sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tuyệt thế mị phu nhân (Quyển 2) - Chương 21 phần 1

Chương 21: Tình nồng mật ý .

Thanh Thanh từng nghĩ sau khi bọn họ có quan hệ thân mật, Đoạn Tiêu nhất định sẽ có chuyện muốn hỏi nàng. Thậm chí có khả năng đánh nàng một tát, sau đó đoạn tuyệt quan hệ, từ nay về sau nếu còn gặp mặt thì xin nàng thỉnh nàng đừng nói đã từng quen biết hắn. Trên thực tế, nàng dường như đã suy nghĩ quá nhiều.

Khi mở mắt ra, điều đầu tiên Thanh Thanh nhìn thấy chính là một bộ ngực trần trụi, nàng mơ mơ màng màng lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nàng chỉ dám mở một con mắt để nhìn, giống như một tên trộm vụng trộm xem xét. Nàng sợ mình sẽ nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ hoặc chất vấn của hắn, cho nên chỉ dám lén lút ngắm nhìn.

Hắn còn chưa tỉnh lại, có phải nam nhân sau khi làm xong cái loại chuyện này đều mệt chết hay không? Cho nên hắn còn đang ngủ? Nàng nhớ rõ thời điểm khi còn ở Minh Cung, hắn luôn luôn dậy rất sớm.

Thanh Thanh cử động thân mình, phát hiện cả người đều bị hắn ôm vào trong lòng,một tay hắn đang đặt ở trên lưng của nàng, tay kia thì đặt ở trên vai. Nàng vừa động thân mình, bàn tay to đặt ở trên vai liền trượt xuống trên ngực, chính là ở trên bộ ngực sữa trần trụi của nàng.

Thanh Thanh hít phải một ngụm khí lạnh, không biết nên làm sao bây giờ. Nàng muốn đem bàn tay hắn lấy ra nhưng lại sợ mình sẽ đánh thức hắn, nhưng nếu để mặc bàn tay hắn tiếp tục đặt ở cái vị trí ám muội kia thì cảngười nàng cũng sẽ không thoải mái.

Nàng cuối cùng cũng bỏ tay hắn ra, lặng lẽ ngồi dậy. Thanh Thanh ngồi ở trên giường, dụi dụi đôi mắt, mở miệng ngáp một cái, giống như một con mèo lười, khuôn mặt  nhỏ nhắn đỏ bừng có một vẻ đáng yêu không thể nói ra lời. (Sở Sở : Cái này chỉ áp dụng cho nửa bên mặt thôi)

Ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng lướt qua gương mặt tuấn mỹ của Đoạn Tiêu, Thanh Thanh than nhẹ một tiếng:

“Đoạn lang, chàng rất đẹp trai nha, đẹp giống như yêu tinh, trước kia người ta còn hoài nghi chàng là hồ ly tinh.”

Tay nhỏ bé chậm rãi lướt đến lồng ngực rắn chắc của hắn, thì thào nói nhỏ:

“Lần đầu tiên gặp được chàng là lúc chàng đang tắm rửa, khi ấy thiếp sợ hãi muốn chết, nhưng là... Không thể phủ nhận dáng người chàng thật tốt. Sau này....khi chúng ta ở trong căn phòng nhỏ trên núi, thời điểm chàng ôm thiếp ngủ, thiếp tự nhiên lại suy nghĩ miên man, nhớ tới bộ dáng khi chàng... Không có mặc quần áo. Mắc cỡ chết người, nếu như chàng biết được nhất định sẽ chê cười thiếp. Hoá ra lồng ngực của nam nhân cứng rắn nhưvậy, thiếp hiện tại mới biết được, thiếp rất ngốc a.”

Thình lình, bàn tay nhỏ bé của nàng bị bắt lấy, tiếp theo truyền đến tiếng cười tà ác của Đoạn Tiêu:

“Mới sáng sớm đã muốn khiêu khích ta?”

Giọng nói của hắn hơi khàn khàn nhưng lại có ma lực khác thường, làm cho Thanh Thanh không tự chủ được mà đỏ mặt.

Thanh Thanh thu tay lại, khuôn mặt đỏ bừng. “Thiếp không có.”

“Còn nói không có? Nàng đang sờ cái gì?” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Thanh Thanh qua, cũng vô cùng thân thiết ôm lấy lưng của nàng.

“Ách...” Thanh Thanh mắc cỡ chết đi được:

“Thiếp chỉ là muốn sờ xem nam nhân cùng nữ nhân có cái gì khác nhau thôi!” Lý do rất ngốc nha.

Đoạn Tiêu trầm thấp cười, nói với vẻ trêu chọc:

“Ta còn tưởng nàng cảm thấy dáng người ta tốt lắm cho nên muốn sờ thử xem.”

“Không có, dáng người của chàng làm gì tốt hơn người ta!” Về phương diện này nam nữ căn bản không có biện pháp để so sánh với nhau.

“A, nói như vậy là nàng thật sự muốn nhìn xem nam nữ có gì khác biệt?” Trong giọng nói của hắn mang theo sự trêu chọc tà ác.

“Đương nhiên.” Khuôn mặt sớm đã đỏ bừng, Thanh Thanh vẫn như cũ trả lời đương nhiên.

“Đêm qua nàng đã biết, không phải sao? Hay là nàng muốn thử lại một lần.” Hắn cố ý nói một cách ám muội.

Thanh Thanh mặt như có lửa đốt, đỏ đến mức sắp bốc cháy đến nơi.

“Chán ghét.”

“Nàng không muốn?” Đoạn Tiêu vươn tay ôm lấy eo của nàng, làm cho nàng ngã lên trên ngực hắn.

“A.” Động tác thình lình xảy ra khiến cho Thanh Thanh hoảng sợ tới mức kinh hô một tiếng, chờ khi nàng kịp phản ứng lại thì đã kề sát vào trong lồng ngực của hắn. Nàng nhanh chóng cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào Đoạn Tiêu.

Phản ứng ngượng ngùng của Thanh Thanh làm cho Đoạn Tiêu nhịn không được cười ra tiếng, tay hắn xoa xoa tấm lưng mềm mại của nàng, thấp giọng hỏi:

“Ta có làm đau nàng không?” Hắn cũng không muốn nha đầu kia lại cùng người khác nói hắn thô lỗ. (vậy lúc trước đại ca nghe hết chuyện tỷ tỷ nói với Thiên Thuỷ rồi sao?)

“Không có.” Thanh Thanh đỏ mặt lắc đầu, vẻ mặt thực sự rất không được tự nhiên.

“Vậy sao nàng còn cắn ta? Thật sự là con mèo hoang nhỏ.”

Trên vai trần lộ ra ngoài chăn quả thực có hai dấu răng nhợt nhạt, một cái còn dính vết máu, chình là dấu ấn còn lại của vết cắn vào buổi tối hôm qua. Còn cái kia chỉ còn lại một vết mờ mờ, là dấu ấn của lần trước.

“Người ta sợ mà.” Thanh Thanh còn chưa kịp hiểu hắn đang nói cái gì.

“Lần trước đau, lần này sợ hãi, lần sau nàng rất kích động có phải hay không cũng muốn cắn ta?” Chẳng lẽ mỗi lần cùng nàng ‘Làm việc’ đều phải bị cắn một miếng? Nếu thật sự là như vậy, sớm hay muộn hắn cũng bị cắn toàn thân. (ôi bộ não đen tối của em đang làm việc)

Thanh Thanh hờn dỗi:

“Rõ ràng rất đau, hiện tại nhớ tới khiến thiếp vẫn còn sợ hãi. Lúc ấy thiếp còn nghĩ nếu biết sẽ đau như vậy, có đánh chết thì thiếp cũng không cho chàng chiếm tiện nghi của người ta!” Sau khi uống say còn cảm thấy đau đớn, có thể thấy được cảm giác kia có bao nhiêu mãnh liệt.

“Ngoan, ta cam đoan về sau sẽ không đau.” Bàn tay của Đoạn Tiêu để ở trên lưng nàng ôn nhu chạy loạn. Thanh Thanh cảm thấy bản thân giống như một con mèo nhỏ nhận được sự sủng ái của chủ nhân, hay giống như con chó nhỏ.

“Ai tin chàng.” Thanh Thanh liếc hắn một cá:

“Nếu lần sau còn uống say, chàng dám cam đoan chính mình sẽ không giống như lần trước?” Hoá ra lần đầu tiên của bọn họ là do hắn trong lúc uống rượu say mà chiếm lấy tiện nghi của nàng.

Đoạn Tiêu nhếch miệng:

“Sau khi uống say ta có thể không thừa nhận.”

Thanh Thanh lập tức không nể mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:

“Chàng dám.” Thanh Thanh không hề phòng bị từng bước từng bước rơi vào cạm bẫy của Đoạn Tiêu.

Vô tình chạm đến bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, Đoạn Tiêu đem tay nàng nhét vào trong chăn.

“Cẩn thận cảm lạnh.”

“Thiếp không yếu đuối như vậy.” Thanh Thanh bên ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào và mừng rõ như điên. Kích tình qua đi, được nam nhân âu yếm yêu chiều, đây là chuyện đẹp nhất trên đời.

“Vết thương trên mặt nàng tại sao lại có?”

“Còn không phải là chàng hại sao, ai cho cái đồ chết tiệt như chàng sau khi chiếm hết tiện nghi của người ta còn ôm một nữ nhân khác. Nếu như chàng giống như bây giờ sau khi bắt nạt xong đối với thiếp dịu dàng như vậy, thiếp sẽ không rời đi, cũng sẽ không đem gương mặt biến thành như vậy.”

Ngữ khí lên án của Thanh Thanh làm cho Đoạn Tiêu cảm thấy chính mình giống như một tên phụ bạc. Sau khi hắn chiếm tiện nghi của nàng lại đi ôm một nữ nhân khác? Còn không dịu dàng với nàng? Hại nàng thương tâm rời đi? Hắn đối xử với nữ nhân lúc nào cũng thực ôn nhu, sao tự nhiên lại vô duyên vô cớ bắt nạt nàng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Giong nói của Đoạn Tiêu lạnh lẽo, mang theo vài phần thô bạo làm người ta hít thở không thông:

“Ai làm nàng bị thương?”

“Cũng không sao, nhờ Tam tỷ giải độc là được rồi.” Nàng mơ màng trả lời, nàng buồn ngủ.

Hắn nhìn Thanh Thanh chăm chú, thần sắc phức tạp:

“Thanh Thanh, nàng oán ta không?”

“Thiếp vì cái gì muốn oán chàng?”

“Bởi vì ta đã quên nàng.”

“A?” Trong đầu Thanh Thanh ầm vang một chút, trời ạ, vừa rồi đã nói cái gì? Nàng thật sự là kẻ ngu ngốc nhất trong thế giới này.Vừa mới rời giường, tính cảnh giác đã trở nên kém cỏi như vậy, Đoạn Tiêu cư nhiên lợi dụng điểm này, thừa dịp nàng mơ màng mà nhảy vào khai thác.

Đoạn Tiêu vì sao lại cùng nàng nói đến chuyện trước kia, là vì khôi phục trí nhớ, hay là.... đã biết cái gì?

Thanh Thanh ngồi thẳng dậy lấp liếm:

“Thiếp cái gì cũng chưa nói qua, thiếp còn đang ngủ, những lời này không thể coi là thật, là đang nói mơ.” Đây chính là điển hình của việc giấu đầu lòi đuôi.

Đoạn Tiêu kéo người nàng gần sát lại, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng chăm chú:

“Thanh Thanh, những chuyện đó đã từng xảy ra, có phải hay không?”

Thực không khéo, hắn nghe được nàng cùng Mộ Dung Thiên Thủy nói chuyện. Khi nghe được nàng nói mình không phải hoàn bích, hắn thật sự thực đã tức giận. Lúc nghe thấy Mộ Dung Thiên Thủy đưa ra chủ ý muốn lừa gạt hắn, hắn đã muốn phát cuồng. Cho đến lúc nghe được Thanh Thanh nói đến việc bọn họ từng có quan hệ da thịt, hắn ngoài vui sướng còn có một cảm giác đau lòng.

Thanh Thanh quay mặt, cắn môi, nước mắt vòng quanh:

“Đừng hỏi, không phải tất cả đều đã trôi qua sao?” Nếu hắn biết mọi việc, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào? Nàng không dám nghĩ đến, cũng không muốn suy nghĩ, nàng thầm nghĩ sẽ tận hưởng những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi này. Nói nàng ích kỷ cũng tốt, vô sỉ cũng được, nàng vĩnh viễn muốn cùng hắn ở chung một chỗ.

“Ta không hỏi.” Đoạn Tiêu thương tiếc ôm lấy thân hình mảnh mai của Thanh Thanh.

“Đừng khóc, ta không hỏi nữa.” Hắn lại làm cho nàng khóc.

Thanh Thanh không muốn nói, hắn biết. Nếu nàng muốn nói, ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng sẽ nói ra tất cả. Nếu nàng không muốn, hắn sẽ không bắt buộc nàng.

Chẳng lẽ hắn từng làm chuyện gì khiến cho nàng thương tâm, cho nên nàng không muốn nhắc tới? Có lẽ là vậy đi.

Đôi mắt Thanh Thanh rưng rưng, nhìn Đoạn Tiêu cầu xin:

“Đoạn lang, đáp ứng thiếp, đừng nghĩ tới những chuyện đó, được không?”

“Ngoan.” Đoạn Tiêu đem nàng ôm vào trong lòng, liếm đi nước mắt còn đang đọng lại trên khóe mắt của nàng.

“Nước mắt của nàng làm cho ta đau lòng.”

Thanh Thanh đem đôi tay nhỏ bé đặt lên cổ hắn, bất lực ôm lấy hắn.

“Đừng nghĩ tới.”

“Được.” Đối mặt với đôi mắt mọng nước của nàng, hắn không thể nói ‘Không’.

Nước mắt của nàng làm cho hắn tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống.

“Đoạn lang, ta rất yêu chàng nha.” Thanh Thanh vừa lòng ở trên người hắn cọ cọ. Sống hai mươi mốt năm, nàng lần đầu tiên biết được tư vị được sủng ái.

Người trong Vô Tranh sơn trang quan tâm nàng nhưng sẽ không chiều chuộng nàng như thế này. Ở trong mắt bọn họ, nàng là một nữ hài tử đã trưởng thành. Bọn họ cảm thấy, đối đãi một nữ tử thành thục, không cần thiết phải dùng phương thức như đối xử với tiểu hài tử.

Ở rất nhiều thời điểm, biểu hiện của nàng quả thật rất thành thục. Với khí chất của nàng rất khó khiến cho người ta đối đãi với nàng như một tiểu cô nương. Giống như lúc nàng ở trên nóc nhà thổi tiêu. Vẻ mặt cùng ngữ khí của nàng rõ ràng là của một nữ tử đã trải qua nhiều sự tang thương.

Đương nhiên, nàng cũng có thời điểm rất ngây thơ. Vẻ ngây thơ của nàng còn mang theo vài phần cuồng ngạo, làm cho người ta không thể sinh ra ý muốn che chở cho nàng. Lúc đối mặt với Đoạn Tiêu, nàng không tự chủ được mà làm nũng, đã hiển lộ vẻ yếu ớt mà một nữ nhân nên có. Từ lúc cải trang làm nam nhân, nàng không tự chủ được mà làm ra bộ dáng nũng nịu. Bắt đầu từ ngày gặp được Đoạn Tiêu, hắn đã che chở cho nàng. Hắn coi nàng như sinh mệnh của mình. Nàng biết, chính mình đã không muốn rời xa hắn. Hắn cho nàng hạnh phúc, chính là không biết hạnh phúc này sẽ được bao lâu. Là vĩnh viễn sao? Hy vọng là thế.

“Ta cũng yêu nàng, cho nên.... Ta muốn hảo hảo yêu nàng.” Một nụ hôn nóng bỏng cũng theo đó mà đến.

Ánh mắt nóng rực của hắn làm cho nàng bối rối, đỏ bừng mặt:

“Đoạn lang, nên dậy thôi.” Lúc này đã không còn sớm, nếu không rời giường sẽ bị chê cười.

“Ta đói bụng.” Trong ánh mắt hắn mang theo dục vọng.

Thanh Thanh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi:

“Kia... Đứng lên ăn chút gì đi.”

“Ta ăn nàng trước.” Thứ hắn thực sự muốn ăn là nàng.

“Thiếp cũng không phải thực vật, ăn không đủ no.” Ý tứ của Đoạn Tiêu nàng sao lại không rõ, bất quá nàng muốn giả ngu, hy vọng có thể tránh được một kiếp.

“Với ta mà nói, nàng đúng là như vậy.”

“Người ta mới không phải.”

“Ta chứng minh cho nàng xem.”

“Ngô.... Thiếp xấu như vậy, chàng thực sự có hứng thú sao?”

“Thanh Thanh, đừng hoài nghi ‘Năng lực’ của ta.”

“Thiếp không có hoài nghi năng lực của chàng, chính là hoài nghi chàng có đoạn tụ hay không.” Thanh Thanh nói không suy nghĩ

“Nàng... Ta sẽ chứng minh ta thích nữ nhân, dùng thời gian cả đời để chứng minh.”

Kỳ thực cũng không có gì để tưởng tượng, kết quả tự nhiên sẽ là Thanh Thanh bị ăn ngay cả xương cốt đều không còn, nội dung cụ thể có quá đen tối cho nên.....lược bỏ. Lúc Thanh Thanh cùng Đoạn Tiêu đi ra, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người bọn họ.

Thanh Thanh không được tự nhiên kéo kéo quần áo, cố gắng không để cho người ta nhìn ra manh mối. Trên cổ nàng hẳn là không nhìn ra cái gì? Dấu hôn màu xanh tím đã muốn bị nàng dùng phấn che khuất, nhìn đến cũng chỉ là một lớp phấn trắng thật dày mà thôi.

Có lẽ do có tật giật mình nên lúc đối diện với ánh mắt của mọi người, Thanh Thanh tự nhiên mặt đỏ, còn có chút chột dạ. mặt của nàng có khăn lụa che khuất, đương nhiên nhìn không tới, nhưng là... ánh mắt chột dạ kia của nàng đã bị mọi người nhìn thấy một cách rất rõ ràng. Nàng cùng Đoạn Tiêu làm chuyện tốt mọi người trong lòng đều hiểu rõ.

Tâm tình Mộ Dung Thiên Lý rất khó chịu, thậm chí không có dũng khí nhìn bọn họ.

Đêm qua hắn tận mắt nhìn thấy Đoạn Tiêu vào phòng Thanh Thanh, lúc sau đèn trong phòng vụt tắt. Hắn ngơ ngác đứng ở cửa hơn nửa canh giờ, có rất nhiều thời điểm, hắn muốn đẩy cửa ra, nhảy vào quấy rối bọn họ. Ngẩn ngơ cả nửa canh giờ, hắn vẫn là buông tha. Hắn biết, lần này hắn hoàn toàn không còn cơ hội.

Vân Tĩnh ở trong lòng cười khổ, Tâm nhi của hắn rốt cuộc đã không còn thuộc về hắn. Trái tim không dành cho hắn, người cũng không phải của hắn, hắn chỉ có thể làm đại ca của nàng.

Thiên Thủy lôi kéo Thanh Thanh ngồi ở bên người, đem chiếc đũa nhét vào trong tay nàng.

“Ngồi đi.”

Thiên Thủy không ngu ngốc, nàng tự nhiên hiểu được đêm qua phát sinh cái gì. Vì không muốn để Thanh Thanh cảm thấy xấu hổ, nàng chỉ cần phân tán sự chú ý của nàng ta, cũng thuận tiện phân tán sự chú ý của mọi người.

“A.” Thanh Thanh kêu lên một tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Im lặng, bất cứ ai cũng không nói lời nào, lặng lẽ vùi đầu ăn cơm. Ngay cả người luôn nói nhiều như Mộ Dung Thiên Thủy cũng hiểu được mình phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Bữa điểm tâm này, ăn thập phần lặng lẽ.

Cơm nước xong xuôi, mọi người đều đứng dậy rời đi. Vân Tĩnh vẫn im lặng chờ Thanh Thanh, thời điểm nàng phải rời đi, hắn đột nhiên lên tiếng “Thanh Thanh, nương rất nhớ muội, muội trở về đi.” Hắn gần như cầu xin nàng.

“Chuyện này...” Thanh Thanh thực khó xử, nàng thật sự không muốn trở lại nơi đó.

Thanh Thanh đang khó xử, Ảnh Tử đã muốn đứng ra xen mồm:

“Vương, Thanh Thanh cô nương, Vân công tử nói rất có lý. Thanh Thanh cô nương thủy chung là Vân gia đại tiểu thư, theo Vương một cách không minh bạch chỉ sẽ khiến người ta đàm tiếu, nếu Vương thục sự yêu Thanh Thanh cô nương thì nên suy nghĩ cho nàng.”

Sau khi đến Vân gia, nàng cần phải đi tìm Vân phu nhân nói chuyện. Chuyện của Vương cùng Thanh Thanh cô nương không còn là chuyện của ngày một ngày hai, còn tiếp tục như vậy, đến đứa nhỏ cũng sẽ sinh ra mất.

Nếu lời nói này là do người ngoài nói ra, Đoạn Tiêu căn bản sẽ không thèm để ý, nhưng đây lại là do Ảnh Tử đã theo hắn nhiều năm nói ra, hắn tự nhiên sẽ suy nghĩ. Cẩn thận ngẫm lại, điều nàng nói không phải là không có lý. Có lẽ Thanh Thanh không cần thanh danh, nhưng hắn vẫn như cũ muốn bảo hộ cho nàng. Cho dù là bất cứ khi nào, hắn cũng không cho phép nàng bị thương tổn.

“Ta không cần.” Thanh Thanh cuồng ngạo vênh mặt lên. Thanh danh của Vân tứ tiểu thư nàng đã bị hạ thấp đến mức cực điểm, nàng không cần. Lời đồn đãi trên giang hồ vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, hơn nữa tám chín phần mười là giả, là do bịa đặt ra, cho nên mới nói giang hồ đồn đãi không thể tin. Nếu đã như thế, nàng chẳng cần để ý xem thế nhân đánh giá nàng như thế nào.

“Ta để ý.” Đoạn Tiêu dịu dàng nhìn nàng:

“Thanh Thanh, ta không hy vọng nàng chịu một chút tổn thương nào.”

Hắn ôn nhu, làm cho nàng vô lực chống đỡ, nhún nhún vai đồng ý:

“Tùy tiện.”

***

Đoạn Tiêu quả thực mang theo Thanh Thanh về Lưu Thuỷ sơn trang.

Đối với quan hệ của bọn họ, trong lòng mọi người đều đã biết rõ ràng. Nếu đã biết thì cần gì phải làm ra vẻ? Đoạn Tiêu không chút xấu hổ, mặt dày mày dạn cùng Thanh Thanh ở chung một phòng. Hắn làm như vậy là có ý muốn thị uy với Mộ Dung Thiên Lý, Thanh Thanh là nữ nhân của hắn, kẻ kia đừng nghĩ tới việc đem nàng nhúng chàm.

Mộ Dung Thiên Lý không hờn giận, nhưng không có lập trường để nói chuyện. Hắn cùng Thanh Thanh một chút quan hệ đều không có, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là bằng hữu.

Vân Tĩnh muốn nói, lại không biết mở miệng như thế nào. Tuy rằng hắn là ca ca của Thanh Thanh nhưng dù sao cũng là nam nhi, trong việc nam nữ hắn không nên nhiều lời, chỉ có thể cầu ông trời phù hộ Thanh Thanh sắp tới đừng mang thai, để cho muội tử chưa lấy chồng mang thai, hắn không biết nên ăn nói như thế nào với mẫu thân. Ở Vân gia, nương thật lòng quan tâm đến Thanh Thanh.

Đoạn Tiêu cùng Thanh Thanh tự nhiên là hàng đêm xuân sắc, trừ bỏ việc chịu đựng ánh mắt ám muội của mọi người, ngày nào của nàng cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Có Vân Tĩnh che chở, có Đoạn Tiêu cưng chiều, lại thêm Nhược nhi ân cần hầu hạ, những ngày này so với thần tiên còn tiêu dao hơn.

“Muốn tránh thai hay không?” Kích tình qua đi, nàng nằm ở trong lòng Đoạn Tiêu trưng cầu ý kiến.

Trả lời cho nàng là một cái hôn nóng bỏng, Đoạn Tiêu hung hăng hôn nàng. Sau khi buông nàng ra, hắn hờn giận trừng mắt nhìn nàng:

“Nàng không muốn sinh hài tử cho ta?”

Hắn muốn có một gia đình, có hài tử thuộc về bọn họ. Trải qua hai mươi tám năm, hắn chưa bao giờ có loại ý tưởng này. Cho đến khi gặp được Thanh Thanh, hắn bắt đầu hy vọng có một gia đình.

“Không phải.” Thanh Thanh chu mỏ:

“Thiếp không nghĩ sẽ mang thai nhanh như vậy.” Nàng mới hai mươi mốt tuổi, chưa nghĩ đến việc sinh hài tử. Căn cứ vào lý luận y học, nữ nhân sinh con quá sớm sẽ không tốt cho thân thể.

“Vì cái gì?” Cô gái nhỏ này hình như lại cáu kỉnh.

“Người ta sợ?” Thanh Thanh cắn môi:

“Sinh con đau lắm, hơn nữa phụ nữ có thai tính tình sẽ táo bạo, tóm lại có rất nhiều phiền toái.” Đến lúc đó hắn có thể thấy nàng rất phiền toái hay không?

Nghe xong lý do của nàng, Đoạn Tiêu rõ ràng thở dài nhẹ nhõm.

“Ta vẫn sẽ ở bên cạnh nàng, cho dù tính tình của nàng táo bạo, ta cũng sẽ bao dung nàng. Đừng sợ, được không?” Loại lý do này... Thật sự ngốc nghếch.

“Không cần.” Thanh Thanh ngoài miệng thì phủ quyết, kỳ thật đã quyết định sinh hài tử. Nàng cũng không phải thật sự sợ sinh con, mà là muốn thử xem tâm ý của Đoạn Tiêu.

“Nàng không phải vẫn rất muốn có một gia đình của riêng mình hay sao? Không có hài tử, làm sao có thể gọi là gia đình?” Hắn quả thật rất muốn bọn họ có hai đứa nhỏ.

Thanh Thanh tự nói với mình:

“Cố mà làm.” Sinh mấy đứa ra chơi đùa cũng không tệ lắm.

Hắn trìu mến ôm Thanh Thanh.

“Chúng ta sinh một con trai, một con gái. Con gái gọi Đoạn Đóa Đóa, con trai là gọi Đoạn Vô Ngân.”

Thanh Thanh vuốt mái tóc đen:

“Nếu luôn sinh giống nhau thì làm sao bây giờ?”

“Thì sinh tiếp không phải được rồi sao?” Hắn phi thường vui vẻ nếu nàng sinh thêm vài đứa.

“Chàng nghĩ thiếp là heo sao?” Nàng vừa tức vừa buồn cười.

“Chính nàng nói, vừa muốn con trai lại vừa thích con gái? Đã quên rồi sao?”

“Được thôi, sinh được thì sinh.” Thanh Thanh làm ra vẻ thở dài:

“Ai kêu chàng không sinh được.” Hắn không sinh được, nàng đành phải cố mà làm. Sinh con vì sao luôn là nữ nhân? Tại sao nữ nhân luôn phải chịu khổ? Không công bằng!

“...” Hắn là nam, làm thế nào sinh con đây!

Thanh Thanh đem thân mình dựa vào người Đoạn Tiêu, không đầu không đuôi nói ra một câu:

“Mộ Dung Thiên Lý thích thiếp.” Có một số việc, sớm hay muộn cũng phải nói thẳng.

“Ta biết.” Đoạn Tiêu bình tĩnh trả lời, hiển nhiên không đem Mộ Dung Thiên Lý để vào trong mắt. Trải qua mấy ngày này, hắn tin tưởng Mộ Dung Thiên Lý đã hoàn toàn hết hy vọng.

“Chàng không ăn giấm?” Thanh Thanh có chút giật mình.

“Ta vì sao phải ăn dấm chua?” Thanh Thanh vốn không coi trọng Mộ Dung Thiên Lý, hắn không cần tốn sức để ghen. Hơn nữa mỗi ngày hắn và Thanh Thanh đều ở cùng nhau, giống hệt như một đôi vợ chồng, nên ghen tị thì phải là Mộ Dung Thiên Lý mới phải.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx