sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15: Tướng Cướp Đổi Mạng - Người Mẹ Mù Lòa III

Bữa cơm gà được dọn ra, nóng hổi và béo ngậy. Ba gã đàn ông xúm lại ăn ngấu nghiến một hơi hết sạch. Chai rượu thuốc bìm-bịp đầy ắp, non một lít, cạn rặc đến giọt cuối cùng. Chín Thẹo liếm mép, ra chiều luyến tiếc, Mỹ Dung khui luôn vò rượu đế nguyên chất được nàng cất trữ để ngâm thuốc cho má Sáu. Họ say khướt mồng tơi, rượu vào lời ra, đến khi Ba Hiếm cà khịa với Chín Thẹo, sắp sửa đánh nhau, Tư xâm mình mới đẩy vò rượu vào góc nhà, ra hiệu giải tán.

Họ kéo nhau xuống nhà đi ngủ. Chín Thẹo kiếm cớ khiêu khích Ba Hiếm. Lần này tên đầu đảng can không nổi vì Chín Thẹo ngang nhiên ôm Mỹ Dung hôn. Chín Thẹo lực lưỡng hơn Ba Hiếm, hắn lại am tường nhiều ngón nghề dũng mãnh, ngược lại, ba Hiếm có lối đánh đỡ liều mạng, bất chấp thương tích. Dường như hắn căm thù Chín Thẹo từ lâu mà chưa có dịp trừng trị. Hắn tấn công bằng tay chân đã đành, hắn còn tấn công cả bằng miệng lẫn mắt nữa. Miệng hắn chửi rủa, mắt hắn đỏ ngầu như máu, chỉ nhìn hắn cũng đủ hồn phi phách tán.

Chín Thẹo còn tỉnh táo nên đọc thấy tư tưởng giết người trong mắt Ba Hiếm. Chín Thẹo thối lui quá muộn. Ba Hiếm chộp được vỏ chai rượu, phang xuống đỉnh đầu đối phương. Chai rượu bị tiện làm hai khúc, miễng nhọn tua tủa. Ba Hiếm thọc những miễng nhọn vào mắt Chín Thẹo. Nạn nhân rú một tiếng kinh hồn rồi té nhào, máu phun như suối.

Tư xâm mình xấn đến, giựt khúc vỏ chai khỏi tay hắn ném vụt ra sân. Đoạn cúi xuống, xem xét vết thương của nạn nhân. Trong khi ấy Ba Hiếm ngồi ôm mặt, khóc rưng rức. Má Sáu xây ra cửa, thân hình bất động như thể những việc xảy ra không liên hệ đến má.

Chín Thẹo còn thoi thóp. Tư xâm mình thở dài:

- Không khéo nó chết mất.

Mỹ Dung nhanh nhẩu:

- Gần đây có ông báс sĩ. Đêm nào ông ta cũng câu tôm. Sẵn xe các anh chở em tới. Em mời là ông ta đi liền, ông ta rất tốt.

Tư xâm mình chắt lưỡi:

- Kêu được bác sĩ thì hắn hết thở.

Mỹ Dung nói:

- Anh Chín chỉ mất máu chứ có sao đâu.

Tư xâm mình quai miệng, gắt gỏng:

- Cô em lắm lời. Chuyện tôi, tôi lo.

Hắn khoèo chân Ba Hiếm:

- Đừng thút thít như đàn bà con gái nữa. Đứng lên! Giúp tao một tay.

Hai người lễ mễ khiêng Chín Thẹo ra ngoài. Nạn nhân bỗng rên một tiếng lớn. Mỹ Dung reo lên:

- A, anh ấy còn sống.

Tiếng nói nho nhỏ của Chín Thẹo từ giàn mướp sau nhà vọng vào:

- Đau lắm, anh Tư ơi!

Tiếng Tư xâm mình:

- Ngậm cái miệng. Để tao lo cho.

- Khổ quá, anh Tư, hình như thằng Ba đang đào đất.

- Tao đã bảo ngậm cái miệng, mày muốn kêu ông cò hả?

- Em đâu dám. Anh thương em với. Em chỉ bị thương nhẹ nơi mặt, anh băng bó cho em.

- Lát nữa, băng bó.

- Băng bó tại sao lại khiêng em rа vườn, vứt chỏng queo trên đất?

Tư xâm mình không đáp. Nạn nhân lại năn nỉ:

- Em là tay sai trung thành và ngoan ngoãn của anh, từ lâu... giết em làm gì tội nghiệp, anh ơi!

Bụp một tiếng ngắn. Rồi tiếng người giẫy đành đạch. Bị rặng cây um tùm và bóng đen che khuất, Mỹ Dung không nhìn thấy gì. Dựa vào âm thanh nàng biết chắc nạn nhân vừa bị Tư xâm mình hạ sát. Chắc Tư xâm mình chém cạnh bàn tay vào cuống họng nạn nhân. Chín Thẹo quẫy mình rồi duỗi thẳng đơ. Tắt thở. Tắt thở thật sự.

Một cơn gió thồi ập vào chỗ Mỹ Dung đứng. Nàng run cầm cập. Má Sáu nói, giọng điềm tĩnh một cách khác thường:

- Tắt đèn đi cháu.

Mỹ Dung giựt mình:

- Cô ơi, anh Chín Thẹo chưa chết mà bị đánh chết đem chôn.

- Ừ, cô biết rồi. Cháu tắt đèn đi. Cô cháu mình cần ngủ một lát.

- Cháu không ngủ nổi.

Tuy phản đối, nàng vẫn tắt đèn trèo lên giường, nằm xích gần má Sáu. Trời tối đến nỗi má Sáu chỉ cách nàng một gang tay mà nàng không thấy mặt. Mỗi đêm hai cô cháu thường trò truyện tầm phào thật lâu trước khi ngủ. Đêm nay cô nàng hoàn toàn kín miệng. Nàng có ấn tượng má Sáu đang sửa soạn một cái gì quan trọng. Nàng kêu nhỏ:

- Cô ngủ chưa?

Má Sáu không trả lời. Mỹ Dung biết má còn thức. Má vốn khó ngủ. Trằn trọc hàng giờ là thường. Sự im lặng của má Sáu là cách bảo ngầm nàng nên im lặng.

Ban đêm trôi qua từ từ. Mỹ Dung bâng khuâng nghĩ đến cuộc sống lứa đôi long đong của nàng. Nàng nhớ lại dĩ vãng êm đềm, nàng thường chạy nhảy chơi đùa với Hiếm, hai đứa có họ xa mà chúng bạn cứ bắt làm vợ chồng. Hiếm dễ thương đáo để, ai cũng tưởng lớn lên Hiếm có công ăn việc làm đàng hoàng. Hiếm cưới vợ hiền, Hiếm có đàn con ngoan, Hiếm khỏi cần lo lắng vì ruộng sẵn vườn sẵn, má Sáu lại giành được khá nhiều tiền, chẳng ngờ Hiếm đi hoang, không vợ, không con, không nghề nghiệp, không tương lai, để giờ đây thành tên tướng cướp nhún tay vào máu...

Nước mắt chảy ướt cái gối bông dầy của nàng. Nếu má Sáu không nằm bên nàng đã khóc òa. Giẫy nhà sau cũng chìm trong bóng tối quạnh quẽ. Tư xâm mình và ba Hiếm đã đi ngủ. Dầu sao liên tưởng tới ba Hiếm, lòng nàng cũng trào dâng một niềm hãnh diện vô tận. Tuy thay đổi hoàn toàn, Hiểm vẫn còn giữ lại tính can đảm, và sự biệt nhỡn đối vời nàng. Hồi nhỏ, Hiếm không ngần ngại đánh nhau với những đứa lớn tuổi và lớn con hơn để bênh vực nàng. Có lần Hiếm dám «so găng» với đứa nặng gấp đôi, và khỏe như vâm. Đêm nay Hiếm giết Chín Thẹo vì hắn làm nhục nàng. Nàng phải tìm cách giúp Hiếm mới được...

Má Sáu cựa mình. Mỹ Dung nín hơi thở. Má Sáu lay nhẹ nàng, giọng nhỏ đủ nghe:

- Cháu dậy cô nhờ cái này.

Nàng biết má Sáu kiểm soát xem nàng ngủ hay thức chứ không thật tình kêu nàng dậy. Vì thế nàng không đổi thế nằm, mặt vẫn quay vào vách. Má Sáu gọi thêm lần nữa, nàng tiếp tục giả vờ ngủ.

Má Sáu chống tay, ngồi dây thật nhẹ. Giường nằm bằng phiến gỗ dầy, má lại thận trọng nên không gây tiếng động, má khua chân đất tìm giép. Tuy mù má xê dịch nhanh nhẹn như người sáng. Má thuộc lòng từng nơi cao thấp trong nhà, từng vị trí của bàn ghế, nồi niêu. Ra vườn má có thể chạy không sợ vấp. Má đứng trên thềm nhìn về hướng mặt trời đoán giờ ít khi sai. Dường như mỗi giờ mặt trời có một lằn sáng khác, cặp mắt khiếm thị của má có khả năng phân tích được lằn sáng ấy.

Má Sáu kéo trốt cửa, từ từ lách ra hàng hiên. Má đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt? Bàng hoàng, Mỹ Dung bước theo. Má Sáu vịn cái cột gỗ tròn ở cuối hiên để định hướng rồi băng qua sân đến rặng cây sầu riêng xum xuê. Rồi má men theo lối đi đầy cỏ ra cổng. Trước cổng là con đường gập ghềnh ổ gà. Thẳng luôn một lèo đụng đường cái Vũng Tàu.

Mưa tạnh từ nãy. Vành trăng lưỡi liềm nhợt nhạt nhô khỏi ngọn tre. Những tia trăng lạc lõng này đủ sáng cho Mỹ Dung bao quát được cảnh vật. Thế nhưng dưới mắt má Sáu trăng sáng cũng như không. Vũ trụ quanh mình má là một khối đen bất khả xâm phạm. Dầu quen đường, má Sáu khó tránh được những chướng ngại bất ngờ. Má đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt?

Mỹ Dung vụt tìm ra giải đáp. Hốt hoảng nàng nhảy qua gò đất cao để đón đường má Sáu.

Nghe tiếng động, má thụp xuống. Mỹ Dung đằng hắng:

- Tội nghiệp cô, sao cô không sai cháu?

Má Sáu chỉ hơi sửng sốt. Má chìa bàn tay răn reo cho nàng nắm, giọng não nuột:

- Từ nhà ta đến đó đường thẳng lại không xa mấy, cô không muốn phiền cháu.

«Đến đó» nghĩa là đến cái trại nhỏ, xinh xắn đầy đủ tiện nghi của ông bác sĩ. Ông mở phòng mạch ở Saigon, thân chủ đuổi đi không hết vì ông chữa bệnh rất mát tay. Cách đây 5 năm, ông tậu cái trại nhỏ này để nghỉ dưỡng sức những ngày cuối tuần. Ông đau tim đột ngột, thành ra nghỉ xả hơi được đổi ra nghỉ dài hạn. Ông sống thường trực trong trại, ngày ngủ, đêm thức, thú thượng đẳng của ông là ban đêm câu tôm. Ông thường đến thăm má Sáu. Trong đường kính 2 cây số không có dân cư, ông bác sĩ câu tôm là xóm giềng gần gũi và duy nhất của má Sáu. Má không biết tên ông mặc dầu hai bên đi lại rất thân tình.

- Cô muốn nhờ ông bác sĩ trình báo cảnh sát?

- Ừ, cháu đã đọc được ý nghĩ của cô. Ông bác sĩ có xe hơi riêng, con trai của ông vừa từ Sàigòn xuống thăm, họ có thể giúp mình.

- Cháu đến nhà ông bác sĩ cho. Cô về nghĩ. Nhiều sương muối lắm, cô ơi. Đến mai chắc chán cô sẽ đau tê thấp lại.

- Cô còn thiết gì thân cô nữa. Thằng Tư xâm mình đang say rượụ, con đi thật nhanh mới kịp...

- Cô sợ?

- Ừ... cô có cảm tưởng thằng ba Hiếm bị lôi kéo vào vòng trộm cướp chứ bản chất nó không đốn mạt đến thế... Chúng nó đánh cướp nhà băng, tất có nhiều tiền. Hai đứa đã chết, thằng Tư xâm mình sẽ giết nốt thằng Hiếm... Cháu hiểu rõ chưa?

- Dạ, hiểu rõ. Cháu xin đi thật nhanh.

Má Sáu ngước mặt về hướng có rặng núi dật dờ trong sương đêm pha ánh trăng hạ tuần bàng bạc. Hướng này là nơi có cái trại nhỏ của ông bác sĩ câu tôm. Tiếng chân của Mỹ Dung nhòa hẳn, má Sáu mới lặng lẽ quay vào nhà. Vừa mò mẫm đặt chân lên hàng hiên, má đánh hơi thấy ngay nguy hiểm. Nguy hiểm của án mạng...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx