An Vĩ Thần thu hồi ánh mắt, anh trau mày, nhìn người trước mặt nói: " Những lời kia không phải là lời nói thật lòng, anh chỉ là ……" Lời còn chưa nói hết đã bị đánh gảy.
"Ha, không phải thật lòng, vậy ngài An Tổng đây thì cái gì mới là lời nói thật lòng của ngài? Không nên đem Lương Tâm Kỳ tôi ra coi thành đứa ngốc, anh nói có phải hay không mới là thật lòng, tự tôi hiểu, anh không cần nói thêm gì nữa". Tâm Kỳ nói xong, cô xoay người đi ra ngoài cửa.
An Vĩ Thần bị lời này làm ngây ngẩn, thấy Tâm Kỳ ra cửa, anh nhanh nắm tay cô lại: " Em đi đâu?"
Tâm Kỳ thấy An Vĩ Thần nắm tay mình, cô nhíu mày, khẩu khí không tốt nói: " Buông ra, tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh sao?" Quay đầu nhìn anh nói từng chữ: " Anh là gì của tôi? Mà quản nhiều như vậy?" Lời vừa dứt, cô bỏ tay anh ra xoay người chạy ra cửa.
An Vĩ Thần bị cô bỏ tay, lập tức nhanh chóng đuổi theo.
——————————————————————————————-
Phòng thêm náo nhiệt, lúc này quán rượu đạt đến cao điểm, đại sảnh đèn xanh đèn đỏ thay nhau chíu rọi, ở giữa trai gái hoà nhau thoả thích lắc lư theo điệu nhạc.
Tâm Kỳ cầm túi xách, cô chạy ra khỏi quán rượu, mặc kệ dọc đường đụng phải ai cô cũng không quan tâm, trong lòng chỉ tự nhủ mau chạy ra ngoài để thoát khỏi cái địa phương cô thở không thông này.
Bịt kín trái tim bị thương sâu đậm, nước mắt như mưa không ngừng chảy xuống.
Vì sao? Vì sao lại đối xử với cô như vậy, chẳng lẽ mấy ngày nay chỉ là mộng thôi sao? Không, cô không tin, nhưng còn những lời nói đó? cứ văng vẳng bên tai, muốn quên mà chẳng quên được.
Chân vấp tưởng bị chụp ếch, lúc này một đôi tay cường lực ôm lấy cô.
Tâm Kỳ ngước nhìn là Hàn Minh Vũ, vừa thấy anh những gì uất ức tựa như khóc ra ngoài, anh ôm cô thật chặt, lông mi nhíu lại.
Hôm nay, anh cùng bạn bè đến đây chơi, mới từ toilet ra chỉ thấy một thân ảnh ào ào phóng ra, anh nhìn thì phát hiện là Tâm Kỳ, lập tức chạy theo, đợi anh vẫn chưa đi được xa thì thấy cô lảo đảo sắp té xuống mặt đất.
Anh nhanh chóng chạy đến đỡ cô, sau đó cảm giác cô úp mặt vào trong lòng anh mà khóc, anh ôm cô đến cửa.
Lúc này, An Vĩ Thần phía sau đuổi theo, thấy Tâm Kỳ bị người đàn ông xa lạ ôm ra ngoài, anh đẩy đoàn người chạy nhanh theo.
Hàn Minh Vũ ôm Tâm Kỳ ra khỏi quán bar, phía sau độ nhiên truyền đến âm thanh phẫn nộ: " Đứng lại, bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người cô ấy".
An Vĩ Thần tức giận đi tới, vừa phát hiện ra Hàn Minh Vũ, anh càng tức giận hơn.
Hàn Minh Vũ thấy An Vĩ Thần, liền biết vì sao hôm nay Tâm Kỳ đến đây, thấy An Vĩ Thần nổi giận đi tới, anh cười.
Còn Tâm Kỳ nghe được âm thanh kia, thân thể cũng trở nên căng thẳng.
Anh tới làm gì? Anh có nói gì thì cô còn tin không? Cô không phải đứa ngốc.
"Anh chạy theo làm gì? Anh đi đi, bây giờ tôi không muốn gặp anh, anh tránh xa tôi một chút". Tâm Kỳ tức giận chỉ chỉ, muốn An Vĩ Thần đi khỏi.
"Không muốn gặp anh,vậy muốn cùng người đàn ông này đi sao? Đừng mơ tưởng sẽ cùng gã ta đi, anh chết cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra". Một bên kéo Tâm Kỳ trong lòng Hàn Minh Vũ, sau đó liền hướng bên kia đi đến.
Anh sẽ không đi, ai có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình theo đàn ông khác? Anh, An Vĩ Thần cũng không phải đứa ngốc.
Tâm Kỳ dùng lực đẩy An Vĩ Thần ra: " Buông ra, anh mau buông ra, tôi không muốn theo anh, không muốn theo anh". Cô không muốn theo người đàn ông này đi nữa.
Vừa nói những lời này, cô đã nói rõ, bây giờ cô không muốn theo anh.
"Buông cô ấy ra, anh không nghe cô ấy nói không muốn theo anh sao?" Hàn Minh Vũ một bên níu An Vĩ Thần lại, không cho anh dẫn Tâm Kỳ đi.
An Vĩ Thần nhìn xuống tay Hàn Minh Vũ, trong mắt lửa giận bốc lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi:" Tốt nhất mau buông ra, hơn nữa cô ấy có nguyện ý không cũng chẳng liên quan gì đến anh,cô ấy là vị hôn thê của tôi, anh người bên ngoài hình như lo quá nhiều rồi ".
Hàn Minh Vũ nghe nói vậy, không tức giận, cũng không buông tay mà ngược lại còn tăng thêm lực.
An Vĩ Thần thấy lực tăng thêm, anh tà mị cười, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
@by txiuqw4