Khẽ lật lời vẫn là không thay đổi lòng của Tâm Kỳ, cô nhìn Hàn Minh Vũ bên cạnh, cái này ba năm qua, một người đàn ông một mực yêu cô, lẳng lặng chờ cô, mặc kệ ban đầu cô cự tuyệt anh thế nào anh vẫn không hối hận, vẫn đối xử tốt với cô, dù cô có chút không vui, anh nguyện ý đem cả thế giới đến trước mặt cô chỉ vì muốn có được cô.
Còn nhớ rõ, năm đó, ngày khi sinh Tiểu Thiên, cô bị khó sinh, bác sĩ nói anh nên chuẩn bị tâm lý có thể cả lớn nhỏ đều không thể giữ, anh nghe xong quỳ trên mặt đất van xin bác sĩ nhất định phải cứu bọn họ.
Mặc kệ muốn gì anh sẽ cấp, chỉ cần mẹ con họ bình an, việc này là sau y tá nói cho cô nghe, họ nói cô có người chồng thật tốt, ngay lúc đó trong lòng ngoại trừ cảm kích còn có cảm động.
Những ngày tháng đó, mỗi ngày anh trông coi Thiên Thiên, rồi về nhà mua tùm lum đồ ăn bỗ dưỡng cho cô ăn, mà anh chính là một công tử nhà giàu từ trước đến giờ đều là người khác hầu hạ anh, nhưng vì cô buông tất cả, đơn giản là anh thầm yêu cô, anh muốn cưng chiều, bảo vệ cô, đàn ông như vậy, nói cô làm sao không đau lòng đây? Làm sao không để mắt đây?
Đối với mọi người nở nụ cười, nhưng nụ cười kia cũng mang nhiều ý nghĩ.
Cũng là nụ cười này làm cho mọi người hiểu, cũng nói thẳng ra cô cuối cùng chọn Hàn Minh Vũ, thế nhưng trong này vui vẻ nhất cũng là anh, anh kích động ôm Tâm Kỳ thật chặc, nước mắt cũng vì cao hứng rơi xuống, rơi trúng lên cổ Tâm Kỳ, cô cảm giác cồ lành lạnh, biết anh khóc, ngẩng đầu ôn nhu lấy tay lau nước mắt cho anh " đứa ngốc, đâu cần vui vẻ vậy đâu?"
Hàn Minh Vũ gật gật đầu, hôn lên trán cô một cái, anh rất vui vẻ.
Đây là một ngày anh vui vẻ nhất từ lúc anh sinh ra tới giờ, anh chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó cô sẽ tiếp nhận anh, những cái này.. anh không dám mơ tới, nhưng hôm nay, nó như kì tích xảy ra, cái này bảo anh làm sao không cao hứng?
Tâm Kỳ cảm thấy anh kích động, bất đắc dĩ đau lòng nở nụ cười.
Anh như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy, xem ra quyết định của cô thật đúng, trên đất, tiểu tử kia nhìn hai người ôm nhau, bất mãn đô đô cái miệng: " Con cũng muốn ôm một cái", vừa nói vừa giang hai tay ra, mở mắt to nhìn bọn họ.
Tâm Kỳ và Hàn Minh Vũ nở nụ cười rồi lắc đầu, cái bảo bối này thật đúng khả ái, anh đi tới ôm lấy tiểu tử kia, nhéo mũi nói: "Sẽ không thiếu cháu", nói xong nhéo mũi Thiên Thiên một chút, cười cười đi đến cạnh người Tâm Kỳ.
Anh một bên ôm Tâm Kỳ, một bên ôm Thiên Thiên, nhìn ba người như một nhà hạnh phúc.
Một màn này, làm cho An Vĩ Thần vừa tới đã thấy, lòng anh đau như cắt, anh lẽ nào chậm một bước? Lẽ nào nên buông tha cô thật sao?
Không, anh tuyệt đối sẽ không buông tha, anh đi tới kéo Tâm Kỳ vào trong lòng ngực mình, ngước mắt cảnh cáo nhìn Hàn Minh Vũ, rồi ôm cô rời đi.
Tâm Kỳ trong lòng ngực anh giùng giằng: " buông, An Vĩ Thần, anh buông ra, mau buông".
Mà An Vĩ Thần mặc kệ, anh không buông, tựa như càng ôm chặt hơn thì anh mới an tâm.
Phía sau Hàn Minh Vũ để Thiên Thiên xuống, săn sóc nói: " Thiên Nhi, con ra ngoài chơi với ông bà ngoài, đợi lát nữa mẹ và thúc thúc sẽ chơi với con được không?" hôn lên đầu tiểu tử, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua vợ chồng Lương Gia.
Vợ chồng Lương Gia hiểu ý anh, gật đầu rồi dắt tay Thiên Thiên đi, tiểu tử nghe theo chỉ là lúc đi có nhìn về hướng An Vĩ Thần.
Máu hoà tan là một cái này liên hệ máu mủ không thể cắt đi.
Thiên Thiên biết, mẹ và Thúc Thúc ở cùng chỗ thì ba ba ruột sẽ không thể ở cùng bọn họ, ở nước ngoài bạn bè của thằng bé cũng có nhiều trường hợp như vậy, mà tuy rằng chưa từng tiếp xúc qua với ba ba, gần đây mới biết mình có ba, thế nhưng không hiểu sao Thiên Thiên vẫn muốn ba mẹ ở cùng chỗ, mà nếu vậy thì Hàn Thúc Thúc sẽ thương tâm, Thiên Thiên cũng không nguyện thấy.
Mấy năm qua, mỗi ngày cùng Hàn Thúc ra ngoài chạy bộ, mỗi lần về đều có đồ chơi mới, nghĩ vậy, tiểu tử nhỏ buông đồ chơi, chống cằm suy nghĩ, rốt cục là cùng ba ba hay cùng Hàn Thúc một chỗ?
Nghĩ một lúc, mày cũng trau lại, cứ ngồi như một ông cụ nhỏ, làm cho vợ chồng Lương Gia bật cười, mà trong nhà vợ chồng An Gia đi rồi chỉ còn lại Tâm Kỳ và ba người bọn họ.
"Buông cô ấy ra".Phòng vang lên là tiếng của Hàn Minh Vũ.
Anh nhìn tay cô bị nắm đến đỏ, trong mắt hiện lên yêu thương, đè nặng sự tức giận: " An Vĩ Thần, mau buông Tâm Kỳ ra, tay cô ấy sắp bị anh làm cho bầm tím rồi".
"Không buông, dù cho tay cô ấy có gãy tôi cũng không buông, tôi sẽ không để cho các người ở cùng với nhau, người phụ nữ này chỉ có thể là của tôi".. An Vĩ Thần vừa nói vừa nắm chặt tay Tâm Kỳ
Anh sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ ở cùng nhau, vĩnh viễn sẽ không, người nữ nhân này đã hành hạ trái tim anh 3 năm nay, anh muốn đòi lại, cũng muốn cô phải bù đắp lại những giọt nước mắt, nổi đau của anh trong 3 năm nay.
Hàn Minh Vũ thấy vậy cũng nổi giận, đau lòng nhìn tay Tâm Kỳ, anh một quyền đánh tới, một quyền làm miệng An Vĩ Thần chảy máu, nhưng An Vĩ Thần kiên quyết vẫn không buông tay Tâm Kỳ ra, anh kéo y phục của An Vĩ Thần, cho thêm một quyền.
An Vĩ Thần hưởng trọn 2 cú đấm, người cũng té trên mặt đất thế nhưng tay vẫn nắm chặt tay của Tâm Kỳ, anh không buông tay thì sẽ không buông, dù cho không đánh lại cũng sẽ không để người đàn ông này mang Tâm Kỳ đi.
Ngày hôm nay anh không đánh lại, cứ mặc cho Hàn Minh Vũ đánh anh, mặt cũng sưng lên, máu cũng chảy nhiều, nhỏ từng giọt lên áo sơ mi trắng, nhìn vậy hốc mắt Tâm Kỳ cũng đỏ, lòng cô cũng đau, nhịn không được hô ra: " Đủ rồi, đừng đánh nữa"..
Nếu tiếp tục đánh sẽ xảy ra án mạng, Hàn Minh Vũ ngừng tay, phẫn nộ nhìn An Vĩ Thần, anh thấp mau, lấy tay lau lau một chút máu, tà mị cười nhìn Hàn Minh Vũ giống như anh không đau, trong lúc bị đánh An Vĩ Thần cũng không nhíu mày, dù cho máu đầy mặt nhưng cũng không có biểu tình gì
Anh như không bị đánh, ngay cả tay thuỷ chung vẫn nắm chặt tay Tâm Kỳ, sau đó nói: " Hôm nay, dù chết anh cũng không buông tay em, em hôm nay anh phải mang theo".
@by txiuqw4