Lúc này, Trương Vĩ đi ra cửa phòng làm việc chỉ thấy một bóng người xuất hiện, anh nhìn sang phòng Tổng Tài một chút đoán chắc chuyện gì đã xảy ra nên Tổng Tài mới vội vàng như vậy a!
Ba người ngồi ở quán cafe trước cửa sổ, thật ra không tổng cộng là 3 người vì có ai đó phái theo mấy cái tiểu đuôi nữa, nên tổng lại thì không phải là 3, Lương Tâm Kỳ ngồi ở đó cùng với Tuyết Nhi và Hàn Minh Vũ, phía sau là mấy vệ sĩ, cung kính đứng sau lưng Tâm Kỳ.
Tâm Kỳ bất đắc dĩ, cô thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, bây giờ người trong đại sảnh ai cũng nhòm ngó cô, nhớ tới đi quán cafe, người bán hàng thấy cô tới rồi nhìn những người vệ sĩ sau lưng cô họ bị hù doạ cho sợ cũng không trách người ta như thế, mấy người phục vụ chỉ có mười mấy tuổi chưa bước vào đời, đột nhiên bị đám người mặc đồ đen này doạ người thật không biết người bán hàng kia nghĩ gì.
Lương Tâm Kỳ chỉ có trong lòng xin lỗi, cái này không thể trách cô, cô cũng không có biện pháp nào, muốn trách thì phải trách người đàn ông quái dị kia, nhớ tới anh, cô sẽ nổi lửa, làm cho cô bây giờ bị coi trọng quá đáng, ngay cả 2 người ngồi đối diện ánh mắt của họ nhìn cô cũng không rất thích hợp.
Lúc này, Tuyết Nhi ngồi đối diện nhịn không được hỏi một câu: " Cái người nữ nhân nổi tiếng này, đi ra mang theo mấy gã này làm chi a? Lẽ nào nhà ngươi sợ chúng ta ăn thịt? Thật là!" Có điểm im lặng Tuyết Nhi nói thẳng ra.
Cô thực sự là có ăn người kia đâu? Tất yếu phải làm vây? Bây giờ làm cho người ta nhìn bọn họ thật là khó chịu.
"Mình cũng không có cách nào, ai ngờ mấy người đó cứ vậy theo đuôi". Tâm Kỳ cũng tràn đầy bất đắc dĩ, cầm lấy ly nước đá trên bàn uống một ngụm, sau đó liếc nhìn mấy gã vệ sĩ đằng sau lưng, cô nhíu nhíu mày, muốn vứt bỏ mấy người này nhưng làm cách nào đây? Nên nghĩ một chút biện pháp!! nhanthuyvy-share.blogspot.com
Hàn Minh Vũ ngồi bên cạnh Tuyết Nhi liếc nhìn Tâm Kỳ, trong mắt không giấu được sự ưu thương, từ lúc cô đến, ánh mắt anh thuỷ chung không rời khỏi cô, thế nhưng mỗi lần cô nhìn thấy ánh mắt của anh thì cô sẽ né tránh đi chỗ khác, trong lòng anh lúc đầu vui sướng thì bây giờ đầy khổ sở, không biết nên làm bạn thế nào đây?
Mà điều quan trọng là nhìn những người đàn ông đi theo đằng sau cô anh càng nổi giận, người đàn ông kia còn đem bảo vệ bảo hộ cho cô, cư nhiên là theo dõi, đây rõ không phải ý không để cho Tâm Kỳ gặp anh sao? Người đàn ông kia keo kiệt vậy xem ra rất quan tâm cô rồi, nghĩ vậy, Hàn Minh Vũ lại càng lạnh trong lòng, đột nhiên anh như nghĩ tới cái gì, chợt nắm tay Tâm Kỳ chạy ra cửa, cô đang còn suy nghĩ phải làm sao đuổi bọn họ đi thì đột nhiên bị người nắm tay sau đó bỏ chạy, làm cô quên mất cả phản ứng.
Chờ ra cửa, ngước nhìn người nắm tay cô thì thấy Hàn Minh Vũ, cô có chút kinh ngạc cũng không hiểu anh muốn làm gì, thật không thích hợp a, nghĩ vậy, Tâm Kỳ định rút tay ra, nhưng anh nào sẽ thả, anh hiện tại hận không thể đem cô đến chân trời góc biển.
Tâm Kỳ đẩy một hồi anh vẫn không buông ra, có chút tức giận nói: " Hàn Minh Vũ, anh mau buông tay mau, mau buông ra", cô dùng lực ngày càng nhiều thế nhưng vẫn là không có tác dụng.
Vì lời nói của cô mà anh càng thêm nắm chặt, chỉ thấy anh quay đầu chăm chú nhìn cô nói: " Anh cả đời sẽ không buông tay, trừ khi anh chết ", mỗi chữ mỗi câu là hướng về cô mà nói, tựa như những lời này là lời thề.
Nhưng Tâm Kỳ cảm giác không hài lòng hay hạnh phúc, tuy rằng những lời này là cô từ trước đến giờ mới được nghe lần đầu mà anh cũng là người đầu tiên nói với cô, nhưng bây giờ với cô mà nói nó trở thành một áp lực.
Nói vậy cô thế nào mà thừa nhận? Cô không thương anh đã là có lỗi rồi, bây giờ anh lại nói cái này trong lòng cô càng thêm khó chịu, mà điều quan trọng nhất là cô tưởng đã nói rõ, cô không muốn làm tốn thời gian của anh, càng không muốn tim của anh dằn vặt vì cô.
@by txiuqw4