Đêm hè nóng bức, một làn gió nhẹ nhàng bay tới, làm cho không khí một luồng mát mẻ thoải mái, nhưng chỉ có Lương Tâm Kỳ mới cảm thấy gió thổi trên người lạnh thấu xương, cô không rõ anh thế nào, một khắc trước còn ôn nhu sao bây giờ như ác ma đối xử với cô? Cô lại càng không rõ hơn là vừa để cho cô lên thiên đường, vẫn chưa tới một hồi để cô hưởng thụ tư vị của nó thì bây giờ đã rớt xuống địa ngục, làm cho cô thế nào phản ánh ngược lại, một thân thể tự nhiên lảo đảo ngã xuống đất, cô không đứng dậy, chỉ tự ôm chặt lấy tai, nước mắt vô thức chảy xuống, lớp trang điểm cũng nhoà đi, mái tóc bị gió thổi loạn, cô lúc này nhìn thoạt qua rất chật vật.
Lúc này trong đại sảnh, yến hội vẫn đang diễn ra thậm chí còn rất náo nhiệt, không ai phát hiện hai diễn viên chính đi đâu bất quá mọi người đều hiểu hai cái miệng chắc là đang có lửa nóng ở nơi nào đi.
Bởi vì ở đại sảnh vừa rồi ai cũng thấy hai người thân thiết không gì sánh được nên trong lòng mọi người tưởng hai người đang thưởng thức thế giới riêng của mình, thế nhưng có ai biết sự thật không như đã thấy.
Trong vườn hoa vắng vẻ, thỉnh thoảng nghe một vài âm thanh nức nở, An Vĩ Thần đứng ngay bên cạnh suối phun, tay bỏ trong túi quần, một tay cầm cái bật lửa mở chút ánh sáng, lúc này Lương Tâm Kỳ ngồi dưới đất đột nhiên chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, cô đứng dậy, một đôi tay trắng bệch nắm chặt tay An Vĩ Thần: " Thần, anh không nên làm vậy với em, em thật sự rất yêu anh, anh vì cái gì không tiếp nhận em? Anh rốt cuộc muốn em làm thế nào? Muốn em làm thế nào thì anh mới bằng lòng tiếp nhận em?" Cầu khẩn nói một tiếng, từng chữ một bay vào tai An Vĩ Thần.
Nhưng anh không chút phản ứng, trên tay vẫn kéo dài động tác bật lửa, thật ra hiện tại chỉ cần một người cẩn thận cũng có thể thấy được lúc Lương Tâm Kỳ nói ra tiếng cầu khẩn thì trong mắt anh đã hiện lên tia quỷ dị, nhưng cái đó phải tinh mắt mới thấy được.
Lương Tâm Kỳ nhìn anh một hồi, cô cho là anh sẽ nói gì kết quả là cô tự đa tình, quen biết anh mấy năm sao cô còn không rõ anh đã không thích mặc kệ có van xin thế nào đều không có tác dụng, cô hiểu rõ thế nhưng cô cũng giống vậy một khi cô đã thích ai dù thế nào sẽ không bỏ rơi, ở trong khổ đau cô phải kiên trì, cô nghĩ nghĩ tự giễu cười
Đôi khi cô thực sự cảm giác như mình không đánh chết nổi con gián, càng so với ai khác đều chấp nhất thì đến sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, vừa trong nháy mắt trong lòng tràn đầy kiên định, cô để ý tóc bị rối loạn, lau nước mắt, vỗ vỗ chiếc váy bị dính đầy bụi sau đó nhìn người đàn ông cô yêu tận xương tuỷ, đô đô cái môi đỏ mọng " Thần, có phải hay không anh mặc kệ em làm gì đều sẽ không chấp nhận em? Nếu vậy em sẽ không từ bỏ, em Lương Tâm Kỳ đời này chỉ chọn anh, anh chạy đâu cũng không thoát, bây giờ em là vị hôn thê của anh, điểm này dù cho gì xảy ra sẽ không bao giờ thay đổi, sau này anh đừng nói vậy nữa, em đã là vị hôn thê của anh, nói ra những lời vậy càng tổn hại thân phận của anh".
Lời nói trôi trảy, không có khóc, lúc này nói thêm nhiều lời có chút không thuận, lời của cô vừa nói ra, đột nhiên cảm giác một trận lạnh, cô ngẩng đầu, thấy một đôi mắt bốc lửa nhìn mình, cô nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhìn ánh mắt của An Vĩ Thần, một cổ tử khí dần dần biến mất trong đó, An Vĩ Thần nghe những lời này, anh nguyên bản đối với cô một tia thương hại thì đều biến mất.
Cô gái này lại dám giáo huấn anh?
Được, giỏi vô cùng, sắc mặt An Vĩ Thần lúc này thanh bạch thay thế cho sự tức giận, anh thật muốn cho cô một cái tát, thế nhưng tay vẫn không thể, bây giờ trong tiệc có rất nhiều khách, lát nữa sẽ có người gọi, nếu như mặt cô ta bị thương vậy thì lão tử sẽ càm ràm.
An Vĩ Thần nghĩ vậy, ngược lại muốn đánh thì tay kềm cái cằm của cô: " Này, nếu cô muốn kiên trì thì đừng trách tôi ra thủ đoạn độc ác, còn nhớ kỹ cho tôi một điều tốt nhất không nên quản tôi bằng không tôi sẽ không nhịn cô".
Bằng giọng nói lạnh lùng làm tấm lòng của Lương Tâm Kỳ như bị xé nát, nhưng cô vẫn không từ bỏ, mặc kệ thế nào cũng sẽ không từ bỏ, cô vô lực nở nụ cười trước người đàn ông yêu mị này: " An Vĩ Thần, mặc kệ anh dằn vặt em thế nào em sẽ không từ bỏ, sẽ không bao giờ từ bỏ".
Anh cầm tay cô dùng sức, càng nắm chặt càng đau, người này khí lực ghê gớm thật, phỏng chừng hiện tại tay cô lại sưng lên, An Vĩ Thần thu hồi tay, trau trau mày, trong mắt nháy không thấy rõ sâu thẳm, nghĩ đến lời cô nói, khoé miệng nhếch lên, cô còn chưa hết hi vọng vậy anh nên theo cô mà vui đùa một chút.
Nhìn Lương Tâm Kỳ một cái, "Hừ" lạnh, An Vĩ Thần liền đi ra đại sảnh, cô nhìn theo bóng lưng anh, thoáng như khí lực đều cạn, vô lực té trên mặt đất, ánh mắt không che được sự đau khổ, cô cảm giác mình chỉ là giả vờ kiên cường, kiên cường đến cô không còn nhận ra mình nữa, nguyên lai đau đớn cực độ chính là cảm giác không-còn-cảm-giác-đau-đớn nữa.
Xem ra vậy cũng tốt sau này mặc kệ anh đối đãi thế nào cô sẽ kiên trì, nghĩ vậy Lương Tâm Kỳ nhanh chóng đứng lên, xuất cái gương nhỏ ra lấy phấn đánh lại.
Sau khi trang điểm lại xong cô hít một hơi, cố gắng nở nụ cười, cho đến khi sắc mặt không còn trắng nữa cô xoay người vào đại sảnh.
-------------------
Trong đại sảnh lúc này tiệc đã gần tàn, khách cũng thay nhau chào hỏi vợ chồng An Gia rồi ra về, Lương Tâm Kỳ vừa vào đã thấy An Vĩ Thần đưa khách ly khai, nhìn anh một hồi cuối cùng vẫn là thở dài rồi đi đến hướng của vợ chồng An Gia.
Phòng khách sang trọng, khách nhân đã về hết, người hầu vội vàng dọn dẹp, xem ra tối nay họ sẽ rất trễ mới được ngủ, đúng lúc này một âm thanh hùng hậu truyến đến: " Ngày mai hãy dọn dẹp, hôm nay tất cả mệt mỏi rồi quay về phòng ngủ đi". An Lão Gia phất phất tay, ý bảo người hầu đi nghỉ ngơi.
Bọn họ nghe được cung kính trả lời: " Vâng" sau đó cũng tự rời rồi quay trở về phòng nghỉ của mình
Lúc này, trong phòng khách rộng rãi chỉ còn có Vợ Chồng An Gia, An Vĩ Thần và Lương Tâm Kỳ.
Bốn người ngồi trên ghế salon sang trọng, sắc mặt của bọn họ ai cũng đã mệt, lúc này An Lão Gia quay qua nói với Lương Tâm Kỳ " Tâm Kỳ, hôm nay con hãy ngủ ở đây, phòng trên lầu ba đã cho người dọn dẹp xong, đồ trong nhà cũng mang tới rồi, con ở bên đây một thời gian ngắn, ba mẹ con và chúng ta mai sẽ ra nước ngoài du ngoạn, con và Thần ở đây quản lý công ty, để cho lão già chúng ta được ra ngoài giải sầu một chút".
Lương Tâm Kỳ nghe lời An Lão Gia, tôn kính trả lời: " Dạ, vậy mọi người đi chơi vu vẻ, mẹ An nhớ phải mua quà cho con nha, còn chụp ảnh cho con xem nữa, đến lúc đó cháu và Thần sẽ xem, được chứ?" Nháy nháy mắt, nũng nịu đẩy đẩy cánh tay mẹ An nói.
Bà rất thích người vợ đơn thuần này, rất yêu con trai của bà, chủ yếu nhất là tấm lòng của cô, người vừa đáng yêu vừa hiền lành, không biết con trai bà thế nào mà không nhìn ra điểm tốt của Tâm Kỳ, thật không biết giống ai, nghĩ vậy Mẹ An trừng mắt nhìn An Vĩ Thần: " Vĩ Thần, Tâm Kỳ trọn thời gian này ở đây, con phải đối tốt với người ta, không nên khi dễ người ta, ngày mai mang theo Tâm Kỳ tới công ty, sắp xếp cho Tâm Kỳ một chức vị có nghe hya không?" Mẹ An cảnh cáo An Vĩ Thần.
An Vĩ Thần biết mẹ anh sẽ làm vậy, nhịn không được trả lời một câu:" Biết rồi".
Anh nhìn An LãoGia đang uống trà hỏi: " Mai mấy giờ bay? Muốn đưa hay không?"- Anh vừa nói vừa tháo cà-vạt, ném lên ghế sofa một cái, thuận tay cầm nước trên bàn uống.
An Lão Gia uống một ngụm trà, nhìn An Vĩ Thần, nhàn nhạt mở miệng: " Không cần, mai chúng ta còn chút việc máy bay lúc 8g sáng, các con nghỉ ngơi nhiều một chút đi".
"Được, con đi ngủ trước, ba mẹ ngủ ngon".Nói xong An Vĩ Thần cởi nút áo, mệt mỏi, sau đó chạy lên lầu.
"Ừ, nghỉ ngơi sớm đi, con cũng mệt rồi Kỳ Kỳ con cũng đi nghỉ đi". mẹ An đau lòng nhìn Tâm Kỳ
"Dạ, con đi trước, An bá bá, An bá mẫu ngủ ngon". Lương Tâm Kỳ nở nụ cười rồi cũng đi lên.
----
Trên lầu, Lương Tâm Kỳ nhìn An Vĩ Thần vọt nhanh vào phòng, vội vàng nói câu ngủ ngon rồi vào phòng khách cách vách đến.
Vợ Chồng An Gia chọn phòng của cô cạnh với phòng của An Vĩ Thần, lúc này khoảng cách giữa cô và anh chỉ có một vách tường nhưng trái tim thật là quãng đường rất xa, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc, nhất định sẽ có ngày cô làm cho hai trái tim hoà thành một nhịp đập.
-------------
Sáng hôm sau, Lương Tâm Kỳ dậy rất sớm, cô đi dạo một vòng ở hoa viên của An Gia, rồi trở về phòng khách chờ điểm tâm, đi vào phòng khách thấy mấy người làm nữ bận rộn, cô nhẹ nhàng hỏi một câu: " Thiếu Gia của các người chưa dậy sao?"
Lúc này bà quản gia cung kính trả lời: " Thiếu Gia đi rồi cô".
"Đi rồi? Anh ấy có nói đi đâu không?" Lương Tâm Kỳ vội vàng nắm tay mẹ Lí hỏi.
Mẹ Lí lúng túng nhìn cô, ngượng ngùng nói: " Thiếu Phu Nhân, cái này tôi cũng không biết".
Cái này bà không tiện hỏi thiếu gia, tính tình của anh thế nào mọi người đều hiểu, không được phép hỏi nhiều.
"A, không có gì, tôi chỉ tiện hỏi chút, coi như anh ấy đi đi, tôi đói bụng có điểm tâm chưa?" Lương Tâm Kỳ nhìn phòng bếp, vuốt vuốt bụng có chút đói.
"Ạch, có thể, lập tức có thể nấu, thiếu phu nhân ngồi xuống trước đã, tôi sẽ bưng lên ". Mẹ Lí nghe Lương Tâm Kỳ đói bụng liền đi đến phòng bếp bưng đồ ăn sáng lên.
Thực ra, bà rất thích người Thiếu Phu Nhân này, người đơn giản dễ nói chuyện, sáng sớm hôm nay sau phu nhân có dặn từ nay về sau phải gọi Lương Tâm Kỳ là Thiếu Phu Nhân nên mọi người liền đổi giọng.
@by txiuqw4