sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22: Tướng Cướp Đổi Mạng - Đôi Mắt Quan Tòa V

Nhưng chỉ đạt được một nửa.

Bà Cực không mê được lâu: linh hồn bà lởn vởn trong phòng giây lâu rồi hồi nhập tấm thân còm bất động. Bà bỗng khát nước khác thường. Khát nước hơn cả lữ hành lạc đường trên sa mạc mênh mông cháy bỏng giữa trưa hè. Cánh mũi bà phập phồng trước những đợt sóng dưỡng khí rồn rập. Bà mở mắt. Bà không nhìn thấy gì hết. Bà đang nằm trong cái mùng lớn. Không phải loại mùng bằng tuyn có lỗ ngăn muỗi và thoáng khí thông dụng, mà là mùng bằng vải láng như sa-tanh ni lông.

Bà nghe tiếng người nói. Rất gần. Rất êm. Ánh sáng xanh mát luồn theo tiếng người vào mùng. Bà biết bà chưa được chết. Bà còn phải sống.

Có tiếng người reo:

- A, bệnh nhân tỉnh rồi. Bà cụ tỉnh rồi. Mình sắp được quyền nghỉ xả hơi một lát.

Tiếng một người khác:

- Nghỉ xả hơi chưa đủ. Riêng anh, anh đáng được gắn mề-đay nữa. Khi chở đến, ai cũng đinh ninh bà cụ vô phương cứu chữa. Ngần ấy tuổi đầu chỉ ngửi sơ vài hơi là chết ngạt, huống hồ...

- Bệnh nhân đã già lại yếu và bại liệt, hơi gaz nhập phổi mà còn sống nhăn kể cũng lạ...

- Sống chết có số mạng, anh ơi.

Bà Cực lờm lợm ở cuống họng, cửa mùng được khoát rộng và vén lên. Những người mặc áo choàng trắng vây quanh giường bà. Bà Cực hự một tiếng lớn. Người đàn ông đeo kiếng cận thị, ngực thêu chữ «Bác sĩ» bằng chỉ đỏ mỉm cười, khoan khoái:

- Tốt. Chở bà cụ về phòng. Tôi khám lại lần nữa, nếu không có gì khả nghi thì có thể xuất viện được.

Một tiếng hỏi:

- Hai người kia ra sao hả anh?

- Người vợ may mắn không sao. Ông chồng thì đành chịu. Chết từ hồi khuya.

Hết rồi... hết rồi… tia hy vọng mỏng manh bà Cực cố bám lấy đã tan biến. Bà Cực khép mi mắt để e ấp sự đau đớn. Bà được đặt trên băng-ca. Điều dưỡng viên sửa soạn khiêng bà ra ngoài thì có tiếng kêu khóc thảm thiết. Tiếng kêu khóc của Mộng Hiền.

Nàng nắm vạt áo bờ-lu của viên y sĩ trưởng, tiếng kêu khóc của nàng làm mọi người mủi lòng:

- Trăm lạy bác sĩ, ngàn lạy bác sĩ. Bác sĩ chích thêm thuốc cho chồng tôi. Bác sĩ bơm thêm dưỡng khí cho chồng tôi. Mặt chồng tôi còn tươi mà, bác sĩ, anh ấy còn sống, anh ấy chưa chết bác sĩ ơi!

Mộng Hiền lăn lộn rũ rượi trên đất. Người ta phải đỡ nàng dậy. Người ta phải dỗ dành an ủi nàng. Có người chép miệng thương sót:

- Tội nghiệp, còn trẻ như thế mà đã góa chồng...

Mấy ngày sau, Mộng Hiền đã thành người sương phụ khả kính. Nàng mặc đồ tang theo tây-phương, đen tuyền, áo đen, quần đen, khăn den, kiếng mát đen, giầy đen, sắc cầm tay đen. Mặt nàng mệt mỏi, hốc hác, chứng tỏ nàng từng thức đêm khóc chồng.

Y tá dẫn nàng vào phòng bệnh giành cho bà Cực. Bà đang nằm ngửa trên giường, mắt đăm đăm rõi theo cái chấm vô hình trong khoảng không vô tận thì nàng dâu giết chồng trịnh trọng bước vào.

Người y tả nói với bà Cực, giọng vui vẻ:

- Thưa cụ, cụ sắp sửa được về nhà rồi đấy. Bà Mộng Hiền, con dâu của cụ đến đón. Chúng cháu xin chia vui với cụ.

Phản ứng tức thời của bà Cực là hai cái chớp mắt rành rẽ, dứt khoát. Nghĩa là bả không chịu về. Khốn nỗi, mật hiệu liên lạc này không được ai lưu ý. Thế Nhân chết, mang theo tiếng không, tiếng có bằng chớp mắt xuống luôn dưới mồ.

Người y tá hỏi Mộng Hiền:

- Chúng tôi bế cụ ra xe?

Mộng Hiền lắc đầu:

- Tỏi xin cám ơn. Có người nhà chờ sẵn bên dưới. Chỉ dám phiền quý nhân viên bệnh viện đưa cụ tôi ra thang máy là đủ.

Giọng nói của Mộng Hiền thật ngọt ngào, thật lễ độ, người y tá có cảm tình ngay. Mộng Hiền cười thân với Bà Cực. Bà đáp lại bằng sự im lặng lạnh giá. Sau đó, bà báo tin cho người y tá bằng một loạt chớp mắt đôi. Không, không. Nhiều lần không.

Bà vẫn phải ngồi xe lăn cho Mộng Hiền đẩy ra hành lang. Xuống đến tầng dưới bà thấy một gã đàn ông vạm vỡ đứng hút thuốc lá bên xe hơi. Chiếc xe hơi do con trai bà mua cho Mộng Hiền. Gã đàn ông không cần xưng tên họ, bà Cực đã biết rõ lý lịch. Hắn là Quang Vinh.

Đồng lõa sát nhân với Mộng Hiền.

Vóc dáng và vẻ mặt của Quang Vinh thích hợp với tâm tính của Mộng Hiền. Loại đàn ông bô trai mà ăn bám đàn bà và cung ứng cho những con đàn bà dâm dật quá độ như Mộng Hiền những đòi hỏi sung mãn nhất.

Trước sự hiện diện soi mói của người nữ điều dưỡng, Quang Vinh chắp tay chào bà Cực:

- Cháu đây, thưa bác. Cháu đến để rước bác về. Tài-xế nghỉ nên cháu phải lái xe.

Người y tá phụ Quang Vinh một tay khiêng bệnh nhân lên xe. Băng trước hơi chật nên bà Cực được dựng ngồi phía sau. Người y tá vừa quay gót, Quang Vinh đã cười ré:

- Thế nào, mình đóng kịch có lột hết tinh thần nghệ thuật không cưng?

Mộng Hiền không cười, mặt nàng hơi cau. Nàng chống nạnh, giọng gay gắt:

- Lột hết. Không những lột hết tinh thần vai trò, anh còn mưu toan lột hết áo xống của người ta nữa...

- Ơ kìa, cưng làm gì vậy?

- Chẳng làm gì. Chỉ cảnh cáo anh thôi. Lần sau, anh còn khoái nhìn một cách đói khát như vậy tôi sẽ xé xác anh ra.

- Anh nhìn ai đâù?

- Lại chối. Cái miệng điếm đàng ấy chỉ chối xoen xoét. Anh kẻng trai, con y tá mát da mát thịt vừa rồi có vẻ chịu anh, nó bèn quên gài cái khuy trên ngực, tôi đứng chềnh ềnh một bên mà anh không sợ, anh cứ nhìn ngắm hau háu, giá không có tôi anh còn hỗn đến đâu.

- Vô tình đó, cưng ơi!

- Tính anh vốn hoang đàng, tôi chẳng lạ gì. Tôi yêu anh nên phải cắn răng chịu đựng. Nhưng anh coi chừng, tiền bạc tôi nắm hết, anh không chịu bỏ cái thói hoa nguyệt sàm sỡ thì đừng hòng...

- Mang tiền ra dọa thì anh sợ rồi. Thôi, anh van em, họ đang ngó chúng mình chằm chằm, có thể họ nghe được...

- Rõ thần hồn nát thần tính, họ đứng xa mình hàng chục mét, ho nghe sao đặng.

Quang Vinh ngồi băng sau, ôm gọn bà Cực trong vòng tay. Mộng Hiền rú ga, chiếc xe phóng băng băng ra đường lớn. Mộng Hiền quay mặt lại:

- Châm em điếu thuốc.

Quang Vinh giẫy nẩy:

- Thuốc có cần sa, không nên hút trong xe. Mùi nó lẩn quẩn cả ngày mới tản. Vả lại... người ta có thể trông thấy dọc đường.

Mộng Hiền nhún vai:

- Sàigòn gần ba triệu dân, xe cộ hàng trăm ngàn chiếc, thiên hạ còn bận làm ăn, cơm áo, ai thèm để ý đến mình. Châm thuốc ngay cho em...

- Còn bà cụ nữa...

- Trời ơi, anh cũng biết liêm sĩ nữa ư? Để bà cụ nghe, có sao đâu? Anh bầy mưu cho tôi giết con trai của bà anh còn không sợ, nữa là...

- Ngậm miệng lại em...

- Không. Em không ngậm miệng. Em lại còn mở miệng ra cho anh biết tay.

Mộng Hiền đậu xe dưới một cây đa lớn. Nàng cong môi, mắt long lanh:

- Anh hôn em đi. Hôn cho bà cụ chứng kiến.

Cặp gian phu dâm phụ ôm nhau hôn mùi mẫn. Bà Cực muốn ngoảnh đi chỗ khác cũng không được. Bà chỉ còn cách nhắm mắt lại. Mộng Hiền nhả người yêu ra rồi nói với mẹ chồng:

- Bọn tôi sẽ không làm gì bà đâu, bà đừng ngại. Vì đám đầy tớ trong nhà không phục tòng tôi, tôi đã đuổi hết. Kể cả tài-xế và hai chú y tá quen. Tôi không thù ghét họ, chẳng qua tôi muốn tất cả được đổi mới. Tôi đã liên lạc với hãng đưa người ở gần nhà, họ hứa nội ngày nay có một y-tá lành nghề, săn sóc cho bà. Lâu nay tôi không có dịp gần gũi với bà. Bà không ưa tôi, thành thật mà nói, tôi cũng không ưa bà. Nhưng tôi sẽ không cho bà chết. Bà phải sống cạnh tôi. Bà nghe rõ chưa?

Mộng Hiền lái xe vào tòa biệt thự rộng mênh mông của chồng. Hàng xóm và gia nhân đã tề tựu đông đủ. Mộng Hiền lấy mù-soa chấm mắt. Bước đi của nàng loạng choạng như muốn ngã. Bộ mặt của nàng thật thiểu não. Nàng khẽ nghiêng đầu chào mọi người. Rồi chậm chạp lên lầu.

Đến phòng, nàng giựt phăng cái khăn tang lòng thòng vứt xuống đất, dẫm chân lên. Quang Vinh lon ton cúi nhặt, nàng hích đầu gối vào mặt hắn:

- Chuồn đi, còn khề khà gì nữa?

Quang Vinh đáp:

- Chúng mình là anh em thúc bá, anh ở lại có sao đâu.

- Anh em thúc bá cũng khả nghi. Hôm nay, chịu khó về đi. Vài hôm nữa sẽ tính. Khi cần, anh phôn cho em. Lát nữa, nếu em nhớ em sẽ đến tìm anh.

- Chừng nào chúng mình sẽ...

- Lấy nhau hả? Hừ... chồng em còn sống sờ sờ chúng mình đã ăn ở với nhau thì anh còn thắc mắc nỗi gì? Đợi em lãnh xong tiền bảo hiểm nhân thọ. Hai ba tháng là xong.

- Anh hôn em nhé.

- Can anh. Bọn đầy tớ nhìn thấy thì bỏ mẹ. O-voa anh.

Quang Vinh nghênh ngang xuống vườn. Ngồi trong xe lăn, bà Cực không ngớt theo dõi Mộng Hiền bằng cặp mắt. Mộng Hiền phát bẳn:

- Bà nhìn tôi?

Luồng nhỡn tuyến của bà mẹ mất con gia tăng sức nóng căm hờn. Mộng Hiền chột dạ:

- Bà nghĩ cách báo thù? Bà muốn tố cáo hai đứa tôi? A, cái đó là việc riêng của bà, cái đó tùy bà, tôi thách bà đấy. Bà mét tôi với công an và tòa án đi. Bà yêu cầu người ta kết án tử hình hai đứa tôi đi. Còn lâu… thưa bà... cựu mẹ chồng yêu quí. Bà nghĩ gì, chuẩn bị gì thì.. mặc xác bà. Điều tôi mong muốn là bà tiếp tục thở không khí, tiếp tục uống thuốc và tiếp tục đớp cơm mỗi ngày. Và đặc biệt là tốp giùm cái lối nhìn thù nghịch.

Mộng Hiền lớn giọng:

- Tốp đi, tốp giùm đi. Kbông ai chịu nổi.

Bà Cực vẫn nhìn Mộng Hiền bằng cái nhìn không chớp. Cái nhìn của người không biết sợ. Cái nhìn của kẻ gan lì. Cái nhìn biểu hiện sự quyết tâm phục thù. Mộng Hiền chưa dám giết bà. Thì bà quyết tâm thách đố lại. Chúng nổi xung, chúng hạ sát bà, bà càng nhẹ nợ.

Nhưng Mộng Hiền lại e sợ. Nàng cúi gằm, rảo bước ra khỏi phòng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx