sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thiếu niên ca - chương 02c

Vưu Trường Vãng đứng trên bệ đá phía Đông, ngắm nhìn tác phẩm do chính tay mình tạo nên. Hơn bốn mươi năm trước điện Thần bị liên quân đánh cho tàn phế, buộc phải tháo chạy vào chốn hoang vu. Đó là quãng thời gian đen tối nhất với bọn họ. Cao thủ của điện Thần khi đó không còn tới hai phần. Đám Thần Sứ chết gần hết còn Thần Nô thì lại chưa đủ sức mạnh. Thế nhưng kế hoạch Ngũ Hành không thể dừng lại, nếu không điện Thần sẽ thật sự đối mặt với cảnh diệt vong. Dù có tổn thất bao nhiêu đi chăng nữa, dù có hy sinh tất cả mọi thứ đã gầy dựng lên, bọn họ vẫn phải tiếp tục con đường của mình. Thân là một trong những điện chủ cuối cùng còn tồn tại, Trường Vãng đã phải tự mình bôn ba thực hiện hành động Ngũ Hành. Để bắt được con dị thú Long Quy y đã phải phục kích suốt tám tháng trời ở một hòn đảo hoang không một bóng người. Để truy tìm tung tích bộ tộc người cá đang ẩn cư, trên tay y đã nhuốm máu ba mươi bảy làng chài ven biển. Để khuất nhục được Hỏa Thần, y mất sáu năm mua chuộc, phân hóa và tiêu diệt sạch một đám người trung nghĩa của Ly Hỏa Mê Quật. Để chuẩn bị cho hành thứ tư đưa vào trận, y lại mất thêm bốn năm lăn lộn ở Vân Hoang nữa. Số người điện Thần chết ở Vân Hoang khi đó đạt tới con số kinh người, cơ hồ có thể so sánh với trận chiến diệt môn năm đó. Nếu không nhờ giây phút cuối cùng mượn được sức mạnh của thần linh, chỉ sợ y cũng đã phơi xác trên đỉnh Nhật Quang cùng với đối thủ của mình rồi. Thần tích sắp trở lại, Trường Vãng vui sướng nghĩ thầm. Chỉ cần trận cổ này vận chuyển, thì thần linh sẽ quay về lục địa Thang Lâm. Đến lúc đó, cái gì vương triều, cái gì cao thủ, cái gì quân hầu, cái gì Ngũ Điệu Thần Sư, tất thảy sẽ phải quỳ gối trước điện Thần. Bọn cao thủ vũ lâm dám mạo xưng một chữ thần ấy, sẽ run rẩy đến mức nào khi đối diện với sức mạnh thật sự đến từ thần linh. Ý nghĩ này khiến cho thân hình y hơi run rẩy, thậm chí bàn tay trái đúc từ sắt cũng không kềm được mà phát ra tiếng lách cách.

Võ Trường Lâm đứng phía sau Trường Vãng, hơi ngạc nhiên khi thấy hành động thất thố của vị điện chủ vốn thường thâm trầm bình tĩnh. Là trưởng tràng bên cạnh điện chủ lâu nhất, không có ai rõ hơn gã về vũ công và tâm kế của Vưu Trường Vãng. Nói họ Vưu là người mạnh nhất thế Nhân hiện thời cũng không phải quá đáng. Vưu Trường Vãng lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Y ngước lên nhìn ánh chiều tà đang phủ dần xuống đỉnh núi Khâu Vại. Hơi núi lạnh cắt da cắt thịt đã bắt đầu tỏa ra ngùn ngụt. Chỉ vài khoảnh khắc nữa thôi thì trời sẽ sụp tối, nhanh đến mức người ta chẳng kịp nhận ra. Y ngoảnh lại, ra hiệu với Trường Tâm. Gã trưởng tràng hội ý, nhún chân vọt lên lơ lửng giữa không trung. Trên đỉnh tháp đá có một tế đàn nhỏ, gồm sáu chum đèn đá vây lấy một cái bát khổng lồ, đủ để chứa cả bốn năm người bên trong. Gã phất tay áo, từ trong thinh không chộp một cái đã rút ra một dòng máu đỏ tươi. Dòng máu ấy ánh lên màu lấp lánh trong ráng chiều vàng, cuồn cuộn đổ vào cái bát đá như một ngọn thác đỏ, vừa diễm lệ vừa hung ác vô bì. Mây đen chẳng biết từ đâu kéo tới, bắt đầu cuộn tròn hình xoắn ốc giữa trời đất. Gió núi ban nãy còn hiền hòa, bất chợt rộn ràng hung hãn hẳn lên, lộn qua lộn lại rít lên chói tai bên vách núi. Sáu ngọn đèn đang nằm im lìm bất ngờ cháy lên một ngọn lửa màu xanh thẳm, lưỡi lửa vươn lên thẳng đứng, giữa gió núi đang quét qua rát rạt vậy mà chẳng hề lay động. Sáu lưỡi lửa ấy không cần tim đèn, cứ lơ lửng một cách ngụy dị kỳ bí như vậy. Những hình điêu khắc quái thú ở vành đèn hắt bóng lên vách núi tối sẫm, giống như một bầy quái vật vừa mới chui ra từ chỗ ẩn thân của mình. Bọn chúng cứ ngồi im lặng nơi đó, chòng chọc nhìn vào tế đàn trên đỉnh tháp, chờ đợi điều sắp xảy ra. Con Long Quy đang bị đè bên dưới đã bị đánh thức. Bằng một nỗ lực giãy dụa vô vọng, nó hơi hé được miệng ra, gầm lên một tiếng uất nghẹn. Tiếng gầm đó giống như một cơn sóng tràn qua bãi đá dưới đất, cuốn bay đi đá vụn sỏi vụn giống như một nhát chổi khổng lồ. Thế nhưng tiếng gầm của con Long Quy không thoát lên được tầng không, nó chỉ quanh đi quẩn lại trong khe núi, lan dần ra xa, càng lúc càng xa, càng lúc càng giống một tiếng thở dài trầm lặng. Cô gái người cá cũng đã tỉnh lại. Theo bản năng cô hơi nhích đầu, khiến một tia máu từ má trái bắn ra, lắng đọng lại thành mấy viên ngọc đỏ tươi, chầm chậm chìm vào đáy bể. Sắc mặc cô trong ánh lửa xanh hắt bóng, vào buổi nhập nhoạng này lại càng trông có vẻ tái nhợt hơn. Mái tóc xanh dài của cô vẫn ánh lên màu sắc huyễn hoặc như một câu chuyện cổ ngày xưa, đung đưa trong bể nước. Hỏa Thần không mở mắt, cũng không ngẩng đầu. Chỉ có làn hơi nước bốc ra từ chỗ y bị giam giữ càng lúc càng dày đặc hơn, thậm chí lan qua tới tận chỗ con Long Quy. Thế nhưng nội hỏa y có mạnh hơn nữa, có hùng hậu hơn nữa, cũng chẳng thể chống lại cái lạnh không thuộc về chốn nhân gian của huyền thiết Băng Cực. Chỉ có sự phẫn nộ của y tựa hồ đã ngưng đọng lại dày hơn cả hơi nước, tưởng như có thể cắt xẻo ra thành từng khối. Vưu Trường Vãng chẳng buồn để ý đến ba kẻ tù nhân dưới tay. Lúc bọn họ còn cường thịnh vẫn không thể chống lại được sức mạnh của thần linh thì sau bao nhiêu năm bị giam giữ, lại có thể dấy lên sóng gió gì. Y chăm chú theo dõi dòng thác máu từ tay của Trường Tâm, lúc này đã đổ vào gần đầy cái bát đá. Cho đến khi giọt máu cuối cùng trút xuống, một cột sáng màu đỏ bất thần bắn lên, xuyên qua tầng mây đang cuộn tròn trên trời. Cột sáng đỏ hồng ấy càng lúc càng lớn hơn, cho đến khi nó bao trọn cả đỉnh tháp đá diện tích gần một sào lại. Màu đỏ hồng càng lúc càng chuyển dần sang màu sáng bạc, kèm theo đó là những ánh chớp vàng đỏ liên hồi lóe lên trong không trung. Võ Trường Tâm hơi loạng choạng. Trận Huyết Tế này chỉ là một trận pháp rất nhỏ, nếu so với trận Nghịch Ngũ Hành bên dưới. Thế nhưng loại trận pháp có thể xuyên qua ba thế này cũng không phải là chuyện một cao thủ vũ lâm đơn độc có thể dễ dàng gánh chịu. Thác máu y tung ra khi nãy là hỗn hợp máu của mười bảy linh loại, mười bảy chủng tộc có dòng máu thuần chủng từ thời hồng hoang. Cột ánh sáng hồng do thác máu và sáu ngọn Thiên Đăng tạo thành ấy, có sức mạnh xuyên qua thế Nhân, xuyên qua cả thế Vô Tướng, kết nối với đấng thần linh ở thế Thiên. Quả nhiên không phụ lòng y, một vòng sáng màu bạc từ từ hạ xuống, bao trọn cả cái lòng chảo đá. Bên trong vòng sáng bạc càng lúc càng mở rộng ấy, những tia sét loằng ngoằng đang qua đan lại thành một cái lưới ánh sáng lòe lòe. Khốn Tiên Thằng đã giáng xuống.

Con Long Quy gầm lên trong câm lặng. Những tia sét chạm vào mai nó, bắn ra những đóa hoa lửa rực rỡ màu vàng, phủ kín nó trong những tiếng nổ ì ầm. Cô gái người cá co giật dữ dội khi đuôi cá bị lưới sét quét trúng. Dòng điện tràn vào bể thủy tinh, biến hóa thành những con lươn bạc chạy loạn khắp nơi, lẩn trốn vào mái tóc xanh của cô. Máu tươi đỏ thẫm theo cử động của cơ thể mà phun tung tóe ra ngoài, hóa thành ngọc đỏ rơi leng keng. Hỏa Thần lúc này là thê thảm nhất, lưới sét theo làn hơi nước đun cháy người y. Tuy chưa đến mức chết tại đương trường nhưng đầu tóc quần áo y đã bắt đầu bốc mùi khét lẹt. Lúc này Vưu Trường Vãng mới ra tay. Y rùn người lấy thế, nghiến răng kéo từ thinh không ra một sợi xích to bằng cả thân người. Mỗi một thước sợi xích bị rút ra là một tiếng gầm rống vang động vang lên. Ở phía cuối sợi xích là một thân hình khổng lồ to như quả đồi nhỏ. Đó là một con voi có làn da xám mốc, hai tai to như manh chiếu đôi, ngà xoắn cuộn bảy vòng, trên lưng mọc lên những bụi cây rậm rạp um tùm. Thổ Thần Tượng, loài voi hành thổ, sống trong những vùng sâu thẳm nhất của Vân Hoang. Thường nằm yên ba năm dưới bãi bùn, không cần ăn uống, giống như một quả đồi thật sự. Mỗi khi thức dậy có thể ăn trụi cả một vạt rừng rộng mười ngàn thước, uống cạn cả một con suối đầu nguồn. Đất bùn bám trên da Thổ Thần Tượng chứa đầy chất dinh dưỡng tự nhiên, chỉ cần rơi xuống đâu là đủ để mọc thành một cánh rừng vĩnh cửu. Thổ Thần Tượng sống trên ba trăm năm, mỗi khi đến cuối đời nó thường phủ phục nằm chờ tại một vị trí cao nhất trong khu vực. Xác Thổ Thần Tượng sau khi phân hóa sẽ trở thành Tượng Nhưỡng, loại đất quý giá nhất trong trời đất, có thể dùng để dưỡng dục cả những loại cây ở thế Thiên. Đôi ngà xoắn bảy vòng của Thổ Thần Tượng cũng là báu vật hiếm thấy, chỉ tồn tại trong ba khắc sau khi nó chết, rồi sẽ tan biến vào lòng đất. Muốn lấy ngà của nó phải đợi đúng vào thời điểm ba khắc này để lấy thì mới có tác dụng, nếu không cũng chỉ là một miếng xương ngà voi bình thường. Ngày xưa có một vị thần linh tên gọi là Hậu Nghệ lấy được một mảnh nhỏ ngà Thổ Thần Tượng đem bịt vào đầu cung. Cây cung của y từ đó đã có sức mạnh có thể bắn rơi cả mặt trời. Con Thổ Thần Tượng bị Vưu Trường Vãng bắt được này vẫn chưa trưởng thành, dựa theo kích thước mà đoán thì mới hơn trăm tuổi. Tình cảnh của nó hiện giờ hết sức thê thảm, tai bị rách toạc mấy mảng lớn, một con mắt đã mù, máu vẫn đang chảy dầm dề. Một cái ngà xoắn vặn của nó chỉ còn lại có một nửa. Một chân sau gãy gập lại khiến cho con voi không thể đứng thẳng dậy, bị Trường Vãng lôi xềnh xệch tới. Bằng một cú giật cuối cùng của gã điện chủ, con voi khốn khổ rơi từ độ cao gần bốn mươi thước xuống lòng chảo đá, làm bốc lên một đám bụi mù mịt, gầm lên đau đớn. Lưới sét Khốn Tiên Thằng bắt được con mồi của mình, lập tức phủ kín lấy con Thổ Thần Tượng thành mấy lớp. Vưu Trường Vãng vung tay chém ra, sợi xích khổng lồ như vậy mà dưới cú chém của y giống như chỉ may áo, thoáng cái đứt phựt. Khốn Tiên Thằng giống như có người điều khiển, từ từ lôi con voi áp vào một mặt tường tháp đang để trống. Lúc này Võ Trường Tâm đã hạ xuống đất, đang vung tay bố trí những pháp quyết kỳ lạ. Đám hoa văn kỳ dị khắc ở chân tháp bấy giờ tựa như có sinh mạng, đang chậm rãi chuyển động theo một tiết tấu kỳ lạ. Khi gã trưởng tràng kết thúc pháp quyết, thì tường tháp đã nở rộ ra một bông hoa khổng lồ làm bằng xương trắng nhởn. Phía bên trong bông hoa lộ ra những mũi xương sắc nhọn như chông, đan ngang xen dọc, tựa một cái miệng quái vật đang mở ra chờ đợi nạn nhân tiếp theo của nó. Thần Cốt Lao Lung, tương truyền là lồng giam chúng thần phản nghịch trong trận chiến Luân Hồi thuở hồng hoang. Trong Lao Lung được làm từ xương dị thú Quỳ Ngưu này, không gian và thời gian tự thành một thế giới, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Thổ Thần Tượng vốn chỉ cần chạm vào đất là có lại lực lượng, bị giam vào Thần Cốt Lao Lung coi như không có cơ hội thoát ra ngoài. Con voi vừa bị đưa vào bông hoa xương, mấy ngọn xương nhọn liền tự động dài ra, xuyên qua bắp chân và gáy nó. Từ vách xương xung quanh lại mọc lên những gai xương dày đặc như rừng, ép sát vào thân thể con voi, khiến cho nó không thể cựa quậy một chút nào nếu không muốn chịu cảnh ngàn gai xuyên vào người. Cho đến khi lưới Khốn Tiên Thằng hoàn thành nhiệm vụ, dần dần tan biến mất thì con Thổ Thần Tượng đã chết giấc, bị bông hoa xương gói lại như bó giò giữa không trung. Võ Trường Tâm lúc này cũng không thể lơ lửng trên không trung được nữa mà đã ngồi dựa lưng vào vách núi, sắc mặc bệch bạc không còn chút huyết sắc nào. Vưu Trường Vãng nắm chặt bàn tay, không kềm nén được ngửa mặt lên trời rống dài. Nghịch Ngũ Hành nay đã có bốn hành kim, thủy, hỏa, thổ. Chỉ cần một hành mộc ghép vào nữa là điện Thần sẽ có thể vận chuyển trận pháp cổ xưa này. Thế Thiên đã bị ngăn cách khỏi thế Nhân trọn vẹn gần sáu trăm năm. Những vị phản Thần đã dùng hết thần lực của mình để tạo thành thế Vô Tướng ngăn cách giữa hai thế với nhau. Thứ sức mạnh khủng khiếp ấy ngay cả những vị thần còn tồn tại trên thế Thiên cũng không thể phá vỡ, cho đến khi họ tìm ra trận Nghịch Ngũ Hành. Trận pháp cổ xưa từ thuở hồng hoang này dùng năm sinh vật mang theo ngũ hành thuần chất, lại dùng máu tươi của bảy linh loại hùng mạnh nhất thế giới, xé ra một lối đi giữa thế Vô Tướng, nghênh đón thần linh giáng lâm. Không phải là chút liên hệ nhỏ bé với thế Thiên như trận Huyết Tế, mà là mở ra một con đường hoàn chỉnh, vĩnh viễn nối liền hai thế với nhau. Một con đường để các vị thần linh có thể giáng xuống thế Nhân, khôi phục quyền thống trị tối cao của mình trên mảnh lục địa này. Tổn thất hiện nay chẳng là gì, chỉ cần thần linh có thể trở lại, điện Thần sẽ lập tức trở thành lực lượng tối cao của Thang Lâm. Kể cả người hùng mạnh nhất thế Nhân, cũng không có khả năng chống lại thần linh. Hai gã điện chủ và trưởng tràng đang ở trong cơn hưng phấn, hoàn toàn không để ý đến một con cóc tía đang ẩn mình ở một chỗ tối trong lòng chảo đá, hếch đôi mắt thô lố lên quan sát hai người. Vừa trải qua một trận cát bay đá chạy tưởng chừng trời sập như thế mà con cóc tía vẫn an tĩnh ngồi nơi đó, an tường như tượng đá vạn năm.

Ở một nơi cách xa núi Khâu Vại hơn năm trăm dặm. Tòa thành trấn giữ vùng Tây Bắc. Thành Vấn Thiên. Phủ thành chủ. Có ba người đang ngồi quan sát đỉnh núi Khâu Vại qua một khối nước trong suốt, to như quả bóng da đang trôi lơ lửng giữa không trung. Cho đến khi hai gã điện Thần nhún người vọt ra khỏi đỉnh núi thì người đàn ông ngồi giữa mới khẽ phất tay. Quả bóng nước hóa thành mống bạc, trút vào cái độc bình dựng ở vách tường. Cả căn phòng thoáng chốc chìm trong bóng tối. Người phụ nữ ngồi bên trái khẽ vươn tay, từ ngón tay cô bắn ra một ngọn lửa nhỏ, thắp sáng ngọn đèn trên bàn. Người đàn ông ngồi bên phải có thân hình hùng tráng như một con gấu, cất giọng ồm ồm: - Vưu Trường Vãng, cái thằng này vậy mà đã tóm được bốn hành rồi. Anh hai, anh quyết định sẽ làm vậy hay sao? Người đàn ông ngồi giữa hơi ngả người về phía sau, ngón tay gõ xuống mặt bàn theo một tiết tấu kỳ dị. Y trầm ngâm một lúc, khẽ lắc đầu: - Nếu ta được quyền quyết định, ta đã ra tay giết hai tên điện Thần ngay lập tức rồi. Thế nhưng hôm qua y lại gửi thư cho ta, muốn ta làm theo kế hoạch đó. Y đã quyết tâm phải làm như vậy. Y nói xong, không kềm được đưa tay bóp trán, giọng nói bất chợt lộ ra nét khổ sở: - Chú biết tính tình y mà. Trên đời này người duy nhất khuyên nhủ được y đã không còn nữa. Vả lại cho dù chúng ta giết Trường Vãng và Trường Tâm, không có gì đảm bảo điện Thần sẽ không tái lập một trận Nghịch Ngũ Hành ở nơi khác. Âm địa ở Thang Lâm không tính là hiếm hoi, nếu bọn chúng chạy sâu hơn vào cánh đồng Kiệt Mã, sẽ càng khó khăn hơn cho chúng ta. Người đàn ông cao lớn thừ người ra: - Thế nhưng cũng không đến mức... Hầy, em đi xuống đài Khổng Tước một chuyến. Xem thử tiên sinh có thể giúp gì không. Nói vừa dứt lời y đã xô ghế đứng dậy. Người đàn ông kia ngước nhìn lên: - Đi ngay à? Sao không chờ sáng mai? - Bức bối lắm, em không ngủ được đâu. Thà là chạy đêm một chuyến cho mát. “Đi đi, đi đi.” – người đàn ông ở giữa xua tay – “Phải ít nhất một năm nữa Vưu Trường Vãng mới có thể bước chân vào đất phía nam. Trận chiến vừa rồi ở Vân Hoang y cũng bị thương không nhẹ, tiện thể chú hỏi thử xem chúng ta có thể mượn hai đồ đệ của chị Xuân hay không.” Người phụ nữ nãy giờ vẫn giữ im lặng cũng đã chớm đứng dậy. Nếu chỉ nhìn vào gương mặt của cô ta, rất khó để có thể đoán định đây là phụ nữ chớm lão hay một thiếu phụ vẫn còn xuân sắc. Thậm chí bên dưới ngọn đèn mờ tỏ, có đôi lúc gương mặt cô lại toát ra nét thanh thuần của một thiếu nữ sắp thành thục. Chỉ có đôi mắt cô là không thay đổi. Ánh mắt tựa như phiến lá chao nghiêng, đuôi mắt kéo dài, mày nhạt như núi xa. Ánh mắt ấy tựa hồ chuyên chở cả sơn hà, lại thanh thoát như một câu dân ca. Ánh mắt ấy có thể nhìn thấu tất cả nội tâm của một người, bất kể người ta có giấu nó qua bao nhiêu bức màn che rũ. Ánh mắt ấy lúc này đang nhìn thẳng vào người đàn ông vẫn đang ngồi yên lặng trên ghế. “Trần Yên Vân” – Cô nói từng tiếng nhẹ nhàng, rõ ràng rành mạch – “Nếu lần này anh lại để thằng bé lâm vào nguy hiểm, tôi sẽ giết anh.” Đó, là một danh tự hiển hách. Thành chủ thành Vấn Thiên, một trong những người mạnh nhất vũ lâm, một trong những thủ lĩnh của cuộc chiến chống lại điện Thần bốn mươi sáu năm trước. Trần Yên Vân. Vị thành chủ không đáp lại lời nói khiêu khích của người phụ nữ. Bấc đèn khẽ đảo. Bóng tối tràn lên, từ tốn nuốt chửng lấy y. Ngoài kia gió rít từng cơn. Mùa đông tới rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx