sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Vụ Án Ngôi Cổ Mộ Ở Ngoài Thành Bắc Kinh - Phần 3

Đã mấy ngày liền Mộc Khải Đài như người mất hồn, cả ngày chàng cứ tha thẩn trong hoa viên của Vương phủ. Đến giờ luyện võ chàng chỉ tập luyện qua loa rồi nghỉ. Giờ học chữ, thi phú chàng ngồi hàng giờ bên án thơ viết vẽ nguệch ngoạc những chữ gì đó rồi lại xé giấy, dẹp bút qua một bên nói với mấy thầy dạy là không có cao hứng thi phú. Nghe gia nhân bẩm báo lại sự việc Lục Vương phi rất lo lắng, bà vội vàng ra hoa viên tìm Mộc Khải Đài hỏi cho ra lẽ. Đang mải ngắm hòn giả sơn, Mộc Khải Đài không hay biết Lục Vương phi đã đến gần, khi nghe hỏi chàng mới giật mình quỳ xuống thi lễ. Lục Vương phi dịu dàng nhìn con:

- Khải Đài, lúc này con có khỏe không?

- Bẩm mẫu thân, hài nhi vẫn học tập đều đặn đấy ạ!

- Con đừng giấu ta! Con có tâm sự buồn chẳng lẽ ta vui được sao? Mau nói cho mẹ nghe, chuyện có khó khăn đến đâu mẹ cũng nhất định làm cho con được vui!

Mộc Khải Đài ngập ngừng mặt đỏ bừng khi nghĩ đến người con gái Hán tên Dương Tú Ngọc mà chàng đã gặp ở Phụng Tiên tự hôm Tết Nguyên tiêu. Chàng ấp úng nhìn mẫu thân:

- Hài nhi không có tâm sự buồn nào cả! Hài nhi thật đáng tội khi để mẫu thân phải lo lắng bận tâm!

- Con không muốn nói với ta cũng được, nhưng nhớ phải học tập chuyên cần, đừng để Lý ân sư và Hồng võ sư phiền lòng. Cha con biết được người sẽ giận lắm đấy!

- Hài nhi hiểu rồi. Xin mẫu thân hãy an tâm!

Lục Vương phi và mấy nàng hầu quay trở lại Vương phủ, bà cho đòi tên quản nô hầu cận thân tín của Mộc Khải Đài đến nghe lệnh truyền. Hắn ta sợ hãi quì phục trước đại sảnh:

- Bẩm Vương phi, nô tài xin nghe lệnh!

Lục Vương phi khe khẽ phẩy chiếc quạt trầm hương:

- Người theo hầu Vương tử đã lâu có biết cớ sao mấy ngày nay Vương tử âu sầu vì chuyện gì không?

Tên quản nô ấp úng:

- Bẩm Vương phi, nô tài… không biết… không biết thật ạ!

Lục Vương phi nghiêm giọng:

- Đồ vô dụng! Người thật không biết cớ sao Vương tử u buồn ư? Vậy còn dùng ngươi làm gì nữa!

Tên quản nô sợ hãi quỳ mọp sát đất giọng sợ hãi:

- Nô tài có tội! Nô tài có tội! Xin Vương phi rủ lòng thương, nô tài lúc nào cũng trung thành với Vương gia và Vương phi.

- Trung thành ư! Vậy ngươi phải kể thật xem Vương tử đã gặp chuyện gì đến nỗi suốt ngày thơ thẩn trong hoa viên, lơ là với việc đèn sách, kiếm cung.

Tên quản nô khẽ lẩm bẩm: “Không lẽ… vì người con gái áo hồng hôm nào…” Lục Vương phi chăm chú nhìn tên quản nô:

- Ngươi lẩm bẩm cái gì thế?

Tên quản nô vội vàng cúi đầu, hắn bẩm báo rành mạch chuyện Mộc Khải Đài và Sát Hợp Kim rời Vương phủ đi chơi hôm Tết Nguyên tiêu và việc cứu nạn cho người con gái áo hồng ở Dương gia trang và các gia nhân. Nghe xong, Lục Vương phi khẽ gật gù, bà khoát tay ra lệnh:

- Cho người lui, hãy để ý hầu hạ Vương tử chu đáo, có gì mới lạ phải bẩm báo ngay cho ta biết!

***

Đêm đã khuya mà Dương Tú Ngọc vẫn không sao ngủ được. Trằn trọc một hồi lâu, nàng bước ra khỏi giường đến tựa bên song cửa sổ. Ngoài sân ánh sáng trăng hai mươi tỏa sáng dìu dịu xuống hoa viên. Dương Tú Ngọc khẽ thở dài. Mấy ngày qua nàng luôn cảm thấy lòng bồn chồn, bứt rứt. Hình ảnh khôi ngô, tuấn tú của người con trai Mãn Châu luôn hiển hiện trong tâm trí nàng. Cứ mỗi lúc nhớ lại lần gặp gỡ ấy đôi gò má Tú Ngọc lại đỏ bừng lên, nhất là khi hai người nhìn nhau. Ánh mắt say đắm, nồng nàn chứa chan tình cảm của người con trai Mãn Châu như đốt cháy lòng nàng, làm nàng ngây ngất và không thể nào quên được. Nhiều lần nàng ngồi im lặng hàng giờ trong phòng hồi tưởng lại từng giây, từng phút của lần gặp gỡ ấy rồi thầm cầu mong trời Phật sắp đặt cho nàng gặp chàng. Tú Ngọc khẽ lẩm bẩm đọc tên Mộc Khải Đài… Mộc Khải Đài… Bỗng nghe có tiếng chân người bước vào phòng, nàng quay lại và khẽ kêu lên:

- Mẹ! Mẹ vẫn chưa ngủ sao?

Dương phu nhân bước đến bên Tú Ngọc giọng có vẻ lo lắng.

- Tú Ngọc, đêm đã khuya rồi mà con còn thức sao?

- Thưa mẹ, con khó ngủ quá nên đến bên song cửa ngắm trăng!

- Con không sao chứ?

- Thưa mẹ, con vẫn khỏe, không sao cả, chỉ cảm thấy khó ngủ thôi, còn mẹ sao không ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe?

Dương phu nhân khẽ vuốt mấy lọn tóc trên vai con gái:

- Mẹ thấy lòng lo lắng bất an nên không sao chợp mắt được. Thấy phòng con còn chong đèn nên mẹ vào xem sự thể ra sao!

Dương phu nhân vừa nói vừa nhìn thẳng vào mặt Tú Ngọc dò xét:

- Tú Ngọc hình như con có tâm sự gì phải không?

Tú Ngọc âu yếm ôm lấy vai mẹ:

- Không, không có chuyện gì cả, mẹ đừng lo lắng cho con!

- Con không thể giấu mẹ được, mấy ngày qua thái độ của con rất lạ, mẹ đã để ý thấy hết!

Dương phu nhân ngừng nói, bà nắm tay kéo con gái vào lòng khẽ vỗ về:

- Có phải con vẫn còn sợ, còn nhớ lại lần gặp nạn ở chùa Phụng Tiên?

Tú Ngọc đỏ bừng cả mặt khi bị mẹ nói đúng tâm sự, nàng lắp bắp:

- Không, không phải đâu mẹ!

- Vậy sao mấy ngày nay con cứ vào ngơ ra ngẩn như người mất hồn, đêm thì thao thức trằn trọc không ngủ được?

Tú Ngọc im lặng, nàng không biết phải trả lời mẹ như thế nào. Dương phu nhân lại tiếp tục dò xét.

- Hay là con băn khoăn, áy náy vì chưa trả được ơn cứu nạn của ân nhân?

Tú Ngọc lặng lẽ đến bên giường ngủ ngồi xuống, nàng cúi đầu vân vê chiếc khăn tay bằng lụa:

- Con cũng không biết nữa, thưa mẹ!

Dương phu nhân khẽ thở dài, bà bước đến ngồi cạnh con gái vỗ về:

- Con đừng bận tâm, mẹ sẽ nói với cha con cho người đến tìm các ân nhân để tạ ơn họ!... Hình như họ là người Mãn Châu phải không?

- Vâng, con chỉ đoán qua cách ăn mặc thôi!

- Họ tên là Mộc Khải Đài và Sát Hợp Kim?

Dương Tú Ngọc lí nhí đáp:

- Vâng, thưa mẹ!

Dương phu nhân xoa đầu con gái:

- Thôi, con đi ngủ đi đêm đã khuya rồi, phải lo giữ gìn sức khỏe, đừng để cha con biết người sẽ bận tâm lo lắng!

Dương viên ngoại và phu nhân đang uống trà trong phòng khách thì lão quản gia bước vào bẩm báo:

- Bẩm lão gia, Trần Tứ vào Bắc Kinh đã về!

- Gọi hắn vào đây ngay!

- Thưa vâng ạ!

Trần Tứ bước vào phòng khách, hắn vái chào rồi thưa chuyện:

- Bẩm lão gia, chuyện lão gia sai bảo con đã làm xong!

- Tốt! Hãy kể lại hết cho ta và phu nhân nghe, ta sẽ thưởng công cho nhà ngươi sau!

Trần Tứ rón rén bước đến gần Dương viên ngoại hạ thấp giọng, run run:

- Bẩm lão gia, con đã nhờ người quen đi dò xét khắp kinh thành, có mấy người quen biết, buôn bán làm ăn với người Mãn đã cho biết Mộc Khải Đài chính là Vương tử duy nhất của Lục Vương gia, bào đệ của đương kim Hoàng đế Mãn Thanh!

Dương viên ngoại giật bắn mình tay run run suýt làm đổ chén trà. Dương phu nhân cũng biến sắc mặt… giọng bà đứt quãng tiếng được tiếng không:

- Sao… sao… ngươi nói gì… ta nghe... chưa rõ?

Trần Tứ vội vàng nhắc lại rõ ràng những điều hắn đã dò hỏi suốt mấy ngày qua ở thành Bắc Kinh. Dương viên ngoại và phu nhân lặng người đi một lúc lâu rồi lên tiếng:

- Sao? Ngươi có chắc là đúng như vậy không?

- Bẩm lão gia con đã dò hỏi rất kỹ càng nhiều người, những điều trên là hoàn toàn đúng sự thật!

Dương viên ngoại khẽ thở dài lẩm bẩm:

- Không biết là phúc hay là họa đây!

Dương phu nhân cũng lo lắng nhìn chồng:

- Lão gia, bây giờ chúng ta xử trí ra sao đây!

Dương viên ngoại lặng yên một lúc lâu rồi nói:

- Chúng ta chỉ còn cách ngồi chờ xem sự thể sẽ ra sao thôi. Không thể đường đột đến Vương phủ tạ ơn được.

Quay sang Trần Tứ, ông móc túi lấy một đỉnh bạc trao cho hắn:

- Thưởng công cho ngươi đấy!

Sát Hợp Kim ngạc nhiên khi thấy Mộc Khải Đài đến thăm anh ta vào buổi sáng sớm tinh mơ, bước đến gần Mộc Khải Đài khẽ hỏi:

- Đại ca, chắc có điều hệ trọng nên đại ca tới nhà đệ vào giờ này!

- Có việc, đệ hãy chuẩn bị rồi lấy ngựa đi với ta!

- Đi đâu thưa đại ca!

- Đừng hỏi, ra khỏi thành rồi sẽ rõ!

Sau khi ra khỏi cổng thành Bắc Kinh một đoạn, Mộc Khải Đài cho ngựa chạy chậm lại. Sát Hợp Kim hiểu ý cho ngựa đi chầm chậm sóng đôi với Mộc Khải Đài. Sát Hợp Kim liếc nhanh Mộc Khải Đài rồi hỏi:

- Đại ca, chúng ta đi đâu bây giờ, đại ca làm tiểu đệ hồi hộp quá!

Mộc Khải Đài cười:

- Có gì mà nhà ngươi phải hồi hộp, ta chỉ muốn rủ ngươi đi dạo chơi ở ngoài thành cho khuây khỏa.

- Đại ca đang có tâm sự!

Mộc Khải Đài im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài:

- Không hiểu sao mấy ngày qua ta thấy lòng trống trải và buồn quá. Chả thiết gì đến việc học tập, kiếm cung. Ngươi với ta tình như anh em như thể tay chân, ta chỉ biết thổ lộ cùng ngươi mà thôi!

Sát Hợp Kim ân cần nhìn Mộc Khải Đài:

- Đại ca cứ dạy bảo, tiểu đệ đang chờ nghe đây!

Mộc Khải Đài ngập ngừng:

- Ta muốn nhà ngươi đưa ta đến Dương gia trang!

Sát Hợp Kim thở phào nhẹ nhõm:

- Tiểu đệ hiểu ý, hiểu tình cảm của đại ca! Chuyện đó có gì là khó, hôm trước Dương tiểu thư có nói: “Dương gia trang ở cách Phụng Tiên tự hai dặm đường về phía nam”. Chúng ta cứ thẳng đường này, qua ngã ba rẽ vào Phụng Tiên tự độ hai dặm sẽ đến.

Mộc Khải Đài đắn đo phân vân:

- Nhưng làm sao gặp được Dương tiểu thư, chúng ta đường đột đến có khiếm nhã quá không?

- Chúng ta cứ đến đó rồi tiểu đệ sẽ liệu cách. Vừa nói Sát Hợp Kim vừa vung roi thúc ngựa chạy nhanh hơn. Mộc Khải Đài cũng đành phải phóng ngựa theo chàng ta. Không khó khăn lắm cả hai đã tìm được Dương gia trang Sát Hợp Kim lặng lẽ xuống ngựa bước đến gọi cổng. Một gã gia nhân trẻ trạc chừng hai mươi tuổi lễ phép cúi chào:

- Chẳng hay nhị vị công tử muốn tìm ai?

Sát Hợp Kim cười thân thiện:

- Ta và công tử đây ở trong thành Bắc Kinh muốn đi vãn cảnh chùa, nghe nói Phụng Tiên tự là nơi danh lam thắng cảnh, muốn đến viếng thăm lễ Phật mà chưa biết đường, nhà ngươi có thể chỉ giúp, chúng tôi sẽ hậu tạ!

Gã gia nhân nhanh nhảu:

- Bẩm nhị vị công tư đã đi quá đường rồi, bây giờ hai vị phải trở lại đi hai dặm đến ngã ba rẽ trái, chùa nằm trên núi đi bộ một dặm nữa thì đến.

Sát Hợp Kim gật gù tỏ vẻ hài lòng, chàng móc túi lấy ra một lượng bạc nhét vào tay gã gia nhân. Hắn ta tròn mắt ngạc nhiên trước sự hào phóng của chàng, miệng suýt xoa.

- Công tử thật rộng rãi, công tử thật rộng rãi, tiểu nhân xin đa tạ!

Sát Hợp Kim lơ đãng nhìn quanh trang trại một lúc rồi buột miệng:

- Chủ nhân của ngươi quả là người có mắt tinh đời, Dương gia trang đẹp quá! Ta đã đi nhiều nơi mà chưa thấy tòa trang viện này xây cất mỹ thuật và vườn cây xanh tốt như vậy.

Tên gia nhân nói vào để mua lòng Sát Hợp Kim:

- Công tử quả là người lịch lãm, Dương trang chủ là người có học thức uyên thâm lại giàu có nhân đức. Dương gia trang đã lập nghiệp ở đây mười mấy đời, nghe nói từ thời đức Thánh tổ triều Minh.

- Chẳng hay Dương trang chủ có nhà không?

Gã gia nhân suýt xoa:

- Dạ bẩm nhị vị, tiếc quá! Dương trang chủ đã đi vào thành thăm bạn sáng sớm nay.

- Trang viện không còn ai nữa sao?

- Dương tiểu thư buồn bực mấy hôm nay đã cùng con nữ tì Hạ Dung ra vườn nhà sau xem bọn gia nhân thu hoạch đào, chỉ còn có Dương phu nhân ở trong trang viện mà thôi!

Sát Hợp Kim như mở cờ trong bụng, chàng ta giả vờ chép miệng:

- Tiếc quá! Biết được một người học rộng uyên thâm như Dương trang chủ thật vinh hạnh, chỉ hiềm một điều người đi vắng! Thế nào cũng có dịp trở lại vấn an lão gia của ngươi!

Nói xong chàng ta lại hào phóng thưởng cho tên gia nhân một lượng bạc. Gã ta sung sướng há hốc mồm nhìn hai chàng công tử rồi xá lấy xá để.

Sát Hợp Kim vui vẻ thúc ngựa đến bên Mộc Khải Đài khẽ nói:

- Đại ca, người gặp may rồi. Dương tiểu thư đang đi dạo ở vườn đào trong thôn trang. Đúng là duyên kỳ ngộ rồi! Trời đã không phụ lòng đại ca rồi đó!

Cả hai thúc ngựa vòng ra phía vườn đào sau thôn trang của họ Dương. Cảnh sắc thôn trang Bắc Kinh vào mùa xuân thật đẹp. Cỏ cây xanh mướt đến tận chân trời, những khóm hoa muôn màu khoe sắc thắm dưới ánh nắng xuân hồng rực rỡ. Những vườn đào trĩu nặng quả chín, xôn xao trong vườn những tiếng cười đùa vui vẻ của những người nông dân đi thu hoạch.

Mộc Khải Đài và Sát Hợp Kim ghìm cương ngựa bên một khu vườn. Trong khi Mộc Khải Đài kín đáo nhìn quanh quất thì Sát Hợp Kim giả vờ bắt chuyện với một thanh niên, chàng ta ngỏ ý muốn mua một số đào chín. Người thanh niên nông dân trả lời rằng họ chỉ là người làm thuê, là gia đinh trong Dương gia trang không có quyền, nếu muốn mua hãy hỏi chủ nhân của họ rồi chỉ về hướng xa xa, nơi có hai cô gái đang thơ thẩn bên những khóm hoa. Sát Hợp Kim cột ngựa vào một gốc cây rồi kéo Mộc Khải Đài phăng phăng đi về hướng hai cô gái. Chàng chắc chắn rằng hai người đó là Dương tiểu thư và con nữ tỳ hoặc bà quản gia. Cả hai cô gái vẫn thản nhiên đi dạo bên những khóm hoa không hay biết có người đang đến gần mình. Sát Hợp Kim dừng lại khi còn cách hai cô gái chừng mươi bước rồi lên tiếng:

- Chào tiểu thư, anh em chúng tôi muốn mua một ít đào chín!

Cả hai người con gái giật mình quay phắt người lại. Người con gái áo hồng khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc khi nhìn thấy Mộc Khải Đài, hai gò má nàng đỏ bừng lên, thẹn thùng nép mình dưới hàng cây dương liễu, con nữ tì Hạ Dung sau một thoáng sững sờ đã nhận ra được Mộc Khải Đài và Sát Hợp Kim, cô ta reo lên:

- Phải ân nhân đã cứu chúng tôi hôm Tết Nguyên tiêu ở Phụng Tiên tự không?

Sát Hợp Kim cũng giả vờ ngạc nhiên:

- Ồ, thì ra là Dương tiểu thư và cô nương hôm nào, chúng tôi đi vãn cảnh gặp vườn đào đang mùa thu hoạch muốn hỏi mua một ít nhưng các gia đinh không bán nói phải có lệnh của tiểu thư!

Hạ Dung bước vội đến bên Dương tiểu thư hỏi ý. Dương tiểu thư bước ra chào hai người rồi nói:

- Từ ngày được nhị vị ân nhân cứu mạng, tiện thiếp vẫn canh cánh bên lòng mối ân sâu, không biết bao giờ mới báo đáp được. Nay trời cao run rủi cho gặp lại xin để tiện thiếp tỏ chút lòng thành!

Nói xong Dương tiểu thư quay sang dặn dò con nữ tì Hạ Dung lựa một số trái đào to và chín cho hai người. Sát Hợp Kim nheo mắt nhìn Mộc Khải Đài rồi bước nhanh theo con nữ tì, chàng cố ý nói cho cả Mộc Khải Đài và Dương tiểu thư cùng nghe:

- Hạ Dung cô nương, để tôi theo giúp cô một tay nhé!

Bên vườn đào tươi thắm, giữa những khóm hoa đang khoe sắc chỉ còn có Mộc Khải Đài và Dương Tú Ngọc.

***

Sau buổi tái ngộ tại vườn đào sau Dương gia trang, tình yêu giữa Mộc Khải Đài và Dương Tú Ngọc bộc phát dữ dội. Họ thường hẹn gặp nhau ở Phụng Tiên tự. Vào những ngày rằm và mùng một hàng tháng, Dương Tú Ngọc thường hay đi chùa. Có khi nàng đi với Dương phu nhân, có khi nàng đi với bà quản gia và con nữ tì Hạ Dung. Cả trang chủ và phu nhân của Dương gia trang đều rất sùng đạo. Họ thường hay cúng dường tiền của, lương thực cho nhà chùa hàng tháng. Lúc này Dương Tú Ngọc thường hay xin cha mẹ cho đi chùa để có dịp gặp gỡ tâm sự cùng Mộc Khải Đài. Sau nhiều lần hàn huyên tâm sự, cả hai đã hẹn thề đính ước với nhau nguyện cùng sống, cùng chết cho vẹn tình vẹn nghĩa nếu mai sau duyên nợ không thành. Mộc Khải Đài đã trao cho Dương Tú Ngọc mảnh ngọc bội bằng ngọc bích Tân Cương để làm tin. Miếng ngọc này do chính Hoàng đế Thuận Trị ban tặng cho chàng. Dương Tú Ngọc cũng trao tặng cho Mộc Khải Đài chiếc trâm vàng nạm ngọc phỉ thúy của Dương phu nhân cho nàng. Chiếc trâm là vật quí giá mà Dương phu nhân đã có trước khi về làm vợ Dương trang chủ và là vật gia bảo của bà. Mộc Khải Đài định bụng chờ có cơ hội thuận tiện sẽ xin với cha mẹ chàng cho hỏi cưới Tú Ngọc về làm vợ. Còn Tú Ngọc đã nguyện ước với Mộc Khải Đài nên mỗi lần nghe cha mẹ nói đến việc hôn nhân nàng đều gạt ra và nói là nàng chưa muốn lấy chồng, nàng muốn ở nhà hầu hạ cha mẹ thêm vài năm nữa. Đôi trai tài gái sắc đắm mình trong tình yêu và những mơ ước tươi đẹp của cuộc đời đâu biết rằng biết bao sóng gió sắp sửa đổ ập xuống cuộc đời của họ.

***


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx