại học âm u nữa. Mắt ông, tâm thần ông dán chặt lấy mục tiêu đen sì, sừng sững bên trái, cách bức tường ông nấp gần trăm mét...

Mục tiêu này là sào huyệt bí mật của đảng cướp Bướm Vàng.

Đảng cướp này ra mặt ăn hàng cách đây không lâu. Chúng «đánh» toàn những nơi có máu mặt, phần nhiều là đại thương gia ở Chợ Lớn. Cứ ba, bốn tháng chúng làm một vụ. Mỗi vụ chừng 5, 10 triệu đồng. Bọn Bướm Vàng không hoạt động bừa bãi, ngu xuẩn như những toán cướp ô hợp khác, chúng lựa chọn khổ chủ thật kỹ lưỡng, kế hoạch ăn hàng được nghiên cứu tỉ mỉ và chu đáo không thua một cuộc hành quân tham mưu. Chúng đột nhập chớp nhoáng, đoạt tiền chớp nhoáng, rút lui cũng chớp nhoáng, đến khi cơ quan an ninh được trình báo và cấp tốc can thiệp thì chúng đã cao bay xa chạy.

Số khổ chủ trong vòng hai năm lên tới 6 nhà. Lần nào cũng vậy, Sở Cảnh Sát chỉ có thể can thiệp quá trễ. Lần nào cũng vậy, bọn gian chùi mép rất tài tình. Không dấu vết cỏn con được tìm thấy mặc dầu chính quyền đã huy động các chuyên viên và phương tiện cừ khôi nhất.

Sở Cảnh sát phải triệu dụng ông cò Nguyễn Văn Lương. Ông được miễn mọi công việc để dồn hết nỗ lực vào đảng cướp. Bọn gian đều đeo mặt nạ cao su và găng tay nên vấn đề nhận diện và truy dấu tay không thể đặt ra. Chúng lại câm như hến, tên chánh đảng ra lệnh cho đàn em bằng hiệu, vì thế chưa ai nghe được giọng nói của chúng. Tuy nhiên, sau nhiều ngày, nhiều đêm theo dõi, nghiên cứu, ông cò Lương đã phăng lần ra manh mối. Một số tép riu trong đảng bị sa lưới. Nhưng tên chủ chốt vẫn ẩn hiện như bóng ma.

Chồng hồ sơ cao gần mét rưỡi của ông cò Lương về đảng Bướm Vàng chỉ gồm rất ít dữ kiện liên quan đến tên chánh đảng. Đại khái chỉ biết hắn còn trẻ. Còn trẻ vì vóc dáng vạm vỡ, lưng thẳng, bắp thịt tay cuồn cuộn. Chứ không biết hắn bao nhiêu tuổi. Tên thật, sinh quán, họ hàng, vợ con, bạn bè, thói quen, tật xấu: không biết. Hắn không hề gặp đàn em một cách trực tiếp. Tất cả đều qua trung gian. Hắn biết tung tích, địa chỉ của đàn em, ngược lại đàn em hắn không biết mảy may về hắn.

Nhờ may mắn khác thường, ông cò Lưong đã gài được nội tuyến trong đảng cướp. Theo mật báo, tên chánh đảng sẽ có mặt lại một cuộc họp thu hẹp của đảng Bướm Vàng trong một biệt thự lớn gần xa lộ Biên Hòa. Cuộc họp dự định diễn ra trong tuần. Không rõ ngày nào. Thành ra toán đặc cảnh dưới quyền chỉ huy của ông cò Lương phải mai phục suốt tuần. Suốt đêm. Bắt đầu từ chập choạng tối đến rạng đông. Bắt đầu từ thứ Hai. Tiếp đến thứ Ba. Thứ Tư...

Đêm nay là đêm Chủ nhật. Nghĩa là ông cò Lương đã thức trọn 6 đêm liên tiếp. Không gì khổ bằng thức đêm; phương chi ông cò Lương không còn ở tuổi xương cốt cứng cáp, da thịt rắn rỏi. Ông đã quá tứ tuần. Với hơn hai chục năm phụng sự trong ngành điều tra. Đành rằng ông còn khỏe, ông còn có thể đi bộ xa, nêu cần ông dám thượng đài so găng với các võ sĩ trẻ tuổi sung sức và cho họ nếm quả đấm thần kinh quỷ khốc của một cựu vô địch quyền Anh, nhưng thức luôn 6 đêm như vậy đã làm ông mệt nhoài, đầu óc xửng vửng, tứ chi mềm nhũn. Nếu không nghĩ đến thắng lợi gần kề, và nghĩ đến hạnh phúc gia đình chắc ông cò Lương đã vứt bỏ tất cả và kiếm tấm đệm êm ái nằm kéo một giấc đền bù...

Bạn đồng liêu cũng như những ai quen thân đều đồng ý ông là người có hạnh phúc gia đình đầy đủ. Hơn 30 tuổi ông mới lấy vợ. Lệ thường đàn ông lấy vợ muộn để có thời giờ tận hưởng sự đời. Đến khi «bó thân về với triều đình» thì kinh nghiệm đã quá thừa thãi. Ông cò Lương lại khác. Ông không hề biết chơi bời. Hồi ông tấp tểnh vào nghề, được học việc trong ban kiểm lục, ông thiếu gì cơ hội nếm mùi da thịt. Ông lại đạo mạo như nhà tu. Gái đã không thích, thậm chí những món mê ly thông dụng khác như uống rượu, hút thuốc và đánh bài ông cũng không thích nốt.

Không phải ngẫu nhiên ông mang tên Lương. Phụ thân ông là một cây tử vi, số ông có sao Thiên lương cư ngọ nên tên Lương được ghi vào giấy khai sinh. Người có sao Thiên lương thủ mạng, nhất là Thiên lương cư ngọ, thường ngay thẳng và liêm khiết. Tử vi rất đúng với ông vì tính tình ông luôn luôn ngay thẳng và liêm khiết, ông có hàng trăm dịp làm giầu dễ dàng vậy mà ông vẫn nghèo. Trời run rủi cho ông cưới được vợ hiền. Con nhà trâm anh, học khá, của hồi môn lại lớn. Bên vợ giành cho cặp vợ chồng một ngôi nhà có vườn gần khu nhà máy xi-măng Thủ Đức. Vợ ông sinh được một bé gái xinh xắn rồi bặt đi một thời gian. Xấp xỉ 40 bà mới mang thai. Tuy gần đến tuổi hồi xuân mang thai dễ gây hậu quả phiền phức, vợ ông lại vẫn khỏe mạnh. Trông cái bụng tròn gọn và nghe tiếng chân đạp của hài nhi, ai cũng đoán bà đẻ con trai. Con trai... con trai... ông cò Lương đang thèm một mụn con trai để nối dõi tông đường...

Trong khi ông lăn lưng trong màn mưa giá lạnh thì ở y viện vợ ông sửa soạn trở dạ. Cấp trên cho phép ông túc trực trong nhà thương nhưng ông tình nguyện tham gia cuộc vây bắt đảng cướp vì 2 lẽ: thứ nhất, ông theo dõi nội vụ từ khi bức màn bí mật còn tối đen như đêm ba mươi Tết, giờ đây ánh sáng điều tra đã xuyên thủng, ông không thể vắng mặt trong lớp lang cuối cùng; thứ hai, ông cảm thấy lo sợ vẩn vơ, nếu đứa con sắp chào đời là con gái thì ông khó giữ được bình tĩnh... Dĩ nhiên trai hay gái đều là con, song có ở vào hoàn cảnh của ông mới thấu đáo được sự khác biệt to lớn. Ông cò Lương thuộc giòng có nhiều con gái, song thân ông chỉ sinh được mình ông là trai, số con cháu trong họ ông gần 50 người mà tỉ lệ trai chưa đầy một phần mười...

Ông theo các bạn ra xa lộ là để đánh lừa thời khắc.

Đã 2 giờ sáng.

Ông hồi hộp chờ đợi. Mưa bắt đầu nhẹ hột. Những trận gió dữ dằn cũng bắt đầu giảm bớt cường độ. Tiếng rè rè quen thuộc nổi lên trong máy liên lạc cầm tay:

- Alô... alô... ông phắc-tơ phải không? Viện Côn trùng đây... Chuẩn bị... Họ đã tới...

Ông cò Lương muốn thét lên một tiếng sung sướng. “Họ đã tới” nghĩa là bọn cướp Bướm Vàng cùng tên chánh đảng đã tiến vào sào huyệt bằng cửa sau. Nghĩa là một tuần rình rập của cảnh sát không trở thành công cốc. Nghĩa là ông cò Lương đoán đúng...

Người vừa gọi ông cò qua máy vô tuyến walkie-talkie là ông phó giám đốc. Ông phó phải có biệt nhỡn khác thường đối với ông cò mới dùng những danh từ như «ông phắc-tơ» và «Viện Côn trùng» làm mật khẩu. Anh em thân tình trong sở hay gọi ông cò Lương là “ông phắc-tơ” vì ông giống hệt một nhà côn trùng học Ba Tây tên là Al-me-đa (1), xuất thân bưu tá, phát thư cho dân chúng địa phương. Như Al-me-đa, ông cò Lương ham bắt bướm từ nhỏ. Lớn lên, bận bịu công việc, ông vẫn giành những ngày Chủ nhật và ngày lễ cho bướm. Số bướm ông phơi khô, ép thành tập gần 20 ngàn con, nghĩa là một phần tư của tổng số bướm được tìm thấy và phân loại trên trái đất.

Ông cò Lương mê bướm hơn cả mọi chuyện ở đời. Ông coi bướm là một giống vật tuyệt đẹp. Vẻ đẹp thanh khiết và cao quý. Vẻ đẹp hiền dịu và mặn mà. Thế mà bọn cướp khốn kiếp dám đội tên Bướm Vàng. Chúng làm ô danh loài bướm thần tiên. Ông cò Lương không thể khoanh tay nhìn chúng lộng hành.

Ông đáp nhanh trong máy:

- Dạ, phắc-tơ nghe rồi. Xin Viện Côn trùng cho chỉ thị.

1) Romualdo d‘Almeida, ở Encuntado, cách thủ đô Rio-de Janeiro 25 cây số, nổi danh trên toàn thế giới về công trình khảo sát loài bướm.

Viện Côn trùng là ông phó giám đốc, một viên chức mẫn cán và trong sạch. Theo kế hoạch đã định, toán đặc vụ do ông cò Lương điều khiển sẽ nương theo bóng tối đột nhập khu vườn trước khi ập vào tầng trên của biệt thự để còng tay tên chánh đảng cùng đồng bọn.

Nhưng ông phó giám đốc lại nói:

- Ông phắc-tơ về đi.

Ông cò Lương giật mình, tưởng lãng tai:

- Thưa... tôi phải về? Tại sao tôi phải về?

- Con trai. Gần 4 kí. Bà ấy đang chờ. Mẹ tròn con vuông, ông được phép nghỉ một tuần. Nghỉ một tuần, kể từ phút này...

Cơn ưu tư vừa chấm dứt. Vợ ông vừa sinh con trai. Ông mừng húm bò ra khỏi chỗ núp.

Trong chốc lát ông đến nơi đậu xe. Xa lộ Biên Hòa thẳng tắp dưới mưa. Tài xế phóng hết tốc độ song ông vẫn thấy chậm như rùa. Sau những phút nóng ruột dài vô tận ông mới được gặp mặt vợ ông. Ông ôm ghì đứa con trai yêu quý vào lòng, mắt lim dim, cánh mũi phập phồng. Vợ ông nắm tay ông, thân mật:

- Anh được nghỉ phép hả? May quá. Anh về nhà với con đi. Nó nằm một mình tội nghiệp.

Thật vậy, bé Hồng Điệp phải ở nhà một mình trong khi mẹ đi bệnh viện và cha vùi đầu vào công vụ. Ngôi nhà rộng thênh thang chỉ có một mình Hồng Điệp và u già. Hồng Điệp là con bướm hồng. Nó cũng mê bướm như ông...

Ông cò Lương bước vội qua giàn cây leo quen thuộc, đẩy nhẹ cửa phòng khách, sợ kinh động giấc ngủ của con. Phòng Hồng Điệp thắp ngọn đèn nhỏ màu hồng. Ông vén mùng nhìn con. Nó quay mặt về phía ông. Nỏ giống mẹ như đúc.

Tứ phía hoàn toàn yên tĩnh. Tình cờ ông ngó lên tường. Mắt ông chạm tấm lịch. Con số 7 lớn bằng hai bàn tay in chữ xanh đậm nét đập mạnh vào nhỡn tuyến.

Ông bàng hoàng buột miệng:

- Con số 7... Trời ơi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx