Đi rồi, đại bộ phận mọi người đi rồi.
Cốc Hi Đan đi, đi tìm nghịch đan đạo của hắn.
Tiên Nguyệt cũng đi rồi, muốn cho Thanh âm quy tắc của nàng bước vào Quy tắc chi môn, vì ngày sau chia sẻ một phần với công tử.
Đa Tháp mang theo Lực quyết Sở Nam cho hắn, Thu Tiểu Mạch, Vi Ly, Vũ Hạo,... đều đi cả, mà ngay cả Tử Võ Đế, năm vị sư phụ tại Tự Do trấn, Phù Chấn, Vô Không, Mạc lão,... đều đi cả.
...
Gần một vạn người, thoạt nhìn rất nhiều nhưng tản ra tại Nam Xuyên châu này, tản ra tại Thiên Võ đại lục này lại như những đoá hoa không chút bắt mắt trong biển hoa vậy. Đương nhiên, nếu có thời điểm phong vân tế hội, những đoá hoa này sẽ hợp lại một chỗ, có thê vẽ ra một bức tranh rộng lớn mạnh mẽ, một bức tranh ầm ầm sóng dậy!
Tử Mộng Nhân, Điệp Y tiên tử, tỷ muội Hề Hề ngược lại ở lại, tự nhiên còn có phụ mẫu của Sở Nam. Sở Nam nhìn qua mấy người, trên mặt tràn ngập vẻ tươi cười, tuy nhiên lại mạnh mẽ nhớ tới tin tức của kim y nhân lấy được từ đám dã thú trong bí cảnh kia.
Dáng tươi cười chậm rãi hạ xuống, Sở Nam đi tới trước mặt hai vợ chồng Sở Thiên Phong.
- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi...
Sở Thiên Phong không đợi Sở Nam nói xong đã cướp lời:
- Nhi tử, mặc kệ ngươi làm chuyện gì phụ mẫu đều ủng hộ ngươi, ta cùng mẫu thân ngươi chỉ có một yêu cầu, đó chính là ngươi phải hảo hảo sống.
- Ân.
Hiểu con không ai ngoài cha mẹ, Lâm Tuyết Nhiên lại có chút không nỡ nhưng mà nàng lại rõ ràng, không thể làm trễ nãi nhi tử của mình.
- Nam nhi, ngươi là niềm kiêu ngạo lớn nhất của phụ mẫu.
- Ân.
Sở Nam nói trong chốc lát lại quay đầu nhìn về phía Tứ Quý cùng Cửu Võ.
- Làm phiền các ngươi rồi.
Tuy Sở Nam không nói gì nhưng Tứ Quý cùng Cửu Võ đều minh bạch, Sở Nam sẽ không đi cùng bọn họ, bất quá Sở Nam đã giao phụ mẫu vào tay bọn hắn đó chính là tín nhiệm lớn nhất, nói cách khác Sở Nam nhất định sẽ đi tới Thiên Võ điện.
Cửu Võ lấy ra một tấm địa đồ, nói:
- Đi theo lộ tuyến này là có thể đến được Thiên Võ điện, Sở Nam, ngươi yên tâm, cho dù chết chúng ta cũng bảo vệ được bá phụ bá mẫu an toàn.
Sở Nam không có nhiều lời nhưng hắn lại lấy ra tất cả pháp bảo, tất cả đều được quán chú đầy năng lượng, bất kể là Tổ bảo hay là siêu Thần khí đều quán chú tới trạng thái giới hạn, đến lúc đó chỉ cần chạm nhẹ liền phát nổ, hơn nữa uy năng bạo tạc của chúng tuyệt đối so với một kích toàn lực của Võ Tổ còn muốn kinh khủng hơn nhiều.
Ngàn vạn pháp bảo bị Sở Nam quán chú đầy năng lượng, giao cho đám người Sở Thiên Phong, Tứ Quý, Sở Nam nói:
- Gặp phải địch nhân mạnh mẽ, cứ dùng pháp bảo mà đập chết bọn hắn...
- Yên tâm đi.
Tứ Quý an ủi, cười nói:
- Ngươi không có phát hiện bầu trời có chút biến hoá sao? Thực lực của những võ giả đến từ bên ngoài, dưới vùng trời này cũng không thể phát huy được toàn bộ.
Sở Nam cảm nhận một chút, quả nhiên là cảm thấy dị thường, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Trần Thượng Xuyên.
Trần Thượng Xuyên ra tay thử một lần, nói:
- Đại nhân, một chiêu vừa rồi của ta chỉ có sáu thành thực lực lúc bình thường!
Nghe được câu trả lời khẳng định nội tâm Sở Nam khiếp sợ sâu sắc. Thiên Võ đại lục to lớn cỡ nào, cho dù hắn hiện tại cũng không có hoàn toàn minh bạch, nhưng mà thậm chí có người có phủ xuống toàn bộ Thiên Võ đại lục một tầng uy năng, điều này phải cần tới thực lực như thế nào?
Ngay lập tức, Sở Nam nghĩ đến Cực tây chi địa cùng hải vực không có điều này, lại nhìn về phía bí cảnh Sở Nam liền có chút minh bạch, bí cảnh này đem uy năng chặn lại, Sở Nam thầm nhủ trong lòng:
"Bí cảnh có thể ngăn cản uy năng này, bí cảnh này chỉ sợ không có đơn giản như vậy."
Cắt đứt ý niệm, Sở Nam quay lại hiện thực, các nàng Nhược Tuyết, Điệp Y tiên tử, tỷ muội Hề Hề theo Tứ Quý quay trở lại Thiên Võ điện, Sở Nam lo lắng, lại bố trí thêm một ít thủ đoạn, lại vẽ ra hai tấm phù, để cho bọn hắn hộ thân.
Thời điểm Điệp Y ra đi thần sắc có lạnh lùng, có chấp nhất, nàng nói với Sở Nam:
- Sở Nam, ta sẽ còn trở lại, khi đó ngươi muốn tránh cũng tránh không nổi! Nhớ kỹ, ngươi còn thiếu ta một cái vòng tay.
Nói xong nàng lại cười nói tự nhiên, không để cho Sở Nam có cơ hội nói chuyện, nàng cất bước đi đầu tiên.
Sau đó, đám người Tứ Quý cũng rời đi.
Sở Nam nhìn thân ảnh phụ mẫu biến mất, quyền đầu nắm thật chặt.
"Nếu ta đủ mạnh mẽ, làm sao lại để phụ mẫu xa xứ đây? Trở nên mạnh mẽ, ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa! Vậy mới có thể thủ hộ được mọi người!"
Đến bây giờ, còn ở lại bên Sở Nam chỉ còn có Tử Mộng Nhân, còn có Bổn hùng cùng Chiến Thần, ngoài ra còn có đám người Trần Thượng Xuyên bị Sinh Tử Quyết khống chế. Sở Nam nguyên bản muốn đám cường giả này tiến hành thủ hộ âm thầm nhưng mà nghĩ lại đã có người biết rõ Sinh Tử Quyết, nói rõ Sinh Tử Quyết có khả năng bị phá giải. Nếu mỗi lần Sinh Tử Quyết bị phá giải, đó chính là một hồi đại tai nạn. Hơn nữa, những người này cũng có khả năng âm thầm thông tri cho những người khác đến giải trừ Sinh Tử Quyết trên người. Bởi vậy, càng nghĩ Sở Nam cảm thấy dẫn bọn hắn theo bên người là tốt nhất!
Ngừa vạn nhất, Sở Nam đem Phong Vĩnh Thành luyện hoá luôn, Cực Tiên tu vi hiện tại đã khôi phục đến Võ Thánh đại viên mãn, mà Sở Nam đối với độ khó khi khống chế nàng cũng không có theo tu vi nàng tăng lên mà gia tăng, so với lúc trước vẫn y nguyên như cũ.
Tin tức này khiến cảm xúc ly biệt trong hắn giảm đi ít nhiều, Sở Nam lần nữa lên đường, cả đám Trần Thượng Xuyên hộ vệ phía xa xa, Sở Nam hỏi Tử Mộng Nhân:
- Mộng nhi, nàng sẽ không rời xa ta chứ?
Vẻ mặt Tử Mộng Nhân lộ ra vẻ tươi cười:
- Vậy ta sẽ đi đâu đây? Ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh chàng, ngay cả khi chàng muốn vứt bỏ ta cũng không được.
- Nếu nàng đi rồi, chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được nàng!
...
Nói nói cười cười, Sở Nam tìm một khách sạn mà nghỉ ngơi một chút, Sở Nam cùng với Tử Mộng Nhân tự nhiên là ở cùng một phòng, cô nam quả nữ trước đã từng thụ qua tư vị cá nước thân mật nên tự nhiên không có nói thêm lời thừa thải, tựa như củi khô gặp lửa mà phừng phừng lên vậy.
Chỉ có điều, lúc này đây Sở Nam không có xuất ra thủ đoạn cách âm!
Một đêm, triền miên tiêu hồn!
Vẻ hồng nhuận kia, không biết bốc lên bao nhiêu lần!
Bên trong thuỷ nhũ giao dung, Sở Nam vẫn cảm giác được tinh thần lực lại tăng trưởng. Có lẽ là do nguyên nhân âm dương giao dung Âm Dương ngư lại luyện hoá ra đám đồ vật mơ hồ kia, Sở Nam biết rõ thứ này tuy có thể dẫn đến kiếp nạn lớn lao nhưng xác thực là cường đại vô cùng, hơn nữa sẽ không có cảnh kiếp nạn hàng lâm lần nữa, trừ khi thứ vật chất khi lại tiến cấp. Cho nên, Sở Nam đem một đám vật chất cường đại này đưa vào trong đan điền Tử Mộng Nhân, số thừa còn lại lại một lần nữa gia cố đan điền của nàng, đưa vào lực lượng càng mạnh hơn, Phù văn,...
Thật lâu, thật lâu sau...
Vân tiêu vũ tán.
Sở Nam ngủ, hắn ngủ rất ngon lành, từ lúc bước vào võ đạo tới nay Sở Nam khó mà có được giấc ngủ ngon lành như vậy, sâu như vậy, mà Tử Mộng Nhân rúc vào trong lồng ngực hắn lại mở to mắt, bên trong tràn ngập vẻ không nỡ, thì thầm:
- Ngốc tử, thật sự rất muốn cùng chàng vĩnh viễn nắm tay, dù là trong nháy mắt cũng đừng tách ra. Nhưng mà, thiếp muốn cùng chàng sải cánh bay, cùng một chỗ chia sẻ tất cả đau khổ chàng sở hữu mà không phải là tăng thêm gánh nặng. Trước kia ta từng muốn rời đi cùng bọn họ, lại sợ ngươi thương tâm, ngốc tử, thiếp thật muốn đi rồi, nếu không đi bây giờ chàng sẽ tỉnh mất. Ngốc tử, có ngày thiếp sẽ trở về bên cạnh chàng...
Tử Mộng Nhân lưu lại một tấm lụa, lặng lẽ đi ra ngoài, gọi Bổn hùng sớm đã đợi bên ngoài tới.
Tỉnh dậy, gương mặt Sở Nam tràn ngập hạnh phúc mà hướng bên cạnh nhìn lại, nhưng mà cái gì cũng không thấy, Sở Nam rùng mình một cái, trong lòng sinh vẻ bất an, kinh sợ mà nhảy dựng lên, quát:
- Mộng nhi!
Không ai đáp lại, cũng không có thân ảnh phiêu diêu, Sở Nam trực tiếp xô cửa chạy ra, Chiến Thần đứng bên ngoài nói:
- Nàng đi rồi.
Ba chữ khiến cho một tia tưởng tượng cuối cùng của Sở Nam tan vỡ, hắn nhìn chằm chằm vào Chiến Thần chừng ba phút mới chán nản quay về phòng. Tuy chứng kiến đám người Tư Đồ Dật Tiêu rời đi hắn sớm đã có dự cảm Mộng nhi cũng sẽ rời đi, nhưng mà hắn không nghĩ rằng mọi sự lại diễn ra sớm như vậy.
Đột nhiên, Sở Nam giật mình, theo lý mà nói, mặc kệ hắn ngủ sâu thế nào, Mộng nhi ly khai hắn phải có cảm giác mới đúng, nhưng mà hắn lại không phát hiện được chút gì. Tiếp đó, Sở Nam nhìn thấy tấm lụa kia, nhấc lên, đầu tiên là nhìn thấy hai chữ "ngốc tử" vô cùng thân thiết. Xem hết những gì Mộng nhi lưu lại Sở Nam mới rõ ràng sự tình từ đầu chí cuối.
Sở Nam ngủ như chết, xác thực là do chút thủ đoạn của Mộng nhi, thừa dịp Sở Nam hưng phấn nhất nàng dùng mê hương, loại mê hương này căn bản không tính là độc mà ngược lại còn giúp cho người ta nghỉ ngơi tốt, an thần. Thứ này, thần phần chính yếu nhất chính là máu tươi của Sở Nam, là thứ Mộng nhi buộc Cốc Hi Đan luyện chế ra. Nếu đặt trong chiến đấu, thứ mê hương này đối với Sở Nam một chút hiệu quả cũng không có.
Lời cuối cùng trên tấm lụa:
- Ngốc tử, đừng lo lắng cho thiếp, thiếp sẽ chiếu cố cho bản thân, ngược lại chàng phải thành thật cho bà cô, nếu dám kiếm thêm tỷ muội cho bà cô, bà cô nhất định sẽ đại náo hậu viện, nhất định phải nghĩ tới thiếp, nói không chừng ngày nào đó chàng nghĩ đến thiếp thiếp sẽ từ trên trời giáng xuống, rơi xuống ngực chàng!
Sở Nam tiếp nhận sự thật Tử Mộng Nhân đã ly khai, hắn tự nhiên phi thường tinh tường Mộng nhi tại sao phải ly khai. Đúng lúc này, hắn mới cảm thấy may mắn vì đã đem thứ vật chất kia cấp cho Mộng nhi, lại còn vì Mộng nhi gia cố đan điền.
- Hơn nữa, có kiện Liên Bàn quỷ dị kia Mộng nhi có lẽ sẽ không gặp chuyện gì không may.
Thở dài một hơi, Sở Nam ánh mắt khôi phục lại vẻ kiên định, nói:
- Mộng nhi, ta nói rồi, ta sẽ tìm được nàng! Vô luận là chân trời góc biển!
Sở Nam đi ra, Chiến Thần nói:
- Lão đại, ta đã cho Bổn hùng kia một ít thủ đoạn.
- Đi thôi.
Sở Nam lần nữa lên đường, cả đám Trần Thượng Xuyên trong nội tâm đều có chút bất mãn nhưng mà không ai dám để lộ ra ngoài. Thảm trạng của Vũ Hạo Bái cùng Chí Độc lão tổ còn khắc sâu sắc trong đầu bọn hắn.
Sở Nam cố ý ghé qua Vụ Cấm Hải một chuyến, tự nhiên là muốn xem Thiên Nhiên ra sao, thuận tiện hỏi Cấm Vụ kia một chút vấn đề. Nhưng mà, vừa mới tới Vụ Cấm Hải trong đầu lại vang lên một đạo thanh âm:
- Có một người tóc vàng trên người mang Lôi đình khí tức đã tới đây, hẳn là đi tìm ngươi rồi, ngươi không cần vào là được, chính mình cẩn thận một chút. Mặt khác, cố gắng tu luyện Phù thuật, Phù thuật có thể cứu mạng của ngươi!
Cấm Vụ tựa như đọc được suy nghĩ của Sở Nam, nhưng mà Sở Nam lại nghe ra Cấm Vụ muốn Sở Nam tu luyện Phù thuật kia nhanh chóng, Cấm Vụ nếu đã nói vậy Sở Nam tự nhiên sẽ không đi vào, quay người dựa theo lộ tuyến Thiên Võ điện chạy đi.
Lần nữa thu được tin tức của kim y nhân, Sở Nam khẳng định hắn cùng sợi Kim sắc lôi đình kia có quan hệ, may mắn là hắn đã cùng phụ mẫu tách ra, bằng không thì thật đúng là có khả năng liên luỵ tới phụ mẫu.
Sở Nam lập tức làm công tác chuẩn bị, một là để cho những người tu luyện Kim, Thổ, Mộc tam hành Quy tắc trong đám người Trần Thượng Xuyên hướng hắn công kích, nắm chặt thời gian thối luyện thân thể. Thứ hai, tiến vào không gian thứ nguyên lần nữa, cảm ngộ Không gian chi lực, lại để cho Âm Dương ngư gia tốc luyện hoá năng lượng, để có thể lần nữa luyện ra vật chất cường đại. Thứ ba, suy tính Phù thuạt, hắn có thể đem phù hoạ trên hư không, Phù thuật quả thật chiếu cố tới hắn rất lớn, hắn đem chủ yếu tinh thần lực đặt trên Định Thần Phù Văn.
Ngoài ra, Sở Nam còn lấy ra khoả vẫn tinh kia. Trước kia, Sở Nam hoàn toàn không nhấc nổi nó nhưng bây giờ lực lượng đã gia tăng, sau khi đạt đến một ức cân liền có thể hơi rung chuyển được nó. Sau đó, Sở Nam tựa như trở lại thời gian tu luyện trước kia, thời khắc nào cũng vác khoả vẫn tinh trên người, giúp rèn luyện lực lượng của bản thân!
Lúc rỗi rãi, Sở Nam còn tính toán suy diễn kinh mạch Càn Khôn Cửu Chuyển đệ thất chuyển. Hắn có cảm giác, nếu đem Càn Khôn Cửu Chuyển luyện tới đệ cửu chuyển thành công thì huyền bí chi môn của Hỗn Nguyên Ban Chỉ kia sẽ mở ra.
Mấy ngày sau, đoàn người đi tới Đại Trung châu, mưa to chợt đến, tiếp đó là Lôi đình hàng lâm, Sở Nam như phản xạ mà đem Lôi đình hấp thu lại, dùng để ôn dưỡng Tử sắc lôi đình. Nhưng mà, vừa mới hút vào một chút Lôi đình trong nội tâm Sở Nam chợt kêu lên một tiếng không ổn, rối rít cùng Lôi đình thiểm điện cắt đứt liên hệ, ẩn nặc thân hình nhưng mà đã muộn.
Mưa to, Lôi đình tràn ngập trên bầu trời, truyền đến tiếng quát lạnh:
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã xuất hiện!
Trần Thượng Xuyên thấy một màn như vậy trong mắt mỗi người đều xuất hiện thần sắc sợ hãi, đang muốn lui về sau, thậm chí là muốn thoát đi nhưng cũng không dám di động nửa phần, còn Sở Nam hai mắt như đao nói ra:
- Nàng không muốn trở lại với ngươi!
- Lấy ra!
Kim y nhân lại quát một câu, một bước năm mươi mét, sát cơ lăng lệ, khí thế bức người.
Đám người Trần Thượng Xuyên bị cỗ khí thế này bức lui, còn Sở Nam lại không chút sứt mẻ nào. Khí thế, uy áp của kim y nhân xác thực làm cho người ta sợ hãi, nếu là không có trải qua trường kiếp nạn kia Sở Nam thật đúng là không cách nào chống cự nổi, nhưng mà, hiện tại, uy áp của kim y nhân cùng với "diệt" chi kiếp lại kém hơn không ít.
Kim y nhân thấy Sở Nam nửa điểm cảm giác đều không có trong nội tâm lại càng thêm phẫn nộ, Sở Nam vậy mà lại cướp lời nói ra:
- Trừ phi chính nàng nguyện ý ly khai, nếu không, ai cũng đừng mong tới cướp nàng đi! Ngươi, đương nhiên là không được!
- Là ngươi muốn tìm chết!
Kim y nhân vừa nói ra lời này, một đạo Kim sắc thiểm điện thô to chừng mười trượng đánh thẳng tới Sở Nam. Sở Nam không lùi không tránh, ngược lại còn lao tới, Chấn Thiên Quyền đánh ra, chấn chi lực nương theo đạo lôi đình cấp tốc khuếch tán ra, sau đó Sở Nam một phát bắt lấy, đem Kim sắc thiểm điện thôn phệ, dẫn hướng vào đan điền.
Cùng lúc đó, tâm niệm Sở Nam vừa động, gần hai mươi người Trần Thượng Xuyên đều công tới kim y nhân. Chiến Thần tế ra Kình Thiên chiến côn nện xuống, Hoa Phương cuồng đao vung vẩy, Minh Bất Động tế ra Vạn Long Vạn Vật Quyền, Hồn Phiên lão tổ múa ra trùng trùng phiên ảnh khắp bầu trời...
Tất cả có thể lợi dụng, đều thi triển ra một kích lớn nhất!
Kim y nhân hung hăng càn quấy thế nào đi chăng nữa, vừa chứng kiến một màn này cũng kinh ngạc không thôi, hắn nghĩ mãi không ra tại sao bên người Sở Nam lại tụ tập nhiều Võ Tổ như vậy, thế lực như vậy đã có thể thành lập một cái thế lực hạng hai rồi.
- Hiện tại cút ngay, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu các ngươi chấp mê bất ngộ vậy thì đừng trách ta hạ sát thủ!
Kim y nhân lạnh giọng nói ra.
Đám người Trần Thượng Xuyên nghĩ muốn rút lui nhưng mà bọn hắn có thể lui được sao?
Kim y nhân thấy thế công của bọn hắn chỉ hơi ngưng lại liền gầm lên:
- Các ngươi muốn chết, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường.
Lập tức, Lôi đình thiểm điện cuồng loạn thiên không, hoá thành một tấm lưới đem đám người Hồn Phiên lão tổ vây vào trong, kể cả Sở Nam...
@by txiuqw4