sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Vụ Án Ngôi Cổ Mộ Ở Ngoài Thành Bắc Kinh - Phần 2

Vừa bước vào đại sảnh của khách sạn, Quan Linh Phụng đã thấy người quản lý đứng chờ sẵn, ông ta nở nụ cười thật tươi, lịch sự chào nàng:

- Quan tiểu thư phải không? Dương tiến sĩ và phu nhân đang chờ cô ở phòng truyền thống! Mời cô theo tôi.

Người quản lý hướng dẫn Quan Linh Phụng đi hết đại sảnh lên lầu ba nơi ông bà Dương đã đặt sẵn phòng ăn. Lầu ba của khách sạn có những phòng ăn riêng bày trí theo kiểu cung đình ngày xưa chuyên phục vụ các món ăn đặc biệt dành cho vua chúa và các quan đại thần. Giá cả một bữa ăn rất đắt, ít nhất cũng từ năm, bảy trăm đô la Mỹ trở lên cho một suất ăn hai người. Quan Linh Phụng đã từng hướng dẫn nhiều đoàn khách du lịch nước ngoài, kể cả những thương nhân, người giàu có các nước Mỹ, Anh, Đức, Pháp, Nhật, Singapore, Đài Loan… nhưng ít người dám đến ăn ở các phòng này. Thường họ chỉ ăn ở nhà hàng lớn lầu hai, nơi bán các thức ăn đặc sản Trung Hoa giá rẻ hơn những phòng ăn truyền thống.

Quan Linh Phụng thầm nghĩ: Ông bà Dương mời nàng đi ăn tối ở nơi đắt tiền sang trọng như vậy chắc chắn phải có một dụng ý nào khác. Trong đời làm hướng dẫn viên du lịch của nàng và kể cả các bạn nàng ở các công ty khác chưa có hướng dẫn viên du lịch nào được khách mời đi ăn ở đây. Càng nghĩ Quan Linh Phụng càng thấy hồi hộp và háo hức muốn biết những điều gì sẽ xảy ra trong bữa ăn tối nay giữa vợ chồng ông Dương tiến sĩ và nàng. Quan Linh Phụng nhủ thầm phải hết sức cảnh giác và sáng suốt trong mọi tình huống.

Người quản lý đưa nàng vào phòng, ông bà Dương đã ngồi chờ sẵn. Cả hai ông bà cùng lịch sự đứng dậy đón nàng. Quan Linh Phụng vội vã đáp lễ:

- Xin lỗi đã để ông bà phải chờ!

Ông Dương xua tay:

- Ồ, không! Cô Quan chẳng có lỗi gì cả! Cô rất đúng giờ, còn ba phút nữa mới bảy giờ rưỡi mà. Chúng tôi đến trước để chọn chỗ vừa ý mà thôi.

Người phục vụ kéo ghế cho Quan Linh Phụng ngồi cạnh bà Dương đối diện với ông Dương. Đưa thực đơn cho nàng ông Dương vui vẻ nói:

- Cô Quan hãy gọi món ăn nhé! Hôm nay cô là khách mời của vợ chồng chúng tôi! Cô đừng ngại, cứ gọi những món ăn ngon và lạ mà cô ưa thích.

Bà Dương cũng hào hứng phụ họa:

- Phải đấy! Cô Quan hãy gọi những món ăn nổi tiếng mà cô biết. Chúng tôi lần đầu tiên về thăm quê hương và đến đây nên không rành lắm về các món ăn ngon của Bắc Kinh.

Quan Linh Phụng cảm thấy bối rối trước thịnh tình của vợ chồng ông Dương, nàng từ tốn nói:

- Rất cảm ơn sự quan tâm của ông bà! Tôi xin gọi một món mà Hoàng đế Hàm Phong rất thích ăn đó là món “gân hươu Mãn Châu hầm bát bửu”. Còn xin để ông bà tùy ý lựa chọn!

Bà Dương đưa mắt nhìn chồng thăm dò ý, ông Dương gật đầu cười vui:

- Cô Quan nói thế cũng phải! Chúng ta chọn mỗi người một món. Còn một món đặc biệt để cho quản lý nhà hàng gợi ý!

Sau khi ông bà Dương chọn món ăn, viên quản lý gợi ý cho họ một món ăn mà Hòa Thân viên quan đại thần thân tín của vua Càn Long thường hay dùng. Viên đại thần này nổi tiếng tham nhũng và giàu có nhất triều lại hám ăn ngon nên thích sưu tầm, thưởng thức những món ăn ngon, vật lạ. Món ăn ông ta thích nhất là món “Dê núi nấu theo kiểu Tân Cương” mà các tù trường bộ tộc, vua chúa người Hồi hay dùng. Ông Dương cho gọi rượu Mao Đài loại thượng hạng sản xuất tại Thành Đô thủ phủ của miền Tứ Xuyên giá cả lên đến 4.000 nhân dân tệ một chai, hay nói đúng hơn là một vò bằng sứ trắng thật đẹp.

Là hướng dẫn viên du lịch nên Quan Linh Phụng phải biết uống rượu và học cả cách uống rượu của các miền, địa phương và các loại rượu. Tuy nhiên cô chưa bao giờ được uống loại rượu Mao Đài thượng hạng này.

Trong suốt bữa ăn, ông bà Dương luôn trò chuyện thân mật với nàng, nhiều lúc nàng thấy cảm tình của ông bà Dương dành cho nàng rất thân ái, thắm thiết như tình cảm của cha mẹ dành cho con cái. Nàng rất ngạc nhiên khi bà Dương cứ đem nàng so sánh với cô Bội Hồng nào đó trong những lúc nói chuyện riêng với ông Dương.

Cuối bữa ăn, khi người phục vụ đã dọn trà và thức ăn tráng miệng ông Dương mới ôn tồn hỏi Quan Linh Phụng:

- Hôm trước, tôi có nhờ cô Quan sưu tầm dùm những thông tin, tư liệu hoặc hình ảnh về hai ngôi mộ cổ chúng ta đã đi tham quan qua, chẳng hay cô Quan đã giúp chúng tôi tới đâu rồi!

Vừa nghe ông Dương nói Quan Linh Phụng nhủ thầm: “Đã bắt đầu vào việc chính rồi đây”. Nàng nở một nụ cười thật tươi:

- Tôi đã cố gắng thu thập được một số thông tin, ông Dương có cần ngay bây giờ không ạ!

Ông Dương gật đầu tỏ vẻ hài lòng:

- Rất cảm ơn cô Quan đã hết lòng giúp đỡ. Cô Quan cứ để đó tôi sẽ xem sau. Nhân dịp có nhà tôi ở đây, cô Quan có thể kể một vài câu chuyện về hai ngôi mộ không?

- Rất sẵn sàng nếu ông bà muốn nghe! Đây cũng là công việc của tôi mà!

Quan Linh Phụng bắt đầu kể những chuyện liên quan đế hai ngôi mộ cổ. Từ những truyện còn lưu lại vài chi tiết trong chính sử đến những truyện kể trong dân gian truyền miệng từ đời này sang đời khác. Nàng còn hát cho ông bà Dương nghe một bài hát mô tả về cuộc tình lãng mạn và đầy nước mắt của vị hoàng tử Mãn Thanh và cô gái xinh đẹp người Hán…

Bà Dương tỏ vẻ thích thú trước những câu chuyện Quan Linh Phụng kể, riêng ông Dương vừa lắng nghe vừa trầm tư suy nghĩ, thong thả thở từng hơi thuốc xì gà thơm lừng cả căn phòng.

Quan Linh Phụng vừa kể xong chuyện bà Dương tấm tắc khen và suýt xoa thương tiếc. Ông Dương dụi tắt điếu xì gà rồi chậm rãi lên tiếng:

- Cám ơn cô Quan rất nhiều vì đã cho chúng tôi nghe những câu chuyện thú vị. Tôi cũng có một câu chuyện sẽ kể cho cô Quan cùng nhà tôi nghe. Câu chuyện sẽ rất bổ ích cho công việc của cô Quan và cũng rất hệ trọng đối với nhà tôi. Quay sang bà Dương, ông ta khẽ nói:

- Anh xin lỗi, vì mãi đến hôm nay mới kể cho em nghe chuyện này và chuyến du lịch về thăm quê hương của chúng ta lần này mang rất nhiều ý nghĩa quan trọng đối với chúng ta. Anh mong em sẽ lắng nghe và ghi nhớ. Và rồi ông Dương bắt đầu câu chuyện bằng giọng nói trầm ấm, chậm rãi và đều đặn của mình.

***

Hôm ấy nhằm ngày Tết Nguyên tiêu vào năm thứ tư đời vua Thuận Trị triều Mãn Thanh. Cả kinh thành Bắc Kinh và các vùng phụ cận đều nô nức treo đèn kết hoa đón mừng năm mới. Rằm tháng giêng dân chúng nô nức đi chùa lễ Phật cầu an lạc, phát tài. Tại vương phủ của Lục Vương gia tiệc tùng được tổ chức suốt mấy ngày liền. Quan viên văn võ đều lũ lượt kéo nhau đến chúc tụng Vương gia quan đại thần quyền uy nhất triều đình và cũng là người em trai thân cận nhất với đương kim Hoàng đế nhà Thanh.

Mộc Khải Đài, Vương tử độc nhất của Lục Vương gia đang tha thẩn một mình trong hoa viên, chàng không thích những bữa tiệc tùng ồn ào huyên náo, chán phải nghe những lời chúc tụng sáo rỗng, những lời nói tâng bốc nịnh bợ trơ trẽn của các văn quan võ tướng trước mặt cha chàng. Mùa xuân ở Bắc Kinh thật đẹp, thời tiết ấm áp không lạnh lẽo như ở Mãn Châu. Hoa viên trong Vương phủ rực rỡ màu sắc của hàng trăm loài hoa nổi tiếng khắp nơi được cha chàng cho người tìm về trồng, chăm sóc.

Mộc Khải Đài đứng lặng yên cạnh gốc mai vàng Tứ Xuyên, đang suy nghĩ về những thế kiếm, bài quyền mà chàng đã học lúc nhỏ thì bỗng nghe có tiếng nói ở phía sau:

- Sao Vương tử không dự tiệc mà lại ra vườn ngắm hoa một mình thế này! Mộc Khải Đài quay lưng lại, chàng nhận ran gay người mới đến là Sát Hợp Kim, con của Sát tướng quân thống lãnh một trong Bát kỳ binh của triều đình, bạn chí thân với chàng từ thời còn thơ ấu. Cả hai cùng học chữ, luyện võ, bắn cung, cùng một thầy tình thân như thể tay chân, chàng bật cười vui mừng:

- Sát đệ làm gì mà khách sáo vậy! Ta chán cái cảnh tiệc tùng ồn ào trong phủ nên mới ra đây ngắm hoa.

- Mộc đại ca, hôm nay là ngày rằm tháng giêng, cả kinh thành nô nức đi chùa lễ Phật, nếu đại ca chán cảnh tiệc tùng ăn uống ở Vương phủ hãy cùng tiểu đệ đi vãn cảnh những ngôi chùa ở ngoại thành.

Mộc Khải Đài cất tiếng cười sảng khoái:

- Hay quá! Ý kiến thật hợp tình hợp lúc! Ta cũng đang muốn ra ngoài thành thưởng xuân mà không có bạn cùng đi, Sát đệ đến rủ cũng đúng lúc!

Thấy Mộc Khải Đài và Sát Hợp Kim dẫn ngựa theo phía cổng sau, viên nô bộc họ Hoa hớt hải chạy theo:

- Vương tử đi đâu sao không báo cho Vương gia biết?

Mộc Khải Đài phất tay áo:

- Ta cùng Sát công tử đi viếng chùa, thưởng xuân ở ngoại thành ngươi có gì phải lo lắng!

- Bẩm Vương tử! Nếu Vương gia biết sẽ bắt tội lão nô! Vương tử hãy cho lão nô đi hầu!

- Khéo vẽ chuyện!

Sát Hợp Kim vội đỡ lời:

- Đại ca hãy để Hoa lão bộc theo hầu, kẻo… lại đắc tội với Vương gia!

- Thôi được, ngươi hãy vào lấy ngựa nhanh lên.

***

Sát Hợp Kim đưa cây roi ngựa chỉ về phía trước nói với Mộc Khải Đài:

- Đại ca! Ngôi chùa trên núi có tên là Phụng Tiên tự, hàng năm vào rằm tháng giêng đều có lễ hội rất lớn, chúng ta mau đến đó kẻo muộn.

Mộc Khải Đài nhìn dòng người đang lũ lượt trẩy hội xuân gật gù tỏ vẻ thích thú:

- Được! Sát đệ cứ đi trước dẫn đường!

Vừa nói chàng vừa ra roi thúc ngựa, ba con tuấn mã sải vó băng qua những cánh đồng cỏ xanh mướt. Sát Hợp Kim bỗng nhiên ghìm cương ngựa lại quay sang Mộc Khải Đài:

- Đại ca! Hình như tiểu đệ nghe có tiếng người kêu cứu đâu đây!

- Ta cũng nghe có tiếng kêu của ai đó! Chúng ta hãy lên trên đỉnh đồi để quan sát cho dễ.

Cả hai đang để ý quan sát thì tên lão bộc theo hầu bỗng kêu lên:

- Chủ nhân! Hãy nhìn về phía cánh rừng thông sau lưng chùa!

Mộc Khải Đài và Sát Hợp Kim cùng ngoảnh lại chăm chú nhìn. Cả hai nhìn thấy phía xa lố nhố một đám người, ngựa. Mộc Khải Đài thúc ngựa nói nhanh:

- Chúng ta đến đó xem có chuyện gì!

Thấy có bóng người, ngựa tiến đến trong đám đông có tiếng gào lớn:

- Cứu! Cứu chúng tôi với!

Sát Hợp Kim ghìm cương ngựa lại gần đám đông quát lớn:

- Hãy dừng tay!

Cả đám người ngựa quay lại gờm gờm nhìn ba người. Một tên trong bọn hất mặt lên tiếng:

- Các ngươi là ai sao dám can thiệp vào chuyện công tử của chúng ta!

Ba người con gái đang hoảng sợ nép vào gốc cây thông vội vã lên tiếng:

- Xin cứu giúp! Những người này vô cớ muốn bắt chúng tôi!

Mộc Khải Đài lặng lẽ quan sát. Đám người, ngựa ăn mặc theo lối Mãn, một tên trong bọn đứng gần các cô gái đang kêu cứu ăn mặc sang trọng có vẻ là chủ nhân của bọn người này. Ba cô gái, đúng hơn là hai cô gái và một bà quản gia ăn mặc theo lối Hán đang đưa những cặp mắt cầu cứu về phía chàng. Sát Hợp Kim vung roi ngựa dõng dạc nói:

- Các người kia, cớ sao lại bức hiếp phụ nữ giữa ban ngày ban mặt thế này!

- Can dự gì đến các ngươi! Muốn chết hay sao?

Năm sáu tên trong bọn bước tới vây lấy Mộc Khải Đài và Sát Hợp Kim, người quản gia già quát lớn:

- Các ngươi dám vô lễ ư?

Mộc Khải Đài ra hiệu cho tên quản gia im lặng, chàng ôn tồn nói:

- Các vị huynh đệ, chúng tôi tình cờ đi qua đây nghe có tiếng con gái kêu cứu nên vội chạy đến. Chẳng hay có chuyện gì xảy ra!

Gã thanh niên ăn mặt theo lối công tử bước tới tay phe phẩy chiếc quạt chỉ Mộc Khải Đài:

- Tên này có vẻ biết điều, để bản công tử nói cho các ngươi rõ. Mấy con nhà đầu này vô lễ, bất kính với bản công tử phải bắt về phủ trị tội.

Người phụ nữ lớn tuổi trong đám ba người con gái vụt bước ra nói lại:

- Không đúng, chúng tôi không hề làm điều gì không phải với những người này. Xin đại nhân soi xét, những người này trêu ghẹo và muốn bắt tiểu thư của chúng tôi! Tên ăn mặc theo lối công tử khoát tay ra hiệu cho Mộc Khải Đài:

- Các ngươi hãy đi đi, đừng tin lời bọn con gái Hán này, các ngươi cũng là người Mãn, ta không muốn nặng tay đâu!

Mộc Khải Đài lắc đầu nghiêm giọng:

- Các ngươi nói sai rồi! Không cứ gì người Mãn hay Hán… luật pháp quốc gia phải coi trọng. Các ngươi không thể tự tiện muốn làm gì thì làm!

Một tên trong bọn tức giận vung roi ngựa quất vào mặt Mộc Khải Đài. Nhanh như cắt Sát Hợp Kim tung mình khỏi yên ngựa đến chụp lấy chiếc roi miệng hét lớn: “To gan!” cùng lúc chàng xoay người tung ra ngọn uyên ương cước. Một tiếng hự vang lên đau đớn, gã nọ bật ngửa rồi nằm sóng soài trên mặt đất miệng ứa máu.

Tên công tử tím mặt vì giận hét lớn:

- Người đâu! Đánh chết mấy tên này cho ta!

Ngay lập tức cả bọn khoảng mươi tên vây lấy ba người, Sát Hợp Kim cười lớn:

- Được, ta chấp cả bọn! Mộc đại ca hãy xem tiểu đệ trị tội bọn cường hào ác bá này!

Vừa nói Sát Hợp Kim vừa xông vào giữa đám người vung quyền tả xung hữu đột. Bọn người này cũng có chút võ nghệ nên vây đánh Sát Hợp Kim ráo riết. Tên mặc áo công tử đứng nhìn một lúc lâu. Liệu bề không xong hắn quay ngựa phóng đến định bắt người con gái áo hồng lên ngựa chạy đi. Tay hắn chưa kịp đụng đến áo người con gái hắn đã hự lên một tiếng đau đớn té xuống khỏi mình ngựa. Vừa nhác thấy hắn định hành động Mộc Khải Đài đã phi thân đến tung một ngọn Lạc điệp cước vào bả vai hắn. Gã công tử tức giận gầm lên:

- Các ngươi hết muốn sống rồi sao?

Vừa nói hắn vừa rút con dao chủy thủ trong người đâm vào người Mộc Khải Đài. Chàng xoay người tránh lưỡi dao một cách nhẹ nhàng tay phải chụp vào mạch môn hắn. Bằng một thế Cầm nã thủ của phái Thiếu lâm, Mộc Khải Đài bẻ quặt tay gã công tử ra sau. Hắn rú lên một tiếng đau đớn buông rơi con dao xuống đất. Cả bọn gia nhân bị Sát Hợp Kim đánh tan tác. Kẻ u đầu, tên sứt trán, gãy tay vội vàng chạy đến sau chủ nhân. Mộc Khải Đài hất tay, gã công tử văng mình bật ngược ra phía sau té bò lồm cồm dưới đất. Gã giương đôi mắt nảy lửa nhìn Mộc Khải Đài:

- Hôm nay ta chịu thua các ngươi, nhưng thế nào cũng có ngày trả nợ món nợ này. Nếu có gan hãy đến phủ Bắc Kinh tìm ta!

Sát Hợp Kim cười ha hả:

- Nhất định bọn ta sẽ đến!

Cả bọn vừa đi khỏi người phụ nữ lớn tuổi vội bước ra bái tạ:

- Đa tạ các công tử đã cứu giúp!

Quay ra phía sau bà ta giục giã:

- Tiểu thư! Mau tạ ơn nhị vị công tử đi!

Người con gái áo hồng nghe gọi chậm rãi bước ra cúi đầu thi lễ:

- Xin đa tạ ân nhân đã ra tay cứu giúp!

Sát Hợp Kim khoát tay:

- Chuyện thường tình thôi, các người đừng thủ lễ quá mức!

Người con gái áo hồng ngước mặt lên, cái nhìn đầu tiên của nàng bắt gặp ánh mắt của Mộc Khải Đài đang nhìn nàng chăm chú. Cả hai lặng đi trong một thoáng. Mộc Khải Đài thấy tim mình đập thật nhanh, thật mạnh, còn người con gái áo hồng cũng cảm thấy một cái gì đó nhẹ nhàng, mỏng manh như tơ đang vương vấn lòng mình. Đôi gò má nàng ửng hồng khi nhìn thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của người thanh niên Mãn. Mộc Khải Đài lặng người trước sắc đẹp của người con gái Hán. Là một Vương tử con trai độc nhất của vị Vương gia uy quyền nhất triều đình chàng đã có dịp gặp nhiều người con gái đẹp dân tộc Mãn Châu cũng như người Hán ở kinh thành Bắc Kinh, nhưng không ai có thể sánh được với người con gái áo hồng đang đứng trước mặt chàng. Yên lặng một lúc sau Mộc Khải Đài mới lên tiếng:

- Chẳng hay cô nương ở đâu, vì sao mà gặp phải tai nạn này?

Bà quản gia vội bước tới đáp thay cho người con gái áo hồng:

- Thưa các vị công tử, chúng tôi ở Dương gia trang cách đây hai dặm đường. Hôm nay nhằm Tết Nguyên tiêu tiện nữ và con nữ tỳ Hạ Dung vâng lệnh trang chủ đưa Dương tiểu thư đi lễ Phật ở Phụng Tiên tự. Giữa đường gặp nhóm người kia làm điều càn rỡ, ép bắt tiểu thư và chúng tôi về dinh phủ của họ. Phúc đức cho tiểu thư tôi! Nếu không có nhị vị công tử ra tay cứu giúp không biết sự thể sẽ ra sao?

Người con gái áo hồng tức Dương tiểu thư tiếp lời người quản gia:

- Tên thiếp là Dương Tú Ngọc chịu ơn cứu nạn của các vị ân nhân. Nếu có dịp xin mời ân nhân quá bộ đến Dương gia trang để thiếp có cơ hội đáp tạ ân sâu. Chẳng hay quý tánh của ân nhân là chi?

Sát Hợp Kim liếc nhanh về phía Mộc Khải Đài rồi đáp:

- Tôi họ Sát, còn công tử đây họ Mộc tên Khải Đài ở kinh thành Bắc Kinh. Dương cô nương chớ bận tâm vì những tiểu tiết, hãy mau trở về gia trang kẻo muộn.

Cả ba người ở Dương gia trang nghe nói đồng loạt thi lễ cáo từ. Dương tiểu thư ngước mặt nhìn Mộc Khải Đài, giọng nàng nhẹ nhàng như gió thoảng:

- Mộc công tử, tiện thiếp xin cáo từ!

Mộc Khải Đài nghe tim mình đập thật mạnh khi bắt gặp khuôn mặt diễm lệ và cái nhìn của Dương tiểu thư. Chàng ngập ngừng:

- Dương tiểu thư, mong có ngày tái ngộ!

Dương Tú Ngọc cùng bà quản gia và con tỳ nữ đã khuất dạng ở sau khúc quanh dưới chân đồi thông mà Mộc Khải Đài vẫn đứng lặng trông theo. Sát Hợp Kim cười lớn:

- Mộc đại ca! Làm gì như người mất hồn vậy, chúng ta về thôi kẻo Lục Vương gia trông chờ.

***


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx