sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 786: Vô Cực Kinh Mang Kiếm, Một Kiếm Một Thiên Binh ( Hạ )

- Cũng không thể nói như vậy, ân tình một giọt nước, báo đáp cả thùng, sao có thể không báo đáp. Thiên binh hay không cũng thế, lão nhân ta đã hủy nó, tự nhiên muốn bồi thường cho ngươi.

Thật ra Đường Phong nghĩ thử cao thượng một lần, nhưng vừa nghe thượng tiền bối nói bồi thường, lập tức đứng thẳng lưng, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe. Thực lực Thượng tiền bối cao thâm, nếu hắn nói muốn bồi thường, chắc chắn giá trị không thấp, loại chuyện tốt như thế này làm sao Đường Phong có thể cự tuyệt?

Thượng tiền bối trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói:

- Trên mình lão nhân không có vật dư thừa, mặc dù thủ hộ ở đây mấy trăm năm, nhưng cũng chỉ có bộ công pháp kia là quý nhất rồi. Đương nhiên lão nhân không thể tặng linh mạch cho ngươi, bồi thường cái gì mới được đây?

Thượng tiền bối trầm tư, Đường Phong cũng không nói một lời kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng gấp gáp giống như kiến bò chảo nóng.

Một lúc lâu, con mắt Thượng tiền bối bỗng nhiên sáng ngời, mở miệng nói:

- Nếu hủy một kiếm kia của ngươi, vậy thì liền bồi thường ngươi một kiếm.

- Một kiếm?

Đường Phong nghi hoặc nhìn Thượng tiền bối.

Trên mặt Thượng tiền bối mang theo mỉm cười, nói từng chữ một:

- Vô Cực Kinh Mang Kiếm, một kiếm một thiên binh.

Đường Phong cảm thấy hai mắt sáng ngời:

- Tiền bối, ý ngài là muốn truyền thụ một kiếm kia cho ta?

- Không sai, một kiếm này là ta dùng một trăm năm mới lĩnh ngộ ra, không quan hệ cùng công pháp võ điển của người thủ linh nên có thể truyền thụ cho ngươi. Bất quá muốn thi triển một kiếm này phải trả giá quá lớn, lúc đó ngươi cũng thấy được, thiên binh cũng không thể chịu được uy lực của chiêu kiếm đó, trong thiên hạ, chỉ có mười kiện thần binh mới có thể thi triển nó, một kiếm xuất ra, chắc chắn thiên binh sẽ bị tổn hại, ngươi xác định muốn học sao?

- Muốn học, muốn học, đương nhiên muốn học!

Đường Phong liên tục gật đầu như con gà đang mổ thóc.

Một kiếm kia uy lực quá mạnh. Tuy rằng Thượng tiền bối lấy cảnh giới Linh Giai trung phẩm thi triển ra đánh chết Chung Bố Sở, thế nhưng đừng quên lúc đó còn có ba linh cao thủ Linh Giai trung phẩm của Huyết Vụ Thành đang phòng bị, cũng không thể ngăn cản được.

Kiếm pháp bá đạo như vậy, làm sao Đường Phong lại cự tuyệt.

Một kiếm này tuyệt đối là kiếm pháp có thể lấy thủ cấp của kẻ địch trong vạn quân, nếu thực sự luyện thành, cho dù là cao thủ Linh Giai thượng phẩm chỉ sợ cũng không thể tiếp được.

Về phần thiên binh, quý hiếm đối với người khác, nhưng với Đường Phong cũng chẳng sao, chỉ cần giải quyết vấn đề của Không Gian Mị Ảnh, còn có hơn mười thanh thiên binh ở trong đó.

Đối với kiếm đạo, Đường Phong không dám nói mình hiểu biết sâu đậm, chí ít cũng có cảm ngộ riêng.

Lúc trước cùng đánh một trận với Âu Dương Vũ, càng rèn luyện ra một kiếm kia trong cả trăm nghìn kiếm, kiếm hồn gia thân, lúc này mới có thể đánh bại Âu Dương Vũ đã đạt cảnh giới Linh Giai.

Có thể nói cảm ngộ của Đường Phong đối với kiếm đạo không thể bằng Diệp Dĩ Khô, nhưng cũng không phải người bình thường có thể sánh ngang.

Tỉ mỉ nghe lại khẩu quyết và tâm pháp do Thượng tiền bối truyền thụ, trong nháy mắt Đường Phong liền chìm đắm vào cảnh giới thôi diễn Vô Cực Kinh Mang Kiếm.

Vô Cực Kinh Mang Kiếm, chính là kiếm pháp tuyệt đỉnh do Thượng tiền bối tọa thiền trăm năm mới lĩnh ngộ được, chỉ có một chiêu, một chiêu xuất ra, thiên binh hủy, sự vỡ vụn của thiên binh tạo ra uy lực cực đại khiến kẻ khác run sợ, căn bản không phải sức còn người có thể tiếp được.

Tinh túy của một chiêu này ở chỗ tụ lực, tụ thần, thời gian ngắn ngủi một hai hơi thở, cấp tốc tập trung tinh, khí, thần vào trong kiếm ý, trong lòng chỉ cần nhẹ nhàng động, có thể phát huy sát thương gấp ba lần thực lực bản thân.

Để học được không khó, lý giải cũng không khó, nhưng để sử dụng một kiếm hoàn mỹ như vậy, theo Đường Phong đánh giá, không trải qua trăm ngàn lần luyện tập căn bản không có khả năng làm được. Kiếm pháp tuyệt đỉnh nếu dễ học như vậy, thì nó cũng không còn là kiếm pháp tuyệt đỉnh nữa.

Thượng tiền bối chỉ bảo rất tỉ mỉ, không chỉ truyền thụ khẩu quyết, tâm pháp cho Đường Phong, ngay cả cảm ngộ mấy năm của hắn cũng truyền hết tất cả, để Đường Phong trong quá trình thôi diễn cũng giảm bớt đi được khá nhiều đường vòng.

Càng thôi diễn, Đường Phong càng cảm thấy một chiêu kiếm pháp này bác đại tinh thâm, chỉ cần động tác rút kiếm, trên tay cho dù không có bất kỳ vũ khí nào, Đường Phong vẫn có thể cảm nhận được một trận kiếm ý lành lạnh, cương khí trên hai tay bắt đầu khởi động làm trên mặt đất ở sơn động cũng nứt ra từng vết nhỏ.

Vô Cực Kinh Mang Kiếm, một kiếm một thiên binh, quả nhiên là không phải đồn đại vô lý.

- Tiền bối, khi thi triển một kiếm này thiên binh đều không thể chịu được áp lực, nếu là dùng cương binh liệu có thể xuất ra được không?

Đường Phong cau mày, một bên tiếp tục thôi diễn một bên mở miệng hỏi, nhưng đợi một lát không thấy Thượng tiền bối trả lời, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại:

- Tiền...

Khi thấy rõ khuôn mặt Thượng tiền bối, Đường Phong đang tập trung vào thôi diễn kiếm pháp liền hốt hoảng chạy ra, đưa tay lên mũi thử xem một chút hơi thở và mạch đập của Thượng tiền bối, không khỏi buồn bã đứng dậy, cung kính vái chào và nói:

- Tiền bối đi thong thả!

Khuôn mặt Thượng tiền bối an tường, hai mắt nhắm nghiền, dung nhan khô gầy đã không còn tươi như trước, tiền bối đã vô thanh vô tức ra đi lúc nào không hay.

Tuy rằng vị lão nhân gia này phụ trách thủ hộ linh mạch mấy trăm năm, hắn có phải người của Linh Mạch Chi Địa hay không, nhưng sự tồn tại của hắn mang đến ích lợi cho cả Linh Mạch Chi Địa, lần này Huyết Vụ Thành xâm lấn, hắn càng quên mình phấn đấu ngăn cản, nếu không có hắn chỉ sợ Linh Mạch Chi Địa đã lộn xộn rồi, căn bản lúc này không có khả năng chống lại sự xâm nhập của Huyết Vụ Thành.

Đối với Thượng tiền bối, Đường Phong kính nể từ tận trong tim. Nếu không phải bởi vì thân phận người thủ linh có yêu cầu quá mức đặc thù, Đường Phong cũng không đánh lòng cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.

Thượng tiền bối ra đi, nhưng đầu bạch hổ kia lại không phát hiện, vẫn nằm yên tại chỗ như cũ, không nhúc nhích. Tuy rằng nó là Sinh Mạch, nhưng dù sao cũng không phải sinh linh, nên sự tử vong của Thượng tiền bối cũng không ảnh hưởng gì đối với nó.

Nơi này là địa phương Thượng tiền bối thủ hộ mấy trăm năm, cũng tọa hóa ở chỗ này, Đường Phong liền đào một cái hố ở tận cùng trong động, mai táng thi thể của Thượng tiền bối.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Đường Phong cảm thấy rất thương cảm. Cho dù hắn cùng vị tiền bối này không có giao tình thâm hậu, nhiều lắm cũng chỉ là nhận được ân tình truyền thừa một kiếm, nhưng là một kiếm này cũng phải lấy một thanh thiên binh làm cái giá để mà đổi tới. Nhưng nhìn hắn chết bình thản như vậy, không oán không hận, Đường Phong vẫn cảm thấy có chút buồn bã.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx