Cúi người nhìn y phục của mình, tại sao là áo choàng tắm? Hơn nữa sao đầu đau đến vậy? Đứng dậy bước xuống đất, phát hiện chân đụng phải một vật, là một bình rượu, cô mới nhớ hôm qua cô tuỳ tiện tìm một khách sạn, sau đó uống say mèm, bây giờ nghĩ lại, đầu cô rất đau.
Đứng dậy tắm sơ một cái, cô vẫn ở trong khách sạn, cả buổi chiều không ra ngoài, ngồi trên ghế salon, cầm một ly cafe, ngồi từ trưa đến chiều, vẫn duy trì tư thế đó, trong đầu suy nghĩ những ngày kế tiếp nên làm sao? Là nên tiếp tục như vậy hay bỏ qua?
Mà bên An Gia cũng loạn xạ, An Vĩ Thần tính tình càng lúc càng táo bạo, làm người trong công ty, lẫn người nhà đều phải cẩn thận rất sợ chọc tới anh.
"Một đám người không có không có ích lợi, có mỗi người cũng tìm không ra, cút hết đi". Trong phòng làm việc An Vĩ Thần phẫn nộ quát mấy người vệ sĩ.
Cả buổi tối, một người cũng tìm không được, thực tức chết anh, anh kéo cà-vạt, một cái đập lên bàn, xoa xoa mi tâm, anh nằm lên ghế làm việc.
Cô nhỏ này rốt cuộc đi nơi nào? Anh đã đưa người tìm khắp thành phố vẫn là không tìm được người, thực sự là vô dụng, một cô gái nhỏ cũng tìm không được, nếu truyền ra thật sự mất mặt rất lớn.
Nghĩ vậy, An Vĩ Thần cầm áo khoác cùng chìa khoá xe đi tới cửa.
——————————————————————————————-
Trong khách sạn, rốt cuộc qua mấy tiếng lo lắng, Tâm Kỳ cũng ra ngoài, cô muốn ra ngoài để quên hết mị chuyện, cô sẽ quên người đàn ông kia, cô sẽ không trở về, gữi cho Tuyết Nhi cái tin, sau đó gửi cho người đàn ông kia
Cô bước ra khỏi khách sạn rồi trực tiếp đến sân bay, vật gì cũng không mang theo, chỉ lấy túi sách, hoàn hảo giấy tuỳ thân đều đủ nên chỉ cần trực tiếp đến sân bay cầm vé máy bay là có thể đi
Ở sân bay, Tâm Kỳ mua vé sau đó cô lên máy bay.
Lúc máy bay cất cánh, trong lòng Tâm Kỳ cuối cùng cũng tạm biệt tình yêu nhiều năm qua của cô.
An Vĩ Thần, tạm biệt
Tình yêu của tôi, tạm biệt
Lúc này rời đi cũng là sự bắt đầu cuộc sống mới, cô sẽ quên quá khứ, làm lại tất cả, cô nhất định sẽ làm được, trong lòng tự thề nói.
Nhưng mà sau khi cô đi, người đàn ông nào đó nhận được tin tức anh nổi trận lôi đình, anh chạy nhanh ra sân bay, sân bay lớn như vậy, kẻ đến người đi, An Vĩ Thần chạy tới chạy lui tìm Tâm Kỳ, một bên phẫn nộ nói: " Lương Tâm Kỳ, em dám bỏ đi, chân trời góc biển tôi sẽ tìm được em, nhốt em cả đời, cho em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi tôi".
Đáng tiếc, những lời nói này, không ai nghe được.
Mặt trời chiều ngã về tây, thời gian chậm rãi trôi đi, sân bay chen lấn bây giờ chỉ còn vài người, ở phi trường, An Vĩ Thần một bên mệt mỏi ngồi ở ghế nghỉ ngơi.
Ngẩng đầu nhìn chuyến máy bay cuối cùng, sắc mặt anh trở nên u sầu.
Em nhẫn tâm rời đi sao? Vì sao? Lẽ nào vì những lời nói đó?
Anh bây giờ biết sai rồi, mặt mũi gì đều là con mẹ nó cái rắm, thế nhưng những lời này anh muốn nói ra thì đã muộn...
Đột nhiên, anh nhớ tới chuyện này đều do ba người bạn tốt của anh làm, anh nổi giận đứng lên đi tới cửa.
Người đã đi rồi, anh sẽ tìm, nhưng bây giờ anh phải về tính sổ trước đã, anh thề rằng anh không đánh đẹp bọn họ thì không phải là An Vĩ Thần, trong quán rượu, ba người cao hứng uống rượu, đột nhiên một ai đó đánh xuống rùng mình, một số người tiếp tục uống, bàn luận chuyện ngày đó của An Vĩ Thần.
"Hai người nhớ rõ hôm qua khi Thần nói xong lời kia, thấy Tâm Kỳ đứng ở đó, dáng vẻ của anh, bây giờ nghĩ lại một chút đã thấy mắc cười, ha ha ha ". Trên ghế sofa, Mạc Thiểu Khuynh đã cười ra nước mắt.
Anh thật cao hứng, anh cười đến mặt biến dạng, hai người còn lại cũng chỉ nhàn nhạt cười, trong lòng họ cũng vui mừng, cư nhiên có thể trêu cợt người kia.
Nói xem, mấy người bọn anh có thể không vui sao?
Trong phòng, 3 người thoải mái cười to uống rượu, lúc này cửa bị người một cước đạp ra, An Vĩ Thần vẻ mặt tức giận nhìn ba người bọn họ.
Đi tới, người một quyền, không nói lời nào, tiếp tục một đấm, mà ba người còn chưa kịp phản ứng, lúc phản ứng lại thì trên mặt đã là ba khối, tự bụm mặt.
Muốn mở miệng hỏi lại bị An Vĩ Thần cho thêm một quyền, lúc định đánh thì Tiêu Thừa Phong bắt được tay anh: " Nổi điên làm gì a, vừa vào đã đánh, xảy ra chuyện gì?"
"Đúng vậy, thần kinh à, vào đã đánh người, xem đi tôi bị cậu đánh thế này mai làm sao ra đường gặp người đây?" Mạc Thiểu Khuynh chùi máu trên miệng, phụ hoạ nói.
Đau chết thôi, cái dạng này ngày mai làm sao dám bước ra đường a? Thực sự xui xẻo, Mạc Thiểu Khuynh bực bội lắc lắc tay.
An Vĩ Thần liếc nhìn miệng ba người có chút máu, rút tay lại, ngồi lên ghế sofa.
Anh cầm lấy một bình rượu uống ừng ực, hết một chai, tiếp tục mở chai khác rồi uống tiếp.
Tiêu Thừa Phong một bên thấy vậy, ngăn cản: " Cậu điên rồi, uống nhiều như vậy?" Anh lấy bình rượu trong tay An Vĩ Thần hỏi: " Làm sao vậy?"
Anh chưa bao giờ thấy An Vĩ Thần như vậy, uống thật nhiều rượu, từ trước đến nay An Vĩ Thần luôn bình tĩnh chưa bao giờ kích động thế này, xem ra là xảy ra chuyện gì rồi.
"Cô ấy đi rồi". An Vĩ Thần không đầu không đuôi ném một câu.
Ba người liếc nhìn nhau, cô ấy đi, người nào đi rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ là Tâm Kỳ?
Xem ra là vậy rồi, ba người trong lòng đột nhiên sợ hãi, ngày đó đùa thái quá, bọn họ thật không ngờ cô sẽ rời đi, làm sao bây giờ?
Lúc này, ba người nhìn An Vĩ Thần vẻ mặt chán nản, mày trau lại, nhất thời, trong phòng không khí ngộp ngạt bao trùm.
Một lúc sau, Tiêu Thừa Phong mở miệng nói: " Chuyện này do chúng tôi làm, chúng tôi sẽ tìm cô ấy".
Vừa đứt lời, ba người cùng nhau gật đầu rồi ra ngoài, việc là bọn họ làm nhưng vậy người cũng nên do bọn họ tìm
Dù cho lật đổ trời, bọn họ cũng phải tìm ra người
Tìm một người, là 3 năm ……
@by txiuqw4