sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14: An Vĩ Thần Ghen Nhớ

Cô là của anh, ai cũng không thể đụng vào, cũng không thể cướp cô khỏi người anh, ngày hôm qua anh cũng không biết anh bá đạo muốn chiếm cô làm của riêng là thích, cho tới hôm nay thấy cô như là phải biến mất anh mới phát giác ra anh yêu thương cô, cũng là yêu từ ngay lần đầu gặp mặt,chẳng qua là không thừa nhận thôi.

Lúc này cửa mở, Hứa Thiệu Vân đi tới liếc nhìn An Vĩ Thần đang đứng trước cửa sổ.

"Thần, cậu làm sao vậy,sao nhìn không thư……" Hứa Thiệu Vân quan tâm hỏi, nhìn bộ dạng không có chuyện a, vừa nãy gọi anh làm gì, bây giờ không hiểu.

"Mau xem cô ấy giúp tôi, đừng nói nhiều", An Vĩ Thần trực tiếp cắt lời, vội vả nhìn người trên giường, anh liếc nhìn cô một cái, trong lòng khó chịu muốn chết.

Nghe lời của An Vĩ Thần, Hứa Thiệu Vân mới để ý Lương Tâm Kỳ đang nằm trên giường, vì quá lo nên không có quan sát, bây giờ nghe An Vĩ Thần nói mới phát hiện trên giường có người nằm, anh chạy đến kiểm tra nhanh một chút.

Sau khi kiểm tra xong, anh truyền nước biển cho Tâm Kỳ rồi đến bên cạnh người An Vĩ Thần, anh không đoán được tâm tình của bạn tốt bây giờ là gì, trước đó không lâu còn nói ghét người phụ nữ này thế nào bây giờ chỉ vài ngày liền thay đổi.

"Cô ấy không sao chứ?" An Vĩ Thần hút thuốc trong tay, ánh mắt nhìn người trên giường, anh hỏi thăm bạn tốt của anh

"Cô ấy không sao, chỉ là quá kích động nên mới xỉu, truyền nước xong sẽ không sao". Hứa Thiệu Vân nói xong tự đốt một điếu thuốc, phát hiện nơi này có bệnh nhân nên là tắt đi.

An Vĩ Thần từ lúc nghe Hứa Thiệu Vân nói Tâm Kỳ không sao lòng anh đang căng thẳng liền thả nhẹ, tuy rằng biểu hiện của anh nhìn ebn6 ngoài như không có gì thế nhưng trong lòng khẩn trương không thôi, anh sợ cô có chuyện, như vậy anh thực sự vô pháp đối mặt với cô.

An Vĩ Thần hút xong thuốc, nhẹ nhàng đi đến trước giường, nhìn người trên giường một chút sau đó xoay người tới cửa nói: " Mấy ngày nay cậu ở lại đây cho đến khi cô ấy hoàn toàn bình phục". Như vậy anh mới yên tâm.

Mặc dù nói Tâm Kỳ không có chuyện gì nhưng anh vẫn lo lắng, không phải là không tin Hứa Thiệu Vân mà là anh không muốn cô có điểm sơ xuất nào.

Nguyên lai yêu một người chính là toàn tâm toàn ý vì người đó mà suy nghĩ, anh lúc này cảm nhận được loại tình cảm này, chỉ hy vọng bây giờ còn không muộn.

Đến tối Tâm Kỳ tỉnh lại, lúc cô tỉnh nhìn thấy mẹ Lí bưng cháo vào

Thấy cô tỉnh mẹ Lí quan tâm hỏi: " Còn chỗ nào không thoải mái không? Chắc cũng đói bụng rồi ha, mau ngồi dậy ăn chút cháo". nói xong, mẹ Lí đỡ Tâm Kỳ ngồi dậy

Mẹ Lí nhìn mặt cô, một lòng đều nắm chặt, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm còn rất tốt thế nào bây giờ lại biến thành dạng này, nhìn người thật tiều tuỵ

"Không có gì, con chỉ là không có khí lực thôi". Tâm Kỳ miễn cưỡng ngồi dậy rồi tiếp nhận tô cháo trong tay mẹ Lí ăn từng miếng từng miếng.

Mẹ Lí bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì, biết hiện tại hỏi gì cô cũng sẽ không nói, nhìn Tâm Kỳ ăn cháo xong mới yên tâm ly khai, trước khi đi còn dặn dò có gì thì phải nói với bà ngay.

Tâm Kỳ gật đầu, sau đó nhớ trở về chưa gọi điện cho Tuyết Nhi chắc nha đầu kia raất lo lắng, cô nhanh cầm điện thoại, gọi xong bên trong chưa kịp nói đã truyền đến một dàn: " Kỳ, ngày mai chúng ta đi đảo X chơi nha, Biểu Ca nói anh ấy ở đó làm việc, nói chúng ta đi theo chơi một chút, mai cậu có rãnh không? Cậu cũng đi được hay không? Mình thật là muốn nha".Tuyết Nhi tron điện thoại nũng nịu năn nỉ.

"Tuyết Nhi, mình ……" Tâm Kỳ còn chưa nói xong đã bị Tuyết Nhi cắt đứt.

"Quyết định rồi, mai cậu phải đi, buổi sáng mai mình và Biểu Ca đến đón cậu, cậu ái gì cũng không cần đem theo, Biểu Ca sẽ phụ trách tất cả, chúng mình chủ yếu thoả thích chơi là được, hì hì". Tuyết Nhi biết Tâm Kỳ sẽ cự tuyệt nên vừa nói xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Tâm Kỳ cơ hội nói ra.

"Ùm …… Tuyết Nhi". Một chữ còn chưa nói liền nghe âm thanh tút tút truyền đến.

Cầm điện thoại, Tâm Kỳ thở dài một tiếng, cô thật sự không muốn đi, bây giờ làm gì có tâm tư nào đi chơi chứ, cô nhớ tới chuyện hôm nay, trong dạ dày khó chịu, đầu thì đau, mà quan trọng hơn chính là trái tim đau đến không còn gì có thể diễn tả.

Cô bây giờ mới hiểu, yêu một người không hề dễ dàng, mà muốn người ta yêu mình lại càng không, cô thật không ngờ hôm nay anh đối xử với cô như vậy, từ trước tới nay anh thế nào không thương cô, thế nào ghét cô, anh cũng chỉ là không để ý, lộ ra biểu tình chán ghét.

Thế nhưng hôm nay thật không ngờ anh cư nhiên ghét cô đến trình độ này rồi.

Càng nghĩ, lòng cô càng đau, quăng xuống dưới, cô ép mình đừng nghĩ đến chuyện thương tâm nữa, nhớ tới Tuyết Nhi vừa nói muốn cô đến đảo X chơi, ngẫm lại là quyết định đi chơi một chút, ly khai anh một chút cũng tốt, bây giờ cô không muốn thấy mặt anh, vừa nhìn thấy hoặc nghĩ đến anh cô sẽ nhớ tới chuyện hôm nay sau đó tâm sẽ bắt đầu đau nhức.

Vì suy nghĩ cho mình, cô còn muốn tránh né, cô nằm xuống, an tâm ngủ, tạm thời quên tất cả, trong óc nghĩ đến chuyện mai đi cùng Tuyết Nhi.

Trên ban công, ánh trăng chiếu lên người An Vĩ Thần, tạo thêm phần thần bí cho anh, anh nhíu chặt mi nhìn phòng bên cạnh, vừa rồi mẹ Lí nói cô đã tỉnh, đã ăn hết một tô cháo, người thoạt nhìn cũng đỡ hơn, tim anh cũng nhẹ đi thế nhưng lông mi vẫn không giãn

Lúc này, Hứa Thiệu Vân mang ly rượu đỏ đến, đi đến trước mặt anh, cho anh một ly, anh tiếp nhận uống một ngụm, mắt lại nhìn ra căn phòng đã tắt đèn.

Hứa Thiệu Vân nhìn theo ánh mắt anh biết ngay anh nhìn căn phòng kia, ngay cả hiện tại cũng vậy,trêu ghẹo nói: " Muốn đi nhìn thì đi đi, chứ cậu cứ ngắm mặc cũng vô ích". Thật không hiểu nổi, bình thường làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, bây giờ nhìn một người cũng không dám.

Tuy rằng không biết bọn họ xảy ra chuyện gì thế nhưng bây giời có nhìn cũng vô ích a, An Vĩ Thần không trả lời chỉ uống rượu sau đó xoay người vào trong

Hứa Thiệu Vân nhìn bóng lưng của anh, nhún nhún vai im lặng lắc đầu, uống hết ly rượu trng tay rồi ra cửa phòng.

————————

Ngày hôm sau, sáng sớm Tâm Kỳ ra khỏi phòng, vì Tuyết Nhi đã gọi cho cô từ sớm nói nửa tiếng sau sẽ đến đón cô, cô nhận được mau dậy làm vscn, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm rồi ngồi trong hoa viên, nhìn cả vườn hoa, cô giang hai tay nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời, mùi hoa, tâm tình tốt phá lệ.

An Vĩ Thần vừa vào cửa, nhìn cả người váy trắng đứng dưới ánh mặt trời như thiên sứ, xinh đẹp xuất trần, hoa trên đất cũng không bắt kịp một phần vạn của cô.

Anh si ngốc nhìn, quên mất chính mình về để lấy văn kiện quan trọng, trong óc lúc này cũng chỉ có thân ảnh của cô, đột nhiên đừng thoại anh vang lên, Tâm Kỳ đứng trong vường hoa cũng bị quấy rầy, cô quay đầu nhìn An Vĩ Thần đứng đó không xa, cô quay đầu chạy đi, thực sự là khôg may, sáng sớm không phải mẹ Lí nói anh đã đi làm rồi sao? Thế nào bây giờ còn thấy anh? Cô hiện tại không muốn gặp anh, một chút cũng không muốn, bắt đầu từ hôm qua lòng cô đã tan nát cũng như đã chết, nên quyết định lần này đi chơi cùng Tuyết Nhi trở về cô sẽ huỷ hôn cùng anh, rồi cắt đứt quan hệ với anh.

Dù sao anh cũng không có yêu cô, mà cô cũng nghĩ thông suốt, tình yêu miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc, không bằng buông tay,tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, thế nhưng cô khôg biết có một số việc không phải muốn là theo ý mình.

Nhìn người đi xa, An Vĩ Thần thầm mắng, là ai gọi, anh tức giận nhận điện thoại, khẩu khí không tốt: "Có chuyện gì?"

Trong điện thoại, TRương Vĩ biết lão bản tâm tình không tốt nhanh nói một câu: " Tổng Tài, hội nghị này lúc nào mở?"

"Tôi tới ngay, cậu chủ trì trước đi".Nói xong liền cúp điện thoại, tìm hướng ngắm Tâm Kỳ sau đó mới lên lầu ngó qua ngó lại.

Bên hoa viên, Tâm Kỳ vỗ vỗ ngực, đi vào lộ phòng khách, rồi đến phòng bếp uống một chút nước chợt nghe tiếng bước chân cô đoán là anh nên nhanh núp vào, một hồi tiếng bước chân xa cô mới ra ngoài vỗ vỗ ngực hít thở, đi đến tới ghế ngồi đợi Tuyết Nhi rước cô.

———————— ————————

Một lát sau, bên ngoài cũng có âm thanh, Tuyết Nhi ở ngoài kêu lớn tên cô, trong đại sảnh, Tâm Kỳ đang xem TV nghe Tuyết Nhi gọi mình cô vội vàng chạy ra ngoài

Hàn Minh Vũ vẫn là mở cưa xe, anh nhìn cô hôm nay một thân váy trắng, trên mặt nở nụ cười ôn nhu, Tâm Kỳ cũng gật đầu rồi vào xe, cô phát giác hôm nay Hàn Minh Vũ phá lệ đẹp trai, một thân tây trang trên gnười làm cho anh toả ra khí bức của vương giả.

Đi bên cạnh anh, lòng cô không tự chủ nhảy lên vài cái, mặt cũng trở nên xấu hổ, Hàn Minh Vũ nhìn người trước mặt đỏ như cây táo, trong mắt càng thêm ôn nhu, Tuyết Nhi ngồi trong xe,nhìn hai người bên ngoài, len lén cười, bây giờ có lẽ là cái bắt đầu tốt.

Tâm Kỳ thấy Tuyết Nhi cười trộm biết nha đầu này đang tưởng tượng, cô lắc đầu thắt giây an toàn, xe phát động, dọc đường ba người nói cười, khoản gmấy tiếng sau xe đã đến đảo, cái đảo này không phải rất lớn mà chỉ có một cái tên êm tai gọi là " Đảo San Hô".

TRên đảo có một làng du lịch, không khí cũng đặc biệt tốt, có lẽ nơi này cách thành thị nên không khí không có bị ô nhiễm.

Ba người vừa đến đảo, Hàn Minh Vũ trước phải có việc nên Tuyết Nhi liền lôi kéo Tâm Kỳ ra bờ biển chơi đùa.

Cạnh bờ biển có các vỏ sò đủ loại màu sắc hình dạng, còn có san hô, hai người bỏ giày thoả thích chạy trên cát sau đó lượm rất nhiều vỏ sò cho đến khi Hàn Minh Vũ xong việc trở lại đem các cô đi ăn cơm trưa, hai người mới tỉnh ra nguyên lai đã đến giờ trưa.

Hai người ôm một đóng vỏ sò và san hô theo Hàn Minh Vũ đi ăn cơm.

Hàn Minh Vũ nhìn hai người ôm cái gì đó đi ăn cơm, cười nói: " Hai người trước đem đồ vật đặt lên giá đi, ở bờ biển còn nhiều mà, khôg ai cầm đâu, hơn nữa hai người cứ vậy mà ăn cơm sẽ khó nhìn". Anh nhìn qua nhìn lại.

Tâm Kỳ và Tuyết Nhi liếc mắt nhìn nhau, nghĩ cũng đúng, hai người tìm một địa phương ẩn nấp để giấu đi, cái này các cô tỉ mỉ lựa chọn cũng không muốn bị người ta cầm đi.

Làm xong, ba người đi ăn cơm, Hàn Minh Vũ dẫn các cô đến quán hải sản nổi danh nhất trên đảo, cái tiệm này hải sản đều tốt hơn so với nơi khách

Hải sản cũng là loại mới, quan trọng là mùi vị tương đối ngon, ba người ăn thật nhiều rồi quay về khách sạn, trở lại khách sạn, Tâm Kỳ có chút mệt mỏi liền trực tiếp vào nghỉ ngơi, Hàn Minh Vũ cơm xong đưa các cô về khách sạn cũng bận rộn công việc ra ngoài, chỉ còn lại Tuyết Nhi, nên đành cũng phải đi nghĩ ngủ.

———————— ————————

Cao ốc An Thị

An Vĩ Thần vừa kết thúc hội nghị, đi vào phòng làm việc còn chưa ngồi xuống liền thấy thư kí cầm một cái bọc tiến đến.

Anh tiếp nhận mở ra nhìn đều là hình ảnh của sáng nay Hàn Minh Vũ đến đón Tâm Kỳ, mặt trên đều rõ ràng từng chút một, đương lúc anh thấy vẻ mặt xấu hổ của Tâm Kỳ nhìn Hàn Minh Vũ thì anh tức giận ném hình ảnh xuống đất, cầm áo khoác gọi điện tra bọn họ đang ở đâu.

An Vĩ Thần nổi giận đùng đùng lái xe, dọc theo đường đi anh nổi cơn thịnh nộ, nghĩ đến người phụ nữ kia cư nhiên cùng một chỗ với người đàn ông khác, trong lòng anh tựa như muốn giết người, trên xe, anh tức giận vỗ vào tay lái, cô gái đáng chết, thoáng cái không coi là chạy đi cùng tên đàn ông khác, hoàn hảo sáng nay anh đã kêu người theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy, nếu không bây giờ anh cũng không biết đi nơi nào tìm người.

Trên đảo, Tâm Kỳ ngủ một chút rồi tỉnh nhìn đồng hồ cũng đã 3 giờ, nghĩ lại không biết nha đầu Tuyết Nhi đang làm gì? Cô cầm điện thoại gọi cho Tuyết Nhi: " Tuyết Nhi, bạn đang ở đâu? ……A! Mình lập tức tới ngay". Biết nha đầu kia đang vui đùa ở suối nước nóng ở làng du lịch, cô mau dậy chỉnh sửa y phục rồi đi tìm Tuyết Nhi.

Ở suối nước nóng, Tuyết Nhi thoải mái hưởng thụ, thấy Tâm Kỳ đi tới cô vui vẻ kêu lên: " Tâm Kỳ, đến đây, cậu cũng xuống vui đùa một chút, rất thoải mái". Vừa nói, vừa một bên đứng lên lôi kéo tay của Tâm Kỳ xuống.

Tâm Kỳ không thể làm gì hơn là cùng cô ngâm nước, cô thay quần áo, cái làng du lịch này rất tốt, cái gì cũng không cần đem theo, muốn gì có đó, chỉ cần có tiền muốn mua vật gì cũn được

Hai người thay thư phục cùng nhau ngâm suối nước nóng

Lúc này Tuyết Nhi nhìn Tâm Kỳ bên cạnh, hiếu kỳ hỏi một câu " Cậu và anh ấy thế nào?Có tiến triển gì không?" Cùng sống dưới một mái nhà, hẳn là có tiến triển rồi, nói như vậy không biết biểu ca của cô có cơ hội hay không

Cô nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tâm Kỳ chờ câu trả lời.

Bị Tuyết Nhi hỏi vậy, Tâm Kỳ đột nhiên càng hoảng sợ, cô không biết trả lời làm sao, nghĩ đến những chuyện ngày hôm qua, tay nắm chặt, đốt tay cũng trở nên trắng bệch, cô nỗ lực điều chỉnh tâm tình để cho Tuyết Nhi không phát hiện ra sự bất thường của cô, Tuyết Nhi thấy trên mặt Tâm Kỳ không tốt, khẩn trương hỏi:" Bạn làm sao vậy?Khó chịu hay buồn bực ở đâu? Mau đứng lên, chúng ta ra ngoài”. Nói xong, muốn kéo tay Tâm Kỳ đi.

"Không có gì, không cần khẩn trương, có thể chỉ là một chút khó chịu, chúng ta ngồi một chút đi". Tâm Kỳ an ủi nói

Tuyết Nhi ngắm nhìn cô, phát hiện sắc mặt của cô đã khá hơn một chút mới buông tay cô ra sau đó ngồi xuống nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn vì sợ cô sẽ khó chịu

Nếu có gì thật thì Tuyết Nhi thật thảm, kia biểu ca sẽ lột da cô ra, nghĩ đến thật kinh khủng.

Tâm Kỳ nổ lực đem mình thả lỏng, không nghĩ đến chuyện hôm qua nữa, từ từ tựa như buồn ngủ, gần đây cô ngủ thật nhiều, không có gì sẽ liền muốn ngủ, quả thực có thể so sánh cùng heo.

Tuyết Nhi thấy cô ngủ, cũng nhắm hai mắt lại ngủ gật quên mất vấn đề mình cần hỏi.

Hai người ngủ trong suối nước nóng, hoàn hảo nơi đây là độc lập, mỗi một suối là một phòng nên chỉ vài người ngồi, cũng tương đối yên tĩnh không ai quấy rầy

Hai người ngủ khoảng nửa tiếng thì điện thoại Tuyết Nhi vang lên là Hàn Minh Vũ gọi tới hỏi đang ở đâu? Anh đã xong việc bảo các cô đến bờ biển.

Cúp điện thoại, Tuyết Nhi đánh thức Tâm Kỳ bên cạnh nói biểu ca đang chờ hai người ở biển, Tâm Kỳ mơ màng tỉnh, nghe Hàn Minh Vũ đang đợi liềndậy, chỉ chốc lát hai người đổi xong y phục đi ra bờ cát

Hàn Minh Vũ đứng cách đó không xa thấy 2 người đi tới, ngoắc ngoắc lại, hai người nhìn thấy anh cũng vội vã chạy tới.

Tuyết Nhi vừa đi vừa nói: " Anh rốt cuộc cũng xong a, còn nhớ rõ chúng em sao? Nói là dẫn chúng em đi chơi, kết quả để chúng em một mình, tối nay anh nhất định phải bồi thường cho chúng em nha, hừ", đô đô cái miệng, cố ý tức giận nói.

"Là lỗi của anh, không có gì, tối nay anh đảm bảo sẽ dẫn tụi em đi chơi vui vẻ". Hàn Minh Vũ một tay để trước ngược quay sang hai người cong lưng ý nói xin lỗi.

Tâm Kỳ nhìn động tác trước mặt, không khỏi bật cười, Tuyết Nhi và Hàn Minh Vũ thấy cô cười cũng bật cười theo, ba người đứng trên bờ cát cười nói vui vẻ, ai qua đường cũng rối rít nhìn bọn họ.

Dẫn đầu người dừng lại là Hàn Minh Vũ, anh ôn nhu nhìn Tâm Kỳ cười thoải mái, cả một buổi chiều trong đầu anh đều là hình ảnh của cô, bây giờ cô đứng trước mặt anh, tim anh kích động không thôi, muốn đem mái tóc trên mặt cô đẩy ra, bàn tay đưa ra giữa không trung nhưng rồi rút lại.

Anh sợ làm cô hoảng, sợ cô sẽ vì vậy mà giữ khoảng cách với anh, anh còn không muốn phá tan mối quan hệ này, dù sao muốn mình có vị trí trong tim người ta cũng cần chút thời gian, mà anh biến anh sẽ học nhịn.

Tuyết Nhi một bên thấy biểu hiện thâm tình của biểu ca nhìn Tâm Kỳ, cô rời bỏ đi, chính mình tự đi chơi để hai người kia ở khoảng riêng một chút, cô chờ Tâm Kỳ làm đại tẩu của cô.

Cười đau bụng, Tâm Kỳ mới dừng lại, thấy Hàn Minh Vũ đứng trước mặt mà không thấy Tuyết Nhi nên nghi ngờ hỏi: "Tuyết Nhi đâu? Thế nào thoáng cái không thấy người?" Cô nhìn bên trái một chút, bên phải một chút vẫn là không thấy ai, nha đầu kia đi chơi cũng không gọi cô một tiếng.

Nghe Tâm Kỳ hỏi, Hàn Minh Vũ hoảng hốt thu hồi tam tình, nói: " Mới vừa đi, chắc thấy cái gì vui nên đi rồi". Thực ra anh biết chủ ý của Tuyết Nhi chẳng qua không nói rõ cho Tâm Kỳ biết thôi.

Hàn Minh Vũ nói xong, cũng dẫn Tâm Kỳ đi còn nói them: " Để cho con bé đi đi, nó hiếu động, chúng ta qua kia một chút, nơi này mặt trời lặn rất đẹp". Anh đút tay vào tui, nhàn nhã đi đến bên cạnh biển.

Tâm Kỳ cũng không nói gì, không thể làm gì khác hơn là theo anh, hơn nữa cô cũng muốn ngắm mặt trời lặn.

Vì vậy hai người một trước một sau, ánh mặt trời chiếu rọi xuống hai thân ảnh, trên bờ cát in lại dấu chân của 2 người, đột nhiên phía sau Tâm Kỳ không biết bị vật gì làm vấp, Hàn Minh Vũ trước mặt nhanh chân tiếp đỡ cô, nên cô không té xuống.

Anh đảo mắt nhìn một chút, nếu không lần này Tâm Kỳ sẽ té xuống toàn là cát, anh sẽ đau lòng chết thôi.

Tâm Kỳ tưởng cô sẽ té nào ngờ có người đỡ mình, cô giang hai tay dự định đón nhận bờ cát lớn.

Thoáng cái cảm giác mình được đỡ lại, Tâm Kỳ mở mắt, đập vào mắt là lòng ngực rộng lớn mà chính cô cũng ôm thật chặt hông của anh, Hàn Minh Vũ thuận thế ôm cô, lúc này chân anh không vững, hai người té ngã về sau, thoáng Tâm Kỳ nằm phía trên anh

Cô bị đánh có điểm khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn Tâm Kỳ cũng lo nên anh cũng ngẩng đầu nhìn cô có sao không, vô tình hai môi đụng nhau, anh thật không ngờ sẽ là như vậy, ngực thoáng có chút nổ tung, thế nhưng trên mặt không lộ ý gì, anh mê người nhìn Tâm Kỳ đang sững sờ.

Tâm Kỳ đột nhiên bị vậy, cô ngây ngẩn, cô trừng to mắt điêu2 không phải Hàn Minh Vũ giật mình, cô không có phản ứng nhiều, lúc này cô quay đầu, sắc mặt củng ửng đỏ, trong lòng vô cùng rối loạn, vừa vặn là anh tiếp liễu, đó không phải là không phải là...... a a! Cô trong lòng ò hét, sau này đối mặt với anh làm sao? Trong lòng cô vô chủ.

Cô hoàn hảo hiện tại Hàn Minh Vũ cũng không tốt lắm, anh hiện tại có điểm không nhịn được, ai biết cô cứ thức dậy, hết lần này đến lần khác đều không thành, vừa vặn anh ở đây, anh không tiện mở miệng chỉ dùng sức chịu đựng.

Tâm Kỳ trong lòng rầu rỉ làm sao bây giờ? Thế nhưng không chờ cô tưởng tượng đột nhiêncócái gì đó cứng rắn cọ cọ sau mông cô, cô một chút đỏ mặt, dùng đầu ngón chân cũng biết đó là cái gì, cô hoảng hốt nhớ tới, nói xin lỗi với anh: " Không cố ý, té một chút”, cô xấu hổ không dám nhìn anh

Hàn Minh Vũ nhịn sắp nổ tung, cô cứ nhích tới nhích lui trên người anh, có mấy ai kiên trì được chính người yêu ngồi trên người mình luôn luôn ma sát.

Anh nhịn không được, thoáng xoay người đặt Lương Tâm Kỳ dưới thân, sau đó anh tìm môi cô tê tê hôn lên, đột nhiên trời xoay tròn, Tâm Kỳ không còn rõ là tình huống gì, môi bị người khác hôn, cô mở hai mắt nhìn Hàn Minh Vũ, trong miệng phát ra âm thanh " ô ô", tay dùng sức đẩy anh muốn đẩy anh ra.

Mà Hàn Minh Vũ mặc kệ người dưới thân giãy dụa thế nào cũng không buông tha, anh nổ lực cạy miệng Tâm Kỳ ra sau đó tìm lưỡi cô rồi mút vào, cô không dám tin nhìn anh, tay dùng sức đánh anh, nước mắt chảy ra theo khoé mắt chảy xuống những hát cát vàng, một giọt chảy lên tay của Hàn Minh Vũ. nhanthuyvy-share.blogspot.com

Vì lúc nãy khi té xuống tay của Hàn Minh Vũ đã chống đỡ đầu của cô, một tay ôm hông cô, nên sau khi khóc nước mắt rơi lên tay anh, anh thoả thích hôn môi, anh rất sợ nhưng không thể khống chế trái tim của mình, khi anh hôn lên cái môi nhỏ nanh này anh quên maất tất cả, thẳng cho đến giọt nước mắt làm thức tỉnh anh, giọt nước mắt này như đốt tim anh

Anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy lệ của Lương Tâm Kỳ, muốn nói xin lỗi nhưng không thể nói, bây giờ có nói gì cũng vô ích, đã làm ra chuyện vô pháp vãn hồi rồi, anh nhẹ nhàng thả ra, ngón tay thon dài muốn giúp Tâm Kỳ xoá đi những giọt nước mắt

Chờ anh để tay xuống, Lương Tâm Kỳ mặt đối diện, cô bây giờ rất ghét anh, nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lòng của cô lại nổi lửa, tại sao lại cứ muốn đối xử với cô như vậy?

Hàn Minh Vũ phủi hạt cát bên tai của Tâm Kỳ, trong mắt anh sâu đậm sự đau đớn, anh hận tại sao mình lại không nhịn được, tại sao làm cô ghét anh

"Xin lỗi", Anh chịu đựng đau đớn, âm thanh khàn giọng không để ý tới cảm nhận của Tâm Kỳ nói.

Nói xong lời này, người bị đánh một quyền, y phục bị người lôi dậy, anh ngẩng đầu nhìn thấy An Vĩ Thần đang bốc hoả nhìn mình, còn chưa kịp phản ứng liền bị An Vĩ Thần đấm vài cái, thân thể cũng đảo té bên bờ cát.

An Vĩ Thần bây giờ đã mất đi lý trí, anh một đường điên cuồng chạy ra thật không ngờ cảnh đầu tiên anh thấy là người đàn ông này dám nằm trên người phụ nữ của anh, còn dám hôn cô, anh tức giận thầm muốn đem người đàn ông này quăng xuống biển làm mồi cho cá ăn, anh thấy ảnh chụp đã tức giận, tất cả đều phát tiết lên quả đấm, từng quyền từng quyền mạnh bạo đấm vào mặt Hàn Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ không có một chút phản kháng, mặc cho An Vĩ Thần đánh.

Mà Lương Tâm Kỳ nằm dưới đất thấy An Vĩ Thần tức giận doạ sợ, cô nhìn Hàn Minh Vũ bị đánh không trả lại, lấy dũng khí chạy đến: " Đừng đánh nữa, mau dừng tay, đánh một hồi sẽ chết người". Cô khốc cầm lấy tay của An Vĩ Thần để anh không nên đánh.

An Vĩ Thần như không nghe được, trong đầu anh đều là cảnh hôn của Lương Tâm Kỳ và Hàn Minh Vũ, anh càng đánh, khí lực càng lớn.

Tâm Kỳ thấy anh không phản ứng, hiểu cũng không thể làm gì cô chạy tới chặn trước mặt Hàn Minh Vũ, ngửa đầu đợi quả đấm của An Vĩ Thần, anh đột nhiên thấy Tâm Kỳ xuất hiện, chợt dừng tay, chỉ một giây nữa thôi thì cô liền hưởng trọn quả đấm này.

Anh thấy cô lại vì người đàn ông kia mà không ngại an nguy của mình, anh cắn răng nghiến lợi nắm Lương Tâm Kỳ kéo đi, Tâm Kỳ chỉ cảm thấy một trận gió thỏi tới, cũng không có thấy đau đớn, mở hai mắt ra, liền thấy An Vĩ Thần kéo đi.

Hàn Minh Vũ bị đánh đến bị thương nằm trên mặt đất híp mắt, nhìn Tâm Kỳ bị An Vĩ Thần kéo đi hắm nắm tay, nghe " rắc rắc " âm thanh, âm thầm trong lòng phát thề lần sau tuyệt đối không để An Vĩ Thần kéo Tâm Kỳ đi nữa, một trận này anh sẽ đòi lại.

Mặt đầy máu nhìn bóng người đi xa, Hàn Minh Vũ cố khẽ đọng vào vết thương trên mặt, anh vô lực nằm trên bãi cát, ngón tay vuốt vuốt môi vừa hôn Tâm Kỳ, anh nở nụ cười ôn nhu, quên mất sự đau đớn của vết thương.

Lúc này trên bờ cát chỉ còn lại mình anh, anh cư vậy nằm trên đó, gió thổi qua mái tóc, lộ ra mặt mũi sưng húp, thế nhưng nụ cười kia vẫn mê người làm cho lòng người không cầm được nhảy lên, dọc đường đi Tâm Kỳ bị An Vĩ Thần kéo đi, tay cô bị anh làm trật khớp, lại không dám nói nửa câu, còn nhớ rõ ánh mắt sát nhân của anh lúc nãy, bây giờ ngẫm lại chẳng biết cô lấy dũng khí từ đâu.

Anh dọc đường nổ lực áp chế cơn giận, rất sợ mình nhịn không được sẽ bóp chết cô gái này.

Thấy xe của mình, An Vĩ Thần mở cửa xe ném Lương Tâm Kỳ lên chỗ ngồi sau đó chính mình ngồi vào ghế lái, anh cầm chìa khoá khởi động xe rồi chạy đi.

Tâm Kỳ ở ghế nhất thời bị tốc độ làm hoảng, sợ nên cô nắm chặt ghế ngồi, vẻ sợ nhìn An Vĩ Thần không nói một lời, thấy đương sự cư nhiên không thay đổi biểu tình, không đoán được anh nghĩ gì, mà cũng không dám động đậy cô nhìn ra ngoài, nhắm mắt lại, yên lặng trong lòng suy nghĩ không nên nhìn cũng sẽ không sợ, không nhìn không nhìn.

Dọc đường đi An Vĩ Thần dùng tốc độ nhanh như bão để chạy, thẳng cho đến một quán rượu cao cấp 5 sao mới dừng lại, quán rượu này là của Mạc Thiểu Khuynh mở, vì Mạc Gia kinh doanh khách sạn nên đây là sản nghiệp của Mạc Gia.

An Vĩ Thần dừng xe, xuống bên cửa mở cửa cho Lương Tâm Kỳ, kéo tay cô vào trong quán, nhân viên trong đây nhìn thấy An Vĩ Thần biết là bạn của Mạc Thiểu Khuynh cũng biết anh là Tổng Tài của An Thị nên đều chào hỏi, mà bây giờ anh đang nổi giận nên không thèm nhìn bất luận kẻ nào.

Tâm Kỳ cứ để anh kéo đi, đến đại sảnh bị mọi người nhìn thoáng cô xấu hổ cúi đầu, đứng trong thang máy ngực cô nhảy về phía trước, biết hôm nay không trốn thoát, người này sẽ dằn vặt cô, nghĩ đến chuyện hôm qua, cô lại muốn giãy dụa cái cầm tay của anh.

An Vĩ Thần cảm giác tay của Lương Tâm Kỳ giãy dụa, anh quay đầu trừng mắt nhìn, Lương Tâm Kỳ thấy anh nhìn, sợ sệt rụt rè một chút, cô không dám giãy dụa nữa, thực sự là quá uất ức, thà trong lòng khinh bỉ, thế nhưng không còn cách nào, ai kêu cô dám tính khí, không chịu nổi.

Thang máy đến đỉnh, An Vĩ Thần lấy căn phòng Vip, vừa mở cửa ra, An Vĩ Thần kéo Tâm Kỳ vào phòng riêng dành cho mình, anh cà thẻ, mở rộng cửa, rồi đóng cửa lại cực nhanh.

Vào phòng, anh trực tiếp đem Tâm Kỳ lên giường, rồi bắt đầu cởi y phục của mình, Tâm Kỳ ngã xuống giường, lắc lắc đầu có chút đau, mở mắt ra thấy anh cởi quần áo cô leo lên giường, nghĩ đến chuyện hôm qua nước mắt đảo quanh

Chẳng lẽ lại đối xử với cô vậy nữa sao? Không nên, có chết cũng không muốn, cô che miệng trừng mắt nhìn An Vĩ Thần đang cởi quần áo.

Cởi chỉ còn lại quấn lót, anh câu dẫn tà mị hỏi: " Thế nào? Sợ sao?" Anh đi tới giường nắm cằm của Lương Tâm Kỳ nói: " Hôm qua tôi đã nói hãy an phận ở nhà, thế nào hôm nay lại quên lời tôi? Lại cắm sừng tôi? Cô bảo hôm nay tôi sẽ trừng phạt cô làm sao?" Nhẹ nhàng vuốt môi của Tâm Kỳ,thờ ơ nói.

Tâm Kỳ núp ở một gócgiường, run rẩy nói: " Cái kia chỉ là hiểu lầm, em và anh ta không giống anh nghĩ, thật không giống anh nghĩ", ô ô, sắp hù cô chết, giải thích đều cảm giác vô lực vậy.

"Ha Ha, hiểu lầm? Không phải giống tôi nghĩ, cô cho rằng tôi An Vĩ Thần này bị mù sao? Vậy có phải hay không chờ tới khi cô và gã ta lên giường thì mới nói là không hiểu lầm nữa? Hả, có đúng hay không?" An Vĩ Thần châm chọc cười to, vẻ mặt yêu mị cũng vì tức giận mà thay đổi.

Khi anh là người ngu chính là người mù, anh An Vĩ Thần không thể ngu ngốc vậy được, tận mắt nhìn thấy còn giả vờ?

Lương Tâm Kỳ bị cười vậy, cô sợ nước mắt càng chảy nhiều hơn, cô muốn giải thích thế nhưng lại tìm không được lời nào nói.

Dù sao cô cũng bị Hàn Minh Vũ hôn, tuy rằng đó không phải là tự nguyện thế nhưng cô nói thì có ích gì?

Tâm Kỳ bỏ qua lời biện giải, vô lực cúi đầu, đợi anh làm sao trừng phạt cô

An Vĩ Thần thấy cô như vậy, cơn tức càng lớn, anh liền nắm y phục của cô xé roẹt roẹt, anh cho là cô còn có thể giải thích cái gì đó như vậy anh sẽ khoan dung hơn.

Anh cho cô cơ hội giải thích, cư nhiên thừa nhận cũng không cần chọc anh.

Tâm Kỳ nào có biết nhiều vậy, trong lòng cô nghĩ dù có giải thích anh cũng không tin, hà tất phải làm điều thừa thải

Người đôi khi là vậy thông minh quá sẽ bị cái thông minh đó hại mình.

Mấy giây sau, y phục của cô liền thành từng mảnh ném xuống đất, tay ôm lấy thân thể của mình, run rẩy cúi đầu không dám nhìn An Vĩ Thần.

An Vĩ Thần lúc này trong mắt hiện lên yêu thương thế nhưng chỉ là một chút liền bị dục hoả lửa giận thay thế, anh nhìn da thịt trắng nõn mê người, phía dưới liền có phản ứng, nhịn không được hắt bỏ quần lót của mình nhất chân của Tâm Kỳ lên trực tiếp tiến vào.

"A ——" Hạ thân đau đớn, Lương Tâm Kỳ không khỏi kêu ra, cô cắn chặt môi mình, tay ghì chặt ra giường, nước mắt cũng chảy xuống thấm ướt ra.

An Vĩ thần nhìn thân thể bé nhỏ phía dưới khóc có chút đau đớn, anh nhớ chuyện lần trước, anh hôn vành tai cô mới có cảm giác.

Anh nghĩ vậy, cúi người hôn lên vành tai của Tâm Kỳ, hai tay ôm hai bộ ngực mà xoa nắn, Tâm Kỳ bị anh hôn, trong miệng phát ra tiếng " Ưm...A...", bụng dưới cảm giác một cỗ nhiệt nóng, cô bị cảm giác này làm ngây người, càng muốn nhiều hơn thế nhưng cũng không biết muốn gì, cô khó chịu uốn éo thân thể.

An Vĩ Thần cảm giác được cô biến hoá, tà mị nở nụ cười nhìn Tâm Kỳ bị dục hoả dằn vặt, ngước mắt nhìn cái miệng nhỏ nanh mê người lúc ẩn lúc hiện, nghĩ đến cái miệng này bị người đàn ông kia hôn lên, sâu thẳm trong mắt lại hiện lên tia sát khí.

Anh giơ ngón tay thon dài sờ lên cái miệng phấn nộn, lau lau chùi thẳng cho đến khi bị anh làm đổ máu anh mới buông tay hôn nhẹ lên, hôn xong anh cạy miệng cô ra trực tiếp tìm cái lưỡi mút vào.

Tâm Kỳ cũng từ từ đáp lại, cũng học theo anh mút mút lưỡi anh.

An Vĩ Thần bị nụ hôn đốt thẳng vào đại não, anh cũng không thể làm gì chỉ có bên trong mà quấn quít lấy lưỡi của cô.

Mỗi lần anh tiến vào đều là tiến vào chỗ sâu nhất, mỗi lần đánh đều làm rung động 2 linh hồn đang hoà vào nhau, trận hoan ái này dằn co hơn 1 tiếng, thẳng cho đến khi An Vĩ Thần gầm một tiếng "A ․․․․․․" thì mới kết thúc.

Thoải mái phóng ra, An Vĩ Thần ngã xuống trên người Lương Tâm Kỳ, anh hôn mắt cô, rồi hôn mũi, tới miệng, giống như là hôn lên trân châu bảo bối.

Tâm Kỳ lúc này bên hông như sắp đứt, khí lực đều không còn, đến giơ tay cũng không có sức trong lòng không khõi nghĩ tới, người đàn ông này ăn gì? Thế nào lại có khí lực như vậy? hành hạ đến eo của cô sắp đứt ra thôi.

Cô làm sao biết, khi ** anh đều không có thể tha cô, An Vĩ Thần hoàn toàn để trong cơ thể cô, cũng không có lui ra ngoài, anh hôn thiêu đốt lửa.

Tâm Kỳ cảm giác vật bên trong càng lúc lớn hơn, cô mở mắt nhìn An Vĩ Thần, sẽ không phải một lần nữa đi?Cô cũng không có muốn ngày mai báo chí sẽ đăng ' Trong khách sạn nào đó, cái người nào đó vì ân ái quá nhiều mà chết'.

Ngẫm lại thật sợ, cô hé miệng muốn nói không thể, nhưng chưa kịp nói môi đã bị ai đó hôn, tất cả lời định nói đều nuốt vào bụng.

An Vĩ Thần một bên hôn môi cô, một bên ôm cô đến phòng tắm.

Tâm Kỳ bị hôn đột ngột, cảm giác thân thể rã rời, theo bản năng ôm lấy hông của anh, cùng anh đi tới phòng tắm, nghi ngờ nghĩ tới anh không phải muốn giúp cô tắm chứ? Cái này cũng không muốn đi, tuy rằng hai người có chạm da chạm thịt nhưung vẫn là không quen bị ai đó nhìn chằm chằm vào thân thể mình.

Nghĩ vậy, Tâm Kỳ muốn cự tuyệt, lại phát hiện hai người đã vào bồn tắm lớn, hơn nữa tư thế cũng như lúc ân ái trên giường vậy.

Anh ở trên, cô ở dưới, phát giác ra mình quá ngây thơ rồi, không phải giúp cô tắm, rõ ràng người đàn ông này lại nghĩ đến biện pháp khác dằn vặt cô.

Vẫn chưa tới một giây, An Vĩ Thần điên cuồng mà luật động, anh càng hôn sâu hơn, Tâm Kỳ một lần nữa bị anh nhập vào, một đêm này, gian phòng đều lưu lại tình cảm mãnh liệt của hai người.

——————————————————————————————

Trưa hôm sau, Tâm Kỳ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy An Vĩ Thần ngủ cạnh, mà màn này chính là nguyện vọng từ trước đến giờ của cô, thế nhưng lúc này cô không cảm thấy vui vẻ, đơn giản là cô biết trái tim của anh không thuộc về cô.

Nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt anh, nghĩ đến phản ứng của ngày hôm qua, cô nhíu mi lại, trong lòng nghĩ lẽ nào hôm qua anh ăn dấm chua vì cô và Hàn Minh Vũ? Nghĩ nghĩ, Tâm Kỳ che miệng không thể tin nhìn An Vĩ Thần bên cạnh, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng, cô bây giờ muốn lớn tiếng ca hát nhưng lại sợ làm thức người bên cạnh, nên không thể làm gì khác hơn là trốn trong chăn lén cười, nghĩ đến những hành động của anh, trên TV phim đa số là vậy nên cô cũng nghĩ An Vĩ Thần sẽ ghen như thế.

Chỉ là An Vĩ Thần cũng đúng, bất quá anh không biết mà thôi.

Tâm Kỳ cười hì hì trong chăn, như một đứa ngốc, lúc trước không vui cô đã quên không còn một mảnh, ngay cả chuyện hôm trước lúc này chỉ có một câu anh ghen tị.

An Vĩ Thần tỉnh lại, anh không có mở mắt ra mà nghe tiếng cười của Tâm Kỳ, anh không biết chuyện gì xảy ra buồn cười mà làm cho cô ẩn núp cười trộm chẵng lẽ nhớ tới người đàn ông kia?

An Vĩ Thần một bên nắm Tâm Kỳ đang núp trong chăn, ánh mắt nổi lửa nhìn chằm chằm, uy hiếp: " Em dám ngủ cạnh tôi mà tưởng nhớ đến người đàn ông khác? Lá gan của em thật lớn".

Hả!

Đang cười khúc khích, nghe anh nói, Tâm Kỳ ngây ngẩn cả người, ai mà nhớ người đàn ông khác chứ? Người cô luôn nhớ là anh, cô phủi phủi tay giải thích: " Em không có nhớ người đàn ông khác, em nhớ chính là anh, không cần nói bậy oan uổng người khác". Không có suy nghĩ cứ như vậy nói ra.

An Vĩ Thần nghe vậy, tức giận một chút cũng không có vung mắt mê mị hỏi: " Thật là nhớ tôi? Chứ không phải suy nghĩ về người đàn ông khác?". Anh vẫn không tin là cô suy nghĩ về anh

Tâm Kỳ nhanh gật đầu, nhìn người trước mắt nói: " Thật là đang suy nghĩ về anh". Bất quá suy nghĩ cũng phải nói sao, cô còn muốn giữ mạng nha.

"Vậy nghĩ cái gì?" An Vĩ Thần nheo mắt hỏi Tâm Kỳ, nghĩ gì thì mau nói, nếu nói ra điều anh không hài lòng anh thề lòng hôm nay sẽ để cô không thể xuống giường.

"Nghĩ xem ngày hôm qua có phải anh ghen không?" Tâm Kỳ nghĩ nghĩ, trực tiếp nói ra.

Nói xong mới phát hiện không thích hợp Tâm Kỳ nhanh che miệng, thế nhưng đã quá trễ vì anh nghe được rồi.

"Ghen???" An Vĩ Thần phun ra chữ này, tựa hồ như không có khái niệm gì về nó.

"À, không phải, em không phải nói anh ghen, không phải nói anh ……Ừm,".Tâm Kỳ lắc lắc đầu, nỗ lực giải thích

Thế nhưng cô càng giải thích lại càng nói sai, An Vĩ Thần trừng mắt nhìn cô, thì ra là nghĩ anh ghen, anh ăn dấm chua của ai đó, anh trong lòng nghi ngờ nhìn bả vai đang run rẩy trước mặt.

Ánh mắt như là có thể nhìn thấu lòng của Tâm Kỳ, Tâm Kỳ nhìn ánh mắt kia, nỗ lực nhớ tới hạ thân, thế nhưng ngay lúc cô chuẩn bị động thì bên tai truyền đến âm thanh mê hoặc mà quen thuộc.

"Em nói là tôi ghen phải không?" An Vĩ Thần tự như phi tiêu nhìn cô, cầm lấy tay cô ý đồ chạy trốn.

Lúc anh còn chưa nói gì chỉ cần nhìn biểu tình là biết cô có ý gì rồi, nói anh ghen, không phải ý là ngày hôm qua phản ứng của anh cũng vì cô và người đàn ông kia thân thiết, anh nhìn thấy nên mới phản ứng lớn như vậy.

Anh thật không ngờ phản ứng đó là ghen!

Cho tới nay không rõ thích là cái gì, cũng chưa từng có nữ nhân nào làm cho anh thật kích động, từ trước đến giờ anh là cao ngạo, tuyệt tình, lãnh khốc.

Ngày hôm qua anh mới phát hiện, mình củng có một loại tình cảm, cũng vào hôm qua anh biết ghen là cảm giác thế nào, thấy cô và người đàn ông khác ở cùng nhau, trong lòng anh ê ẩm, sau đó muốn giấu người phụ nữ này đi để không ai thấy.

Cảm giác ghen là vậy, giờ phút này anh mới phát hiện.

Thế nhưng cho dù là vậy, anh cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, bởi vì anh vẫn cao ngạo, không bao giờ thừa nhận thích Tâm Kỳ trước mặt bất kì ai, đó là An Vĩ Thần cao ngạo mà không vì ai làm chuyện gì.

Nhưng cao ngạo không còn quan trọng thời gian, có những thứ cũng đã đi xa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx