sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 30: Tướng Cướp Đổi Mạng - Thám Tử... Lọ Lem VI

Cuộc can thiệp của lực lượng an ninh diễn ra trong vòng nửa phút đồng hồ ngắn ngủi. Rồi ngưng. Hai ngọn đèn lớn xách tay từ hai đầu hành lang chiếu lại khiến tầng lầu sáng như ban ngày. Phe Sáu Hiền dại dột rúc chung vào một căn phòng chật hẹp, do đó chúng trở tay không kịp. Một số nhanh chân lẫn trốn bằng cằu thang trôn ốc phía sau đều bị tóm cổ. Toàn băng Sáu Hiền sa lưới.

Dưới ánh đèn bé Kiều Loan giựt nẩy mình. Bác Ngân đĩnh đạc bước vào. Bác là sĩ quan cảnh sát, con gái của bác học cùng lớp với bé. Hiện, bác chỉ huy toán an ninh đột nhập cao ốc.

Thấy bé, bác cũng giựt nẩy mình:

- Kìa, bé Kiều Loan… bé đến chỗ này làm gì?

Bé trân trân ngó bác, nước mắt ràn rụa. Cơn ngạc nhiên đã qua, bác sờ cái áo bé đang mặc và quẹt lớp son trên mặt bé, giọng bác hơi giận dữ:

- Ba má cháu biết cháu giao du với băng Sáu Hiền không? Hừ... bác không ngờ. Băng Sáu Hiền gồm những tên đu đãng trộm cướp, xì-ke, đâm thuê chém mướn bị cảnh sát truy nã ráo riết. Yêu cầu cháu giải thích?

Thì ra bác Ngân nghi oan cho bé. Bé Loan, chỉ biết giải thích bằng nước mắt. Vì giải thích sao được, và giải thích ai tin. Làm cách nào giải thích được việc bé mặc đồ đầm xòe của người lớn, và bé trang điểm diêm dúa, gần như đĩ điếm, nhất là việc bé có mặt trong một vụ nổ súng của đảng cướp...

Tướng cướp Năm Ngọt đã giải thích giùm bé:

- Thưa ông cò, hẳn ông cò đã biết tôi là Năm Ngọt. Bé Loan không mảy may dính dáng đến bọn tôi. Bị phe Sáu Hiền rượt đuổi tôi trốn vào nhà bé. Ba má bé đi xi-nê vắng, ở nhà có mình bé. Sáu Hiền bắt cả tôi lẫn bé Loan, chở về sào huyệt để giết. Qua cao ốc này, tôi kéo được bé ra khỏi xe, chạy lên đến đây thì trúng đạn. Dầu sao ông cò cũng quen gia đình bé. Bé hoàn toàn vô tội.

Bác Ngân nhìn bé, mặt bác dịu hẳn:

- Đúng không cháu?

Bé Loan khóc to hơn.

Bác Ngân nói với Năm Ngọt:

- Đã có băng ca và xe Hồng thập tự. Nhân viên của tôi sẽ khiêng anh đến bệnh viện. Theo hồ sơ các anh ăn hàng một số tư nhân trong Chợ-Lớn. Băng các anh bắn chết 5 nạn nhân. Anh tham dự vụ cướp nhưng anh không hề bắn chết ai, do đó, mai kia ra tòa anh chỉ bị kêu án 10, 15 năm là cùng. Trong trường hợp anh hối lỗi, chịu họp tác với cảnh sát thì án này còn được giảm xuống nhiều nữa. Tôi nghe nói anh giấu những số tiền do băng các anh cướp được làm của riêng. Anh sẽ được xét xử tối khoan hồng nếu anh khai nơi giấu. Năm Ngọt, anh nghĩ sao về đề nghị của tôi?

Giọng Năm Ngọt mệt mỏi và yếu đuối thêm:

- Đa tạ ông cò... tôi bị rách ruột, chắc chết, không còn được sống để ra tòa. Vì ông cò gia ân, không làm khó dễ bé Kiều Loan vô tội, nên trước khi chết tôi xin tặng ông cò món quà tri ngộ. Ông cò ơi... tất cả những tiền và hạt soàn cướp được tôi giấu trong lốp xe hơi. Ông cò tìm trong vỏ xơ-cua xe đua của tôi thì thấy. Bé Kiều Loan ơi... mãi đến phút này anh mới biết tên thật của bé. Bé ráng học giỏi nhé, đừng lười nhé...

Năm Ngọt thở hắt rồi lịm đi, Kiều Loan bưng mặt khóc rưng rức. Bác Ngân kêu bé:

- Về nhà với bác.

Bé Loan rầu rầu theo bác Ngân xuống xe. Nhà bé ở không xa mấy, chiếc dip nhe của bác Ngân chỉ mất 5 phút là đến. Đặt chân xuống đất, bé lại giựt nẩy mình lần nữa. Bác Ngân nắm tay bé:

- Cháu tìm gì?

Bé ngập ngừng:

- Thưa bác, cháu đánh mất một chiếc giầy.

Bác Ngàn cười ròn tan:

- Hừ... chẳng trách Năm Ngọt gọi cháu là cô bé Lọ-Lem. Trong truyện cổ tích cô bé Lọ-Lem cũng đánh mất một chiếc giầy như cháu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx