" An Vĩ Thần, buông tay ra". Bên cạnh bờ biển, Tâm Kỳ giãy dụa.
Sau khi đi, anh lái xe đến bờ biển, hai người cứ vậy lẳng lặng không ai nói gì, cho đến khi cô đánh vỡ bầu không khí, lúc này, Tâm Kỳ tựa lưng vào xe,còn An Vĩ Thần ôm cô thật chặt, hai tay ôm lấy cô vào trong lòng ngực, để cho cô có chút khó thở, cô mặc kệ anh làm gì, hiện tại cũng không muốn cùng anh là được rồi.
Một lần tổn thương đã đủ rồi, cô chỉ muốn cùng Hàn Minh Vũ mỗi ngày sống bình yên, quá khứ trước kia liền bỏ đi, cô không còn dư lực nhớ nữa.
Một lúc lâu, An Vĩ Thần không nói gì, anh chỉ ôm Tâm Kỳ như vậy, ôm rất chặt thì tim anh mới không trống rỗng, cách xa nhau ba năm, cô nhỏ này vẫn vậy, thân thể anh chỉ cần đụng một chút liền có phản ứng, cách y phục một lớp hạ thân buộc chặt gần chết, thầm muốn ôm cô mây mưa tại chỗ này.
Thế nhưng anh cũng không dám, anh biết cô nhỏ này đang bất đồng, anh làm vậy chỉ càng làm cho khoảng cách giữa họ càng thêm xa, thì lúc đó cơ hội cũng chẳng còn.
Anh thật sự sợ mất đi người phụ nữ này, giống như ba năm vừa qua, cô cứ ra đi như vậy, để anh một mình ở lại thương tâm, một người chịu đựng cô đơn, anh thật không thể vượt qua nỗi đau đó.
Bây giờ, thà nhịn khổ anh cũng sẽ chịu đựng, anh đều nhịn 3 năm rồi, thì nói chi một lúc nữa.
Tự cười khổ một cái, An Vĩ Thần từ từ buông lỏng Tâm Kỳ ra, thấp mâu nhìn người phụ nữ anh yêu đến đau nhức nội tâm, viền mắt đỏ, đau lòng, là ác ma ba năm, vào giờ khắc này lại tản ra.
Nhớ tới cô nói anh phóng tay, anh tà mị từng chữ nói: " Em cưng, muốn anh buông tay sao? Vẫn là câu nói kia, chết cũng sẽ không buông tay".
Kêu anh buông tay đó là chuyện không có khả năng dù chết cũng sẽ không, tuyệt đối không.
Tâm Kỳ than một chút, vì sao lúc trước anh không nói những lời này? Vì sao bây giờ mới nói? Nhưng bây giờ có nói cũng đã muộn rồi, có những thứ đã qua là đã qua.
" An Vĩ Thần, chúng ta không thể nào, vĩnh viễn cũng sẽ không, anh biết chứ?Ba năm trước, lúc tôi quyết định ra đi thì coi như tôi và anh đã không thể, anh bây giờ sẽ chỉ làm 3 người thống khổ, nên anh hãy buông tay đi". Tâm Kỳ bất đắc dĩ nhìn anh nói.
Ánh mắt thâm tình, nghe được cô nói liền chuyển thành đau thương, làm lòng cô cũng đau xót theo.
Thật không ngờ bây giờ trong tim cô lại đau xót, thế nhưng hôm nay dù đau cỡ nào cô cũng sẽ chịu đựng, cô bây giờ không phải Lương Tâm Kỳ của trước kia, nếu như chọn đau đớn cô sẽ không để người khác đau cũng sẽ không để mình đau, thế nhưng ngoại trừ người đàn ông kia, người đã nổ lực vì cô rất nhiều, cô không nỡ làm anh khổ, nên cô sẽ không chọn cách làm anh đau đớn.
Nghĩ đến Hàn Minh Vũ, Tâm Kỳ nổ lực nở nụ cười hạnh phúc nhưng cũng vì mang đến sự đau lòng cho An Vĩ Thần mà nụ cười đó dần mất đi, nụ cười này làm đau nhói anh, trong ánh mắt đau thương biến thành sự phẫn nộ.
Anh biết, cô đang nhớ tới người kia, vừa rồi khi anh vào nhà cô thấy một màn kia cũng là nụ cười này.
Lúc này thấy cô cười, anh biết cô đang nhớ tới người đàn ông kia, tim anh thật đau, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, thế nhưng đau vẫn chiếm phần hơn.
Không đành lòng, anh cúi người hôn lên môi của cô, Tâm Kỳ thật không ngờ anh hôn cô, định há mồm nói chuyện lại bị lưỡi của anh chu vào trong, cướp đoạt từng chút một, mà tay anh cũng không yên phận, lung tung di chuyển làm cho toàn thân cô căng thẳng, trong miệng cũng không tự chủ phát ra âm thanh xấu hổ.
An Vĩ Thần đã là đang nén đến cực hạn, nghe tiếng rên rĩ này, coi như đó là sự câu dẫn anh, tay cũng tiến vào trong quần áo của Tâm Kỳ, vuốt ve hai bộ ngực đầy đặn, anh dùng lưỡi liếm qua cỗ của cô, làm cho thân thể Tâm Kỳ lộ ra ngoài, âm thanh rên rĩ cũng một lúc lớn hơn, hai người ngày dục vọng càng lúc càng lớn, tình cảm mãnh liệt đã thiêu đốt tất cả.
Lúc này, gió biển một trận thổi qua, làm cho tình cảm mãnh liệt đó tỉnh lại, Tâm Kỳ dùng hết khí lực đẩy anh ra, thất vọng về bản thân mình.
@by txiuqw4