Hôm nay là lễ tiệc đính hôn giữa Tổng Tài An Thị và Thiên Kim Tiểu Thư của Lương Gia, các truyền thông rất sớm đã có mặt chờ đợi ở cửa biệt thự An Gia, muốn phỏng vấn tâm tìm của đương sự và muốn xem lễ đính hôn của người có tiền nhất nhì thành phố H này thế nào là hoa lệ. Đầu tiên đến đều nhìn cách tranh trí lộng lẫy của An Gia, thứ hai là mười lẵng hoa hồng để dài hai bên.
Hoa tươi, Chocolate, bánh kẹo cưới, lễ xa hoa sang trọng, không một ai tiết lộ đính hôn của An Gia lần này.
------------
Phòng trang điểm
Lương Tâm Kỳ ở trước gương điều chỉnh tâm tình, cô bây giờ vừa kích động vừa hưng phấn, đột nhiên vai bị gõ một cái, nhìn bên trái phát hiện không có ai, đang lúc cô chuẩn bị xoay người, phía sau lưng lại bị người vỗ một cái.
" Lương Tâm Kỳ, cậu cư nhiên không gọi cho mình biết hôm nay là lễ đính hôn của cậu, nếu ngày hôm qua không xem TV, cậu có phải hay không định gạt mình? Cậu, không có nghĩa khí, uổng công mình đối xử tốt với cậu vậy, cậu thật vô tình vô nghĩa, hừ".An Tiểu Tuyết nói xong, lấy tay làm bộ lau nước mắt.
Ánh mắt giảo qua khe hở nhìn thái độ bị kinh hách của Lương Tâm Kỳ, trên mặt lộ tia mỉm cười, dám làm vậy với cô, ai kêu Lương Tâm Kỳ không có lương tâm, cư nhiên không nói cho người ta biết một tiếng, cô, An Tiểu Tuyết cũng mặc kệ, ngày hôm nay không cho cô một lời giải thích thì xem cô nháo làm sao.
Lương Tâm Kỳ vỗ vỗ lòng ngực bị An Tiểu Tuyết làmsợ, im lặng nhìn tiểu nữ nhân diễn trò, không phải là muốn cho cô một lời giải thích sao? Làm gì ngạc nhiên như vậy, cô chỉ để ý suy nghĩ trong lòng, nếu như nói ra, người bạn tốt này lại đem cô hoá thành thịt vụn, đừng xem An Tiểu Tuyết lùn lùn, gầy teo nhưng sức khoẻ có thể so sánh bằng đàn ông.
Cô cũng không dám chọc Tiểu Tuyết, nhìn người trước mặt giả khóc, thấp giọng nói: " Tuyết, mình xin lỗi, cậu cũng không phải là không biết, mình gặp anh, tựa như quên mất toàn bộ, mình và cậu đã quen biết lâu vậy, còn không hiểu mình sao? Lúc này tha thứ mình được không? Tiểu Tuyết tốt".
An tiểu Tuyết nghe Lương Tâm Kỳ nũng nịu nói, tức giận đều tiêu mất, thế nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, dù sao cũng là bạn thân lâu vậy, là ai cũng sẽ không vui, mặc dù bên trong tha thứ nhưng ngoài miệng phải nói một chút." Cậu nữ nhân này, trong đầu óc ngoại trừ người đàn ông kia thì còn biết đến ai nha? Cậu chỉ biết quan tâm đến người nào đó". An tiểu Tuyết càng nói càng uỷ khuất
Cho tới bây giờ đều là thế này, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, từ lúc gặp cái người đàn ông đẹp trai kia, Lương Tâm Kỳ cũng chỉ biết người đó, hỏi thử sao không tức giận?
Lương Tâm Kỳ nghe bạn tốt lên án, trong lòng của cô cũng một trận khó chịu, đúng vậy từ lúc gặp An Vĩ Thần cô đã yêu thương anh, và cô lúc nào cũng chỉ có anh, những người bên cạnh cô đã bỏ quên hết.
Thế nhưng cô có thể làm gì? Yêu một người không yêu mình, thích một người khinh thường cô thì cô chỉ có thể kiên trì nỗ lực bắt anh, muốn lúc nào cũng bên cạnh anh cho anh biết sự tồn tại của cô, nếu không làm vậy cô sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Cô cũng sợ anh giống thần, sợ một ngày sẽ có một nữ nhân khác xuất hiện, nếu vậy cô thực vô pháp sống sót, cô thương anh vào tận xương tuỷ.
"Xin lỗi Tuyết, sau này mình sẽ chú ý, chúng ta mau đi thôi, sắp khai tiệc rồi".Lương Tâm Kỳ áy náy xin lỗi bạn tốt
An Tiểu Tuyết thấy trên mặt Lương Tâm Kỳ toát ra vị bi thương cũng không nói gì, vén tay của Lương Tâm Kỳ, dẫn ra phòng khách, lúc hai người ra đến thì chỉ thấy bên ngoài một vườn hoa hồng
Hương của hoa tản ra làm mê người, làm cho người không khỏi say sưa tại một biển hoa, trung gian là bánh gatô hơn 10 tầng.
An Tiểu Tuyết thấy cảnh này không khỏi ngây dại, cô xem qua không ít hôn yến thế nhưng chưa từng xem qua cái nào xa xỉ vậy, chậc chậc, đúng là nhà có tiền không so được.
Lương Tâm Kỳ từ từ đi ra, đầu tiên đập vàomắt là nam nhân đối diện, một thân áo bành tô làm cho anh càng thêm yêu mị, cầm điếu thuốc trên tay hút từng ngụm từng ngụm, động tác ưu nhã, khuôn mặt khí suất, cho dù là ai nhìn cũng sẽ động tâm, huống chi anh là người cô yêu say đắm vậy.
An Vĩ Thần vừa bị An Lão ép đi ra, tâm tình của anh khó chịu nên lấy thuốc trong túi ra hút, vừa hút một nửa liền thấy nữ nhân vẻ mặt si tình đối diện nhìn anh
An Vĩ Thần định ly khai phòng khách ra ngoài hít thở không khí trong lòng, anh không muốn cùng nữ nhân kia đính hôn, muốn né tránh thế nhưng nghĩ tới lão già kia anh không thể làm gì khách, mà thôi mà thôi, đính thì liền đính.
Cho dù có kết hôn cùng lắm thì ngày nào đó ……
An Vĩ Thần như đang nghĩ đến kế sách gì, mắt lại trở nên quỷ dị, anh đột nhiên bỏ đi điếu thuốc trong tay, nhìn Lương Tâm Kỳ vẻ mặt si tình đối diện anh.
Sửa lại tây trang, vung lên nụ cười đến hướng Lương Tâm Kỳ, một thân ưu nhã cộng thêm nụ cười càng quyến rũ, Lương Tâm Kỳ thấy An Vĩ Thần đang đi tới, ngón tay nắm chặt áo, trong lòng khẩn trương chờ mong, chờ mong anh đi đến cạnh cô, không ngừng cầu khẩn, đi đến cạnh cô, đi đến cạnh cô
Rốt cục như ông trời như nghe được lời khẩn cầu của cô, anh đứng trước mặt, ngón tay thon dài đụng vào môi một cái:" Em hôm nay thật đẹp, xinh đẹp làm anh phải động lòng, làm anh muốn hiện tại liền nếm thử mùi vị của em". An Vĩ Thần nói lời này, ánh mắt không có trôi qua thâm tình.
Lương Tâm Kỳ nghe anh nói, cô chảy nước mắt, trời cũng không biết tâm tình giờ khắc này của cô có bao nhiêu kích động, cô hiện tại không thể tin, thực sự không thể tin, cái người đàn ông cô yêu mấy năm này, bây giờ trước mặt nhiều người lại tỏ tình ra với cô, cô có đúng hay không đang nằm mơ? Nếu như là mơ xin đừng để cô tỉnh lại, để cho cô vĩnh viễn ngủ trong giấc mộng này.
An Vĩ Thần nhìn ánh mắt Lương Tâm Kỳ có vẻ ko tin, cũng không nói gì, trực tiếp dùng hành động để cho cô biết đây không phải là mơ
Lương Tâm Kỳ đột ngột như bị làm thức tỉnh, cô mở to mắt, mặc kệ cái này là sự thật, người đàn ông mấy năm qua cực kì khinh cô bây giờ cư nhiên hôn cô, môi của anh mang theo mùi thuốc lá, là mùi bạc hà, lạnh lành rất thoải mái, cô chưa từng tiếp nhận, cô chỉ nghĩ mình đang sắp thở không thong.
An Vĩ Thần buông cô ra, lúc này Lương Tâm Kỳ hai mắt mê ly, mặt cũng vì nụ hôn mà đỏ bừng, cái dạng này của cô càng nhìn càng thêm động tâm, làm cho anh nghĩ muốn trực tiếp ôm về mà ân ái một phen.
Lúc này, trong đại sảnh truyền đến giọng nói: " Hoan Nghênh các vị bỏ chút thời gian tới tham gia tiểu tử nhà chúng tôi, hi vọng mọi người chơi vui vẻ, cảm ơn".
Đại sảnh là giọng nói của An Lão Gia ——An Trấn Hùng nói, một đường bắt chuyện không ngừng, bước tiến ưu nhã, ông năm nay đã hơn 40 tuổi, năm tháng như không lưu lại gì trên người ông, càng lớn ông càng chính chắn, càng thêm mị lực.
Ánh mắt hữ thần sáng ngời như đao tước, đó có thể thấy lúc còn trẻ ông cũng là một mĩ nam, đi bên cạnh ông là An Phu Nhân cũng là một mỹ nữ, một người hơn mấy chục tuổi nhưng lại như tiểu cô nương chỉ vừa 20, dáng người thanh mãnh, làm cho người ước ao không thôi.
Xem ra, An Vĩ Thần là di truyền của hai người bọn họ, các tân khách chúc phúc không ngừng, vợ chồng An Gia một bên nói cảm tạ
Lúc này, An Phu Nhân thấy con trai và vợ tương lai thân thiết, bà đẩy An Trấn Hùng bên cạnh: " Lão Gia, ông xem, đó không phải Thần Nhi và Kỳ Kỳ sao?Nửa ngày không tìm ra thì ra ở đây thân thiết, cũng không biết xấu hổ nhiều người vậy". Bà tuy rằng bên ngoài miệng nói thế nhưng trên mặt nở nụ cười hài long.
An Trấn Hùng nhìn một chút, liền lắc lắc đầu đi nơi khác nói lời cảm ơn.
Ông bây giờ ước gì bọn nhỏ thân thiết một chút để sớm cho ông một thằng tôn tử trắng mập mập, như vậy đã hài lòng rồi.
Lương Tâm Kỳ còn chưa định thần, đã bị An Vĩ Thần mang tới bên cạnh hoa viên, lúc này trong hoa viên có đầy đủ loại hoa, một đoá hoa kiều diễm, hai bên trải suối phun, bên trên suối còn có treo ngọn đèn đầy màu sắc vây quanh rọi xuống.
Khuôn mặt Lương Tâm Kỳ ửng hồng còn chưa hết, tại nơi hoa mỹ này, dưới trăng tròn ccô như một nữ thần, xinh đẹp lạ thường, tựa như thiên sứ ban đêm, câu người tâm phách, An Vĩ Thần quay người thấy vậy, tim không khỏi đập rộn lên, anh đè phần rung động xuống, câu dẫn môi mỏng, phủ mị cười: " Thế nào, cô nghĩ rằng tôi đối với cô động tâm? Không biết nói cô ngu xuẩn hay là đần độn, một cái hôn đã dễ vậy rồi, vậy nếu lên giường với cô chẳng phải cô còn ngu hơn sao? Ha ha". Lời nói tuyệt tình lạnh như băng được nói ra, ở nơi an tĩnh mà lãng mạng này, lộ vẻ càng thêm rõ.
@by txiuqw4