sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 29: Tướng Cướp Đổi Mạng - Thám Tử... Lọ Lem V

Mấy phút sau, bé Kiều Loan đã ung dung ngồi bên Năm Ngọt trong chiếc xe mui trần lộng lẫy. Nhà hàng Lọ Lem ở cuối một con đường vắng vẻ, buồn hiu gần bến tàu. Xe đậu lại, một chú bồi phục sức sặc sỡ chạy vội ra, khúm núm mở cửa. Năm Ngọt chăm chú ngó bồi, đoạn hất hàm:

- Trông anh quen mặt quá. Tôi đã gặp anh nhiều lần rồi phải không?

Chú bồi lắc đầu quầy quậy:

- Thưa, ông nhớ lầm. Tôi chưa được vinh hạnh gặp ông.

Nãm Ngọt lấy tay che gió để châm thuốc lá:

- Nhà hàng này hơi... bất tiện. Mình đi chỗ khác nhé?

Bé Loan phụng phịu:

- Chỉ vào một lát thôi.

- Những bóng đèn xanh đỏ rực rỡ và tiếng nhạc giựt gân từ vũ trường vọng ra làm bé Loan nôn nao. Sau một phút ngần ngại, Năm Ngọt đành bước theo bé Loan. Đến cửa hắn lẩm bẩm:

- Không lẽ mình nhớ lầm. Thằng này có cái thẹo trên màng tang...

Đã đến nơi, rút lui cũng khó. Dầu sao Năm Ngọt mỗ cũng là dân chơi có môn bài. Miễn hồ mình mở rộng tai và mắt. Khẩu súng dưới nách được nạp đạn đàng hoàng. Trừ phi thằng Sáu Hiền phục kích mình...

Bồi cung kính dẫn hai người đến cái bàn ở góc. Năm Ngọt không chịu:

- Đổi cái khác.

Bồi đáp:

- Thưa, chỉ còn cái này.

Vũ trường không rộng mấy song được trang trí khéo léo nên gây được cảm tưởng rộng và kê được nhiều bàn. Khách đến khá đông, ai nấy phục sức chỉnh tề, sang trọng, xoàng ra cũng đeo cà-vạt. Một phần ba số bàn còn trống. Năm Ngọt chỉ tay:

- Tôi lấy cái bàn trống gần cửa.

- Thưa, tuy trống nó đã có khách giữ chỗ.

- Cả bàn này nữa?

- Dạ. Mọi bàn đều được còm-măng. Bàn giành cho quý vị là cái sau cùng.

Năm Ngọt không lấy làm hài lòng trước lời giải thích của bồi. Hắn cũng nhoẻn cười vui vì lâу cái vui tràn trề của bé Kiều Loan.Trừ sàn nhảy tròn có đèn sáng, phần còn lại của vũ trường chìm trong cảnh tối lờ mờ. Ban nhạc khuất sau tấm bình phong, quầy rượu cũng nửa sáng, nửa tối. Vũ trường Lọ-Lem tỏ ra thích họp với sự hẹn hò cùa trai gái yêu đương.

Bó Loan vẫy bồi:

- Nước bom pha cà-rem, thật nhiều cà-nem. Và lấy cho cái ly cối.

Năm Ngọt xoa bàn tay mũm mĩm của bé:

- Ngồi bên em anh quên được tất cả những cái bẩn thỉu, khốn nạn ở đời.

Bé Kiều Loan đã có sẵn thiện cảm với Năm Ngọt. Lời nói chí tình của hắn làm bé bừng tĩnh. Giọng Năm Ngọt bâng khuâng:

- Đời mình đang tươi, đang đẹp như vầy mà có đứa muốn cho mình đi tàu suốt...

Bé Loan nhổm đít:

- Đi tàu suốt? Đi tàu suốt là thế nào hả anh?

- Là chết. Là bị giết.

- Trời đất.

- Em nghe ai nói tiếng «đi tàu suốt», chưa?

- Rồi. Còn sơ-mi-gỗ?

- Hòm đựng xác chết.

- Địa?

- Là tiền.

- Giò heo?

- Súng lục.

- Trời đất.

- Em kêu trời vì em còn nhỏ, em còn quá ngây thơ, chưa bợn những đê tiện của cuộc sống. Anh làm nghề sử dụng giò heo từ năm 20 tuổi, nghĩa là trên 20 năm nay, anh đã cho cơ man đứa đi tàu suốt. Thật ra...

- Làm nghề của anh không tốt, anh ơi.

- Em là đứa con gái thứ nhất và sau chót thành thật chỉ trích anh. Chưa đứa nào dám phê bình anh cả. Vì chúng nó sợ anh uýnh tóe đom đóm. Anh dữ tợn một cây. Chúng nó cũng sợ cái bót-phơi của anh. Nói cho đúng, anh đâu chủ trương làm nghề bất lương này, chẳng qua do hoàn cảnh mà ra. Cha mẹ anh mất sớm, anh được bà cô mang về nuôi, tiếng là nuôi kỳ thật ở đợ, còn cực nhục hơn tôi tớ, làm từ sáng đến tối không nghỉ, ăn uống thiếu thốn, lại không được trả đồng xu teng. Khổ quá hóa liều, anh nổi loạn, cãi lại bà cô, đánh bầm mặt mấy thằng em họ cậy giàu làm phách rồi vù lên Saigon lập nghiệp. Mới 9 tuổi, anh đã ngồi nhà đá về tội móc túi. Mãn tù, anh trở thành yêng hùng bến xe, thoạt đầu chơi dao, sau đến chơi súng. Tổng cộng trong mấy chục năm sống ngoài lề xã hội, anh ra tòa 18 lần, ngồi tù 13 năm, chưa kể những kỳ ngủ bót...

- Anh không biết hối hận ư? ,

- Biết chứ. Nhưng khi biết hối hận đã muộn. Anh bị ngập bùn đến cổ. Công an, tòa án, khám đường không tha anh. Bạn bè cùng nghề không tha anh. Họ đang rình rập anh. Họ đang chờ dịp anh hớ hênh để cho anh mặc sơ-mi gỗ. Hồi nãy, khi chưa gặp em, anh thấy đời là sự đểu giả, sự lừa lọc, khi thấy nụ cười của em anh bỗng hân hoan khác thường. Giá anh đàng hoàng, anh cưới vợ sớm thì đã có con gái bằng tuổi em... Tội nghiệp ghê, nếu nó còn sống...

- Ai còn sống?

- Đứa con đầu lòng. Hòn máu rơi của anh. Lẽ ra anh không nói, nhưng nếu không nói lương tâm sẽ cắn rứt, thú thật với em đêm nay anh định rủ em vào đây, bỏ thuốc mê vào rượu lừa em uống rồi chở về nhà săm...

- Nhà săm là nhà gì?

- Nơi đàn ông và... đàn bà ở với nhau.

- Nơi nào chẳng có đàn ông và đàn bà ở với nhau. Ba ở với má nè. Nhưng anh Năm ơi, anh chở em đi sao đặng, em phải ngủ với má, em về muộn má đánh chết.

- Ừ, muộn thật rồi. Trò truyện sợ sơ đã gần nửa đêm. Để anh lái xe đưa em về.

Giọng bé Loan bỗng run rẩy:

- Đừng anh, đừng về.

Năm Ngọt xiết bàn tay lạnh ngắt của bé:

- Lạ thật, tay em mỗi lúc một lạnh. Tại sao em sợ? Tại sao em đòi về rồi lại yêu cầu anh đừng về.

- Nếu anh về người ta sẽ cho anh đi tàu suốt.

Bàn hai người ngồi không có ánh sáng, tuy vậy bé Loan vẫn nhìn thấy mặt Năm Ngọt tái mét. Năm Ngọt hất vạt áo vét-tông, để lộ cái «giò heo» đen sì.

- Ai nói với em?

- Sáu Hiền và Chín Nạm.

Năm Ngọt có cảm tưởng như trời đất đang nổi cơn bão lớn, gió thổi ầm ầm bên tai. Hắn đã linh tính tại nạn. Song hắn không ngờ kẻ mang tai nạn đến là cô bé Lọ-Lem khả ái từng làm sống dậy trong lòng hắn những kỷ niệm êm đềm. Hắn là người từng trải nên giây phút gay cấn ấy vẫn giữ được bình tĩnh.

- Em làm cho Sáu Hiền?

- Đời nào. Họ bắt buộc em. Họ bầy ra trò đụng xe để em đi nhảy với anh rồi giết anh.

- Họ không hỏi thêm gì khác?

- Có. Hỏi xem anh cất tiền ở đâu.

- Ha ha, như vậy họ còn cho anh sống thêm mươi phút nữa. Họ chỉ nhằm anh, về phần em chắc họ không đụng tới. Anh sẽ dùng em làm mộc. Em đứng lên, anh sẽ bước theo em.

- Không đặng. Hễ em đứng lên họ nổ súng.

- Họ núp ở đâu?

- Khắp nhà. Trên trần. Toàn thể nhân viên của tiệm Lọ-Lem đều là nhân viên của Sáu Hiền, người nào cũng có súng.

Năm Ngọt lừ mắt quan sát quanh vũ trường. Những cặp trai gái ngồi gần đã thầm lặng biến dạng. Chỉ còn lại những ngưỏri khách cuối cùng gần cửa ra vào. Và kỷ cục thay, họ toàn là đàn ông. Loại vai u thịt bắp. Loại gạt-đờ-co chuyên nghiệp, không phải loại hào hoa phong nhã, thân chủ quen thuộc của hộp đêm. Khi hai người mới đến, có ba cặp du dương rả rít với nhau trên sàn nhảy. Giờ đây không thấy bóng họ đâu nữa. Tiếng nhạc giựt gân được thay thế bằng độc tấu với một nhạc công chơi dương cầm. Mọi người đã lĩnh ra ngoài, sửa soạn cho cuộc tổng tấn công sắр tới.

Dáng điệu chửng chạc, Năm Ngọt rút trong túi cái hộp vàng khối dẹt, dựng thuốc lá. Hắn giả vờ lấy thuốc để kiểm soát tràn nhà qua ánh phản chiếu của nắp hộp. Hắn thấy rõ mồn một cái họng tròn xoe của khẩu súng 12, nòng dài. Súng nòng dài 12 li chỉ tương một phát là voi cũng sụm...

Năm Ngọt vươn đầu về phía bé Loan:

- Cứ tiếp tục nói chuyện đi em. Để anh liệu. Sau lưng anh có một thằng bồi mới vào hả?

- Có. Nhưng lại ra rồi.

- Nó đến thăm dò đó. Thoát khỏi ổ phục kích này rất khó. Chắc anh phải bỏ xương lại đây mất.

- Em sẽ ráng giúp anh.

- Có em một bên anh thấy can đảm và may mắn hơn lên. Chẳng biết vì sao anh lại nghĩ như vậy. Căn nhà này là tiệm nhảy trá hình của thằng Sáu Hiền. Nó quót vôi, xếp đặt bàn ghế, treo đèn, kết hoa vội vã để tiếp đón anh. Nếu mình tắt được hết đèn thì có hy vọng thoát.

- Làm sao hả anh?

- Nó làm hối hả nên chắc chỉ có một cái bật đèn duy nhất cho cả phòng. Sau lưng anh, chếch về phía trái em thấy gì không?

- Chậu hoa tươi.

- Cạnh chậu hoa?

- Cái gì vuông vuông bằng sứ trắng, giống cái bật đèn.

- Đúng rồi, vặn đèn, tắt đèn là ở đó. Tiệm nhảy được làm hấp tấp nên người ta chỉ mắc một đường dây chung cho tất cả các ngọn đèn. Làm cách nào bắn vỡ nó là được... em giả vờ nói chuyện đi...

- Nói chuyện gì, hả anh. Sợ quá, em líu cả lưỡi.

- Vậy em đọc bảng tính nhân cũng đặng. 2 lần 2 là 4, 3 lần 2 là 6, tiếp tục đến khi nào anh bảo thôi.

- 2 lần 2 là 4, 3 lần 2 là 6...

- Em ngồi nghiêng sang bên này, được rồi nghiêng thêm tí nữa, anh muốn em che giấu bụng anh để anh rút súng. Em phải nghe cho rõ... anh sắp sửa bắn vỡ cái bật điện. Anh giả vờ dụi mắt, em hãy đứng lên, ghé miệng thổi vào mắt anh, làm như thể anh bị một hột bụi dính trong mắt. Anh hy vọng chỉ nổ một phát là điện tắt, vì nếu bắn trật là chết. Không riêng gì anh, em cũng chất lây. Hễ đèn tắt em hãy lăn ngay ra đất, nằm áp xuống và bò bằng tav càng xa càng tốt. Đừng ngẩng đầu kẻo mất chỗ đội nón, nghe em...

À, đừng bò ra cửa trước, bọn Sáu Hiền đang phục bên ngoài, anh nhìn thấy sau chậu kiểng сó tấm màn cửa. Nghĩa là sau lấm màn có cửa, và cửa này mở ra cầu thang lên tầng trên. Đến cầu thang là ba chân bốn cẳng phóng lên thật nhanh, không nên lừng khừng. Nếu anh chưa chết, anh sẽ lên theo. Dầu sao anh cũng chờ cho em thoát hiểm.

- Chắc chắn anh thoát hiểm.

- Cám ơn em. Nào, em Lọ-Lem, em chuẩn bị thổi bụi cho anh đi...

Khẩu súng của Năm Ngọt được nhảy gọn vào tay, nòng sắt gần chạm má bé Loan. Đoàng... tiếng đoàng kêu lớn như trái bom lớn nổ trên đầu. Năm Ngọt bắn tài thật. Mọi ngọn đèn đều tắt ngúm theo dự tính. Kiều Loan khỏi cần phóng mình trên nền nhà vì tiếng động sấm sét đã xô bé ngã sóng soài. Bé bò lẹ làng như con chuột, trong chớp mắt bé rа đến nơi kê chậu kiểng.

Cái bàn của hai người hồi nãy bị lật đổ, chai ly rớt vỡ loảng xoảng, một cục đá bắn trúng gáy bé Loan. Hoảng hồn bẻ bò nhanh hơn. Trong khi ấy nhiều tiếng đoàng khác thi đua nổ trong tiệm nhảy, hàng chục lằn chớp màu da cam xẹt ngang dọc, ngoằn ngoèo, từ bốn phương tám hướng, chỗ nào cũng có, từ cửa ra vào, từ bục giàn nhạc, từ các bàn thực khách, từ trên trần phòng...

Giữa những tiếng đoàng điếc tai ấy sang sảng tiếng nói của Sáu Hiền:

- Bọn mày bắt kỳ được con Tư cho tao, nó phản anh em mình.

Nhờ cái áo đầm của chị Ngọc sẩm mầu, bé Loan không bị lửa đạn phát hiện. Bé không biết Năm Ngọt ở đâu. Vì sau tiếng đoàng khai mào, Năm Ngọt không bắn thêm phát nào và cũng không phúc nhích trong bóng tối.

Bé Loan chui luồn dưới tấm màn. May quá, phía sau có cửa, và cửa chỉ khép một cánh. Bé lỉnh ra khỏi phòng ngon ơ. Theo lời Năm Ngọt dặn, bé Loan nhoài mình qua ngưỡng cửa, vụt đứng dậy. Qua một tia lửa da cam, bé Loan thấy rõ những bậc cầu thang đá rửa mầu trắng.

Cuộc đấu súng vẫn tiếp diễn, mỗi lúc một thêm hung dữ. Bé Loan lên hết khuỷu thang, điềm tĩnh nhô đầu qua lan can quan sát chiến trường. Trời tối mò. Một lùm đèn bấm rực sáng.

Bé mừng rú: Năm Ngọt khom lưng từ vũ trường bước lùi qua màn cửa, khẩu súng trên tay khạc đạn liên hồi nhằm ngăn cản phe Sáu Hiền rượt theo. Lên đến chân thang hắn trông thấy bé Loan song hắn vẫn quay mặt về hướng vũ trường.

Mội bóng đen hiện ra ở khuỷu thang, tên thuộc viên của Sáu Hiền có trách nhiệm canh giữ tầng trên. Bóng đen ngập ngừng một giây đồng hồ, giơ súng, chưa dám bắn. Có lẽ hắn sợ bắn lộn Kiều Loan. Sau cùng họng súng chĩa giữa lưng Năm Ngọt. Bé Loan kêu thất thanh:

- Anh Năm.

Tiếng kêu bất thần của bé Loan làm bóng đen run tay, viên đạn bay lạc vào tường. Và Năm Ngọt có đủ thời giờ triệt hạ bóng đen bằng một thế tác xạ tuyệt vời. Bóng đen rớt khí giới lăn lông lốc trên cầu thang. Năm Ngọt giắt tay bé Loan chạy như bay lên lầu nhất giữa những tràng đạn đoàng đoàng chíu chíu.

Vũ trường choán một phần tầng dưới cùng cao ốc, từ lầu nhứt trở lên là văn phòng của các công ty. Ban đêm không ai làm việc, hành lang vắng tanh, những cây đèn nê-ông chiếu rõ từng nếp răn trên vầng trán cao và rộng của Năm Ngọt. Vầng trán thông thái như thế này mà làm tướng cướp cũng lạ. Ba thường dậy bé Loan rằng đời người có số, không ai tránh khỏi số...

Năm Ngọt đập nhẹ vai bé Loan:

- Cám ơn em Lọ-Lem, lần nữa em lại cứu anh sống.

Hai người rắt ríu nhau lên nóc bin-đinh. Cầu thang gồm nhiều khuỷu, mặc dầu đông đảo phe Sáu Hiền vẫn phải rượt đuổi một cách thận trọng. Do đó hai người lên đến mái bằng của cao ốc xuông xẻ.

Hai người chạy hết cái sân thượng rộng đến cao ốc kế cận. Cửa từ nóc dẫn xuống các tầng bên dưới được khóa cứng. Năm Ngọt ghé vai húc mãi không chuyển động.

Bé Loan sực nhớ đến cuốn phim cao bồi tuần trước. Bé bèn nhanh nhẩu:

- Bắn ổ khóa đi anh.

Năm Ngọt nói:

- Anh muốn dùng sức vì sợ bắn súng bọn Sáu Hiền nghe thấy. Nhưng anh không còn cách nào khác. Hai đứa vừa trèo lên mái. Em thấy chưa?

Hai bóng đen còn cách bé Loan 50 mét. Năm Ngọt kề súng, viên đạn phá nát khung cửa. Hai bóng đen khạc đạn liên tu bất tận. Năm Ngọt và bé Loan đã lọt vào bên trong an toàn.

Năm Ngọt ra lệnh:

- Giờ đây chúng mình chạy xuống.

Bé Loan hụt chân. Năm Ngọt kêu:

- Em hề gì không?

- Không. Chỉ cà nhắc sơ sơ.

Năm Ngọt đưa vai cho bé vịn. Hai bóng đen chui qua cửa nóc, bắn tưới hột sen về phía cầu thang. Xương mắt cá bị trẹo, Kiều Loan không chạy được nhanh. Bé nói:

- Anh xuống trước đi.

Năm Ngọt bồng bé lên hai cánh tav vạm vỡ:

- Sao đặng. Chúng nó giết em.

Năm Ngọt vừa dứt lời thì nhiều phát súng từ phía dưới bắn lên chát chúa. Thì ra bọn Sáu Hiền chực sẵn phía dưới. Trên có địch, dưới có địch. Năm Ngọt đành bỏ cầu thang, rút dọc theo hành lang. Tầng lầu này cũng vắng tanh, cửa đóng im ỉm, bên trong không có người ở. Cũng như cao ốc vũ trường, đây là cao ốc cho cáс công ty thuê đặt văn phòng.

Một loạt đạn khác vèo theo. Hai ba đầu người nhấp nhô. Năm Ngọt lảy cò, nhiều tiếng kêu rú thảm thiết cho thấy phe Sáu Hiền bị trúng đạn. Năm Ngọt loay hoay mãi mới mở được cánh cửa cuối hành lang. Đoàng... đoàng... phe Sáu Hiền chặn bít mọi lối xuất nhập bằng hàng rào lửa đạn liên tục. Năm Ngọt bắn hạ thêm hai tên nữa trước khi khẩu súng phát ra tiếng «cộp» khô khan. Năm Ngọt thở dài:

- Nguy rồi, em ơi.

Bé Loan hỏi:

- Anh hết đạn?

- Ừ.

- Bây giờ anh tính sao?

- Sau cửa số có cầu thang trôn ốc giành cho nhân viên cứu hỏa, anh vừa nhìn thấy. Bọn Sáu Hiền không ở phía đó. Em bám lan can sắt tuột lần xuống. Chào em Lọ-Lem.

- Em không thể bỏ anh một mình.

- Bậy nè. Em vô tội, không dính dấp đến chuyện riêng của anh. Em tốt với anh thế này đã quá đủ. Trên đời anh chưa gặp ai tốt bằng em.

Tiếng thì thào của hai người bị tiếng quát của Sáu Hiền ngoài hành lang lấn át:

- Nó hết đạn rồi. Đèn đâu, rọi sáng tao coi.

Năm Ngọt giục bé Loan:

- Nhanh lên, em còn trù trừ gì nữa.

Bé Loan chưa kịp đáp thì cánh cửa do Năm Ngọt dùng lưng chấn giữ bị đẩy bật, hai bóng đen lực lưỡng ùa vào. Năm Ngọt vung tay đánh ngã tên thứ nhứt. Tên thứ nhì ăn cái đá trời giáng, văng tròn vào góc, chặn ngang bé Loan đau điếng.

Ánh đèn sáng rực. Thoạt đầu là đèn bấm. Sau đến đèn điện trong phòng. Thuộc viên của Sáu Hiền đứng lố nhố. Năm Ngọt lùi sát tường, vét-tông rách tơi tả và đẫm máu, cặp mắt sợ hãi mất thần.

Sáu Hiền nâng khẩu súng, gằn giọng:

- Mày biết tội mày chưa?

Năm Ngọt bặm môi không đáp. Sáu Hiền lặp lại câu hỏi. Khi ấy Năm Ngọt mới cười nửa miệng:

- Trước khi hỏi, mày thừa hiểu tao không bao giờ xin xỏ. Giá tao xin xỏ mày cũng không tha.

- Mày cất giấu tiền của băng ở đâu?

Năm Ngọt cúi mặt xuống. Sáu Hiền bèn hỏi bé Loan khi ấy được đựng dậy:

- Còn mày, con Tư Phú Thọ, nó nói với mày số tiền được nhét ở đâu?

Bé Loan đáp:

- Tôi không phải là Tư Phú Thọ.

- Biết rồi. Tao vừa biết mày không phải là con Tư. Nhưng điều này không còn quan hệ nữa. Tao chỉ cần biết nó giấu tiền ở đâu. Thằng Năm Ngọt nói với mày chưa?

Năm Ngọt, giọng dịu dàng:

- Rồi. Em đáp rồi đi.

Bé Loan đáp:

- Rồi.

Sáu Hiền nhăn mặt bóp cò. Viên đạn bắn gần mục phiêu xuyên lũng bụng Năm Ngọt, nạn nhân ôm bụng ngã ngồi. Bé Loan giựt khỏi tay một người đang giữ bé, chạy đến cào quấu Sáu Hiền, miệng thét «đồ giết người, đồ giết người». Sáu Hiền xô bé té nhào. Miệng hắn vẫn ra rả:

- Con khốn nạn... nói ngay kẻo chết. Nó giấu tiền ở đâu?

Giọng Năm Ngọt vẫn dịu dàng, cái dịu dàng của kẻ hấp hối đang vĩnh biệt người thân:

- Thong thả hãy nói, em Lọ Lem... Kéo dài chừng nào hay chừng nấy. Em chưa nói thì chúng còn cho em sống.

Chín Nạm tông mũi giầy vào mặt Năm Ngọt. Nạn nhân dộng đầu vào chân tường, máu me đầm đìa. Nước mắt cũng đầm đìa hai má bé Kiều Loan. Bé đã hiểu. Tướng cướp Năm Ngọt đang tìm cách cứu bé. Năm Ngọt chưa hề nói gì về số tiền cất giấu. Chẳng qua bọn Sáu Hiền thèm tiền...

Tuy bị đánh đau cộng với vết thương làm ruột đổ lòng thòng, Năm Ngọt vẫn tiếp tục dậy khôn cho bé Loan và nhử mồi Sáu Hiền:

- Nhiều tiền lắm... sức mấy thắng Sáu dám đụng đến da thịt em. Những 6 triệu đồng, 6 triệu đồng. Chưa kể đến tiền riêng do anh gom góp.

Sáu Hiền nói:

- Để mày coi. Coi con Lọ Lem kéo dài được đến chừng nào.

Nói đoạn, Sáu Hiền chộp cánh tay bé Loan vặn thành vòng tròn. Bị xoắn tréo tay trong thế nhu đạo độc địa này, bé Loan kêu đau ai ái và quỳ gối trên đất. Sáu Hiền ấn mạnh thêm:

- Chịu mở miệng chưa Lọ Lem?

Bé Loan không thể mở miệng vì lẽ giản dị bé hoàn toàn mít đặc. Năm Ngọt bèn van vỉ:

- Thôi Sáu, tao lạy mày... mày hứa với tao là cho con nhỏ Lọ-Lẹm vô tội ra khỏi nơi này rồi tao sẽ nói hết.

Câu nỏi của Năm Ngọt được tiếp nối bằng một loạt đạn tacata ròn rã từ hành lang vọng vào. Nhiều ngọn đèn được bật sáng tới tấp. Một thuộc viên của Sáu Hiền từ bên ngoài chạy vào phòng, hớt hơ hớt hải:

- Anh Sáu, anh Sáu, cảnh sát dã chiến.

Chín Nạm hô:

- Chuồn đi mau.

Sáu Hiền thét:

- Chưa được. Để tao thanh toán con Lọ-Lem khốn kiếp.

Hắn giơ súng nhưng không có thời giờ nhả đạn. Một tràng đạn tacata đã quét rưới trong phòng. Phe Sáu Hiền dàn thành hàng ngang nên hầu hết bị ăn đạn. Bé Kiều Loan bị Sáu Hiền xô ngã, những viên đạn tiểu liên chì réo trên đầu. Sáu Hiền buông súng, té gục cạnh Năm Ngọt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx