sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tuyệt thế mị phu nhân (Quyển 2) - Chương 21 phần 1

Chương 20: Bí mật tiết lộ.

Các cô nương tham gia tiệc tuyển phi lục tục ra về, chỉ có Thanh Thanh cùng Thiên Thuỷ tạm thời lưu lại. Bởi vì Đoạn Tiêu không thể lập tức rời Minh Cung nên Thanh Thanh đành phải chờ hắn. Nàng chờ, Mộ Dung Thiên Thuỷ tự nhiên cũng muốn chờ.

Thời điểm các vị cô nương rời đi, ai nấy đều dùng ánh mắt ai oán nhìn Thanh Thanh. Giống như Thanh Thanh là cường đạo đã đoạt đi tài vật của các nàng vậy.

Các cô nương ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều rất hâm mộ Thanh Thanh có được Đoạn Tiêu. Nhất là hai tỷ muội họ Vân kia, tròng mắt trừng đến độ sắp rớt xuống tới nơi. Nhưng cho dù tròng mắt có rớt xuống cũng vô dụng, Đoạn Tiêu đã thuộc quyền sở hữu của Thanh Thanh, các nàng chỉ có thể nhìn chứ không thể động vào.

Lênh đênh trên biển vài ngày, rốt cuộc đã nhìn thấy đất liền. Ở trên đảo nhỏ sinh hoạt hơn mười ngày, đột nhiên nhìn thấy đất liền quả thực có chút thích ứng không nổi.

Thanh Thanh vốn định ngay lập tức trở về Vô Tranh sơn trang, Đoạn Tiêu lại lo lắng cho thân thể của nàng, quyết định trước tiên nên nghỉ ngơi vài ngày. Nàng không bị say tàu nhưng hắn biết nàng thực sự không quen. Mấy ngày nay ở trên thuyền Thanh Thanh quả thực ăn rất ít, thoạt nhìn đã có vẻ gầy đi một chút.

Đoạn Tiêu mang theo Ám Dạ cùng Ảnh Tử đồng hành, chủ yếu là để cho họ bảo hộ Thanh Thanh. Thanh danh của hắn ở trên giang hồ là dạng gì hắn tự nhiên hiểu rõ, cũng biết những kẻ muốn đối phó hắn nhiều không đếm được. Nay Thanh Thanh đã trở thành hôn thê của hắn, mấy tên tiểu nhân vô sỉ không có đạo đức kia rất có khả năng sẽ nhằm vào nàng. Võ công của hắn mặc dù rất cao nhưng cũng có lúc sơ sẩy.

Một đám người bọn họ ai nấy đều là tuấn nam mỹ nữ, còn có hai vị lạnh như băng đi theo sau, thế nên phi thường thu hút sự chú ý của người khác. Đi trên đường cái, có rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.

Thanh Thanh quả thực đã mệt mỏi, đối với việc đi dạo phố đã không còn bao nhiêu hứng thú. Nàng ôm lấy cánh tay Đoạn Tiêu, tựa vào trên người hắn. Ngồi thuyền vài ngày mệt mỏi quá a. Nhược nhi cùng Thiên Thuỷ thì khác, hứng chí bừng bừng chạy loạn khắp nơi.

“Thanh Thanh, ngươi xem!” Nhược nhi cùng Thiên Thuỷ đứng trước một sạp bán mặt nạ, mỗi người cầm lấy một cái gắn vào trên mặt, hướng về phía Thanh Thanh nhăn mặt.

“Tiểu thư, Nhược nhi xinh đẹp không?” Trên mặt Nhược nhi đeo một cái mặt nạ hình mỹ nữ.

Thanh Thanh vô lực liếc mắt nhìn nàng một cái:

“Khó coi muốn chết!” Mặt nạ chính là mặt nạ, cho dù có là mặt nạ xinh đẹp như thế nào cũng không thể biến người ta thành mỹ nữ.

“A.” Nhược nhi buông mặt nạ, thất vọng nhăn mặt nhăn mũi.

“Thanh Thanh, đến đây, ngươi cũng chọn một cái đi.” Thiên Thuỷ buông mặt nạ hướng nàng ngoắc tay “Đến a.”

Hai mắt Thanh Thanh vừa đảo:

“Ấu trĩ!” Nàng quả thực đã mệt mói. Nếu là bình thường, nàng tuyệt đối sẽ chạy qua đó góp vui.

Đoạn Tiêu cảm nhận được sự khác thường của Thanh Thanh, đưa tay xoa trán của nàng.

“Không thoải mái sao?”

“Không có a, chỉ là không quen ngồi thuyền.”

Ở hiện đại nhiều năm như vậy nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa ngồi thuyền.

Hoàn hảo, không có sốt!

“Đi chơi một lúc nàng sẽ cảm thấy thoải mái.”

Hắn biết rõ tính tình của nàng, hiện tại thì nói mặt nạ ấu trĩ, nhưng chờ đến lúc tinh thần tốt lên, nàng nhất định sẽ thích thú.

“Chàng đi theo người ta a.”

Thanh Thanh chu mỏ hờn dỗi:

“Chàng không đi thiếp cũng không đi.” Nàng nhìn thấy bạn bè của mình cùng bạn trai đi dạo phố đều là như vậy a. Nàng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, Đoạn Tiêu là mối tình đầu của nàng nên càng hy vọng được ở bên cạnh hắn, tìm cảm giác được yêu thương.

“Đi thôi.” Hắn cẩn thận đỡ lấy nàng, đi đến trước sạp bán mặt nạ.

Thanh Thanh cười hì hì cầm lấy một cái mặt nạ hình ác quỷ đưa cho Đoạn Tiêu:

“Này cho chàng.” Còn bản thân hứng chí bừng bừng tiếp tục chọn cho mình.

Đoạn Tiêu bật cười:

“Ta là ác quỷ?” Hắn đẹp trai như vậy nhìn thế nào cũng không giống ác quỷ.

Thanh Thanh cầm một cái mặt nạ nữ quỷ gắn vào trên mặt, giương nanh múa vuốt đến trước mặt Đoạn Tiêu.

“Thiếp chính là nữ quỷ.”

Đoạn Tiêu bắt lấy mặt nạ của nàng, đổi lại một cái mặt nạ đáng yêu hình con thỏ.

“Nàng thích hợp với cái này.” Nàng chỉ hợp làm con thỏ, không hợp làm ác quỷ.

“Không cần, thiếp muốn làm nữ quỷ. Chàng là ác quỷ, thiếp là nữ quỷ, cả hai chúng ta đều là quỷ.” Thanh Thanh giống như con mèo hoang nhỏ, giành lấy mặt nạ trong tay Đoạn Tiêu.

Ám Dạ đứng ở đằng xa nhìn thấy hết thảy mọi việc, hắn quay qua Ảnh Tử bĩu môi:

“Ác quỷ nữ quỷ, trời sinh một đôi.”

Ảnh Tử lườm hắn một cái:

“Chắc gì a, ác quỷ cùng nữ quỷ cũng có thể là...” Nàng lâm vào thế khó, không biết nên làm như thế nào.

“Ảnh Tử, ngươi thầm yêu Vương sao?” Khoé miệng Ám Dạ hiện ra một chút mỉm cười, quay qua trêu chọc Ảnh Tử.

Ảnh Tử lườm hắn:

“Nói linh tinh.” Làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy mà một chút ăn ý cũng không có.

“Ngươi không phải không thích Thanh Thanh cô nương sao? Nàng thân thiện hiền hoà, làm Vương phi có gì không tốt?”

Ám Dạ cười rất bí hiểm:

“Chẳng nhẽ ngươi đang ghen tị.”

“Ngươi...” Ảnh Tử bị hắn làm á khẩu không trả lời được. Nàng không thèm để ý đến hắn nữa. Trước lúc quay đi, Ảnh Tử hung hăng đá Ám Dạ một cước.

“Ngươi đi chết đi!”

Ám Dạ hừ một tiếng:

“Cứu mạng a, có người muốn mưu sát!”

Ảnh Tử liếc nhìn hắn, thần sắc thêm phức tạp. Nàng do dự, cuối cùng có nên đem chân tướng sự việc này nói ra hay không?

Ảnh Tử vừa định mở miệng thì Ám Dạ đột nhiên nhíu mày, hạ giọng nói:

“Ảnh Tử, có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

“Ta không biết.” Nàng tựa hồ không cảm nhận được.

“Tin ta đi, đối phương là một cao thủ, cẩn thận.” Vương đang chơi đùa vui vẻ nên tính cảnh giác thấp đi rất nhiều, Thanh Thanh cô nương phải trông cậy vào sự bảo hộ của bọn họ.

“Đã biết.” Hai người rất ăn ý bước đi, phân biệt đứng ở bên cạnh Đoạn Tiêu và Thanh Thanh.

Hai vị hộ pháp đi theo Đoạn Tiêu đã mười mấy năm, thói quen của hai người bọn họ hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Thời điểm hai người bọn họ không đứng song song mà đứng ở vị trí có thể tiếp ứng cho nhau, tuyệt đối là có chuyện bất thường. Hắn buông mặt nạ, kéo tay Thanh Thanh:

“Đi.” Hắn vẫn như cũ tươi cười, trên mặt không có chút gì khác thường.

“Làm gì vậy?” Thanh Thanh trong tay còn cầm hai cái mặt nạ, đột nhiên bị Đoạn Tiêu kéo đi, nàng nhịn không được bất mãn nói thầm:

“Đang êm đẹp, đi làm gì?”

Đoạn Tiêu sợ nàng lo lắng nên không trả lời trực tiếp, kéo nàng đến gần mình, dịu dàng nói;

“Nơi này rồng rắn hỗn loạn, cẩn thận một chút.”

Thanh Thanh hơi dẩu miệng:

“Nhược nhi, trả tiền a.” Trong tay nàng cầm mặt nạ không buông, cũng không kịp trả tiền. Vân Thanh Thanh nàng không phải là kẻ trộm, việc lấy không đồ của người khác nàng làm không dược.

Mộ Dung Thiên Thuỷ là người tập võ, lập tức nhận thấy vẻ khác thường của Đoạn Tiêu và hai vị hộ pháp, nàng tuỳ tiện bỏ lại một thỏi bạc, lôi kéo Nhược nhi đuổi theo bọn họ.

Thiên Thủy nói thầm trong bụng:

“Làm cái gì, chỉ lo cho bản thân, quên mất ta cùng Nhược nhi.”

Ba vị cao thủ đều theo sát bên người Thanh Thanh, đem nàng cùng Nhược nhi vứt qua một bên. Xem các nàng như không khí cũng chịu thôi, còn không thèm nhắc nhở các nàng có nguy hiểm, ba người kia thật sự rất đáng giận!

Mộ Dung Thiên Thủy vừa nói xong, một bàn tay đã để lên trên bả vai của nàng. Xuất phát là người luyện võ, có phản ứng là chuyện rất bình thường, Thiên Thủy quay đầu lại, đưa tay tung ra một chưởng. Đối phương sau khi tránh được chưởng phong của nàng cũng không có đánh lại.

“Thiên Thuỷ, ta là đại ca.”

Mộ Dung Thiên Thủy lập tức thu chiêu, trừng lớn mắt nhìn cái tên vừa đánh lén nàng:

“Đại ca?” Đúng vậy, hắn đúng là Mộ Dung Thiên Lý.

“Mộ Dung công tử?” Nhược nhi ở một bên cũng trừng lớn mắt.

Thiên Thủy chớp chớp mắt, nghi hoặc nói:

“Đại ca, huynh tại sao lại ở chỗ này?”

Mộ Dung Thiên Lý trừng mắt liếc nàng một cái:

“Ta tới đón muội. Các cô nương khác bảy ngày trước đã đi ra, muội vì sao lại chậm trễ như vậy?” Từ bảy ngày trước, đã có rất nhiều cô nương lên bờ.

“Bởi vì muội đi cùng Minh Vương điện hạ.”

Mộ Dung Thiên Thủy đắc ý dào dạt:

“Thuyền mà muội đi là thuyền chuyên dụng của Minh Vương nha. Còn có hai đại hộ pháp tự mình hộ tống.”

Kỳ thật nàng hiểu rất rõ, chẳng qua là bản thân ăn theo Thanh Thanh mà thôi, người hai đại hộ pháp hộ tống là Thanh Thanh, không phải là nàng.

Bí mật khó giữ nếu để nhiều người biết, chuyện của Thanh Thanh cùng Minh Vương sớm đã lan truyền một cách ồn ào, chỉ cần là người có lỗ tai thì đều nghe thấy hết. Hắn tự nhiên cũng nghe được tin đồn kia. Lúc mới nghe được, hắn cảm thấy bản thân tan nát cõi lòng. Thanh Thanh mà hắn yêu cư nhiên nằm trong vòng tay người khác. Trải qua vài ngày tự nhủ, hắn tạm thời đem chuyện thương tâm này quăng ra khỏi đầu.

Hắn từng nghĩ mình có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng khi nhìn thấy Thanh Thanh cùng một nam tử xa lạ ở cùng một chỗ, trái tim lần nữa lại bị xé rách. Theo như hắn phỏng đoán, nam tử xa lạ ở cùng một chỗ với Thanh Thanh chính là Minh Vương trong truyền thuyết. Mà hắc y nam nữ ở phía sau bọn họ chính là Minh Vương tả hữu hộ pháp.

“Hộ tống muội sao?” Hắn cố nén đau lòng, tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe có vẻ bình thản. Thời điểm Thanh Thanh ở cùng với hắn, nàng vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, ngay cả bàn tay của nàng đều không có đụng qua. TRong khi nàng và Minh Vương hiện giờ lại vô cùng thân thiết giống như vợ chồng. Hắn rất ghen tị, là hắn quen biết nàng trước, vì sao nàng lại không thương hắn?

“Là Thanh Thanh.” Nói dối bị vạch trần, Thiên Thủy đành phải ngoan ngoãn thừa nhận .

“Chuyện của Thanh Thanh cùng Minh Vương đã lan truyền một cách rộng rãi, ta đều biết hết.” Trong giọng nói của Mộ Dung Thiên Lý không giấu được vẻ cô đơn.

Mộ Dung Thiên Thủy cũng giống như Thanh Thanh phản ứng chậm chạp, cho đến khi nghe ra manh mối trong lời nói của Mộ Dung Thiên Lý mới nhớ tới việc đại ca của mình cũng thầm yêu Thanh Thanh. Nàng bối rối giải thích:

“Ách, đại ca a, kỳ thật...” Kỳ thật bây giờ có nói cái gì cũng đều là vô bổ.

Mộ Dung Thiên Lý miễn cưỡng cười vui:

“Không có việc gì, Vân Tĩnh đã nói cho ta biết, Thanh Thanh cho tới bây giờ vốn chưa từng thích ta. Lúc trước nàng sở dĩ nguyện ý gả cho ta, là bởi vì có nguyên nhân đặc biệt.” Về phần là nguyên nhân gì thì hắn không hề biết.

“Đúng rồi, Vân Tĩnh đâu? Huynh tới đón muội, chắc cũng có người đến đón Thanh Thanh chứ?” Chuyện Thanh Thanh không được người nhà yêu thương nàng đã biết. Cho dù đến, cũng là đến đón Giang Nam song xu.

“Đương nhiên.” Thời điểm Minh Cung đưa thiệp đến mời các vị tiểu thư danh môn khuê tú đã nói việc khi tiệc tuyển phi chấm dứt, Minh Cung chỉ tiếp không tiễn. Vì muốn bảo đảm an toàn cho nhóm mỹ nữ, trong nhà của các nàng đều đã phái người đến nơi đây tiếp đón.

“Người đâu?” Không phát hiện a.

“Nơi đó.” Mộ Dung Thiên Lý chỉa chỉa chỗ Thanh Thanh đang đứng.

***

Thanh Thanh không thể tin được Vân Tĩnh cư nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn lại đột nhiên nhảy ra. Nàng bị Đoạn Tiêu ‘kèm hai bên’, đang trong lúc bất mãn thì Vân Tĩnh đột nhiên từ đâu nhảy ra chắn trước mặt bọn họ. Ám Dạ cùng Ảnh Tử không cần phân rõ địch ta lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn Vân Tĩnh đầy cảnh giác, tùy thời chuẩn bị xuất thủ. Mà Đoạn Tiêu ôm chặt lấy Thanh Thanh, để cho nàng càng thêm gần sát vào mình.

“Người nào?” Ánh mắt Ảnh Tử lạnh như băng, giống mũi tên nhọn bắn về phía Vân Tĩnh.

Một nữ tử rất lãnh khốc, Vân Tĩnh thản nhiên liếc nàng một cái. Hắn thu hồi tầm mắt quay sang nhìn Đoạn Tiêu, khẽ cười nói:

“Nói vậy vị này là Minh Vương.” Truyền thuyết Minh Vương tuấn mỹ vô song, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Hắn cố ý không nhìn Thanh Thanh, bộ dáng vô cùng thân thiết của nàng và Minh Vương là một sự đả kích quá lớn đối với hắn. Tuy rằng hắn đã sớm hết hy vọng với Thanh Thanh, nhưng thủy chung vẫn không có dũng khí thấy nàng cùng nam nhân khác thân thân mật mật.

Đoạn Tiêu cười khách khí:

“Vân gia Đại công tử.” Đây là câu khẳng định, Đoạn Tiêu có thể khẳng định, vị thiếu niên xuất sắc trước mắt này chính là đại ca của Thanh Thanh.

“Minh Vương quả nhiên danh bất hư truyền.”

Minh Vương ôm Thanh Thanh động tác nhanh đến cơ hồ thấy không rõ, bởi vậy có thể thấy được võ công của người này sâu không lường được.

“Vân đại công tử cũng vậy.” Võ công của người này mặc dù kém hơn hắn nhưng cũng coi như là một cao thủ hiếm có trong chốn võ lâm.

Trong nháy mắt, hai nam nhân sinh ra cảm giác khâm phục lẫn nhau.

“Nói vậy vị huynh đài này chính là Ám Dạ hộ pháp.” Ánh mắt Vân Tĩnh đảo qua Ảnh Tử.

“Còn vị cô nương này hẳn là Ảnh Tử hộ pháp.”

“Vân đại công tử.” Ám Dạ cùng Ảnh Tử khẽ gật đầu, lãnh đạm đáp lễ, động tác hai người bọn họ giống nhau như đúc, không hề có chút khác biệt nào.

“Đại ca, huynh đã quên ta.” Thanh Thanh rốt cục tìm được cơ hội xen miệng vào.

Vân Tĩnh nhìn Thanh Thanh mỉm cười:

“Thanh Thanh, muội có khỏe không?”

“Ta tốt lắm.” Ly khai Vân gia, không tốt mới là lạ.

“Tiểu muội vô lễ, đã khiến Minh Vương phải gánh thêm rất nhiều phiền toái, xin Minh Vương lượng thứ.” Vân Tĩnh nói xong, ánh mắt dừng ở trên cánh tay đang ôm Thanh Thanh của Đoạn Tiêu. Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng: Nàng là muội muội của ta, ngươi đừng có ôm nàng.

Đoạn Tiêu cố ý không để tâm đến ý tứ trong câu nói của hắn, ôm càng thêm chặt.

“Thanh Thanh là thê tử của, tại sao lại nói là phiền toái? Cho dù là phiền toái, ta cũng vui vẻ chấp nhận.”

Thanh Thanh bất mãn nhếch cái miệng nhỏ nhắn, dùng sức đạp Đoạn Tiêu một cước.

“Chàng mới là người phiền toái chứ.” Vân Tứ tiểu thư nàng khi nào thì biến thành phiền toái?

“Hảo, là ta phiền toái.” Thời điểm cùng nàng nói chuyện, ngữ khí cùng thần sắc của Đoạn Tiêu bất giác hiện lên một tia dịu dàng.

Nhìn một màn này, Vân Tĩnh quả thực rất khó chịu. Nhưng hắn cố nén lại, làm bộ không nhìn thấy.

“Đại ca, huynh đến đây làm gì?” Cho tới bây giờ, nàng mới nhớ tới việc hỏi nguyên nhân tại sao hắn lại có mặt ở đây.

“Đại ca đến đón muội về nhà.” Giang Nam song xu có đủ năng lực tự bảo vệ mình, hắn sở dĩ xuất hiện ở nơi này, hoàn toàn là vì Thanh Thanh.

“Có Đoạn lang bảo hộ ta.”

Thanh Thanh có chút chần chờ, cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ của bản thân;

“Hơn nữa, ta không nghĩ sẽ về nhà.” Nàng có thể đối với những người khác trong Vân gia vô tình, nhưng không cách nào nhẫn tâm với Vân Tĩnh.

“Muội muốn đi đâu?” Vân Tĩnh ngẩn người, không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời như vậy.

“Ta sắp là thê tử của Đoạn lang, đương nhiên phải ở cùng một chỗ với chàng.” Nàng tạm thời không nghĩ sẽ cho hắn biết thân phận thực sự của nàng. Cái danh hiệu Vân tứ tiểu thư này quả thực rất chấn động, không thể nói ra dễ dàng như vậy.

“Muội là Vân gia Đại tiểu thư, tự nhiên phải xuất giá một cách đường đường chính chính, như thế nào có thể không danh không phận ở chung với hắn.”

Thanh Thanh chán ghét Vân gia, đây là điều hắn đã biết từ lâu. Vân gia thiếu nợ Thanh Thanh quá nhiều, hắn hy vọng có cơ hội bồi thường cho nàng.

“Không cần, chỉ cần chúng ta thật tâm yêu thương đối phương là tốt rồi, không cần để ý ánh mắt của thế nhân.” Thanh Thanh thái độ thực bình tĩnh.

Không thể thuyết phục Thanh Thanh, Vân Tĩnh đành phải quay sang thuyết phục Đoạn Tiêu:

“Minh Vương, Thanh Thanh là Lưu Thuỷ sơn trang Đại tiểu thư, ngài đã có lòng muốn lấy muội ấy, tự nhiên sẽ lấy một cách đường đường chính chính, có phải hay không?”

Nghe nói Minh Vương là một nam nhân kiêu ngạo, nhưng nếu hắn thật sự yêu thương Thanh Thanh thì chắc sẽ không để cho nàng chịu bất cứ sự ủy khuất nào.

“Đây là chuyện đương nhiên.”

“Một khi đã như vậy, xin Minh Vương cứ theo nghi lễ truyền thống mà làm.” Muốn tay không bắt cóc muội muội của hắn? Nằm mơ!

“Cần gì phiền phức như vậy? Cứ trực tiếp nói với bên ngoài là ta đã chết.”

Nàng ước ao mình không có quan hệ gì với Vân gia. Thực ra nàng vốn không phải Vân đại tiểu thư chân chính, tự nhiên cùng Vân gia nảy sinh quan hệ, điều đầu tiên Thanh Thanh nghĩ đến chính là hai chữ phiền toái.

“Người mà ta lấy là Thanh Thanh, tất cả đều theo ý của nàng mà làm .” Hắn còn lâu mới làm theo ý Vân Tĩnh.

Minh Vương và Thanh Thanh giống nhau ở một điểm là rất khó chơi. Hắn còn tưởng rằng Minh Vương có phong độ của một bậc chính nhân quân tử, ai mà biết hắn cũng xấu xa như vậy!

Vân Tĩnh bất đắc dĩ:

“Thanh Thanh, cho dù muội nguyện ý theo không hắn như vậy thì ít ra cũng nên dẫn hắn về nhà bái kiến cha mẹ chứ?”

“Thanh Thanh không phải nữ tử tùy tiện, cho dù Minh Vương ngài không để ý thanh danh của bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho nàng.” Giọng nói của Mộ Dung Thiên Lý đột ngột chen vào giữa bọn họ.

“Mộ Dung đại ca?” Thanh Thanh kinh ngạc, xúc động đến mức suýt nữa thì té xỉu. Xong rồi, lần này thì xong rồi, tình địch gặp mặt. Ba nam nhân cùng yêu nàng đã đến đông đủ, kế tiếp chắc chắn sẽ có trò hay để xem.

“Không biết Mộ Dung bảo chủ cùng Thanh Thanh có quan hệ gì?” Nam nhân này đối hắn thực không có thiện ý, nếu hắn đoán không nhầm, tên này hẳn là tình địch.

“Bằng hữu.” Mộ Dung Thiên Lý thản nhiên liếc mắt nhìn Thanh Thanh một cái.

“A, chính là bằng hữu.” Đoạn Tiêu cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Chính là’.

“Làm sao?” Mộ Dung Thiên Lý nhìn Đoạn Tiêu với vẻ khiêu khích.

Hắn thừa nhận Minh Vương trong truyền thuyết thực sự rất xuất sắc, nam nhân như vậy quả xứng đôi với Thanh Thanh. Nhưng hắn chính là không cam lòng a, hắn vất vả lắm mới tìm được người mà mình thực lòng yêu thương, chẳng nhẽ cho qua chuyện dễ dàng như vậy sao.

“Bằng hữu của Thanh Thanh tự nhiên cũng là bằng hữu của ta.” Đoạn Tiêu duy trì bộ dạng tao nhã, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Dung Thiên Lý không ngừng biến đổi. Ánh mắt hai người ở trong không khí toé ra những tia lửa điện. Một người thần sắc bình thường, ánh mắt dịu dàng cùng đôi môi hơi mỉm cười. Một người sắc mặt khó coi, trong ánh mắt mang theo sát khí nồng đậm. Trải qua giao chiến, công lực của Mộ Dung Thiên Lý rõ ràng không đủ, khí thế cũng mất đi, bại trận một cách thảm hại.

Tình địch gặp mặt mắt sẽ toé lửa, những lời này cho đến tận bây giờ bọn họ mới có thể được kiểm chứng. Nếu không phải hiện tại không thích hợp, hai người họ rất khả năng sẽ xông vào đánh nhau.

Mắt thấy hai người tùy lúc có khả năng đánh nhau, Thanh Thanh lên tiếng phá tan bầu không khí u ám này:

“Nơi này là đường cái, đừng có mắt to trừng mắt nhỏ.”

Đoạn Tiêu cười cười, dịu dàng nói với Thanh Thanh:

“Nàng mệt không? Tìm một chỗ nghỉ ngơi.” Hắn dịu dàng là vậy nhưng ở trong mắt những người khác lại thập phần chói mắt.

“Mệt a.” Thanh Thanh thành thực gật đầu.

“Đi thôi.” Đoạn Tiêu ôm chặt thắt lưng của nàng, chính thức tuyên cáo quyền sở hữu.

Thanh Thanh đương nhiên biết ý tứ của Đoạn Tiêu, rất phối hợp ôm lấy bờ vai của hắn, tựa vào trên người hắn.

Mộ Dung Thiên Lý tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cố nén lửa giận trong lòng.

Vân Tĩnh đồng tình liếc hắn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhìn Thanh Thanh cùng Minh Vương ở chung một chỗ, Mộ Dung Thiên Lý làm sao chấp nhận được? Còn hắn, chỉ cần Thanh Thanh hạnh phúc, hắn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Yêu một người, cũng không nhất định phải có được người đó. (quá cao thượng)

Làm cho nàng hạnh phúc, yên lặng đi theo bảo vệ nàng, đó cũng là một cách để yêu. Mộ Dung Thiên Lý rõ ràng chưa hề từ bỏ ý định với Thanh Thanh, từ đầu tới cuối dùng bộ mặt không mấy hòa nhã đối diện với Đoạn Tiêu. So với Mộ Dung, Vân Tĩnh phong độ có vẻ tốt hơn nhiều. Hắn vẫn cùng Đoạn Tiêu đàm luận vui vẻ, giống như đang nói chuyện với bằng hữu. Hai người bọn họ chỉ biết nói chuyện riêng, đã đem Thanh Thanh ném qua một bên. Duyên phận là thực là kỳ diệu, bọn họ thuộc loại người rất có duyên với nhau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx