Cuộc chiến tranh cân não giữa hai người đàn bà mỗi ngày một thêm ác liệt. Hễ Mộng Hiền chường mặt ra là bà Cực nhìn chằm chằm không chớp, nhìn đến khi nào nàng phải tháo chạy.
Trong thời gian ấy Quang Vinh ghé nhà luôn luôn. Thoạt tiên, hai ba ngày một lần. Đến thăm một lát rồi kiếu từ. Tiếng là đến thăm và an ủi bà Cực. Kỳ thật, hắn không buồn ngó ngàng đến bà. Hắn tạt qua phòng bà. Mộng Hiền ngả vào cánh tay rắn chắc của hắn để rồi cả hai tình tự với nhau trên cái giường đầy kỷ niệm dọ bà Cực mua, cái giường đôi nệm dầy, trải khăn xinh xẻo màu hường.
Dần dà Quang Vinh ở lại lâu. Từ sáng đến trưa. Hoặc liền tù tì đến xẩm tối. Rồi hắn ghé đêm, khi gia nhân dọn dẹp xong xuôi và đi ngủ hết. Thời kỳ ghé đêm này kéo dài gần hai tháng. Sau đó, Quang Vinh xách đồ đoàn tới, ở chung nhà, chung phòng, và chung giường với cô vợ góa. Mộng Hiền không thể chờ đến giỗ đầu, chứ đừng nói là chờ đến đoạn tang nữa. Nhưng hai người chỉ sống tình vợ chồng lén lút. Không dám làm lễ cưới. Không dám báo tin cho mọi người. Vì như vậy sẽ không được hưởng sản nghiệp do Thế Nhân để lại.
Quang Vinh đóng đô thường trực trong nhà thì bà Cực cũng bắt đầu bị bỏ bê. Thuốc men bữa đực, bữa cái, về ăn uống thì khoán trắng cho một u già lãng tai, chậm chạp, vụng về và không thạo việc nên hầu như bà Cực không có chút gì bổ dưỡng vào cơ thể. Kết quả là bà Cực mắc bệnh cúm, phải mời bác sĩ. Suýt nữa bà đáp tàu suốt theo con trai.
Sau trận đau bất thần của bà, Mộng Hiền và Quang Vinh hoảng hồn. Mộng Hiền thúc giục hãng đưa người ở cùng đường giới thiệu một y tá tán tâm và giỏi dắn để thay cho những người đã đến làm và bị từ khước. Sau một tuần lễ tìm kiếm Mộng Hiền thuê được một y tá đứng tuổi. Trạc 45, 50 gì đó. Tên là Phèo, bác Phèo.
Cái tên Phèo của bác có một lai lịch khá ly kv. Số là khi bác oe oe chào đời, ông thân của bác đang nhậu rượu đế với lòng heo. Trước mặt ông thân có đĩa phèo to tổ bố. Ông thân bèn ghi tên Phèo vào giấy khai sinh tuy họ hàng phản đối, sợ tiếng phèo của lòng heo trùng nghĩa với tiếng phèo nghĩa là chết.
Kiêng cữ vô ích vì bác Phèo lớn nhơ thổi và khỏe như vâm, chẳng hề đau yếu. Bác có khiếu y tá, suốt hai chục năm làm nghề săn sóc bệnh nhân, bác được tín nhiệm và quý mến. Bác đến nhận việc và được Mộng Hiền mướn liền. Bà Cực cũng có cảm tình sâu đậm với bác.
Thân thể bà gầy hơn khi con trai bà còn sống. Bề ngoài, bà có vẻ yếu hơn. Nhưng trong trí não bà cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết. Còn khỏe hơn cả những ngày chưa bị tàn phế...
Bà vừa khám phá ra lẽ sống. Lẽ sống này là sự trả thù. Tia phục hận lóe sáng trong óc đã bùng lớn thành ngọn lửa, và ngọn lửa gia tăng sức nóng. Bà không chán đời nữa. Bà cố bám víu sự sống. Bà cầu trời khấn Phật cho được sống đến khi nào lôi được cặp gian phu dâm phụ ra trước vành móng ngựa.
Một cách gián tiếp họ đã giúp bà thực hiện ý nguyện. Khi chồng còn sống, Mộng Hiền thèm khát sự đổi mới, đến khi được tự do nàng đâm chán. Có lẽ Quang Vinh cũng chóng chán như nàng. Hắn bỏ đi chơi luôn, nhiều đêm đến 2, 3 giờ mới chịu về nhà, rượu say mèm. Mộng Hiền cũng xách xe đến vũ trường, nhảy với những người đàn ông lạ.
Sự xung đột xảy ra, tòa nhà đã rộng, ban đêm càng thấy rộng hơn. Bà Cực được giao phó cho bác Phèo săn sóc, Mộng Hiền chẳng buồn ngó ngàng tới, bác Phèo chỉ gặp nàng để xin tiền mua thuốc men và đồ ăn uống, còn Quang Vinh thì đi biệt.
Bác Phèo hầu hạ rất tận tụy, cả hai người nam y tá ngày trước cộng lại cũng chưa bằng một nửa của bác. Lương bác lại hạ, bác không có thói tò mò, việc mình mình làm, không soi mói kẻ khác, nên Mộng Hiền tin cậy đặc biệt.
Mộng Hiền không thể hiểu rằng tất cả những gì bác Phèo làm chỉ là vở kịch được sắp sẵn lớp lang. Thật ra bác tò mò hơn cả những kẻ tò mò nào khác.
Mộl bữa Mộng Hiền và Quang Vinh vắng nhà, bác Phèo đẩy bà Cực ra bao lơn hóng nắng, rồi đột ngột hỏi:
- Cụ ghét bà con dâu?
Bà Cực nhìn bác Phèo, mắt chớp một cái. Bác bèn đặt lại câu hỏi dưới một thể khác:
- Cụ bà thương con dâu?
Hai cái chớp mắt.
Bác Phèo có bộ mặt hiền hậu đến độ cù-lần, vậy mà lâm sự lại khôn ngoan và thông minh đáo để. Bác chỉ mất một phút đồng hồ là phăng ra mật hiệu bằng chớp mắt của bà Cực.
Bác nói:
- Tôi đến đây theo lệnh của thượng cấp. Tôi không phải là y tá. Tôi là nhân viên điều tra của Công an.
Bác móc bót-phơi, chìa trước mặt bà Cực tấm cạt in quốc kỳ sọc đỏ vàng, và dán hình bác đóng dấu nổi trang trọng. Té ra bác là đại úy. Tên thật của bác cũng không phải là Phèo.
Bác nói:
- Trước khi đi sâu vào chi tiết và tìm ra phương pháp liên lạc giữa cụ và tôi cụ thể hơn, tôi cần cụ xác nhận điều này: theo ý cụ, ông Thế Nhân thiệt mạng do tai nạn ngẫu nhiên hay bị giết? Nếu là tai nạn thì chớp mắt một cái, bị giết thì hai cái.
Hai cái chớp mắt.
- Yêu cầu cụ chớp lại lần nữa.
Vẫn hai cái chớp mắt.
- Cụ nghi ngờ bà Mộng Hiền?
Một cái chớp mắt
- Được. Nghĩa là cụ nghi ngờ bà Mộng Hiền dúng tay vào vụ giết chồng. Ngay sau khi có vụ này, Sở Công an đã tìm thấy nhiều nghi vấn nhưng giả vờ bỏ qua để có thời giờ mở cuộc điều tra cặn kẽ tại chỗ. Theo cung từ của bà Mộng Hiền với Công an thì bà đang ngủ bỗng choàng tỉnh vì mùi gaz. Bà chỉ tỉnh phần nào nên quên nghĩ đến ông Thế Nhân nằm bên, bà loạng choạng ra khỏi phòng, mắt nhắm mắt mở, men theo chân tường sang bên kia hành lang, nơi đặt máy điện thoại. Cửa phòng này cũng đóng kín, bà không có chìa khóa, phải đập vỡ ô kiếng, luồn tay vào trong mở trốt, đoạn lết đến bàn điện thoại. Bà chỉ còn đủ sức nhấc ống nói, quay số 17, nói được tiếng ngắn «cứu...» rồi lăn xuống đất, mê man, dây điện thoại buông tòng teng.
Phòng trực của Sở Cứu hỏa được gắn dụng cụ ghi âm nên chúng tôi đã gỡ cuộn băng hôm ấy về nghiên cứu và khám phá ra sự trục trặc. Giọng nói cấp cứu của bà Mộng Hiền khó thể là giọng nói của người đã ngửi quá nhiều hơi đốt, sắp bị ngất xỉu. Đây là giọng nói của người còn tỉnh, và còn khỏe.
Trục trặc thứ hai là ô kiếng của cửa phòng có điện thoại. Nó thuộc loại kiếng mờ, khá dầy, nếu quả thật bà Mộng Hiền sắp bị ngất xỉu thì bà không đập vỡ nổi. Trừ phi bà là võ sĩ vô địch karatế. Theo chỗ chúng tôi biết, bà Hiền chưa biết võ, chứ đừng nói là giỏi võ. Sự kiện này cho thấy bà Mộng Hiền khai man.
Tại sao bà ta khai man?
Một chi tiết khác đã thúc đẩy chúng tôi coi bà Mộng Hiền là chủ mưu hoặc đồng lõa trong vụ ám sát: đêm ấy bà ta dận giày ngủ bằng sa-tanh, đế nỉ, bà ta nói chỉ sang phòng đặt điện thoại, không hề xuống nhà, vậy mà đế giầy lại bám bụi xi-măng khô. Trước đó ba ngày, người ta chở xi-măng vào nhà để thợ xây lại một mảng tường bị xạt, một bao lũng lỗ xi-măng chảy ra ngoài, công nhân đã quét dọn sạch sẽ, song một số bụi nhỏ li-ti vẫn còn sót lại. Nhìn bằng mắt thường không thấy nhưng phòng thí nghiệm Công an có kiếng hiển-vi điện tử. Do đó, chúng tôi kết luận là trước khi kêu điện thoại bà Mộng Hiền đã xuống nhà dưới, ra hành lang.
Xuống nhà dưới, ra hành lang để làm gì? Tôi muốn hỏi cụ. Cụ biết không?
Bằng chớp mắt, bà Cực trả lời «không» một cách tuyệt vọng. Bác Phèo ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Thật kẹt nếu cụ chỉ có thể trả lời bằng «không» hay «có». Vì chúng tôi chỉ mới nghi ngờ chứ không nắm được bằng cớ. Phải thu lượm được đầy đủ bằng chứng, và là bằng chứng cụ thể mới có thể truy tố được bà Mộng Hiền. Nghi ngờ không thôi, chưa đủ. Chúng tôi không thể cật vấn bà ta về việc gót giầy dính xi-măng, và ô kiếng dầy. Vì bà ta sẽ đáp là hơi độc làm bà lãng trí. Các nhà khoa học sẽ sẵn sàng chứng nhận rằng nạn nhân của hơi gaz thường có lời khai tiền hậu bất nhất, do trí nhớ bị hỗn loạn. Và một luật sư có kinh nghiệm trong nghề có thể biện hộ cho bà ta trắng án như chơi.
Chúng tôi biết bà ta có tội. Kẻ có tội thì phải đền tội. Muốn kết tội phải trưng ra trước tòa bằng cớ cụ thể về các nghi vấn sau đây: một, tại sao bà Mộng Hiền giết chồng; hai, tự ý giết hay có đồng lõa; ba, giết như thế nào; tư, tại sao bà ta xuống nhà; và năm, nếu có dụng cụ được dùng vào việc giết chồng thì nó là gi, và được cất giấu tại đâu. Cả thảy 5 nghi vấn thì nghi vấn thứ nhất gần được soi sáng: bà Mộng Hiền giết chồng để chiếm đoạt sân nghiệp của chồng, đặc biệt là hưởng số tiền hơn nửa triệu đô-la bảo hiểm nhân thọ, đồng thời cũng để chung sống với người tình cũ, Quang Vinh. Anh nầy là một phần tử chơi bời, vô nghề nghiệp, chuyên buôn lậu, làm áp phe đen tối, từng mang tiền án về lường gạt. Giờ đây...
Có tiếng chân trên bực thang. Bác Phèo ngưng nói. Bác trở lại tác phong nhũn nhặn, phục tòng của người y tá trung niên cần mẫn. Bà Cực nhìn bác, tròng mắt rực vẻ vui mừng.
@by txiuqw4