Sau đó cổ tay vừa chuyển, hai người tự như đang bắt tay, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng họ là bạn tốt nhưng nhìn kĩ một chút thì hai người sẽ là kẻ thù, hơn nữa ánh mắt căng thẳng, không ai nhường ai.
Tâm Kỳ một bên biết hai người muốn đánh nhau cô lo lắng không biết nên làm cái gì bây giờ?
Suy đi nghĩ lại, mang theo túi đi ra hướng đi bộ, gọi chiếc taxi rồi lên xe, cô mặc kệ tất cả không nhìn lại, bọn họ có ai sống ai chết cũng mặc kệ cứ vậy mà lên xe rời đi.
Trên đường, hai người thấy Tâm Kỳ rời đi, trong khoảng thời gian ngắn đều cấp bách đuổi theo, chạy một đoạn đường ngắn nhìn theo chiếc taxi đã đi xa, biết đuổi không kịp cũng dừng lại.
Nhất thời, hai người đụng phải ánh mắt nhau, một mảnh phát hoả.
Tốt nhất, An Vĩ Thần hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lấy xe, anh bây giờ phải tóm được cô nhỏ kia, sẽ giải thích rõ với cô, một lúc sau, xe của An Vĩ Thần từ gara đi, gào thét chạy về hướng chiếc taxi của Tâm Kỳ, ban đêm, gió hè thổi qua, làm cho không khí trở nên mát mẻ, trên đường Hàn Minh Vũ ở lối đi bộ, mồ hôi đổ đầy người, đôi mắt sâu đậm nhìn theo phương hướng của Tâm Kỳ, anh nở nụ cười, xem ra phải thay đổi kế hoạch một chút rồi.
——————————————————————————————-
An Gia Đại Trạch
Từ lúc An Vĩ Thần về đã là một giờ, anh ngồi trên ghế nhìn ra cửa, cô nhỏ kia thế nào chưa về? Rõ ràng là cô đi trước mà sao bây giờ vẫn chưa về?
Anh bực bội bất an, đứng dậy đi tới đi lui trong đại sảnh, anh xoa xoa cái trán, chờ không được nữa nắm áo khoác đi tới cửa.
Lối đi bộ đen tối, Tâm Kỳ một người đi tới đi lui không mục đích, cô chưa có trở về An Gia, taxi đi một đoạn thì xuống, cô không biết nên đi đâu? An Gia thì không muốn về, nhà cô thì không có người, Tuyết Nhi thì nghĩ đến Hàn Minh Vũ, nhức đầu nhìn lên trời đầy sao.
Bầu trời đầy sao sáng, Tâm Kỳ nhìn sao bắc đẩu, cúi đầu nhìn thấy một khách sạn xa xa nhớ tới còn có chỗ nào đi? Trước tiên ở một đêm ở khách sạn, nghĩ đến cô liền đi sang đó, đường chỉ có vài người, một bên An Vĩ Thần chạy xe đi tìm người, đã nửa tiếng trôi qua, vẫn là không tìm được cô.
Lập tức, anh tức giận xoay tai lái, cô nhỏ đáng chết này, chạy nơi nào? Điện thoại không nhận, tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu.
An Vĩ Thần tức giận không nhẹ, anh trở lại gian phòng trống rỗng tìm Tâm Kỳ, tim anh bây giờ là trống không, anh hồi tưởng lại cô ở đó đang nhìn mình cười.
Hồi tưởng mấy năm qua những ngày cô bên cạnh anh, anh mới phát hiện anh bắt đầu ỷ lại vào sự hiện diện của cô, cũng như vậy mà hưởng thụ, mong muốn cô bên cạnh anh từng ngày.
Mấy ngày qua, anh đối với cô thật tốt là xuất phát từ trái tim mình, là từ chính tình cảm của mình.
Phát hiện ra, những ngày qua chính là những ngày vui vẻ nhất từ trước đến giờ mà anh có, thế nhưng hiện tại những ngày đó còn có thể quay về không?
An Vĩ Thần nhìn căn phòng tối đen, thở dài một cái xoay người rời đi.
Trong khách sạn, Tâm Kỳ giặt sạch thư phục ngồi trên giường, khổ não nghĩ ngày mai còn chưa trở lại, cô về, cô lại không muốn gặp ai kia nhưng nếu không về thì sẽ đi đâu?
Ai, cô thở dài vô số lần, nhưng vẫn không biết nên làm cái gì bây giờ?
Hồi tưởng lại những ngày ở chung với An Vĩ Thần, lòng cô đau đớn không thôi, đơn giản với cô mà nói đó là sự châm chọc, làm cho cô có cảm giác chính mình bị trêu đùa, nhìn rượu trên quầy, Tâm Kỳ cầm lấy một chai, cũng không biết là rượu gì, cứ vậy mở ra rồi uống.
Một ngày một đêm không ăn, để bụng đói uống rượu.
Chỉ chốc lát sau, bình rượu còn đáy không, mà Tâm Kỳ cũng ngã sang sofa bên cạnh, miệng không ngừng lẩm bẩm: " An Vĩ Thần, tên hỗn đản này, tại sao lại nói vậy, tại sao đối xử với tôi như vậy, vì sao không thương tôi? Vì sao không thương tôi? Ô ô ô ……" Nói xong, cô uống hết ngụm rượu còn lại.
Vì uống quá nhiều, bị sặc, ho khan vài cái rồi gào khóc: " An Vĩ Thần, cái tên đại hỗn đản, tôi Tâm Kỳ sẽ không yêu thương anh nữa, sẽ không yêu thương anh nữa, sẽ không yêu, híc, híc, sẽ rời xa, ô ô, sẽ rời xa anh ".
Cứ vậy tiếng khóc không ngừng vang lên trong phòng, rốt cục cô cũng uống sạch rượu, cũng vì say mà ngã trên ghế sofa, hơn nữa miệng cứ lẩm ba lẩm bẩm không biết nói cái gì.
Một mảng đen trong phòng, ánh trăng chíu rọi trên giường, chỉ thấy ai kia, tay không ngừng quơ quơ lên không trung, miệng nói: " Cô nhỏ kia, trở lại đây cho tôi, em trở lại đây, nếu em dám đi, em nhất định chết chắc, trở về ……" Từng câu một nói ra trong miệng, trên mặt của An Vĩ Thần cũng dính đầy mồ hôi, lông mi nhíu chặc, tay không ngừng quơ quơ, nhìn qua rất thống khổ.
Đột nhiên tiếng " trở về" làm người trên giường tỉnh, anh vừa nằm mộng, Tâm Kỳ bỏ anh đi với người đàn ông khác, cũng không quay đầu lại.
Mặc kệ anh gọi thế nào, cô cũng không quay đầu, hẳn muốn chạy theo nhưng chân không thể nhúc nhích mặc kệ anh cố gắng động thế nào cũng không thể.
Mà điều quan trọng mắt thấy Tâm Kỳ phải đi, anh bị kích động tỉnh lại, vừa tỉnh phát hiện thì ra chỉ là mộng, hoàn hảo chỉ là mộng!
Rời giường vào phòng tắm rửa mặt, sau đó ra cửa nhìn phòng bên cạnh trống không, anh nhìn ra bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: " Tâm Kỳ, em đang ở đâu?"
Ánh trăng hoà thuận vui vẻ, gió thổi nhè nhẹ tưởng nhớ tình, bao nhiêu tiếng đồng hồ mà An Vĩ Thần cảm thấy dài như mấy thế kỷ, anh phát hiện thì ra yêu cũng là một loại nhớ nhung như vậy, nhớ đến tận xương tuỷ, sự phát hiện này liệu có phải quá muộn không? Chỉ mong nó đừng muộn, chuyện tương lai có ai dự tính được đâu?
——————————————————————————————-
Trưa hôm sau, ở trong phòng khách sạn, Tâm Kỳ xoa xoa cái trán, mở mắt ra, rất chói mắt, liền lấy tay bịt lại, quay đầu ngước nhìn gian phòng, không biết mình đang ở nơi nào.
@by txiuqw4