sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1203 : Hai Chiêu Diệt Địch. (2)

Những tia chớp chói lòa trong nháy mắt nuốt chửng Không Linh Vương. Cột sấm sét Lôi Đình tiếp tục nện xuống, hung hăng nện cho Không Linh Vương cắm sâu vào trong lòng đất.

Từ xa nhìn lại, thật giống như Lôi Thần tức giận, từ bầu trời trên đỉnh đầu giáng xuống một mâu quyết định của mình, đóng đinh Không Linh Vương ở trên mặt đất.

Xèo xèo xèo.

Lôi quang bắt đầu khởi động, Không Linh Vương toàn thân nám đen, từ trong thất khiếu phụt ra những tia máu, thân thể của hắn bị xé thành mảnh nhỏ, không có một chỗ nào còn hoàn hảo. Ở trong đôi mắt gượng gạo mở ra của hắn tràn đầy hoảng sợ, huyết nhục cơ thể trong cơn sợ hãi không ngừng nhúc nhích để cố gắng khôi phục thân thể.

Nhưng mà vô tận đao hồn và lực lượng Lôi thuộc tính lưu lại trên người hắn vẫn làm nát bấy lực lượng sinh mệnh mà hắn gian nan ngưng tụ lại, khiến cho Không Linh Vương một mực dù chết hay không thì vẫn nằm ở nơi đó. Cũng không thể khôi phục, nhưng cũng vẫn không chết đi.

- Cái gì?

Mọi người đứng xem trợn mắt há hốc mồm, con ngươi ai nấy đều sắp sửa lồi ra ngoài, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.

Thực lực của Lâm Tiêu, bọn họ không phải còn chưa nghe thấy, đã chứng kiến hắn lấy lực của một người đánh bại tam đại vương giả Nhị Trọng đỉnh cao như Long Trượng Vương. Nhưng đánh bại và giết chết là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau, huống chi, thực lực của Không Linh Vương Vô Không Môn đều là nắm giữ ở hai mươi tám đạo không gian Đạo Văn trên Long Trượng Vương.

Ngày đó đánh một trận, rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy. Vào lúc Lâm Tiêu đánh bại ba người Long Trượng Vương, quả thực hắn đã phải hao phí không ít tinh lực. Nhưng hiện tại, đối mặt Không Linh Vương mạnh hơn, thì lại vẻn vẹn hai chiêu, Không Linh Vương đã hoàn toàn tan tác, sinh tử không biết. Thực lực đã thể hiện ra ngoài vượt rất xa khi đó. Đến tột cùng là Lâm Tiêu này lúc ấy che giấu thực lực, hay là trong khoảng thời gian này lại có đột phá?

Thực lực như vậy, đã không thể dùng từ kinh động lòng người để hình dung. Chỉ là một vị vương giả Nhất Trọng đỉnh cao, thực lực làm thế nào lại đạt đến loại tình trạng đáng sợ này, quả thực là trước chưa có ai, sau này không gặp.

Mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu đứng ngạo nghễ kia, trong lòng nổi lên những cơn sóng cuồn cuộn ngập trời, ai nấy đều kinh hãi không kềm chế được.

- Hả, lại còn chưa bị chết.

Giống với những người khác kinh hãi, Lâm Tiêu cũng là thoáng có điều kinh ngạc. Mới rồi xuất một chiêu hắn đã dung hợp vào Nhị Trọng đao hồn, kết hợp chín thành Lôi Chi Áo Nghĩa. Vậy mà lại còn không thể giết chết Không Linh Vương.

Lâm Tiêu có thể cảm giác, đây là bởi vì Lôi Chi Áo Nghĩa của mình đã bị một cỗ lực lượng quỷ dị trên người đối phương trung hoà mất một bộ phận, uy lực có bị yếu bớt, nên mới tạo thành hậu quả này.

- Vô Không Chi Lực của Vô Không Môn sao? Có chút thú vị. Đáng tiếc, cho dù ngươi có lai lịch gì, nếu từ ngàn dặm xa xôi chạy tới định giết ta, thì coi như tình nguyện sẽ ngã xuống.

Lạnh lùng giơ Long Văn Đao lên, Lâm Tiêu đang chuẩn bị giải quyết Không Linh Vương đang hấp hối.

- Ầm ầm!

Dưới cốt sơn đột nhiên bùng lên vụ nổ, Cổ Luân Vương trông thật nhếch nhác bắn lên từ lòng đất.

Trước đây Lâm Tiêu và Không Linh Vương chiến đấu, nói ra thì dài dằng dặc, thực tế vẻn vẹn là chỉ trong chốc lát.

- Ha ha ha.

Trong không trung, Cổ Luân Vương toàn thân máu tươi, ánh mắt hung ác. Hắn đột nhiên cười như điên:

- Thật sự là khiến cho ta bất ngờ, thật không ngờ, thật sự là thật không ngờ. Ngươi chính là một vương giả Nhất Trọng đỉnh phong, lại mạnh đến loại tình trạng này. Lợi dụng Man Vương Sáo Trang ngăn cản Tử Vong Giảo Sát của ta thì cũng thôi, mà ngay cả Phù Văn Tù Lao mạnh nhất của ta đều bị ngươi phá vỡ, thật sự là khiến cho ta thất kinh a. Nếu như ta không có đoán sai, đao hồn của ngươi đã tiến vào Đệ Nhị Trọng chứ. Thật sự là lợi hại a, ngay cả Cổ Luân Vương ta cũng không khỏi không bội phục.

Cổ Luân Vương đứng ở hư không, mặt mày hung ác.

Lâm Tiêu cau mày nhìn về phía Cổ Luân Vương. Dáng vẻ của hắn, dù như thế nào cũng không giống như kẻ bị đánh bại, ngay từ đầu trên người đối phương đã gây ra loại cảm giác quỷ dị này. Lần thứ hai nó xuất hiện ở trong óc Lâm Tiêu.

- Ngươi có đúng cho là chính mình đã nắm chắc thắng lợi.

Từ trong đôi mắt Cổ Luân Vương toát ra ánh sáng quỷ dị gian ác:

- Đáng tiếc, ngươi không biết. Thực lực của ngươi càng mạnh, thiên phú bẩm sinh càng cao, ta lại càng hưng phấn. Bởi vì cứ như vậy, thân thể của ngươi cũng càng quan trọng đối với ta. Không nên lo lắng, Man Vương Sáo Trang không phải vạn năng. Lập tức, lập tức ta liền có thể giết ngươi, hưởng thụ mỹ vị thật lớn này.

Trong đôi mắt Cổ Luân Vương đột nhiên lóe lên một tia sáng yêu dị.

- Quỷ Phù Tà Ảnh Giảo Sát.

Cổ Luân Vương đột nhiên lao cực nhanh về phía Lâm Tiêu, một chưởng lăng không đè xuống.

Vô số bùa chú màu đen từ trên trời giáng xuống, bao phủ Lâm Tiêu vào trong, cố gắng bao trùm thân thể Lâm Tiêu.

- Phá.

Hai tay nắm chặt chiến đao, cái loại cảm giác quỷ dị này vẫn quanh quẩn trong lòng Lâm Tiêu, dẫu làm như thế nào cũng không tiêu tan. Lâm Tiêu không dám khinh thường, lực lượng đao hồn Đệ Nhị Trọng chợt bùng phát dữ dội. Từ trên Long Văn Đao đột nhiên bắn ra một chùm ánh đao lóng lánh đánh úp về phía đám bùa chú chưởng lực dày đặc.

Tiếng nổ mạnh vang lên, bùa chú chưởng lực dưới ánh đao ăn mòn nhanh chóng hòa tan, tiêu tan không còn thấy dấu vết đâu nữa.

Đúng lúc này, Cổ Luân Vương đột nhiên quỷ dị nhếch miệng cười một tiếng, trong miệng niệm ra năm chữ:

- Quỷ Phù Hồn Diệt Thuật.

- Nguy hiểm.

Lâm Tiêu nheo đồng tử lại, ở trong cảm ứng của lực linh hồn có vô số bùa chú thật nhỏ màu đen đang không ngừng vặn vẹo mà lao nhanh đến.

Thân hình chợt lóe, cả người Lâm Tiêu bật lui lại, đồng thời thúc dục Man Vương Sáo Trang đến mức tận cùng.

Có điều hắn xem thường những quỷ phù màu đen, lần này đây quỷ phù màu đen không giống với lực lượng bùa chú lúc trước. Nó không có thật thể, cho nên hộ thể chân nguyên của Lâm Tiêu và Man Vương Sáo Trang đối với chúng nó dĩ nhiên không có chút năng lực phòng ngự nào.

Thế nhưng chỉ trong một cái nháy mắt, vô số bùa chú màu đen thật nhỏ giống như đàn nòng nọc chui vào trong thân thể Lâm Tiêu. Những những dấu ấn này vừa tiếp xúc thân thể Lâm Tiêu, lập tức ùa vào trong óc Lâm Tiêu, trong nháy mắt trôi nổi trên không trung Hồn Hải của Lâm Tiêu, muốn phá hủy cả Hồn Hải này.

- Đây là... Công kích linh hồn.

Lâm Tiêu có vẻ sợ hãi. Đây là lần thứ hai hắn gánh chịu công kích linh hồn. Lần đầu tiên là bị thi triển Diệt Hồn Châm ở trong Sinh Tử Quỳnh Lâu. Nhưng so với lần đó, lần này đây phải nguy hiểm gấp trăm ngàn lần.

Cùng với Linh Hồn Chi Lực quỷ dị ập tới, trong đầu Lâm Tiêu phảng phất giống như một quả bom nổ tung. Một cỗ linh hồn dũng mãnh đột phá vào giống như biển gầm, ầm ầm xuất hiện ở trong óc Lâm Tiêu, trong Hồn Hải nổi lên những cơn sóng gió mãnh liệt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx